Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 35: Chương 35: Đêm đó đã bỏ qua một lần đánh lén




“Chỉ bằng một cây tăm xỉa răng nhỏ như cô, cô xác định dưới sự không cho phép của tôi mà có thể đi ra ngoài?”

Một câu nói phát ra từ miệng Lôi Kình đủ để Tô Lạp nổ khí tức, tăm xỉa răng nhỏ? Cô rất gầy sao?

Sau đó chính là một chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ bị đá đến bên người của Tô Lạp.

"A"

Tô Lạp chịu đựng kêu lên một tiếng thảm thiết, xoa xoa đầu ngón chân bị đụng đau, quay đầu lại, đứng không vững hướng anh gầm lên giận dữ, "Bộ trưởng bộ thương mại, con trai của bà! Anh ta là kẻ ti tiện đầu thai! Hòa Thân! Tần Cối! Đem tất cả về chôn bên cạnh mộ tổ nhà các người đi? Đồ đánh lén sau lưng! Anh mà là đàn ông cái gì?"

*Hòa Thân vs Tần Cối: hai người này được xem là người xấu ở bên TQ, những kẻ có tội, nôm na chị muốn chửi anh!

Lôi Kình vừa nghe xong, biểu cảm trên gương mặt rõ ràng cho thấy rất hưng phấn, cũng không tức giận, cởi chiếc áo da xa xỉ đang khoác trên người ra, ném cho anh em tốt đứng ngay cửa.

Đi tới trước mặt Tô Lạp nhỏ giọng nói, "Đánh lén? Cô đang nói cái gì đó? Làm bị thương cô rồi hả? Đang ám chỉ đêm đó sao? Tôi hầu như đã bỏ qua lần đánh lén đầu tiên của cô đêm đó! Vốn dĩ không phải cô nên chịu trách nhiệm với tôi sao?” Đôi môi mỏng mấp máy phu ra mấy chữ trêu ghẹo trắng trợn.

"Lưu manh! Đồ lưu manh!" Tô Lạp lùi về phía sau, không thấy anh đuổi theo, cứ duy trì tư thế cúi người đùa giỡn như vậy nhìn cô.

Nhanh nhẹn xoay người muốn bỏ chạy, nhưng làm thế nào mà trước mắt đen ngòm một mảnh, hàng loạt vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa, lại nhìn bên ngoài, xe thể thao sang trọng không dưới mấy chục chiếc đỗ tràn lan.

Làm gì vậy? Đây là muốn vây bắt cô thật sao? Cô không có dáng dấp xinh đẹp hoàn mỹ như Hoa hậu Thế Giới nha! Chung quy làm sao lại khiến cho người đàn ông này tức giận đến như vậy?

"Thế nào? Không đi!"

Lôi Kình đứng dậy, uốn éo cái lưng mỏi, đi tới trước mặt Tô Lạp, thân mật ngả đầu lên bả vai gầy yếu của cô.

Cả người mặc trang phục đắt tiền làm toát lên vẻ cao quý và nét đẹp trai phóng khoáng của anh, còn Tô Lạp, giày màu xanh lá cây, váy màu xanh lá cây, áo màu xanh lá cây, cả người hóa thành một màu xanh lá cây đâm thủng mắt, muốn chói lóa bao nhiêu liền có bấy nhiêu, hai người đứng chung một chỗ ở khoảng cách gần như vậy, tương đối không hài hòa.

"Buông tôi ra." Tô Lạp vừa trốn được, liền túm lấy một cái ghế ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một mảnh băng keo cá nhân, “bụp” một tiếng dán lên trên cổ chân.

Đan xen hai bàn tay lại, đưa lên cao rồi kéo từ trán xuống ép lên bụng, làm thành tư thế đại sư thái phái Nga Mi, giống như đang ở trên núi tu luyện võ công!

Hít sâu một hơi, "Nói! Anh sắp đặt vụ xem mắt này chắc chắn là có mục đích!" Tô Lạp nhếch môi, nhìn Lôi Kình với vẻ mặt xem thường.

"Chiếu theo lời nói của tôi đêm đó mà làm!" Lôi Kình dựa vào người cô.

"Tuyệt đối không thể nào!" Cô tức giận, đem một đóa hoa như cô biến thành lão già cho anh sai bảo hay sao?

"Chồng của dì út nhà cô từ đây về sau không có công ăn việc làm nữa, nhà cô đang ở không lâu sau sẽ bị phá hủy, một xu tiền bồi thường cũng không có! Đây là tình huống số một, hay là muốn biện pháp ép buộc mẹ cô, làm cô lập tức gả cho tôi, ngày ngày bị tôi ngược đãi! Nếu cô muốn trải qua những ngày như vậy, đây là tình huống số hai của tôi!" Lôi Kình nhàn nhạt nói qua, giống như sự tình còn chưa đủ nặng nhẹ.

"Cô không cần nghi ngờ, tôi có khả năng làm cho cô mất đi tất cả! Bao gồm cả người bên cạnh cô, hơn nữa tôi sẽ không bỏ qua người đàn ông tên Khả Phàm kia." Trong con ngươi của Lôi Kình lóe lên vài tia tính toán, khiến Tô Lạp cảm thấy đây tuyệt đối là thật, quả thực, bất luận là thế lực nào của anh, vẫn là cậy thế mẹ làm Bộ trưởng bộ thương mại, vung tay một cái, đoán chừng xử lý cả nhà cô dễ như trở bàn tay!

"Anh thật rất hèn hạ!" Tô Lạp cắn khóe môi.

"Thói quen thôi!" Lôi Kình không cảm thấy đây là nghĩa xấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.