CHƯƠNG 102 – Mật thương.
Mật thương: Thương lượng bí mật
Ánh trăng yếu ớt, xuyên thấu qua song cửa đơn bạc ở đầu giường.
“Phịch” một tiếng, một bóng người đen đen bỗng nhiên từ trên giường té ngã xuống, phát ra một tiếng kêu rên, màn trướng cũng bị xé rách, thưa thớt rơi trên mặt đất, nam nhân giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng cả người vô lực, toàn thân đều đau đớn như kim đâm.
“Nha! Ngươi làm sao lại ngồi dậy thế!” Tiết Kỳ kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng buông tay cha ra, hai ba bước đã chạy tới trước cửa sổ, nâng nam tử kia dậy, “Ngươi biết thương thế của ngươi nghiêm trọng lắm không hả? Có thể bảo trụ lại cái mạng nhỏ là tốt rồi, chân đều bị chặt đứt, ngươi còn muốn xuống giường đi sao chứ?! Mau quay về giường nằm!”
Nam tử không ngừng giãy dụa nghe một câu như thế bỗng nhiên chấn động, chẳng động đậy gì nữa, hắn cúi đầu kinh ngạc nhìn xuống ống quần trống rỗng của mình, run rẩy vươn tay muốn sờ lên, thế nhưng đến nửa đường lại dừng lại, năm ngón nắm thành nắm tay, “Phịch” một tiếng đấm vào trên giường.
Thế nhưng ngay cả sức trên tay đều đã mềm nhũn, không thể dùng lực được.
Nam nhân gắt gao nhắm mắt lại, trong cổ họng vùng vẫy phát ra một tiếng khàn khàn, tựa như có một cổ đau đớn đến tê tâm liệt phế hung hăng chặn ngay cổ họng hắn, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Tiết Kỳ thấy dáng vẻ của hắn như thế lại không đành lòng, chẳng biết làm sao mở miệng để an ủi, đành phải nhìn cha mình xin cứu trợ.
Tiết đại phu đã qua tuổi năm mươi, hiểu nhiều biết rộng, lắc đầu thở dài nói: “Thương thế của các hạ chưa lành, nhưng lại đại hỉ đại bi, người có thể sống sót với thương thế như vậy thì chắc chắn tâm chí đã xa hơn cao nhân một bậc rồi, sống sót đã là vạn hạnh, về phần chân của các hạ… Lão phu cũng bất lực, cần phải nén bi thương.”
“Cha…” Tiểu nha đầu thấy hai gò má của nam tử kia tái nhợt như sương, nhãn thần càng đen tối như tro nguội, cả người dung nhập vào trong đêm tối tịch lãnh tựa như bị tử khí bao vây lấy, mãi đến khi có người nâng dậy, không thể làm gì khác hơn là cắn môi kéo kéo tay áo của Tiết đại phu.
“…Đa tạ ân cứu mạng của nhị vị, tại hạ suốt đời khó quên.” Người nọ trầm mặc một lát, nói giọng khàn khàn.
Tiết đại phu vuốt vuốt chòm râu, cười nói: “Không cần không cần, muốn tạ ơn thì phải tạ lão thiên đã để ngươi dọc theo suối nước trôi đến thôn chúng ta mới cứu lên được, đêm lạnh sương nhiều, các hạ thương thế rất nặng, mau an tĩnh tu dưỡng cho khỏe đi thôi. À mà, còn chưa thỉnh giáo đại danh của các hạ?”
“Lão tiên sinh khách khí rồi, tại hạ,” Thanh âm trầm thấp của người nọ khẽ ngừng lại, thấp hơn vài phần, “Tại hạ Lãng Xuyên. Mời vừa rồi nhất thời thất lễ, khiến tiên sinh chê cười.”
Tiết đại phu liếc nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói: “Lão đây họ Tiết a, là lang trung của Khê Thủy trấn này, người này chính là tiểu nữ Tiết Kỳ, Lãng công tử trước tiên cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì chờ ngày mai nói tiếp.”
“Đa tạ.” Lãng Phong đáp lời, đợi hai người đi rồi, mới chậm rãi nằm vật xuống giường.
Chăn bông trên giường vẫn còn mang theo hơi ấm, ngón tay của Lãng Phong đều tiến vào trong tấm chăn mềm mại, thế nhưng tay chân vẫn băng lãnh, cổ băng lãnh này như là từ trong tim tràn ra ngoài, thân thể đau nhức hỗn loạn, tựa như thủy triều mà ngập cả tứ chi bách hài.
Không khĩ tới, hắn vốn tưởng rằng mình đã cùng đường mạt lộ mà rơi vào cảnh phải chết rồi, cư nhiên lại làm cho hắn có thể kéo dài cái hơi tàn này mà sống tạm bợ tiếp…
Hắn không biết đây là đâu, không biết mình thế nào lại tới được đây, không biết thời gian đến tột cùng đã qua bao lâu rồi, không biết các huynh đệ hiện giờ ra sao, không biết chiến sự như thế nào, không biết —
Vương gia có hay không bình an vô sự?
Thế nhưng hắn đã trở thành một phế nhân a! Trên đời này đã không còn Thục Xuyên đệ nhất đại tướng nữa rồi! Hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được! Lãng Phong cắn chặt hàm răng, hai tay run lên phủ lấy chỗ chân đã bị đoạn, khuôn mặt gầy yếu tái nhợt vùi vào trong chăn.
Tựa như có một cổ khổ sáp bi ai không ức chế được từ trong yết hầu tuôn ra, tụ lại nơi viền mắt, bị mí mắt đóng chặt gắt gao che khuất.
Ở Tiêu vương phủ hơn mười năm, Lãng Phong chưa bao giờ khóc, hôm nay, không hiểu sao lại khóc.
Có gì đó băng lãnh thấm ướt cả bao gối, đó là cái gì?
Phía chân trời vào sáng sớm nổi lên một tia sáng ngân bạch, tiếng kèn ô ô lần thứ hai thổi lên to rõ ngoài tường thành thủ đô, vang khắp cả doanh địa to lớn đông nghẹt.
Huyền Thục liên quân sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức lại bắt đầu một vòng khiêu chiến và dương công (giả vờ tiến công), cũng mặc kệ họ công kích thế nào, thậm chí là nhục mạ, cửa thành to lớn âm trầm kia vẫn im ắng không chịu đáp lại, tựa hồ đã hạ quyết tâm tiếp tục kéo dài thời gian.
Diệu đế bệ hạ đứng ở một sườn núi cách soái trướng không xa nhìn về phía tường thành xa xa kia, trường mi khẽ nhíu: “Xem ra Tây Sở là muốn cùng chúng ta so xem ai kiên nhẫn hơn.”
Bắc Đường Ngang nguyên soái và Thường Bùi tướng quân đều đứng sau bệ hạ, Bắc Đường gật gật đầu nói: “Không sai, chỉ là, chúng ta có thể tiếp tục kéo dài nữa sao?”
“Vậy cũng không sao,” Tiêu vương gia ngồi ở một bên ghế kéo kéo tấm chăn mỏng trên đùi mình, tựa hồ có chút chán ghét dáng vẻ như thế này, cười khổ nói, “Nhưng mà, có thể không mang cái này được không a, khiến cho bổn vương nhìn như một ông già yếu đuối vậy.”
Huyền Lăng Diệu buông kính viễn vọng xuống, nhìn hắn liếc mắt, thản nhiên nói: “Không được, phương thái y đã phân phó nói, kinh mạch ở hai chân ngươi đang chậm rãi khôi phục, tuyệt đối không thể bị nhiễm phong hàn. Lúc này tuy đã cuối mùa xuân, nhưng vẫn còn rất lạnh, ngươi kiên nhẫn chút đi.”
Thấy đối phương vẫn như cũng mang dáng vẻ sầu mi khổ kiểm, Huyền Lăng Diệu bất đắc dĩ nói: “Ngươi đường đường là đại nam nhân, để ý những chuyện này làm gì, mau nghĩ đến chuyện công thành đi thôi. Lẽ nào ngươi không muốn mau chóng chạy về Thục Xuyên?”
Vừa nghe xong lời này, Tiêu Sơ Lâu lập tức trầm mặc xuống, hắn rũ mắt, từ trong lòng ngực lấy ra một miếng thiết giáp bảo vệ chân đã băng lãnh — trên mặt còn mang theo vết nứt do bị kim chúc chém phải, lộ ra huyết sắc thâm đen, tựa hồ có giặt như thế nào cũng không phai đi được.
Lâu như vậy rồi, Lãng Phong còn chưa có nửa điểm tin tức, e rằng…
Tiêu Sơ Lâu mặt trầm như sương, mắt phượng nheo lại thật sâu, lộ ra một cổ hận ý vừa nhiệt vừa hàn, chậm rãi nói: “Đường Túc Trì hủy đi hai đại tướng của Thục Xuyên ta, lại còn phế đi một tay của ngươi, bổn vương nhất định phải tận mắt thấy lão chết —!!”
“Chỉ tiếc, a Hạo và a Phong, ngay cả tro cốt của bọn họ ta cũng không thể mang về cố thổ… Chỉ có thể báo thù mà an ủi bọn họ trên trời có linh thiêng,” Tiêu Sơ Lâu nhắm mắt lại, chuyển đề tài lạnh lùng nói, “Tây Sở kia không phải không chịu mở cửa thành cùng quân ta một trận thắng bại sao? Hừ! Vậy càng tốt, dù sao sinh lực Tây Sở cũng không còn nhiều lắm, đều chỉ là co lại trong vỏ rùa mà thôi, chúng ta hà tất phải lấy cứng đối cứng?”
“Bọn họ muốn trốn, vậy cứ để cho bọn họ trốn. Chúng ta cứ trực tiếp phái binh tiến vào chiếm giữ các đại yếu địa của Tây Sở, chỉ để ý trông nom quân vụ tại chính, lương thực thương nhân, hôm nay hơn phân nửa quốc thổ Tây Sở đã sớm thuộc về chúng ta rồi, để một thủ đô tứ cố vô thân lẻ loi trụ lại thì có làm sao chứ?”
Tiêu Sơ Lâu cười lạnh liên tục, ngữ khí ngày càng bén nhọn: “Cho dù là lương thảo trong thành có nhiều bao nhiêu, nhưng mấy vạn đại quân kia, còn có mười vạn bình dân lẽ nào không ăn không uống? Một tháng, hai tháng, có thể chống chọi bao lâu? So với ở trong đó chết đói, không bằng sớm đâu hàng cho rồi!”
“Cùng lắm thì, ác hơn một chút, ở ngoài tường thành trải cỏ khô cây khô bốn phía, chỉ cần một ngọn lửa thôi cũng đủ để đốt trụi cái vỏ rùa ấy!”
Những lời nói tàn nhẫn đến cực điểm của Thục Xuyên vương khiến Bắc Đường Ngang nghẹn họng nhìn trân trối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu thật sự làm như vậy, e rằng toàn bộ Tây Sở đều oán hận mà khởi nghĩa lên mất!
Ngày thường thấy Tiêu vương gia ôn hòa ung dung như thế, cho dù thỉnh thoảng có vô sỉ một chút, chí ít còn có khí độ của một Thục Xuyên vương, thế nhưng người trước mắt này… Quả thật là có chút ngoan độc.
Thà đi ghẹo Diêm vương, còn hơn là đụng tới Thục vương a!
Thường Bùi hồi tưởng lại mình đã có lần chống đối với Tiêu vương gia, không khỏi rùng mình một cái, nào dám ngắt lời.
Mâu quang Huyền Lăng Diệu chợt lóe, đang muốn nói, bỗng nhiên có thanh âm như động đất của truyền lệnh binh truyền đến: “Khởi bẩm bệ hạ, trên tường thành Tây Sở có lời nhắn của Tây Sở hoàng đế muốn thỉnh bệ hạ và Tiêu vương gia gặp mặt!”
Thanh âm của truyền lệnh binh rõ rõ ràng ràng mà lọt vào tai mọi người.
Trong lúc nhất thời, không ai biết Tây Sở đang muốn làm cái trò gì cả, toàn quân đều cau mày hai mặt nhìn nhau.
Thường Bùi hướng Huyền Lăng Diệu trầm giọng nói: “Bệ hạ, quân ta lúc này đã chiếm thượng phong, căn bản không nên cùng người khác làm trò gì nữa, Tây Sở hoàng đế kia nhất định là không có hảo ý, huống hồ lần trước bệ hạ và Tiêu vương gia đã lọt vào mưu của Yểm Hoàng cẩu tặc một lần rồi, chẳng lẽ còn muốn lọt vào lần thứ hai sao?”
Bắc Đường Ngang gật đầu: “Không sai, xem ra nội bộ Tây Sở đã xảy ra chuyện, mắt thấy đại quân ta đã tiếp cận, mới ra hạ sách này, bệ hạ và vương gia không cần để ý tới làm gì, vài điểm Tiêu vương gia nói vừa nãy, ngoại trừ hỏa thiêu Tây Sở vương cung ra thì còn lại đều có thể thực hiện được, bệ hạ và vương gia thương thế chưa lành, không đáng để mạo hiểm lần nữa đâu.”
Nhãn quang Huyền Lăng Diệu đảo qua mọi người, chậm rãi mở miệng nói: “Các ngươi nói đúng không sai, bất qua theo trẫm thấy Sở Khinh Kiệt và Yểm Hoàng giáo chủ cũng không phải kẻ ngốc, cùng một hạ sách như vậy, sao có thể dùng tới hai lần?”
Tiêu vương gia ngồi ở trên ghế nhắm mắt không nói, nhẹ nhàng ngô một tiếng nói: “Mới vừa rồi Bắc Đường tướng quân nói nội bộ Tây Sở e rằng đã xảy ra chuyện, cho nên Sở Khinh Kiệt mới có thể nóng nảy, chư vị không thử đoán xem, là có chuyện gì a?”
Vừa nhắc tới, mi sao Bắc Đường Ngang khẽ nhếch lên, một ý niệm bỗng xoẹt qua trong đầu, kinh hỉ nói: “Chẳng lẽ…”
Đôi mắt thâm đen của Huyền Lăng Diệu cũng toát ra niềm vui không thể tưởng được: “Lâu như vậy tới nay, Tây Sở luôn luôn thất bại, nếu Yểm Hoàng giáo chủ vẫn còn, nhất định sẽ không bỏ mặc, xem ra vương bài này của Tây Sở, cho dù không chết, cũng không thể uy hiếp được quân ta rồi.”
Thường Bùi suy nghĩ có chút chậm, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức vỗ tay nói: “Thì ra là thế! Nói như vậy, lẽ nào Tây Sở hoàng đế có ý định đầu hàng sao?”
Không để ý đến suy nghĩ của Thường Bùi, Tiêu Sơ Lâu lắc đầu lập tức hắt vào người hắn một gáo nước lạnh: “Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng Sở Khinh Kiệt mắt thấy vong quốc đã tới, tâm tro ý lạnh mà muốn dụ dỗ bổn vương và bệ hạ đi vào, đồng quy vu tận a.”
“Ách…” Thường Bùi nhức đầu, biến sắc nói: “Vậy thì làm sao bây giờ?!”
Huyền Lăng Diệu liếc nhìn Tiêu Sơ Lâu, cười nhạt nói: “Đừng dọa hắn nữa, nếu như Sở Khinh Kiệt điên cuồng như vậy, đã sớm mở cửa thành cùng quân ta quyết chiến sinh tử rồi, y kéo dài, là bởi vì y xử sự trầm ổn, tuyệt đối sẽ không đem mười vạn quân dân trong thành ra đùa giỡn đâu.”
“Bổn vương cũng không đùa a,” Tiêu Sơ Lâu lắc lắc đầu nói, “Bổn vương bây giờ rất sợ chết, còn muốn trường mệnh bách tuế nữa kìa.”
Lời này nói xong khiến mấy người nọ dở khóc dở cười, làm gì có người nào tham sống sợ chết mà còn lộ liễu trắng trợn như vậy chứ, huống chi lại còn đường đường là Thục Xuyên vương gia.
Thường Bùi cẩn cẩn dực dực xem xét sắc mặt Tiêu vương gia, nói: “Vậy theo vương gia thấy, nên dự định như thế nào đây?”
“Hắc hắc,” Ngón tay ở trên trục bánh xe của chiếc ghế gỗ khẽ vuốt ve một hồi, Tiêu Sơ Lâu lộ ra một nụ cười khẽ nắm chắc phần thắng — như là qua bao nhiêu ngày trầm thống mù mịt, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời, “Nếu chúng ta đã chiếm thượng phong, còn nghe Sở Khinh Kiệt làm chi, y muốn gặp bệ hạ, thì tự mình đơn.độc đến đây yết kiến a.”
Vậy mới chiếm tiện nghi được chứ…
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều lộ ra thần tình không nói được gì, chỉ có Thường Bùi là vỗ mạnh tay một cái, cười nói: “Vương gia cao tay a! Ở trên địa bàn của chúng ta còn xem y muốn ra quỷ kế gì.”
“Khụ,” Bắc Đường Ngang ho nhẹ một tiếng, cắt đứt huyễn tưởng tuyệt vời của Thường Bùi, lo lắng nói, “Thế nhưng Sở Khinh Kiệt cũng không phải là kẻ ngu dốt, làm sao có thể đơn giản một mình đến đây?”
“Ai nha, tướng quân lời ấy sai rồi,” Tiêu Sơ Lâu ha ha cười nói, “Sở Khinh Kiệt đương nhiên sẽ không đáp ứng, thế nhưng đây cũng giống như là buôn bán vậy, cố định lên giá, còn có thể hoàn tiền lại, cứ để đối phương trả lời trước là được a.”
Bắc Đường Ngang rốt cuộc cũng nở nụ cười, mắt thấy bệ hạ cũng đồng ý, liên tục gật đầu nói: “Ra là vậy, vi thần minh bạch rồi.”
Mọi người lại đợi truyền lệnh binh đi vào đáp lời, Thường Bùi mắt thấy bệ hạ và vương gia kiếm chút chuyện lý thú nói nói cười cười, một chút cũng không để trong lòng, đành phải nhìn về phía tiền tuyến thấp thỏm bất an, nhất thời thấy mặt đỏ tới mang tai.
Tiêu Sơ Lâu giống như là lơ đãng nhìn Bắc Đường Ngang một cái, hỏi: “Bắc Đường tướng quân, chẳng hay nơi Lãng Phong rơi xuống đã có tin tức gì chưa?”
Bắc Đường Ngang nhất thời cứng ngắc cả người, trầm mặc trong chốc lát, mới trầm giọng nói, “Hồi bẩm vương gia, tạm thời không có.”
“Hừ!” Trong lòng Tiêu Sơ Lâu vốn cũng không có hy vọng gì, thế nhưng nghe được đáp án như thế, tâm trạng vẫn nhịn không được mà trầm xuống, tuy rằng biết rõ chuyện này không thể giận cá chém thớt với người ta được, nhưng là nộ hỏa trong nội tâm cũng vô pháp kiềm chế.
Hắn híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm Bắc Đường Ngang nói: “Đám Tây Sở quân mai phục Lãng Phong thì sao?”
Nhắc tới việc này, Bắc Đường Ngang ngẩng đầu, từng chữ từng chữ trả lời: “Vương gia yên tâm, Bắc Đường đã mang binh tẫn giết địch quân, một tên cũng không chừa lại! Vì Lãng Phong thống lĩnh báo thù rửa hận.”
“Vậy sao…” Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu liền dời đi chỗ khác, nhãn thật chợt lóe, không nói một lời, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì.
Mọi người nhất thời không nói chuyện, chỉ còn thanh âm xào xạc của lá cây trên sườn núi, liên miên không dứt.
Chờ đợi trong chốc lát, truyền lệnh binh kia lại vội vàng chạy về, cung kính nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, vương gia, quân địch ở trên tường thành ném xuống một phong thư, giao cho hoàng thượng xem qua.”
Huyền Lăng Diệu cũng không có vươn tay nhận lấy, Tiêu Sơ Lâu lo lắng muốn nhìn trên thư có mưu tính gì, liền đưa tay cầm lấy: “Để bổn vương xem đi.”
Đây rõ ràng là hành vi đại bất kính, mọi người đều thấy nhưng không thể trách được, dù sao thì vị Tiêu vương gia này đại bất kính cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, bệ hạ đã không nói gì, thì làm sao ngoại nhân như bọn họ dám lên tiếng.
Dư quang Bắc Đường Ngang rơi vào sườn mặt của Diệu đế bệ hạ, thấy ánh mắt đối phương không hề chớp mắt nhìn Tiêu vương gia, trong lòng chua xót thầm than một tiếng, lặng yên thu hồi ánh mắt.
Tiêu Sơ Lâu mở thư xem qua, chỉ trong giây lát liền mỉm cười nói: “Quá tốt, xem ra ngày chúng ta đại công cáo thành cũng không còn xa nữa. Trên thư nói, Sở Khinh Kiệt mời bệ hạ cùng bổn vương đến gặp, liên quan đến số phận của tam quốc trong thời gian tới, để biểu thị thành ý, địa điểm có thể để chúng ta chọn, nhưng không thể ở trong vòng đại doanh, quân đội hai bên đều phải ở ngoài năm dặm.”
Huyền Lăng Diệu nhíu nhíu mày nói: “Như vậy Yểm Hoàng giáo chủ cũng tới…”
“Ha ha!” Tiêu Sơ Lâu cười dài nói, “Yên tâm, Đường Túc Trì e là đã không xong, bằng không Sở Khinh Kiệt cũng sẽ không đình chiến vội vã như thế.”
“Tốt, vậy thì ông ta cũng chẳng gây trở ngại được!” Huyền Lăng Diệu đánh nhịp nói, “Truyền lệnh xuống dưới, buổi trưa ngày mai, toàn quân tập hợp cách sườn núi Trường Đinh năm dặm.”
“Tuân lệnh!”
“Bệ hạ, vương gia!” Một thanh âm trầm thấp theo tiếng bước chân vội vã từ xa truyền đến.
Nam nhân một thân hắc bào bước nhanh tới, nhanh nhẹn quỳ xuống đất thỉnh cầu nói: “Thỉnh chuẩn cho Sở Khiếu cùng đi chung.”
Tiêu Sơ Lâu ngẩn ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào hai mắt người nọ, lặng lẽ trong chốc lát liền nói: “Ngươi nghiêm túc chứ?”
Sở Khiếu nhàn nhạt ngẩng đầu đối diện: “Vương gia, Sở Khiếu biết rõ mình đang làm cái gì.”