Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 66: Chương 66: Em tự tay cởi áo sơ mi của tôi ra




Không khí không đủ dùng, hô hấp ngày càng khó khăn hơn, hơi thở ngày càng trở nên dồn dập! Bởi vì thở dốc, thân thể phập phồng kịch liệt, cô có thể cảm thấy, ý đồ của người đàn ông này thật là hết sức xấu xa! Tất cả động tác cợt nhã quen thuộc đều là cố ý kích thích cô, để cho cô phải chủ động mà dâng hiến….

"Thở không ra hơi sao? Phối hợp với tôi à! Tôi để cho cô phối hợp với tôi đó! Nếu không cô chính là người phụ nữ ngốc ngếch duy nhất trên thế giới, bị hôn môi mà dẫn tới tắt thở!” Lôi Kình rời khỏi môi cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ hồng như cũ, thở gấp gáp cố kiếm tìm sự sống.

Vì sao hôn mãnh liệt như vậy mà cô ấy còn có thể chịu đựng đươc, anh không muốn như thế! Nhìn bộ ngực phập phồng vì thở gấp của cô, anh muốn ngay lập tức trút bỏ hết quần áo trên người cô ra, cô dửng dưng như thế này, thật là tựa như hai tầng lửa và băng.

"Tôi. . . . . . ."

"Lần này tôi sẽ không rời đi, hít thở không thông mà chết hay là chủ động phối hợp, cô tự xử lý!" Dứt lời, chống lại tròng mắt mê man của cô, đặt lên cánh môi mềm mại, hôn thật sâu xuống, mang theo một chút mùi vị trừng phạt! Từ từ hướng dẫn cô, chờ cô thiết tha phối hợp.

"Ưmh ưmh ưmh. . . . . . ."

Cô một câu cũng không nói nên lời, toàn bộ bị nụ hôn nóng bỏng của anh bao phủ, luống cuống nhắm mắt lại. Thật sự là rất luống cuống, anh muốn phối hợp như thế nào? Cô thật sự là không rõ ràng lắm, nếu như có thể, cô cũng muốn phối hợp, nếu không thật sự là sắp tắt thở mà chết tới nơi rồi.

Một đôi tay đẩy lồng ngực của anh, nhưng nơi nóng rực đó quá kiên cố, trong nháy mắt đôi tay trở nên vô lực. Đột nhiên một cánh tay luồn vào bên dưới váy cô, không thể nghi ngờ gì nữa, toàn bộ hệ thần kinh của cô tê dại đến mức không thể cứu được. Cả người bị kích thích mà trở nên run rẩy, cô đây là thế nào? Bàn tay cô đang để ở chỗ nào vậy?

"Phối hợp chút là được! Nên phản ứng như thế nào thì làm thế ấy đi!" Giọng nói của Lôi Kình đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.

"Ừ…." Tô Lạp giùng giằng, nơi đó nóng quá, tay cô nóng rực, cố gắng muốn rút trở về, nhưng anh đã nắm lại thật chặt, không để cho cô rời tay khỏi lồng ngực anh một chút nào.

"Ưmh. . Ưmh. . . . ."

Tóc của cô rối tung, xõa ra trên ghế xe mềm mại, khó chịu lắc lắc đầu. Nụ hôn của anh quá sâu, cô thật sự là có chút không chịu nổi, răng không dám động đậy. Ban ngày như vậy, mặc dù trong rừng cây không có người, nhưng mà trong lòng thật sự là rất khó tiếp nhận chuyện thế này.

Lôi Kình hình như là phát hiện cô mất tự nhiên, nụ hôn dần dần trở nên nhẹ nhàng.

"Làm như vậy là được rồi!" Khóe môi Lôi Kình thoáng nở nụ cười, đặt cằm của mình lên chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, đưa lưỡi vào lần nữa, dạy cô phải đáp lại như thế nào; kéo đôi tay đang không biết để đâu của cô qua, đặt lên bả vai mình, nhẹ gọng dụ dỗ, “Ôm chặt tôi đi…”

Tô Lạp khoát hai cánh tay lên bả vai cứng rắn của anh, bóng dáng cao lớn bao trùm cả người cô, khẽ mở mắt ra, liền nhìn thấy lồng ngực cường tráng bên trong áo sơ mi, đang hơi nhích tới gần mình.

Lôi Kình thấy sắc mặt của cô cũng không còn xa cách như trước, liền bắt đầu buông ra dục vọng đang kìm nén trong người.

Tay, nhẹ nhàng đưa xuống bên dưới của cô, thoát đi chiếc váy gây cản trở. Sau đó nhấc người cô lên, ngồi dựa vào hướng một chiếc ghế xe khác, khiến cho cả người Tô Lạp đột nhiên giật mình một cái, muốn né tránh.

"Không nên cử động!" Âm thanh nhẹ nhàng, mị hoặc vang lên, "Em tự tay cởi nút áo sơ mi của tôi ra."

"Cái gì. . . . . ." Tô Lạp kinh ngạc mở mắt ra, ý loạn thần mê, cô cho là mình nghe lầm.

Lôi Kình nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên nút áo sơ mi trước ngực, "Cởi ra nơi này!"

"Tôi. . . Tôi không được. . . . . ." Tô Lạp quay mặt qua chỗ khác, chiếc váy bên dưới đã bị anh cởi ra, trên người chẳng còn sót lại thứ gì. Sáng nay ở trong biệt thự cô cũng chẳng biết mình mặc quần áo của ai, cái gì cũng có, chỉ duy nhất anh không đưa cho cô áo ngực, chẳng lẽ đã sớm mưu tính đến giờ khắc này sao?

"Đừng nói với tôi, cô không làm được, là một phụ nữ việc này rất dễ dàng!” Lôi Kình hung hăng nắm lấy đôi tay rụt rè của cô, đặt lên nút cài, đầu cúi thấp xuống, nhìn cô run sợ cau mày, các giác quan của anh đều rất là thoải mái.

"A.. dừng lại đi! Tôi cởi ra là được!" Tô Lạp cả người khó chịu, loại cảm giác này cô chưa từng có, mặc dù trước kia đã cùng anh làm qua, nhưng là thời điểm không tỉnh táo. Hiện tại khắp người mang cảm giác cần đàn ông khiến cho cô khi dễ chính mình, cảm thấy rất xấu hổ.

Đôi tay nhè nhẹ, vụng về, cởi ra từng hạt nút áo, cho đến khi kết thúc chiếc nút cuối cùng, tay của cô liền đụng phải từng thớ cơ bụng săn chắc của anh, gương mặt đỏ au một mảnh, dừng động tác lại, ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác.

Lôi Kình cúi đầu hài lòng nhìn nút áo đã được tháo ra hết, lồng ngực nhẵn nhụi trực tiếp nhào tới cơ thể của cô, nhìn ra phía ngoài xe nói, "Cô thật là có năng lực! Đổi lại là người phụ nữ khác, quần của tôi đều đã cởi xong rồi. Cô cư nhiên cởi nút áo sơ mi của một người đàn ông mất nhiều thời gian như vậy, có biết hay không, với cái tốc độ này, tôi đã ăn cô được một lần rồi.”

Tô Lạp nghe lời chọc giận này nghiến răng, cô cảm giác mình rất không muốn bộ mặt này nữa rồi, rất mất mặt, rất mất mặt! Đã muốn độn thổ cho xong, anh lại có thể nói ra như vậy!

"Xin lỗi! Tôi không phải cái loại phụ nữ giỏi cởi áo sơ mi của đàn ông! Vậy bây giờ anh hối hận cũng không muộn! Tôi không ngại tự tay mặc áo sơ mi vào cho anh, tiễn anh đi tìm người phụ nữ khác; tinh trùng đang mãnh liệt, đoán chừng nhịn một chút cũng không chết người.” Vẻ mặt Tô Lạp lúc này tràn đầy sự khinh bỉ đối với anh.

Lôi Kình cọ cọ cằm mình lên trên gò má của cô, nhìn gương mặt xấu hổ đang ửng hồng, cộng thêm chút tức giận, nói nhỏ, "Cô là chứng minh với tôi mình là cô gái tốt sao? Tốt, tôi nhớ rồi, cô là lần đầu tiên cởi áo sơ mi của đàn ông ra; còn nữa, hôm nay tôi muốn bảo cô điều này! Bớt nói với tôi đi tìm phụ nữ khác! Giờ phút này toàn bộ bọn họ đều không có hứng thú!" Dứt lời, hung hăng lật người cô qua, ôm vào trong ngực.

Tô Lạp bị anh đột nhiên đánh ngã ở dưới thân, có chút kinh ngạc, đưa tay tự bảo vệ mình, ánh mắt luống cuống nhìn anh, đây là muốn bắt đầu sao? Cảm giác thật sợ hãi!

"Cởi thắt lưng của tôi ra! Nhanh lên một chút!" Lôi Kình trầm giọng ra lệnh!

Mắt Tô Lạp nhất thời trợn thật lớn, "Con mẹ nó! Anh bị điên rồi sao? Khuyết tật hả? Thế nào mà cái gì cũng muốn tôi giúp? Tôi cầu xin anh làm sao?"

"Tốt! Cô không có xin tôi đúng không? Cái người có suy nghĩ bảo thủ này muốn kiên trì cùng tôi chơi đến cuối cùng!" Lôi Kình nói ra lời khinh miệt, lập tức xoa đầu của cô, "Ngoan! Tôi sẽ làm cho cô biết rằng, cái gì là muốn ngừng mà không được đấy!"

"Ưmh ưmh ưmh.‘"

Từng tiếng, từng tiếng rên rỉ phát ra, nghiêng đầu, lắc lắc mình, nhưng cơ thể của anh quá khiên cố rồi, không cho phép cô có bất kì phản kháng nào, một chút cơ hội thoát thân cũng không có.

Từng nụ hôn ùn ùn kéo đến, mổ lên từng tấc da thịt của cô, từ vùng nhẵn nhụi, nhạy cảm trên cổ đến phía trước ngực. Gặm mút thỏa thích một hồi lâu, từ từ chậm rãi dời xuống, hôn từng chút lên bụng của cô, động tác không hề ngắt quãng.

"Không nên như vậy. . . . Không cần. . . . . ." Tô Lạp di chuyển chân, hôn nơi đó trên bụng, thật sự là không chịu nổi. Cảm giác ngứa ngáy lan truyền toàn thân, cơ thể phản ứng dữ dội, thì ra đây chính là loại cảm giác ở khách sạn đêm đó…..... Cảm giác sao? Cảm giác khát vọng một người đàn ông? Cảm giác không biết xấu hổ? Trong lòng thế nào lại ngổn ngang vật cản đây?

Cô từ chối cũng không thể khiến cho Lôi Kình buông tha, mà là càng thêm tỉ mẩn hôn lên. Tô Lạp thét lên một tiếng, "Anh biến thái….. đừng đụng chỗ đó của tôi!”

"Cô thật sự ngây thơ vậy sao? Làm chuyện này không động vào nơi đó thì làm nơi nào?"

Vừa dứt lời, Lôi Kình ôm lấy cơ thể cô chuyển ra ghế sau xe, vung tay vén mái tóc ngắn lên. Gương mặt lộ ra lăng giác rõ ràng, mang nét tuấn tú vương giả, đùa bỡn cơ thể cô, bắt lấy bàn tay nhỏ bé một mực đẩy ra của cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng léo nhéo kia!

Nụ hôn này sao mà mềm mại chạy dài, động tác thô lỗ dần dần trở nên êm ái, người bên dưới bị dẫn dắt đến độ ý loạn tình mê, nằm xụi lơ, cũng không biết là tay mình hiện tại đã móc lên trên cổ anh.

"Nói cho tôi biết. . . . . Muốn sao?" Nói xong, hôn sâu xuống xương quai xanh gần cổ cô.

"Tôi. . . . Vì tự do. Nhất định phải làm, không đúng sao?" Tô Lạp nhắm mắt lại, phát ra giọng nói êm ái, không chút đâm chọt.

"Là như thế này sao? Đó là thất bại của tôi! Xem ra hôm nay phải bỏ nhiều công sức lên người của cô gái này rồi! Nếu như cô chính là lạnh nhạt như vậy, thì tôi thật sự sẽ nghẹn chết! Vái lạy cô ban tặng! Mẹ nó, tôi thật sự không có lợi lộc gì rồi!" Lôi Kình cau mày nhìn Tô Lạp, không biết là đang ngủ thiếp đi, hay là cũng đang ở đây hưởng thụ khoái cảm triền miên này mà chết không thừa nhận.

"Vẫn là nghẹn chết thì tốt hơn!" Tô Lạp khe khẽ mở hai mắt ra, liếc trộm bộ dạng giận dỗi của anh!

Lôi Kình ngửa đầu cười to, cô nhóc này cử chỉ mờ ám cư nhiên nhiều như thế. Hôm nay anh mới phát hiện, chỉ trừ miệng lưỡi hung hăng độc ác của cô, những thứ khôn vặt này đối với anh mà nói không đáng kể chút nào!

Cúi đầu xuống, ngay lập tức Tô Lạp nhắm mắt lại thật chặt, như thế này thì không có khả năng xong chuyện! Cô muốn về nhà, muốn cùng anh thẳng thắng nói lời từ biệt!

"Để cho tôi dạy dỗ cô làm phụ nữ như thế nào một lần!"

Lôi Kình tròng mắt đen tối nhìn cô, lồng ngực săn chắc la liếm trên bộ ngực sữa của cô, nhìn dáng vẻ kìm nén của người phụ nữ bên dưới, cảm thấy rất thỏa mãn, loại trêu đùa này không thể nghi ngờ gì nữa, đó là tra tấn người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.