Truyền Sơn giết chết tên nô lệ mỏ gian *** nữ nhân xong, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Năm người này hắn một người cũng không muốn buông tha. Tuy nói với tình trạng hiện tại của hắn, muốn đối phó bốn người này khá trắc trở, nhưng nếu như một lòng muốn giết chết đối phương vậy đương nhiên lại là một cách nói khác.
Đối với hắn, giết người dễ hơn đả thương người nhiều. Được đặc huấn quân đội, đối với cách lợi dụng hoàn cảnh kết hợp lực lượng bản thân phát huy lực sát thương lớn nhất thế nào, hắn có thể vận dụng thuần thục.
Nếu thiếu niên tên Á sinh có thể thầm trợ giúp hắn một tay, vậy phần thắng của hắn càng lớn hơn nữa.
Chẳng qua, hắn không biết lá gan thiếu niên kia làm sao, thấy hắn ta tới giờ còn chưa xông ra, có khả năng là bây giờ đã bị dọa nhũn cả chân rồi, như vậy hắn sẽ không thể trông cậy đối phương còn có thể đến giúp hắn được.
“Ngươi là cái thứ gì?” Vừa nhìn thấy rõ hình dáng Truyền Sơn, tên nô lệ mỏ lên tiếng càng hoảng sợ.
Đây còn là người sao? Không phải xác chết vùng dậy chứ?
“Ta là người muốn giết các ngươi.” Truyền Sơn âm trầm nói.
Truyền Sơn vừa mở miệng, đối phương đã không còn sợ, chỉ cần là người sẽ không có gì phải sợ.
“Tên đáng buồn nôn này, thật to gan! Dám tới đánh địa ngục ngũ hổ chúng ta ư!”
Truyền Sơn không rảnh châm biếm những người này. Dù sao người thế này ở đâu chẳng có, kết hợp lại thành một đoàn đội là coi như mình cũng có thể tung hoành. Ngũ hổ? Hôm nay hắn sẽ biến họ thành ngũ thi!
“Đệt mợ! Lão đại chết rồi! Tam ca, giết hắn!” Một tên nô lệ mỏ khác chạy qua kiểm tra tình huống của đồng bạn kêu to.
“Cái gì? Đại ca đã chết?” Tên nô lệ cao gầy nói chuyện với Truyền Sơn lúc đầu hoài nghi lỗ tai của mình.
“Khốn nạn! Giết hắn báo thù cho đại ca!” Một tên nô lệ mỏ khác hơi lùn một chút, cơ thịt xoắn xuýt cầm cuốc trong tay bổ về phía Truyền Sơn.
Một người cách Truyền Sơn xa nhất thì vô thanh vô thức đánh bọc sườn hắn.
Truyền Sơn lười đánh, né người một cái, tránh cái cuốc đang bổ về phía hắn. Hắn thừa dịp chạy về đống sọt than đằng sau. Lúc này hắn không hề cảm kích hạt châu Canh Nhị đưa tẹo nào, con người nếu như không cảm nhân được đau đớn, hơn nữa tinh lực dồi dào quá, dù cho ngươi có bị trọng thương bao nhiêu đi nữa, chỉ cần có thể bò dậy được thì vẫn có thể giết người phóng hỏa được.
Sọt than, xe gỗ, khung gỗ, đống lửa, con đường chật hẹp, miếng gỗ chống tường. Truyền Sơn đã ghi tạc cảnh vật chung quanh từ lâu nhanh chóng phán đoán.
Bốn người chỉ có ba đang đuổi giết hắn, có thể họ nghĩ giết hắn không cần dùng toàn lực. Người còn lại kia đang kiểm tra nữ nhân chỉ còn lại nửa đoạn thân thể, hình như đang xem nàng đã chết hay chưa.
Thấy người đằng sau sắp đuổi kịp hắn, Truyền Sơn lấy cái cuốc khều sọt than bên cạnh làm nó đổ ‘uỵch’ ra đất.
Sọt than liên tiếp đổ xuống, chặn lối người đuổi giết hắn.
Địa ngục ngũ hổ… hiện tại chỉ còn tứ hổ thôi, vừa chửi ầm vừa tránh sọt than đi bắt hắn.
Truyền Sơn dựa theo tuyến đường đã vạch sẵn trong đầu, vùi đầu phóng về phía chất đống giá gỗ, chỗ ấy đúng lúc hình thành một tam giác với đống lửa, dựa theo kế hoạch của hắn…
“Bồm bộp.”
Truyền Sơn dừng chân lại, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác dưới chân không đúng, hình như hắn đã giẫm phải… chết toi! Hắn sao lại xui xẻo như thế?
Địa ngục tam hổ đằng sau đã xông tới, hán tử trung niên xông tới đầu tiên thừa dịp Truyền Sơn dừng lại, nện xẻng lên vai hắn.
Truyền Sơn kêu lên một tiếng đau đớn, dưới chân sụp xuống.
“Toi! Bên dưới này trống không!”
Những lời này không phải Truyền Sơn hô lên, mà là tên nô lệ đạp hắn một xẻng.
Chỉ nghe “lộp bộp, lạch cạch, uỳnh ───!”
Miếng gỗ vuông gác trên hầm mỏ bỏ không không thể chịu được trọng lượng bốn người nam tử thành niên đè lên, hơn nữa đã lâu không tu sửa, đã đứt gãy ngay giờ khắc này.
Nghe thấy tiếng vang, một ‘hổ’ cuối cùng cũng buông tha nữ nhân xông tới, chỉ thấy mấy người huynh đệ của hắn và tên đầu sỏ gây nên kia đang cùng nhau rơi xuống hầm mỏ bỏ không đen kịt.
“Quái lạ! Vì sao trên hầm mỏ bỏ không này không đốt đèn?” Thực ra ‘hổ’ đó cũng biết, với tình trạng hiện nay, trong mỏ người người tự lo thân mình còn chưa xong, Đinh lão đại và Canh Lục nào có tinh lực dư thừa ra ngoài duy tu sửa chữa ***g đèn báo hiệu ở các nơi hiểm yếu.
Lúc Canh Nhị và Kỷ 14 chạy tới, đã thấy một gã nô lệ mỏ vóc ngươi coi như to lớn đang cầm một cây đuốc to soi liên tục xuống một cái hố to.
Kỷ 14 kéo Canh Nhị lại, nói nhỏ: “Là địa ngục ngũ hổ, cường đạo nổi dang trong hầm mỏ. Họ hễ ra khỏi cửa là đều có nằm người cùng đồng hành, nếu như chỉ có một hai người thì không đáng sợ, nhưng năm người cùng nhau…”
“Hình như ta chỉ thấy một mình hắn?” Canh Nhị cũng nói nhỏ.
Kỷ 14 quay đầu nhìn khắp nơi.
“Lão đại họ không có đây, không biết trốn đâu rồi. Tứ hổ trong địa ngục ngũ hổ cũng không có gì đáng sợ, nhưng lão đại của họ lại là… một trong thập đại hung ma, nổi danh là giảo hoạt hung ác và háo sắc.” Kỷ 14 tựa hồ có phần phản cảm với cái danh xưng thập đại hung ma này.
“Ngươi đã nhìn thấy Truyền Sơn chưa?”
“Chưa.”
“Chúng ta tới gần xem.”
“Chờ đã! Có thể giải quyết một người thì một người. Ngươi giúp ta canh chừng, ta đi giết tên ở miệng hố kia.” Kỷ 14 căn dặn Canh Nhị, nắm chặt đại đao của ngục tốt trong tay, lặng lẽ lần mò đi qua.
‘Hổ’ cuối cùng ngay cả chết cũng không biết vì sao mà chết, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, sau đó đã thấy đầu mình bay lên.
Trong khoảnh khắc dưới lòng bàn chân trầm xuống, Truyền Sơn vô thức giơ cuốc mắc vào mép miệng hố.
Đáng tiếc sức rơi khá lớn, cái cuốc bị dính bùn đất trượt dần. Truyền Sơn thậm chí có thể cảm thấy sức gió khi tam hổ kêu thảm thiết rơi qua người hắn.
Cái cuốc cứ trượt từng chút một, Truyền Sơn vội vã vươn tay, muốn cắm ngón tay vào trong bùn đất để cố định cơ thể.
“Ui!” Cắm vào đá rồi, ngón tay suýt thì gãy.
Trên đỉnh đầu có ánh lửa soi xuống, Truyền Sơn nghe thấy tiếng gọi bên trên: “Nhị ca, Tam ca, Tứ ca, các ngươi có thể nghe thấy giọng ta không?”
Truyền Sơn thở cũng không dám, đối phương chỉ cách hắn cự ly một cái xẻng, nếu để đối phương phát hiện ra, chỉ cần kiếm cây gỗ nào đó hất hắn một cái thì hắn nhất định sẽ phải xuống dưới cùng tam hổ.
Kiên trì không được bao lâu, trong thời gian tưởng chừng như đợi đủ một năm, nhưng kỳ thực chẳng qua là thời gian một chén trà.
Một thứ đen đen, tròn tròn bay từ trên xuống.
“Bộp!”
Tiếp theo một thi thể không đầu rơi sát qua người hắn rớt vào hố sâu.
“Ai? Là ai làm? Cửu muội! Cửu muội!” Một tiếng khóc thê lương của nữ nhân truyền tới từ trên đỉnh đầu.
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên.
“Kỷ 14! Là ngươi? Đây là chuyện thế nào?” Giọng chất vấn khá quen, Canh Lục.
“Ta cũng vừa tới.” Giọng bình tĩnh của Kỷ 14.
“Các ngươi có thấy Tân 279?” Đây là giọng lo lắng của Canh Nhị.
“Canh Nhị ───!” Truyền Sơn cố lấy sức toàn thân kêu to.
Lập tức, phía trên hố xuất hiện một cái đầu, hô to vào bên trong:
“Truyền Sơn, là ngươi sao? Ngươi ở đâu?”
“Ta ở ngay chỗ dưới ngươi ba thước, ngươi kiếm cây gậy hoặc sợi dây thả xuống đây.” Truyền Sơn ngửa đầu bảo.
Một ngọn đèn thả xuống, chiếu sáng xung quanh Truyền Sơn, cũng soi tới chỗ hắn.
“Ngươi chờ một chút, ta làm ngay đây!”
Chỉ chốc lát sau, một sợi dây thừng thả xuống, Truyền Sơn nắm đầu dây giật giật.
“Ngươi nắm chắc, đừng nhúc nhích, ta kéo ngươi lên.”
Chưa đến một khắc, Truyền Sơn cuối cùng đã bò lên trên mặt đất nhờ lực kéo của Canh Nhị.
Mà lúc này, hiện trường đã tới trạng thái hết sức căng thẳng.
Kỷ 14 ngăn ở phía trước, không để bất luận kẻ nào tới gần miệng hố.
Canh Lục cùng một đám thủ hạ của hắn, ước chừng hơn mười người đang vây quanh họ.
Mà ở phía sau Canh Lục, một nữ tử mặc la quần đang khóc hu hu ôm nữ nhân chỉ còn nửa đoạn không biết sống hay chết.
Canh Nhị dìu Truyền Sơn đi tới bên cạnh Kỷ 14.
Ánh mắt Canh Lục rơi xuống người Truyền Sơn, lập tức cau mày.
Người này còn là người sao? Mặt kia nát gần như ma rồi.
“Có ai có thể giải thích đây là chuyện gì không?” Canh Lục hỏi.
Truyền Sơn quét một vòng nhìn hiện trường, đột nhiên cười ha hả.
“Có gì buồn cười lắm sao?” Canh Lục sắc mặt xấu xí.
“Ha hả, ta cười các ngươi tới thật đúng lúc. Đúng lúc thịt nữ nhân kia cũng chín.”
Câu nói đầu tiên như dầu chảy vào nồi lẩu, làm Canh Lục và thủ hạ của hắn nhảy dựng tại chỗ.
Truyền Sươn vẫn đang cười, nhưng trong mắt hắn không có ý cười, lạnh như băng nhìn đám người Canh Lục đang nóng nảy.
Canh Nhị cố kéo Truyền Sơn. Người này làm sao vậy? Với loại tình huống này đâu có thích hợp gây thù hằn.
Họ chỉ có ba, đối phương có gần hai mươi mốt, nhìn kiểu gì cũng thấy là bên chịu đòn.
“Là các ngươi làm?” Canh Lục vẻ mặt như muốn ăn thịt người.
Truyền Sơn cười nhạt, “Sau khi vừa nhìn thấy các ngươi tới, ta liền nhảy vào trong hố sao? Sau đó lại bảo Canh Nhị kéo ta lên?”
Ánh mắt Canh Lục âm lạnh, nhìn từ tình huống lúc họ chạy tới, thật sự không giống là họ làm, nhưng cái thái độ này của Tân 279 là ý gì?
“Là địa ngục ngũ hổ.” Kỷ 14 đột nhiên mở miệng.
Canh Lục dời mắt đi, “Vậy họ đâu?”
Kỷ 14 nhìn về phía Truyền Sơn, Truyền Sơn tiện tay chỉ về đằng sau.
Cái hố đen kịt không biết thông tới đâu, Canh Lục muốn tới xem, lại lo ba người họ.
“Lục ca!” Giọng nữ nhân vang lên.
Canh Lục quay đầu lại.
Truyền Sơn, Kỷ 14 cũng cùng nhìn về phía nữ nhân. Chỉ có Canh Nhị sắc mặt mất tự nhiên cúi đầu nhìn ngón chân y.
“Chuyện gì?”
“Cửu muội muốn người kia qua.” Nữ nhân cố kiềm sự đau khổ xuống, run giọng nói.
Ánh mắt Truyền Sơn rơi xuống người nữ tử chỉ còn lại nửa đoạn thân thể, chỉ thấy nàng kia đang giơ một tay lên, miễn cưỡng chỉ về phía hắn.
Nữ nhân này thế mà vẫn chưa chết.
Truyền Sơn không nói hai lời, lúc này đi về phía nữ nhân nửa đoạn kia.
Canh Nhị muốn kéo hắn lại nhưng không kéo nổi.
Canh Lục tránh đường, để Truyền Sơn đi qua.
Kỷ 14 lo Truyền Sơn rơi vào vòng vây, cũng đi theo. Canh Nhị thấy chỉ còn mình y một mình ở vòng ngoài, buồn rầu một hồi, cắn răng một cái cũng đi theo.
Vòng vây hợp lại, ba người và hai nữ tử, còn cả Canh Lục đứng giữa vòng tròn.
Truyền Sơn dừng bước chân lại bên người nữ nhân.
Nữ nhân nửa đoạn kia cố gắng ngước mắt lên, môi mấp máy, tựa hồ đang nói gì đó với Truyền Sơn.
Truyền Sơn quỳ một chân xuống đất, nửa ngồi xổm quỳ bên người nữ nhân, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
Trong miệng nữ nhân phát ra tiếng ‘ha hả’.
“Ngươi hiện tại không cần lo lắng, những súc sinh khi dễ ngươi đã bị ta giết sạch rồi.” Ánh mắt Truyền Sơn nhìn nữ tử rất dịu dàng, hắn biết nữ nhân này không sống được lâu nữa, có lẽ sẽ đi ngay bây giờ.
“Cảm ơn… giết… giết… ta…” Hơi thở cuối cùng trong miệng nữ nhân biến thành ngôn ngữ.
“Ngươi muốn ta giết ngươi?”
“A…. A….” Nữ nhân dường như muốn gật đầu. Cả đời này nàng đã không thể hình dung bằng hai chữ thê thảm nữa, trong lúc hấp hối, trong đầu nàng cũng không hiện lên bất luận chuyện gì tốt đẹp, ngoại trừ khuôn mặt đáng sợ này.
Vì sao nàng không gặp người này sớm hơn?
Lần đầu tiên, có người không có bất luận mục đích gì, không có bất luận yêu cầu gì ra tay cứu giúp nàng.
Hắn vì nàng, không để ý mạng mình mà xông ra.
Hắn vì nàng, lấy một địch năm, giết chết những súc sinh khi nhục nàng.
Hắn quỳ gối trước mặt nàng, tựa như đối mặt một vị công chúa cao quý.
Nam nhân tốt nhường ấy. Nàng không để ý mặt hắn đáng sợ thế nào, cũng không để ý hắn có thể để nàng ăn cơm no. Nàng nghĩ, nếu như nàng có thể gặp hắn sớm hơn, nàng nhất định sẽ làm hắn hạnh phúc, nàng rất muốn rất muốn có một gia đình, cùng một nam tử thương yêu nàng gắn bó bên nhau, lại vì hắn sinh hai hài tử khả ái…
Nếu những điều này không thể trở thành sự thật, như vậy để mình chết trên tay hắn, sạch sẽ đi đón luân hồi mới. Coi như là ban ân cuối cùng cho cuộc đời nàng đi.
“Giết… giết… ta….”
Truyền Sơn cười, một nụ cười dịu dàng vô hạn. Chậm rãi vươn tay ra với nữ nhân, nhẹ nhàng xoa mặt nàng.
Nữ nhân tựa như đang hưởng thụ, nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt nữ nhân.
“Xoẹt.”
Một tiếng cực nhẹ, cổ nữ nhân vẹo sang một bên, mang theo nụ cười thở hơi cuối cùng.
Truyền Sơn giữ yên tư thế quỳ một gối, thật lâu không hề động đậy.
Những người có mặt không ai nói gì.
Canh Nhị nhìn bóng lưng Truyền Sơn, trong lòng khó chịu vạn phần.
Y có thể khẳng định Truyền Sơn không quen nữ nhân này, vậy Truyền Sơn đang tế ai? Hắn đang chia buồn ai? Đang biểu đạt áy náy và nỗi niềm thương nhớ vô tận với ai?
–
Triết Triêu Á tìm kiếm một phen trên cái giá trong phòng ngủ, không tìm thấy bất luận thứ gì trong tưởng tượng của hắn.
Canh Nhị không phải người thường, hắn có thể khẳng định điểm này.
Người như vậy vì sao lại rơi vào Hắc ngục hầm mỏ này, hắn nghĩ thế nào cũng không ra. Trong mắt hắn, kỳ nhân biết bày binh bố trận như Canh Nhị hẳn là giống quốc sư Minh Quyết Tử được người cung phụng mới đúng.
Tiết Triêu Á tin chắc Canh Nhị chắc chắn có mục đích gì đó không để ai biết mới vào trong Hắc ngục ăn thịt người này, nên hắn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm trên giường Canh Nhị.
Thật ra không phải hắn muốn tìm ra cái gì, hắn chỉ không quen có người giữ bí mật trước mặt hắn, còn hắn thì không thể nắm trong tay và lợi dụng. Cho nên hắn luôn muốn tìm ra một số thứ có thể làm hắn hiểu hơn về Canh Nhị.
Đáng tiếc, giường của Canh Nhị cũng như cái giá dựng tường trong phòng ngủ hắn, vừa nhìn đã biết, ngoại trừ một ít rơm và sợi bông cũ kỹ xoắn bện với một chiếc chăn vải thô ra thì không còn gì khác.
Tiết Triêu Á không cam lòng, đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại ngồi xổm xuống cố gắng khôi phục giường lại trạng thái ban đầu. Thế rồi ánh mắt hắn rơi sang giường của La Truyền Sơn ở đối diện.
–
Bầu không khí trong sân mỏ có chút là lạ.
Nhiều người như vậy nhưng không ai mở miệng, đây đó tựa hồ đều đang âm thầm cảnh giác đối phương, lại tựa hồ đang chơi trò nghẹn hơi thở xem ai mở miệng trước.
Truyền Sơn khép hai mắt nữ tử Cửu muội lại, yên lặng cũng không biết đang nghĩ gì. Nhất là da trên mặt hắn đã hư thối hơn nửa, càng làm người ta không thể đoán được tâm tư tình cảm từ mặt hắn.
Cũng không biết một ngọn gió từ đâu tới, thổi qua sân mỏ, lập tức luồng gió mang mùi thi thể hư thối truyền vào khoang mũi nữ tử Cửu muội kia.
Thực ra, cái mùi này vừa nãy đã có rồi, chỉ là bầu không khí căng thẳng quá, khiến mọi người tạm thời quên mất. Nhờ cơn gió không mời mà tới, thứ mùi này càng đậm hương hơn. Nữ tử nhịn không được muốn giơ tay áo lên che miệng mũi, nhưng lại sợ người khác nghĩ lầm nàng ghét bỏ mùi của chính tỷ muội mình, phải cố chịu đựng.
Nhưng thứ mùi này rốt cục truyền từ đâu tới, sao lại có cảm giác như gần ngay bên cạnh?
Nữ tử quan sát Truyền Sơn đang lặng yên, thấy thứ mùi thối ấy hơn nửa là toát ra từ mặt hắn, nhìn lại đôi tay đen đen đỏ đỏ phồng lên như bị nứt nẻ, mà những mảnh da nứt nẻ ấy lại cùng nhau nát rữa, cuối cùng đã xác định được nơi mùi thối phát ra.
Nử tử đành phải nhẫn nại, không rõ sao một người đã thối nát như thế rồi mà vẫn còn sống được.
Truyền Sơn nào biết tâm tình hận không thể lập tức cách xa hắn ba dặm của nữ tử kia, hiện tại trong lòng hắn tràn đầy lo lắng cho người đối diện. Lại nghĩ tới người nhà có khả năng cũng bị xúc phạm trong thời loạn thế…
Canh Nhị do dự một lát, vươn tay ra. Ngay lúc y gần chạm vào vai Truyền Sơn, Truyền Sơn đột nhiên vươn thẳng thắt lưng đứng dậy.
Canh Nhị vươn tay vào khoảng không, y nắm chặt tay, lặng lẽ rút lại.
“Đi thôi.” Truyền Sơn phá tan trầm mặc.
“Khoan đã!”
Canh Lục đứng bên cạnh nữ tử mở miệng bảo Truyền Sơn đợi đã.
Truyền Sơn quay đầu lại, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Canh Lục.
“Không phải ngươi, ta tìm Canh Nhị. Các ngươi có thể đi trước, Canh Nhị ở lại.”
Truyền Sơn nhìn Canh Nhị một cái, Canh Nhị cũng vừa vặn nhìn vào mắt hắn, trong mắt y rõ ràng có sự hoảng loạn và bất an.
“Ngươi tìm Canh Nhị có chuyện gì?”
“Ta tìm Canh Nhị chứ không phải ngươi.” Canh Lục không đáp, hai mắt lạnh lẽo nhìn về phía Canh Nhị có vẻ vô cùng lo lắng bất an đứng một bên.
Canh Nhị cúi đầu, hai chân trần cũng cọ vào nhau.
“Canh Nhị là bạn ta, chuyện của y là chuyện của ta.”
Canh Nhị nghe vậy, cảm kích nhìn Truyền Sơn một cái.
Truyền Sơn cười cười, bước lên phía trước hai bước che chắn cho Canh Nhị.
Kết quả, Canh Lục làm như không thấy động tác của hắn, ngược lại nói với một người khác: “Kỷ 14, ngươi nói xem sao?”
Kỷ 14 không nói chuyện, chỉ cầm lưỡi dao trong tay đổi hướng khác.
Canh Lục yên lặng, động tác của Kỷ 14 đã thay cho thái độ của hắn. Tân 279 có năng lực gì hắn còn chưa thăm dò, nhưng Kỷ 14 lợi hại thế nào hắn đã sớm biết, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thực sự không muốn là kẻ địch với tên này.
Canh Lục còn đang suy nghĩ phải mở miệng thế nào, chợt nghe bên cạnh, một giọng nữ mềm mại khéo léo vang lên.
“Canh Nhị, ta có việc thỉnh giáo ngươi, ngươi có bằng lòng lưu lại hay không?”
Thanh âm vừa vang, Truyền Sơn dời ánh mắt về phía nữ nô lệ mỏ hiếm thấy trong mỏ này.
Chỉ thấy nữ nô vừa mở miệng này thoạt trông sạch sẽ hơn nhiều so với phần lớn nô lệ mỏ, không những sạch sẽ, mặt mũi cũng khá xinh xắn, mái tóc dùng khăn vải bọc lại, trên người lại phủ la quần, tuy rằng chỉ là chất vải thô, nhưng khí chất cũng không như nữ hài nông gia bình thường, ngược lại có vài phần tựa như thiên kim tiểu thư trong khuê phòng nhà giàu, ngay cả tuổi cũng không đến hai mươi.
Nữ tử như vậy lại có thể sống sót trong mỏ, còn có thể sống khá tốt, Truyền Sơn kinh ngạc cũng có phần bội phục Canh Lục. Ở nơi đây, bản thân hắn lại có một bạn nữ như vậy, thường không phải phúc khí mà còn là tai họa. Dù Canh Lục thân là ‘Lệ quỷ’ lại là lão đại một phương, nhưng muốn bảo vệ nữ tử này chu toàn, nói vậy cũng phải cố gắng trả cái giá không nhỏ đâu.
Nữ tử ấy đưa nữ tử chỉ còn nửa đoạn trong lòng giao cho một người bạn, nhờ Canh Lục kéo tay đứng lên, từ từ đi tới trước mặt Canh Nhị.
Canh Nhị ngẩng đầu lại nhanh chóng cúi đầu, tựa hồ như sợ gặp nữ tử này, lùi lại đằng sau một bước.
Truyền Sơn tiến sang ngang một bước, lại ngăn trở đường nhìn của đối phương lần nữa, “Các ngươi có gì cần nói thì nói luôn đi.”
“Ngươi là…”
“Tân 279.”
“Ta biết ngươi.” Nữ tử khe khẽ thở dài, nói như thể trách trời thương dân lắm ấy: “Hôm đó ngươi chịu khổ trên đài. Nhưng… cũng bởi vì ngươi, hầm mỏ này rối loạn.”
Truyền Sơn không đổi sắc mặt.
“Ngươi coi như đã cứu Cửu muội, nhưng hãy xem tiền căn hậu quả đi, cũng có thể nói Cửu muội bởi vì ngươi nên mới gặp phải kết cục này. Ngươi nói có đúng không? Tân đại anh hùng.” Nữ tử vừa nói vừa vén tóc bị thò ra ngoài khăn vải, giương mắt nhìn về phía Truyền Sơn.
Giọng nữ tử mềm mại, nội dung lại như lưỡi dao, ít nhất cũng đã cắt hai vết. Mà cũng bởi những lời này của nữ tử, làm bầu không khí thoáng thả lỏng lại trở nên khẩn trương.
Đồng bạn của Canh Lục cùng dùng ánh mắt thù địch nhìn về phía hai người Truyền Sơn và Canh Nhị.
Chính bởi vì hai người đó mà hầm mỏ mới đại loạn, mới liên lụy cuộc sống của mọi người càng trở nên gian khó. Trước đây ít nhất khi ngủ không cần lo nửa đêm bị người làm thịt, giờ thì đừng nói ngủ, đi trên đường cũng phải cẩn thận bị người ta đập cho một nhát.
Từ ngày đóng cửa hầm tới nay mới có bao nhiêu ngày? Nô lệ mỏ đã chết ít nhất một phần ba! Lúc này mới là ngày thứ mười năm thôi.
Mặc dù trong lòng Truyền Sơn khó chịu, nhưng con người là thế, bản thân nhận thức được sai lầm là một chuyện, nhưng bị người khác vạch trần lại là một chuyện khác. Hơn nữa hắn luôn cảm thấy nữ tử nói những lời này không giống như nói với hắn, liếc mắt nhìn về phía Canh Nhị đằng sau. Qủa nhiên, trông người nọ như mắc tội lớn, đầu thấp không thể nào thấp hơn được.
Truyền Sơn thấy Canh Nhị như vậy, trong lòng khó chịu, lập tức phản pháo: “Tiền căn hậu quả? Nếu như hai gã đạo sĩ kia không hạ thủ với ta thì sao lại xảy ra chuyện sau này? Ngươi muốn tìm đầu sỏ gây chuyện vì sao không tìm họ? Hay ngươi cho rằng hai gã đạo sĩ kia ngươi không làm gì được, đành phải chụp chậu phân đó lên cái tên nửa chết như ta? À, suýt thì quên mất, xét tiền căn hậu quả, ngươi nên đi tìm những người đã nhốt ngươi vào đây mới đúng.”
Nữ tử thật không ngờ Truyền Sơn không những không tỏ vẻ hổ thẹn khổ sở như nàng đã lường trước, trái lại còn tương nàng một phát, nhất thời tức giận, giọng điệu cũng không còn dịu dàng nữa.
“Nhưng ngươi không thể phủ nhận, nếu không phải do ngươi, chúng ta bây giờ vẫn sống tốt đẹp, Cửu muội cũng không bị chết thảm như thế!” Vừa nói, nữ tử vô ý trừng Canh Nhị đang cúi thấp đầu.
Canh Nhị đang rối rắm lương tâm, cũng không chú ý tới ánh mắt như dao đâm của nữ tử kia.
“Ờ? Ngươi cho cuộc sống trước mười lăm ngày này là tốt? Hay ngươi cho rằng cuộc sống ngày nào cũng bị một đám thô kệch chà đạp, không thấy mặt trời cũng gọi là sống? Cô nương à, cũng không phải ai ai cũng có thể tìm được một người nam nhân có thế lực như thế bảo vệ. Ồ, hay là ngươi chỉ ngủ với một nam nhân, không phải lấy một địch trăm cho nên mới thấy cuộc sống như vậy không tồi?”
Nữ tử tức đến nỗi mặt trắng bệch, môi run bần bật không nói nên lời.
Canh Nhị tỉnh ra, ở đằng sau kéo góc áo Truyền Sơn. Truyền Sơn giả vờ như không biết.
“Ngũ muội, lại đây.” Canh Lục vẫy tay với nữ nhân.
Nữ tử quay đầu lại, trong mắt ngấn lệ, chui đầu vào lòng Canh Lục, phát ra tiếng khóc hu hu cực kỳ tủi khổ.
Canh Lục an ủi vỗ lưng nàng, lạnh mặt nói với Truyền Sơn: “Ngươi đường đường là một hán tử, lại đi tranh cãi với một nữ tử yếu nhỏ thì có bản lĩnh gì? Có giỏi ngươi đấu với ta đây!”
“Được thôi, ta hiện tại muốn đi, muốn mang Canh Nhị đi cùng. Ngươi có bản lĩnh thì tới ngăn cản coi.”
Kỷ 14 và Truyền Sơn nửa tháng ở chung, trong lòng biết người này sẽ không nói không, hắn ta dám nói vậy, chắc chắn sẽ không chỉ vì có hắn ở đây. Cho nên hắn tiếp tục bảo trì im lặng.
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giữ các ngươi lại?” Canh Lục cười nhạt.
Truyền Sơn cũng cười nhạt: “Ngươi dám, ngươi sao lại không dám? Chẳng qua nếu muốn giữ ba người chúng ta lại, hôm nay lệ quỷ ngươi chỉ sợ cũng phải nộp mạng tại đây!”
Bầu không khí từ khẩn trương trở nên hết sức căng thẳng.
Đồng bạn vòng ngoài của Canh Lục rút nhỏ vòng vây; Kỷ 14 từ từ xoay dao lại, bàn tay cầm đuôi dao nắm chặt không buông; Canh Nhị buông lỏng tâm tư rối rắm, bước ra một bước, cũng xiết chặt nắm tay.
Truyền Sơn và Canh Lục đối diện, suy nghĩ trong đầu Canh Lục xoay chuyển, tính toán mãi mới nhẹ nhàng đẩy Ngũ muội trong lòng sang bên cạnh, đột nhiên nói:
“Canh Nhị, nói cho ta biết, loại tình huống này khi nào thì kết thúc? Ngươi nói, chúng ta đi.”
Truyền Sơn nhướn lông mày, Canh Nhị ngấp ngứ đáp: “Ta, ta không biết…”
“Phế vật.”
Canh Lục chắc là cảm thấy tiếp tục ở đây tiêu hao thời gian cũng chỉ lãng phí sức lực, lại càng không muốn bởi vì chút việc nhỏ mà tổn hại thực lực của mình, vung tay lên, triệu tập thủ hạ đến bên cạnh, giống như lần đầu gặp Truyền Sơn, trên dưới quan sát hắn một phen, dẫn theo chút kiêu ngạo mà cười nhạt: “Hy vọng ngươi có thể sống đến lúc trở thành đối thủ với ta.”
Truyền Sơn cũng đáp lại bằng một cái cười nhạt, nói kiểu lưu manh: “Cũng vậy.”
Canh Lục hừ một tiếng, kéo nữ tử rời đi cùng thủ hạ.
Ai ngờ nữ tử tên Ngũ muội lại giãy khỏi tay Canh Nhị, quay đầu lại nhìn Canh Nhị, không nhịn được lại hỏi một lần: “Ngươi thực sự không biết sao?”
Canh Nhị thấy Ngũ muội hỏi y, lắp bắp mãi mới nói được một câu: “Ta thực sự không biết.”
Trong nháy mắt, trên mặt Ngũ muội tràn đầy thất vọng, ánh mắt nhìn về phía Canh Nhị càng khinh miệt và chán ghét, “Lúc đó ta sao lại cho rằng ngươi… ngươi thực sự làm ta quá thất vọng!”
“Ngũ muội, đi. Có gì phải nói với loại người này.”
Ngũ muội thở dài một tiếng, cầm tay Canh Lục duỗi ra, đi.
Canh Nhị nhìn cặp tay kia, vẻ mặt hơi dại ra, trong mắt tựa hồ mang theo một chút thống khổ.
“Này, đi rồi.”
Canh Nhị lấy lại tinh thần, yên lặng xoay người.
Truyền Sơn cau mày, “Ngươi quen nữ nhân kia?”
Canh Nhị không trả lời.
Kỷ 14 đi tới vỗ vai Truyền Sơn, lắc đầu.
Truyền Sơn nhìn vẻ mặt của Canh Nhị, không hỏi nữa.
“Ngươi sớm đoán được sẽ như vậy?” Kỷ 14 cúi đầu hỏi bên tai Truyền Sơn một câu.
Truyền Sơn cười với Kỷ 14, không trả lời. Quan sát tính cách sở thích của người khác, phỏng đoán tâm lý người khác, không chiến mà thu phục người khác, đó vốn là một trong những môn mật thám phải học. Nếu như hắn ở Lãng quân hai năm rưỡi gặp phải chút việc ấy cũng không biết xử lý ra sao thì cũng chẳng đến phiên lão tặc họ Hồ kia bán đứng hắn.
Truyền Sơn biết được nơi ở của địa ngục ngũ hổ từ miệng Kỷ 14, lúc này, bảo hai người đi dọn sạch đồ của năm huynh đệ kia.
Lão đại của địa ngục ngũ hổ không hổ là một trong thập đại hung ma, hang động năm người sống không hề ít thứ tốt, ngoại trừ một ít đậu nành, còn có một túi gạo. Thu hoạch nhiều nhất là quần áo giày và các loại đồ rải.
Kỷ 14 nói đồ tốt thật sự của ngũ hổ chắc chắn là giấu trên người, đáng tiếc bốn trong năm người đã rơi vào hố sâu, muốn lấy cũng không lấy được. Thi thể của lão đại thì bị bọn Canh Lục mang đi, cũng không biết họ lấy thi thể ấy làm cái qué gì.
Ba người thu được một mẻ lớn đang chuẩn bị rời đi, kết quả Canh Nhị đang gần bước ra cửa thì đột nhiên dừng bước, thậm chí buông cái ăn ôm chặt trong lòng xuống, ngồi xổm xuống dưới.
“Xảy ra chuyện gì? Truyền Sơn quay đầu lại hiếu kỳ hỏi.
“Đằng sau cửa có cái gì đó.”
“Có thứ gì tốt?”
Canh Nhị không đáp, gập ngón tay lại gõ gõ mặt đất nghiêng gần cửa nhất. Rất nhanh đã xác định được địa điểm, ba hai cái đã đào ra được một cái hốc không lớn, sờ tay vào, móc ra được hai miếng ngọc cũng không phải nguyên thạch của ngọc.
“Đây là…?”
“Linh thạch.” Kỷ 14 tiếp lời nói.
Canh Nhị ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Kỷ 14.
“Ngươi tìm được, là của ngươi.” Kỷ 14 thẳng thắn nói.
Canh Nhị yên lòng, lại nhìn sang Truyền Sơn.
Truyền Sơn vốn không rõ công hiệu của linh thạch, cũng không tin mình giao linh thạch cho người Lãng quốc là họ thả hắn ra được nên cũng hào phóng nói: “Ngươi lấy đi.”
Canh Nhị cười, nét cười còn chưa tắt thì đẫ thấy tên chết tiệt sắp hư thối đến nơi lại lạnh lùng nói một câu: “Sau này có cần lại lấy của ngươi.”
Canh Nhị… bĩu môi.
–
“Á, thiếu gia…”
Tiết Triêu Á đột nhiên quay đầu lại.
Thì ra là Tạ bá vốn đang hấp hối lại chống người ngồi dậy.
Tiết Triêu Á bị lão bộc của mình dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, không khỏi lườm lão một cái.
Tạ bá cười khổ, mấy hôm trước lão đã khôi phục thần trí, chỉ là không thể đứng dậy mà thôi. Không ngờ hôm nay miễn cưỡng ngồi dậy lại làm thiếu gia nhà mình sợ.
“Ngươi có thể dậy rồi?”
“Vâng, khụ khụ.” Tạ bá che miệng lại, vừa ho khan vừa vội vàngnói: “Thiếu gia, lão nô… khụ khụ có chuyện nói với ngài, họ cũng không ở đây… khụ khụ.”
“Chuyện gì?” Tiết Triêu Á đi tới bên cạnh Tạ bá.
“Thiếu gia, lão nô phát hiện…”
“Phát hiện cái gì?”
Tạ bá đang do dự, hiện nay lão còn chưa dám khẳng định. Nhưng nếu như thật là thứ đó, có thể giúp cho trạng thái nửa chết nửa sống nhiều lắm. Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tuy lão tuổi đã cao, nhưng cũng không muốn chết ở đây. Huống chi mục đích ban đầu của lão còn chưa đạt được…
“Tạ bá, ngươi có việc giấu ta phải không?” Sắc mặt Tiết Triêu Á âm trầm xuống.
Tạ bá liền nói không dám, khù khụ mãi mới đỡ thở dốc, che ngực khó khăn nói: “Thiếu gia, chẳng hay ngài có phát hiện La Truyền Sơn kia… Khụ khụ… hình như có chút không tầm thường?”
“Sao lại nói thế?”
“Thiếu gia, lão nô quan sát kỹ một phen. Phát hiện La Truyền Sơn thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, cứ ba canh giờ lại phát tác một lần.”
“Cái này không cần ngươi nói ta cũng biết, coi ta là người mù sao?” Tiết Triêu Á không nhịn được mà nói.
“Khụ khụ, thiếu gia, điều lão nô muốn nói không phải cái đó. Không biết ngài có phát hiện thân thể La Truyền Sơn gần như hư thối hay không, mấy hôm trước còn bị thương nặng nữa, nhưng hôm nay hắn lại hành động như thường, khỏe như vâm?”
Tiết Triêu Á ngẩn người.
“Đây không phải… khụ… là chuyện bình thường. Chuyện có khác thường tất có điều kỳ lạ, trên người La Truyền Sơn chắc chắn có thứ gì đó giúp hắn có thể hoạt động như thường với tình trạng bệnh tật như thế.”
“Ý ngươi là…”
“Khụ khụ… Trên người hắn chắc chắn có bảo vật. Hơn nữa… cũng không phải là loại bảo vật bình thường.”
Tiết Triêu Á nheo mắt lại một chút, “Ngươi có thể khẳng định? Ngươi có phải đã thấy gì rồi không?”
“Khụ khụ… hồi bẩm thiếu gia, hai hôm trước, lúc lão nô trải đệm giường cho hắn, lão nô từng vô tình thấy ở cổ hắn hình như có treo gì đó. Thứ ấy rất giống thứ mà tiên trưởng từng nhắc tới với nương nương… Khụ khụ…”
Tiết Triêu Á không thể nhịn nổi, nhưng thấy Tạ bá ho sù sụ đến sắp mất nửa mạng nên cũng không thể thúc giục, đành phải kiên trì đợi lão ho hết cơn.
“Rốt cục là cái gì?”
“Tụ… Tụ linh châu. Tiên trưởng nói bảo bối này có thể tụ tập linh khí, có ích cho tu luyện tiên pháp. Con người có bảo bối này, không chỉ tu luyện nhanh chóng, làm ít được nhiều, còn, còn… giúp người đã bị trọng thương nặng đến đâu có thể giữ được một hơi thở để hồi phục từ từ, có nó, tựa như có thêm một cái mạng…”
Trái tim Tiết Triêu Á nhanh chóng nhảy dựng. Các tác dụng khác của tụ linh châu này tạm thời mặc kệ, nhưng chỉ với ‘con người tu luyện làm ít được nhiều’ cũng đã làm hắn động lòng không thôi. Hơn nữa ở trong cái hầm mỏ này thêm một cái mạng cũng chẳng ngại ít, nếu hắn có thể có hạt châu này…
Tạ bá nói xong câu cuối thì một mực thầm quan sát vẻ mặt của thiếu gia nhà mình, thấy trong mắt hắn dâng lên vẻ tham lam quen thuộc, Tạ bá nắm chặt sợi bông rách dưới thân. Lão muốn sống sót hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào vị thiếu gia hắn hầu hạ từ nhỏ này.
“Không, không được… La Truyền Sơn dù sao đã cứu ta một lần, ta…” Tiết Triêu Á đổi sắc mấy lần, hắn dù sao vẫn còn trẻ, một lòng còn chưa hoàn toàn bị nhiễm đen. Nghĩ tới ân tình của La Truyền Sơn, không khỏi trở nên do dự.
Tạ bá nhìn bằng đôi mắt mơ hồ vẩn đục mang theo giọng điệu mỉa mai.
Tiết Triêu Á tâm tình hỗn loạn cũng không để ý tới.
“Tạ bá.”
“Có lão nô.”
“Ngươi có thể… khẳng định không?”
“Khụ khụ… không dám xác định, nhưng lão nô ít nhất nắm chắc được năm phần.”
Tiết Triêu Á thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng nói: “Ngươi cứ xác định đi rồi lại nói.
“… Vâng.”
HOÀN QUYỂN 2