CHƯƠNG 6 – Sở quản gia.
Thời gian mười ngày đã trôi qua, nguyên bản một trăm người đã còn lại không được phân nửa.
Lãng Phong lần thứ hai nhắc nhở, ngày mai chính là ngày Sở quan gia của Vương phủ tới tuyển chọn thị vệ, rất nghiêm ngặt, thị lư tử thị mã (là con lừa hay con ngựa), thử một lần liền biết.
Ngày cuối cùng này, có rất nhiều người bị loại, làm Lăng Huyền giật mình nhất chính là, trong số đó dĩ nhiên còn có Sở Khiếu, không rõ nguyên nhân vì sao.
Lúc hắn đi, vẫn chưa nói lời từ biệt với Lăng Huyền, chỉ để ở gối đầu của y một mảnh giấy nhỏ, trên mặt là bút tích của Sở Khiếu, nhàn nhạt hai dòng chữ:
“Ta lặng lẽ đi, cũng như khi ta lặng lẽ tới. Ta phất tay áo, không mang theo người một áng mây.”
Lăng Huyền nhìn hai câu nói này, cái hiểu cái không. Y cầm mảnh giấy trên tay mà trong ngực có điểm mất mát, trong phòng cũng chỉ còn mười hai trầm mặc ít lời cùng thanh niên mười sáu. Mười sáu đã không còn mười bảy để cùng hắn cãi nhau nữa, tự mình mạ mạ liệt liệt (chửi mát) một trận rồi cũng đi ngủ. Về phần mười hai, cho tới giờ vẫn đeo một bộ mặt lạnh tanh, không thấy nói chữ gì.
Lăng Huyền quay đầu nhìn giường chiếu lạnh băng bên cạnh, trong lòng không hiểu rõ là tư vị gì, nhàn nhạt tiếc nuối cũng có, nhàn nhạt cô đơn cũng có, trong tay y là mảnh giấy nhỏ kia, khẽ nắm tạo thành nhiều nếp nhăn, nhắm mắt ngủ.
Quả đúng là thế, như dự đoán.
Đêm đó y không có gặp ác mộng, nhưng lại mơ thấy một vài sự việc kỳ lạ.
Mơ thấy Dật Chi, ở trong khách *** đuổi đánh Sở Khiếu, nói hắn là sắc quỷ, lưu manh!
Còn có, Sở Khiếu đem cho mình một cái bánh bao, a, thu hồi lại lòng tự trọng buồn chán của ngươi đi…
Sáng sớm khi tỉnh dậy, mơ thấy tú tài mười lăm ở một bên cắn hạt đưa, một bên nói, chư vị, tương phùng đó là duyên…
Tia nắng ban mai xuyên qua song cửa sổ, Lăng Huyền hơi mở mắt, chợt nhớ tới một câu nói.
Ngày hôm nay là do ta làm chủ, không gì là không làm được.
Tiếng khua chiêng gõ trống bỗng nhiên vang lên, còn lại hơn bốn mươi người dù bận nhưng vẫn ung dung chỉnh tề đứng ở giữa thao trường, thiết giáp vệ trên đài tựa hồ đã nhiều hơn một chút, ba mặt một chữ bày ra, lẫm lẫm sinh uy (uy phong lẫm liệt). Trên đài còn trải thảm, ghế đệm khắc hoa màu đỏ sẫm, tinh mỹ hoa quý. Có tổng cộng năm cái ghế, cái ở chính giữa là lớn nhất, bốn cái còn lại chia đều ở hai bên trái phải. Lãng Phong ngồi ở ghế đầu tiên bên tay trái, còn lại chắc là ba trong tứ đại ảnh vệ Phong Hoa Tuyết Nguyệt – Hoa Lâm Hạo, Tuyết Nhai và Nguyệt Phàm.
Mọi người đều biết, Phong chuyên chưởng quản quân vệ, Hoa chuyên giao tế (xã giao), Tuyết điều khiển tổ ám sát, Nguyệt trông nom tài chính. Tất cả mọi người sắc mặt đều nghiêm nghị, chỉ có vẻ mặt của Hoa Lâm Hạo là tiếu ý dạt dào, một đôi mắt đào ở dưới đài quét một vòng, ngừng lại một chút trên người Lăng Huyền. Khiến Lăng Huyền kinh ngạc chính là, Thục Xuyên đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết – Tuyết Nhai, cư nhiên lại là nữ nhân, diễm nhược đào lý (xinh đẹp như cây đào), lãnh nhược băng sương. Nguyệt Phàm người cũng như tên, bình bình phàm phàm (bình thường), dáng dấp không mặn không nhạt, chỉ lộ ra một đôi mắt khôn khéo.
Ghế ở giữa vẫn còn để trống, nghĩ thầm rằng chắc là vị trí của Sở quản gia.
Tứ đại ảnh vệ Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã là tâm phúc của Tiêu vương gia, địa vị của Sở quan gia còn muốn hơn cả bốn người này, xem ra chính là được Tiêu Sơ Lâu rất tín nhiệm.
Chỉ chốc lát, chiêng đồng lại xôn xao một tiếng, Lãng Phong chậm rãi đứng dậy, nói: “Ở vòng tuyển chọn đầu, dựa theo lệ cũ, trước tiên sẽ biểu diễn một đoạn quân hổ quyền, dùng để khích lệ các ngươi. Bắt đầu!”
Vừa dứt lời, hai bên trái phải của mảnh đất trống phía trước đài cao bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to, thị vệ hai bên cùng nhau chạy tới, cuối cùng là hợp thành đội hình tứ thừa dĩ thập (4-10), rõ ràng là bốn mươi người, nhưng động tác cùng tiếng hô đều đều nhau, dường như đã hợp làm một.
Tiếng thao luyện vang trời, một quyền đánh ra, vừa lớn lại vừa có lực, hổ hổ sinh uy, khiến mọi người phải tán thưởng,
Lăng Huyền ý vị thâm trường nhìn vào những người này, ở trong lòng cũng âm thầm gật đầu, có thể đem những người dân thường này huấn luyện thành một đội so với quân đội chính quy còn có phần hơn, quả nhiên không hổ là Thục Xuyên vương.
Hiện tại trước giờ tuyển chọn còn cho mọi người xem, không những để bọn họ hâm mộ mà hướng tới, còn để kích thích tính hiếu thắng của bọn họ, thậm chí còn muốn áp chế sự đắc ý cùng ngạo khí của những người còn lưu lại. Thâm ý trong này, không phải ai cũng hiểu hết được.
Lãng Phong phất tay kêu những người đó lui ra, một người thủ thế, lập tức khiến thanh âm hưng phấn sôi trào dưới đài an tĩnh lại, nghiêm nghị nói: “Hôm nay là chọn lựa vòng thứ nhất, chính là đấu võ, vẫn là đấu vòng loại, nhớ kỹ, chúng ta chỉ cần hai mươi người, mà các ngươi hiện giờ, có bốn mươi tám người. Ngày hôm nay sẽ lưu lại ba mươi người để ngày mai tiếp tục chọn lựa.”
Mọi người trong lòng rùng mình, sẽ có mười tám người bị loại, không biết là ai đây?
Đồng bạn ngày xưa hôm nay là đối thủ, ai cũng không nương tay.
Lúc này, bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt trên đài cao đều cùng nhau đứng lên, ngay cả Hoa Lâm Hạo cũng thu lại tiếu ý của mình, ánh mắt cung kính mà nhìn về một phía.
Tất cả mọi người đều nhìn theo tầm mắt của bọn họ, thị vệ canh cửa bỗng nhiên nghiêng người tránh ra, màn vải màu đen hơi vén lên.
Phía sau vẫn không có ai, thần tình mọi người thoáng thất vọng.
Sau đó, một bóng đen nhẹ nhàng nhoáng lên.
Người nọ cũng một thân hắc y, áo choàng rũ dài xuống đất, cổ áo dựng thắng, che hết phân nửa gương mặt, mơ hồ chỉ chừa lại một đôi mắt thâm thúy.
Tất cả mọi người như ngừng thở, thân phận của nam nhân cũng đã đoán được bảy tám phần — Thục Xuyên dưới một người trên vạn người, Sở quản gia.
Quản gia đại nhân không có mở miệng, chỉ là quét mắt nhìn xuống dưới đài, lập tức hướng Lãng Phong gật đầu, ý bảo bắt đầu. Hắn chậm rãi đi tới bên ghế, áo choàng vén lên ngồi xuống, Hoa Lâm Hạo bên cạnh bỗng nhiên sáp đến gần, cúi đầu che đi vẻ mặt tươi cười, hạ giọng nói: “Mặt mày của quản gia đại nhân sao lại hốc hác thế này a?”
Hai mắt Sở quản gia híp lại, bỗng nhiên đưa hai ngón tay nhẹ nhàng đặt trên eo đối phương, ngả ngớn cười nhẹ nói, “A Hạo, bằng không đêm nay đến phòng ta nhìn cho kỹ mặt ta, xem xem có còn anh tuấn tiêu sái, khiến ngươi say mê hay không?”
Bên hông Hoa Lâm Hạo mềm nhũn, trong đầu dường như vừa nhớ tới gì đó, sắc mặt từ xanh chuyển hồng, xấu hổ khụ khụ vài tiếng, phẫn nộ quay đầu đi.
Áo choàng màu đen che đi tất cả, người bên ngoài nhìn vào chỉ biết hai người thân thân mật mật nói chuyện với nhau mà thôi.
“Khụ khụ.” Bên cạnh truyền tới tiếng ho khan của Nguyệt Phàm, trừng mắt Hoa Lâm Hạo một cái, trong lòng lắc đầu, người này cùng hắn giao chiến cho tới nay lũ chiến lũ bại (lúc chiến lúc bại), lũ bại lũ chiến, nhưng dường như vẫn không biết mệt…
Tuyết Nhai thủy chung từ đầu tới cuối đều lãnh đạm nhìn chăm chú xuống dưới đài, dường như là dữ thế cách tuyệt. (ngăn cách với bọn họ, không quan tâm)
Lăng Huyền vẫn lưu tâm nhìn Sở quản gia trên đài, thầm nghĩ sao mà có chút quen mắt.
Lãng Phong đã bắt đầu tuyên bố quy tắc: “Từ giờ trở đi, gọi theo biên hào (số hiệu) mà tiến lên đấu võ.”
“Vâng!”
Nguyên lai mười tổ hiện giờ chia làm hai tổ, đứng sang hai bên. Lăng Huyền ở trong đám người âm thầm nhìn chăm chú vào Sở quản gia, lơ đãng đúng lúc chạm vào ánh mắt của đối phương, không khỏi sửng sốt, nhưng lại không có dấu vết gì rõ ràng….
Trong lòng Lăng Huyền ngờ ngợ, người này… họ Sở?
Vì sao lại không nghĩ tới thân hình của người nọ cùng với quản gia này khá giống nhau?
Chẳng lẽ….
Đúng rồi! Sở Khiếu chắc chắn là Sở quản gia!
Hai mắt mơ hồ của Lăng Huyền lạnh dần, tất cả cũng có thể giải thích vì sao rồi. Vì sao hắn đối với vinh hoa phú quý mình cho cũng không thèm đếm xỉa, vì sao lại giúp mình trà trộn vào, còn lựa thời điểm ly khai trước một ngày…
Hay cho một Sở Khiếu!
Nghĩ tới đây, Lăng Huyền khẽ đưa hai ngón tay nhẹ ấn mi đầu, tất cả những cái này đều chỉ là suy đoán mà thôi, vậy mục đích là gì? Hắn đến tột cùng vì sao phải giúp y? Huống hồ, nếu muốn giúp đỡ, bằng thân phận và địa vị của hắn, chỉ cần mang mình và Dật Chi vào gặp Tiêu vương gia cũng dễ như trở bàn tay, hà tất phải đi một vòng tròn lớn như thế?
Trong đầu Lăng Huyền loạn thành một đoàn, nhưng vẫn không nghĩ ra mấu chốt gì trong đó.
“Bởi vì ta vừa ngươi mà thôi!” Bên tai tựa hồ như có như không vang lên một câu nói, trong lòng Lăng Huyền khẽ động, Sở Khiếu a Sở Khiếu, ngươi rốt cuộc là đang nghĩ cái gì…
Trước đài cao dựng lên một võ đài bằng gỗ, nếu bị đánh ngã xuống võ đài sẽ bị tính thua. Võ đài cách chỗ ngồi rất gần, dĩ nhiên có thể thuận tiện quan sát các vị đại nhân.
Hiện tại ở thế thượng phong là một người vạm vỡ, cơ bắp đầy người, đối thủ chỉ là một tiểu tử gầy yếu, thoáng cái đã bị đánh ngã xuống đất.
Lãng Phong đứng dậy nói: “Ba mươi tám thắng, hai mươi sáu xếp thứ hai. Tổ tiếp theo. Chín và bốn mươi mốt.”
Lăng Huyền ở dưới đài lãnh nhãn bàng quan, quả thật, những người này trải qua mấy ngày huấn luyện nên động tác cũng đã được nâng cao, bất quá, vẫn chưa đủ trình độ để làm đối thủ của y.
“Tổ tiếp theo, mười hai và mười ba.”
Nhãn quang Lăng Huyền chợt lóe, chậm rãi đi lên đài.
Mười hai, nam nhân trầm mặc ít lời kia, trong trí nhớ của Lăng Huyền, nam nhân này tựa hồ chưa từng nói lời nào, dường như là đang tích lũy một cổ sức lực. Lăng Huyền lẳng lặng nhìn đối thủ, trên trán người nọ mang theo một tia lệ khí âm trầm, sợ rằng… có điểm hơi khó chơi.
Bất quá, Lăng Huyền mỉm cười, loại trình độ này của đối thủ, y còn không để vào mắt.
“Hắc! Xem chiêu!” Người nọ rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, triển khai tư thế, hai chân mượn lực nhảy lấy đà, bỗng nhiên bổ nhào về phía y.
Lực đạo đầy đủ, tinh thần lại cao. Cảm thấy tiếng gió gào thét ngay trước mắt, Lăng Huyền giật mình một chút, ngửa ra sau theo một độ cung lạ lùng, người nọ bổ nhào vào khoảng không, đạp một cước xuống đất lại nhảy lên.
Lăng Huyền đương nhiên sẽ không cho hắn có cơ hội xoay người, xoạc chân quét qua!
Mười hai kêu lên một tiếng, ngã về phía sau võ đài.
Lăng Huyền hơi hơi nhíu mi, đơn giản như vậy… Hay là do mình đánh giá cao hắn?
Dưới đài nổi lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Ai cũng chú ý tới nhãn thần âm chỉ (hung ác nham hiểm) của mười hai, hắn ôm chân ngã trên đất, bỗng nhiên, mượn tay dụng lực ngồi bật dậy, trong tay cầm một thanh chủy thủ, đúng là giấu ở trong giày!
Trong tiếng kinh hô của mọi người, mười hai vốn đã cách xa võ đài lại mang theo một kình khí hung ác, xảo quyệt mà phi về hướng nam nhân đang ngồi trên đài.
Hắn muốn giết Sở quản gia!
“Bảo hộ đại nhân.” Thanh âm Lãng Phong rất bình tĩnh, vẫn chưa có kinh hoảng gì lớn, hắn nhìn nhãn thần của mười hai, tựa như đang nhìn một người chết.
Trên thực tế, ngay trong một cái chớp mắt điện quang hỏa thạch (đại khái là nhanh như chớp), thân hình cao lớn của mười hai tựa như một con diều bị đứt dây, lắc lư rơi xuống đất, rồi lại bay ra xa.
Không biết là ai ra tay, Hoa Lâm Hạo, Tuyết Nhai cùng Nguyệt Phàm che trước mặt quản gia, căn bản hắn cũng không cần phải động tay vào, vẫn ung dung ngồi trên ghế.
Mười hai phun ra một ngụm máu, miễn cưỡng chống người ngồi dậy, mắt thấy đã không thể cứu vãn được nữa, sắp thành lại bại, mười hai cuối đầu cười khổ nói: “Xem ra Tây Sở đã mất cơ hội rồi sao…”
Ánh mắt Lãng Phong biến đổi, lạnh lùng lên tiếng nói: “Ngươi là người Tây Sở?”
“Chờ mà xem… Đừng tưởng như vậy là xong…” Mười hai oán hận cười, bỗng nhiên con mắt trắng dã, ngã xuống đất.
Hai tên thị vệ tiến lên phía trước kiểm tra tình thế, trở về bẩm báo: “Hồi bẩm đại nhân, thích khách đã uống thuốc độc tự vẫn.”
Lãng Phong nhướng mày hạ lệnh nói: “Người đâu, lập tức phong tỏa tất cả các cửa, kiểm tra nhân số, kết thúc tuyển chọn, mọi người cách ly thẩm tra, cần phải bắt được gian tế còn lại!”
“Tuân lệnh!”
Sự tình đột nhiên nảy sinh vấn đề, tất cả mọi người mờ mịt luống cuống, thẳng đến khi thiết giáp vệ đưa bọn họ tới phòng cách ly trong sân huấn luyện, mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, chuyện mưu sát xảy ra vừa rồi có khả năng ảnh hưởng đến chính trị.
Tra hỏi vô cùng nghiêm ngặt, từng bước từng bước đi sâu vào, tính danh, hộ tịch, tuổi tác, gia đình không chừa một khe hở, trong vòng một ngày là có thể ở trong phạm vi toàn bộ Thục Xuyên mà xác nhận thật giả, khiến người khác phải cảm thán hiệu suất làm việc của Tiêu vương phủ, còn có mạng lưới tình báo đáng sợ kia.
Đến khi thẩm vấn Lăng Huyền, y lại lãnh tĩnh mà thong dong, y căn bản cũng không cần nghĩ ra biện pháp gì, bởi vì tất cả giấy tờ hộ tịch của y đều là giả. Hiện tại y chỉ muốn xác nhận rằng Dật Chi đã an toàn, xem ra cái này, muốn không bại lộ thân phận cũng khó.
Thiết giáp vệ lúc dẫn y đi thì dị thường cung kính, Lăng Huyền từ lâu đã hạ quyết tâm sẽ tiết lộ thân phận thật, cũng không che dấu khí độ của một thân vương nữa.
Lãng Phong là người thẩm vấn, lúc thấy y đến không khỏi sửng sốt.
Lăng Huyền nhàn nhạt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Các ngươi đem Dật Chi đi đâu?”
Lãng Phong hơi lộ ra một điểm tiếu ý, nói: “Đông Huyền Nhị điện hạ giá lâm tới đây, bỗng nhiên làm kẻ hèn này nở mày nở mặt a.”
Lăng Huyền mím môi, hỏi: “Các ngươi làm thế nào tra được?”
Lãng Phong trả lời có chút đáp phi sở vấn (hỏi một đằng, đáp 1 nẻo), lộ ra một cổ đắc ý, tự tin: “Không nên xem thường lực lượng tình báo của Thục Xuyên, phàm là ở trong Thục Xuyên, chuyện gì Tiêu vương phủ ta cũng tra ra được.”
Ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của thị vệ: “Quản gia đại nhân đến.”
Lăng Huyền trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn nam nhân đang đến gần, người nọ khoác một cái áo choàng đen, cổ áo buông xuống lộ ra một khuôn mặt thanh tú tuấn nhã.
Là một gương mặt xa lạ, dĩ nhiên không phải Sở Khiếu?!
Y đã đoán sai?!
Chân mày người nọ đạm nhiên mang theo chút tiếu ý, ở trong phòng tùy ý kiếm một chỗ ngồi xuống, thản nhiên nói: “Tây Sở gian tế theo Nhị điện hạ vào đây, ở trong lao không chịu nổi cực hình, đã khai hết rồi.”
Lăng Huyền chấn động, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, khuôn mặt trong nháy mắt đều âm trầm như mây đen, Tây Sở gian tế… Sở Khiếu… Hắn họ Sở: người Sở sao?!
Chỉ chốc lát, y lạnh lùng nhìn về phía Sở quản gia: “Các ngươi dùng hình với hắn sao?”