Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 71: Chương 71




CHƯƠNG 70 – Ta không hối hận!

Đêm đến, đèn đuốc trong sơn tự đều được thắp sáng trưng.

Khách hành hương vào chùa thắp hương dần dần ly khai xuống núi, cũng có vài người dứt khoát ngủ lại, người đến người đi náo nhiệt như ban ngày.

Thục Xuyên vương lần này lên núi thăm Kiện Vong đại sư, tiện thể đi du sơn ngắm cảnh giải sầu.

Lão chủ trì cũng chẳng thèm để tâm, phải nói là lên núi giải sầu, thuận tiện xem lão đại thúc này chết hay chưa mới đúng.

Nói chung, Tiêu vương gia lúc đi cũng không có khoa trương lắm, chỉ đem theo một thị vệ, Tuyết Nhai và Sở Khiếu mà thôi.

Lúc này, Tiêu Sơ Lâu khoác một thân cừu bào thanh hắc, đang tựa dưới mái hiên thanh hắc, chậm rãi phun ra một ngụm khói thuốc màu thanh hắc nốt.

Hắn một thân một mình nhìn đoàn người náo nhiệt cách đó không xa, đáng tiếc, náo nhiệt là người khác, còn hắn thì cái gì cũng chẳng có.

Trong tay hắn chỉ cầm một phong thư có chút nhăn nhúm.

Tiêu Sơ Lâu do dự rồi do dự, thư vẫn y nguyên chưa mở ra.

Nói không rõ tâm tình lúc này là gì — tựa như tình nhân sau khi ly biệt, dưới đáy lòng vẫn kỳ vọng đối phương sẽ luôn luôn nghĩ đến mình vậy.

Tiêu Sơ Lâu mơ hồ hy vọng rằng Huyền Lăng Diệu còn nhớ kỹ hắn, cũng giống như trong lòng hắn rốt cuộc cũng không quên được y, không quên được đoạn chuyện xưa triền miên ấy.

Nhưng mà đồng thời, hắn lại không hy vọng nam nhân trầm mặc đấy thương tâm thống khổ — tuy rằng bao nhiêu thương tâm thống khổ này đều vì hắn mà ra cả.

Buông yên can xuống, mùi thuốc lá tựa hồ làm cho hắn có chút dũng khí, Tiêu Sơ Lâu hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng tự tay mở thư ra.

Gió núi buổi tối hàn lãnh đến thấu xương.

Thổi vào đầu ngón tay lộ ra bên ngoài của Tiêu Sơ Lâu, khiến nó có chút run rẩy.

Trên tờ giấy viết thư trắng thuần ấy, ban đầu đập vào mắt chính là nét mực đã khô cạn từ bao giờ, sau đó mới là bốn chữ kia, bốn chữ thoạt nhìn khiến người ta chẳng hiểu gì cả.

Chúc mừng Trân trọng

Không có xưng hô, cũng không có lạc khoản, thậm chí ngay cả một dấu chấm câu cũng lười chấm.

Giấy viết thư rất nhăn, Thục Xuyên vương ngẩng đầu nhìn ánh trăng một hồi lâu, lật qua lật lại xem xét, vẫn chỉ có bốn chữ ngắn ngủi như thế.

Còn có một dấu mực nước to tròn ở trên đấy, như là đang lẳng lặng cười nhạo sự khẩn trương do dự vừa nãy của hắn vậy.

Tiêu Sơ Lâu kinh ngạc nhìn tờ giấy ấy, sửng sốt một hồi lâu.

Rồi dần dần cười lên tiếng.

Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng nhếch miệng cười, sau đó là cười ha ha lên.

Cười đến mười phần trào phúng, cười đến phóng đãng, cười đến khiến không ít tiểu hòa thượng đi ngang qua phải nghi hoặc liếc nhìn hắn vài lần.

Chừng nửa khắc sau, tiếng cười mới chậm rãi ngừng lại.

Tiêu Sơ Lâu siết lại cừu bào ở trên người, mũi có lẽ vì đông lạnh mà ửng đỏ cả lên.

Hắn lại ngưng mắt nhìn một chút, sau đó liền ngồi xổm xuống, đem giấy viết thư đặt trên mặt tuyết băng lãnh, vuốt cho thẳng thớm lại.

Tiêu Sơ Lâu ngồi chồm hổm trước cửa thiền phòng thanh lãnh, hàn phong hung ngoan quất vào mặt hắn, đau như đao cắt.

Hắn vươn tay cầm lấy yên can, nhưng lại phát hiện ra nó đã tắt lửa vì đông lạnh từ lâu rồi.

Hắn nhớ tới lão chủ trì từng nói, “Dễ quên là một môn học vấn, Vương gia ngươi đại để là một người có thiên phú…”

Hắn lại nhớ tới cái ngày long trọng ở Tử Cấm sơn kia, nam nhân một thân trường bào nghiễm tụ, dung tư đĩnh bạt, tựa như thiên địa vạn vật đều thần phục dưới chân y, vậy mà nam nhân ấy lại hướng về hắn nói, “Ta vĩnh không phụ ngươi.”

Nên quên thì không quên, ngược lại không nên quên thì đã quên mất từ khi nào rồi…

Lời nói hời hợt của lão hòa thượng đấy, ngẫm nghĩ lại, lại lộ ra biết bao chua xót cùng nặng nề, lạc mịch mà thương tang.

Hoa càng nhạt thì càng diễm lệ, tình càng nồng thì càng… mỏng manh.

Sau đó… Phai rồi, nhạt rồi, mệt rồi, mỏi rồi…

Cuối cùng — sẽ quên…

Biết đâu rất nhiều rất nhiều năm sau đó, Đông Huyền Diệu đế bệ hạ sẽ mơ hồ nhớ tới, đã từng có một người nam nhân như thế, từng giúp y, từng yêu y, từng phụ y, rồi cuối cùng ly khai y.

Có lẽ, y còn nhớ rõ từng có một người như thế, nhưng lại nhớ bằng cách nào đây? Nhớ không được người nam nhân này có bộ dáng gì, thậm chí có khi còn chẳng nhớ nổi tên của hắn nữa.

Sau đó, Diệu đế bệ hạ sẽ đối với thê tử kiều mỹ ôn thuận bên cạnh mình đạm đạm nhất tiếu, khinh miêu đạm tả mà nói rằng, lúc trẫm còn trẻ tuổi, cũng từng rất ngu xuẩn a.

Bỗng nhiên yết hầu lên men, ngón tay cầm lấy yên can của Tiêu Sơ Lâu nắm chặt đến trắng bệch, yên lặng nghĩ, người nọ… Chẳng lẽ đã quên mình rồi sao…

Giấy viết thư trong tay, vuốt thật lâu, cũng không có thẳng được.

Bóng đêm dần dần dày đặc, nguyệt quang thảm đạm.

Có thanh âm tuyết đọng bị giẫm đạp cùng với tiếng bước chân rất nhỏ đang đi về phía này.

Tiêu Sơ Lâu nhanh chóng thu lại thần tình thương cảm của mình, theo quán tính mà treo một nụ cười nhợt nhạt ở khóe miệng, quay đầu lại, liền trở về với vị Thục Xuyên vương ung dung hào hiệp, vô sở bất năng (không gì làm ko đc) như trước đây.

Người tới khoác một bộ áo choàng màu thâm thâm, cổ áo cũng dựng thẳng, che khuất cái cổ, chỉ để lộ khuôn mặt của mình, khuôn mặt luôn luôn lý trí, luôn luôn lãnh tĩnh.

Sở Khiếu trong tay mang theo một bầu rượu, đi tới cách Tiêu vương gia được hai bước thì dừng lại, đôi mắt thâm u chăm chú nhìn đối phương trong chốc lát, mi đầu khẽ nhíu, dùng một loại ngữ khí đạm nhiên mà có chút trách cứ nói: “Ở trước mặt ta, ngươi còn giả bộ cái gì?”

Ở trước mặt ta, ngươi còn giả bộ cái gì.

Chính là một câu nói như vậy, một câu nói khiến ngoại nhân cảm thấy chẳng có tôn ti trật tự, đại nghịch bất đạo, lại khiến cho lớp ngụy trang lừa mình dối người ấy của Tiêu Sơ Lâu, trong nháy mắt, tan vỡ.

Nụ cười trên mặt Tiêu Sơ Lâu chậm rãi biến thành cười khổ, lại chậm rãi theo cơn cuồng phong tiêu tán đi mất.

Hắn diện vô biểu tình, không nói gì, chỉ là tự tiện đoạt lấy bầu rượu trên tay đối phương, ừng ực ừng ực uống.

Chỉ cảm thấy rượu vào trong bụng, hầu như bao nhiêu sầu lo đều bị hỏa thiêu đi hết, ngọn lửa này lại đốt sâu vào trong lòng, khiến thân thể băng lãnh của hắn dần dần có chút ấm áp.

Sở Khiếu nhìn hắn ôm chân ngồi dựa vào góc tường, nhìn hắn chán nản mà rầu rĩ uống rượu, nhìn trên tay hắn đang nắm chặt lấy tờ giấy viết thư kia.

Thật sâu trầm mặc.

Vị quản gia từ nhỏ đã thân cận với Tiêu vương gia như hình với bóng này, cứ như vậy yên lặng không nói gì mà chậm rãi bước qua, ngồi bên cạnh hắn.

Ánh trăng chiếu xuống cái bóng của hai người in trên mặt tuyết, cái bóng của hai người cô đơn như nhau.

Nhưng ít ra… ít ra cũng có hai người a.

“Khụ khụ…” Có lẽ là uống quá nhanh, Tiêu Sơ Lâu liền bị sặc hai cái, quay đầu liếc mắt nhìn nam nhân như sắp hòa làm một với bóng đêm bên cạnh mình, rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm nhưng lại khàn khàn kỳ cục.

“Y viết thư cho ta.” Hắn nói.

“Trên thư chỉ có hai từ.” Hắn lại nói.

“Chúc mừng… Chúc mừng ta làm phụ thân? Hay là chúc mừng ta bình định được bạo loạn đây?” Tiêu Sơ Lâu lắc lắc đầu.

Rồi lại nói tiếp: “Còn có trân trọng… Trân cái gì trọng cái gì? Trân trọng cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, một nhà ba người sao?”

Tiêu Sơ Lâu dừng một chút, nhếch môi: “Tựa như… Tựa như y bây giờ?”

Có lẽ là ảo giác, thần tình lãnh đạm của Sở Khiếu dường như mềm đi vào phần, thanh âm ôn hòa: “Chuyện này chẳng phải… Như ngươi mong muốn sao?”

Nghe xong lời này, Tiêu Sơ Lâu liền giật mình trong chốc lát.

Hình như… Hình như là vậy.

Huyền Lăng Diệu có thê có tử, ngôi vị Hoàng đế cũng vững chắc, chiến tranh cũng sắp nổ ra, chỉ cần đem quân dẹp yên Tây Sở, y đã có thể thiên cổ lưu danh rồi.

Mà chính mình… Cũng có thể an tâm mà về nhà a.

Tất cả đều hoàn mỹ như vậy, tất cả đều tiến hành theo kịch bản đã được sắp đặt đâu vào đấy của hắn rồi.

Mỗi người đều ở trong vở kịch lớn này, làm hết phận sự mà sắm trọn vai diễn thuộc về mình.

Nhưng mà hắn, có phải… đã quá mức nhập vai rồi hay không?

“Hừ…” Nghĩ tới đây, Tiêu Sơ Lâu nhẹ nhàng cười lên, “Nói cũng đúng! Tất cả những chuyện này đều… Như ta mong muốn!”

Như ta… mong muốn…

Mái tóc đen nhánh của hắn ở trong gió hỗn loạn tung bay, tiếng cười kia trầm thấp, tứ ý trương dương, mười phần ngạo khí, quanh quẩn ngoài cửa thiền phòng của sơn tự u tĩnh lãnh tịch, nhưng tư vị trong đó lại khó nói nên lời.

Có chút thảm đạm, lại có chút chua xót.

Sở Khiếu nhướng mi, nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là đang hối hận sao?”

“Hối hận?” Tiêu Sơ Lâu thả lỏng người mà tựa vào vách tường, yên can đảo quanh trong tay, cười nhạo nói, “Hoang đường, bổn vương làm việc không bao giờ hối hận.”

Hắn dừng lại một chút, vung tay lên cắt lời quản gia đang muốn mở miệng, ngay sau đó nói: “Bổn vương nên hối hận cái gì đây?”

“Hối hận vì đã chọn Đông Huyền?”

“Hối hận vì đã chọn Huyền Lăng Diệu?”

“Hối hận vì đã lừa y, lợi dụng y, rồi lại… yêu y?”

“Hối hận vì đã ly khai y?”

“Hay là… Nên hối hận vì bổn vương đã dốc hết hai mươi năm qua, đánh cuộc vào việc nhất thống thiên hạ chỉ để trở về cố hương của mình?!”

Bầu rượu “bốp” một tiếng ném xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Tiêu Sơ Lâu càng nói càng nhanh, càng nói càng hung hăng, chỉ là, trong lời nói này đang bức bách Sở Khiếu, hay là chính hắn đây?

“Hai mươi năm qua ta đã gắng sức chống đỡ đến nước này rồi… Ngươi hiện tại lại tới đây hỏi ta, có hối hận hay không sao?!”

“Ta có thể nói, ván cờ này không tốt, chi bằng trở lại đánh thêm một lần nữa sao?”

“Con đường này đi tới bây giờ, có đôi khi, ta hầu như quên mất ước nguyện ban đầu của mình là cái gì…”

“Kiếp trước, người ta yêu, người yêu ta, bọn họ có hình dạng gì ta đều không còn nhớ rõ nữa.”

“Thế nhưng… Thế nhưng… Cho dù phía cuối con đường này có là huyền nhai tuyệt bích (vách đá cheo leo) đi chăng nữa, ta cũng phải tiếp tục đi xuống…”

“Ta đã, không thể dừng lại được nữa rồi…”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn trầm thấp xuống, từng chữ từng câu đều rất nhẹ rất chậm, tựa như là đang thuyết phục Sở Khiếu, cũng như là thuyết phục chính mình:

“Vì thế ta không hối hận…” Tiêu Sơ Lâu ngẩng đầu lên, nhãn thần lãnh mạc, lặp lại từng chữ: “Ta — không — hối — hận —!”

Bốn chữ này, cũng giống như những mũi đao sắc nhọn vậy, từng chút từng chút cắt vào ngực hắn.

Thục Xuyên vương lảo đảo đứng dậy, đứng trên mảnh đất trống như huyền nhai cạnh thiền phòng.

Ánh trăng thê hàn bao phủ cả người hắn, bao phủ lấy thân thể đĩnh bạt, thon dài, ẩn chứa sức mạnh cường đại ấy, gió đêm điên cuồng hất tung áo choàng huyền hắc của hắn.

Đôi môi mỏng của Tiêu Sơ Lâu mím thành một đường, không nói được lời nào, chỉ lẳng lặng đứng đó, cả người hầu như muốn dung tiến vào trong bóng đêm.

Trên đỉnh đầu hắn là bầu trời đen kịt, mây khói tản mạn khắp nơi, dưới chân hắn lại là non sông mờ ảo, mênh mông mờ mịt.

Không có chút yếu đuối mệt mỏi nào cả, cũng không có nửa phần hoảng loạn, hắn, chính là chúa tể của Thục Xuyên, thần thoại của Thục Xuyên.

Giữa những lời đàm tiếu, động loạn tan thành mây khói, giữa những cái trở tay, đùa giỡn bỡn cợt cả thiên hạ.

Trong phút chốc như thế, Sở Khiếu chợt nghĩ, đối phương biết đâu sau một khắc sẽ phiêu nhiên mọc cánh thành tiên mà bay đi mất.

Thẳng thắn nói ra một trận, phát tiết hết bao nhiêu phiền muộn trong lòng, Tiêu vương gia cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Trong một năm này, khi phải sống một mình cô độc, hắn thường xuyên nhớ tới những chuyện linh tinh ở kiếp trước, nhớ đến càng nhiều vẫn là mảnh đất mình đã trải qua mấy năm nay.

Còn nhớ tới… người nam nhân đang ở trong Hoàng cung Đông Huyền xa xôi nọ.

Nhớ tới mảnh rừng hồng đậu ở ngoại ô đế đô ấy.

Những hình ảnh này cứ đan xen lẫn lộn vào một chỗ, dần dần sinh ra chút cảm giác tê liệt đau đớn, khiến hắn khó có thể một mình gánh chịu được.

Lần này nói hắn cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, không chỗ phát tiết.

Sở Khiếu đứng trong bóng tối dưới mái hiên, nhỏ giọng thì thào: “Hà tất phải tự làm khổ mình như vậy chứ…”

Y yên lặng nhìn một chút, rồi thở dài chậm rãi đi xa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Kiện Vong đại sư chủ trì sơn miếu chạy tới thiền phòng nhìn một lát, người bên trong đã sớm không thấy bóng dáng đâu, một cọng lông mao cũng chẳng còn thừa lại.

Chỉ có bầu rượu vỡ nát ở trước cửa, và một mảnh tàn thuốc mà thôi.

Nguyên lai đêm khuya hôm qua, Tiêu vương gia đột nhiên thu được mật báo, ngoài biên quan truyền đến dị động, vì vậy hắn đã dẫn theo người của mình suốt đêm hạ sơn.

Vu thành mấy ngày sau.

Đây là một tòa thành nhỏ khá xa xôi, người không nhiều lắm, đường phố cũng không rộng. Ở thành tây có một thôn trang nho nhỏ ít người biết tới, trong thôn có một cây đại thụ, trên nhành cây đã bắt đầu nảy lên một ít mầm xanh, không còn tiêu điều trơ trụi như những ngày đông nữa.

Xa xa có gió thổi, mang theo những hạt mưa ướt át.

Trận mưa xuân này, vẫn còn có chút lành lạnh.

Lúc này, Thục Xuyên vương đang nằm trên ghế trong lương đình (chòi nghỉ mát) dưới tàng cây, trên người là một tấm chăn lông huyền thanh, nhắm mắt lại, thần sắc nhàn nhạt, tựa như một con hắc miêu lười nhác, sau khi nhàn nhã rong chơi thì yên lặng nằm ngủ trưa một hồi vậy.

Trên thạch bàn cạnh đấy là vài tờ mật báo từ Vương phủ truyền đến.

Tấm cửa gỗ của trang viên “két” một tiếng bị đẩy ra, sau đó yên lặng không lên tiếng nữa.

Nếu không phải người tới che giấu đi tiếng hô hấp của mình, quả thực khiến người ta cho rằng cánh cửa kia là bị gió thổi mới mở ra ấy chứ.

Đại tông sư đang an tĩnh nằm trong lương đình cũng không có mở mắt, thế nhưng hắc y nhân biết, Tiêu vương gia là đang tỉnh.

Vì vậy y dừng lại ở ngoài đình, nhanh nhẹn nửa quỳ trên mặt đất: “Vương gia, thuộc hạ Băng Đế có việc bẩm báo.”

Huynh muội Băng Đế năm đó đi theo người của Tiêu vương phủ, từ Đông Huyền âm thầm vào Thục Xuyên, đi theo y còn có sát thủ Thiên Huy tổ đã từng theo trưởng hoàng tử. Dù sao đi nữa, hiện nay trưởng hoàng tử cũng đã hóa thành tro rồi, trái lại còn bị Tiêu Sơ Lâu chiếm tiện nghi rất nhiều.

“Ân.” Tiêu vương gia phát ra một cái giọng mũi, lông mi vẫy vẫy vài cái, hai mắt khẽ mở ra.

Hắn vươn tay, đem tấm chăn mỏng trên người kéo lên một chút.

Thục Xuyên vương lại đóng mi mắt lại, cảnh trí an tường, trầm ngưng tựa hồ như đang cùng tiểu viện này dung hợp làm một.

Nhưng mà một cái mở mắt vừa nãy, lộ ra mâu quang duệ lợi, trong khoảnh khắc, cảm giác cường liệt dường như khiến cả viện tử đang lấm tấm mưa xuân kia, biến thành một phông nền đen trắng nhàn nhạt.

Băng Đế gục đầu xuống, tựa hồ không dám nhìn thẳng hắn.

“Khởi bẩm Vương gia, biên quan bên kia, mâu thuẫn đã dần dần lộ rõ, Tây Sở liên tiếp điều động binh mã, chuyện thả binh cướp bóc cũng thường phát sinh, xung đột quy mô nhỏ liên tục không ngừng, chỉ còn thiếu một mồi lửa nữa là có thể khiến tam quốc hỗn chiến.

Mặt khác, tên đầu sỏ kích động bạo loạn cũng đã tìm được, chỉ là khi thuộc hạ dẫn người đi tróc nã hắn, người nọ liền không nói hai lời mà tự sát, hơn nữa thi thể nhất thời hóa thành một vũng nước mủ, thi cốt vô hồn, thuộc hạ chỉ tìm thấy được trong vũng nước mủ đó có thi thể của một con tiểu trùng tám chân.”

Nghe được tin tức này, Tiêu vương gia kinh ngạc nhướng mi, suy nghĩ một chút liền thở dài nói: “Đúng là trùng cổ của Tây Sở Yểm Hoàng giáo chủ.”

“Cổ?” Băng Đế co lại mi tiêm. Làm một võ giả thờ phụng võ đạo cao nhất, Băng Đế đại nhân từ trước đến nay luôn khinh thường chán ghét cái loại cổ độc tà thuật bàng môn tả đạo này.

“Ngươi cũng đừng xem thường con cổ trùng nho nhỏ đó, nói không chừng có một ngày ngươi vào kết cục thê thảm giống người nọ, bổn vương cũng không có biện pháp cứu ngươi a.” Tiêu Sơ Lâu nhìn thần tình của y, liền đoán ra được trong lòng y đang nghĩ cái gì, mới nói, “Vị Yểm Hoàng giáo chủ nọ, thật sự là một người cực kỳ lợi hại.”

Trong lòng Băng Đế khẽ động, nói: “Chẳng lẽ so với Vương gia còn lợi hại hơn sao?”

“Hắc…” Tiêu Sơ Lâu tự giễu lắc đầu, “Nếu là đơn đả độc đấu, bổn vương cũng không thể thắng được, cứ làm tốt mà chuẩn bị chu đáo trước, nghìn vạn lần đừng trêu chọc cái tên ôn thần kia.”

Băng Đế lần đầu tiên nghe được Tiêu vương gia tự thừa nhận mình đánh không lại người nào đó, không khỏi giật mình, đối với vị Yểm Hoàng giáo chủ chưa từng gặp mặt kia tự dưng cảm thấy hiếu kỳ vô cùng.

“Còn có chuyện gì không?”

Giọng nói trầm duệ của Tiêu Sơ Lâu gọi suy nghĩ của y quay về, Băng Đế do dự một chút, mới nói: “Ngoài ra… Cái vị ở phía Đông kia, hình như mấy ngày trước đã rời cung rồi.”

“Rời cung?” Tiêu Sơ Lâu ngẩn ra, mới vừa rồi nghe tin chiến loạn vẫn còn trấn định, bỗng nhiên bây giờ lại cảm thấy rối loạn cả lên, hắn mạnh ngồi bật dậy, nhưng không ngờ có vài sợi tóc bị ghế mây quấn lấy, thoáng cái búi tóc đã rối tung lên.

Đột nhiên cuồng phong bạo khởi, khiến cho mấy cây đào trong việt phất loạn đong đưa.

Hoảng hốt chỉ trong chốc lát, Tiêu vương gia rất nhanh liền phát hiện ra mình thất thố, nhanh chóng hòa hoãn thần tình của mình, hắn lại chậm rãi nằm trở lại, nhìn thấy mái tóc rối bời rũ xuống trán, bật cười nói: “Đi tìm lược lại đây.”

Băng Đế sửng sốt, nhưng cũng không nói gì, nhanh chóng tìm một cây lược gỗ tới.

Vậy mà nghe được câu nói tiếp theo của Tiêu vương gia, lại đủ khiến thần sắc y càng thêm cổ quái, hai gò má bỗng nhiên phiếm hồng.

Vương gia tùy ý vẫy vẫy tay với y: “Tới đây giúp bổn vương chải đầu chút.”

Thấy Băng Đế vẫn đơ người tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt từ hồng chuyển bạch, lại từ bạch chuyển thanh, Tiêu Sơ Lâu kỳ quái nói: “Sao vậy, không muốn à?”

Băng Đế lúc này mới biết được thì ra là mình hiểu sai ý, cười khổ nói: “Vương gia e là không biết, ở Đông Huyền, nam tử chỉ có thể chải đầu cho… vị hôn phu của mình mà thôi, đó là việc bày tỏ sự yêu quý của mình với đối phương a.”

Thục Xuyên mới vừa rồi còn mang theo vài phần ý tứ trêu đùa, trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.

Vòm trời hư không rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được trọng lượng của tầng tầng lớp lớp mây đen sũng nước kia nữa, cơn mưa phùn miên miên đột nhiên biến thành một cơn mưa to như trút nước.

Bóng râm to lớn in trên mặt đất, bầu trời cũng trở nên hôn ám bất minh.

“Vương gia…”

Băng Đế ngậm miệng lại, nhìn chăm chú vào Tiêu vương gia đang chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi ra lương đình, chậm rãi đi vào sâu trong màn mưa xuân nọ.

Mãi đến khi thân ảnh lẻ loi ấy rốt cuộc cũng không nhìn thấy được nữa, y mới thu hồi ánh mắt.

Tiêu Sơ Lâu đứng dưới tàng cây đào trước cửa sân, kinh ngạc mà nhìn một mẩu cánh hoa bị mưa lớn đánh trúng, rơi xuống bùn đất lầy lội ở dưới chân.

Nước mưa lạnh lẽo cũng đánh vào người hắn, mái tóc đen nhánh ướt đẫm, nhu thuận mà dán vào mặt, màu sắc xung quanh trở nên càng ngày càng thâm, càng ngày càng mờ.

Mưa to dần dần khiến ánh mắt của hắn không thể nhìn rõ được nữa.

Ký ức được hắn tận lực giấu sâu trong trí óc nay lại bị cơn mưa lạnh lẽo này tẩy rửa, rồi đột nhiên không thể ức chế mà bốc lên.

Một mẩu cánh hoa bay bay chợt biến thành huyễn cảnh, phi khoái hiện lên trước mắt hắn.

Trên chiến trường đầy huyết sắc, hắc bạch cùng đan vào nhau, đêm hôm đó tình mê ý loạn, còn có mảnh trời đông tuyết phủ trắng xóa, triền miên nói lời ân ái, cùng với cây tương tư mạn sơn biến dã (đầy khắp núi đồi)…

Cuối cùng hình ảnh dừng lại trong tấm gương đồng mờ ảo nọ, hiện lên gương mặt ôn hòa của nam nhân.

“Sơ Lâu, ta nguyện ý.”

Ngoài Ngự thư phòng cũng có một gốc đào như thế, chẳng biết hiện giờ đã nở chưa?

Mưa xuân không thể dằn xuống, cũng như không thể dằn được nỗi bi thương đau xót trong lòng này.

Tiêu Sơ Lâu cảm thấy có cái gì đó đang chắn ở trong ngực, buồn bực đến khó chịu.

Tiêu Sơ lâu run rẩy môi, một từ khúc lưu luyến từ sâu trong yết hầu không tự chủ được mà nhẹ nhàng xuất ra.

Thế nhưng mà, có đôi khi, ta tình nguyện lựa chọn lưu luyến mãi không rời, cho đến khi mọi phong cảnh đều đã nhìn thấu

Biết đâu một ngày nào đó ngươi sẽ theo ta, cùng nhau ngắm tế thủy trường lưu…

Thanh âm khàn khàn cuối cùng cũng bị chôn vùi trong tiếng mưa ào ạt xối xả, điệu không thành điệu, mà khúc cũng không thành khúc.

Huyền Lăng Diệu, ta rất nhớ ngươi.

Huyền Lăng Diệu, ta —

Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên khom thắt lưng xuống, nhanh chóng che miệng lại, rốt cuộc cũng không thể nói ra ba chữ cuối cùng ấy.

Lâu đến mức tựa hồ như đã trôi qua một đời năm tháng, Tiêu Sơ Lâu mới chậm rãi thẳng người dậy, bước dọc theo con đường nhỏ rải đầy đá cuội kia, chậm rãi đi vào trong phòng, chậm rãi đóng lại song cửa.

Nhưng mà, hắn cũng không thể giống như đêm đó ở trong sơn miếu trên núi Nga Lam nữa, hùng hồn mà nói với mình rằng, ta không hối hận.

Cái cố sự cứ mãi tới lui này, có lẽ vẫn chưa kể hết được, có lẽ còn chưa có bắt đầu, đã bị tiêu tán ở trong gió mất rồi, không bằng, coi như đã chấm dứt đi.

Lời tâm tình này, lời thề thốt này, ở trong khoảng thời gian vô tình ấy khó mà phân biệt thật giả được.

Con đường đã qua của họ hoàn toàn bất đồng phương hướng, có lẽ chỉ ở một ngã tư đường nào đó gặp được nhau mà thôi, nhưng rồi sau đó, mỗi người bọn họ, một nơi chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.