Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 97: Chương 97




CHƯƠNG 96 – Báo thù.

Bão cát tàn sát bừa bãi trên mỗi một tấc đất của Mạc Bắc, càng đi về phía Bắc, càng khô ráo, hơi nước ở trong không khí từng chút một đều bị bốc hơi lên, chỉ còn lại vô số những hạt cát li ti tung bay trong gió.

Chỉ có một con sông, xuyên qua Tây Sở quốc thổ, mà nước trong khúc sông này cũng mang một màu vàng đất, dập dềnh lao nhanh, mênh mông cuồn cuộn.

Ngay khi Bắc Đường Ngang thu được tin tức Tây Sở quân mai phục, cấp tốc tìm đến khúc sông này, trận chiến cực kỳ thảm liệt kia đã kết thúc.

Vết máu khô cạn từ trên tảng đá của một sườn núi chảy dọc xuống bờ sông, nhiễm đỏ cả cây cỏ màu xám vàng, khắc sâu vào thương mang đại địa.

Trên chiến trường hoang vắng, thây ngã khắp nơi, đâu đâu cũng đều là tàn chi đoạn tí, đoạn kiếm cung nỏ.

Quay đầu nhìn lại, trong mắt đều là tử thi của Tây Sở phục quân, dơ bẩn hầu như không thể nhìn ra nhan sắc, hài cốt chồng chất, ngổn ngang ở đấy, không người thu cốt, có lẽ là vì tình hình chiến đấu quá mức thảm liệt mà không rảnh bận tâm.

Mùi máu tươi dày đặc vẫn còn đó, tựa như tiêu yên vị tán.

Ở nơi có nhiều thi thể nhất, có vài bộ hắc sắc trụ giáp cực kỳ bắt mắt, tử trạng của bọn họ cực kỳ đáng sợ, trên người không biết bị bao nhiêu kích sóc (giáo) đâm xuyên qua, cũng không biết bị chém bao nhiêu đao, chiến mã đều bị chém đứt tứ chi mà ngã nhào ở phía trên.

Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn như cũ gắt gao bóp chặt cổ của địch nhân, mặc cho mình bị kéo ra làm bia chắn.

Những người hắc binh giáp này, xung quanh một người ít nhất cũng có mười địch nhân chôn cùng, không có lấy một khối thi thể hoàn chỉnh, cũng không biết là có bị địch nhân giết đỏ cả mắt rồi phân thây ra hay không, có lẽ là để trả thù sau khi chết.

Đằng Long quân do Bắc Đường Ngang suất lĩnh nhìn thấy trước mắt một cảnh nhân gian luyện ngục như thế, cho dù bản thân vốn đã nhìn quen cảnh bách chiến thiết quân sát phạt trên chiến trường, thế nhưng vẫn không khỏi khiếp sợ động dung.

Toàn bộ đại quân rối loạn trong nháy mắt, rồi lại lâm vào trầm mặc tĩnh mịch.

Các sĩ binh Thục Xuyên mang theo hai mắt đỏ ngầu, yên lặng bước đi trên con đường mà Đồng Huyền quân đã tránh qua một bên, tìm ra những chiến hữu đã bị vĩnh viễn mai táng tại cái nơi mộ to lớn này, chắp vá lại những tứ chi đã không còn rõ huyết nhục nữa, đem chúng nó hợp lại thành từng người từng người hoàn chỉnh.

— Đã từng là những đồng bạn cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau ủy thác tín nhiệm.

Một người, hai người… Hai trăm người, toàn bộ thân vệ doanh của đội kỵ binh Kẻ Hủy Diệt đều ở đây, toàn quân bị diệt.

Nhưng mà hai trăm người này, đã hung hăng thảm sát gần nửa số địch nhân của ba nghìn tinh nhuệ phục binh Tây Sở!

Đây rốt cuộc là một trận đại bại thảm liệt, hay là một trận đại thắng kinh thiên động địa đây?

Bắc Đường Ngang không có tâm tư suy nghĩ những thứ này, hắn không để ý chút uy nghiêm nào của mình mà tìm kiếm trong đống thi thể nọ, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Thống lĩnh Lãng Phong đâu? Nhanh đi tìm hắn! Tất cả mau đi tìm cho ta!”

Không cần hắn phân phó, Thục Xuyên tướng sĩ đã sớm mang theo thống khổ mà đi tìm thống lĩnh tối cao của bọn họ rồi.

Bọn họ rất mong có thể tìm được Lãng Phong nhanh lên một chút, nhưng lại sợ cuối cùng sẽ chỉ tìm được thi thể của đại nhân mình, loại tâm tình cực kỳ mâu thuẫn này quấn lây tâm các tướng sĩ, cơn đau thống vì các đồng bạn toàn quân bị diệt như lại càng thêm xát muối.

“Tìm được Lãng đại nhân không?”

“Không có, ngươi thì sao?”

“Ta cũng không.”

“Đi xem bên kia…”

Chiến bào màu xám tro của Bắc Đường Ngang đều bị nhiễm đầy ô huyết và cát bụi, hắn cau mày, từng bước từng bước đi về phía núi thây kia tìm kiếm, vẫn không có tìm thấy, thế mà lại sợ hy vọng càng lớn, thì thất vọng lại càng nhiều.

Nếu như không phải là Lãng Phong, thì trận đánh lén ác liệt này vốn phải là do hắn tiếp nhận mới đúng…

Chỉ với hai trăm người lại có thể tàn phá cả Tây Sở phục quân, đây thật sự là một trận thắng đậm, thế nhưng… Chẳng có ai vui vẻ cho được.

— Cho dù có giết bao nhiêu địch nhân đi nữa, cũng chẳng thể nào đổi về một Lãng Phong.

“Nguyên soái đại nhân! Ở đây — !”

Truyền lệnh binh bẩm báo đột ngột khiến trong lòng Bắc Đường Ngang mạnh trầm xuống, chẳng lẽ… Lãng Phong chung quy cũng đã hy sinh ở nơi này?

Lãng Phong a Lãng Phong… Ta nên ăn nói như thế nào với bệ hạ và Tiêu vương gia đây!

Bắc Đường Ngang đứng cứng ngắc ở đó, vẫn không lên tiếng trả lời, lặng im một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh trở lại, yên lặng mà đi về phía bờ sông.

Tiếng nước ào ào tựa như tiếng chuông báo tử mà gõ vào trong lòng mọi người, nước sông cuồn cuộn không thôi, sóng lớn vỗ bờ, gầm lên giận dữ.

Các sĩ binh Thục Xuyên ở bên cạnh bờ sông thu được khối thi thể cuối cùng của một thân vệ doanh chiến sĩ.

Hai bên trái phải hắn cắm một thanh cương đao thật lớn, thân đao sắc bén vùi thật sâu vào trong thổ địa.

Mọi người đều ngưng mắt nhìn xuống phía dưới lưỡi đao — ở nơi đó có một cái chân, bạch cốt lành lạnh dữ tợn xuyên ra ngoài, vết máu đỏ sẫm đã biến thành màu đen kia kéo dài đến tận bờ sông.

Vết da nứt cùng với thi thể kinh khủng của những người trên mặt đất đều cho thấy nơi đây đã từng bùng nổ một cuộc chiến thảm liệt.

Trên cái chân kia rõ ràng là hắc giáp bảo vệ đùi chuyên dụng của Thục Xuyên thống lĩnh, hôm nay đã bị cắt thành vô số đạo huyết khẩu, trơ trọi mà phủ trên cái chân băng lãnh ấy.

Bắc Đường Ngang kinh ngạc nhìn một chút, lại quay đầu thất thần nhìn về phía con sông mênh mông cuộn trào sóng lớn chẳng biết trôi về phương nào kia.

Cho dù là thuyền bè cỡ lớn cũng không dám đi qua khúc sông chảy xiết như thế, mà một người trọng thương gần chết như hắn, sao lại có thể giữ được mạng sống chứ?

Lãng Phong… Lẽ nào ngươi tình nguyện chấm dứt mình, bảo tồn vinh quang của thống lĩnh Thục Xuyên, cũng không nguyện bị Tây Sở quân bắt làm tù binh sao…

“Nguyên soái đại nhân…” Ánh mắt của phó tướng Đằng Long quân đều tập trung trên người Bắc Đường Ngang, trong mắt bọn họ tràn ngập cơn nộ hỏa ngất trời cùng với thật sâu kính nể.

Càng kính nể, thì càng phẫn nộ, sát ý vẫy vùng.

Nhãn thần Bắc Đường Ngang trầm xuống, bỗng nhiên rút ra cây cương đao bên hông, lạnh lùng nói: “Phái một tiểu đội xuống hạ du sông tìm kiếm Lãng Phong thống lĩnh, toàn bộ Đằng Long quân nghe lệnh —”

“Truy kích Tây Sở tàn quân! Không cần nhận tù binh!”

Thanh âm rống giận này truyền ra xa, khiến liên quân Huyền Thục đều chấn động!

Trong chiến sử tam quốc của Đông Huyền, có rất ít những trận chiến không tiếp nhận tù bình, ý nghĩ của nó chính là — huyết tinh đồ sát lấp đầy cừu hận, một người cũng không chừa!

Dọc theo bờ sông khúc thủy, vẫn có thể mơ hồ thấy được những vết móng ngựa hỗn loạn, một đường hướng về phía Tây Nam.

Ba nghìn tinh nhuệ quân mai phục của Tây Sở, quả thật vốn là chuẩn bị cho Đằng Long quân của Bắc Đường Ngang, nhưng có ai ngờ người tới trước cũng không phải là quân của Bắc Đường, ngược lại còn là Thục Xuyên kỵ binh Kẻ Hủy Diệt.

Phó tướng Dương Đề mới đầu biết được tin tức này khẽ giật mình một trận, nhưng khi phát hiện ra trong vòng vây của mình chỉ có hai trăm người, thậm chí bên trong nghe đồn còn có vị đệ nhất thống lĩnh của Thục Xuyên – Lãng Phong.

Chuyện kinh hỉ thình lình xảy ra này nhất thời khiến Dương Đề mừng đến phát điên… Đây quả nhiên là cơ hội tốt ông trời ban cho a! Lại còn may mắn nữa chứ!

Đối phương bất quá chỉ có hai trăm người, không cần biết nó là Kẻ Hủy Diệt hay là ngưu đầu mã diện, ở trước mặt ba nghìn hắc kỵ của mình, chẳng lẽ còn không chết?

Hắc hắc, quân đội Kẻ Hủy Diệt được xưng là vô địch thần thoại của Thục Xuyên lại ở trong tay mình toàn quân bị diệt, thậm chí còn có thể bắt một đệ nhất thống lĩnh làm tù binh, đại công hôm nay vô luận như thế nào cũng đủ để cho mình trở thành tướng lĩnh trung tâm của triều đình rồi, không phải sao?

Dương Đề nghĩ như thế, lại xem xét hai trăm thiết kỵ trên sườn núi bị gắt gao vây lại, tựa như một con ác lang nhìn một khối thịt mỡ, càng cảm thấy tâm dương khó nhịn.

Thế nhưng khi Kẻ Hủy Diệt tựa như tử thần mà không hề chùn bước chạy ào về phía trận doanh của mình xung phong tìm cái chết, sắc mặt Dương Đề đột nhiên càng thấy khó coi.

Có ai ngờ, cái kết cục cứ tưởng là  đã rõ ràng như thế, cư nhiên lại trở nên cực kỳ thảm liệt.

Hai trăm Kẻ Hủy Diệt quả thật là bị chết sạch sẽ, không còn một mống, thậm chí ngay cả một khối thi thể hoàn chỉnh cũng không tìm ra được, mà đệ nhất thống lĩnh dưới loạn đao cũng bị chém đứt một chân, nhưng lại cứng rắn chống đỡ một hơi thở mà nhảy vào khúc thủy chảy siết ấy, không tìm ra được.

— Còn hắc kỵ mình suất lĩnh thì như thế nào?

Hôm nay… Còn có bao nhiêu vui vẻ nữa chứ?

Dương Đề lôi kéo cương ngựa, thất thần mà chạy trên bình nguyên cạnh bờ sông mênh mông, hắn ngẩn ngơ nhìn bộ hạ ngã trái ngã phải xung quanh mình, hầu như ai nấy đều có thương, thậm chí ngựa cũng không đủ, một đám người thần sắc uể oải, còn chưa từ trong trận đánh chấn động đầy khiếp sợ kia mà phục hồi tinh thần lại.

Từ lúc xuất phát khỏi doanh địa thì tất cả ba nghìn hắc kỵ còn hăng hăng hái hái, nhưng mà lúc này… Đội ngũ thưa thớt chỉ còn một nửa tàn binh, đâu còn chút bóng dáng tinh nhuệ của Tây Sở nữa?

Dương Đề phẫn nộ mà gầm nhẹ một tiếng, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bi ai không gì sánh được.

Mình tại sao lại bị hai trăm người kia… Biến thành cái bộ dáng thê thảm này chứ?

Thục Xuyên quân, quả thật không phải là người!

Dương Đề hung hăng phun ra một ngụm nước bọt, vung lên mã tiên, kêu to: “Lấy lại sức nào, cũng sắp đến doanh địa rồi, tới doanh địa là có thể ăn thật ngon, ngủ thật yên! Cho những tên vô liêm sỉ kia nhìn thấy công trạng của chúng ta! Chúng ta thế nhưng lại tiêu diệt toàn bộ một đội Thục Xuyên Kẻ Hủy Diệt a! Giữ vững tinh thần nào!”

Tàn binh phía sau nghe những lời như ăn thật ngon, ngủ thật yên thì hai mắt đều sáng lên, thế nhưng lúc sau lại nghe một câu “công trạng” nhất thời khiến mọi người đều xấu hổ mà trầm mặc xuống, đem nụ cười nhàn nhạt tự giễu dằn xuống đáy lòng.

Tiêu diệt toàn bộ một đội Thục Xuyên Kẻ Hủy Diệt?

Hắc! Ba nghìn kỵ binh lại để cho hai trăm người kia đánh đến tàn phế, còn con mẹ nó công trạng cái gì?!

Nhưng vào lúc này, Dương Đề bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn mặc dù trong phương diện lĩnh binh còn có điểm khiếm khuyết, thế nhưng kinh nghiệm trên chiến trường thì vẫn phải có, chiến mã dưới thân bất an mà phát ra tiếng phì phì trong mũi, đá chân trước không ngừng.

Dần dần, tất cả mọi người đều phát hiện có gì đó không đúng —

Rung động, từ trên lưng ngựa truyền đến — tiếng kêu gào ầm ầm như sấm từ phía xa vang vọng lại khiến cho cả đại địa đều phải run rẩy.

Trên bình nguyên mênh mông vô bờ, ở phía đường chân trời đằng sau Tây Sở tàn quân bỗng nhiên xuất hiện một đường hắc tuyến, thâm thâm đen tuyền, tựa như một cơn hắc triều cuộn sóng liên miên vô tận.

Như là dùng bút than vẽ nên mà càng ngày càng dày đặc, cuối cùng biến thành một vực thẳm màu đen, ầm ầm hung hăng áp tới!

Mây đen trôi nổi bất định tựa hồ cũng bị thanh âm cấp tốc trùng trùng điệp điệp rung trời kia đánh cho xơ xác, lộ ra ánh dương quang đang nhô cao, chiếu rọi vào sắc mặt trắng bệch của phục quân Tây Sở…

“Đằng Long quân! Là Đằng Long quân của Bắc Đường Ngang!”

Không biết là ai nhận ra Đằng Long hoàng kỳ đang phấp phới trong gió giữa cơn hắc triều nọ, đột nhiên kêu lên sợ hãi, nhất thời như là một quả bom ném vào trong mặt nước đang yên tĩnh, khiến cho tàn quân Tây Sở hoảng loạn mà bùng nổ.

“Chạy mau! Trốn a!”

“Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Chờ chết sao?!”

“Đã vậy còn có quá nhiều người, ít nhất cũng có bốn năm vạn đó!”

“Trời ạ… Người ta hai trăm người đã kinh khủng như vậy rồi, hiện giờ tới vạn, chúng ta đâu còn đường sống?! Ta không muốn chết a —”

Một nghìn năm trăm Tây Sở quân tàn tạ bỗng nhiên như là chuột nhìn thấy mèo mà quay đầu bỏ chạy, vừa mới trải qua một trận sát phạt kinh khủng, bọn họ hầu như đã hoàn toàn đem Thục Xuyên quân và Đông Huyền quân hoàn toàn làm một thể, căn bản không có chút tâm tư nào để phản kháng.

Chỉ còn lại có sợ hãi, kinh hãi, còn có — chạy trốn!

Tây Sở quân trước đó đã bị đánh cho tơi bời rồi, hiện giờ còn hoảng đến mức chạy loạn cả lên, mà Đằng Long tiên phong quân đã theo sát phía sau, cực kỳ chấp nhất mà đuổi cho kịp, đuổi càng ngày càng gần, càng đuổi càng ngoan, chỉ muốn đem những tên địch nhân tàn nhẫn này xé nát hết thảy!

Bắc Đường Ngang đem người xông về phía trước, hai mắt sắc bén như ưng hơi nheo lại, trong tay nắm chặt bảo kiếm của mình.

Tiên phong bén nhọn đã hung hăng đâm vào đuôi Tây Sở quân, không chút nào lưu tình mà gặt hái đầu người của địch nhân, thanh âm khóc thét, cầu xin tha thứ không dứt bên tai, nhưng chẳng ai có chút do dự nương tay cả.

Vô luận là Đông Huyền quân hay là Thục Xuyên quân, bọn họ cùng xung phong một chỗ, tuy hai mà một, vẻ mặt đều mang một thần tình vô tình cùng phẫn hận — Trận này báo thù, không chết không buông tay!

Ngày hôm ấy, tà dương bên bờ sông đỏ sẫm còn hơn cả tiên huyết, trong một cơn đại hỏa hừng hực thiêu đốt, gộp lại không biết bao nhiêu cốt hài thi thể, cùng nhau mai táng.

Liệt hỏa chiếu rọi vào sườn mặt âm trầm túc sát của Bắc Đường Ngang, thật lâu vẫn không nói lời nào.

Mãi đến khi một thân binh bên người cẩn cẩn dực dực mở miệng hỏi: “Đại nhân, nên khởi hành rồi…”

Bắc Đường Ngang khép lại hai mắt rồi lại mở, hướng về phía Bắc của con sông nhìn thật sâu một lần cuối cùng, mới nhanh chóng bước lên lưng ngựa, trầm giọng nói: “Khởi hành! Lấy tốc độ nhanh nhất chạy về mang thạch sơn!”

Mọi người phía sau ầm ầm đáp lời: “Tuân lệnh!”

Dư quang hoàng hôn đã dần dần hạ xuống, mang thạch sơn ở phía Tây Nam cũng chậm rãi rơi vào trong màn đêm hắc ám.

Đây đã là buổi tối ngày thứ tư rồi, bốn ngày bốn đêm, lại dài đằng đẵng như thế, mà cũng ngắn như thế.

Dài đằng đẵng bốn ngày bốn đêm không thể chợp mắt được, lại ngắn đến mức có thể lấy đi sinh mệnh của một người.

Liên quân Huyền Thục dưới hiệu lệnh của Thường Bùi và Tuyết Nhai, ngày đêm không ngủ mà liên tục tiến hành lục soát khắp núi, nhất định phải tìm cho được Diệu đế bệ hạ và Thục Xuyên vương gia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Nhưng mà mang thạch sơn mênh mông như thế, đường lại không thông, tìm kiếm chỉ có hai người, nói dễ như vậy sao?

Trên đỉnh huyền nhai hoang vắng như mộ địa kia, có một bóng người đang tựa vào một khối nham thạch băng lãnh, tựa như một cổ thi thể mà chẳng hề nhúc nhích.

Tối đen như mực, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.

Một nỗi sợ hãi không tiếng động xâm nhập vào từng tấc da thịt, lan tràn ở trong lòng, quấn lấy nhau.

Tiêu Sơ Lâu chỉ cảm thấy chính mình như đang bị vứt bỏ trên sa mạc, chậm rãi phơi khô đến chết, cô độc như thế, thê lương như thế.

Nhưng rồi trong một mảnh đen kịt khô cạn ấy, tựa hồ như có một dòng nước ôn nhu thấm vào trong da thịt khô nứt, ướt át mà ấm áp…

Là ai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.