Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 154: Chương 154




Thời gian di chuyển trong truyền tống trận rất khó nắm bắt thực sự, vừa tưởng như đã qua ngàn năm nhưng cũng vừa như chỉ trong nháy mắt.

Canh Nhị nói truyền tống trận thà nói là truyền tống, không bằng nên nói là một cánh cửa, trận pháp chứa quy tắc vũ trụ kết nối hai địa điểm giữa Hậu Thổ Tinh và Lam tinh trong nháy mắt, chỉ cần đi qua điểm nối ấy là có thể nhanh chóng tới lui được hai bên.

Người đầu tiên phát hiện bản thân đã đặt chân xuống đất bằng là Truyền Sơn có tu vi cao nhất trong bốn kẻ, nhưng dù đã chạm đất, hắn cũng vẫn cảm thấy mặt đất mềm tựa bông, đầu óc cũng choáng váng, hai chân còn mềm nhũn.

“Đây là đâu?” Đào Hoa bám trên người Kỷ 14 mơ hồ hỏi.

Canh Nhị ngồi dưới đất dụi mắt, ngây người một hồi nói: “À, là nơi chúng ta từng đi qua.”

Truyền Sơn và Kỷ 14 tỉnh táo lại cũng nhận ra nơi đây, tuy chuyện đã qua lâu, nhưng ấn tượng nơi đây để lại cho họ quá sâu, có muốn quên cũng khó.

“Sao lại về dưới hầm mỏ rồi?” Kỷ 14 quay đầu nhìn xung quanh, tiện tay đẩy Đào Hoa vẫn trèo trên người hắn không chịu xuống.

Nghe thấy vấn đề của Kỷ 14, Canh Nhị xấu hổ đáp: “Tọa độ này ta có ấn tượng sâu nhất, cho nên…”

Cho nên họ đã trở lại chốn xưa, trở lại trong hầm mỏ Vân Sơn bị truyền tống lúc ban đầu.

“Ta còn tưởng nơi đây đã sụp hết.” Truyền Sơn giật mình ngẩng đầu đánh giá không gian trống trải không tính là nhỏ này.

“Cái hang này khá lớn, không thể sụp hết được. Khi đó dư âm của vụ nổ cũng bị trung hòa phần nào do trận pháp vây khốn Trách Yểm khi đó.” Canh Nhị trả lời.

Nói đến Trách Yểm, Truyền Sơn nhìn về phía Kỷ 14, hắn nghĩ tới một tia nguyên thần của Trách Yểm trong kiếm Sát Lục.

Đào Hoa tiện tay ném mấy hạt giống khắp xung quanh, hạt giống vừa rơi xuống đất đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, chẳng bao lâu sau đã phát triển thành cây to.

Thấy thực vật đặc biệt trên mặt đất, Truyền Sơn đoán đó chắc là một giống cây mây.

Giống cây mây nhanh chóng lan tràn trong lòng đất, trong vách núi nơi con mắt mọi người không nhìn thấy được.

Một lát sau, một nhánh cây mây ló ra trước mặt Đào Hoa.

Đào Hoa nhẹ nhàng mơn trớn cây mây đen như mực xuất hiện trước mặt hắn, một lát sau nói: “Bên ngoài có người đang làm việc. Dường như nơi đây là một mỏ linh thạch cũng không phong phú cho lắm.”

Ba người Truyền Sơn nghe vậy, nhìn lướt qua nhau.

“Xem ra phái Thanh Vân và Lãng quốc cũng chưa bỏ nơi đây.”

“Mỏ linh thạch cũng không dễ tìm, dù sản lượng ít, chỉ cần vẫn còn thì họ sẽ không bỏ đâu.”

Kỷ 14 nhìn lướt chung quanh, bỗng nhiên nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài thế nào đây?”

Đào Hoa lập tức tiến lên xun xoe, “Thập Tứ ca không cần sợ, muốn ra ngoài rất đơn giản, người ta bảo các tiểu bảo bối của người ta tìm ra một con đường, tìm không ra thì cứ phá, nói chung nhất định sẽ để Thập Tứ ca ca đi ra ngoài được.”

Thấy Đào Hoa chủ động thể hiện, Truyền Sơn cũng lười ra tay, kéo Canh Nhị qua, đi theo đằng sau Kỷ 14.

Cách đám người Truyền Sơn chừng một dặm, bên trong một cái hang của hầm mỏ kéo dài sâu tít.

Một loạt nô lệ mỏ đang kéo những dãy mỏ than nặng nề sắp thành từng hàng để giao hàng, bốn ngục tốt phụ trách trông coi hầm mỏ hùng hùng hổ hổ giục họ, còn 8 ngục tốt thì cầm đại đao chuẩn bị rút ra khỏi vỏ trong tay, phụ trách canh giữ và giám sát.

Những nô lệ mỏ này hoặc là phạm nhân Lãng quốc, hoặc là đầy tớ bị lừa tới, hoặc là nô lệ được bán tới, số đông còn lại là tù binh bắt giữ được đến từ Hi triều. Bất kể họ từng có thân phận như thế nào thì lúc này họ đều trần truồng như nhau, toàn thân chỉ có độc một cái khố bẩn thỉu miễn cưỡng che đi phần háng, lộ ra da thịt trần trụi bị bám đầy bụi than và bùn đất, chỉ có đôi con mắt còn nhìn được tròng trắng, những vị trí khác đều chỉ có một màu sơn đen tuyền làm người ta hoàn toàn không phân biệt được dáng dấp của họ ra sao.

Nhờ sự hỗ trợ của phái Thanh Vân, Lãng quốc rốt cuộc vẫn không bỏ mỏ than dưới chân núi Vân Sơn này.

Vì có vết xe đổ trước đó, Lãng quốc càng hà khắc với nô lệ mỏ đưa tới mỏ than này hơn, chỉ sợ họ lại nổi loạn giết chết ngục tốt, nổ tung mỏ than, càng khỏi cần nói tới chuyện bạo động lần trước đã làm một vị thái tử và mấy tiên trưởng mất tích.

Nô lệ mỏ chạy trốn ra ngoài có vài người bị bắt giữ, có vài người chạy thoát được, những kẻ bị bắt lại đều chém bay đầu, một phần ở dưới hầm mỏ không chạy trốn thì trở thành một trong những vật phẩm chôn cùng vị thái tử mất tích kia.

“Đi nhanh lên! Đừng lề mề ở đây! Nhanh lên nhanh lên!”

“Bốp! Bốp!” Tiếng roi da quất lên trên thân người bôm bốp liên tục vang lên.

Có một nô lệ mỏ trúng roi da, người ngã nhào về phía trước rồi không đứng dậy nữa.

“Con bà mi! Đừng giả chết với gia! Đứng lên cho gia!”

Roi da không ngừng quất vào người tên nô lệ mỏ ngã xuống đất kia, nhưng mãi đến khi lưng của nô lệ kia bị quật tới da tróc thịt bong cũng không thấy hắn có chút phản ứng nào.

Một ngục tốt ngồi xổm người xuống dò xét hơi thở của nô lệ nọ, chỉ chốc lát sau, gã đã đứng lên đạp một phát vào người nô lệ kia, bực bội nói: “Mẹ ôi, tốp nô lệ đưa tới mỏ lần này đúng là kẻ sau còn kém hơn cả kẻ trước, mới đưa tới được mấy ngày đã tắt thở rồi, lãng phí lương thực của lão tử! Ngươi! Cả ngươi nữa! Hai người các ngươi qua đây kéo tên xấu xố này vào hố thây đi.”

Hai nô lệ mỏ đã giao xong than đi ra khỏi hàng ngũ, yên lặng kéo khối thi thể về phía một con đường khác.

Một ngục tốt đang nhận than tiếp lời: “Tốp nô lệ này chết nhanh là bởi toàn tù binh, có rất nhiều người bản thân đã sắp chết, phần lớn bọn chúng còn có kẻ bị thương, có thể vác xác tới nơi đây đã là may mắn rồi.”

“Chết thì chết, dù sao tù binh bị bắt vẫn còn khối. Không có tù binh, còn có thể kéo dân chúng của bọn hắn tới.”

“Đúng đúng! Tốt nhất có thể kéo một nhóm gái nhà lành tới.”

Nghe những lời nói bẩn thỉu của bọn ngục tốt kia, mấy nô lệ tức run người, có người đã sắp không nhịn được nữa, nhưng bị người bên cạnh hoặc đằng sau ra sức kéo lại.

“Đám ngu ngốc Hi triều kia, sớm đầu hàng thì tốt rồi, còn nhất quyết muốn đánh nhau với chúng ta. Lẽ nào họ không biết chúng ta có tiên trưởng hộ quốc sao?”

“Nghe nói hoàng đế của họ đã muốn đầu hàng từ lâu rồi, chỉ là mấy thủ hạ đại tướng vẫn đang làm ầm ĩ. Hơn nữa nếu họ đầu hàng quá nhanh, không phải chỗ chúng ta không còn nô lệ để dùng nữa sao?” Mấy ngục tốt vô tư vũ nhục Hi triều, căn bản không coi những tù binh Hi triều bị bắt này là con người.

“Ha ha! Kể cũng đúng. Đi nhanh lên! Đã nghe gì chưa? Các gia gia nói chuyện các ngươi cũng dám nghe! Đánh chết đám ngu ngốc các ngươi!”

Một nô lệ đang giao than không kịp tránh, trên tai bị trúng một roi, lúc này thân thể nhoáng lên rồi ngã xuống.

Nô lệ vừa giao than xong trước đó cảm thấy không ổn, xoay người một cái vừa vặn đỡ được nô lệ ngã xuống kia.

Nô lệ ngã xuống trong nháy mắt các ngục tốt chưa chú ý tới lấy tốc độ cực nhanh nhét một khối gì đó không lớn vào trong đũng quần của nô lệ dìu hắn.

“Các ngươi làm gì đó! Ai cho ngươi quay đầu lại!” Ngục tốt quật một roi lên mặt nô lệ đỡ người kia.

Tên nô lệ tráng niên không chống lại, bị quật tới nỗi lảo đảo nghiêng về phía trước, tách khỏi tên nô lệ thuận thế ngã trên mặt đất kia.

Ngục tốt lại lấy roi quật nô lệ ngã trên mặt đất, “Nằm gì mà nằm, còn không mau đứng lên cho gia! Nếu không muốn làm thì nhảy luôn vào hố thây kia đi, đừng con mẹ nó vướng cẳng ở đây!”

Nô lệ kia bị quật tới nỗi liên tục cầu xin tha thứ, những nô lệ đang chờ giao than ở đằng sau hắn cả đám cứ đứng nhìn chết lặng như thế, không ai tiến lên giúp hắn, càng không ai tiến lên chống cự.

Các nô lệ đã giao than xong trước đó thì bị các ngục tốt quát mắng, xua đuổi về phía phòng giam hang động dùng để ngủ lúc tối.

“Được rồi, quật hai cái dạy dỗ chúng thôi, đừng quật chết làm gì. Để chúng mau chóng giao hàng đi, đừng con mẹ nó chậm trễ thời gian, lão tử còn muốn sớm đi uống rượu làm ấm người đây, giờ càng ngày càng lạnh rồi.” Một gã ngục tốt khác sốt ruột nói.

Chừng nửa canh giờ sau, nô lệ vừa ngã xuống bị hai nô lệ khác dìu chạy về phía phòng giam của hắn.

Khác với sự chết lặng vừa nãy, khi các phòng giam gần như vừa đóng cửa lại, mấy nô lệ mỏ lập tức lặng lẽ đứng chắn bên hàng rào cửa, vừa vặn chắn tầm nhìn của mấy ngục tốt về phía này.

Ngoài sáng trong tối, dù các ngục tốt có xách đèn soi vào trong phòng giam cũng không thấy rõ lắm, giờ lại bị chắn như thế, nếu không mở cửa lao nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra bên trong có trò gì.

“Thu Ngọc, ngươi không sao chứ?” Nô lệ xoay người lại đỡ người kia ôm cổ nô lệ được dìu vào, lo lắng hỏi han.

“Trịnh đại nhân!”

“Trịnh đầu!”

Nô lệ trong phòng giam cùng tụ tập lại.

“Xuỵt ───”

Mọi người lập tức hạ giọng, hơn nữa cố gắng chia nhau ra, vây Trịnh Thu Ngọc và tên nô lệ trung niên kia lại chính giữa.

“Không sao…” Trịnh Thu Ngọc miễn cưỡng ngồi dậy, nói với nô lệ tráng niên: “Đại nhân, đồ không bị mất chứ?”

“Không.” Nô lệ tráng niên lập tức lấy ra từ trong đũng quần một tảng đá màu đen không lớn. (cái quần này chính là cái khố được quấn theo kiểu của các võ sĩ sumo ấy cho nên thứ nhét trong đó không bị rơi ra ngoài nhé, cơ mà nhét vào được nhanh như thế cũng giỏi ghê)

“Vương đầu, đây rốt cuộc là thứ gì, làm Trịnh đại nhân mất sức lấy ra như vậy?” Một nô lệ chỉ chừng 15,16 tuổi xoay người tới trước mặt hai người, hiếu kỳ nhỏ giọng hỏi.

Các nô lệ khác cũng nhìn hai người, cũng đều không rõ tảng đá mà Trịnh quân sư tìm người đưa đưa chuyển chuyển đồ lắm lần như thế, còn chịu mấy roi mới lấy được này rốt cuộc là thứ quan trọng cỡ nào.

“Đây là ngọc thạch mà những người tu tiên dùng.” Trịnh Thu Ngọc thở gấp, mở miệng giải thích.

“Trịnh đại nhân, trên đời này có người tu tiên thật sao?” Một nô lệ khác ngờ vực.

“Có. Ta từng tận mắt thấy.” Trịnh Thu Ngọc bảo Vương Tiêu nhận lấy tảng đá.

“Vậy chuyện Lãng quốc có tiên nhân hộ quốc cũng là sự thực?”

“Tiên nhân gì! Chẳng qua là một đám ác đạo lỗ mũi trâu đã tu luyện pháp thuật nhưng không có lòng nhân hậu thôi.” Vương Tiêu mắng.

“Vậy Trịnh đại nhân lấy ngọc thạch này để làm gì?” Tên thiếu niên kia chắc là người quen biết cũ với hai người Vương, Trịnh, trong lúc nói chuyện với hai người cũng không gò ép lắm.

Trịnh Thu Ngọc uể oải mỉm cười, “Bởi vì những kẻ tu tiên kia cũng có bè cánh, người tu tiên lần trước ta thấy không phải là người phái Thanh Vân.”

Vương Tiêu bỗng nhiên xen ngang: “Người tu tiên mà ngươi nói không phải là tên thư sinh mà ngươi chạy tới cửa quỳ cầu ba ngày ba đêm, kết quả người ta cũng không thèm để ý tới ngươi ấy hả?”

Trịnh Thu Ngọc gật đầu, “Chính là hắn. Ta cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện hắn là người tu tiên thôi, hắn cảnh cáo ta không được nhắc tới hắn cho ai khác, cho nên ta vẫn không nói cho ngươi.’

“Mẹ ôi! Những kẻ tu tiên đó không một ai là kẻ tốt! Hắn còn là người Hi triều, ngươi cầu xin hắn như vậy, hắn lại coi như không thấy ngươi.” Vương Tiêu giận dữ.

Các nô lệ khác cũng đều nhỏ giọng chửi mịa nó, họ đều là binh tướng Hi triều, sau khi hai người Vương, Trịnh bị đưa tới nơi đây, có người nhận ra họ, dần dà thì lấy hai người dẫn đầu tụ tập lại thành một nhóm.

“Có người nói những tu tiên giả này không hỏi đến chuyện thế gian.” Lúc Trịnh Thu Ngọc nói câu này, khóe miệng còn nhếch vẻ châm biếm.

“Ừm? Vậy phái Thanh Vân sao lại thô tục như thế?” Vương Tiêu cười nhạt.

“Chính vì những ngọc thạch này.” Trịnh Thu Ngọc nhắm mắt lại. “Từ sau khi gặp phải tu tiên giả kia, ta bắt đầu trăm phương nghìn kế nghe chuyện của họ, sau đó phát hiện dường như họ rất coi trọng một loại ngọc cao cấp, thậm chí tìm cách thu mua ở thế gian. Sau khi để ý tới điểm đó, ta liền một mực tra xem Hi triều có loại mỏ ngọc thạch này không. Không ngờ đám lợn ngốc Lãng quốc kia vì sỉ nhục ta và đại nhân đã đưa chúng ta tới nơi đây, cũng để ta phát hiện bí mật nơi này.”

Vương Tiêu nhìn về phía Trịnh Thu Ngọc, bởi vì tên tuổi của hắn, phần lớn mọi người đều coi khinh Thu Ngọc, nhất là bọn người Lãng quốc tự cho là thông minh, có lẽ họ chẳng bao giờ ngờ tới hắn sẽ rơi vào tay Lãng quốc là bởi bảo vệ người nhà và thủ hạ tướng lĩnh, còn Trịnh Thu Ngọc thì vì bảo vệ hắn nên mới cam tâm tình nguyện cùng bị đưa tới Lãng quốc.

Đáng thương cho hoàng tộc Lãng quốc, cho rằng những tên lỗ mũi trâu hạ cấm chế gì đó với họ, nên có thể tha hồ sỉ nhục, bắt nạt, xem thường họ, đúng là ngu xuẩn cùng cực!

Hắn sẽ cho những kẻ Lãng quốc kia biết, bất luận một ai coi khinh Trịnh Thu Ngọc và người của hắn, tương lai đều sẽ phải trả cái giá cực đắt.

Trịnh Thu Ngọc dùng hai tay vững vàng bưng bát nước lên hớp vài hớp rồi truyền bát nước cho những người khác.

“Có lẽ phái Thanh Vân đã phát hiện ra loại ngọc thạch này với số lượng lớn trong lãnh thổ Lãng quốc, nhưng họ sợ tự khai thác sẽ làm những tu tiên giả khác phát hiện ra, tạo thành tranh đoạt, thế là liền mượn danh khai thác mỏ than Lãng quốc, lén thu loại ngọc cao cấp này, cái giá chính là hợp tác, hai đạo sĩ giúp Lãng quốc bảo vệ và mở rộng lãnh thổ. Đương nhiên những điều trên là suy đoán của ta, nhưng ta nghĩ chân tướng không phải vậy thì cũng sẽ không khác mấy.”

“Thì ra là thế.” Vương Tiêu nhìn tảng đá trên tay không chớp mắt, càng nhìn càng ngứa mắt, chính là vì cái thứ này!

“Ngươi đừng ném nó!” Trịnh Thu Ngọc cảnh cáo hắn, “Ta được bảo rằng những tu tiên giả đó biết nơi này của Lãng quốc có ngọc thạch họ cần, thứ trong tay ngươi chính là chứng cứ. Chỉ cần chúng ta có thể đưa nó ra ngoài, giao vào tay người nên giao, nó chắc chắn có thể phát huy công dụng, tới lúc đó nói không chừng có vài tu tiên giả sẽ vì những ngọc thạch này, chống lại những ác đạo lỗ mũi trâu kia.”

Trịnh Thu Ngọc nghỉ lấy hơi rồi nói tiếp: “Nếu như… khụ khụ, nếu như không có những kẻ lỗ mũi trâu đó can thiệp, quân đội Lãng quốc sao có thể là đối thủ của các huynh đệ Hi triều ta. Hơn nữa… dù họ không đối kháng, chúng ta cũng có thể mượn việc này tới gõ cửa nhà những tu tiên giả kia, nói cho họ, biết đâu chúng ta có ngọc thạch họ cần, chứng tỏ chi cần họ giúp Hi triều ta thì chúng ta có thể khởi động toàn bộ lực lượng Hi triều, giúp họ tìm những ngọc thạch này.”

“Đúng nhỉ, nếu chúng ta và Lãng quốc đều có tu tiên giả làm chỗ dựa, dù hoàng đế có ngốc…”

“Câm miệng!”

“Đừng nói bậy!”

Hai người Vương, Trịnh đồng thời quát bảo thiếu niên im.

Thiếu niên le lưỡi cũng không sợ, thậm chí nói thẳng: “Cũng không phải chỉ một mình ta nói thế, ai ai cũng bảo đổi hoàng đế khác thì tốt rồi, ít nhất cũng phải giết chết hết những sâu mọt Hồ gia đi, vậy thì Hi triều chúng ta cũng sẽ không bị Lãng quốc đánh cho thảm như vậy, đã mất đi nửa giang sơn rồi.”

Không ít binh sĩ có cùng nhận thức gật đầu theo.

“Tiểu tử ngươi câm miệng cho ta!” Vương Tiêu tức muốn đập hắn.

Thiếu niên oạch cái đã trốn ra đằng sau Trịnh Thu Ngọc.

Bọn lính đều cười nhìn hai người thiếu niên và Vương Tiêu.

“Tiểu Võ, sau này không được nói năng lung tung!” Trịnh Thu Ngọc dạy thiếu niên.

“Có gì không thể nói? Chúng ta đều ở Hắc Ngục của Lãng quốc rồi, còn sợ hoàng thượng Hi triều tới giết sao?” Thiếu niên không sợ chết, nói.

“Phì.” Một binh sĩ bỗng cười, “Vương đầu, tiểu tử này làm ta nhớ tới một người.”

“Ai?” Mọi người đều cùng hỏi.

“Các ngươi không biết, nhưng nói không chừng Vương đầu và Trịnh đại nhân vẫn còn nhớ. Chừng 5,6 năm trước, Giáp tử doanh của chúng ta có 3 kẻ dở hơi, kẻ dẫn đầu trong đó tên La Truyền Sơn, tiểu tử đó, rất biết kiếm chuyện, lần nào cũng có thể làm Vương đầu tức chết đi được…” Binh sĩ kia chọn vài chuyện hài hước để kể, cuối cùng buồn bã nói: “Sau đó, tiểu tử ấy mất tích trong một lần vận lương, có người nói hắn đã chết, có người nói hắn đào…”

“Không!” Vương Tiêu đột nhiên dõng lưng, cực kỳ nghiêm túc nói: “La Truyền Sơn không chết, cũng không đào ngũ. Hắn bị ta và lão Trịnh đưa đi Lãng quốc làm mật thám. Sau đó, trong hơn 2 năm, quân ta có mấy lần đại thắng, có thể giành lại đất đai và mấy tòa thành trì đều dựa vào tin tình báo và sự sắp xếp của hắn. Hắn là anh hùng chân chính của Hi triều ta!”

Chúng binh sĩ nghiêm nghị kính ngưỡng.

Thiếu niên hiếu kỳ, “Vậy vị La đại ca ấy hiện giờ…?”

Vương Tiêu và Trịnh Thu Ngọc liếc nhìn nhau, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

Một lát sau, Vương Tiêu mới cúi đầu nói: “Cha con Hồ Dư đã bán đứng hắn. Theo ta được biết… hắn đã bị người Lãng quốc hành hạ chết rồi.”

Trong phòng giam chợt im lặng một lúc lâu.

“Vương đầu, chúng ta làm phản đi.” Không biết là ai, đột nhiên nói một câu như thế.

Lúc này, bốn người Truyền Sơn đã ra khỏi Vân Sơn.

Bởi vì có Mặc Đằng (dây mây đen như mực) dẫn đường, bốn người cũng không chạm phải kết giới phái Thanh Vân bố trí, cũng không đụng độ những ngục tốt và các nô lệ mỏ.

“Cuối cùng cũng nhìn thấy bầu trời quen thuộc rồi.” Truyền Sơn ngẩng đầu cảm thán.

Kỷ 14 cũng nói: “Đúng vậy, bề ngoài chúng ta mới rời khỏi nơi đây được hơn một năm, nhưng hiện giờ ta lại cảm thấy như mình đã rời khỏi đây cả đời rồi vậy.”

“Trở về là tốt rồi.”

“Đúng vậy, về là tốt rồi.” Hai đại nam nhân nhìn bầu trời đêm đen như mực, cùng rầu rĩ một hồi.

Đào Hoa dùng khuỷu tay huých Canh Nhị, “Thập Tứ ca ca ở đây đã cưới vợ chưa?”

Canh Nhị nhớ lại, “Chưa từng nghe hắn kể.”

“Có cũng không sao hết, ta có thể chờ nàng chết.”

“Nói không chừng Thập Tứ huynh sẽ kéo nàng tu luyện theo.”

“… Rùa chết tiệt!”

“Đào Hoa thối!”

“Rùa ngốc bị người đè!”

“Đào Hoa thối không ai yêu!”

“Oa a a! Ngươi mới thối! Ngươi mới không ai yêu!”

“Oa a a! Ngươi mới ngốc! Ngươi mới bị… Không đúng, ngươi muốn bị người đè, người ta không thèm! Cũng không muốn đè người!”

“… Người ta giận thật rồi đấy!” Đào Hoa giận điên, nhào thẳng tới Canh Nhị.

Canh Nhị không cam lòng tỏ yếu kém, hai kẻ lăn nhào vào nhau quần xả.

“Hai người lại làm sao nữa? Có phép tránh mắt kẻ khác cũng không thể làm ầm ĩ như vậy.” Truyền Sơn bật cười, đi tới tách hai người ra.

Kết quả Đào Hoa cắn mũi Canh Nhị không buông, Canh Nhị thì ra sức véo tai Đào Hoa, muốn tách hai người ra cũng khó.

Kỷ 14 muốn qua giúp, Truyền Sơn đảo mắt nghĩ, ý bảo Kỷ 14 xoay người đi về phía sau.

“Thập Tứ huynh muốn đi rồi sao?” Truyền Sơn cố ý nói lớn tiếng.

Đào Hoa vội há mồm buông mũi Canh Nhị ra.

Canh Nhị véo tai Đào Hoa thêm một cái rồi cũng buông.

“Thập Tứ ca ca chờ ta với!” Đào Hoa nhảy dựng lên đuổi theo.

Kỷ 14 đứng lại, quay đầu nhìn.

Truyền Sơn xoa đầu Canh Nhị, đau lòng thổi phù vào mũi cho Nhị rùa nhà hắn, “Phù phù ─── không đau không đau, ngày mai làm một bàn thức ăn ngon cho ngươi.”

Canh Nhị che mũi, nước mắt lã chã hỏi: “Ngươi có cho ta đè không?”

“… Chỗ ấy của ngươi có đủ dài không?”

“Ngươi muốn dài cỡ nào?”

“…” Truyền Sơn sắp gặp trở ngại.

Được rồi, Canh Nhị nhớ kỹ, cỏ non nhà y thích cái đó dài.

Trong lúc Đào Hoa mang hai cái tai đỏ lừ làm nũng với Kỷ 14 oán giận Canh Nhị bắt nạt hắn, Canh Nhị hỏi Truyền Sơn: “Bên dưới có kha khá nô lệ mỏ, có cần cứu họ không?”

Truyền Sơn thoát khỏi đấu tranh tâm lý, lắc đầu cười nói: “Cứu họ còn phải bố trí ổn thỏa cho họ, còn phải làm sao cho phái Thanh Vân không phát hiện ra, hiện giờ cứu họ cũng không thích hợp. Chờ ta tìm được người nhà trước, dàn xếp họ xong xuôi, không còn âu lo gì nữa sẽ lại tới giúp họ.”

“Cũng đúng, còn không biết những nô lệ mỏ đó từ đâu tới, có phải người tốt hay không.” Canh Nhị gật đầu.

Kỷ 14 đi tới cũng nói tốt nhất không nên rút dây động rừng, Đào Hoa thì căn bản không có lòng cứ người ta.

Hai đứa nhỏ vô tình chạm mắt nhau, “xoạt!” một tiếng không hẹn cùng quay phắt đi.

Truyền Sơn và Kỷ 14 tựa như hai ông anh hoặc người cha bất đắc dĩ, chỉ có thể tự quản lý tốt người nhà mình. Nhưng Kỷ 14 thấy là lạ, lúc nào thì Đào Hoa đã thành của hắn?

“Truyền Sơn, ngươi và Canh Nhị đi tìm người nhà ngươi, ta cũng có việc riêng cần xử lý, vậy đi, trước tiên chúng ta chia tay tại đây, chờ đến khi giải quyết xong mọi việc rồi lại gặp gỡ, thế nào?” Kỷ 14 đề nghị.

Truyền Sơn đã dự liệu được về Lam tinh rồi, Kỷ 14 sẽ yêu cầu tách ra từ trước nên cũng không ngạc nhiên lắm, “Đây là bùa truyền tin ta bớt thời gian luyện chế ra, chỉ cần không ra khỏi Lam tinh, chúng ta đều có thể liên hệ được với nhau. Mặt khác, đây là một chiếc nhẫn chứa đồ có dung lượng cỡ trung, chắc có thể đựng được một ngọn Vân sơn. Bên trong ta có để một vài bùa chú và đan dược Canh Nhị luyện ra, còn có một vài pháp bảo có tính tiêu hao, ngươi cứ dùng tự nhiên, không đủ thì báo cho ta biết, ta nghĩ cách chuyển cho ngươi.”

Kỷ 14 không hề khách sáo, nhận lấy chiếc nhẫn rồi đeo luôn lên ngón trỏ trái.

Đào Hoa bực mình, sao hắn lại quên đưa đồ cho Thập Tứ ca ca chứ? Chỉ là một chiếc nhẫn chứa đồ, Thập Tứ ca ca mà nói, hắn có thể đưa cho hắn ta một đống. Tuy rất muốn mở miệng bảo Thập Tứ ca ca đừng nhận chiếc nhẫn của xương khô ca ca, nhưng hắn cũng biết nếu hắn nói thế, sau này hắn muốn đạt được Thập Tứ ca ca sẽ càng khó hơn.

“Ngươi đưa thần thức của ngươi vào, để nó nhận chủ rồi là có thể sử dụng. Ngươi thử xem.”

Kỷ 14 đưa thần thức vào chiếc nhẫn theo lời Truyền Sơn, bởi vì là vật chưa có chủ nên thần thức tiến vào rất dễ.

“Không gian bên trong cũng đủ lớn, cảm ơn. Có một huynh đệ biết luyện khí quả là lợi.”

Truyền Sơn đấm cho Kỷ 14 một quyền.

Kỷ 14 hiếm khi mỉm cười, để luôn bùa truyền tin Truyền Sơn cho hắn vào trong chiếc nhẫn.

“Đi!”

“Hẹn gặp lại sau.”

Đều là người thẳng thắn, không phải nói gì nhiều, bốn người từ đây mỗi người một ngả.

Truyền Sơn và Canh Nhị vừa chạy đi vừa nói chuyện.

“Ngươi có thể cảm nhận được người nhà ta ở phía nào không?”

“Ngươi biết.”

“Ta biết?”

“Phải. Người nhà ngươi cùng ngươi có quan hệ máu mủ, máu họ tới từ cơ thể ngươi cũng chưa biến mất hẳn, nếu ngươi muốn, ngươi có thể cảm giác được họ. Thử nhìn xem, tựa như ngươi cảm giác máu trong cơ thể ngươi vậy.” Canh Nhị hướng dẫn hắn.

Truyền Sơn dứt khoát tìm một ngọn núi nhỏ, nhảy xuống khỏi Thoi bay, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu ngưng thần tìm kiếm tia liên hệ theo mạch máu tuần hoàn.

Chừng sau một chén trà nhỏ, Truyền Sơn mở mắt.

“Họ ở phía Tây Bắc, cách đây chừng vạn dặm.”

“Nếu tìm được phương hướng rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Canh Nhị cầm lấy mấy quả lê rừng ló ra khỏi bụi cỏ.

Hai người nhảy lên Thoi bay lần nữa.

“Ta cảm thấy họ ở cùng nhau.”

“Là chuyện tốt mà.” Canh Nhị cầm một quả lê lau trên người rồi đưa cho Truyền Sơn.

“Họ đều rất yếu.” Truyền Sơn khổ sở, ôm Canh Nhị vào lòng, đặt đầu mình trên đầu y, cũng không nhận lê y đưa, bảo y cứ ăn đi.

Canh Nhị ý bảo Truyền Sơn cắn một miếng.

Truyền Sơn lắc đầu.

Canh Nhị cố chấp bắt hắn cắn.

Truyền Sơn bất đắc dĩ, đành phải cắn một miếng.

“Không chết đã là tốt rồi.” Canh Nhị nói thực.

Truyền Sơn nuốt miếng lê xuống, cắn lỗ tai y, “Nếu không phải ta, đổi lại là người khác nghe ngươi nói thế không tức chết mới lạ.”

“Ta nói không đúng sao?” Canh Nhị hoàn toàn không nhận thức được.

“Không. Ngươi nói đúng, họ không chết đã là tốt rồi. Có người, còn có ta, họ chỉ cần chưa đến lúc chết, chúng ta đều có thể cứu lại được.” Truyền Sơn nghĩ thông suốt, nhìn quả lê đưa tới trước mặt mình, há miệng cắn một miếng to.

Canh Nhị tự cắn một miếng, đút Truyền Sơn một miếng, chỉ chốc lát sau đã gặm xong quả lê rừng.

Canh Nhị gọi tới chút nước, rửa sạch cái tay dính nhằng, ngẩng đầu nói với Truyền Sơn: “Sau này ta cũng sẽ kiếm đồ ăn ngon cho ngươi ăn, đút ngươi no bụng mới thôi.” Ừ, nhất định phải bảo vệ cỏ non cho tốt, ngàn vạn lần không thể để nó héo rũ được.

Truyền Sơn ôm Canh Nhị, cảm thấy yên lòng không thôi.

“Sao mà ta may vậy, có thể thành đôi với ngươi…”

Canh Nhị cười khúc khích, có chút xấu hổ.

Truyền Sơn nhịn không được, cúi đầu gặm xuống.

Khoảng cách vạn dặm, đối với người bình thường có lẽ phải đi mất mấy năm, không chừng chết ở trên đường cũng nên, nhưng đối với hai tu giả có thể bay trên không trung, đó chẳng qua chỉ là chuyện trong nửa khắc.

Trước khi sắp tới nơi, Truyền Sơn cất Thoi bay đi, nhảy xuống mặt đất, cùng Canh Nhị chầm chậm đi về phía mục tiêu như hai con người bình thường.

“Vắng lặng quá.” Truyền Sơn bỗng lên tiếng.

“Ừ, trên đường chẳng thấy ai.” Canh Nhị đáp.

“Đêm tối gió lớn thích hợp giết người.” Nam nhân âm trầm nói.

“Ta nghĩ là bởi tất cả mọi người đã ngủ hết rồi.”

“Không có cả tiếng chó sủa.”

Canh Nhị cảm thấy giọng Truyền Sơn là lạ, ack, hắn muốn dọa y à?

Canh Nhị vội vàng quét mắt nhìn trái phải trước sau một lần, chỉ thấy trên con đường bùn đất thôn quê mênh mông, chỉ có bóng hai người họ một lớn một nhỏ chậm rãi đi qua.

Họ nên xách một chiếc đèn ***g!

Canh Nhị run người một cái, vội nói: “Ngươi nghĩ chúng ta có cần thông báo cho chó nơi này một tiếng, nói chúng ta tới rồi.”

“… Thế còn gà thì sao? Bò nữa? Vịt nữa?”

Canh Nhị nhón chân nhìn mắt hắn, “Ngươi trúng tà sao?”

Truyền Sơn cảm thấy mình quả thực trúng tà rồi, bởi hiện giờ hắn không hề cảm nhận được chút cảm giác sung sướng áo gấm về nhà, vạn người sùng bái, bạn bè hô gọi náo nhiệt như trong tưởng tượng trước đây.

“Trước đây ta cũng từng đi qua loại thôn xóm như thế này.” Canh Nhị bỗng nói.

“Hửm? Sau đó thì sao?”

“… Bị đuổi ra ngoài?”

Truyền Sơn kiềm oán giận, sờ đầu vợ an ủi.

Canh Nhị ấm ức nói: “Họ nói ta miệng quạ đen. Ta vốn muốn giúp họ, kết quả họ lại… sợ ta, còn đuổi ta đi.”

“Ngươi miệng quạ đen, ta số sao chổi, hai chúng ta trời sinh một đôi.”

Canh Nhị bật cười.

Truyền Sơn bỗng dừng bước chân.

Có không ít người từ trong căn nhà lặng lẽ mò ra.

Đợi một lát, sắc mặt Truyền Sơn đã đen hơn cả đêm tối.

Bởi vì họ bị bao vây!

Làm Truyền Sơn giận hơn nữa là, những người vây quanh họ còn cầm nhiều loại vũ khí.

Canh Nhị cũng bối rối, hỏi Truyền Sơn: “Cảm giác của ngươi không sai chứ? Người nhà ngươi chắc là ở đây sao? Đừng tìm lầm chỗ, vào ổ trộm gì đó…”

Truyền Sơn đang định bảo những kẻ đó dừng lại, tìm người hỏi một câu, chợt nghe:

“Đường dài thăm thẳm, đêm khuya người vắng, hai vị bằng hữu thật hăng hái, còn ở đêm gió lạnh buốt xương, nước đóng thành băng thế này đi dạo trăng tìm…”

“Sai rồi sai rồi.” Có người ở đằng sau nhắc nam tử.

Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu, nhìn trời rồi vô tư đổi đề tài: “Tiếc quá, đêm nay lại không có trăng, nơi các ngươi muốn tìm chắc là không tìm được rồi. Không bằng như vậy đi, có câu ca dao nói rằng, ‘có bạn từ phương xa đến thăm, chẳng phải là điều vui mừng hay sao, bạn bè khắp bốn bể, góc trời kể cũng gần, vừa tới cửa nhà, cửa bồng cũng vì huynh mở cửa đón chào’. Các huynh đệ, đốt đèn lên, nhìn xem là thần tiên phương nào!”

“La! Truyền! Hải! Ta đã nói với ngươi bao lần, chớ lải nhải mấy câu văn nửa mùa của ngươi với ca ta, mỗi lần nghe là lão tử đều muốn quật ngươi chết! Cửa bồng… cửa bồng cái đầu nhà ngươi! Tiểu tử ngươi có phải vào rừng làm cướp rồi không?”

Thanh đao đầu quỷ nam nhân trẻ tuổi cầm trên tay rớt xuống đất, “… Anh?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.