Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 70: Chương 70: Môi hôn mang theo mùi vị rượu




Trong lòng Tô Lạp tràn đầy khi dễ, cô gái này hình như lời nói ra khỏi miệng cũng chỉ có hai loại ngôn ngữ. Loại thứ nhất là đối với đàn ông, âm thanh nịnh nọt, ẽo ợt, làm nhũn cả xương người! Loại thứ hai đoán chừng chính là với cô rồi, không mang theo bảy phần kể khổ ba phần châm chọc thì không được. Cộng thêm việc đi theo cô kêu gào hết sức, cô cảm thấy mình có nói cũng phí lời.

Tô Lạp đùa nghịch ly rượu trong tay, ngắm nhìn chất lỏng đẹp mắt đang sóng sánh, ung dung mà nói, "Có bạn trai không cần thiết phải kéo đi khoe khoang, có thể tình nguyện đi với cô đến nơi này lấy le, đây chắc hẳn cũng không phải là người tốt lành gì! Hơn nữa! Ở đây nhiều chị em xinh đẹp như vậy, tôi mang bạn trai theo sợ bị người ta cướp đi!" Dứt lời Tô Lạp mỉm cười ngồi vào chỗ với mấy chị em của mình.

"Chị Lạp Lạp vẫn còn giữ chuyện năm đó trong lòng nha! Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ! Là tôi không hiểu chuyện, đoạt bạn trai của cô. Thế nhưng cũng không thể hoàn toàn trách tôi, đàn ông không chỉ dừng lại ở những đụng chạm bình thường, đối với cô thì không hơn đâu? Cô không thể cho Thần, tôi đây có thể cho, cái này thì có lỗi gì đây?" Lúc này, một cô gái ngồi phía đối diện vang lên âm thanh xỏ xiên, châm chọc.

"Doãn Đồng! Cô thiếu dạy dỗ vậy sao?" Duẫn Miên “bốp” một cái, vỗ bàn đứng dậy, hướng về cô gái phía đối diện muốn giáng cho một cái tát. Nhớ tới sự kiện của một năm trước cô liền tức giận thay cho Tô Lạp. Nếu như không xảy ra chuyện như vậy, Tô Lạp sẽ không lẻ loi một mình suốt kỳ nghỉ ở Pháp? Nhìn tương lai tươi đẹp như vậy vụt mất khỏi tầm tay sao?

Tô Lạp dùng sức túm lấy cổ tay Duẫn Miên, lôi trở về, dáng vẻ nhìn qua rất bình tĩnh, "Chuyện này không đáng để động tay chân! Đàn ông mà! Là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tất cả mọi người đều biết. Trần Thần, cái loại đàn ông đó rời xa tớ là chuyện tốt, cũng giống như Doãn Đồng cô. Hắn có được cô rồi, đến ngày thứ hai cô còn nhìn thấy bóng dáng của hắn sao? Cho nên, đó là may mắn của tôi.” Cô nói mấy câu này, tuyệt nhiên không có một chút châm chọc hay phách lối gì đối với Doãn Đồng, điều cô nói hoàn toàn là sự thật.

"Trong học viện chúng ta, cô gái tốt nhất hình như chỉ có chị Lạp Lạp thôi! Chị Lạp Lạp! Chị dạy dỗ rất đúng, chúng em vô cùng cảm kích! Trần Thần sau đó cũng rất hối hận! Thân phận là một đại thiếu gia mà vẫn điên cuồng quay trở lại tìm chị Lạp Lạp! Nhưng chị ấy khinh thường rồi! Ai thích thì cứ nhảy vô đi!”

"Đúng đó! Chị Lạp Lạp không phá giới! Em sao dám! Sao dám được! Chị Lạp Lạp là tấm gương của chúng em!" Mấy cô gái rối rít tung hô, nhìn mấy người đang ngồi phía đối diện sắc mặt tái xanh, càng nói càng hưng phấn.

"Tách" âm thanh của chiếc bật lửa.

Mấy người đang nói, âm thanh từ chiếc bật lửa của Lôi Kình vang lên, ngón cái vừa trượt, đốt một điếu thuốc lên, ngồi cạnh Khương Mỹ Na, bắt đầu hút thêm lần nữa. Không nhìn rõ sắc mặt ra sao, trong con ngươi lộ ra một tia cứng cỏi khó nắm bắt, trộn lẫn ba phần tức giận.

Tô Lạp nghe lời nói của mấy cô gái, trong lòng có chút chua xót, bây giờ còn nói chuyện gì phá giới với không phá giới nữa đây! Ngoại trừ cơ thể đang sống sờ sờ của cô, cái gì cũng không còn!

"Tiểu Miên các cậu chơi trước đi, tớ đi nhà vệ sinh một chút."

"Uhm, cậu đi đi! Cẩn thận một chút nha!" Duẫn Miên liền quay đầu lại nhìn Lôi Kình, sự việc này thế nào cũng không hiểu thông suốt được.

Mấy người còn lại cũng chẳng có ai tỏ ra chiếm ưu thế nữa, không khí trở nên nhạt nhẽo, lẳng lặng uống rượu của mình, ai có mang bạn trai đến thì ra sàn nhảy khiêu vũ, ca hát.

Ngón tay Lôi Kình đang kẹp tàn thuốc cháy rừng rực, nhìn bóng lưng Tô Lạp đã đi xa, chân mày nhíu lên, thì ra là cô nhóc này đã từng bị người ta cướp bạn trai! Ha ha! Không phải là một chuyện rất tốt sao?

Mãi cho đến bây giờ, lần đầu tiên anh nhìn thấy một cô gái mặc áo khoe lưng trần đẹp như thế. Quả thực là hoàn mỹ, nhưng mà, là loại đàn ông gì lại không biết quý trọng cô ấy, đi lựa chọn mấy cô gái son phấn dày mặt này?

Mà cô ấy? Đã từng đau lòng sao?

Hôm nay cô trong mắt anh hoàn toàn là một người khác!

Mái tóc dài dợn sóng xõa ra, tấm lưng trần với đường cong rất đẹp thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn tóc dập dìu, nhìn rất vui tai vui mắt, nhưng đồng thời cũng làm người ta thấy chướng mắt, ở một nơi như vầy, không phải sẽ bị rất nhiều đàn ông dòm ngó sao?

"Thật đáng chết!" Lôi Kình nhìn bóng dáng sắp biết mất khỏi tầm kiểm soát của mình, khẽ nguyền rủa một tiếng.

Đứng dậy dập tắt đầu thuốc lá trong tay, cô muốn đi nhà vệ sinh. Hoàn cảnh nơi này anh biết rõ, nam nữ gì đều nổi tiếng ngông cuồng như nhau, làm sao anh yên tâm được?

"Kình….Anh đi đâu? Em đi với anh!" Khương Mỹ Na nắm lấy tay Lôi Kình, cũng muốn đứng dậy đi theo.

"Không cần!" Lôi Kình hất tay cô ra, sải bước đi về góc khuất nơi Tô Lạp vừa biến mất.

************

"Phốc! Phốc! . . . . . ."

Trong nhà vệ sinh, Tô Lạp vén nước trên mặt, giương đôi mắt còn đọng nước lên, nhìn vào tấm gương, lầm bầm lầu bầu, "Tô Lạp, làm sao mày lại xui xẻo như vậy, hôm nay ra cửa lại không nhìn Hoàng Lịch có phải hay không? Đây là miệng vàng răng ngọc hay sao? Nói thành cái gì đây? Nói Khương Mỹ Na với anh ta, Khương Mỹ Na cư nhiên với anh ta thật? Ngày nào mình cũng cầu nguyện, làm sao vẫn nhìn thấy anh ta vậy?"

"Nghĩ người nào vậy?" Đột nhiên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nói của một người đàn ông, rất dịu dàng, nhưng cũng rất từ tính, từng bước một hướng đến gần Tô Lạp đang đứng trước gương.

"Ai vậy? Cái thế giới này nam nữ nhận lầm nhà vệ sinh nhiều như vậy sao?" Nói xong, Tô Lạp đi tới phòng kế nhìn qua, đúng là nhà vệ sinh nữ mà, không hề có bóng dáng nhà vệ sinh nam ở đây.

Tô Lạp lùi về phía sau, ở đầu ngón tay vẫn còn nhỏ nước, nhìn người đàn ông đang đi đến trước mắt, thật sự là rất ngông nghênh. Nếu như trói anh ta lại, phóng sanh vào trong trường, chỉ trong vòng một ngày thôi, nhất định sẽ hao hết tinh lực mà bỏ mạng.

"Xem tôi đang suy nghĩ gì?" Thân Triết Huân khoanh tay lại, sải bước đến gần Tô Lạp, trong con ngươi lộ ra khát vọng nào đó.

"Anh là ai? Đừng tới đây! Cẩn thận tôi dội chết anh!" Tô Lạp lùi về phía sau, mắt thấy chân mình đụng vào tường. Anh ta vẫn đang đến gần, kiểu đàn ông này thật ngông cuồng, ánh mắt rõ ràng lộ ra dấu hiệu vô lại, bất quá cô đánh bài chuồn! Chạy không được thì đá vậy.

"Chẳng lẽ cô lại trông cậy vào mấy giọt nước trong tay làm tôi chết đuối sao?”

"Đừng đi! Xoa dịu cho tôi một chút, một chút là được rồi! Chỉ một chút thôi! . . . . . ." Thân Triết Huân thấy cô muốn bỏ chạy, ngay lập tức nắm lấy cánh tay cô. Nghiêng người sang đè cô lên trên vách tường, siết chặt lấy cổ tay nho nhỏ, ngắm nhìn đôi mắt to tròn trước mặt. Làn môi run rẩy đột nhiên đặt lên môi cô, không phải anh đang ngả ngớn, mà giờ phút này thật sự rất cần thứ gì đó để chống lại sự đau đớn.

"Ưmh ưmh ưmh! A! Anh đừng làm loạn! Chó đực cũng không manh động như vậy, thấy ai cũng cắn à?" Tô Lạp vừa lấy được chút khe hở, liền gào thét lên. Cơ thể người đàn ông này hình như là không còn hơi sức gì, nhưng vẫn cắn răng khổ sở giam cầm cô.

"Đừng động! Van cầu cô, chỉ cần cho tôi hôn là được!" Thân Triết Huân rời khỏi đôi môi mềm mại, mang theo giọng điệu van xin chờ đợi sự đồng ý của cô.

"Không thể! Anh đang tính toán cái gì vậy? Muốn hôn tôi thì hôn hả, thấy rõ ràng không? Tôi đến đây để tiêu xài, anh muốn hôn đi hôn mấy cô gái khác đi. Anh hiểu được không? Chỉ cần ra ngoài kia vứt mấy tờ tiền xuống đất, có hôn đến hàng thế kỷ bọn họ cũng vui vẻ đồng ý, tìm tôi làm gì?” Tô Lạp trừng mắt nhìn anh ta, người này ngang như cua, bất quá lý trí cũng rất yếu.

"Không giống nhau! Tôi không muốn hôn mấy người kia, nụ hôn của cô là thứ duy nhất có thể hóa giải đau đớn trong tôi, nếu như cô muốn tiền, tôi có!" Dứt lời, Thân Triết Huân móc ra từ trong túi quần một tấm thẻ vàng, ấn vào lòng bàn tay Tô Lạp, "Không có mật mã! Cô có thể trực tiếp sử dụng!"

"Hứ! Ai mà thèm vào! Nụ hôn của tôi còn đáng giá hơn! Trị giá một tấm thẻ vàng sao?" Tô Lạp khinh thường, vứt tấm thẻ vàng xuống đất, đẩy Thân Triết Huân đang lấm tấm mồ hôi hột trên trán ra, xoay người bỏ đi.

Tô Lạp chưa kịp bước ra, liền nghe thấy từng tiếng còi cảnh sát vang lên, càng ngày càng gần, là âm thanh từ cửa sổ hành lang truyền tới, bởi vì nơi này là lầu ba, cho nên đặc biệt nghe rõ ràng.

Thân Triết Huân cắn răng kéo Tô Lạp trở lại, "Thứ lỗi cho tôi lỗ mãng với cô như vậy! Bị bất đắc dĩ! Coi như cô cứu tôi một mạng, như thế nào? Yên tâm, chỉ cần để cho tôi hôn một lát, toàn bộ sẽ đi qua hết!" Dứt lời, không đợi Tô Lạp kịp phản kháng, cánh môi bá đạo liền mút lấy môi cô, dùng toàn bộ sức lực trong người chống đỡ trước cơ thể Tô Lạp, không cho cô động đậy.

Tô Lạp bị anh ta hung hăng chặn lại, thật ra thì cũng không có hôn, chỉ là môi cùng môi đụng nhau mà thôi, lưỡi của anh ta vẫn không nhúc nhích, hình như có ý không muốn động đến. Loại cảm giác này hoàn toàn trái ngược với Lôi Kình, nụ hôn của anh ta hoàn toàn không thể kích thích được các giác quan của cô nghĩ tới mấy cái chuyện kia, nhưng anh ta mang bộ dạng này đến đây làm gì?

Anh ta nói là cứu một mạng người? Một nụ hôn đơn giản như vậy có thể cứu mạng sao? Chỉ là hai cánh môi ấm áp chạm vào mà thôi, không phải sao?

Thân Triết Huân nhắm hai mắt, cảm thụ hương vị ngọt ngào từ cánh môi mềm mại của cô, phía trên còn có một chút xíu mùi vị rượu, cô gái này mới vừa uống rượu sao? Nhắm mắt lại làm lòng rất yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh. Giác quan trên người nói cho anh biết, nụ hôn này tất yếu cần phải hạ xuống sâu hơn, hôn nông hay hôn sâu cũng là hôn, nên chẳng có gì khác biệt phải không?

"Anh làm cái gì vậy?" Tô Lạp hoảng sợ mở to hai mắt, người đàn ông này không phải đã nói, chỉ cần hôn một cái là tốt rồi sao? Tại sao đầu lưỡi lại có ý đồ cạy hàm răng của cô ra?

Suy nghĩ một chút khiến cả người cảm thấy kinh sợ, mấy ngày trước trong rừng cây, anh ta đúng là như vậy, tùy ý tiến vào miệng của cô quấy nhiễu. Sau đó khiến cơ thể của cô từ từ nóng lên, từ từ mất dần đi kiểm soát, nghĩ đến đây càng thêm lo sợ. Nhưng người đàn ông này, cô tuyệt nhiên chẳng có chút quan hệ nào. Huống chi hình như có chút quá càn rỡ rồi, chỉ mới gặp mặt mà thôi, liền coi cô như kẹo đường dễ bóc rồi hả? Là ai tìm ai ăn trước?

"Làm sao cũng là hôn thôi, tôi chỉ là muốn hôn sâu hơn, không thể sao?" Thân Triết Huân không có ý định buông cô ra, cưỡng chế đè lại cơ thể không an phận, đang cố dùng sức trốn thoát của Tô Lạp. Bá đạo đặt môi mình lên, gắt gao chiếm lấy đôi môi anh đào đang dùng sức thoát ra.

"Các người đang làm gì?" Ngoài cửa nhà vệ sinh cách đó mấy bước, Lôi Kình hung hăng cuộn tay thành nắm đấm, trong tròng mắt lộ ra vài tia khát máu, vẻ mặt tàn nhẫn, ẩn hiện mấy phần khổ sở.

Anh đang tìm cô, đứng cách cửa thang máy đợi một chút, lại đợi thêm một chút, cuối cùng vẫn là không yên lòng đi tới khu vực nhà vệ sinh nữ, nhưng mà cô nhóc này đang làm gì thế? Cư nhiên hôn một người đàn ông lạ mặt? Không! Đó không phải là hôn, đó là hôn mãnh liệt, cô muốn dùng cảnh này để đáp trả lại tâm trạng lo âu, thấp thỏm của anh dành cho cô sao?

Tại sao thời điểm với anh cô lại không chủ động, mà người đàn ông này là thế nào? Có thể hôn kịch liệt như vậy?

~Hết chương 70~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.