Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 121: Chương 121: Cũng may là Lâm Khả Phàm, đổi lại là Lôi Kình, một phát bắn chết cậu ta!




Trước khu nhà trọ, ở một con đường cách đó không xa, hai chiếc xe con đỗ gần nhau, chiếc việt dã của Lôi Kình mở đèn sáng choang át cả bóng đêm, ước chừng phát ra ánh sáng trong phạm vi gần ba, bốn mét, chói mắt một cách khác thường, còn riêng anh đang ngồi bên trong chiếc Bentley màu nâu, một câu cũng chưa từng nói, nhếch môi, nhìn không ra là đang cười hay còn là gì khác.

Nghe Lâm Khả Phàm kể đi kể lại về cô nhóc kia, đáy lòng anh đột nhiên bình lặng đến lạ, sự bình tĩnh đáng sợ.

"Ông ông ông. . . . . ."

Tiếng ồn từ một chiếc xe mô tô đánh tan màn đêm tĩnh lặng, mở đèn sáng choang hướng về phía nhà trọ, Tô Lạp lấy mũ bảo hiểm ra, bước xuống xe, nhìn Thân Triết Huân: “Em đi đi! Đi đường cẩn thận nhé. . . . ."

Lâm Khả Phàm thấy vậy nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, Lôi Kình vuốt cằm, có chút hứng thú nhìn đôi nam nữ đang đứng bên lề đường chào tạm biệt nhau, gác tay ra sau, cũng không bày tỏ thái độ gì.

"Sao vậy?" Tô Lạp thấy Thân Triết Huân không nói gì, mà nhìn về phía sau lưng cô, Tô Lạp cũng tò mò nhìn lại, nhất thời sợ hết hồn.

"Khả Phàm? Đã trễ thế này sao anh còn ở đây? Đêm hôm đi dọa người á!” Tô Lạp lơ mơ nhìn anh.

"Vị này là?" Lâm Khả Phàm đứng ở trước mặt Tô Lạp, nhíu mày nhìn người ngồi trên mô tô.

"Đây là bạn của em!” Tô Lạp chỉ vào Thân Triết Huân, cô không nói láo đâu nha, đúng là bạn, cô rất thích cậu nhóc Thân Triết Huân này, cho nên xem cậu ta là bạn.

"Đúng! Tôi là bạn cực kỳ thân thiết của chị ấy, mới vưà đi chơi chán chê về, vậy xin hỏi anh là….” Thân Triết Huân đưa tay đẩy mũ lưỡi trai lên, nhìn Lâm Khả Phàm.

"Chào cậu!" Lâm Khả phàm vươn tay, nhưng ý vị không rõ.

"Ngược với tôi! Tôi không bắt tay với người lạ, tôi và anh không quen nhau!” Thân Triết Huân nhếch môi cười, đưa ánh mắt xảo trá nhìn Lâm Khả Phàm, chỉ cần liếc sơ qua cậu ta cũng có thể biết được mục đích chào hỏi của người đàn ông này.

"Ách! Khả Phàm này! Anh chờ em một chút! Tối nay lỡ hẹn với anh là em sai! Hôm nào! Hôm nào tìm anh và Chỉ Chỉ cùng đi ăn cơm, chơi đùa thỏa thích! Được không? Đi vào trong đó chờ em một chút!” Tô Lạp thấy bầu không khí lúng túng như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Thân Triết Huân, cậu nhóc này mới mọc ra miệng rộng đúng không? Tại sao nói chuyện xấc xược như vậy? Đây là Lâm Khả Phàm, nếu là Lôi Kình, không chừng đã móc súng ra nổ cho một phát?

Lâm Khả Phàm nhíu mày nhìn Tô Lạp, một lúc sau, không nói câu nào, xoay người đi về phía chiếc Bentley màu nâu.

Tô Lạp ngậm miệng, đưa tay giựt lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Thân Triết Huân, hung hăng đánh lên đầu cậu ta mấy cái: “Về sau bớt nói lung tung đi, bạn bè thân thiết cái đầu em, khuya lắm rồi, cút nhanh lên! Thật là, sau này chết như thế nào cũng không biết. . . . . ."

"Cái gì? Em nói sai sao? Không phải bạn bè thì là cái gì? Người yêu? Tạm thời em còn rất nhiều bạn gái chưa kịp bỏ, chờ em xử lý sạch sẽ trong vòng một ngày lại tới tìm chị! Vào lúc này mà nói đến tình yêu trai gái, dù thế nào thì em cũng phải dành cho chị một thiên đường riêng, không phải sao?” Thân Triết Huân mang mũ lưỡi trai vào, dứt lời, cười to phóng xe rời đi.

“Tên nhóc đáng chết này, thật là thích nói đùa, làm ra chuyện chị em yêu nhau? Có mùi vị gì chứ?” Suy nghĩ một chút cô đã cảm thấy phát run.

Tô Lạp lẩm ba lẩm bẩm cúi đầu đi, đèn xe phía trước đột nhiên sáng lên, chói đến nỗi làm cô không thể mở mắt ra được. Tô Lạp biết đó là xe của Lâm Khả Phàm, cô phải đi qua đó giải thích một chút, đoán chừng mấy lời không biết lớn nhỏ của Thân Triết Huân đã làm anh tức giận rồi. Chạy lon ton qua, đặt tay lên cửa xe, nhìn Lâm Khả Phàm đang ngồi bên trong: “Làm sao anh còn chờ em ở đây? Em nhớ mình có nhắn tin cho anh rồi, hôm nay em có chuyện không thể ra ngoài với anh! Mới vừa nãy….anh đừng để ý! Cậu ta còn nhỏ!”

"Kẽo kẹt…"

Tô Lạp đang nói, nhìn ghế lái phụ bất chợt hạ thấp xuống, bày ra, một người đang nằm trên ấy, giật giật! Hơn nữa nhìn dáng vẻ đúng là một người đàn ông đẹp trai, cô nhìn người rất chuẩn, chỉ cần liếc sơ qua phong cách ăn mặc là có thể đoán ra hết thảy!

Tô Lạp muốn nghểnh cổ nhìn thử, nhưng mà góc độ không cho phép, cơ thể của Lâm Khả Phàm ngồi trên ghế lái che khuất toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân thon dài của người nọ.

Lâm Khả Phàm nhìn Lôi Kình đang nằm, không hiểu tại sao anh ta chẳng có động tĩnh gì, lại nhìn sang Tô Lạp một chút, trong lòng cũng sáng tỏ, thì ra hai người này biết nhau, nhưng cụ thể là có quan hệ gì, thật tình anh không biết.

"Lạp Lạp! Lên nhà đi! Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh tới tìm em! Sau đó lại nói tiếp……” Lâm Khả Phàm cười nhạt, nhìn Tô Lạp đang đứng trước cửa xe.

"Mấy giờ?" Tô Lạp hỏi.

"Tám giờ đúng buổi sáng đi! Không phải buổi chiều em có giờ học rồi sao?” Lâm Khả Phàm vẫn cười dịu dàng như cũ, nhưng mà không được tự nhiên, dường như cảm giác cô không còn vô nghĩ vô lo giống như khi ở Pháp nữa.

"Vậy. . . . . . Được rồi!" Tô Lạp do dự đồng ý, mặc dù biết ngày mai Lôi Kình có thể tìm đến mình, nhưng mà không phải nói đến tối mới bay sao, sáng sớm cho đến giữa trưa hẳn là không có việc gì chứ? Sau đó đi lên lầu thu dọn đồ đạc là được rồi!

"Vậy anh đi về trước, ngày mai gặp!" Lâm Khả Phàm mỉm cười nhìn Tô Lạp.

Không đợi Tô Lạp đáp lời, người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh liền đứng dậy: “Nếu Khả Phàm đã muốn đi! Vậy tôi trở về xe của mình ngủ tiếp đây! Tiếp tục chờ cái người kia!” Dứt lời, Lôi Kình không buồn nhìn đến Tô Lạp một cái, đi ra khỏi xe, duỗi duỗi lưng.

Đồng tử của Tô Lạp đột nhiên mở rộng, tim nhảy thình thình không theo quy luật, vì chuyện gì mà Lâm Khả Phàm liền lái xe đi, cô cũng không để tâm, đặt tay lên giữ trái tim đang nhảy loạn trước ngực, cứ tiếp tục như thế này, chẳng phải trái tim sẽ bị khiếp sợ quá mức dẫn đến suy kiệt sao?

Tại sao anh ta lại ở trong xe của Khả Phàm?

Anh ta bị mộng du sao? Hay là cô bị hoa mắt?

Tô Lạp rón rén đi về phía chiếc việt dã màu đen ma mị kia, đèn xe sáng choang, cửa xe mở ra, hai bên cửa xe ở băng ghế sau đều mở toang, bên kia là hai chân thon dài gác lên nhau của người đàn ông, bên này là đầu của anh ta, hai tay đang gác ra sau ót, nhưng mà một nửa cái đầu lại thò ra bên ngoài.

Tô Lạp cúi thấp đầu, từ trên cao nhìn xuống hai mắt đang nhắm chặt của anh: “Lôi Kình này! Mộng du hả? Làm sao anh lại ngủ thế này? Bây giờ cũng nửa đêm rồi!”

"Em cũng biết là nửa đêm sao?" Lôi Kình vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, thản nhiên phun ra một câu.

Tô Lạp nhìn anh không dám trả lời, nói ra câu vừa nãy, cô hầu như không nhìn thấy môi anh mấp máy, đây là thế nào? Không phải là nói chờ cái người gì đó ư, rõ ràng là đặc biệt tới bắt cô?

"Còn không đi lên ngủ sao? Sáng sớm ngày mai. . . . . . Nếu như mà anh nhớ không lầm, em có một cuộc hẹn rất quan trọng, vô cùng quan trọng, ngủ cho đủ giấc, bằng không ngày mai lại mang quầng thâm ra ngoài gặp một người đàn ông rất có sĩ diện, người đó sẽ không thích, tự giải quyết cho tốt!" Dứt lời, Lôi Kình lập tức đứng dậy.

"Anh chờ một chút được không?" Tô Lạp vội vàng chạy vòng qua bên kia, hướng về phía hai chiếc chân anh đang thò ra.

“Ầmmm”

Người còn đứng không vững, liền bị một cánh tay chắc khỏe ôm lấy, ngã nhào vào trong xe.

~Hết Chương 121~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.