Lão trông cửa thấy ánh mắt hai người nhìn thẳng vào phía bên trong cứ như thể muốn xông vào ngay liền nhận định nghề nghiệp của hai người này tức khắc ─── lừa đảo.
“Khụ, hai vị đạo trưởng tới đây, không biết có gì dạy bảo?” Lão trông cửa không muốn đắc tội người ta nên chầm chậm nói, thầm nghĩ nếu muốn hóa duyên thì cho mấy đồng rồi đuổi đi là được.
Tiểu đạo sĩ lau nước miếng vốn không tồn tại trên mặt, vừa dùng thần thức tiếp tục tìm kiếm lối vào trận trong, vừa quay đầu nhìn về phía đạo sĩ đằng sau.
Người vóc dáng cao to đằng sau cung kính nói: “Tất cả do quan chủ phân phó.”
Lão trông cửa nhìn đạo sĩ vóc dáng cao, lại nhìn tiểu đạo sĩ lùn, ông còn tưởng…
Tiểu đạo sĩ nhận ra sự ngờ vực của ông lão, ưỡn ngực một cái nói, “Đây là đạo đồng của bản quan chủ.” (oimeoi, suýt nhầm vai =)))
“À…” Lão trông cửa kéo dài giọng, đưa ánh mắt thương hại nhìn về phía tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ không rõ ông lão trông cửa vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn y, vì không giải thích được nên niệm to một tiếng “Vô Lượng Thiên Tôn” trước rồi nói: “Chào cụ, chúng ta là đệ tử của Hậu Thổ Quan, đi qua nơi đây, phát hiện trong quý phủ có oán khí bay lên, chính là dấu hiệu ma vật sắp xuất hiện. Để tránh ma vật xuất thế hại người, nên bần đạo tới quý phủ trừ ma hàng yêu.”
“… Tiểu đạo trưởng đừng ăn nói bậy bạ, cái gì oán khí ma vật, lời này mà truyền ra ngoài, Trương phủ ta sống sao được? Trông ngươi tuổi còn nhỏ thế này, ta sẽ không báo quan, các ngươi đi nhanh lên đi!” Lão trông cửa xoay người định đóng cửa lại.
Tiểu đạo sĩ đưa tay, nhưng trước khi chạm vào vạt áo ông lão thì lại rụt về.
Cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm đóng lại cái ‘rầm’.
Tiểu đạo sĩ gãi búi tóc mãi mới búi lên được, rũ mi mắt, xoay người nhìn về phía đạo sĩ cao to, “Làm sao đây? Người ta không cho chúng ta vào.”
Người cao to dường như đã dự liệu được kết cục này từ trước, vô tình nói: “Có tìm thấy lối vào trận trong không?”
“Vẫn chưa thấy, cửa đóng nhanh quá, lối vào trận trong luôn thay đổi, ta vẫn chưa tìm thấy nó. Còn ngươi thì sao?”
Đạo sĩ vóc dáng cao to cũng lắc đầu, giơ cây gậy treo vải lên chỉ vào bức tường cao trượng hai (=12 thước), “Cứ làm theo kế hoạch 2, trèo lên đầu tường Trương phủ đi.”
“Hả? Đã sang kế hoạch 2 rồi?” Tiểu đạo sĩ tỏ vẻ bực bội, vậy y chuẩn bị nhiều lời giải thích như vậy không phải lãng phí vô ích sao?
“Hoặc là ngươi có thể gõ cửa lại lần nữa, người giữ cửa liệu có đồng ý cho ngươi vào không.”
Tiểu đạo sĩ ngẫm nghĩ rồi cau mặt nói: “Được rồi, trèo tường thì trèo tường đi.
“Không phải trèo tường, là trèo lên đầu tường.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Có!” Đạo sĩ cao to tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc, “Đúng rồi, có cần ta nâng ngươi lên không?”
Tiểu đạo sĩ ngừng suy nghĩ về sự khác biệt giữa “trèo tường” và “trèo lên đầu tường”, ack, sao y lại cảm thấy câu hỏi cuối cùng của tên này có vẻ không tốt đẹp gì nhỉ?
Hùng Mộng Châu nhìn lá cờ vải của mình, lại nhìn người ta, cười phì.
Rốt cuộc hai đứa này muốn làm gì vậy?
Họ không có tu vi, nhưng sao lại nhìn ra trong Trương phủ có oán khí chứ?
Lại nghĩ tới thể chất kỳ lạ của người cao to kia, Hùng Mộng Châu càng hiếu kỳ về hai thằng nhóc này hơn. Chậc, cứ tưởng vừa từ biệt sẽ không bao giờ gặp mặt lại nữa, không ngờ duyên phận của họ không chỉ mỏng manh như vậy?
Các tu giả khác dùng thần thức quan sát hai người đều có suy nghĩ tương tự với Hùng Mộng Châu, đều không rõ hai người thường này tại sao lại chạy tới Trương phủ nói muốn hàng yêu trừ ma vào lúc này.
Lẽ nào hai người này có vài năng lực đặc biệt bẩm sinh, có thể nhìn thấy những thứ như oán khí và âm khí?
Có tu giả tu vi cao có hứng thú với hai người, tự nhiên cũng tiện thể quan sát qua tư chất của họ, dù chỉ dùng thần thức quét qua một lần nhưng đáp án cũng không sai lệch bao nhiêu. Khi nhìn ra hai người đều không phải người tu hành thì cũng không để ý lắm.
Trong Thính Trúc Uyển của Trương phủ. Thanh Dương Tử nghi ngờ dò xét một hồi, rồi trong mắt cũng hiện lên vẻ khinh thường ngay tức khắc, vẻ mặt lại trở về lạnh nhạt lần nữa.
Năm đệ tử lấy Minh Quan Tử dẫn đầu không dám quấy rầy Thanh Dương Tử, cùng đứng ở bên cạnh Thanh Dương Tử đợi phân phó.
Bên này, ngoài tường rào Trương phủ, hai người vẫn còn đang cố gắng trà trộn vào Trương phủ trong cái nhìn soi mói của một đám tu giả.
“Người thường sẽ không nhanh nhẹn như ngươi, ngươi phải trèo vào theo kiểu vất vả lắm ấy.” Đạo sĩ vóc dáng cao to hướng dẫn cho tiểu đạo sĩ.
Tiểu đạo sĩ vừa đưa chân lên trên đầu tường, nghe thấy câu ấy, đành phải ‘bất cẩn’ tuột chân xuống.
Người vóc dáng cao ở đằng sau thuận thế nâng cái mông đầy thịt của y, còn xoa nhẹ hai cái, như thể đang sờ mó, mặt thì nghiêm trang nói: “Quan chủ, không vội, chúng ta thử lại lần nữa.”
Tiểu đạo sĩ… dẫm một phát lên mặt người vóc dáng cao to.
Bên ngoài Trương phủ không thể hiện rõ, nhưng bên trong lại tự bộc lộ khí phái của thế gia vọng tộc truyền đời.
Một phủ đệ lớn như vậy ở chốn này, cảnh quan thiên về vùng Giang Nam sông nước đẹp đẽ tinh xảo, trong phủ có đủ loại vật dụng trang trí và nhà cửa mặc dù cổ xưa nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp, vừa nhìn đã biết gia chủ chắc chắn đã mất công gìn giữ.
Lão trông cửa nghe thấy tiếng động khoanh tay đứng dưới bức tường, nghiêng đầu nhìn nhóc mập cuối cùng cũng trèo lên được đầu tường đang ung dung ngắm cảnh cười hì hì.
Đạo sĩ mập ngồi trên tường, nhìn ông lão trông cửa đang nhìn chăm chú y thì cười xấu hổ.
Ông lão suýt thì không nghiêm mặt nổi, đành cười quát mắng: “Đi xuống.”
Đạo sĩ cao to xuất hiện, ôm lấy nhóc mập nhảy xuống.
“Ta bảo các ngươi nhảy ra ngoài mà các ngươi lại dám nhảy vào trong?!” Lão trông cửa biến sắc, mặt giận dữ, vội vàng cầm cây chổi ở cạnh cửa lên, đồng thời quay đầu cao giọng hô với vào trong phủ, “Người đâu, có trộm xông vào phủ!”
“Có trộm? Trộm ở đâu?”
Trong Trương phủ rối loạn ồn ào, không ít gia đinh nghe tiếng chạy tới.
Chờ quản gia dẫn người chạy ra đến cửa, lại thấy lão trông cửa và ba bốn gia đinh đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều mơ màng không rõ.
“Thuận thúc, ngươi nói có trộm, trộm đâu rồi?” Quản gia đẩy gia đinh ra, hỏi lão trông cửa.
Lão trông cửa cầm chổi trúc, nhìn đầu tường, lại nhìn xung quanh, cuối cùng lẩm bẩm tự hỏi: “Kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy họ nhảy vào mà… người đâu rồi?”
Đúng vậy, người đâu rồi?
—
“Vù, vù, vù.” Mấy bóng người cùng xuất hiện trên không của Trương phủ.
Lão khất cái vốn ở dưới chân tường trước đó hỏi vu vơ với không khí, “Lão Hùng, họ là ai? Bây giờ đang ở đâu? Có phải đã vào trận không?”
Hùng Mộng Châu nào biết đáp án, nhưng việc này hắn nhất định phải ra mặt giải thích rõ ràng, bằng không phải đeo danh xấu mất.
Hùng Mộng Châu bất đắc dĩ hiện thân, sẵng giọng nói với lão khất cái: “Làm sao ta biết họ ở đâu? Vừa rồi không phải mọi người đều nhìn đấy sao?”
“Lão Hùng, có phải ngươi đã lấy được thẻ bài vào trận không?” Lão khất cái hùng hổ hỏi Hùng Mộng Châu, “Ta không biết hai người kia rốt cuộc ẩn dấu tu vi kiểu gì, nhưng rõ ràng họ và Hùng Mộng Châu nhà ngươi có liên quan. Nói đi, phái Thanh Vân các người có phải đã tính toán từ trước, những người các ngươi ở ngoài ngụy trang đánh lạc hướng chúng ta, còn hai người kia thì cầm thẻ bài trong tay tiến vào trong trận lấy báu vật trước không?”
“Thẻ bài gì chứ? Hôm nay ta vừa mới tới, lão khất cái ngươi đừng ngậm máu phun người! Hai người kia căn bản không phải đệ tử của ta, càng không có liên quan gì tới phái Thanh Vân ta.”
Thư sinh trung niên bị Truyền Sơn phát hiện đầu tiên cũng hiện thân, nói: “Vô Vong lão tổ, thứ trong này mọi người đều đã giữ một thời gian dài như thế, ngài thân là lão tổ Nguyên Anh Kỳ, đã ăn hết phần cốt thì thôi đi, dù sao cũng phải chừa cho chúng ta ít nước xuýt chứ, thế mà ngài vừa tới đã nốc hết một hơi, có phải quá đáng quá không vậy?”
Các tu giả tu vi thấp hơn khác không dám nói lời nào, nhưng trên mặt đều tỏ vẻ tức giận với Hùng Mộng Châu.
Hùng Mộng Châu tức quá mà cười, “Lý Thiện Tư, sư phụ ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như thế. Nếu không phải nể mặt sư phụ ngươi, hôm nay ta đã để ngươi binh giải tu lại rồi đó.”
Lý Thiện Tư hơi lùi về sau một bước, sờ pháp bảo sư phụ mới ban bên hông, tâm lại ổn định, nhưng không nói thêm nửa lời nào nữa.
Hùng Mộng Châu mắng to những tu giả khác: “Một đám ngu ngốc, các ngươi không có cách để phá trận, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đi vào thì liên quan quái gì tới bản lão tổ? Sao không nghĩ xem, nếu hai người kia thực sự là đệ tử của ta, ta sẽ cho các ngươi cơ hội phát hiện ra ư?”
Da mặt lão khất cái giật bắn lên, lời Hùng Mộng Châu không phải lão chưa nghĩ tới, nhưng quả thực lão đã thấy Hùng Mộng Châu nói chuyện với đôi huynh đệ kia. Nếu giữa họ không có liên quan gì, lão tuyệt đối không tin. Hơn nữa, đôi huynh đệ kia nếu là người thường thật, làm sao có thể dễ dàng đi vào trận trong được? Hắn làm ăn mày thăm dò trận pháp trong tòa thành nhỏ này đã nửa năm trời còn chưa tìm được lối vào trận trong!
“Tôn giả!” Thanh Dương Tử mang theo 5 tên đệ tử bay đến bên cạnh Hùng Mộng Châu.
Năm tên đệ tử đều vội chào Hùng Mộng Châu.
Hùng Mộng Châu tức giận phất tay một cái, hắn vốn không muốn lộ mặt, chỉ định âm thầm bảo vệ đệ tử môn hạ, nào ngờ lại bị ép xuất hiện như vậy.
Thanh Dương Tử truyền âm bằng thần thức: “Tôn giả, đây là chuyện thế nào vậy? Hai người kia…”
Thanh Dương Tử không rõ vị lão tổ Nguyên Anh này sao lại âm thầm theo tới, trong lòng nổi lên chút bất an nhưng vội vàng kiềm nén lại. Chuyện đã đến nước này, hắn không thể lui lại được. Hơn nữa, sau lưng hắn có vị kia làm chỗ dựa, ngược lại cũng không sợ Hùng Mộng Châu sẽ xúc phạm tới hắn.
“Chẳng liên quan tới ta.” Hùng Mộng Châu cả giận, nói.
Thanh Dương Tử cúi đầu, nuốt xuống nửa câu sắp sửa ra khỏi miệng.
Minh Quan Tử thấy Thanh Dương Tử mãi không nói năng gì, không biết Vô Vong lão tổ nói thế nào với hắn, gấp đến độ nhìn thẳng vào Hùng Mộng Châu. Bảo bối bên dưới Trương phủ này đối với hắn thực sự quá quan trọng, nếu đệ tử phái Thanh Vân lấy được còn tốt, dù sao hắn cũng có cách lấy lại, nhưng nếu là người ngoài đạt được, vậy thì phiền toái.
Nín lặng một hồi, Minh Quan Tử vẫn không nín nổi, nhỏ giọng hỏi Thanh Dương Tử: “Sư thúc, hai người phàm kia có phải đã vào trận trong thật rồi không?”
Thanh Dương Tử không trả lời.
Minh Quan Tử càng sốt ruột, nhịn không được, nói: “Sư thúc, hai người phàm kia đều có thể đi vào trận trọng, tức là chúng ta cũng có thể. Xem ra lối vào trận trong ở ngay trong cửa Trương phủ, chúng ta có cần tới xem thử không?”
“Ngu xuẩn!” Thanh Dương Tử nghe hắn nói còn chưa kịp đáp lại thì Hùng Mộng Châu đã lên tiếng mắng.
Minh Quan Tử bị giật mình im bặt.
“Thanh Dương Tử ngươi chưa nói cho bọn hắn biết hay sao? Lối vào trận trong nơi này vẫn luôn biến hóa, vừa rồi lối vào ở chỗ đại môn kia, bây giờ ngay cả ta cũng không biết nó sẽ xuất hiện ở đâu.”
“Tôn giả, đệ tử còn chưa kịp nói nhiều với chúng.”
“Ừ, người không biết không tức cười, tức cười cái là một vài người cho rằng mình giỏi trận pháp, bản thân không tìm được lối vào liền bịa ra một lý do cần thẻ bài, mới thực sự là làm mọi người buồn cười đấy!”
Lão khất cái mặt từ đỏ hồng chuyển sang tái xanh, dường như đã tức quá mức rồi, “Hùng lão nhi, hình như ngươi cũng tự khoe ngươi giỏi trận pháp, Tiêu Đỗ Cái ta không vào được, còn ngươi thì thử vào cho ta xem!”
Minh Quan Tử ngẩng phắt đầu nhìn về phía Hùng Mộng Châu.
Thanh Dương Tử cúi đầu không nói.
Hùng Mộng Châu cau mày, chỗ bảo địa này thực ra đã bị phái Thanh Vân biết từ sớm, nhưng vì cơ duyên chưa đến nên vẫn chưa đến đây lấy báu vật được.
Theo hắn hiểu, cách vào trận ở nơi này phái Thanh Vân vẫn chưa phá giải được, nhưng vị ở trên kia lại có ý giục và muốn lấy báu vật rồi.
Hơn nữa, theo vị kia suy đoán, bảy ngày sau chính là dịp bát âm tụ hội, cũng chính là lúc ngày âm tháng âm năm âm, chính là điều kiện lấy bảo vật tốt nhất, nhưng điểm ấy lại không thể để người ngoài biết được.
—
Bên ngoài giương cung bạt kiếm, bên trong Truyền Sơn đang kéo Canh Nhị đứng trước một tiểu lâu xa hoa, liếc nhìn nhau.
“Vừa rồi sao ngươi lại thay đổi địa điểm nhảy? Sao ngươi biết nơi này là lối vào trận trong?” Canh Nhị mặc áo đạo sĩ ngẩng đầu hỏi.
“Ta không biết.” Truyền Sơn thành thật đáp lại, “Trực giác đi.”
Kỳ diệu là, có vẻ Canh Nhị cũng chấp nhận đáp án này, y còn gật đầu hùa theo: “Điều này chứng tỏ học thức về trận pháp của ngươi đã vượt qua một cảnh giới, miễn cưỡng có thể chạm đến cấp bậc tông sư rồi.”
“Hửm?”
Canh Nhị giải thích: “Qúa trình học tập, thứ nhất, bắt chước; thứ hai; thông thạo; thứ ba, suy luận; thứ tư, sáng tạo; bây giờ ngươi đang ở giai đoạn thứ ba. Tới đây, đại sư, thử đoán xem nơi này là ảo cảnh, hay là thế giới thực?”
Truyền Sơn cười cười, sải một bước rộng…
Mãi đến tận chạng vạng, tu giả xuất hiện chung quanh Trương phủ ngày một nhiều.
Hùng Mộng Châu thầm sửng sốt, nếu hắn nhớ không lầm, chuyến này rõ ràng phái Thanh Vân chỉ có người trong nội bộ mới biết, mà tin tức nơi này có báu vật cũng chưa từng lưu truyền trong giới tu giả, tại sao hôm nay lại thoáng cái đã xuất hiện nhiều tu giả như vậy?
Ai đã tiết lộ tin tức? Hay có âm mưu gì mà hắn không biết đang triển khai trong tòa thành nhỏ này?
Có vài tu giả chưa từ bỏ ý định dạo một vòng quanh Trương phủ, nhưng mãi không phát hiện ra lối vào trận trong, cũng không thấy hai đạo sĩ kia.
Hành vi của những tu giả này ngoại trừ khiến người Trương phủ không vui và lo lắng ra thì dường như những tu giả khác cũng không hề có ý kiến chút nào, họ ước gì có ai đó phát hiện ra lối vào trận trong ấy chứ.
Hùng Mộng Châu và lão khất cái trông thì bất hòa to đấy, nhưng cũng không thực sự cãi nhau như hy vọng của vài tu giả khác, sau mấy câu tranh chấp qua lại thì đã ẩn mình như thể không có việc gì hết.
Ai cũng đang đợi thời cơ tới. Có vài tu giả đã từng gặp nhau hoặc có quan hệ đều tiến lại, hoặc truyền âm truyền bùa, vừa chia xẻ tin tức họ nhận được, vừa nghĩ cách lôi kéo cao thủ, để tiện lát nữa chia thêm phần trong chén canh đoạt được của báu vật.
Đệ tử phái Thanh Vân dưới sự hướng dẫn của Thanh Dương Tử, trở lại Thính Trúc Uyển.
Minh Quan Tử dường như có lời muốn nói với Thanh Dương Tử, vẫn theo thật sát sau mông hắn.
Tối hôm đó.
Trong Thính Trúc Uyển, Trương phủ.
Từ trong cái giếng nước bát quái trong uyển ló ra một cái đầu.
Canh Nhị quay đầu nhìn bốn phía, nhảy ra khỏi giếng.
Truyền Sơn cũng nhảy ra theo sau, hai người đều biết đã ẩn mình, khí tức cũng thu lại gần như không có, không chỉ đệ tử phái Thanh Vân trong Thính Trúc Uyển, mà kể cả đám người Hùng Mộng Châu chờ quanh đó cũng không một ai phát hiện hai người tự dưng xuất hiện ở đây.
“Sao lại đi ra nhỉ?” Canh Nhị tự hỏi.
“Người ta không thích chúng ta nên đã đá ra thôi.” Đạo bào trên người Truyền Sơn đã hóa thành tro bụi, hắn tiện tay kéo ra một chiếc hắc bào che cơ thể cường tráng lại, chuyển giọng nói: “Ngươi nghĩ vừa rồi chúng ta đã tiến vào trận trong chưa?”
“Là sao?” Canh Nhị nhìn thăm dò về phía bên trong cái giếng vừa bò ra.
“Ta luôn cảm thấy vừa rồi quái vật kia muốn nói gì đó với chúng ta, hình như nó đang ép chúng ta ra khỏi trận.”
“Có lẽ nó muốn chúng ta làm gì đó ở bên ngoài trận giúp nó?” Canh Nhị suy đoán.
“Chẳng hạn như? Nó muốn chúng ta giúp nó làm gì thì cũng phải nói rõ ràng ra chứ, cứ đá chúng ta ra như vậy, ai biết phải giúp thế nào?”
“Ta chỉ nói là có lẽ. Có lẽ người ta chỉ không thích chúng ta… Có người đến.”
Hai người cùng nhìn về phía uyển môn.
Chủ nhân Trương gia – Trương Nghiễn Gia qua tuổi bốn mươi, khí chất nho nhã, ngẩng đầu nhìn sắc trời, bước chân qua vòm uyển môn hình hoa.
Truyền Sơn kéo Canh Nhị, nhìn Trương Nghiễn Gia đi qua bên hai người.
“Người này…” Truyền Sơn nhìn chằm chằm bóng lưng của người trung niên, như đang nghĩ gì đó.
“Ngươi quen hắn sao?” Canh Nhị ngẩng đầu hỏi.
Truyền Sơn đang lục lọi ký ức của mình, “Đi lên xem thử trước đã. Chúng ta đi ra từ chỗ này chắc chắn là có nguyên do.”
Truyền Sơn không nói tới việc vừa rồi con quái vật kia đánh nhau với hắn có vẻ hết sức vội vã bức thiết.
Trương Nghiễn Gia khẽ gõ cánh cửa gỗ chạm trổ trong uyển, nói: “Tiên trưởng, Trương mỗ đến đây quấy rầy.”
Bên trong không có tiếng động truyền ra.
Trương Nghiễn Gia lại gõ thêm lần nữa, “Tiên trưởng, Trương mỗ có việc thỉnh giáo.”
Cửa gỗ khắc hoa im lặng mở ra.
Thanh Dương Tử ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ngay chính giữa phòng, tròng mắt như ngủ mà không phải ngủ.
Trương Nghiễn Gia nói tiếng ‘thất lễ’ rồi bước vào trong.
Ngoài cửa, Truyền Sơn nhìn thấy phong phạm cao nhân của Thanh Dương Tử, trên mặt hiện lên nét cười nửa chế giễu, truyền âm bằng thần thức, nói: “Nhìn kia kìa, đây mới là phong phạm của tu giả chứ, ai như ngươi, chỉ biết có ăn thôi.”
Canh Nhị lặng lẽ lấy bánh thịt từ trong ngực ra nhét vào miệng, ăn xong mới ném cho hắn một câu: “Ngươi thì giống tu giả chắc?”
Truyền Sơn cướp lấy cái bánh thịt thứ hai của y, cắn mất một miếng to.
Canh Nhị… Giận!
“Tiên trưởng, xin hỏi các ngài dự định bao giờ thì đi?”
Thanh Dương Tử tựa như đã ngủ, rũ mắt không hề có ý nhướn lên.
Có lẽ Trương Nghiễn Gia đã quen với loại thái độ coi khinh này của Thanh Dương Tử, chỉ lầm lũi tự nói: “Ngài nói còn cần thêm thời gian, rốt cuộc phải chờ bao nhiêu lâu nữa? Ta có thể để người nhà và bọn hạ nhân trong phủ rời đi trước không?”
Thanh Dương Tử vẫn giữ im lặng như trước.
Trương Nghiễn Gia giận dữ gọi Thanh Dương Tử: “Tiên trưởng?”
“Câm miệng, ồn cái gì mà ồn?” Minh Quan Tử áo gấm đi ra từ phía trong, cau mày quát: “Không phải đã bảo các ngươi, không được dặn dò thì không được tới quấy rầy sao? Sự huyền bí của đạo gia, có nói các ngươi cũng không hiểu. Sư thúc ta đang tu hành, còn không mau cút đi!”
Thiếu niên áo xám tu hành trong góc phòng mở choàng mắt.
Trương Nghiễn Gia căm tức Minh Quan Tử, chắp tay cười lạnh lùng, “Cút? Đây là nhà ta, các ngươi là khách, chỉ nghe nói chủ đuổi khách, chưa từng nghe khách đuổi chủ.”
“Đám đạo sĩ các ngươi tới nhà ta nói nhà ta có ma vật cần trừ bỏ, bằng không ma vật ra được sẽ gây bất lợi với cả tòa thành Lâm Diêu, ta vì nể tình bách tính Lâm Diêu mới đồng ý cho các ngươi làm phép trừ ma ở nhà ta, cũng nhịn các ngươi đến tận bây giờ. Nhưng hôm nay chủ nhà ta đây không thể hỏi chút chuyện con con, đây là đạo lý gì chứ?”
Minh Quan Tử không ngờ một người phàm lại dám tranh luận với hắn, mặt lập tức sầm xuống.
Trương Nghiễn Gia cười lạnh, nói: “Các ngươi nói các ngươi đến từ đạo quán Thanh Vân, nhưng ta không những chưa từng nghe tới cái tên ấy, hơn nữa… các ngươi thân là người xuất gia vì sao lại mặc quần áo lụa là? Còn không tu tỉnh cách ăn nói và nhân phẩm?”
Minh Quan Tử đen mặt, gằn từng chữ hỏi: “Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa xem!”
Thiếu niên áo xám lo lắng nhìn Trương Nghiễn Gia, lại nhìn thoáng qua Minh Quan Tử.
Trương Nghiễn Gia một tay chắp đằng sau, một tay vuốt chòm râu dưới cằm, vẻ mặt không hề sợ hãi, nói: “Lặp lại lần nữa thì sao? Trương mỗ ta mặc dù không phải quan lại, nhưng cũng không phải hương thân quê mùa để các ngươi tùy ý lừa dối trêu chọc, nếu các ngươi có ý định lừa dối, lúc này rời đi còn kịp, nếu để ta biết các ngươi có lòng dạ bất nghĩa nào khác… lời nói của Trương Nghiễn Gia ta vẫn còn có trọng lượng trước mặt Huyện lệnh thành này đấy!”
Truyền Sơn đang dùng thần thức lén quan sát những người này bỗng nắm thật chặt tay Canh Nhị.
Canh Nhị nghi ngờ nhìn về phía hắn, dùng thần thức hỏi: “Kẻ thù à?”
“Không phải, là ân nhân.”
Có lẽ Minh Quan Tử chưa từng bị người phàm bất kính bao giờ nên lập tức giận tím mặt, vung chưởng định dạy dỗ nam tử trung niên.
Truyền Sơn bất chấp có bại lộ hay không, tay khẽ động chỉ đợi cứu người.
Nhưng vào lúc này, Thanh Dương Tử vẫn không có động tĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu mở mắt, nhẹ vung ống tay áo lên, hóa giải thế tiến công của Minh Quan Tử.
“Sư thúc!” Minh Quan Tử kêu lên: “Phàm nhân này dám vô lễ với ngài như thế, sư điệt ta…”
“Không cần.” Thanh Dương Tử mở mắt ngẩng đầu nhìn Trương Nghiễn Gia, lạnh nhạt nói: “Giờ hợi sáu ngày sau trừ ma, trước giờ đó không nên tới quấy rầy, đi đi.”
Trương Nghiễn Gia cau mày, Thanh Dương Tử lạnh nhạt càng đáng ghét hơn so với nam tử áo gấm kiêu ngạo kia, đó là cái kiểu khinh thường từ trong lòng, lời nói đối với mình càng giống như một kiểu bố thí.
Người này thực sự buồn cười, nếu không phải…
Một trận gió cuốn đi Trương Nghiễn Gia đang tức giận, Trương Nghiễn Gia mở to hai mắt, bỗng phát hiện cơ thể mình bị mất khống chế bay lên bầu trời, thoáng cái đã bị ngọn gió kỳ quái cuốn ra khỏi Thính Trúc Uyển.
Truyền Sơn lôi kéo Canh Nhị, đuổi theo ngọn gió kỳ lạ.
Trong Thính Trúc Uyển, Minh Quan Tử khó hiểu nhìn Thanh Dương Tử, “Sư thúc, người này vô lễ như thế, tại sao không để sư điệt dạy dỗ hắn? Cũng để hắn biết được sự khác biệt giữa tiên gia và phàm nhân!”
“Hắn vẫn hữu dụng.” Thanh Dương Tử dường như không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Thứ ta bảo các ngươi mang đã mang tới rồi chứ?”
“Đã mang tới rồi ạ.” Minh Quan Tử cướp lời.
Thanh Dương Tử chỉ một cái về phía miệng giếng bát quái trong Thính Trúc Uyển, nói: “Các ngươi dựa theo phân phó của ta, kết thành trận pháp ngồi thiền tu luyện quanh miệng giếng kia, giờ hợi sáu ngày sau là lấy được báu vật.”
Minh Quan Tử mừng rỡ vô cùng, “Sư thúc, bảo bối thực sự vẫn còn? Không bị ai lấy đi?”
“Đi đi!”
“Vâng!”
Nghe thấy truyền âm, năm người cùng trả lời, không ai dám hỏi thêm nữa, cùng hiện thân trong viện.
Trương Nghiễn Gia trơ mắt nhìn mình bay ra khỏi Thính Trúc Uyển, bay qua chính đường chỗ cha mẹ ở.
Hạ nhân nhìn thấy kêu thét sợ hãi, Trương phủ hoảng loạn lúng túng.
Trong nháy mắt, Trương Nghiễn Gia liền bay đến khu Đông Hiền Cư mà hắn và phu nhân hắn ở.
Trong sân có quái thạch giả sơn mà hắn thích, nhưng dù có thích đến cỡ nào cũng không muốn bị đâm vào.
Trương Nghiễn Gia nhắm chặt hai mắt lại, đây là kết cục vì đã vô lễ với tiên gia sao?
Biết rõ đối phương thủ đoạn ghê gớm, nhưng vẫn không nhịn được chống đối đối phương, bản thân hắn có cái tật xấu này a, gần như đã hại cả đời hắn rồi, ha hả!
“Lão gia ───!” Trương phu nhân nhào ra.
“Mau cứu lão gia!” Tiểu thư đồng bị dọa thét to.
Người hầu phản ứng mau cùng nhào về phía Trương Nghiễn Gia.
Trương Nghiễn Gia đã chuẩn bị sẵn kết cục đau đớn khi đụng phải giả sơn, thậm chí chuẩn bị bị đụng một phát đầu rơi máu chảy, gãy xương nát thịt. Hắn có thể khẳng định Thanh Dương Tử sẽ không giết chết hắn, bằng không hắn cũng sẽ không sống đến tận bây giờ.
Một cái tay đỡ lấy cái hông của hắn.
“Lão gia?!” Trương phu nhân thoát lực được nha hoàn dìu, lấy khăn tay che miệng gọi.
“Lão gia, ngài không sao chứ!” Thư đồng nhào tới trước người hắn.
Những người hầu khác cũng đều vây tới.
Trương Nghiễn Gia mở một cái mắt, hửm? Hắn đang đứng yên ổn ở giữa nhà?
Trương Nghiễn Gia hai mắt mở to, quay đầu nhìn về phía giả sơn, nhìn lại chỗ hắn đang đứng, cũng nhìn thấy một bàn tay to đỡ ở bên hông hắn.
Trương Nghiễn Gia quay đầu, một thiếu niên béo lùn chắc nịch dễ thương đang ngửa đầu cười với hắn.
Trương Nghiễn Gia cũng mỉm cười với thiếu niên. Đứa trẻ này con nhà ai? Bạn của con trai hắn – Trạch Vũ sao? Nhưng sao y lại mặc áo đạo sĩ?
“Trương đại nhân, đã lâu không gặp.”
Một giọng nam trầm vang lên bên cạnh hắn, bàn tay kia cũng rời khỏi hông hắn.
Trương Nghiễn Gia xoay phắt người lại, chỉ thấy một nam tử anh tuấn cao to vô cùng đằng sau đang ôm quyền mỉm cười với hắn.
Người này không mặc áo đạo sĩ, nhưng khoác một thân hắc y, mà quần áo hắn mặc không phải loại thường thấy ở Hi triều.
“Ngài là…?”
“Trương đại nhân có lẽ không nhớ rõ, trước khi tại hạ tòng quân, từng may mắn gặp ngài một lần, sau đó đệ đệ của tại hạ còn được ngài chăm sóc. Tại hạ còn tưởng ngài ở Uất huyện gần 10 năm sắp được thăng chức, không ngờ…”
“Không ngờ ta bị bãi quan về nhà?” Trương Nghiễn Gia cười ha ha một tiếng, trong đầu ra sức nghĩ ngợi đôi huynh đệ này có thể là ai.
“Trương đại nhân, ở đây không phải chỗ nói chuyện, ngài xem…”
“Đúng đúng, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện đi.” Trương Nghiễn Gia đảo mắt, phát hiện phu nhân và thư đồng đều đang dùng ánh mắt kinh ngạc, cảm kích, sợ hãi nhìn nam tử cao lớn và thiếu niên kia.
Mới vừa rồi là người này cứu hắn? Họ làm thế nào vào được nội viện? Hai người này rốt cuộc là ai? Tới đây lại có mục đích gì?
Trương Nghiễn Gia nói tiếng thất lễ, đi dỗ yên phu nhân hắn trước, lại căn dặn hạ nhân liên quan không cần nhiều lời, cuối cùng bảo thư đồng mau pha trà đưa vào căn nhà mé Đông, cũng bảo hắn gọi quản gia tới.
Sắp xếp xong xuôi, Trương Nghiễn Gia đi trước dẫn đường.
Truyền Sơn gật đầu làm lễ với Trương phu nhân, mang Canh Nhị đuổi theo Trương Nghiễn Gia.
“Ngươi biết hắn?” Canh Nhị hỏi.
“Ha hả, đúng là khéo thật, không ngờ lại gặp ở đây.” Truyền Sơn thấp giọng cười.
Hắn vốn không có ý kinh động tới đám người phái Thanh Vân và chủ nhân phủ này, nhưng khi nhìn thấy chủ nhân nơi đây lại là ân sư của đệ đệ thì không thể không ra tay, đúng lúc hắn cũng có vài việc muốn thỉnh giáo chủ nhân tòa phủ đệ này.
“Hắn là Huyện lệnh của quê ta, tên Trương Nghiễn Gia, lúc ta tòng quân hắn chính là Huyện lệnh Uất huyện, phong thái đoan chính, lòng dân cũng yên. Sau nghe Truyền Hải nhắc tới, mới biết hắn vẫn chưa được đổi vị trí, mãi đến khi Truyền Hải dẫn người nhà rời khỏi quê hương, hắn vẫn là một quan huyện nho nhỏ.” Truyền Sơn vừa cười vừa nói.
“Nghe Truyền Hải nói, Trương đại nhân chính là ân sư của hắn, Truyền Hải thi đậu tú tài xong liền được hắn giúp đỡ, còn được hắn đề cử nên mới được vào kinh dự thi, lại càng không cần nhắc tới sự trợ giúp của hắn trong quá trình chạy trốn khỏi quan phủ nữa. Nói chung, La gia ta nợ hắn khá nhiều.”
“Trời đã có an bài sẵn.” Canh Nhị lẩm bẩm.
Trương Nghiễn Gia quay đầu lại, “Tiểu huynh đệ vừa rồi nói gì vậy?”
Truyền Sơn và Canh Nhị vẫn dùng thần thức nói chuyện với nhau, chỉ có câu cuối cùng Canh Nhị mới phát ra tiếng, Trương Nghiễn Gia hoàn toàn không biết hai người đã tường tận lai lịch của hắn.
Canh Nhị cười với hắn, “Không có gì. Ta chính là thấy lạ, Trương đại nhân không sợ chúng ta là người xấu sao? Tại sao nhìn thấy chúng ta mà không kinh ngạc chút nào?”
Trương Nghiễn Gia vuốt râu cười to, “Nếu ta không đoán sai, mới vừa rồi vị hiệp sĩ này đã cứu ta đi? Nếu có thể ra tay cứu người, hoặc các ngươi là người tốt, hoặc các ngươi có điều nhờ vả ta, vậy ta cần gì phải sợ các ngươi? Còn về phần vì sao không kinh ngạc…. nếu trước đó các ngươi cũng thấy một vị đạo trưởng đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi, còn lộ mấy diệu pháp tiên gia thì hôm nay ngươi cũng sẽ bình tĩnh như ta thôi.”
“Trương đại nhân vui tính ghê.” Truyền Sơn khen ngợi.
“Ha ha! Đừng gọi ta là đại nhân, bây giờ ta không phải quan lại, nể mặt ta gọi một tiếng Trương thúc, hoặc không thì gọi ta một tiếng Trương Tam quái là được.”
“Tam quái?” Canh Nhị hiếu kỳ.
Có lẽ Trương Nghiễn Gia nhìn Canh Nhị mà thích nên đi thong thả đồng hành cùng y, nói: “Đó là biệt hiệu mà các hương thân phụ lão ở Uất huyện trước đây đặt cho ta, nói ta điều quái thứ nhất là không nhận hối lộ, thứ hai là không đánh đại bản, thứ ba là mười năm không được thăng chức, nên mới gọi là Trương Tam quái.”
Truyền Sơn bật cười, Trương đại nhân này dường như rất đắc ý với biệt hiệu của mình, lời nói đầy vẻ kiêu ngạo.
HẾT5