Tô Lạp khổ sở hít mũi một cái, xoay người nhìn Lôi Kình, bởi vì rất đau, khóe mắt ngân ngấn nước: “Buông tôi ra! Tôi đi tìm nơi nào đó nhìn cái mũi một chút không được sao? Tôi đau! Chê tôi mất mặt, vậy thì ngài đi tìm bạn gái khác đi!” Tô Lạp cơ hồ muốn khóc thành tiếng, nương theo tiếng gào thét của cô, trên tay vẫn còn dính một ít máu mũi đỏ tươi.
"Đi đâu mà tìm? Em nói nghe dễ dàng quá nhỉ? Đã đến đây rồi, chẳng lẽ em còn muốn đi đâu nữa sao? Thế nào? Anh chỉ mới nói có hai câu thôi, làm sao lại bực tức như vậy? Là bởi vì ở trong nước không cho em đi gặp người đàn ông kia ư?” Lôi Kình bước từng bước một tới gần, cô bảo đau mũi, kỳ thực thì không phải đâu! Trong lòng hẳn đang oán hận việc hò hẹn bất thành.
"Lôi Kình, anh thật sự không phải là người! Đừng vơ đũa cả nắm như vậy, anh nghĩ bất kỳ ai cũng xấu xa vậy ư, không phải ai cũng giống anh, tính toán chi li chút chuyện bé xíu không đáng kể, nhìn thấy không? Đây là máu mũi, là từ trong mũi chân chính chảy ra! Mắt của anh mù rồi, phiền xem lại kỹ đi! Từ trước đến nay tôi không phải là loại người giả bộ đáng thương nhu nhược, bụng đang đói meo râu mà có người mời ăn lại còn giả vờ kêu no rồi từ chối!” Tô Lạp giơ tay lên, hung hăng quẹt qua mũi một cái, vệt máu đỏ tươi nhất thời lan tràn khắp mu bàn tay.
"Hô ~" Lôi Kình thở dài thườn thượt, nhìn sang mấy người ngoại quốc ở gần đó một chút, anh không biết những người này nghe có hiểu không, bất đắc dĩ lắc đầu đi về phía Tô Lạp, đưa một tay ôm lấy người cô, không màng đến sự phản kháng của cô, mãi cho đến khi người trong ngực yên phận, dùng sức ôm lấy chiếc eo nhỏ, cánh tay khác nhanh chóng cởi áo khoác tây trang xuống, choàng lên vai cô, lễ phục của cô nhóc này thật sự là rất thiếu vải mà! Ban đầu anh bị đứt gân động kinh gì mới đi chọn cái này?
"Làm gì vậy" Mặc dù trong lòng còn đang tức giận, nhưng Tô Lạp cũng biết đây là trường hợp quan trọng, gây gổ với anh ở đây, đối với ai cũng không có lợi, phối hợp diễn trò thì may ra khi trở về nước cô sẽ không bị khinh bỉ nữa! Ít nhất vừa nãy cũng được mắng anh một trận sảng khoái, giận dỗi gì cũng trút hết rồi, ở đây mắng chửi người khác, chỉ có hai người bọn họ hiểu được, cảm giác đàn gảy tai trâu không được hay cho lắm!
"Chở em đi đến nơi cần đến! Ở đó có một hòm thuốc sơ cứu! Chẳng lẽ em muốn mất máu mà chết thế này sao?” Lôi Kình không nhìn đến cô, ôm cô lên xe, ngồi vào vị trí tài xế, cầm lấy chiếc chìa khóa xe điều khiển từ xa từ người nọ, nói mấy câu tiếng Pháp xã giao, nhanh chóng lái xe rời đi.
Xe chạy thẳng một mạch đến trang trại hoa oải hương, Tô Lạp đi theo anh xuống xe, bưng mũi hít lấy hương hoa thoang thoảng đưa trong gió, ánh mắt mê man nhìn cả một trang trại hoa oải hương ngay trước mặt, rồi lại nhìn về phía anh, anh đến đây làm gì? Rất nhiều đôi nam nữ đi đến những nơi lãng mạn, Provence, cô đã từng nghĩ đến nó nhiều hơn một lần.
"Vào đi thôi!" Lôi Kình tự nhiên kéo lấy cổ tay Tô Lạp, không cảm thấy có gì đó kỳ quái, lôi cô vào trong, xuyên qua trang trại hoa oải hương. Trước mặt là một căn nhà nhỏ bằng gỗ được sơn màu trắng, thoạt nhìn tựa như một mô hình biệt thự be bé, bên trong rất đẹp, cái gì cần thiết đều có cả, bên ngoài còn có một chiếc xích đu đong đưa trong gió.
"Em ở đây nghỉ ngơi! Nếu như anh nhớ không lầm, ở đây có một cái hòm thuốc sơ cứu, tự em xử lý vết thương trên mũi một chút đi, anh đi làm một số chuyện……” Dứt lời, Lôi Kình thong thả đi ra ngoài.
Tô Lạp nhìn căn nhà không lớn không nhỏ, cảm giác khá thoải mái, đối với mỗi một vật dụng được bày trí ở đây cũng đều yêu thích không buông tay. Chỉ có điều, hình như có rất nhiều đồ dùng dành cho nữ giới, mặc dù không rõ là quần áo phụ nữ hay là đồ dùng hàng ngày, nhưng nhìn vào những thứ này liền đoán ra được phong cách của người kia. Tô Lạp vơ đại một chiếc áo ngủ bên trong rương quần áo, thay bộ lễ phục trên người ra, không loay hoay mò mẫm mấy vật kia nữa.
Tìm được cái hòm sơ cứu mà anh nói, sau khi bôi thuốc vào, lẳng lặng nằm trên một chiếc ghế sofa, cơ thể mệt nhoài, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.
Đợi đến khi Lôi Kình trở về, trời đã tối sầm, Tô Lạp bị anh gọi dậy, nhìn bên ngoài tối đen như mực, đứng lên: “Không biết sao mà tôi ngủ quên mất? Anh vừa mới về?”
"Ừm! Vừa trở về! Ngủ không hề gì, đoán chừng ở trên máy bay em cũng mệt lắm rồi, đứng lên chuẩn bị một chút, tối nay có một bữa tiệc, chính là lúc cần dùng đến em!” Lôi Kình nhíu mày nhìn Tô Lạp, không biết cô nhóc này có sợ hay không?
"Được!" Tô Lạp đứng dậy, lấy ra bộ lễ phục đã được chuẩn bị từ sớm, cẩn thận thay vào. Ngay cả rửa mặt cũng không dám, cũng may da của cô khá tốt, chỉ cần dặm chút phấn nền là có thể đi ra ngoài, mặt mũi căn bản cũng không cần trang điểm đã đủ làm lóa mắt người ta.
Lôi Kình đứng ngoài cửa, tựa vào trên thân xe, nhìn chằm chằm Tô Lạp vừa bước ra: “Đêm nay nói chuyện để ý một chút, thời điểm không cần thiết thì cũng không cần lên tiếng, mỉm cười là được. Bằng không, anh không thể chăm sóc cho em đến nơi đến chốn, sợ rằng sẽ dẫn đến phiền toái!” Lôi Kình cau mày dặn dò.
"Phiền toái? Không phải chỉ tham gia một dạ tiệc thương nhân thôi sao?" Tô Lạp khẩn trương, trong lòng bất chợt dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình, Lôi Kình không sợ trời không sợ đất sao lại thành ra thế này? Lẽ nào đang xông vào doanh trại của quân địch? Ha ha!
"Nghe anh! Tóm lại đừng nói chuyện là tốt rồi!" Dứt lời, Lôi Kình xoay người lên xe.
Tô Lạp đứng ở sau lưng nhìn anh lên xe, mặc dù trong lòng không khỏi hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nóng nảy của anh, thì cũng không dám hỏi gì nhiều, lập tức theo anh lên xe, núi đao biển lửa, cô muốn tránh cũng tránh không được chuyến này?
Ánh đèn rực rỡ vừa lên, bầu trời đêm Paris vẫn luôn lộng lẫy như vậy, dạ tiệc ở nơi đây cũng thế, ở bên trong một căn biệt thự sang trọng, to lớn, với lối kiến trúc theo phong cách Châu Âu, âm thanh của những ly rượi đỏ va chạm vào nhau, từng tốp người tụm năm tụm ba nhỏ giọng chuyện trò.
Mới vừa vào tới, Tô Lạp nhìn lên những bộ trang phục khoác trên mình bọn họ, xuyên qua từng tốp nam nam nữ nữ trong đó mà không khỏi có chút tự ti, bọn họ là ai? Còn cô là ai? Nhìn về phía Lôi Kình đang siết chặt lấy bàn tay cô, Tô Lạp có chút mê man, đây là đang ngầm an ủi cô chớ khẩn trương sao?
Ha ha, thật ra thì cô có khẩn trương gì đâu? Chẳng qua cô chỉ là một người bạn gái mà anh mang đến, cũng không thể nói là người yêu được! Kẻ khác có mắng mỏ thế nào cô cũng cần phải mỉm cười!
Lúc này Tô Lạp và Lôi Kình mới vừa bước vào gian phòng trong, liền chạm mặt với hai người vừa đi tới. Tô Lạp và Lôi Kình nhìn hai người kia, khẽ mỉm cười, mím chặc đôi môi, không nói lời nào, đây là việc cô cần làm.
"Hoan nghênh Lôi thiếu gia! Đến đây thật tốt quá! Mẹ của cậu gần đây có khỏe không?” Một người đàn ông Pháp với hàm râu quai nón, bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp người Trung Quốc, ôm cánh tay cùa ông ta, dáng vẻ rất thân nật.
Tô Lạp hiểu được ông ta đang chào hỏi xã giao, chỉ thấy Lôi Kình tuôn một tràng Pháp ngữ lưu loát: “Cám ơn Ried còn nhớ đến mẹ tôi, bà ấy rất tốt!"
"Ồ! Vị tiểu thư này là?" Dứt lời, ánh mắt của vị Ried kia liền bị hấp dẫn bởi Tô Lạp.
"Phụ nữ Châu Á thật là đẹp! Rất đẹp mắt!" Bập bẹ phun ra mấy chữ, giọng Trung văn khó nghe trôi ra từ miệng hắn, ánh mắt đắm đuối nhìn chăm chú vào bộ lễ phục hở ngực của Tô Lạp, nhìn thấy bộ ngực nửa kín nửa hở, không đợi Tô Lạp kịp phản ứng, người nọ đã nắm lấy tay cô, đặt bên bờ môi đầy râu, nhẹ nhàng hôn trong giây lát.
Tô Lạp không quen với sự thân mật quá trớn này, cô hiểu rất rõ trong lòng tên đàn ông kia đang nghĩ gì, vừa muốn rút tay về vì bị hàm râu lởm chởm của hắn đâm đến phát đau, lập tức bị ánh mắt của Lôi Kình ngăn lại, tay cô hơi ngập ngừng……….