Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 92: Chương 92: "Sống thử" - Thề bảo vệ đêm xuân thứ hai của mình




Tôi không phải quái vật, đừng nhìn tôi kiểu đó!” Tô Lạp nhỏ giọng nói thầm, cô nhìn gian phòng lớn như vậy vẫn có chút không thích ứng, nhìn ánh mắt kỳ thị của anh ta mà xem, cô vốn dĩ không quen mà! Không có cảm giác ấm áp, cũng không thấy được sự an toàn, cô chỉ thích gian phòng năm, sáu mươi mét vuông, vậy thì có lỗi sao?

"Nếu không phải quái vật thì mau sửa sang lại đi, chẳng phải em cảm thấy rất mệt à? Không muốn đi ngủ sớm sao?” Dứt lời, Lôi Kình ném mấy thứ trong tay ra, ngồi tựa vào chiếc ghế sofa màu vôi, ánh mắt dường như đang nói, toàn bộ những thứ này là để cô sắp xếp lại.

"Tôi sửa sang lại! Bây giờ tôi lập tức bắt tay sửa sang lại!" Tô Lạp bĩu môi cắn răng liếc trộm anh. Ngồi nhàn rỗi tự tại ở đằng kia, cái gì cũng không giúp một tay, hành vi khi dễ con gái yếu đuối thật là cực kỳ đáng hận! Cái loại ánh mắt kì thị đó vẫn còn quẩn quanh trong đầu, cô thật sự muốn uống sạch mấy bình rượu xái*, mượn men rượu lấy tinh thần quánh con mắt của anh không bầm thì thôi!

*rượu xái: rượu nước thứ hai, hàm lượng còn từ 60-70%.

Chiếc TV 54 inches màn hình phẳng siêu mỏng nằm chễm chệ giữa phòng khách, không ngừng phát ra mấy thước phim não nề. Tô Lạp đi xuyên qua gian phòng trống trải, mấy món đồ trong tay cho đến tận bây giờ cũng chưa từng vơi đi, giống như thế nào cũng sắp xếp không hết! Mỗi lần đi ngang qua phòng khách cô đều co giò lên chạy một mạch, chỉ sợ anh ta nhìn thấy lại phiền phức!

Người đàn ông này thật sự có sở thích như vậy, loại âm nhạc đang thịnh hành trên thị trường không có lấy một bài. Toàn bộ mấy bài hát đang nghe là thể loại vào khoảng thập nên tám mươi, nhớ lần trước đi cùng cái gì ‘bánh xe’ (Vi Luân á) đến quầy rượu, cũng nghe thấy loại nhạc này. Rõ là mặt hàng nào tìm người tiêu dùng đó, đều là yêu thích thể loại này hơn.

Phải không? Bây giờ trong phòng khách đang phát ra hình ảnh cái gì kia, đúng rồi, gọi là “Nụ hôn nửa đêm” gì đó! Một bài hát cũ khiến cho người ta nhiệt huyết dâng trào.

Tô Lạp chỉ cảm thấy, nghe thật là ê răng, quá chua quá chua, ca khúc lỗi thời như vậy mà anh ta lại có thể hưởng thụ thế đấy. Mặc dù nghe rất êm tai, nhưng mà không biết lựa chọn thời điểm sao? Hình như nơi này là của cô, và chính miệng anh cũng nói cô là phụ nữ độc thân, làm vậy được không?

"Người tình. . . . . . . Người tình. . . . . . Em làm sao có thể quên được. . . Nửa đêm. . . . . Say lòng người . . . .( tiếng hát.) . . . . . . . ."

". . . . . . ."

Tiếng hát não nề vang vọng ở bên tai, rõ ràng trong phòng khách còn rất nhiều thứ cần phải sửa sang, nhưng mà cô làm sao cũng không dám dừng lại đây. Sợ rằng bài hát này sẽ mê hoặc tâm trí anh, bổ nhào đến, ấn cô xuống, hiện tại, cô thề bảo vệ đêm xuân thứ hai của mình! Dù là lần đó có ngoài ý muốn thế nào đi nữa, nếu là cô thì cũng sẽ bổ nhào vào người ta, nếu giờ bị người ta nhào tới thì thật là mất mặt!

"Còn chưa sắp xếp xong sao?” Lôi Kình uể oải mở mắt ra, nhìn về phía Tô Lạp đang đứng lấp ló bên cạnh cửa.

"Nha. . . . Ha ha. . . . . Nhanh, nhanh. . . . . ."

Tô Lạp ngại ngùng đi ra khỏi bệ cửa, cười gượng gịu đảo mắt nhìn chung quanh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Người đàn ông này nghe nhạc say mê như vậy, nhìn ánh mắt, thật sự xem cô là tình nhân sao?

Tiếng hát không ngừng, làm sao cô dám tiến lên đây?

"Tới đây!” Lôi Kình nhẹ giọng gọi Tô Lạp, giọng nói dịu dàng khiến toàn thân Tô Lạp run lên đến mấy lần, anh có ý gì? Mới hơn mười giờ đêm một chút thôi, chẳng lẽ đến lúc động dục sao?

"Cái gì?" Tô Lạp vốn dĩ muốn giả vờ như vô tình nhìn vào cái phòng này. Chỉ có điều không để ý đi hỏi ngược lại anh, nhưng mà anh cố tình mở miệng gọi cô, đã trễ thế này, cô hy vọng anh biết điều đi mau một chút, tò mò quá! Cái ghế sofa đó có thể hút người ư? Làm sao anh ta cứ nằm nghiêng ở đó, bất động đến mấy giờ liền?

"Gọi tôi. . . . . . ?"

Hỏi ra những lời này, tự bản thân Tô Lạp cũng muốn vả vào mặt mình! Đây không phải là nói nhảm sao? Gian phòng này trừ anh ta ra còn có thể là ai? Chẳng qua là mất kiểm soát, không giữ được sự tự nhiên rồi, nhìn dáng vẻ của Tô Lạp tựa như đang bị anh mài mòn!

"Thôi! Có thể là nói mớ!" Tô Lạp cho phép bản thân tự khi dễ mình, nhưng mà không thể tha thứ việc bị người khác kỳ thị, cho nên khi anh lên tiếng, cô liền đi tới để tránh việc anh lại nói ra mấy lời khó nghe.

"Có dặn dò gì nói đi!” Tô Lạp tỏ ra cung kính đướng trước mặt Lôi Kình đang nằm nghiêng trên ghế sofa, dáng vẻ na ná như người giúp việc đang chờ ông chủ phát tiền lương.

Lôi Kình ngọ nguậy cơ thể, cứ như vậy mở mắt ra nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô. Bị anh nhìn thế này khiến đôi gò má của Tô Lạp đỏ bừng lên một mảnh. Lôi Kình càng nhìn ánh mắt càng trở nên mập mờ, mà ánh mắt anh càng mập mờ thì gò má của cô lại càng nóng rực. Bất quá cũng may là anh chưa làm ra hành động gì quá đáng, nếu không dưới tình huống trời đất giao hòa như hiện nay, nói không chừng……

Tô Lạp khi dễ mình, có thứ gì chưa từng thấy qua, thế nào mà chỉ trong giây lát liền biến mình thành một cô dâu nhỏ mới gặp gỡ chồng vào đêm tân hôn vậy chứ! Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ tựa như hoa huệ tây đang nở đỏ au rồi! Nguyên căn cũng không phải là tính cách của cô đâu!

"Anh có sao không? Không có việc gì tôi đi được chứ?” Tô Lạp cảm thấy nếu như cô không mở miệng, tên Lôi Kình này rất có khả năng sẽ ở đây đấu võ mắt với cô suốt cả đêm! Cứ nhìn như vậy!

"Tại sao đi ngang phòng khách lại bỏ chạy? Về sau có lẽ tôi sẽ thường xuất hiện ở chỗ này, em vẫn tính chạy sao? Mà em nghĩ mình có thể tránh được nơi đây hả? Sau này quên ngay cái việc trốn tránh mập mờ kiểu này đi! Tôi không phải là cái loại rắn độc, thú dữ như em nghĩ! Còn có! Không cần lúc nào cũng nghĩ đến việc từng giây từng phút tôi đều có cái ý nghĩ đó với em! Cô nhóc này, em quá tự tin biết không!” Lôi Kình lọ ngọ đứng dậy, tựa như vừa thay một bộ mặt bằng băng đá. Nếu như không giải thích rõ ràng, nói không chừng vết nhơ của anh trong lòng cô so với tưởng tượng của anh còn lớn hơn.

Tô Lạp khẽ nhếch môi, anh đang tức giận! Có lẽ là do cô đã suy nghĩ quá nhiều!

Chỉ là, điều này cũng không thể trách cô được! Anh ta là gì của cô chứ? Ai cũng không phải!

Đến giờ này gần nửa đêm rồi còn chưa về nhà, nằm trên ghế sofa trong nhà cô che giấu bộ mặt hắc ám. Chẳng qua là hiện giờ không cảm thấy đói khát mà thôi. Ban ngày Chỉ Chỉ và anh ta đã xảy ra chuyện gì, chưa thấy Chỉ Chỉ chưa tin được! Có lẽ Chỉ Chỉ đã cho anh ta ăn no rồi, nói cũng không chừng đấy chứ!

“Nhìn tôi kiểu đó làm gì? Về sau khi nghĩ đến tôi nhớ nghĩ tốt một chút, đừng bóp méo như vậy, cô nhóc tư tưởng không đơn thuần!” Lôi Kình nghiêng đầu, tiếp tục xem TV.

"A!" Tô Lạp cười khẽ một tiếng, anh ta có chỗ nào tốt sao? Không cần bóp méo sự thật thì anh ta cũng mất nhân tính rồi, toàn bộ đều là thú tính, tất cả đã được phơi bày ra bên ngoài.

"Ở gần tôi như vậy, ngài là nét đẹp trời sinh, tôi đứng gần ngài thật cảm thấy hổ thẹn!” Tô Lạp đứng dậy muốn rời khỏi, lúc cô sắp xếp đồ đạc đúng là không nên dừng chân ở chỗ này, xem đi, mấy phút mà thôi, chiến tranh lại sắp bùng nổ lần nữa rồi !

"Nét đẹp trời sinh?" Lôi Kình nghiền ngẫm mấy chữ này, chẳng lẽ coi anh là cô gái nhỏ xinh đẹp sao, hình dung kiểu này nhất định là có một không hai!

"Đứng gần đó, có gì là không được! Em cũng không cần phải cảm thấy hổ thẹn! Cự ly gần hơn nữa cũng không phải chưa từng xảy ra, em nói đúng không?” Lôi Kình đứng dậy, bóng dáng cao lớn nhất thời bao phủ lên cơ thể Tô Lạp, bước tới gần, ánh mắt tràn đầy hơi thở mập mờ đặc trưng.

Giờ phút này thật sự Tô Lạp không có cảm giác gì cả, bởi vì trong đầu lẫn bên tai đều quanh quẩn thứ âm nhạc của anh: “Nửa đêm. . . . Ngọt ngào . . . . Hương. . . . . Hôn. . . . . ."

~Hết Chương 92~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.