"Ách! Chiếc điện thoại này làm gì cậu hả? Ném đi oan uổng! Ai chọc giận cậu?” Vi Luân nhặt mấy mảnh điện thoại lên, cầm trong tay, thử ráp lại cả nửa buổi, vỏ bọc không dùng được nữa rồi, điện thoại bị hỏng hoàn toàn.
"Điện thoại của ai? Khiến cậu giận như thế!” Duẫn Trạch đứng ở trước bệ cửa sổ, gần với Lôi Kình nhất, lớn lên với nhau từ bé đến giờ, rất hiếm khi thấy cậu ta tức giận như vậy đấy.
"Không có ai cả! Chỉ là một cú điện thoại đặc biệt làm mất hứng, thật đáng chết! Cánh cũng cứng rồi!" Lôi Kình đặt tay ngay mi tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn dòng xe chạy tấp nập bên dưới. Bây giờ anh chỉ muốn đứng dậy, lái xe đi, lập tức ngăn cản người nào đó đang muốn đi gặp ai đó, bằng không, hình như là gặp xui rồi, tất cả những người chung quanh anh đồng loạt…tạo phản.
"Chẳng lẽ là dắt con tới nhận mặt cha ư? Mang vào xem một chút, dáng vẻ giống hay không? Thiên kim tiểu thư của nhà nào sinh con cho cậu?” Vi Luân đưa ánh mắt tà ác liếc nhìn Lôi Kình, bộ dạng như đang mong đợi xem kịch hay.
"Nhận mặt cha cái quỷ gì! Chỉ có cậu mới đi gieo rắc khắp nơi! Còn nói xằng nói bậy với tớ nữa, cậu muốn chết rồi hả?” Lôi Kình nhìn Vi Luân với ánh mắt cực kỳ không thiện ý, dáng vẻ kia như muốn bày tỏ, loại người miệng rộng như thế này, chết không có gì đáng tiếc, ánh mắt có khả năng sát thương cao độ.
"Tiểu Miên! Bấm số điện thoại của Tô Lạp rồi đưa cho anh.” Lôi Kình cúi đầu, ngoắc tay ra lệnh cho Tiểu Miên, vẻ mặt cực kỳ mất hứng, ai cũng có thể nhìn ra.
"A! Được. . . . . . Được rồi!" Duẫn Miên thận trọng bấm số điện thoại của Tô Lạp, dáng vẻ như vừa hoàn hồn từ thời điểm Lôi kình đập nát điện thoại.
Lôi Kình nhíu mày nhận lấy điện thoại, bên trong vẫn là một chuỗi lời nói, ‘Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện tại đang bận….’
Giữa bầu không khí ngột ngạt, Lôi Kình hung hăng ấn xuống phím tắt màu đỏ, sau lại ấn sang phím gọi màu xanh, bên trong vẫn là một chuỗi lời nói như trước, không có gì thay đổi.
Sắc mặt của Lôi Kình càng ngày càng khó coi, giơ điện thoại về phía cửa sổ đang mở, ánh mắt không cam tâm nhìn xuống bên dưới, nếu như chân không bị thương, anh sẽ đi xuống, trực tiếp ném vụn điện thoại của cô. Xem cô còn tán gẫu như thế nào nữa?
"Cái cô nhóc này còn có thể tán gẫu được hả? Hẹn hò sau lưng tớ, chẵng lẽ có chuyện gì đáng giá đến mức nói liên hồi vậy sao? Không cần tiền điện thoại chắc? Thật là lãng phí tiền bạc! Rõ ràng vẫn đang là học sinh, tại sao lại không biết quý trọng đồng tiền?” Lôi Kình cất giọng, cau mày nhìn về phía cửa sổ.
"À! Kình đang nói người khác lãng phí tiền bạc sao? Tiền điện thoại được tính như thế nào, cậu biết không?” Lần đầu tiên Duẫn Trạch mở miệng nhạo báng, buồn cười nhìn Lôi Kình, hất mấy lá bài trong tay ra, đứng lên, cậu ta lại có thể nói ra những lời như vậy, thật là quá sức tưởng tượng.
"Thế nào lại không biết? Cậu nghĩ tớ ngốc vậy sao?” Lôi Kình hầm hầm giận dữ đạp chân một cái.
"Lạp Lạp lãng phí tiền bạc có liên quan gì đến anh? Cũng đâu có dùng tiền của anh. Trước kia không biết là ai, nói chuyện phiếm với Lãnh Tâm, còn là điện thoại đường dài của Khóa Quốc* (Công ty đa lĩnh vực) đâu rồi. Cả đêm hai người chẳng nói lời nào, cứ đặt điện thoại ở bên tai nghe tiếng hô hấp và âm thanh của đối phương suốt đêm. Cho nên chẳng ai có tư cách nói đến Lạp Lạp hết, Lạp Lạp thích nói chuyện phiếm với người nào, không ai có quyền quản, cũng không có quyền can thiệp!” Duẫn Miên nhìn Lôi Kình với vẻ mặt xem thường, cầm chiếc điều khiển TV chuyển kênh lung tung, dựa vào cái gì mà bọn đàn ông cứ phải bá đạo như vậy? Đây là ngôn ngữ trong lúc bất bình của cô, nếu như Lạp Lạp ở đây, không chừng sẽ mạo hiểm xông lên dạy dỗ hai bàn tay không biết xấu hổ của anh ta.
"Không giống nhau! Lãnh Tâm là Lãnh Tâm! Hơn nữa còn tán gẫu với Kình, có cả tình cảm lẫn lễ độ……” Vi Luân cất giọng the thé.
"Đừng có nói nhảm với em! Có tình cảm hay là lễ độ, ai xứng đáng nói ra hả? Hơn nữa, anh nói theo em sao? Chuyện mập mờ của người ta, lịch sử phong lưu, có liên hệ với anh hả? Cái miệng thúi kia, thật là thiếu dạy dỗ……” Duẫn Miên hung hăng trợn mắt nhìn Vi Luân một cái, ghét anh ta nhất, chuyện không liên quan đến mình cứ thích căng miệng ra mổ xẻ. Xoay người lại, chỉnh âm lượng TV lớn lên thêm, lười phải nghe mấy lời nói của anh ta.
"Duẫn Trạch! Nếu không phải là em gái cậu, tớ thật sự rất muốn đánh người. Loại con gái kiểu này ra đường trên trán dính hai chữ ‘gái ế’ đấy!” Vi Luân làm ra vẻ vuốt vuốt cánh tay áo.
"Thật không? Anh đánh em thử xem. Nếu như một ngày kia anh bị một đám phụ nữ đánh hội đồng ở trên đường, đó là do cái giá đắt anh phải trả khi tỏ ra ngông cuồng như bây giờ, không có nguyên nhân thứ hai đâu, biết không?” Duẫn Miên trợn tròn mắt, há hốc mồm, tựa như đang muốn nuốt chửng tên đàn ông đáng bỏ đi kia.
"Cũng. . . . . . . Câm miệng!" Lôi Kình cầm điện thoại, gõ lên cửa sổ, nhìn hai người thi nhau kêu gào, cũng đã đủ phiền.
Duẫn Miên và Vi Luân không lên tiếng nữa, trao cho đối phương một tiếng ‘hừ’, Lôi Kình cầm điện thoại tiếp tục bấm, mọi người chung quanh ôm thái độ quan sát, quả nhiên, chỉ thấy điện thoại được đặt bên tai Lôi Kình chừng mười giây, sau, nó lại bị xoay tròn gõ lên mặt cửa sổ mấy lần, gân xanh trên trán cũng nổi lên, chỉ là, miếng băng gặc quấn chung quanh khiến người ta nhìn không được rõ: “Điện thoại này bị gì vậy? Tại sao lúc nào cuộc gọi cũng bị chuyển vào hộp thư thoại? Hư hả?”
"Đừng đập! Điện thoại của em không sao, chỉ là đối phương đang bận nhận cuộc gọi khác thôi….” Duẫn Miên tương đối im lặng, đối phương đang bận thì làm sao gọi đến được? Điện thoại của cô có nhiều chức năng phi thường thế sao?
"Ừ. . . . . . Cũng đúng, nhưng mà làm sao vẫn còn đang nói. . . . . . ?" Lôi Kình nhìn vào chiếc điện thoại, tự nhủ.
"Tớ đang chờ, chắc là điện thoại của Tô Lạp có chế độ báo cuộc gọi nhỡ phải không? Tớ nghe thấy bên trong bảo, lát nữa sẽ thông báo số điện thoại của quý khách." Lôi Kình nhìn về phía từng người trong phòng, hỏi thăm, không biết anh có hiểu sai ý của câu nói đó hay không?
Những người khác lắc đầu một cái, Duẫn Miên hung hăng gật đầu: “Ừm! Đúng! Sau khi Lạp Lạp nói chuyện với người ta xong, nhìn thấy em gọi cho cậu ấy nhiều lần như vậy, nhất định sẽ gọi lại, bình tĩnh, đừng nóng vội! Đừng làm tổn thương điện thoại của em.”
"Vù vù vù. . . . ."
Đại khái là tất cả mọi người đã gần như hóa đá, còn cảm thấy buồn ngủ, chỉ có một mình Lôi Kình vẫn còn nắm chặt lấy điện thoại, rốt cuộc nó cũng rung lên liên hồi trong tay anh rồi.
"Reo rồi!" Lôi Kình dữ dằn nhìn điện thoại khạc ra hai chữ.
"Đúng vậy, rốt cuộc cũng reo! Nếu cậu không bị hóa đá, còn không mau nhận đi?” Duẫn Trạch khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, hôm nay tới thăm cậu ta chứ không phải đến đây ngẩn người. Nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện rồi đi chơi cho đã đi.
"Nhưng lâu như vậy cô ấy mới gọi lại, tớ nên nhận không? Cô ấy làm gì mà tán gẫu lâu thế chứ?” Mặc dù Lôi Kình đang nổi giận, nhưng mà không khó để nhìn ra, dáng vẻ là vô cùng, vô cùng muốn bắt máy, chỉ là đang cố vớt vát chút mặt mũi.