Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 107: Chương 107: "Sống thử" - Nhức đầu! Phiền não! cả ngày người không thoải mái! Muốn đánh người!






Tô Lạp ngẩng đầu nhìn Thân Triết Huân: "Ồ! Gần như là mệt chết đi, vậy tôi ngồi xuống một chút là được rồi!” Dứt lời, đưa tay đỡ lấy thanh vịn rồi ngồi xuống bậc thang.

Thân Triết Huân thấy vậy, khóe miệng co giật, cô ấy bảo ngồi nghỉ ngơi, chính là giải quyết ngay tại đây! Đầu óc của cô gái này cũng tếu quá đi, không biết là chờ ở đây hay chờ ở nơi khác thì cũng như nhau mà thôi ư? Đơn giản chỉ là chờ câu ‘không có chuyện gì xảy ra’!

"Đứng lên! Đi ra bên ngoài, vào trong xe ngồi chờ!" Thân Triết Huân kéo lấy cánh tay của Tô Lạp, cố gắng lôi cô ra khỏi hành lang vắng lặng, cô gái đáng thương này, có nhất thiết phải hành hạ mình như vậy không!

"Buông tôi ra! Làm sao cậu lại nhàn rỗi như vậy hả? Ông sao cũng đã đi ngủ cả rồi, cậu còn chưa ngủ ư?" Tô Lạp tránh thoát cánh tay của cậu ta: “Cậu về đi! Tự tôi ngồi chờ ở đây, chỉ cần nghe thấy không có chuyện gì, tôi lập tức tung tăng về nhà đi ngủ! Bây giờ làm ơn nhanh chóng rút lui đi! Đừng động đến tôi!” Tô Lạp xua tay ý bảo cậu ta có thể đi, cô cảm thấy, có một cậu thanh niên xa lạ ở đây, rất không thoải mái!

"Em đi mua cho chị chút gì uống! Nhìn dáng vẻ của chị! Mi mắt trên, mi mắt dưới sắp dính vào với nhau rồi! Nếu như không giữ được tỉnh táo, e rằng chị sẽ ngủ quên, vậy chính là điều kiện thuận lợi cho tội phạm như em kiếm cớ đấy! Nói không chừng, em sẽ tự mình ôm chị gái lên xe đó!” Dứt lời, Thân Triết Huân cười ác ý đi xuống cầu thang.

“Thằng oắt con này thật là đáng đánh đòn. . . . . ." Tô Lạp hướng về phía bóng lưng của cậu ta, khẽ nguyền rủa một tiếng, tại sao lúc nào cũng muốn vấy bẩn cô? Con ma-cà-bông này từ đâu chui ra?

"Đinh”

Cửa phòng giải phẫu mở rộng, Tô Lạp nghe thấy âm thanh, cơ thể đột nhiên run lên, bất chợt không dám đi đến đó, anh ấy, sẽ không có chuyện gì chứ? Nhất định sẽ không có chuyện gì!

Rón ra rón rén, trong lồng ngực thấp thỏm không yên, kéo ra một khe hở nho nhỏ ở cánh cửa hành lang, cô nhìn không rõ dáng vẻ của bác sỹ, trước cửa phòng giải phẫu chật nít người, cô chỉ nghe thấy một vài âm thanh mà thôi.

"Bác sỹ! Như thế nào? Suông sẻ không? Hả? Ngài nói đi.” Lôi Tố Mẫn níu lấy áo blouse trắng của bác sỹ, không chịu buông tay, gấp gáp đến độ mồ hôi tuôn ra đầy đầu.

Bác sỹ chỉ vào đám đông trước mặt, cau mày nói: “Tránh hết ra! Người bệnh xuất hiện rồi! Như vậy sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí mới mẻ của người bệnh.”

Quả nhiên, bác sỹ vừa nói xong, đám người lập tức tản ra, đi vào trong hành lang.

Lôi Tố Mẫn nhìn người được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, trên đầu Lôi Kình được quấn hằng lớp băng gạc trắng, máu tươi thấm đỏ cả một mảng. Trên đùi cũng được quấn một dải băng, máu từ từ rỉ ra, khiến Lôi Tố Mẫn sợ đến mức đau lòng khóc lớn lên: “Kình của mẹ này! Làm sao lại thành ra như vậy? Mẹ đau lòng cho con quá! Hu hu hu, sao vẫn còn chảy nhiều máu như vậy….”

"Lôi bộ trưởng không cần quá lo lắng!" Bác sỹ tháo mắt kiếng xuống, lấy khăn tay ra lau một cái.

Tô Lạp nhìn bộ dạng không còn sức sống của Lôi Kình, trong lòng cũng cảm thấy ứ đọng không yên, người đàn ông này bá đạo cỡ nào? Hiện giờ lại nằm bình thản như vậy, anh có còn cảm giác gì không? Có bị ảnh hưởng đến gương mặt hay không? Nếu đã được đẩy ra ngoài, có phải tình hình sẽ tốt lên chứ?

Lúc này, vị bác sỹ nhìn Lôi Tố Mẫn, mở miệng: “Con trai của ngài mất máu quá nhiều, hơn nữa, trước khi xảy ra tai nạn, tinh thần bị kích động, căng thẳng khác thường, cho nên máu bầm bị tắc nghẽn, trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng…Sợ rằng khó tỉnh lại! Chỉ là! Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”

"Sợ rằng khó tỉnh lại được?" Lôi Tố Mẫn ngừng khóc, âm thanh bén nhọn bật ra từ trong miệng, tức giận nhìn bác sỹ: “Đây là bị thương nặng ư? Chẳng qua chỉ là một tai nạn giao thông đơn giản, ông lại đi nói như vậy, xem ra tôi tất yếu phải đi gặp viện trưởng!”

Vị bác sỹ nghe thấy thế, vuốt ve gọng kiếng: "Lôi bộ trưởng không cần kích động! Ngài đi gặp ai không quan trọng, nếu như cảm thấy nơi này không được, có thể chuyển bệnh viện khác, tôi đã cố hết sức! Còn nữa, tôi chỉ nói là không dễ dàng tỉnh lại, nhưng nếu như người bệnh muốn tỉnh, thì có lẽ sau một khắc sẽ mở mắt ngay!” Dứt lời, vị bác sỹ liền cất bước rời đi.

"Hừ! Đều là người vô dụng!" Lôi Tố Mẫn vung túi xách, tức giận nhìn mấy vệ sĩ áo đen phía sau, sau đó đi về hướng Lôi Kình được đẩy đến.

Tô Lạp khó khăn nuốt nước bọt, cuống họng đau nhức, cổ họng không thoải mái, nhìn Lôi Tố Mẫn đang kích động, nhẹ nhàng đóng cửa hành lang lại, tựa lưng vào, hít sâu một hơi, không có gì nguy hiểm đến tính mạng rồi ư? Để tỉnh lại, khó khăn đến thế sao? Phải làm như thế nào mới có thể khiến anh mở mắt sau một khắc đây?

"Sao rồi chị gái? Anh ta ra rồi hả?” Thân Triết Huân cầm mấy thứ vừa mua được ở bên ngoài, đi đến lưng chừng cầu thang rồi dừng bước, nhìn Tô Lạp.

"Ừm! Ra rồi!" Tô Lạp đứng lên, nhận lấy đồ trong tay cậu ta, ngồi xuống bậc thang, bắt đầu ăn, anh ta đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần nghĩ ra biện pháp để cho anh mau mau tỉnh lại là được. Tâm tình vừa được buông lỏng, trong nháy mắt liền phát hiện, ban nãy ở quán bar uống nhiều rượu mạnh quá, xót ruột rồi.

"Chị ăn đi! Đưa điện thoại cho em mượn một chút, em không có điện thoại rồi. . . . ." Thân Triết Huân giơ điện thoại di động của mình ra, nhìn Tô Lạp.

"Hả?" Tô Lạp ngẩng đầu, miệng đang ăn mấy thứ linh tinh, móc điện thoại di động trong túi ra, đưa tới: "Cầm đi." Dứt lời, há to miệng ăn tiếp.

"Ừ. . . . ." Chỉ thấy Thân Triết Huân cầm điện thoại nhấn mấy nút, sau đó cười cười đưa trả cho Tô Lạp đang vùi đầu vào hộp cơm: "Em còn có chuyện, chị về thì em chở, nếu như không đi. . . . . ."

"Cậu đi đi, đường cậu cậu đi! Tôi không đi! Tôi phải gặp anh ấy một lần, tối thiểu phải nói một câu xin lỗi, tôi mới có thể ngủ, bằng không tối nay rất khó đi ngủ." Tô Lạp đặt hộp cơm sang một bên, nói.

"Thế thôi! Lần sau gặp lại!" Dứt lời Thân Triết Huân cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

****

Bên trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Lôi Kình lẳng lặng nằm trên giường bệnh, Lôi Tố Mẫn ngồi ở một bên, vuốt vuốt cánh tay anh, một lúc lâu mới cất lời, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mẹ cũng là vì tốt cho con, làm sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ chứ? Kể từ khi con gặp qua mấy cô gái thấp hèn đó, thì chẳng có cuộc sống yên ổn nữa, về sau mẹ tuyệt đối không cho phép bọn con gái thấp hèn, có mục đích đen tối đền gần con nữa, nhìn xem, bây giờ con đã bị thương thành thế nào rồi hả?”

". . . . . . . . . . . . . . ."

Một chuỗi chuông điện thoại di động vang lên bên trong phòng bệnh.

Lôi Tố Mẫn chỉnh trang lại quần áo bệnh nhân của Lôi Kình, cầm điện thoại di động đi ra ngoài phòng bệnh: "Ồ! Là Na Na sao. . . . . ." (QA: lúc đầu tớ còn tưởng bả hát =)))

Trong bệnh viện yên tĩnh đến đáng sợ, mấy y tá trực đã vào phòng trực ban ngủ hết, Tô Lạp tựa vào khung cửa sắt lạnh lẽo ở hành lang, cơ thể run lên một cái, giật mình thức tỉnh, trước mắt tối đen như mực, sợ đến mức bất thình lình đứng lên.

Cùi chỏ đụng phải cửa sắt, đèn ở hành lang từ từ phát sáng, Tô Lạp vuốt cửa, chần chừ nhìn về phía phòng bệnh mà nãy giờ mình vẫn chưa có đủ dũng khí bước đến.

Trên giường, Lôi Kình vẫn ngủ như cũ, có lẽ là đang hôn mê, Tô Lạp đóng cửa lại, bước đến gần, cúi đầu giống như một đứa con nít làm điều sai quấy đang bị phạt: “Lôi Kình này! Anh có nghe thấy không? Tôi đã nán lại ở đây chờ rất lâu rồi, hình như mẹ anh đã rời khỏi! Rốt cuộc tôi cũng có thể đi vào, ha ha…..Không nhìn thấy anh, không biết tôi có thể ngủ được hay không đây? Gặp ác mộng! Ha ha…..Nếu như anh tỉnh, khẳng định sẽ mang bộ dạng đáng đánh đòn ra bảo tôi không có triển vọng giả bộ thục nữ đúng không?”

"Ách! Anh có thấy khát không?” Tô Lạp đứng ở trước giường bệnh, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, thì ra là nghiêm túc ở chung một chỗ với anh, thật sự không dễ dàng gì. Tim nhảy lên thình thịch không nén lại được, đưa tay vịn ngực, khẽ mỉm cười, trên mặt nóng hừng hực, nhìn cái ly trên bệ tủ, Tô Lạp đi tới rót một ít nước, hoàn hảo anh vẫn chưa tỉnh, nếu không nhất định sẽ bị chê cười, cô trở nên khác thường như vậy từ bao giờ?

"Khụ khụ. . . . . ." Mép ly vừa đặt lên bên miệng của Lôi Kình, Tô Lạp thô lỗ dùng ngón tay đẩy cánh môi của anh ra, đổ nước vào trong, tựa như là đang rót thẳng vào đường ống, khiến Lôi Kình ho lên ‘khụ khụ’.

"Cái gì? Uống thêm nữa đi! Uống thêm nữa không phải có thể tỉnh sao?” Tô Lạp thấy vừa đút được tí nước, anh liền có cảm giác, trong lòng không khỏi vui mừng, nói xong lại đưa tay cạy miệng Lôi Kình ra, đổ nước vào, cô sẽ không chữa lợn lành thành lợn què chứ? Tô Lạp tự hào tưới nước tiếp.

“Ầm”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tô Lạp chỉ thấy một bóng dáng bước nhanh vào, lại là Khương Mỹ Na.

"Cô ở đây làm gì? Mưu sát sao? Hại anh ấy chưa đủ chết à! Bây giờ tới đây làm gì? Len lén hại chết một người bị hôn mê mất đi tri giác hả?” Khương Mỹ Na giựt ly nước lại, ném xuống đất nát bươm.

Tô Lạp nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Khương Mỹ Na đanh đá, gắt gỏng bước vào, cô đã đủ buồn phiền rồi, còn tính toán gì nữa? Thấy cô liền hô to gọi nhỏ, ngay cả mẹ của mình còn không làm như vậy!

"Ai! Tôi nói này Khương Mỹ Na! Đừng vênh váo tự đắc như vậy biết không? Cẩn thận đau cần cổ." Tô Lạp đá mảnh thủy tinh trên đất, cố ý để nó bay sang phía mu bàn chân của khương Mỹ Na, muốn cô và cô ta nói chuyện đàng hoàng với nhau, trừ phi là Trái Đất cũng ném được ‘phịch phịch’ như bánh bóng rổ, đảo mắt thừa nhận mình đã lĩnh giáo qua rồi.

"Nơi này không hoan nghênh cô, tôi mời cô lập tức đi ra ngoài, bằng không bây giờ tôi liền gọi bác gái.” Dứt lời Khương Mỹ Na lấy điện thoại di động ra, làm bộ nhấn nút.

"Ai! Cô chờ một chút. . . . . ." Tô Lạp im lặng nhìn Khương Mỹ Na, chẳng nhẽ không còn gì để nói, cứ đi hù dọa người khác vậy sao?

"Không phải tôi sợ mẹ của anh ta! Cho dù mẹ anh ta có thần thông quảng đại đến mức đem người kế hoạch hóa gia đình trở về*, tôi cũng không sợ! Chọc vào tôi, ….không bẹp dí mới là chuyện lạ, nhưng mà hôm nay tôi thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi lắm! Không có thời gian chơi với mấy người, gặp lại!”

(*mấy người sinh 2 con ở TQ là bị trục xuất khỏi nước á!)

Tô Lạp nhìn ánh mắt oán hận của Khương Mỹ Na, tiến lên trước vài bước, rồi lại nhìn ánh mắt của cô ta, lùi về phía sau, khóe miệng cười cười, đi tới trước mặt Lôi Kình, hớp một ngụm, hôn lên gò má của anh, lòng bàn tay nâng lấy đôi gò má bị bọc băng trắng: “Thân yêu ơi, em tin rằng khi anh tỉnh lại vẫn sẽ đẹp trai mê người như trước kia vậy! Em đi ngủ trước đây, gặp lại trong mơ.”

Dứt lời, đứng dậy, đi xẹt qua người Khương Mỹ Na, xoa xoa lưng đi ra khỏi phòng bệnh.

Tô Lạp hả hê, Khương Mỹ Na phẫn nộ. Ai cũng không để ý đến người trên giường bệnh, khóe miệng khe khẽ nhích, thoáng qua nụ cười hấp dẫn chết người.

Đêm đó Tô Lạp không dám trở về nhà trọ của Lôi Kình, sững sờ đi vào nhà của Tiểu Miên, bị ‘bánh xe rách nát’ chất vấn, Duẫn Trạch đối xử lạnh nhạt, Duẫn Miên giương mắt khó hiểu, tức sùng máu vượt qua một đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lạp muốn đi theo vào bệnh viện, nhưng Duẫn Trạch và Vi Luân thế nào cũng không đồng ý, đầu tiên là đối với việc cô đi theo người khác khiến Lôi Kình xảy ra tai nạn giao thông có phần chán ghét, hai là sợ cô đến đó lại đánh nhau với mẹ của Lôi Kình.

*****

Bên tròng phòng bệnh khang trang, ngập tràn mùi vị của thuốc sát trùng, “Ầmmm…”

Một lẵng hoa tươi tắn bị ném tơi tả trên mặt đất, cánh hoa bay khắp nơi…

"A” Người trên giường bệnh tức giận kêu lên, nhìn người đang đứng trước mặt.

"Ai cho cô mang cái thứ này đến đây? Hả? Tôi ghét nhất chính là mấy cái thứ hoa hòe này! Ăn được không? Hay là uống? Nếu như vô dụng thì đưa cho tôi làm gì? Chướng mắt.” Khuôn mặt Lôi Kình bị quấn băng trắng, không nhìn rõ nét tức giận trên mặt, nhưng mà cắn chặt cánh môi, tròng mắt lóe lên ngọn lửa khiến người khác suy nghĩ không ra.

"Thật xin lỗi Kình, em không biết. . . . . ." Mới sáng sớm đã chạy tới, Khương Mỹ Na cúi đầu nhặt giỏ hoa trên đất lên, dáng vẻ uất như như sắp khóc.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Duẫn Miên, Duẫn Trạch, Vi Luân rối rít đi vào, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Lôi Kình cùng với bãi chiến trường trên mặt đất: “Cái gì? Đã tỉnh chưa? Thật sự là đã tỉnh chưa? Kình tỉnh rồi kìa!"

"Anh đừng có nhảy lên như khỉ được không? Anh Kình tỉnh lại là chuyện tốt! Em phải báo cho Tô Lạp…..” Duẫn Miên cười hì hì cầm điện thoại di động, bắt đầu tìm tên Tô Lạp, đẩy con khỉ Vi Luân ra.

"Thế nào rồi Kình? Chuyện gì đã xảy ra? Tỉnh lại không phải là chuyện tốt sao?” Duẫn Trạch nhíu mày nhìn Khương Mỹ Na đang nhặt hoa trên đất, đứng trước cửa sổ giường bệnh của Lôi Kình, hỏi.

"Hô” Ngực Lôi Kình đột nhiên phập phồng, thở gấp ra một hơi, trừng mắt nhìn Khương Mỹ Na, đặt tay lên trán, khóe miệng co quắp co qíu lại, ánh mắt hung ác nhìn mọi người: “Hiện giờ mình rất nhức đầu! Rất phiền não! Trong lòng không thoải mái, cả người đều không thoải mái! Mình muốn đánh người.” Dứt lời, Lôi Kình chăm chú nhìn Duẫn Trạch.

Duẫn Trạch bị đưa vào tầm ngắm, sững sờ nhìn sang Vi Luân: “Đây là thế nào, cậu biết không? Có cần gọi bác sĩ hay không, hỏi thăm tình hình một chút? Nói muốn đánh người, sau đó nhìn tớ? Đây là chuyện tốt sao?"

"Ha ha ha! Đừng có nói đùa! Bộ dạng này của cậu ấy làm sao đánh ai được?” Vi Luân chỉ vào Lôi Kình, giờ phút này cậu ta tựa như mới vừa chui ra khỏi địa ngục, trắng sáng khác thường, cười ha ha.

"A! Lạp Lạp! Anh Kình tỉnh rồi!"

"Ừ. . . . . Không sao! Hình như là không sao. . . . . ." Duẫn Miên vui tươi hớn hở hướng về phía điện thoại gật đầu.

"Bốp”

Một cái quả táo bay thẳng về phía Duẫn Miên, Lôi Kình tức giận nhíu mày, nhưng mà ở gần mi tâm có cảm giác đau, không khỏi khiến anh rên lên lần nữa: "Tiểu Miên nói vớ vẩn gì đó? Cái gì không sao! Rõ ràng là có chuyện! Hơn nữa còn rất nghiêm trọng, em bảo với cô ấy tình hình của anh thật sự rất nghiêm trọng.”

"Em. . . . . ." Duẫn Miên nhặt lên quả táo vừa đập vào trên tường, lăn lông lốc trên mặt đất, nhìn Lôi Kình bằng nửa con mắt, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể ném quả táo vào người khác chứ? Hơn nữa cô còn là con gái nha!

"Không được ầm ỹ bên trong phòng bệnh!” Y tá đi kiểm tra phòng đưa mặt lạnh vào bên trong phòng bệnh, quát lớn một tiếng.

"Cái gì? Tôi kêu thì thế nào? Vi Luân đi ra ngoài bắt ý tá này về cho tớ!"

Dứt lời nhìn Duẫn Miên: “Anh thật sự có chuyện, Duẫn Miên, em nói với Tô Lạp đi, tình hình của anh thật sự rất nghiêm trọng, bảo cô ấy qua đây nhanh lên, bằng không anh có xảy ra chuyện gì, cô ấy chịu trách nhiệm không nổi đâu.” Tinh thần của Lôi Kình kích động khác thường, toàn thân không thể cử động, nhưng mà đặc biệt nói nhiều.

"Cái đó! Anh Kình….Lạp Lạp nói…” Duẫn Miên cầm điện thoại ấp a ấp úng.

Lôi Kình nghe tiếng nhìn sang: "Nói gì rồi hả ? Lắp bắp như vậy?"

Duẫn Miên lấy tay che ống nghe của điện thoại lại, cô sợ nói ra Lôi Kình sẽ tức giận hét lên hù dọa Lạp Lạp.

"Lạp Lạp nói. . . . . . thấy anh có đủ sức để gào thét, hẳn là không có chuyện gì rồi! Nếu như bác sỹ bảo anh đang hấp hối, vậy cô ấy sẽ đến gặp anh một lần cuối! Bằng không thì, cô ấy buồn ngủ!”

~Hết Chương 107~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.