Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 2: Chương 2: Tiếng súng trong kho hàng thứ 3




Bầu trời không một vì sao, bóng đêm ảm đạm, gió thổi ào ào ở một vùng ngoại ô hoang vắng! Ban đêm như vậy nhất định có điềm bất thường……..

Kho hàng chứa củi bỏ hoang ở vùng ngoại ô về phía tây, những bó củi khô được vứt thành đống, chồng chất, đan xen lên nhau thành từng dãy, dưới bóng đêm ma mị nhìn như trải dài vô tận.

Một người phụ nữ bất lực kêu rên cầu cứu, người đàn ông cười suồng sã, âm thanh kinh khủng lan truyền rộng khắp bãi đất trống âm u, tiếng khóc của người phụ nữ càng thêm thê lương ,thảm thiết……

Chiếc Maybach màu đỏ điên cuồng phóng tới, tiếng phanh xe gấp hòa vào bầu không gian tĩnh mịch làm cho nơi này vốn hoang vu chợt như vang lên tiếng ai oán.

Người đàn ông mặc vest đen ngồi phía sau, cùng người đàn ông cầm lái vội vã đá cửa xuống xe. Dưới bóng đêm tăm tối, khó có thể thấy được sắc mặt của anh lúc này, nghe mơ hồ tiếng phụ nữ kêu cứu đang yếu dần, ánh mắt lơ đễnh tìm kiếm lối vào, nhưng đêm quá đen, căn bản là không xác định được phương hướng, anh khó chịu cởi bỏ chiếc nút áo sơ mi trên cổ.

Qủa đấm mạnh mẽ hướng cửa xe giáng xuống, tấm kính thủy tinh nát vụn, ánh mắt anh lóe lên hệt như quỷ dữ nhìn vào từng dãy kho hàng, tức giận quát, “Ngay lập tức đi tìm……”

Phía sau, người đàn ông mặc vest đen đang đứng nghiêm trang nhanh nhẹn móc ra khẩu súng lục được giắt ngay thắt lưng, cẩn thận đi về phía kho hàng thăm dò.

*************

Trong kho hàng mờ tối, thân thể trắng như tuyết của người phụ nữ lộ ra ngoài dưới ánh mắt thèm khát của người đàn ông.

Hắn ta đè người phụ nữ xuống, bàn tay càn rỡ không ngừng di chuyển, cả gương mặt hiện lên sự vui thích, thỏa mãn tột độ, hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể người phụ nữ đã bị những mãnh gỗ vụn đâm vào, máu tươi chảy đầm đìa.

"Ha ha! Phụ nữ của anh ta chính là không giống nhau! Nhìn làn da trắng này, thật là khiến lòng người nhộn nhạo mà! Chờ một chút! Chơi đã liền thưởng cho mấy chú" Hắn ta gặm cắn, giày xéo cơ thể người phụ nữ từng chút một.

"Cám ơn anh Phong.”

Những tên đàn ông đứng một bên không giấu nổi ánh mắt ham muốn, gương mặt tràn đầy dục vọng, bỉ ổi không chịu nổi.

"Bang——"

Cánh cửa nát bấy, cửa kho hàng số ba bị người vừa tới đá văng….

Thấy người tới! Trên mặt đất, Khu Phong xoay tấm lưng trần sang, liếc mắt kinh bỉ, lơ đễnh. Theo như hắn nghe nói, đây chỉ là một tên nhóc con hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ỷ vào người mẹ quyền thế mà thôi, mà hắn lăn lộn ở đời nhiều năm như vậy, còn sợ tên nhóc này sao?

Hắn nhanh chóng thu hồi phía hạ thân đang hừng hực lửa nóng khỏi cơ thể bầm dập của người phụ nữ, ngửa mặt lên trời chửi thề một câu, đứng lên, vuốt ve khẩu súng lục trên tay, gương mặt đắc ý.

Vết sẹo kinh khủng trên mặt theo khóe miệng khẽ nhúc nhích, hắn cười lớn xoay người: “Tổng giám đốc rốt cuộc cũng tới! Chẳng qua, cách thời gian đã hẹn khá muộn rồi, trễ mười phút, cái tòa nhà đó, bán hoặc cho thuê đã không còn nằm trong quyết định của tôi. Cho nên, nếu không hưởng thụ người phụ nữ này, sẽ là một điều đáng tiếc! Chung quy cũng không tệ lắm! Ha ha!”

Mớ thịt béo trên người không ngừng lắc lư treo tràn cười suồng sã của hắn. Hắn vuốt cằm, ánh mắt tham lam nhìn người phụ nữ trần truồng nằm co rúc trên mặt đất, dường như cô đã hôn mê từ lâu.

Anh đứng lặng ngay cửa kho hàng, chiếc bóng cao lớn kéo dài dưới ánh đèn mập mờ. Gương mặt tuấn tú thoắt ẩn thoát hiện trong bóng tối, phả ra hơi thở như từ địa ngục, không cần phải nói gì nhiều, giờ phút này anh đang cực kì giận dữ.

Nhìn về phía tấm phản gỗ xốc xếch, máu từ giữa hai chân người phụ nữ chảy không ngừng, đọng lại trên mặt đất, trên bụng lồi lõm đầy vết thương, máu tươi túa ra.

Anh đi tới ôm cô vào trong ngực thật chặt, chân mày nhíu lại, mắt nhắm nghiền. Hầu kết khẽ di chuyển, con ngươi lóe sáng, ngón tay thon dài không nhanh không chậm móc ra khẩu súng lục 77 li màu bạc tinh xảo, chỉa vào tên đàn ông đang đắc ý: “Nhân từ…..Mẹ nó! Thật ra chẳng là cái thá gì!”

“Pằng….pằng…..pằng”

Trong chớp mắt, tiếng súng đánh vỡ màng nhĩ, viên đạn xỏ xuyên qua ngực tên béo một phát trí mạng. Những tên khác lần lượt nhận được một phát ngay trán, máu tươi bắn ra tán loạn, ngã nhào xuống đất.

"Tổng giám đốc. . . Chuyện này phải làm sao?"

Anh thu tay súng lại, ánh mắt sắc bén quét qua đám người kia,"Ngày mai tôi trở về nước! Các anh ở lại Pháp chăm sóc Lãnh tiểu thư! Đến bệnh viện cho dù đứa bé có thể cứu sống, cũng không được giữ lại! Biết không?"

"Tôi hiểu,” Giọng nói cung kính, quyết định nhanh chóng, nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang đi ra bên ngoài, thận trọng nâng người phụ nữ trên mặt đất lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.