Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 57: Chương 57: Tội của tôi không tới thất thân đâu!




"Nói đi!"

"Nói gì?"

Tô Lạp đưa mắt đánh giá anh mới vừa tắm xong, gương mặt cương nghị, tuấn tú lộ ra vài tia nhẹ nhàng khoan khoái, còn có tư thế mập mờ này, không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật sự là vô cùng. . . . . .

Ánh mắt Lôi Kình thoáng qua một tia hài hước, đưa tay chỉnh chỉnh khăn tắm quấn ở bên dưới, hai chân quỳ trên giường lớn, cơ thể cường tráng đè lên phía trên Tô Lạp, hai tay chống trên giường, nhất thời trước mắt Tô Lạp bị một mảng bóng đen bao phủ.

"Anh. . . Làm gì? Tội của tôi không tới thất thân đâu!" Tô Lạp cầm lấy chăn, che mình lại.

"Lấy chăn ra!” Lôi Kình nghiêm túc ra lệnh.

"Không lấy!" Giọng buồn buồn từ trong chăn phát ra.

"Lập tức lấy ra! Nếu không cả đời này của cô cũng không ra khỏi căn biệt thự này." Lôi Kình cọ cọ một chân của mình lên bắp chân đang lộ ra bên ngoài của cô.

Toàn thân Tô Lạp giật bắn lên, anh vừa mới tắm một cái, cho nên trên thân thể lạnh buốt, đụng vào chân cô cảm thấy lành lạnh thoải mái khác thường.

Xê dịch bắp chân hướng vào bên trong chăn, nửa chừng nói, "Anh cho rằng anh là Diêm Vương à? Muốn nhốt người nào liền nhốt người đó, mẹ tôi sẽ đến cửa tìm tôi đấy, đến lúc đó xảy ra chuyện gì sẽ hỏi tội anh.”

"Thật sao? Tìm tôi hỏi tội? Như vậy tôi giải quyết cô trước, chờ lúc mẹ cô đến thì nghĩ ra biện pháp ứng phó là tốt rồi." Lôi Kình biểu cảm cực kỳ ma mị, dán mặt xuống chăn, hướng về phía người bên trong chăn, nhẹ giọng nói.

Quả nhiên như anh dự đoán, động tác của người bên trong chăn dừng lại, sau đó vén chăn lên thò đầu ra.

"Anh không phải coi rẻ người như tôi sao? Tôi không có mùi vị gì đâu! Tránh ra, tôi đem đồ lót màu đỏ mặc vào." Bởi vì ở trong chăn kìm nén đã lâu, cho nên cô vừa nói chuyện vừa thở hổn hển, mảnh chăn phủ trước ngực rơi xuống một chút xíu, bộ ngực căng tròn không ngừng phập phồng làm cho người ta tưởng tượng xa vời.

Một đôi tay bất đắc dĩ đẩy lồng ngực Lôi Kình ra, muốn đi lấy bộ đồ lót màu đỏ chống sói, giờ phút này đoán chừng chỉ có nó mới cứu được cô rồi.

"Anh tránh ra nha!" Lúc này gương mặt Tô Lạp cực kỳ nhăn nhó, nhìn tên vô lại trước mắt này, giống như tường sập cũng không nhúc nhích.

"Chạy đi đâu? Đột nhiên tôi cảm thấy được, buổi sáng cô…. đẹp vô cùng. . . . ." Lôi Kình mím môi, cầm lấy bàn tay đang làm thành nắm đấm của cô nện vào lồng ngực anh, sau đó đặt vào lòng bàn tay mình, chậm rãi cúi đầu hôn quả đấm nhỏ này một cái, dáng vẻ có phần mập mờ.

Tô Lạp nghe giọng nói của anh nhẹ nhàng như vậy, nhất thời hoảng sợ lui về phía sau hai, ba bước, suýt nữa đụng vào tường.

"Tôi đẹp? Anh đùa gì thế? Rõ ràng tôi rất xấu xí, là tại vì ánh mặt trời buổi sáng quá đẹp, nên tôi đây cũng bị đẹp lây, thật ra thì toàn bộ bên trong của tôi hư hỏng hết rồi, không có gì tốt.” Cô sợ, cả người trần truồng, hoàn cảnh sáng nay lại mập mờ như vậy, chỉ cần người đàn ông trước mắt này hơi có ý xấu một chút, cô rất dẽ dàng bị “ăn” khi đang tỉnh táo.

"Hư hay không hư tôi biết rất rõ, cô quên sao? Tôi đã từng điều tra cả bên trong lẫn bên ngoài rất kỹ! Tính đến hôm nay cũng đã qua mười mấy ngày, cũng không biết cái mùi vị cũ có còn hay không." Dứt lời, Lôi Kình nghiêng người về phía cô, từng bước một tiến tới gần, sải rộng chân, gương mặt anh tuấn chậm rãi hạ xuống.

Tô Lạp ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn tú, lăng giác rõ ràng kia, trước mắt lại là lồng ngực rắn chắc, thật là mê hoặc chết người, ánh mắt lơ đãng liếc về phía bụng của anh, nhìn xuống bên dưới, má ơi! Thật sự là cường tráng, gợi cảm đáng chết, trong đầu cư nhiên mất tự chủ hiện ra tình cảnh đêm đó ở trong khách sạn, rốt cuộc là hiểu rõ nó như thế nào rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.