Canh Nhị vẫy tay với Truyền Sơn, Truyền Sơn quỳ một gối xuống trước mặt y.
Canh Nhị ôm lấy đầu Truyền Sơn, kề trán y lên trán hắn, dùng thần thức nói: “Đừng tùy tiện truyền cho người khác. Đoạn phù lục(*) này được tổ hợp riêng sẽ chìm sâu vào ký ức ngươi, kể cả dùng sưu hồn thuật để coi xét cũng không thể xem được hết phù lục và thành phần cấu tạo.”
(*)phù lục: lục = sách mệnh, phù = bùa chú, ấn tín, bạn nào hay xem phim trung quốc có thể tưởng tượng nó như một đoạn chữ uốn lượn truyền từ đầu người này sang đầu người khác vậy.
Thần thức hai người giao lưu rất trôi chảy, vừa tiếp xúc, một cảm giác vui vẻ khôn xiết thoáng cái đã lan khắp toàn thân hai người. Hai người không khỏi đều run lên.
Canh Nhị đỏ mặt.
Truyền Sơn hối hận tối qua vì chuyện bên ngoài mà phải kết thúc qua loa, cuối cùng lúc song tu tinh thần với rùa con cũng chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Lần sau, lần sau hắn nhất định phải làm một đợt ‘mười ngày tám đêm’, nghe nói lúc tu giả khác dùng nguyên anh để song tu, toàn dùng năm để tính thôi.
“Này, đừng có suy nghĩ bậy bạ!” Canh Nhị đen mặt, dùng thần thức giao lưu thẳng với nhau chỉ có điều này là không tốt, đối phương nghĩ gì là biết liền.
“Nhị, cái này có quan trọng không? Truyền cho ta được chứ? Ngươi có bị trừng phạt hay phản phệ gì không?” Truyền Sơn lo lắng.
Canh Nhị do dự, qua một lát mới ngập ngừng nói: “Ngươi, ngươi đã là bầu bạn ta nhận định, hơn nữa tối qua chúng ta cũng… ừ, chỉ cần sau này ngươi không lợi dụng nó để xằng bậy thì không sao hết.”
Nói tới đây, có lẽ cảm thấy bản thân tiết lộ gì đó, lại vội che giấu: “Đoạn ký hiệu này không phải ai cũng học được, kể cả học được cũng không phải ai cũng sử dụng được. Trước đây, kẻ có thể thi triển trận pháp này đều là sinh linh có mối liên kết cực kỳ thân thiết với thiên địa, có thể làm thiên địa thích, nếu không phải ngươi tu luyện hỗn độn ma công, chỉ với thân sát khí hiện tại của ngươi, dù có bày trận pháp chính xác cũng không đạt được hiệu quả gì, nói không chừng còn bị trừng phạt nữa.”
“Trừng phạt là đôi bên cùng chịu à? Người thi pháp và người truyền thụ cùng bị?”
“…”
Truyền Sơn không đợi Canh Nhị trả lời thì đã nhận được đáp án từ trong ý thức của y. A, đây là rùa con của hắn, chỉ cần coi như người nhà, sẽ ngốc nghếch tin tưởng hết thảy. Rùa con như vậy, bảo hắn sao có thể nhẫn tâm phụ bạc?
Truyền Sơn cười khẽ, tâm tình vẫn chưa bình phục được từ đêm qua dường như được một bàn tay dịu dàng mơn trớn, thoải mái làm hắn cảm thấy yên bình, “Cảm ơn ngươi đã tin ta.”
Dường như Canh Nhị không quen với một Truyền Sơn như vậy, cự nự mãi mới nói ra một câu đến chính y cũng không tin được là y sẽ nói: “Sau này thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ rất dài rất dài, nếu ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng không thể tin ngươi, ta sao lại cùng ngươi, cùng ngươi… Này này này! Ngươi muốn làm gì? Không được dán vào ta! Lúc này ngươi lại muốn song tu tiếp đấy à? Bên ngoài còn nhiều chuyện chưa giải quyết, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu!”
“Nhớ kỹ, sau này ngoại trừ ta, không được tin ai khác đâu đấy, bằng không cứ chờ ta đập nát cái mông ngươi đi.” Truyền Sơn cười to, chiếm chút hời nho nhỏ, cuối cùng cũng bình tĩnh tiếp nhận đoạn ký hiệu đặc biệt in vào linh hồn.
Để đạt được mức tuyệt đối không sai lầm, cũng để tránh lãng phí linh thạch bày trận, Truyền Sơn đã mất thời gian hai ngày để luyện tập bày trận pháp.
Nếu là nhân loại bình thường, đừng nói cho họ thời gian hai ngày, dù là hai trăm năm sợ rằng cũng chưa chắc bày được hết trận pháp, chứ đừng nói bày trận không sai chút nào.
Trí tuệ và mức độ tiếp thu hiện tại của Truyền Sơn đã hơn hẳn trước kia, trí nhớ càng ưu việt hơn nữa, chỉ cần liếc mắt thì sẽ chẳng quên.
Ngày đầu tiên luyện tập, hắn đã có thể đảm bảo tuyệt đối không sai lầm, nhưng vẫn chưa thể một mạch vận hành chân khí tới cùng, giữa chừng luôn sẽ bị ngắt một hai lần.
Ngày thứ hai, Truyền Sơn một mực nghiên cứu tập luyện cách làm sao cho nguyên khí hỗn độn liên tục phủ đầy trận pháp.
Mãi tới sáng sớm ngày thứ ba, cuối cùng Truyền Sơn cũng thành công được hai lần.
“Thế nào rồi?”
“Gần được rồi. Ta tĩnh tọa một lát để khôi phục rồi bắt đầu bày trận, ngươi hộ pháp giúp ta.”
“Được.”
Trong hai ngày Truyền Sơn luyện tập, Canh Nhị cũng không rảnh rỗi, y dùng trận pháp tập trung hết quái thạch trong sơn cốc lại.
Kết nối với thiên địa không phải là một việc làm bình thường đơn giản, tới lúc đó nhất định sẽ tạo nên hiện tượng thiên địa khác lạ, đây cũng là nguyên nhân vì sao y không muốn chọn Hậu Thổ Môn làm nơi để Truyền Sơn hiến tế.
Bởi vì bất kể là gợi sự hiếu kỳ của cường giả, hay sinh ra hiện tượng thiên địa khác lạ thì đều có khả năng gây thiệt hại to lớn tới Hậu Thổ Môn. Mà hai vị lão tổ Dương, Bạch lại còn là trọng tài của Đại hội Thử Linh, không thể lúc nào cũng có mặt ở Hậu Thổ Môn được, tự nhiên không thể bảo vệ được. Nghĩ như thế, còn không bằng thực hiện ở bên ngoài.
Ở bên ngoài, y sẽ không sợ uy lực thiên địa gây thiệt hại nữa, càng có thể gian lận trước khi Truyền Sơn bày trận, để người khác không thể dòm ngó được hình dạng nguyên bản của trận pháp này, dù tới khi thiên địa xảy ra dị tượng hấp dẫn các tu giả khác, y cũng không cần lo có một vài kẻ tham lam nhìn ra nội tình của trận pháp hiến tế này.
Y cũng không muốn phơi bày trận pháp này ra trước mặt các tu giả khác. Trận pháp có thể cùng giới chủ một giới, thậm chí có thể kết nối với toàn bộ vũ trụ hỗn độn, dù là ở tiên giới cũng quá mức nghịch thiên chứ nói gì tới giới tu giả.
Canh Nhị nhát gan, nhưng ai bảo Truyền Sơn là người một nhà với y chứ? Vì người nhà trải nghiệm chút phiêu lưu, để hắn nhận được lợi ích to lớn vẫn rất đáng giá.
Truyền Sơn đang tĩnh tọa hồi phục, Canh Nhị làm việc tới lui như một chú ong mật chăm chỉ.
Dần dần, cả sơn cốc toàn quái thạch bắt đầu sinh ra biến hóa. Nhìn từ ngoài vào, quái thạch bắt đầu sinh ra những đường cong méo mó.
Chưa đủ! Vẫn chưa đủ!
Cao thủ Hậu Thổ Tinh có không ít, y phải đảm bảo tuyệt đối không có ai quấy rầy tới Truyền Sơn.
Sương trắng dâng dần từ trên mặt đất lên, sau khi giăng đầy sơn cốc, bỗng dưng biến mất, cùng biến mất như sương trắng còn có cả sơn cốc quái thạch vốn tồn tại ở đấy, đương nhiên cả hai người Truyền Sơn và Canh Nhị trong sơn cốc đó nữa.
Sơn cốc biến mất rồi sao?
Đương nhiên là không, đây chỉ là thủ thuật che mắt bậc cao thôi. Nhưng như vậy vẫn chưa thể làm Canh Nhị hài lòng, y không tiếc dùng bùa chú khổ cực luyện chế ra trong thời gian này, gần như mỗi quái thạch đều có ít nhất một lá bùa.
Truyền Sơn mở mắt, hoàn cảnh xung quanh thay đổi làm hắn sửng sốt.
Không phải vừa rồi hắn còn đang ngồi trong một đống loạn thạch sao? Sao giờ chung quanh đều biến thành núi đá cao vạn trượng vậy? Hơn nữa những núi đá này còn vây rất kín kẽ, không nhìn thấy khe hở nào cả?
Trên khoảng trời do đỉnh núi cao trăm trượng tạo thành còn có sấm chớp lấp lóe nữa.
“Canh Nhị!” Truyền Sơn gọi một tiếng, hắn có thể cảm giác được Canh Nhị đang ở gần đó.
Canh Nhị tự dưng hiện ra, “Ngươi đã nghỉ ngơi tốt rồi?”
“Ừ. Đây là trận pháp? Do ngươi bày?”
Canh Nhị gật đầu, “Hiện tại Hậu Thổ Tinh không ổn định cho lắm, hơn nữa hiện tại tâm tình ngươi cũng khá kỳ diệu, thực ra tối qua nên giúp ngươi điều hòa một phen mới phải, vậy thì hôm nay khả năng kết nối thiên địa sẽ lớn hơn.”
“Vậy vì sao không làm?”
“Căng thẳng quá nên quên mất.” Canh Nhị đỏ mặt.
Truyền Sơn đấm một nhát xuống đất. Thôi, nể tình đây là lần đầu tiên của người này, lần này cứ tha cho y vậy.
“Khoảnh đất trống để lại cho ta hả? Trận pháp bên ngoài có ảnh hưởng tới nó không?”
“Không đâu.” Canh Nhị khẳng định.
“Vậy ta bắt đầu đây.” Truyền Sơn điều chỉnh trạng thái cơ thể tới điều kiện tốt nhất, lấy ngón tay làm bút viết, bắt đầu vẽ ký hiệu xuống đất.
Canh Nhị khẩn trương nhìn chằm chằm, trận pháp này y đã bỏ lâu không dùng, không biết hiệu quả có còn tốt không?
Ưm, chủ giới ở đây chắc là vẫn nhận biết được ký hiệu này đi? Hay là ký hiệu xa xưa như thế hiện tại không còn dùng nữa?
Truyền Sơn đang bày trận hoàn toàn không biết tâm tư của Canh Nhị hiện giờ, thả lỏng tâm thần một mạch phác thảo ra trận pháp.
“Đẹp lắm!” Truyền Sơn cũng phải tự khen mình một tiếng.
Cả trận pháp lưu loát nối liền, không có chút ngắt quãng nào, ngay cả nguyên khí hỗn độn cũng phân bố đều đặn.
Truyền Sơn cũng không dừng lại, nhanh chóng lấy ra mỗi loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ đều lấy chín viên linh thạch và ma thạch, tổng cộng chín mươi viên, chia ra khảm vào mắt trận. Hiện tại hắn cũng miễn cưỡng được coi là kẻ có tiền, nhiều linh thạch, ma thạch thượng phẩm như thế có lấy ra cũng không tiếc lắm.
Khảm hết một vòng mắt trận đã có thể thấy năm sắc cầu vồng bừng sáng bằng mắt thường, cả trận pháp trông sống động hẳn.
“Hoàn thành thật rồi này.” Canh Nhị lẩm bẩm, có trời mới biết thực ra trước khi làm y cũng không tin tưởng lắm, nhưng dù bản tính y thành thực thì cũng biết tuyệt đối không thể nói cho La tiểu ma đầu biết được.
Truyền Sơn cực kỳ có cảm giác thành tựu, đứng trong tâm trận hỏi Canh Nhị, “Ngươi định cùng ta ở trong tâm trận đợi, hay ở ngoài trận?”
Hiện tại chỉ cần đặt vật tế lên dàn tế là có thể khởi động trận pháp này rồi.
“Đương nhiên là ở ngoài trận.” Canh Nhị không nghĩ nhiều như vậy: “Trận pháp này khác với các trận pháp khác, càng ở trung tâm càng không an toàn.”
“Vậy ngươi còn để ta đợi trong tâm trận?” Truyền Sơn cũng giật mình.
“Bởi vì ngươi là người hiến tế.”
“… Nhị béo, ngươi nói thật cho ta hay, trận pháp này thực sự không nguy hiểm chứ?”
Canh Nhị mất hứng: “Đừng gọi Nhị béo.”
Truyền Sơn sầm mặt, “Nói!”
“Làm chuyện gì cũng có tính nguy hiểm, dù đóng cửa ngồi nhà, họa vẫn rơi từ trời xuống.” Canh Nhị nói thầm, “Lấy tu vi và địa vị hiện tại của ngươi. Cái giá này đương nhiên không phải là dâng vật tế gì mà nó na ná khảo nghiệm, xem ngươi có đủ tư cách hay không ấy.”
“Thế sao ngươi không nói trước với ta?”
“Ta quên mất…”
Truyền Sơn cắn răng, “Ngươi đừng quên, nếu xảy ra vấn đề, ngươi và ta cùng bị trừng phạt đấy.”
Canh Nhị gãi cái mặt thịt, an ủi nam nhân: “Không sao, ta có mai rùa.”
Nói xong, Truyền Sơn đã thấy đồ vô lại ấy chạy tới một nơi có lẽ là an toàn nhất trong trận pháp hắn bày, thoáng cái đã biến thành một con rùa con cỡ đồng tiền, nằm trên một tảng đá bự dán đầy bùa chú.
Truyền Sơn… hắn có thể thế nào? Thời gian đã qua rồi, linh thạch cũng dùng rồi, lại phí sức như thế, lãng phí ngần ấy rồi bỏ ai mà chịu được?
Bất đắc dĩ, nam nhân chỉ có thể thầm ảo tưởng 108 loại cực hình đối với rùa béo, vừa không cho mình cơ hội đổi ý, vừa nhanh chóng đặt vật tế ─── hai cánh hoa đào lên dàn tế.
Hai cánh hoa đào này lấy ra từ Huyết Hồn Hải, được hai người duyệt qua, xác định nó là một trong những tài liệu ẩn chứa nhiều năng lượng và linh tính nhất, lấy ra cũng không tiếc.
Cánh hoa đào là do Canh Nhị thu gom, lúc lấy ra có thể cảm nhận được sức sống trong nó, khiến Truyền Sơn ngạc nhiên, thảo nào lúc ấy Canh Nhị ra sức trộn cánh hoa đào với xá thân hủ thổ vào cơ thể hắn. Qủa nhiên đều là vật bất phàm.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua.
“…” Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại cúi đầu nhìn dưới chân, chẳng có phản ứng gì.
Rùa ngọc cũng ló đầu ra từ trên tảng đá.
“Nhị béo, trận pháp này có chính xác không?” Truyền Sơn hỏi.
“Cái này… ta cũng lâu rồi không dùng tới, có lẽ hiện giờ ký hiệu kết nối đã thay đổi?” Rùa ngọc ngập ngừng nói.
Truyền Sơn chán chả buồn nói.
Lúc này Truyền Sơn và Canh Nhị cũng không phát hiện, sơn cốc quái thạch họ dùng để bày trận đang dần tách ra khỏi sa mạc mênh mông xung quanh.
Khoảng cách chia tách giữa sơn cốc và sa mạc xung quanh đã tạo nên một vực sâu không đáy.
Vực sâu càng ngày càng rộng, ban đầu còn là khoảng cách một bước, dần dần biến thành ba bước, mười thước… độ rộng vẫn tiếp tục tăng.
Biển cát như nước chảy vô tận thầm lặng đổ vào trong vực sâu đen kịt.
Cùng lúc đó, trên sườn núi Cầu Thủy xa mấy ngàn dặm, bảy phần tu giả của Hậu Thổ Tinh đang tụ tập ở đó, xem đợt thi trận pháp đầu tiên, thấy đợt thi sắp kết thúc, máy nhận biết trận pháp đã ra phán đoán, các trọng tài đang cân nhắc cho ra quyết định cuối cùng, sắp sửa công bố danh sách người dự thi có thể tham gia vào đợt thi thứ hai.
Dương Quang Minh là người đầu tiên cảm nhận được khác lạ của thiên địa, bỗng chốc ngẩng đầu nhìn trời.
Gần như đồng thời, Minh đại vu và Bạch Đồng cũng cùng đứng lên.
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi xuyên qua giữa các tu giả, đây giống như một tín hiệu.
Giả Xuân Sinh và Trần Vong cuối cùng cũng cảm thấy sự thay đổi của thiên địa, trước sau cùng hướng lên trời.
Sự khác lạ của năm vị lão tổ đã làm toàn bộ tu giả kinh sợ.
Các trọng tài đều đồng loạt đứng lên.
Chúng tu trên khán đài thì không biết chuyện gì xảy ra, người nào người nấy quay mặt nhìn nhau, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, hơn vạn tu giả ở đây đều lặng ngắt như tờ.
“Lão sơn dương, ngươi có cảm thấy gì không?” Minh đại vu không phát hiện sự nặng nề trong giọng hắn.
“… Gió.” Gương mặt già của Dương Quang Minh có lẽ chưa từng nghiêm túc như thế.
Minh đại vu lại nhìn về phía Bạch Đồng.
Bạch Đồng thì gian khổ thốt ra hai chữ: “Sức ép.”
Minh đại vu tái mặt, “Là ai có thực lực như vậy? Chúng ta còn chưa thấy bóng dáng của hắn đã cảm thấy sức ép của hắn rồi. Chẳng lẽ là có vị tiên nào trên tiên giới xuống?”
Giả Xuân Sinh bay tới bên cạnh Bạch Đồng, nói: “Sao trên tiên giới có tiên nhân xuống được? Điều này không hợp quy củ.”
Dương Quang Minh đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Thần giáp xuất thế, dù là Đại La Kim Tiên bị hấp dẫn xuống, lão nhi cũng không thấy lạ!”
Vừa nói thế, ánh mắt của năm vị lão tổ nhất thời cùng nhìn về phía Vân Tranh Nhân.
Vân Tranh Nhân phun ra một búng máu ngay tại chỗ, rơi từ giữa không trung xuống mặt đất. Năm vị lão tổ liên hợp tạo sức ép, dù không ra tay thực sự, cũng đủ lấy cái mạng nhỏ của hắn.
Mấy tiếng gào thét vang lên, mấy bóng người bay ra từ phía khán đài nhào về phía Vân Tranh Nhân, Dương Quang Minh chán ghét vung tay lên, ném thẳng mấy người nhào tới và Vân Tranh Nhân lên khán đài, khán đài nhất thời rối loạn.
Đào Hoa ôm cánh tay Kỷ 14, không nhìn người nhà họ Vân, nhưng nghiêng đầu nhìn trời cười xảo trá.
“14 ca ca, đi, chúng ta đi xem trò hay đi.”
“Xem trò hay gì?” Kỷ 14 không muốn đi.
Đào Hoa cứ kéo hắn, “Đi mà đi mà, người ta rất muốn xem trò vui, xương khô ca ca cũng ở đó nha!”
Kỷ 14 thoáng động lòng.
Dương Đắc Bảo thấy hai người đi, thuận miệng hỏi câu: “Các ngươi muốn đi đâu?”
Không đợi Kỷ 14 trả lời, Đào Hoa đã nói: “Chúng ta muốn đi tìm bọn Truyền Sơn.”
“À, vậy nhớ cẩn thận đấy.”
Thấy Đào Hoa và Kỷ 14 đi, Vạn Khương đứng cùng chỗ với họ nghe thấy thế cũng động tâm, lôi kéo Vạn Trinh, “Đi, xem trò hay đi.”
“Hả?” Vạn Trinh chẳng hiểu gì bị đại sư huynh nhà mình kéo đi.
Họ vừa đi, đệ tử Giả gia hiếu kỳ cũng đuổi theo mấy người ấy. Trưởng bối Giả gia và Vạn Bảo Môn thấy cũng không cản, bọn tiểu bối muốn phát triển, đừng nên coi chặt quá làm gì.
Tại khu vực trọng tài.
“Làm sao đây? Nếu là vì Thần giáp…” Trần Vong hoảng hốt nói.
“Đó là lời đồn!” Dương Quang Minh nói chắc như đinh đóng cột.
“Tiên nhân có xuống cũng sẽ không nghe chúng ta giải thích như vậy, nếu phải trả cái giá đắt như vậy để xuống hạ giới, ngươi cho là họ không thấy Thần giáp sẽ bỏ qua ư?” Trần Vong vội la lên.
“Quy tắc căn bản không cho phép tu giả thượng giới xuống hạ giới, dù có nhân sơ hở để xuống, cũng sẽ bị quy tắc áp chế, năm chúng ta đồng loạt ra tay, muốn giết hắn cũng chưa chắc đã không được.” Bạch Đồng cực kỳ bình tĩnh nói.
“Giết tiên? Ngươi điên rồi!” Trần Vong thấp giọng gầm rú.
Giả Xuân Sinh nhìn về phía Bạch Đồng, Dương Quang Minh nhướn mày nhìn Minh đại vu, chỉ chốc lát sau, bốn vị đồng thời gật đầu.
“Giết tiên thì có làm sao? Hắn dám tới, chúng ta dám giữ hắn lại! Tu giả Hậu Thổ Tinh cũng không phải kẻ đê hèn.” Minh đại vu dữ tợn nói.
—
Trong sơn cốc quái thạch.
Không biết nơi đây đã trở thành một mảnh đảo đơn độc, Truyền Sơn buồn chán khoanh chân ngồi xuống trong tâm trận, nhìn rùa ngọc trên tảng đá xa xa.
Rùa ngọc xấu hổ rụt đầu.
Lát sau, Truyền Sơn uể oải nói: “Đợi thêm một canh giờ nữa, nếu còn không phản ứng, chúng ta liền xóa vậy.”
“Trước khi ngươi xóa, có thể bàn chuyện với ngươi không?”
“Chuyện gì… Vị cao nhân nào ở đây? Xin hãy đi ra gặp mặt.” Truyền Sơn mắt lóe sáng, lập tức ngồi thẳng, nhưng không đứng dậy.
Hắn và Canh Nhị đều không phát hiện ra có người tiến tới! Hơn nữa người ta cũng mở miệng rồi, họ vẫn chưa biết đối phương ở đâu.
Trên mặt đất, cát đá thầm lặng nổi lên một cái bọc nhỏ, dần dần, bọc cát đá ấy tạo thành một hình người, cũng từ từ xuất hiện mắt mũi.
Người cát đá hé miệng, “Là ta, ta muốn thương lượng với ngươi.”
Giọng nói khàn khàn nghe rất chất phác, giống như một người thành thật.
Truyền Sơn nhìn người cát đá một hồi, vẻ khẩn trương biến mất, năng lực tích trữ trong cơ thể dường như cũng tán đi, cả người trở nên uể oải lờ đờ.
“Vị đại ca này, ngươi đột nhiên xuất hiện như vậy dọa người lắm biết không?”
“Ờ.”
Truyền Sơn gãi má, động tác hết sức giống với rùa con nhà hắn, “Nói đi, ngươi muốn thương lượng chuyện gì với ta?”
“Cánh hoa đào ấy còn không?”
“… Còn.”
“Có thể cho ta thêm một ít không?”
“Được, nhưng ngươi lấy gì đổi?”
Hình người cát đá không nghe thấy câu này, chỉ lầm lũi nói: “Ngoại trừ cánh hoa, có còn cành cây gì không?”
“Không còn.” Có còn cũng không cho ngươi. Truyền Sơn thề không thấy thỏ không thả ưng, mặc kệ người cát đá là ai.
“Ngươi muốn cái gì?” Người cát đá cuối cùng cũng hỏi.
Truyền Sơn đang chuẩn bị đòi hỏi, bỗng nghe thấy Canh Nhị gọi hắn trong đầu: “Đừng có đòi bậy bạ! Ngươi muốn càng nhiều thì càng phải trả giá đắt.”
Truyền Sơn ngậm miệng lại, suy nghĩ rồi mới bất đắc dĩ nói: “Bởi vì ta phải trả ân tình sư môn, tham gia một Đại hội Thử Linh gì đó, hiện tại vất vả lắm mới bước vào đợt thi cuối, kết quả đại hội lại yêu cầu bảo chúng ta tự tìm tài liệu, còn phải là tài liệu có nguồn gốc của Hậu Thổ Tinh. Khổ nỗi Hậu Thổ Môn chúng ta nghèo chết được, cũng không tích trữ tài liệu luyện khí gì.”
“Thế đấy, ta cũng chỉ đành tự đi tìm. Nhưng thời gian ngắn, ai cũng biết Hậu Thổ Tinh chúng ta tài nguyên thưa thớt, để khai báo với sư môn, ta cũng chỉ đành lập một trận pháp hiến tế như thế, muốn trao đổi chút tài liệu với lão đại ở đây.”
Nghe Truyền Sơn nói một tràng dài như thế, người cát đá cũng không nhịn được, chỉ hỏi lại một câu: “Ngươi muốn cái gì?”
Truyền Sơn nghĩ qua bao nhiêu ý tưởng, cuối cùng quyết định đặt cược một phen: “Ta xin hai phần tài liệu, phải có nguồn gốc của Hậu Thổ Tinh, tài liệu bình thường cũng được.”
“Vì sao phải là tài liệu phổ thông? Chỗ ta có tài liệu hiếm, tuyệt thế mới có, ngươi có cần không?” Người cát đá vẫn nói năng như thế, không có bất kỳ tình cảm, không trầm bổng du dương.
Truyền Sơn lắc đầu, mặt như thể tận thế đã điểm: “Chính bởi vì tổ tông chúng ta tham lam quá, Hậu Thổ Tinh chúng ta mới trở thành như vậy. Những tài liệu hiếm có, chỉ tuyệt thế mới có cũng không biết đã mất sức thế nào mới gìn giữ được tới nay, nếu chúng nó may mắn giữ được, vậy cứ tiếp tục bảo tồn đi.”
“Ờ, cho ta năm cánh hoa đào.” Người cát đá dường như có chút cảm động.
Truyền Sơn cũng không cò kè mặc cả, lấy ra năm cánh hoa đào từ trong thùng gỗ nhỏ đặt lên đàn tế.
Giọng Canh Nhị lại vang lên trong đầu hắn, “Chỉ vì hai phần tài liệu luyện khí, đã mất bảy cánh hoa đào, thiệt thòi, thiệt thòi rồi!”
Truyền Sơn không biết giá trị của cánh hoa đào nên cũng không cảm thấy đau lòng.
“Kể ra thì, ngay cả nửa cánh hoa đào cũng không đáng.” Canh Nhị tiếp tục nói thầm, “Ta vốn chỉ muốn đặt một cánh, ngươi cứ nhất quyết đặt hai cánh, thứ muốn trao đổi lại bình thường như thế, giờ thì hay chưa, người ta chắc chắn tưởng ngươi cố ý phá bĩnh.”
Truyền Sơn rất muốn đánh người, truyền âm qua thần thức: “Không phải ngươi bảo ta đừng đòi bậy bạ à?”
“Ta nào biết ngươi đề xuất yêu cầu thấp vậy.” Canh Nhị còn ấm ức nói.
Truyền Sơn cảm thấy sớm muộn cũng có ngày bị rùa con này chọc tức chết.
“Năm lạng xá thân hủ thổ.” Người cát đá tiếp tục đưa ra yêu cầu.
“Vị đại ca này, bảy cánh hoa đào đã không ít rồi, ta chỉ cần hai phần luyện khí thôi.” Truyền Sơn nói giọng không vui.
“Năm lạng xá thân hủ thổ.” Người cát đá kiên trì nói.
“Không có.”
“Mười giọt máu nguyên quy.” (chung quy thì là máu rùa)
“Không có!”
“Năm nghìn con Ngọc chi Huyết nhục trùng.”
Truyền Sơn thầm hỏi Canh Nhị: “Ta có thể đánh hắn không?”
“Ngươi phải cẩn thận, có lẽ chúng ta đã gặp phải một chủ giới tham lam rồi.” Canh Nhị hối hận, lúc dung hợp thân thể cho Truyền Sơn đã thu thập nhiều thứ lắm, người bình thường không nhìn ra nhưng một khi nhận ra, đó là phiền toái lớn.
“Nước Nguyên tuyền, cho ta năm giọt.”
“Thứ ngươi nói, ta đều không có.”
“Ngươi có, ta cảm giác được.”
“Ta nói không có chính là không có!”
“Vậy được, cho ta một cánh tay và một con mắt của ngươi.”
Nếu không phải dè chừng đối phương chính là kẻ đứng đầu một giới trong truyền thuyết, Truyền Sơn đã ném qua một lá bùa bạo đan rồi. Hắn đưa tay lấy cánh hoa đào, đứng dậy định đi.
“Hiến tế không thể cắt ngang giữa chừng, đưa ra yêu cầu thì phải hoàn thành.”
Truyền Sơn phát hiện mình lại không thể đi ra khỏi trận pháp hắn bày, lúc này chỉ liếc mắt lườm rùa ngọc rụt đầu bên kia, hiện tại hắn thực sự rất muốn đánh Nhị rùa – kẻ đưa ra ý kiến rởm này.
“Những điều kiện trao đổi ngươi đưa ra, ta không thể đáp ứng. Bảy cánh hoa đào là hạn mức cao nhất của ta, đó còn là nể tình Hậu Thổ Tinh là quê của sư môn ta, bằng không ta ta chỉ lấy ra một cánh để đổi thôi đấy.” Truyền Sơn nhìn người cát đá, thái độ trở nên cứng rắn.
“Mấy thứ ta muốn đối với ngươi chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể, có mất cũng không chịu nhiều tổn thất. Chỉ cần ngươi đồng ý dùng đồ ta đưa ra để trao đổi, ta có thể cho ngươi một vài tài liệu cùng giá trị.”
“Ngươi có thể giết ta luôn, rồi lấy tài liệu mà đi.” Truyền Sơn nói.
“Không, phải là trao đổi.” Người cát đá cố chấp nói.
“Muốn ta tự giao một cánh tay và một con mắt cho ngươi? Đừng có mơ.”
“Thực sự không thể?”
“Không thể!”
“…” Người cát đá yên lặng một hồi, thân thể dần thay đổi, hiện tại không còn hình người, mà biến hẳn thành diện mạo con người luôn, một đứa trẻ xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương.
Đứa trẻ mở to đôi mắt vô tội, chọc ngón tay, chân trần giẫm đất, đáng thương nhìn hắn nói: “Sơn ca ca, cho ta đi.”
Truyền Sơn nổi khùng!
Rùa ngọc nhổm người dậy.
“Ngươi ngươi ngươi, sao có thể biến thành như vậy? Còn gọi ta là… Sơn ca ca nữa!” Truyền Sơn ngồi xổm đấm mặt đất.
Chủ giới của Hậu Thổ Tinh này cũng vô sỉ quá, biến thành gì không tốt, lại đi biến thành hình dáng Nhị rùa nhà hắn, còn là cái kiểu đáng thương hề hề nữa.
Đứa trẻ nước mắt lưng tròng, từng giọt từng giọt rớt xuống, nhưng người ta rớt nước mắt, còn hắn rớt cát.
Truyền Sơn không muốn thấy đứa trẻ như vậy, nhưng lại nhịn không được nhìn, nếu đây thực sự là Nhị rùa nhà hắn…. Truyền Sơn thương tiếc.
“Sơn ca ca…”
“… Gọi thêm mấy tiếng nghe coi.”
“Sơn ca ca, cho ta đi.”
Rùa ngọc giận dữ kêu to trong đầu Truyền Sơn: “Ta sẽ không gọi ngươi như vậy! Đó không phải là ta!”
“Sơn ca ca….”
“Cánh hoa đào và xá thân hủ thổ có thể cho ngươi, những cái khác không phải ta không muốn cho, mà là nếu dựa theo yêu cầu của ngươi, cơ thể của ta liền xong đời. Mặt khác, xá thân hủ thổ không thể cho ngươi nhiều thế, cùng lắm chỉ có thể cho hai lạng. Thứ muốn đổi cũng như vừa rồi, những cái khác ta không cần.” Truyền Sơn thở dài, nói thật lòng thật dạ.
Tuy mọi người có lòng tham, hắn cũng muốn có thứ tốt, nhưng đây chỉ là hy vọng xa vời, hắn vốn không trông mong bóc lột được gì từ người Hậu Thổ Tinh, chỉ mong trao đổi đồng giá thôi.
“Vì sao không cho ta? Các ngươi uống máu ta, ăn thịt ta, cướp đoạt sức sống của ta, ta chẳng qua chỉ muốn các ngươi đáp trả thôi.”
“Ngươi sinh ta, cũng phải nuôi ta lớn đi?”
“Ta nuôi ngươi, vì sao ngươi không đáp lại?”
“Người Hậu Thổ Tinh chết rồi, cuối cùng cũng hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho ngươi?”
“Hừ! Nhân loại giảo hoạt!” Đứa trẻ đột nhiên biến sắc mặt, lấy uy lực vô tận ném phịch dàn tế của Truyền Sơn.
“Ngươi làm gì thế? Ngươi không thể làm vậy! Hắn không lấy bản thân để hiến tế!” Canh Nhị khẩn trương, nhảy dựng lên xông tới.
Đứa trẻ xoay mặt nhìn y, mắt sáng lên, đang muốn đưa tay nhưng giữa đường rụt lại, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói một câu không đầu không cuối: “Quy tắc hạn chế… Ta đã bảo mà, ai còn biết cách liên kết với thiên địa xa xưa như thế, bất kể ngươi là ai, ở đây, ta mới là vua!”
Một tia sét đánh thẳng vào rùa ngọc, rùa ngọc mặc kệ công kích, cơ thể thoáng cái biến to đùng, nhanh chóng nhào về phía Truyền Sơn.
“Không biết tự lượng sức mình! Ngươi nghĩ ngươi hiện tại là đối thủ của ta được sao?”
Mảnh đất trăm trượng xung quanh bỗng biến thành cát chảy, vách đá vạn trượng xung quanh cũng hóa thành cát đá vô tận ập xuống, rùa ngọc biến to vẫn chưa nhào tới trên người Truyền Sơn đã bị vô tận cát đá nặng nề đè xuống đất, chỉ có dàn tế vẫn lửng lơ giữa không trung, đứa trẻ vung tay, lấy luôn một tay một mắt của Truyền Sơn.
Truyền Sơn vẫn nằm im lìm trên dàn tế.
—
Sườn núi Cầu Thủy.
Dương Quang Minh bỗng xoay người nhìn về phía sơn cốc quái thạch, cúi đầu nói: “Vị kia quá bộ tới rồi.”
“Sao lại rơi vào phía ấy?” Minh đại vu thấy lạ, chỗ ấy chính là sa mạc mênh mông không có gì cả.
Hai người Dương, Bạch đồng thời nhẹ giọng kêu lên: “Truyền Sơn!”
Hai ngày trước phương hướng vị trí Truyền Sơn truyền cho họ chính là ở đó!
Dương Quang Minh cũng mặc kệ phản ứng của những lão tổ khác, lại càng mặc kệ các trọng tài khác vẫn chưa đưa ra kết quả thi, bay thẳng về phía sơn cốc.
Bạch Đồng hơi sững người, quay đầu nói với những lão tổ khác rằng: “Trên người Truyền Sơn không hề có Thần giáp, đó đúng là lời đồn hãm hại hắn, hãm hại toàn bộ Hậu Thổ Tinh. Bất kể các ngươi tin hay không, nếu vị kia không đạt được thứ hắn muốn từ Truyền Sơn, tất nhiên sẽ tìm tới chúng ta, tới lúc đó…”
Nói tới đây, Bạch Đồng cũng nhanh chóng đuổi về phía sơn cốc quái thạch.
Minh đại vu cau mày, hắn không nghĩ lời Bạch Đồng nói là để bao che đồ đệ của hắn vào lúc này, vậy thì tức là Thần giáp chắc chắn chỉ đồn đãi rồi.
Nếu đây thật là âm mưu nhằm vào Hậu Thổ Tinh, năm bọn họ phân tán ra sẽ chỉ làm vị kia tiêu diệt từng người họ một. Hiện giờ muốn tìm được đường sống trong tay vị kia, năm người họ ngoại trừ liên hợp lại ra thì không còn cách nào khác.
Giả Xuân Sinh hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ, gật đầu với Minh đại vu, một Người một Yêu chia nhau dặn dò Giả gia và Thần Sa Môn rồi cũng đi theo sau. Duy chỉ có Trần Vong khẽ động người, rồi lại dừng bước.
Nếu các lão tổ của Hậu Thổ Tinh đều biến mất, chỉ còn lại mình hắn…
Có lẽ bí mật về nguyên khí hỗn độn sẽ có manh mối trên người tiểu tử họ La kia, nhưng nếu hắn mất cái mạng già vì tiểu tử đó thì lợi ích có át được mất mát hay không?
Ngược lại, nếu năm vị lão tổ Hậu Thổ Tinh mất đi bốn, không còn ai tranh đoạt chút linh khí ít ỏi với hắn nữa, cơ hội thăng thiên của hắn chẳng phải cao hơn ư? Hơn nữa chỉ còn lại mình hắn, bất kể là Thần Sa Môn hay Hậu Thổ Môn, đó không phải là vật trong túi hắn à/ Hắn hoàn toàn có thể thống nhất toàn bộ môn phái và lực lượng gia tộc của Hậu Thổ Tinh lại, cống hiến tài nguyên tu luyện cho một mình hắn.
Bốn vị lão tổ tự dưng bay đi, khán đài hỗn loạn, vốn dĩ đang im lặng đều trở nên nhốn nháo bàn luận, mỗi vị tu giả đều hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Chỗ khu vực trọng tài, chưởng môn các nhà vừa trấn an thuộc hạ, vừa thoáng bất an tụ lại một chỗ.
Ngoại trừ Vân Tranh Nhân, năm vị trọng tài ngoại lai khác cũng nặng nề, nhưng không có ai rời khỏi đó.
Nhưng có một vài tu giả bên khán đài cảm thấy Hậu Thổ Tinh sắp xảy ra đại sự, để tránh họa lây tới mình, kẻ nào kẻ nấy yên lặng rút lui, dự định thừa dịp hiện giờ còn yên ổn, nhanh chóng sử dụng truyền tống trận đi ngay.
Trên khán đài ít đi vài tu giả, cũng chẳng có mấy ai để ý tới.
Ngay cả bọn người Vân Tranh Nhân cũng biến mất, ngoại trừ một vài người có tâm, cũng chẳng ai để ý.