Khiêu Khích

Chương 11: Chương 11




Hôn lễ diễn ra thuận lợi, tiếng nhạc jazz lãng mạn nhẹ nhàng du dương, hội trường khách khứa ăn uống linh đình. Ngọn đèn thuỷ tinh rủ xuống, phản chiếu ngũ quang thập sắc tựa như ánh đèn sân khấu, toàn bộ đều chiếu lên người La Tại Dân.

Lý Đế Nỗ lại rót đầy một ly rượu vang đỏ, tựa người vào cột, hơi nghiêng tầm mắt là có thể nhìn thấy La Tại Dân ở chỗ ngã rẽ.

Rõ ràng ngày hôm qua đêm khuya mới về đến nhà, toàn thân mệt mỏi, nhào vào vòng tay hắn như một con mèo, hôm sau đã lại có thể dậy sớm, từ sáng cho tới tối muộn vẻ mặt xinh đẹp tươi cười kia không một khắc buông xuống.

''Không mệt sao?'' Lý Đế Nỗ buổi trưa tranh thủ thu dọn ghế sofa nhỏ trong phòng nghỉ cho khách, trải ra chăn ấm mềm mại, ''Lại đây ngủ một lát.''

La Tại Dân còn đang bận rộn diễn tập, bận xử lý tình huống khẩn cấp, trấn an chú rể, nghe vậy chỉ vội vàng treo lên nụ cười quen thuộc, ''Không cần, em không mệt.''

Lý Đế Nỗ không chấp nhận lời giải thích này của cậu, sáng sớm thu dọn đồ đạc xong mới đi ngủ, chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức lên máy bay.

Có lẽ bởi vì không nghỉ ngơi tốt, lúc lên máy bay cả người đều không thoải mái, Lý Đế Nỗ vô tình nhìn thấy La Tại Dân nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút tức giận.

Thân thể không thoải mái, hắn không hỏi La Tại Dân sẽ không nói sao?

''Em chỉ là sợ phiền anh nghỉ ngơi.''

Trên máy bay La Tại Dân cứ như vậy tội nghiệp theo sau hắn giải thích, chưa nỏi được hai câu sắc mặt đã tái nhợt, môi mỏng không chút huyết sắc, muốn mở miệng xin tha thứ cũng không nói được, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ ngay lập tức nôn ra.

Hoa ngôn xảo ngữ không có tác dụng, La Tại Dân liền dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, đồng tử màu hổ phách giống như kẹo mút vị cola hắn vẫn ăn hồi nhỏ, tức giận của Lý Đế Nỗ dâng lên một nửa liền cứ thế mà tiêu biến.

Vốn hắn cũng không tức giận, chỉ là hắn không vui khi La Tại Dân giấu diếm khó chịu, gặp chuyện gì cũng không nói với hắn. Bình thường mệt mỏi cũng không nói, bây giờ cơ thể thật không thoải mái cũng chỉ biết chịu đựng một mình.

''Sau này khó chịu phải nói tôi biết nghe chưa?'' Lý Đế Nỗ kéo ra tay vịn ở giữa, để La Tại Dân gối lên đùi mình, nhẹ vuốt tóc cậu như đang gãi đầu con mèo nhỏ.

Đầu vẫn còn choáng, nằm xuống liền cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng kéo tới, La Tại Dân cứ như vậy ngủ thiếp đi.

La Tại Dân ỷ lại chính mình trên máy bay đã ngủ hơn một tiếng, giữa trưa cũng không có nghỉ ngơi, vẫn luôn là bộ dạng bận rộn tới tận tối muộn. Lý Đế Nỗ nhìn đồng hồ trên tay, kim đồng hồ chỉ đã tám giờ, La Tại Dân như trước mỉm cười che dấu đè nén dạ dày. Không cần nghĩ cũng biết, cậu khẳng định chưa ăn cơm tối.

Ban trưa còn hứa với hắn như nào?

''Nằm trên lòng anh ngủ một giấc liền rất có tinh thần, thật đó, em không lừa anh.'' Tiểu lừa đảo thấy hắn không tin còn ghé vào bên tai, cắn nhẹ vành tai hắn, ''Không phải anh đã giáo huấn em rồi sao, anh yên tâm, có chỗ nào không thoải mái sẽ tìm anh đầu tiên, lúc đó có chê em nhiều chuyện em vẫn đến tìm anh.''

Thắt lưng bị nhéo một cái như đang cảnh cáo, La Tại Dân nhịn không được nở nụ cười.

Eo La Tại Dân thực mẫn cảm, bị người khác đụng sẽ lập tức nhảy dựng lên, nhưng nếu người kia là Lý Đế Nỗ, lại giống như không vấn đề gì. La Tại Dân cũng nhìn ra được suy nghĩ cẩn thận của Lý Đế Nỗ, hắn từng bước thăm dò, đầu tiên là giả bộ vô ý chạm vào, sau dần trở nên trắng trợn, cuối cùng là đưa cậu lên giường [1].

Chú ếch con của hắn cũng rất phối hợp với nồi nước ấm, từ bỏ cảnh giác, tận hưởng nhiệt độ từ từ tăng cao [2].

''Nước sôi tiên sinh, em có việc bận đi trước, lát nữa lại tới tìm anh, yêu anh.''

Lý Đế Nỗ trên mặt bị hôn một cái kêu vang thành tiếng, người vừa hôn tựa hồ rất hài lòng, lại nhéo thịt trên mặt hắn.

Nước sôi tiên sinh, cái xưng hô kỳ quái gì đây.

Tóm lại mềm mỏng không được mà cứng rắn cũng chẳng xong, La Tại Dân cuối cùng cũng hiểu rõ con người Lý Đế Nỗ. Chỉ cần cậu làm nũng, chỉ cần cậu giả bộ không vui, đối phương sẽ ngay lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Lại không nghĩ tới người kia đã hạ quyết tâm cứng rắn, không quản cậu nói gì cũng một mực bắt cậu ăn cơm.

Hành động còn chưa có thực hiện đã ngoài ý muốn bị đánh gãy. Lý Đế Nỗ đi tới ban công, Lý Mã Khắc đứng đó quay lưng lại, vật cầm trên tay châm lên một chấm lửa, thấy hắn lại gần niềm tắt ném vào thùng rác.

''Lý tiên sinh, cậu đến rồi.'' Lý Mã Khắc đứng sang một bên, chừa lại khoảng trống. ''Bên này.''

''Có việc gì?'' Lý Đế Nỗ bước tới, bên ngoài ban công một mảnh tối đen như mực, vài bóng đèn neon lấp lánh tô điểm, trong con ngươi phản chiếu có điểm chói mắt.

''Tôi cùng tiểu Dân quen biết đã lâu.''

Lý Mã Khắc không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, thản nhiên tuỳ ý bắt đầu câu chuyện.

Nhưng hai người bọn họ đều hiểu rõ, đây là cuộc nói chuyện không thể tránh khỏi.

''Em ấy hồi còn nhỏ rất ngoan, thường xuyên bám lấy tôi ngọt ngào gọi một tiếng anh, rất dính người, lại hay làm nũng, chịu uỷ khuất cũng không khóc, chỉ cần tôi hôn hôn em ấy...''

Ngón tay vô thức cuộn lại, lòng bàn tay bị đau đớn chiếm cứ, Lý Đế Nỗ mím môi lại buông tay.

''Em ấy rất đáng yêu phải không, yêu thích em ấy cũng là điều dễ hiểu.'' Lý Mã Khắc đút hai tay vào túi, mắt nhìn ra phía bên ngoài, tựa hồ như đang thưởng thức cảnh sắc, lại giống như đang tuỳ ý tìm quanh.

''Lý tiên sinh không cần lo lắng, với tôi Tại Dân giống như một người em trai, chia tay rồi sẽ không còn bất kỳ cảm giác nào khác. Tôi tin Tại Dân cũng vậy.''

''Cho nên, tôi hôm nay ở đây nói chuyện với cậu không phải với tư cách là bạn trai cũ mà là tư cách anh trai Tại Dân.''

''Lý tiên sinh, cậu có biết tôi vì sao lại chia tay với em ấy không?''

Không phù hợp, không xứng đôi, Lý Đế Nỗ muốn nói ra vô số đáp án đả thương người khác, cuối cùng lại bảo trì trầm mặc. Lý Mã Khắc đã nói là lấy tư cách một người anh trai, mà La Tại Dân có lẽ cũng nghĩ như vậy.

Tuy rằng hắn không có ý nghi ngờ, nhưng Lý Đế Nỗ có thể thấy được sự ăn ý thầm lặng giữa hai người bọn họ. Cho dù né tránh cũng nhìn ra La Tại Dân theo bản năng đối với Lý Mã Khắc có bao nhiêu tín nhiệm cùng ỷ lại. Quá trình hôn lễ xảy ra vấn đề, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Lý Mã Khắc. Không cẩn thận làm vỡ ly rượu, phản ứng đầu tiên cũng là nhìn về phía Lý Mã Khắc.

Đây không phải là tình yêu, so với tình yêu lại càng sâu sắc đến thấu tận tâm can Thời gian dài ở bên cạnh nhau, hai người tựa hồ đã để lại trong cuộc đời đối phương dấu ấn không thể phai mờ.

''Khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, trong nhà muốn tôi trở về Canada làm việc, tôi đã đồng ý, tôi muốn đưa Tại Dân đi cùng. Vì vậy tôi đã cầu hôn em ấy, hy vọng em ấy có thể cùng tôi đến Canada.''

''Em ấy từ chối, vì vậy chúng tôi đành chia tay.'' Lý Mã Khắc nhẹ cười, như đang kể một câu chuyện tình cảm lãng mạn. ''Sau đó em ấy bắt đầu cùng rất nhiều người kết giao.''

''Thật lòng mà nói, đều không phải hạng gì tốt đẹp.''

''Thế nhưng Lý tiên sinh cậu -'' Lý Mã Khắc quay lại nhìn Lý Đế Nỗ, đôi đồng tử đen thẫm, gần như hoà vào với màn đêm phía sau, ánh mắt rơi trên túi áo Lý Đế Nỗ, ''- bên trong là nhẫn phải không?''

Lý Đế Nỗ vô thức chạm vào cặp nhẫn trong túi, hai vòng tròn nhỏ cách lớp vải dệt ôm lấy đầu ngón tay hắn.

Cửa hàng áo cưới và cửa hàng nhẫn cưới cùng nằm trên một con phố. Hắn thường nắm lấy mấy ngón tay của La Tại Dân mà chơi đùa, đối với kích cỡ ngón tay người yêu Lý Đế Nỗ vẫn luôn tự tin nắm rõ.

Như là ma xui quỷ khiến, cũng giống như đã ấp ủ từ lâu.

Không chỉ La Tại Dân không nhìn rõ bản thân, ngay đến Lý Đế Nỗ cũng bắt đầu không hiểu được chính mình.

''Lý tiên sinh, cậu rất tốt, cũng rất yêu Tại Dân.'' Lý Mã Khắc mỉm cười, hai người như đang thảo luận về rượu vang buổi tối hôm nay, ''Cho nên tôi hy vọng cậu có thể ở bên em ấy thật lâu.''

''Nếu cậu cầu hôn, chỉ e đoạn tình cảm này sớm đi đến hồi kết.''

''Cũng có thể là tôi nhiều chuyện.'' Lý Mã Khắc lấy bao thuốc ra, ngón tay giữ điếu thuốc rất lâu không có châm lửa.

Không hiểu sao lại nhớ đến người đồng nghiệp nhiệt tình hôm đó nghe mùi khói thuốc trên mặt một vẻ kinh hoàng, hai mắt tròn xoe, sặc sụa ho khan mấy tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, ''Có thể đừng hút thuốc không, không tốt cho cơ thể anh.''

Vị đồng nghiệp kia rất thông minh, lại có điểm khả ái.

Suy nghĩ không quy luật trôi tận nơi đâu, bầu không khí rơi vào im lặng đột nhiên bị đánh vỡ.

''Mã Khắc tiên sinh, chúng ta không giống nhau.''

''Cái gì?''

''Tôi nói chúng ta không giống nhau.'' Lý Đế Nỗ lui lại một bước, ánh sáng trong phòng chiếu lên người hắn. ''Nhẫn của anh là muốn trói buộc em ấy, cho nên mới bị cự tuyệt.''

''Nhẫn của tôi, là trói buộc tôi.''

Ánh sáng xuyên qua thân ảnh Lý Đế Nỗ, rơi vào đáy mắt Lý Mã Khắc, hai mắt bất giác nheo lại, '' Là như vậy sao?''

Khuôn mặt Lý Mã Khắc trông thật đứng đắn, bất kể là đang nghĩ gì, khi cười lên vẫn là dáng vẻ chân thành cởi mở.

''Vậy tôi chúc Lý tiên sinh tâm tưởng sự thành.''

Lý Đế Nỗ lịch sự gật đầu, quay người trở lại đại sảnh.

Thuốc lá trên tay Lý Mã Khắc lại sáng lên, lặng lẽ thiêu đốt đêm đen.

- -

[1] nguyên văn: 登堂入室 – đăng đường nhập thất: 1/ đi vào trong phòng, 2/ kỹ năng, nghề nghiệp rất giỏi, tinh thâm, có được chân truyền, 3/ học vấn hay kỹ năng theo trình tự rõ ràng đạt được trình độ cao.

[2] câu chuyện con ếch và nồi nước sôi: khi cho con ếch vào trong nồi đun và tăng nhiệt độ một cách từ từ thì con ếch sẽ dần thích nghi với nhiệt độ nóng ấm trong nồi, từ đó không nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại, câu chuyện ẩn dụ sự chậm trễ, sợ thay đổi của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết.

từ chiều mải xem otp chơi ha lô quin quá nên quên =)) vẫn câu cũ, tác giả có mấy quả so sánh thật khó hỉu ;--;

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.