Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 86: Chương 86: "Sống thử" - Người đàn ông trong xe việt dã




"Chỉ Chỉ đừng đùa nữa, chị với anh trai em không có cái loại tình cảm như em nghĩ đâu, chỉ là anh em tốt, bạn bè uống rượu đùa giỡn mà thôi!” Dứt lời, Tô Lạp đứng lên: "Tiểu Miên, ba người chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào uống gì không?”

"Rốt cuộc cậu còn nhớ có mình ở đây à? Có mới nới cũ!" Duẫn Miên hất hàm đứng dậy, khinh khỉnh liếc nhìn Lâm Chỉ Chỉ.

Lâm Chỉ Chỉ bị nhìn đăm đăm mà sững sờ, tình hình này là mình bị ăn dấm chua rồi!

Níu lấy mái tóc của Duẫn Miên cười ha ha: "Chị trừng em đủ chưa? Là bởi vì chị không có mái tóc ngắn giống em sao? Đừng có ghen tỵ, đây chỉ là tóc giả.”

"Cái gì?" Duẫn Miên không thể tưởng tượng nổi liếc nhìn Lâm Chỉ Chỉ, rốt cuộc là con bé này đang nói cái quái gì?

Xoay người lại, lôi kéo Tô Lạp: "Em nghĩ là nên đi thôi!”

Trước cửa lớn học viện GOGO, từng tốp nam nữ nối đuôi nhau tiến ra ngoài! Xuyên qua khỏi cổng trường!

Chỉ thấy cách cửa chính không xa, một chiếc xe việt dã đen tuyền đột ngột dừng lại, nghênh ngang như vậy, nhìn qua quả thật không tầm thường!

Lôi Kình mặc một thân thuần trắng đến chói mắt, tương phản tuyệt đối so với màu sắc của chiếc xe, cửa xe mở rộng, ghế lái đằng trước được đẩy về sau, Lôi Kình thoải mái gác chân lên trên, bộ dạng lười biếng, hất hàm nhìn chăm chăm vào cửa chính học viện GOGO.

Trước phòng bảo vệ, gần cửa chính, Tô Lạp tựa lưng vào bức tượng đá, nhìn Khương Mỹ Na đầu đang quấn băng gạc: “Cô có chuyện gì sao? Không có việc gì thì đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, nếu không tôi sẽ cho là cô yêu tôi!”

"Tô Lạp, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, về sau cẩn thận với tôi một chút. Chuyện lần này tạm thời giải quyết như vậy, tôi muốn nhìn xem biểu hiện của Kình thế nào. Nếu như cô dám can đảm nhúng tay vào, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi, nhớ lời tôi nói! Trò chơi của nhà giàu sang không đến lượt loại người nằm dưới đáy xã hội như cô dây vào, bởi vì căn bản là cô không có đủ vốn liếng, biết không!” Khương Mỹ Na tức giận chỉ vào chóp mũi Tô Lạp.

"Chị Lạp Lạp, ai vậy? Phách lối như vậy? Nói thế là có ý gì?” Lâm Chỉ Chỉ kinh ngạc nhìn Khương Mỹ Na từ trên xuống dưới, không đợi Tô Lạp mở miệng, liền chỉa vào mũi Khương Mỹ Na.

"Tổ trưởng tổ B! Cái người mới tới này không nhớ rõ sao?" Khương Mỹ Na hất hàm, vênh váo tự đắc nhìn Lâm Chỉ Chỉ.

Tô Lạp làm bộ dạng đang xem kịch vui nhìn chằm chằm Khương Mỹ Na, trừ ngực lớn, mông lớn, não lớn, còn lại có gì lớn nữa đâu? Lại dám đi làm bộ làm tịch ở trước mặt Chỉ Chỉ, vênh váo tự đắc! Qủa thật là muốn chết rồi!

Lâm Chỉ Chỉ giương ánh mắt nai tơ vô tội nhìn Khương Mỹ Na, khoe khoang à? Cô cực kỳ khinh thường cái bọn này!

"Thật xin lỗi, đối với mấy cái loại không tốt đẹp, tôi lướt qua rồi quên liền, một chút dấu vết cũng không giữ lại trong đầu, cho nên lần sau, đừng dùng dáng vẻ này nói lên tên của mình, bởi vì tôi cũng sẽ sớm quên thôi! Thật sự là ấn tượng không được tốt.”

Sắc mặt của Khương Mỹ Na còn khó coi hơn cả khó coi!

"Cô. . . . . tiểu nha đầu này, cũng chỉ xứng ở chung một tổ với Tô Lạp, các người có tương lai mới là lạ!” Khương Mỹ Na trừng mắt nhìn Lâm Chỉ Chỉ từ trên xuống dưới.

"Chưa chắc tổ kia so với tổ này hơn được bao nhiêu!” Duẫn Miên ra vẻ miệt thị, ánh mắt khinh bỉ ném thẳng lên người cô ta.

"Chị Na! Đi thôi! Còn phải đến bệnh viện kiểm tra." Doãn Đồng dìu Khương Mỹ Na, phía bên kia nổi danh dẻo mồm dẻo miệng, nói thêm gì nữa cũng chỉ chuốc lấy thiệt thòi, để sau đối phó.

"Hừ!" Khương Mỹ Na hừ lạnh một tiếng, túm theo mấy người đang đứng trước mặt Tô Lạp, đi ra bên ngoài.

Lâm Chỉ Chỉ đứng sau lưng cô, mắt nhìn đăm đăm về phía bóng lưng của Khương Mỹ Na: “Loại người này tại sao hung hăng như vậy? Dáng dấp nhìn qua mới có hai mươi mấy tuổi đầu mà trông cứ như bà cô già! Thật là muốn đem thiến thành đàn ông, để cho không ai thèm, ngày ngày bị rối loạn nội tiết tố!”

"Miệng đủ độc! Loại người như cô ta có thể hầu hạ theo cách này, sẽ bị phá hủy.” Tô Lạp chu miệng, giơ ngón tay cái lên.

"Bình thường thôi..., chỉ được xếp hạng ba, miệng độc đều được học từ chị.” Lâm Chỉ Chỉ làm ra bộ dạng sùng bái.

Tô Lạp khoanh tay cười một tiếng, "Bớt bôi nhọ chị đi, làm tổn hại đến hình tượng thục nữ của chị, quả đấm này sẽ phục vụ em.”

"Chuyện gì, chuyện gì, anh trai em thu phục được chị!”

"Ngưng, mấy người này, ríu ra ríu rít như chim vậy!” Duẫn Miên khe khẽ nói, đột nhiên liếc mắt trông thấy một bên cửa xe việt dã ở phía xa.

“Lạp Lạp, nhìn bên kia!” Duẫn Miên kéo tay Tô Lạp, không muốn để cô đi, nếu như đi với “con chim” kia thì chi bằng đi với anh Kình, tối thiểu mình còn được coi trọng. Bây giờ hai cái người này toàn nói chuyện phiếm với nhau, phớt lờ cô, tất cả đều là do con chim Chỉ Chỉ nói.

Lâm Chỉ Chỉ và Lạp Lạp cùng nhìn về hướng ngón tay của Duẫn Miên, con ngươi giãn ra rồi chau lại, rốt cuộc cũng trông thấy chiếc xe việt dã màu đen.

"Thế nào?" Tô Lạp kinh ngạc nhìn Duẫn Miên, chiếc xe đó hấp dẫn vậy sao? Bất quá, nó cũng chất thật.

"Một chiếc việt dã cực kỳ phong cách! Còn có người đàn ông trong xe nữa!" Lâm Chỉ Chỉ xoa xoa nắm tay, tựa như vừa nhìn thấy con mồi.

". . . . . . . . . . . ."

Điện thoại trong balo vang lên, Tô Lạp thấy số điện thoại bên trên mà ngẩn người, cau mày nhìn chiếc xe việt dã phía trước: “Này, có chuyện gì sao?"

"Tôi đã nói cái gì? Nơi nào cũng không được đi, chờ tôi tới đón em!" Lôi Kình không buồn ngồi dậy, nằm bên trong xe nhìn cô nhóc ở đằng xa, dáng vẻ trông như là đã hẹn ai trước rồi, cư nhiên đem lời nói của anh quẳng ra sau đầu.

"Nhưng hôm nay tôi thật sự có hẹn, tối nay tôi chủ động liên lạc với anh được không?” Tô Lạp cau mày nhìn chiếc xe kia, cô nhìn không rõ dáng vẻ của Lôi Kình, chỉ thấy mơ hồ một bóng dáng màu trắng, nhưng mà cảm giác trong cô rất mãnh liệt, anh đang dựa vào trong xe, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của mình.

Lôi Kình đổi tư thế, rút ra một điếu thuốc, đốt lên, khói mù nồng nặc khiến anh nheo mắt lại: “Sáng nay người đầu tiên em nhìn thấy chính là tôi, lúc xuống xe cũng đã nói rồi, đi đâu cũng không được, chờ tôi. Em còn dám tự mình đi hẹn người khác?” Giọng nói của Lôi Kình lạnh lẽo, nghe không ra là đang không vui hay là tức giận.

Tim Tô Lạp chùng xuống, nếu anh lớn tiếng hét lên, cô còn có thể cãi lại, đằng này, giọng nói cứ buồn buồn như vậy, khiến cô cảm thấy bứt rứt lương tâm: “ Không phải tôi cố ý, đột nhiên gặp lại bạn cũ, cho nên xảy ra chuyện đột xuất, buổi tối tôi tìm anh, được không?”

Tô Lạp thở dài ra một hơi, hôm nay cô không muốn gây gổ với anh, Lâm Chỉ Chỉ - em gái của Lâm Khả Phàm đang ở đây. Nếu như người đàn ông này liều mạng, cái gì cũng nói ra hết, làm sao cô chịu nổi. Sự việc xảy ra đêm đó là ngoài ý muốn, sau lại là uy hiếp, nhưng mặc kệ là như thế nào, đều ở cùng một chỗ, truyền ra bên ngoài không tốt. Huống chi, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một mối quan hệ lâu dài với người đàn ông này.

Lôi Kình đặt một chân xuống đất, sau đó đến chân kia, ngón tay xoa xoa mi tâm, bóng dáng cao lớn bước xuống chiếc xe việt dã, thoạt nhìn tựa như Diêm La: “Hẹn người nào? Là cô gái kỳ quái bên cạnh kia sao? Tôi đến giải quyết êm đẹp cho em.”

~Hết Chương 86~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.