CHƯƠNG 47 – Đại thế
Trình hoàng hậu vừa dứt lời, liền có người cầm giấy bút đã được chuẩn bị tốt đưa đến trước mặt Thụy Đế.
Đáng tiếc, Hoàng đế Đông Huyền cao cao tại thượng chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lật đổ hết, đối với vài tên kiếm thủ ở phía dưới đang xuất kiếm ra khỏi vỏ làm như không thấy. Vị đế vương xưa nay luôn bị người cho là ôn hòa nhân từ, thậm chí còn nhu nhược cổ hủ, lúc này lại xuất ra cốt khí duệ lợi của một thiên tử vốn có.
“Thế nào? Bệ hạ chẳng lẽ còn trông cậy vào vị cửu phẩm tông sư trong truyền thuyết ẩn nấp ở thâm cung cứu người sao?” Trình hoàng hậu chậm rãi hỏi.
Kỳ thật, trong lòng nàng ngay từ đầu đã bồn chồn không yên, nhưng chuyện đã tới nước này, Hoàng thất cơ hồ đều đã rơi vào tay mình, vị đại tông sư kia cũng không có dấu hiệu sẽ xuất hiện, nàng cũng dần yên lòng lại.
Thụy Đế nhìn nàng thật sâu, trầm giọng nói: “Các ngươi không có khả năng thành công đâu, thu tay lại đi!”
Hoàng đế chẳng biết lấy đâu ra lòng tin, nhất thời tâm Trình hoàng hậu hơi trầm xuống, nhưng mắt thấy thắng lợi đã sắp tới tay, giờ phút này cho dù trước mặt có là núi cao vạn trượng đi nữa, tên đã trên dây cũng không thể không bắn.
Hoàng hậu vung ống tay áo, lạnh lùng nói: “Bệ hạ không nên mơ mộng nữa, mau mau hạ chỉ đi! Bằng không, Phương quý phi mà người sủng ái, còn có tiểu Linh Gia, cho dù không muốn nhưng trên gương mặt đẹp đẽ kia cũng phải nở hoa đấy!”
Ngay lập tức, một tên cung nữ rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào Phương quý phi, theo sau đó là một tiếng kêu sợ hãi chói tai, trên gương mặt mỹ lệ của thiếu phụ quả thật đã nở một đóa huyết hoa!
“Mẫu phi!” Linh Gia công chúa bất quá chỉ mới mười sáu tuổi, sợ đến khóc toáng lên, bò tới bên người mẫu thân, căm phẫn nhìn ả cung nữ kia.
Huyền Lăng Quá kinh ngạc đến không nói ra lời, cả người run lên vì giận dữ, mãnh liệt ho khan, trên gương mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc chợt hiện lên một mạt đỏ ửng mất tự nhiên.
Thụy Đế híp lại hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng hậu, trong đôi mắt ấy ánh lên nộ hỏa hàn quang, khiến Trình hoàng hậu không khỏi lạnh run người.
“A —” Ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng vang lớn ầm ầm, trên vách tường đại điện của Phượng Tê cung đã bị phá ra một cái động to thật to!
Trong nháy mắt, ai nấy đều nghĩ rằng toàn bộ cung điện dường như dưới cơn sấm sét vang trời kia mà chấn động kịch liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Cung đăng bát giác tráng lệ ở trên nóc nhà chập chờn không ngừng, khiến cho cả đại điện lúc sáng lúc tối.
Một đám người mặc áo xám trầm mặc xông vào, nguyệt quang rọi trên tấm mặt nạ lạnh lẽo của bọn họ, một mảnh túc sát. Một trăm người từ Thiên môn của hoàng cung mà đột nhập thẳng vào Phượng Tê cung, dọc theo đường đi nếu thấy hoạt vật (vật sống) nào đó, hết thảy đều không tha, tựa như thái rau mà chém từng người từng người một.
Ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật!
Bọn họ dường như chiến đấu theo một loại tiết tấu nhất định, kích như sấm sét, tấn (nhanh) như thiểm điện. Một đường xông vào vây lại Phượng Tê cung, đứng trước địch nhân đông gấp mười lần phe mình, mặt không đổi sắc, việc bọn họ có thể làm và phải làm, chính là giết, giết, giết!
Chiếc mặt nạ màu xám bạc ở trên mặt tựa như tấm thiệp mời của Diêm la vương, không ngừng đánh tan phòng tuyến của Thiên Huy tổ. Kính nỗ trên cánh tay bọn họ đã được tẩm kịch độc, dưới sắc trời âm trầm không thể nhìn rõ được, mà cũng không ai biết rằng, chỉ sau một khắc thôi, sẽ từ một hướng nào đó mà bắn vào tim mình!
Những tử thần lãnh mạc này, một trăm người nhưng lại giống như trăm vạn đại quân, không thể đỡ được, cư nhiên chỉ trong vòng nửa canh giờ, trước cửa Phượng Tê cung mở ra một đường máu, cuối cùng trực tiếp dùng vũ lực mà đập nát một góc tường của đại điện, quỷ dị mà đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.
“Các ngươi là ai!” Trình hoàng hậu chấn kinh, nàng mãnh đứng lên, những kiếm thủ đã được nghiêm chỉnh huấn luyện ở bên cạnh khẽ động, một nửa che ở trước mặt nàng, nửa còn lại vây quanh Thiên tử tôn quý nhất của toàn bộ cung điện – Thụy Đế.
Không thể không nói, phản ứng này quả thật vừa nhanh vừa chính xác.
Cho dù nhanh nhẹn như Trần lão bát phẩm, cũng không thể kịp cứu Thụy Đế dưới những kẻ cẩu cấp khiêu tường (chó cùng rứt giậu) như bọn họ.
Khuôn mặt Trình hoàng hậu vặn vẹo cả lên: “Mặc kệ các ngươi là ai, còn không mau bỏ vũ khí xuống, thúc thủ chịu trói! Bệ hạ, nếu như người không muốn chết, xin hãy hạ lệnh cho bọn họ rời khỏi Phượng Tê cung!”
Nhưng mà nàng tính sai rồi, đại đa số mọi người đều cho rằng, những người áo xám đang liều chết xông tới này, là lực lượng tối hậu nhất mà Thụy Đế ẩn dấu, chiến lực kinh khủng của bọn họ cũng đủ để chứng minh điểm này — ngoại trừ ngôi cửu ngũ cao nhất của Đông Huyền, trong đế đô còn ai có thể che giấu nhiều cao thủ như thế?
Chỉ có Thụy Đế là trong lòng cười khổ, hắn là người rõ ràng nhất, những vị sát thần này, không phải là do hắn mời tới. Đừng nói là ra lệnh cho bọn họ, cho dù mình có bị giết thật, sợ rằng những người này cũng sẽ không đoái hoài chút nào.
Vì vậy, ngay lúc Trình hoàng hậu đang lớn tiếng quát, những tử thần áo xám vốn không để vào tai, bọn họ chỉ lạnh lùng mà cấp tốc chiếm những nơi yếu đạo trong đại điện, thuận tiện giết chết bọn cung nữ đang cầm kiếm kia, cứu mẹ con Phương quý phi và Tam hoàng tử Huyền Lăng Quá ra, sau đó trầm mặc mà cầm kiếm đứng đó, dường như một trăm lưỡi dao sắc bén đều được rút ra khỏi vỏ, lợi hại bức người, cùng Hoàng hậu giằng co.
Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt, tâm phúc cung nữ của Hoàng hậu đều bị giết! Đao phong u ám thậm chí còn đang không ngừng khát máu.
Trình hoàng hậu trong một trăm ánh mắt lạnh như băng kia hoàn toàn bị xem thường, nàng mãnh rùng mình một cái, khuất nhục như vừa bị đánh một roi, cả người run rẩy không nói nên lời.
Sáu trăm diện phổ nhân của Thiên Huy tổ còn sót lại ở ngoài điện lần thứ hai vây quanh Phượng Tê cung, thế nhưng lớp mặt nạ hung ngoan của những tử thần đã khắc sâu vào trong lòng bọn họ, tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng vẫn không dám tùy tiện xông vào đại điện.
Sau đó, lại xảy ra một màn cực kỳ quỷ dị.
Một cánh tay già nua tựa hồ chỉ còn da bọc xương không biết từ đâu, cứ như thế mà nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của một gã đang cầm kiếm uy hiếp Thụy Đế.
Vốn còn chưa kịp phản ứng, “Lốp cốp” một tiếng, đầu của hắn giống như một trái dưa hấu bị nghiền nát, óc não vỡ toang!
“Ầm ba ba ba —” Một đôi chân cũng già nua như thế đạp trên mặt đất, tựa như động đất mà khiến nền đá cẩm thách đều ầm ầm vỡ vụn.
Những hắc y kiếm sĩ quanh đó trong nháy mắt liền mất đi thăng bằng, giống như diều đứt dây mà bất lực rơi xuống đất, kỳ kinh bát mạch quanh thân bọn họ trong một kích đơn giản như vậy đều bị đánh gãy.
Vậy mà Thụy Đế đang ngồi ở giữa kia, lại vẫn bình yên vô sự, thậm chí nền đá cẩm thạch dưới chân hắn cũng chẳng hề sứt mẻ gì cả.
Nội kình của lão giả thần bí kia quả thật là tinh chuẩn đến đáng sợ!
Trần Trường Niên mang mặt nạ màu xám bạc ở dưới đại điện đương nhiên là biết phân biệt người, thấy một màn này thì đồng tử không khỏi co rút lại.
Luận về sức lực của người nọ, e rằng so với Vương gia cũng phải cao hơn một chút!
Xem ra chuyện đã tới nước này, ngay lúc sinh mệnh của Thụy Đế đang bị uy hiếp, vị cửu phẩm đại tông sư bất tri danh ẩn núp trong thâm cung Đông Huyền rốt cuộc cũng nhịn không được mà hiện thân.
Vị tông sư kia tiến lên một bước, hơi khom người cung kính thi lễ với Thiên tử Thụy Để của Đông Huyền.
Thụy Đế khẽ nâng hắn dậy, nhàn nhạt mỉm cười nói: “Vất vả ngươi rồi, Lai Phúc.”
Toàn bộ Hoàng thất trong đại điện đều bị đại kinh thất sắc, vạn lần không ngờ tới, một vị tổng quản thái giám như Lai Phúc luôn đi theo Thụy Đế hơn ba mươi năm nay lại là cửu phẩm tông sư thần bí nhất Đông Huyền.
Có lẽ nên nói rằng, bọn họ làm thế nào cũng không ngờ được, đường đường là một vị đại tông sư võ đạo chí cao thiên hạ, cư nhiên lại là một — Thái giám!
Trình hoàng hậu ngơ ngác nhìn vẻ mặt phức tạp thở dài của Thụy Đế, ngồi bệt xuống đất, hộ vệ bên người nàng dưới sự công kích như cuồng phong của những tử thần áo xám đang trong tình cảnh nguy hiểm vô cùng, mà nàng, một người nữ nhân đầy oán hận và tàn nhẫn, đã định trước sẽ còn thảm bại hơn thế.
Không! Sai! Nàng còn chưa thua!
Trong mắt Trình hoàng hậu xoẹt qua một đạo hàn quang, nàng đứng thẳng lưng dậy, cười lạnh mà nhìn mọi người trong đại điện, cất tiếng cười to: “Cho dù các ngươi giết bổn cung thì đã làm sao nào?! Cấm cung lúc này e rằng đã bị phụ thân và nhi tử của ta khống chế rồi!”
“Đến lúc đó…” Nàng oán độc nhìn chằm chằm Thụy Đế, gằn từng câu từng chữ: “Các ngươi sẽ phải chết! Thiên hạ này đã định trước là của nhi tử bổn cung! Tên nghiệt chủng của Linh phi kia rồi cũng sẽ chết ở trên Phật Linh Sơn! Ha ha ha ha! Năm ấy ả không đấu lại bổn cung, ngày hôm nay con trai của ả cũng chẳng thắng được nhi tử của ta!!”
Thụy Đế chấn kinh nhìn nàng — thê tử đã làm bạn với mình hơn hai mươi năm nay — quả thật tựa như một nữ nhân xa lạ: “Ngươi… Ngươi điên rồi!”
“Điên?” Trình hoàng hậu bỗng nhiên kích động lên, cái cổ mảnh khảnh của nàng đều đỏ ửng, hướng Hoàng đế gào thét phẫn nộ: “Ta điên, chính là vì bị ngươi bức điên!”
Cự lôi hạ xuống, ầm vang cả trời, tia chớp thê lệ trên không trung phát ra tiếng rít tê liệt.
Lúc đó, ở một nơi không xa Đông Huyền đế đô, Diệu điện hạ ở trên Phật Linh Sơn đang được Ngự lâm quân bảo vệ nghiêm mật, giục ngựa phi như bay. Khôi giáp trên người bọn họ tản ra một thứ ánh sáng lạnh thấu xương, một vạn quân tinh nhuệ tựa như một thanh đao nhọn đâm thẳng vào đế đô.
Nhưng mà ngay khi trận mưa rào có hơi dịu lại, bốn vạn phản quân sau khi đã bỏ mạng hết một phần năm để tiến công cấm cung, rốt cuộc cũng đã làm thông một đại đạo dẫn vào cấm cung.
Phản quân nối đuôi chen chúc nhau mà vào, sau bốn canh giờ anh dũng chống lại địch nhân của mình, Ngự lâm quân và cấm quân còn sót lại không quá tám ngàn người, toàn bộ rốt cuộc cũng tan tác.
Nếu như cường viện không đến nghênh tiếp bọn họ, đây chắc chắn sẽ là một hồi tàn sát đầy máu!
Trước cửa cung, tiếng kêu than vang dậy khắp trời, máu chảy thành sông.
Tiếng trống trận tùng tùng chấn thiên như cổ vũ, tiếng hò hét thảm liệt như muốn xua tan hết thảy mây đen ở trên cao kia.
Áo giáp hàn quang nhuộm đầy huyết, binh lính cứ từng nhóm từng nhóm mà tiền phó hậu kế (*), điên cuồng mà xông về phía cấm cung, vũ tiễn (mưa tên) giăng khắp trời hòa lẫn với tiếng gào thét trong gió bão, tựa như thủy triều vỗ sóng mà đập vào cung tường cao to
(*) Tiền phó hậu kế: người trước hy sinh, người sau tiếp bước
“Huy nhi, ngươi xem, mưa đã muốn ngừng, chúng ta sắp thắng rồi, thật sự là trời giúp ta mà!” Trình thừa tướng đối với sự tình trong Phượng Tê cung hoàn toàn không biết tí gì, đưa tay chỉ về phía cấm cung, an ủi cười nói.
Đại hoàng tử lúc này cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, cấm vệ quân này thường ngày chỉ qua loa học vài động tác võ thuật kỹ xảo, làm sao có thể là đối thủ của Phục Long quân quanh năm lăn lộn trên chiến trường cơ chứ?
Hàn Túng một thân nhung trang đứng cạnh hắn, vẻ mặt càng hăng hái, đắc ý đến dật vu ngôn biểu. (tình cảm bộc lộ trong lời nói 8-})
Phục Long quân cũng giống Đằng Long quân vậy, chính là vũ khí trọng yếu nhất trong tay Huyền Lăng Huy. Mấy năm qua, quân đoàn này chính là vương bài lớn nhất được ma luyện từ những cuộc chiến tranh của Đông Huyền với Tây Sở và Thục Xuyên.
Chỉ bất quá, mấy đời gia tộc của Bắc Đường Ngang đã suất lĩnh Đằng Long quân lâu như vậy, mà Bắc Đường Ngang này cũng thật sự là một nhân tài hiếm thấy, thực lực của Đằng Long quân, bối cảnh cùng với vinh quang mà bọn họ gặt hái được bao năm qua cũng đủ để áp chế Phục Long quân rồi.
Chính vì điều này nên mới khiến Hàn Túng đố kỵ ghen ghét.
Hắn tự nhận là mình có năng lực ngang với Bắc Đường Ngang, thế nhưng chỉ cần có y ở đây, hắn chỉ có thể trở thành vai phụ. Chuyện này làm sao có thể khiến một người tâm cao khí ngạo như hắn cam tâm cho được?!
Huống chi, hắn tin tưởng rằng, chỉ cần cho hắn đủ thời gian và hỗ trợ, hắn có thể đem Phục Long quân trở thành một sư đoàn vô địch chân chính, thậm chí sẽ có ngày đánh đổ thần thoại “Kẻ Hủy Diệt” của Thục Xuyên!
Hàn Túng nhận thấy rằng, cái quân đoàn “Kẻ Hủy Diệt” kia cũng chỉ là vương bài duy nhất Thục Xuyên có thể xuất ra mà thôi, lại được Thục Xuyên vương tự mình dốc sức bồi dưỡng, muốn không tinh duệ cũng không được!