Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 68: Chương 68: Lời nói láo tràn lan trong máy ghi âm




"Vậy sao! Cô cảm thấy tôi rất đểu à? Nếu như tôi không đểu, có thể ăn cô sao, xe này chỉ sợ cũng không phải đạp, mà trực tiếp sẽ bị cô phá hủy nói cũng không chừng! Còn nữa, cô đánh giá như vậy làm tôi cảm thấy vinh hạnh!" Dứt lời, cánh môi mỏng của Lôi Kình khẽ phớt lên gò má trái của cô, nhẹ nhàng hôn xuống một cái. Sau đó, gạt đôi tay đang níu giữ cổ áo mình ra, đưa chân đá văng cái chân đang tì lên cửa xe của Tô Lạp, nhìn cô búng tay một cái, nhảy lên xe rồi vụt đi.

"Mẹ kiếp! Khốn kiếp! Tên khốn kiếp! Không phải là người! Qủy đê tiện! Đồ lưu manh! . . . . . ."

"Trời ạ! Người này rất có thể dát vàng lên mặt mình rồi!"

Tô Lạp hướng về phía chiếc xe vừa chạy đi dậm chân khinh bỉ, mắng một hồi lâu, thấy trong ngõ nhỏ có người ra ngoài, mới miễn cưỡng cười cười mang theo tấm chi phiếu đi vào trong nhà.

Sáng tinh mơ, tia nắng mặt trời đầu tiên chiếc vào bên trên cửa sổ nhỏ trong một gian phòng ở khu Tứ Hợp Viện. Theo thời gian, nó dần dần đi xuống, len lén chiếu vào chiếc giường trắng pha chút xanh lam. Tấm chăn trên giường giật giật, người bên trong hơi ló đầu ra một chút, tóc tai loạn cào cào che khuất gương mặt.

"Lạp Lạp! Nhanh lên một chút! Trong nhà có người đến!" Mẹ Tô Lạp cầm một thanh dao gọt trái cây cùng với quả táo đang gọt dở, đi vào phòng ngủ của Tô Lạp.

"Để yên cho con một lát thôi! Buồn ngủ quá mẹ ơi!" Tô Lạp nhoi nhoi cơ thể, tiếp tục chìm vào giấc mộng.

Mẹ Tô Lạp thấy vậy, bình tĩnh ngồi ở trên giường, "Lạp Lạp này! Con cũng đã đến tuổi yêu đương rồi! Như thế nào? Mấy ngày nay nói với con chuyện này mãi, giá như có người nghe thì thật là tốt?" Nói xong dù đang bận gọt táo vẫn ung dung nhìn Tô Lạp trong chăn.

Chỉ thấy Tô Lạp một câu cũng chưa nói, ngoan ngoãn vén chăn lên ngồi dậy, mái tóc dài xốc xếch xõa ra. Vóc người hoàn mỹ tinh tế thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới làn tóc, cực kỳ thoát tục! Một buổi sáng giản đơn, cũng có thể khiến cho vẻ đẹp mông lung ẩn hiện.

Ai nói muốn vẽ một bức chân dung đẹp đẽ thì mặc quần áo gợi cảm mới đẹp, xạo! Lạp Lạp đây quả thực rất xinh đẹp!

"Mẹ! Mẹ nói con nhìn không khá, đừng cho là con không biết, thật ra thì mẹ cũng nhìn không khá. Mẹ cả ngày lẫn đêm cứ nói đến mấy cái chuyện tốt gỗ hơn tốt nước sơn, không phải là làm con sợ sao? Con đây là có hiếu với mẹ mới trở về, mẹ không biết chứ, con không phải hù dọa đâu! Từ lúc trong bụng mẹ khí phách này con đã có rồi!” Dứt lời, Tô Lạp xỏ dép vào, đi về phía phòng khách.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên sofa, bên cạnh là một đứa bé trai ước chừng ba bốn tuổi, đang say mê cuồng nhiệt xem TV.

"Con còn tưởng rằng là thần tiên nào đến đây? Mẹ không nên ép con rời giường, vốn là muốn lạy ba lạy cầu xin bình an, nhưng dì út, ai! Con đi ngủ lại đây!" Dứt lời Tô Lạp phờ phạc rũ rượi đi ngược vào trong phòng.

"Đứng lại Lạp Lạp! Dì út hôm nay chính là tới tìm con!" Người phụ nữ trên ghế sofa từ từ đứng dậy, hai mắt tỏa sáng nhìn Tô Lạp.

"Nhìn Lạp Lạp của chúng ta một chút, đi nước ngoài một chuyến liền xinh đẹp hơn ! Khó trách con trai Bộ Trưởng Bộ Thương Mại lại nhìn trúng! Xem ra dì út cũng nên tìm cơ hội đi dạo ở nước Pháp một chút, không chừng khi trở lại cũng trẻ ra thêm mười mấy tuổi như thế này! Ha ha!” Vừa nói vừa hướng lên cánh tay của Tô Lạp mà xoa nắn, “Chậc chậc chậc! Da non này….”

Tô Lạp trừng mắt bĩu môi ngồi lên ghế sofa, đoạt lấy điều khiển TV trong tay bé trai, bắt đầu bấm loạn xạ. "Dì út! Hôm nay dì tới cũng không phải là vì khen ngợi da thịt của con thay đổi tốt hơn! Có chuyện gì dì nói thẳng đi, khỏi phải vòng vo, không phải tính cách của dì!” Tô Lạp xem thường dì út này, cô đã biết quá rõ thói xấu của dì từ thời đi học, phẩm chất trời ban chỉ có bấy nhiêu thôi!

"Mẹ! Không cho phép mẹ đi nước Pháp đâu! Chị Lạp Lạp có nói qua, tuổi dậy thì với thời mãn kinh là không thích hợp đi đến đó đâu! Lãng phí vé máy bay mà thôi!" Trên ghế sofa, bé trai nghiêng đầu suy nghĩ, cười khanh khách không ngừng.

"U a! Trẻ con thật là dễ dạy! Tiểu Bối ! Cho chị hôn một cái!" Tô Lạp đưa đầu về phía bé trai, “chụt” một cái lên má.

"Chị Lạp Lạp nói gì, Tiểu Bối cũng nhớ ! Ha ha!" Đứa bé gương mặt ngây thơ.

"Hai người mau ngậm miệng! Tiểu Bối nhà chúng ta không thể ở gần con quá! Ngay cả con nít cũng dạy bậy!" Dì út của Tô Lạp ngồi vào chính giữa ghế sofa, tách bọn họ ra, kéo Tiểu Bối qua một bên, tựa như muốn bảo vệ.

"Con dạy cái gì cũng có ích đó! Dì nói con làm hư đứa trẻ này sao? Nhưng con không có bản lãnh này!" Tô Lạp gác đôi chân dài lên bàn trà, nhận lấy quả táo mẹ vừa đưa tới, gặm gặm.

"Còn nói con chưa?" Dì út giận dữ nhìn bộ dáng nhàn nhã này của Tô Lạp.

"Con không có!" Lạp Lạp nhai quả táo, trừng mắt nhìn dì út, lấy lại cả vốn lẫn lời.

"Tiểu Bối! Nói lại một lần nữa! Chị Lạp Lạp của con dạy thế nào?" Dì út nhìn con trai mình, lại trợn mắt nhìn Tô Lạp.

Tiểu Bối leo lên ghế sofa, cười hì hì nhìn Tô Lạp. "Chị Lạp Lạp nói rồi, nếu con ở nhà trẻ thấy bạn gái xinh đẹp thì nói nhiều một chút, cho bạn ấy ăn kẹo. Đặc biệt là nhìn thấy ba mẹ của bạn đi xe tốt, thì cho nhiều thêm mấy viên. Còn có, không thể để cho người khác khi dễ, thấy ai ngứa mắt liền đánh! Bởi vì chị Lạp Lạp nói Tiểu Bối trưởng thành là đàn ông chân chính! Đúng không? Chị Lạp Lạp!" Nói xong cười khanh khách, hai cái răng thỏ cũng để lộ ra.

"Ách! Con có nói qua! Bất quá cũng có ích, dì út! Dì đã đến rồi, mẹ gọi con ra ngoài làm gì à?" Tô Lạp cố ý tránh né mấy lời dạy bảo con nít của mình.

"Mấy ngày nay nhìn không phát hiện, con trai Bộ Trưởng Bộ Thương Mại kia thường xuyên lên TV! Mấy khách sạn lớn liên tiếp bị anh ta thu mua! Gần đây chuẩn bị xây thêm mấy tòa nhà để bán hoặc cho thuê rồi !" Gương mặt dì út hiện rõ sự sùng bái.

Tô Lạp há miệng cắn quả táo “răng rắc” một tiếng, nhắc tới Lôi Kình, cô liền bị tức giận mất kiểm soát! Hôm sau ngày chia tay, cô ở nhà vui vẻ ăn mừng một trận, không nghĩ tới lại nhận được một phần chuyển phát. Vừa mở ra xem suýt chút nữa là bất tỉnh, là một thùng gạo chứ không phải sắt! Bất quá còn ăn được, nhà mình mua thế nào cũng đâu đến ba mươi mấy ký!

"Dì út! Những thứ này với dì, có quan hệ gì với con? Chuyện nhà người ta làm gì mà vui vậy!"

"Làm sao lại không liên quan! Chồng của dì ngày hôm qua nhận được thông báo đến công ty xây dựng của anh ta làm. Chức vị cũng không tệ, vốn là chúng ta muốn tự mình đi cám ơn, nhưng thư ký nơi đó cự tuyệt, nói muốn cám ơn thì kêu con đi! Anh ta không phải là muốn tìm con sao! Xem ra, xem mắt không tệ hả!"

"Con không đi, anh ta chính là một gã lưu manh! Con muốn tránh xa!" Tô Lạp kích động đứng lên, đánh chết cô, tuyệt đối cũng không đến đó.

"Dáng dấp người ta cũng thuộc dạng nhất nhì, hơn nữa lại nắm trong tay một tập đoàn lớn, có nhiều tiền cũng không cần nói! Phụ nữ ở cả thành phố này cũng không tiếp xúc ai, có thể nhìn trúng con mấy lần, con nên bằng lòng đi!" Dì út mang bộ dạng hụt hẫng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Xem dáng vẻ mê tiền của dì kìa! Con tuyệt đối sẽ không đi, con có hẹn đi ra ngoài, cũng đừng nói với con về chuyện của Lôi Kình nữa biết không?" Tô Lạp chạy tới cửa phòng rửa tay, quay đầu lại nhìn về phía dì út của cô, nhấn mạnh.

"Không nói thì không nói, dù sao hợp đồng lao động cũng đã ký, anh ta cũng không thể đuổi việc chồng của dì, có phải hay không?" Dì út cười hì hì nhìn Tô Lạp.

"Trời ạ! Dì út. . . . ." Tô Lạp im lặng, lắc đầu đi vào rửa mặt.

******

Tại một quán cà phê ở trung tâm thành phố, Tô Lạp thần thần bí bí từ trong túi móc ra một tấm chi phiếu đưa cho Tiểu Miên phía đối diện, nhét vào trong tay cô, đè lại thật chặt. "Tiểu Miên! Có thể thay tớ trả lại cái này cho Lôi Kình đó được không?"

"Cái gì vậy?" Tiểu Miên nhìn bạn mình thần thần bí bí, đem mảnh giấy mở ra xem, con mắt trợn thật lớn, "Anh ấy làm gì cho cậu chi phiếu? Còn nhiều như vậy? Chẳng lẽ giữa hai người lại thế nào. . . . . ."

"Nào có chuyện gì? Khẩu vị của tớ kém vậy sao? Nhưng thật ra, ở học viện của chúng ta có người tên Khương Mỹ Na, cậu biết không?" Tô Lạp uống xong một hớp cà phê hỏi.

"Biết chứ! Một con nhỏ hám làm giàu, nhà rất có tiền, đã qua chỉnh sửa đúng không?" Tiểu Miên tò mò hỏi.

"Đúng! Chính là cô ta! Cũng không rõ ở đâu biết tớ quen với Lôi Kình, đây là cô ta nhờ tớ chuyển cho Lôi Kình đấy! Nhưng tớ nghĩ mình không quen anh ta, đi tìm cũng khó gặp! Cho nên đưa cậu tốt hơn!” Tô Lạp giống như thật, nói láo cho tới bây giờ mặt không biến sắc.

"Thế nhưng tại sao Khương Mỹ Na lại không lấy tiền đây? Không phải là phong cách của cô ta!" Duẫn Miên nhìn mặt sau của tấm chi phiếu kia, "Đây cũng không phải là giả mà?"

Tô Lạp lần nữa cầm tách cà phê lên, uống một hớp nhỏ, "Tớ cũng không biết, quan hệ của tớ và cô ta cũng không thân thiết gì, mấy người bên cạnh Khương Mỹ Na tất cả đều là người giàu có. Có lẽ Lôi Kình không thỏa mãn cô ta, nói không chừng là hai người gặp gỡ ngày đó vừa đúng lúc anh ta bị hư thận! Ha, ha, ! ! !"

"Anh Kình thận hư! Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được, ha ha!" Duẫn Miên đem chi phiếu bỏ vào trong túi xách, cùng hùa theo một lúc cười ha ha.

"Khi nào có thời gian tớ sẽ đưa cho anh Kình! Hiện tại không có việc gì chúng ta đi dạo phố, buổi tối cùng đi đến cái buổi tụ họp ghê tởm kia của Khương Mỹ Na! Cô ta rõ ràng là khoe khoang mình lại tìm đến mấy đại gia có tiền thôi! Học kỳ mới chiến tranh sắp bắt đầu, chúng ta cũng không thể để cho cô ta xem thường. Lạp Lạp, tối nay trang điểm ăn mặc thoáng một chút. Khương Mỹ Na kiêu căng, phách lối, toàn bộ nhờ vào cậu vì chị em chúng ta mà ra tay!" Tiểu Miên nói xong đưa tay ra dấu “OK.”

Tô Lạp quay lại thủ thế “OK,” "Yên tâm! Khương Mỹ Na cứ chờ xem! Học kỳ trước cô ta không dám áp bức chị em chúng ta, học kỳ này cũng hoàn toàn không thể! Tối nay để tớ đối phó cô ta, còn lại giao cho các cậu!"

Nói xong hai người liền khoác tay nhau đi ra khỏi quán cà phê. Tại một chỗ ngồi ở phía sau lưng, cách đó không xa, một người đàn ông mặc vest đen thu vào thứ gì đó trên tay, sau đó bước ra ngoài.

Khu trung tâm thương mại, Cao ốc tầng chót, một người đàn ông cầm tách cà phê trong tay ngồi trước cửa sổ sát đất. Anh khẽ lướt qua một vật nằm trên chiếc bàn làm việc bằng ngọc Lưu Ly. Chiếc ghế tựa xoay một vòng, lắng nghe âm thanh phát ra từ chiếc máy ghi âm nho nhỏ trong tay. Sau đó khóe môi nhếch lên cười nhạt, đè xuống phím điện thoại, “A Quyền! Tìm một người tên Khương Mỹ Na ở học viện thiết kế thời trang GOGO! Trong vòng một giờ dẫn tới phòng làm việc của tôi!”

"Dạ!" Nghe đầu kia đáp lại, anh cúp điện thoại, nhìn về khoảng không sáng ngời bên ngoài cửa sổ sát đất, vắt chéo chân, ngón tay quệt cằm! Tiếp tục nghe lời nói láo tràn lan trong máy ghi âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.