Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 27: Chương 27




Mã diêm vương Mã Gia Quan đã bắt đầu trở thành một gã ngục tốt từ hai mươi năm trước, đã từng nghĩ tới mình có ngày có thể trở thành một tên tù phạm hay không.

Mỗi khi gã nghĩ tới vấn đề này, gã cũng rất sợ. Nếu như đổi lại làm người bình thường, có khả năng sẽ sợ hãi rồi suy bụng ta ra bụng người: nếu ta tốt với tù phạm một chút, như vậy tương lai nói không chừng người khác cũng sẽ tốt với ta một chút.

Nhưng Mã Gia Quan bị ảnh hưởng của phụ thân gã khá sâu, trong mắt gã, ngục tốt vĩnh viễn cũng không đối xử tốt với tù phạm, các tù phạm trong phòng giam trước khi chưa ra tù chỉ có nước liếm chân thối của ngục tốt. Nếu quạ đen trên thiên hạ này đều đen như nhau, thế chi bằng gã cứ đen đến cùng, dứt khoát hưởng thụ hết tất cả quyền lượi mà một gã ngục tốt nho nhỏ có thể hưởng thụ được, bất kể phần quyền lợi đó được xây dựng trên nỗi thống khổ các tù phạm và người nhà tù phạm.

Mã Gia Quan với suy nghĩ ấy nên đã trở thành Mã diêm vương trong miệng các tù phạm. Hai mươi năm qua, ngoại trừ việc không thể thỏa mãn nguyện vọng thăng quan tiến chức của cha gã thì gã cảm thấy cuộc sống của gã cũng chẳng khác quan lão gia là mấy.

Năm năm trước, có lẽ bởi vì gã làm được việc, có lẽ bởi vì danh ác quan của gã đã truyền khắp nơi, thế là gã thình lình bị điều tới mỏ than núi Vân này.

Lúc vừa mới tới đây, gã cực kỳ uể oải và chán chường, cũng hoài nghi có phải mình đã đắc tội người nào không mà bị phái đến một nơi sơn dã hoang vu thế này. Nhưng chưa tới một tháng gã đã phát hiện ngục giam là mỏ than đá này quả đúng là một chỗ vui chơi tuyệt vời cho ngục tốt.

Ở nơi đây, vô luận ngươi làm gì với tù phạm này, đều không cần lo lắng bị người ta bẩm báo lên trên. Ở nơi đây, ngục tốt chính là đại gia, mà gã thân là ngục tốt đứng đầu càng là thần của đám tù phạm ấy.

Nhưng Mã Gia Quan cũng không bị hồ đồ vì phần quyền lợi hùng mạnh này, gã thông minh biết trong Hắc ngục này có những người gã không thể dây vào. Để không phải chết khó hiểu như ngục tốt tiền nhậm của gã khi đang đi tuần tra trong mỏ, trừ phi mỗi lần tuần tra theo lệ hoặc là bên trên có phân phó đặc biệt gì, bằng không gã tuyệt đối sẽ không tiến vào Hắc ngục này một bước, dù tiến vào rồi cũng phải có hơn hai mươi tên ngục tốt đi cùng.

Mà nay gã lại cần phải ẩn thân trong Hắc ngục này!

Tròn mười lăm ngày, gã tham sống sợ chết như một tù nhân, sống sợ hãi như một tù nhân.

Tất cả những điều này đều bởi vì tên Tân 279 chết tiệt và cả Canh Nhị!

Mã diêm vương vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình thì sẽ hận nghiến răng nghiến lợi. Sờ cánh tay phải của mình, vết thương còn chưa tốt, cánh tay này gần như không thể dùng, làm hại gã chỉ có thể trốn ở đây tạm thời không dám ra ngoài tìm lương thực. Mà lần này, đầu sỏ làm gã bị thương ngoài Tân 279 còn có cả Kỷ 14 nữa.

Hận cũ thù mới, hai ngày nay, trong đầu gã hầu như đều tưởng tượng tới lúc kết thúc niêm phong động, gã sẽ đối phó ba người Tân 279 như thế nào.

Hôm nay đã là ngày thứ mười sáu, lương thực còn lại sắp thấy đáy, gã không biết tình huống như vậy còn phải duy trì bao lâu. Dựa vào kinh nghiệm trước đây có người nói cho gã, lần niêm phong động này ít nhất không dưới hai mươi ngày.

Còn bốn ngày nữa, gã có thể chịu đựng được tới lúc đó không? Nếu thời gian niêm phong mỏ kéo dài hơn? Gã có phải sẽ chết đói tại nơi đây không?

“Xào xạo.”

Mã diêm vương ngồi trong bóng đêm cả kinh nhảy dựng, cầm đại đao bên người nhanh chóng vọt ra cửa.

Cửa gỗ đơn giản do từng mảnh gỗ ghép lại thành, có rất nhiều khe nhỏ. Mã diêm vương tiến tới gần, thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa, một gã nô lệ mỏ thân hình cao to cầm trong tay đen ***g soi chỗ ở của gã, tựa hồ đang phán đoán xem bên trong có người hay không.

Con mắt của Mã diêm vương lóe sáng, đây không phải Tân 279 – một trong những kẻ thù của gã sao? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Nhưng mà, sao hắn lại chạy tới đây? Lẽ nào đối phương đã biết chỗ gã ở? Hay là chỉ đang trên đường tìm lương thực?

Mã diêm vương ngừng thở, gã thấy kinh ngạc vì sức sống của Tân 279, nhưng gã cũng sợ Tân 279 đã nát nửa người, gã kiêng kỵ một người khác cơ.

Kỷ 14 có thể cũng tới đây hay không?

Tân 279 đi tới đẩy cửa.

Mã diêm vương dán chặt người vào tường không nhúc nhích.

“Ken két.”

Cửa bị đẩy ra một cái khe, Tân 279 giơ đèn ***g vói vào bên trong soi.

“Quái lạ, lại là một cái phòng không. Ta đã nói một người thì có gì nguy hiểm đâu, đây không phải người cũng gần như sắp chết rồi sao?” Tân 279 không vui oán giận hai câu, lấy đèn ***g về xoay người rời đi.

Chờ ánh sáng đèn ***g của Tân 279 mất dần, Mã diêm vương lúc này mới đi ra từ phía sau cửa.

Một mình sao?

Trên mặt Mã diêm vương lộ vẻ dữ tợn. Chống lại Kỷ 14 gã không có tự tin, nhưng đối phó với một người nửa sống nửa chết như thế này, gã tin dù gã có bị thương một cánh tay cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Hiếm khi gặp phải một người đơn độc, đây chính là cơ hội tốt để diệt từng bộ phận, Mã diêm vương nhấc đại đao lên, trước khi nhích người cũng thoản qua một ý nghĩ đây có phải một cái bẫy hay không. Nhưng rất nhanh, gã thầm cười nhạo mình quá cẩn thận, nếu Kỷ 14 và Tân 279 muốn đối phó gã thật, lấy lực liên thủ của họ, căn bản không cần khó khăn mà đào một bẫy rập để gã nhảy vào.

Lúc này, Mã diêm vương lặng lẽ nhích người, chắc gã cũng không thể nào nghĩ ra, sau khi gã ở đây lại gặp phải một khoản chiêu đãi thiếu đạo đức như vậy.



Truyền Sơn vừa đi vừa vểnh tai tỉ mỉ nghe động tĩnh phía sau.

Nhờ có viên ngọc Canh Nhị đưa cho hắn, hiện tại nhĩ lực của hắn thậm chí còn nhạy hơn trước đây. Thả lỏng cơ thể, vách tường mỏ phía sau thi thoảng có tiếng xỉ than rơi xuống, tiếng gió nho nhỏ nghèn nghẹn thổi qua hang động, còn cả… tiếng bước chân người giẫm lên xỉ than vang lên rõ ràng trong lỗ tai.

Mã diêm vương đang bám theo, đột nhiên phát hiện Tân 279 thả chậm bước lại.

Chỉ thấy nam nhân đã hư thối hơn nữa kia dáng vẻ nghi thần nghi quỷ, xách theo đèn ***g soi xung quanh.

Mã diêm vương lập tức trốn vào một góc.

“Ai? Ta nghe thấy rồi đấy, đừng trốn, đi ra cho ta!” Nam nhân hơi lộ vẻ khẩn trương, hô to với bóng tối.

Mã diêm vương cười nhạt trong chỗ tối, chỉ hé một con mắt lén quan sát.

Tân 279 tựa hồ khá bất an, soi bên này, soi bên kia, dưới chân không tự chủ được lùi về sau mấy bước.

Đột nhiên, Tân 279 như đã phát hiện thấy cái gì đó, đã xoay người bỏ chạy.

Tới lúc này, Mã diêm vương nào có thể để hắn chạy thoát như vậy, cũng mặc kệ có bị bại lộ hành tung hay không, lập tức đuổi theo luôn.

Tiếng bước chân thoáng chốc trở nên rõ ràng vạn phần.

Tân 279 quay đầu lại, đợi khi thấy rõ bóng người phía sau, ngây người ngẩn ngơ, “Bỏ má, sao lại là ngươi?”

“Tân 279, nợ của chúng ta còn chưa tính, ngươi muốn đi thế nào?”

Tân 279 nghe vậy lập tức quay đầu lại, không nói gì đã bỏ chạy.

“Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu!” Mã diêm vương vạn phần không hiểu người này đã từng bị hình nghiêm trọng như vậy vì sao bây giờ còn có thể chạy trốn nhanh thế, lo lắng hắn hội hợp với Kỷ 14 xong sẽ liên thủ đối phó gã, lập tức cũng sải chân đuổi theo không tha.

Tới rồi, cũng sắp tới rồi. Hành trình một dặm đường cũng không xa, nếu không phải tình hình đường mỏ phức tạp, gã đã sớm đuổi kịp.

Thấy khoảng cách chỉ còn cách trăm thước với điểm mai phục, Truyền Sơn lại chạy với tốc độ nhanh hơn.

Mã diêm vương chạy đằng sau không nghi ngờ gì, thấy hắn chạy trốn càng thêm chắc chắn quyết tâm muốn giải quyết hắn.

Đèn ***g chiếu ra con đường phía trước thiên về bên trái có mấy tảng đá vụn đặt thẳng tắp, Truyền Sơn không dám đạp sai, đang xông qua đá vụn.

Gần rồi, gần hơn rồi… Mã diêm vương đuổi theo.

Gã không thấy đá vụn trên mặt đất, dù có thấy gã cũng sẽ tránh được, đây là thói quen hình thành tự nhiên. Trong đường mỏ cũng không có ai cố ý bám vào tường mà đi, gã chạy giữa đường thấy gã sắp đuổi kịp đầu sổ hại gã đến tình cảnh này, nghĩ đến đợi lát gã có thể làm người này muốn sống không được muốn chết không xong, Mã diêm vương cười một cái rõ âm hiểm.

“Hắt xì.”

Nét cười của Mã diêm vương đọng lại. Chân gã vừa đạp lên bùn đất dưới chân thì gã đã cảm thấy không ổn. Cảm giác này dường như không phải đất thịt?

“Hắt xì i…”

Tiếng ván gỗ gãy vụn chói tai khó nghe vang lên liên tiếp.

Đây là… Không đợi Mã diêm vương phản ứng được chuyện gì, “Ầm ầm!”

Tấm ván gỗ mỏng manh mục gần hết không thể gánh nổi thể trọng của nam tử thành niên, chỉ phát ra tiếng vang ngăn ngắn đã gãy vụn hoàn toàn.

Trên mặt đất lộ ra một cái hố to tròn có đường kính ước chừng năm thước.

“Ngươi tên đê tiện kia… A a!”

Thân thể bị tiếng cười phì đâm xuyên qua. Mã diêm vương bất hạnh rơi vào bẫy phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn tới cực điểm.

Xem ra cái bẫy này không chỉ đơn giản là một cái hố, Mã diêm vương đã nếm vị đắng không ít rồi.

Nhưng Mã diêm vương cũng không phải là tên vô dụng, thấy cái hố không sâu, gã còn cơ hội chạy ra, liền cố chịu cơn đau, bám lấy bùn đất bên hố muốn đứng thẳng người dậy, rút cọc gỗ cắm dưới hố ra khỏi người.

“Ta đệt tổ tông mười tám đời nhà ngươi….” Tiếng chửi bới ác độc liên tiếp phun ra từ miệng Mã diêm vương.

Ngay vào lúc gã vừa giơ chân lên ấy.

“Rầm.” Một chiếc sọt đầy bùn đất và xỉ than đổ ập xuống, rơi hết lên người Mã diêm vương muốn bò lên mặt đất.

“Ô a!” Giờ thì hay rồi, chỗ không bị đâm thủng giờ đã bị đâm, chỗ vốn bị đâm lại càng bị đâm thêm. Mã diêm vương vừa đau vừa giận, suýt thì ngất luôn.

“Rầm.” Sọt bùn vừa rồi đổ xuống. Già trẻ hai người trốn ởgóc đường tha ra sọt bùn đất thứ ba, đây đều là do họ vừa đào hầm đào ra được, hôm nay đúng lúc dùng để lấp hố.

Thấy người sắp bị chôn sống, Mã diêm vương cũng mặc kệ thương thế ra làm sao, dùng hết sức kêu lên: “Đừng đổ đừng đổ! Tha ta một mạng! Ta xin thề ta ra ngoài rồi nhất định sẽ không tìm các ngươi gây phiền. Không, ta xin thề ta nhất định sẽ giúp các ngươi chạy trốn!”

Tiết Triêu Á và Tạ bá đang chuẩn bị đổ sọt bùn thứ ba đột nhiên ngừng tay. Có lẽ cơ hội để họ chạy trốn đã ở ngay trên người này?

“Các ngươi tin gã?” Truyền Sơn xách đèn ***g chậm rãi bước tới.

Mã diêm vương kêu to trong hố: “Tân 279, ta chẳng qua làm việc theo mệnh lệnh mà thôi. Oan có đầu nợ có chủ, sao ngươi lại đòi ta?”

“Làm việc theo mệnh lệnh? Mệnh lệnh bảo các ngươi cướp đoạt tài vật của phạm nhân? Mệnh lệnh bảo ngươi xảo tra vơ vét tài sản của người nhà phạm nhân? Mệnh lệnh bảo các ngươi tùy ý làm nhục khi dễ tù phạm? Mệnh lệnh các ngươi muốn làm gì thì làm với tù phạm ư?”

Truyền Sơn ló đầu nhìn xuống hố, thấy Mã diêm vương đầy người máu đen, nằm co ở trong đáy hố, trên người che nửa bùn đất, cố gắng ngước đầu lên, khóe miệng hắn cười như không cười, nói: “Nếu người trong mỏ thấy cái bộ dạng này của ngươi, ngươi đoán họ thở dài hay vỗ tay cười to.

Mã diêm vương trong lòng cực sợ hãi, tay gã đã dày vò chết không ít tù phạm, cũng biết nô lệ trong mỏ hận gã thấu xương. Tự biết hôm nay cơ hội chạy thoát không lớn, nhưng nếu như có thể có cơ hội sinh tồn, gã cũng không muốn buông tha. Thấy người trên hố tựa hồ cũng không có ý muốn ra tay, lập tức có thêm lợi thế.

“Ta sai rồi, ta đã bị giáo huấn. Nếu hôm nay các ngươi không giết ta, ta nhất định sẽ giúp các ngươi rời khỏi hầm mỏ này.”

“Ngươi muốn giúp thế nào?” Không đợi Truyền Sơn mở miệng, thiếu niên nóng ruột hỏi thăm.

Tạ bá cẩn thận quét mắt về phía Truyền Sơn, lùi về sau một bước, vừa vặn đứng vào chỗ bên trái Truyền Sơn.

Vừa thấy có cơ hội, Mã diêm vương lên tinh thần, vội nói: “Sau khi kết thúc niêm phong, các ngươi giao ta cho các ngục tốt khác, ta sẽ bẩm báo lên trên, nói là các ngươi đã cứu ta, nhất định có thể cho các ngươi cơ hội chuộc tội.”

Truyền Sơn nhếch môi cười khinh.

Tiết Triêu Á cũng tràn ngập thất vọng: “Đây là giúp đỡ của ngươi?” Trước hết không nói tới Mã diêm vương có thể thực hiện hứa hẹn hay không, dù gã có thể thực hiện, người thượng tầng Lãng quốc sao có thể thả họ đi?

Mã diêm vương không biết mình nói sai chỗ nào, thấy họ không động lòng, vội vã lại nói: “Ta có thể đêm các ngươi lên bên trên làm việc trước. Nếu bên trên không đồng ý, ta cũng có thể tìm cách cho các ngươi chạy trốn. Chỉ cần có thể lên trên rồi, tất cả mới có thể.”

Gã đã không còn thời gian, cọc gỗ tạo thành thương tổn khá lớn với gã, gã đã cảm thấy mắt hoa sinh ra khi mất máu quá nhiều. Hôm nay chỉ cần có thể giữ lại một cái mạng cho gã, hứa hẹn kiểu gì gã cũng ưng. Còn về sau này có thể thực hiện hay không… Hừ, gã sẽ để họ biết ‘cảm kích’ của Mã diêm vương ‘nặng’ thế nào!

Tiết Triêu Á đã động lòng. Nếu có thể được điều lên trên, trước hết không nói tới có chạy trốn được không, chí ít chất lượng sinh hoạt cũng tốt hơn là ở trong hầm mỏ nhiều.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn chống cái cuốc, chỉ hỏi một câu: “Ngươi cho chúng ta lên trên, nếu chúng ta chạy thoát, ngươi sẽ bị nghiêm phạt gì?”

Mã diêm vương trong lòng nguội lạnh. Ngục tốt ở mỏ than núi Vân vì sao lại cùng hung cực ác với các tù phạm như thế, một nguyên nhân rất quan trọng trong đó chính là nếu có tù phạm chạy thoát, vậy ngục tốt trông coi đều gặp tai ương theo, làm không tốt còn bị rơi đầu. Huống chi giúp tù phạm chạy trốn? Mã diêm vương còn muốn mở miệng biện giải cố gắng lừa bịp cho qua, bên này Tiết Triêu Á đã tỉnh táo lại.

Mã diêm vương có giữ lời không hắn không rõ lắm, nhưng Mã diêm vương hung ác tàn nhẫn hắn đã sớm lĩnh hội. Vừa rồi đang nghĩ lợi dụng người này chạy trốn, suýt thì quên mất lúc mình vào đây đã bị nhục nhã thế nào trên tay tên tặc ngục tốt này. Nghĩ tới hắn đường đường là hoàng tử, dưới tình huống thân phận không rõ chỉ có thể khóc cầu xin tha tên ngục tốt đê tiện này, nghĩ tới lúc đó hắn không chịu nổi hình phạt đóng dấu, còn từng quỳ xuống cầu xin gã….

“Ngươi còn nhớ rõ lúc đầu ta cầu ngươi thế nào không?” Thiếu niên âm trầm nói.

Mã diêm vương cố gắng ngẩng đầu nhìn: “Ngươi là…?”

“Tân 281.”

Mã diêm vương liều mạng nhớ lại, nô lệ mỏ qua tay gã nhiều lắm, cũng may dạng tù phạm kiểu thiếu gia da mịn thịt mềm như Tân 281 không nhiều lắm nên nghĩ ra rất nhanh.

“A! Là ngươi.” Tâm Mã diêm vương càng lạnh. Gã cũng không khách sáo với thiếu niên này, không chỉ tự mình thi hành hình phạt đóng dấu, còn lục soát cướp đi một cây trâm ngọc là di vật của mẫu thân hắn để lại. Gã còn nhớ rõ lúc đó tên thiếu niên này đầu tiên là uy hiếp gã, nói thân phận của hắn gã không thể trêu vào được, sau đó thấy uy hiếp vô hiệu, lại sửa thành khẩn cầu. Gã ngứa mắt cái bản mặt thiếu gia cao cao tại thượng, trị cho hắn kêu cha gọi mẹ, cuối cùng bị gã trị cho chỉ có thể quỳ trên mặt đất khóc cầu gã.

“Trâm ngọc của nương ta đâu?”

“…” Đã đưa cho người tình của gã rồi. “Ngươi thả ta, tung tích của trâm ngọc chỉ có ta biết, chỉ cần ta có thể ra ngoài, ta liền trả lại trâm ngọc cho ngươi.”

Đã đến lúc này còn muốn uy hiếp hắn? “Nhớ kỹ, tới lúc gặp Diêm vương chân chính rồi, hỏi rõ xem ta là ai. Ngươi tên chó mắt mù này!” Thiếu niên hận quá hóa cười, dùng hết sức toàn thân, đổ nốt sọt bùn đất và xỉ than lên đầu Mã diêm vương.

Trong mắt Mã diêm vương tràn ngập tuyệt vọng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra đã bị vùi dưới hàng loạt bùn đất.

Thấy thiếu niên lại kéo thêm sọt bùn thứ tư, Truyền Sơn hơi nhíu mày.

Tuy Mã diêm vương đáng chết, nhưng hắn cũng không định dằn vặt gã, đào bẫy cũng chỉ để vây khốn gã thôi. Vốn tưởng cho gã một cuốc để gã chết cho mau là xong, nhưng thiếu niên Á sinh này tựa hồ cực hận Mã diêm vương, sau khi xác định đối phương không có giá trị lợi dụng càng dự định chôn sống gã.

Cái chết theo kiểu chôn sống hít thở không thông đến chết đại khái là một kiểu chết đau khổ nhất trong các kiểu chết.

Truyền Sơn mỗi ngày chịu đủ dày vò của quả xương khô hoàn toàn không hề hứng thú với dày vò người khác, thấy thiếu niên sắp đổ xuống sọt bùn đất thứ tư, đã nhanh tay hơn, nên một nhát cuốc lên đầu Mã diêm vương.

Máu nhanh chóng bắn từ trong bùn đất ra.

Tiết Triêu Á không kịp ngăn cản, tức há mồm mắng: “Ai cho ngươi ra tay? Bản…”

“Khụ khụ! Thiếu gia, một ngục tốt mà thôi, đã chết cũng chết rồi. Ngài giận thế nào cũng không đáng.” Trước khi thiếu niên bại lộ thân phận, Tạ bá đã nhắc nhở.

Tiết Triêu Á cả kinh, vội vã nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn thấy thiếu niên nhìn hắn, mỉm cười. Đáng tiếc nét cười này của hắn càng tăng thêm vẻ đáng sợ.

Hắn đã sớm nhận ra thiếu niên khí chất bất đồng với người thường, nhưng hắn không gạt bỏ thiếu niên vì thế. Bởi hắn nghĩ đến, dù thiếu niên có thân phận đến đâu thì hôm nay cũng chẳng qua là nô lệ như hắn thôi. Nếu hắn có thể buông thân phận ngày trước thì thôi, nếu không thể, cũng chỉ chịu thêm nhiều đau khổ. Còn về bản tính ương ngạnh của thiếu niên, hắn cũng không để ở trong lòng.

Hắn không để trong lòng, không có nghĩa là người khác sẽ không suy nghĩ nhiều.

Tiết Triêu Á trong lòng kinh nghi bất định, hơn nữa còn chột dạ, nhìn kiểu gì cũng thấy nét cười của nam nhân này tràn ngập ác ý.

Tạ bá đứng bên cạnh nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên cắn môi, nhìn cái bẫy đã lấp một nửa, nhìn lại La Truyền Sơn đang muốn xoay người. Tận dụng thời cơ, đã mất là không có nữa, sau này tìm một cơ hội tốt như này cũng khó. Một bên là ân cứu mạng, một bên là cơ hội chạy trốn và tương lai tốt đẹp thành tiên thành đế, thiếu niên gần như hạ quyết định trong nháy mắt, lập tức gật đầu một cái với lão nô Tạ bá.

“La đại ca, xin lỗi.” Thiếu niên gọi La Truyền Sơn đang muốn xoay người đi lại, xin lỗi.

Truyền Sơn cười cười, “Không có gì. Mã diêm vương xác thực ghê tởm. Nhưng tiểu tử ngươi sau này phải biết điều một chút. Dù trước đây ngươi có thân phận gì, tới đây rồi ngươi nên bỏ cái dáng đại gia đi, làm vẻ đáng thương thì tốt hơn.”

Lời này của hắn thực ra có mang ý trêu chọc, nhưng nghe vào tai thiếu niên chẳng khác uy hiếp cười nhạo là mấy, càng kiên định thêm ý giết người đoạt bảo bối hơn.

“Á sinh đã hiểu, đa tạ La đại ca chỉ bảo.”

Truyền Sơn thầm lắc đầu, thần thái thiếu niên sao có thể giấu được hắn, hắn nói thẳng chắc đã làm tổn thương lòng tự trọng cao ngạo của hắn. Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, đến bây giờ còn chưa nhận rõ hiện thực.

“Nào, chúng ta lấp cái hố này lại, sau đó phải tới chỗ Mã diêm vương xem, nói không chừng tìm được một ít lương thực.” Truyền Sơn buông cuốc, giúp thiếu niên hất đất trong sọt vào hố.

Ngay khắc Truyền Sơn con người đổ bùn đất trong sọt vào hố, Tạ bá đứng phía sau hắn giơ tảng đá cỡ chậu rửa mặt lên, dùng hết sức đập vào đầu Truyền Sơn.



Canh Nhị đạt được linh thạch cấp cao tính thổ tâm tình tốt, sau khi xoay cả ngày ở gần đó thấy không phát hiện được gì nữa, cuối cùng đã hạ quyết tâm.

“Được rồi, ta liền giúp ngươi đoán một quẻ. Nhưng… Trừ phi bối giáp (mặt lưng mai rùa) và phúc giáp (mặt bụng mai rùa) muốn ta giúp ngươi, bằng không ngươi tự cầu phúc đi.”

Canh Nhị thu hồi linh thạch, móc từ trong lòng ra một mai rùa ngọc linh lung. Mai rùa ngọc linh lung này cực kỳ nhỏ xinh, ước chừng cỡ nửa bản tay, trân quý nhất chính là cả vật thể đều là bạch ngọc, đúng là mai rùa ngọc hiếm có.

Bóng đen kéo dài thấy Canh Nhị thu linh thạch lại, gấp đến độ hận không thể trực tiếp nhào tới, nhưng lúc thấy Canh Nhị móc chiếc mai rùa ngọc linh lung ra thì lại hiếu kỳ dừng lại xu thế bổ nhào.

Canh Nhị không giống người bói toán bình thường, đục mai rùa rồi tiến hành đốt, sau đó căn cứ theo vết rạn ngoài mai rùa để phán đoán kết quả bói toán. Y chỉ cầm lấy mặt mặt lưng mai rùa và mặt bụng mai rùa nhẹ nhàng đập một phát.

Kỳ diệu là, mai rùa vốn nên phát ra tiếng vang trầm nhưng nó lại phát ra tiếng vang giòn. (đồ giả chăng:-?)

“Tinh tinh.”

Đường vân kỳ lạ xuất hiện mặt ngoài mai rùa kéo dài theo tiếng vang.

Canh Nhị giơ hai mặt mai rùa lên nhìn kỹ, lông mày càng ngày càng cau lại.

Bóng đen dài đang nhìn lén càng duỗi đầu dài ra. (cái đồ hóng hớt)

“….Không tính. Làm lại.”

Bóng đen dài thả đầu xuống một chút.

Canh Nhị cảm thấy không khí biến động, phút chốc ngẩng đầu, ánh mắt đang nhìn thẳng vào ánh mắt của bóng đen dài.

Trong nháy mắt, thiên lôi câu động địa hỏa.

Bóng đen dài quay đầu bỏ chạy, trực giác của nó nói cho nó biết: người này cực kỳ nguy hiểm.

Canh Nhị sửng sốt một giây, chạy đuổi theo. Trực giác của y nói cho y biết: con rắn dài màu đen này chắc chắn là rất ngon.

Đường mỏ vắng vẻ đã vài ngày không ai tới.

Truyền Sơn không hiểu hắn đã nằm trong bùn đất bao lâu, cũng không biết hắn sống hay đã chết.

Chủ tớ Á sinh giải quyết hắn rất triệt để, lúc hắn cảm thấy cái gáy đau đớn đã thấy thiếu niên bên cạnh vung cái xẻng lên với hắn.

Phản ứng của hắn rất nhanh, nhưng gáy bị đập quá nặng, hắn muốn tránh khỏi cái hố đã lấp được nửa kia, nhưng thân thể nghiêng sang một bên không thể khống chế được, nó cứ nặng dần rồi đổ vào trong hố.

Hắn phải xui xẻo thế nào mới có thể gặp phải chuyện như vậy? Đây tính là cái gì? Bị người lấy oán trả ơn?

Thảo nào hai người họ vừa đào hầm còn đào chịu khó như vậy, đáng ra không cần đào sâu như vậy, họ còn nói đào sâu hơn chút mới tốt. Thì ra đã có ý chôn hắn từ lâu.

Nhưng họ hại hắn rốt cục là để làm gì?

Hắn nhớ lúc hắn rớt xuống hố còn từng cố gắng lật người, muốn chất vấn họ vì sao, nhưng còn chưa mở miệng, cái xẻng trước mặt đã nên lên mặt hắn.

Được, cái mặt hắn vốn đã hư thối đến nỗi không thể gặp ai, hôm nay thì biến thành hồng nát luôn.

Tạ bá nện tảng đá vào gáy hắn rồi còn thở dốc mãi, thở cứ như là sợ hắn chết còn chưa đủ ấy, nhặt cái cuốc hắn vừa đặt trên đất lên lại giã cho hắn thêm mấy phát.

Hắn thực sự rất muốn thuận thế cướp lấy cái cuốc, lại thuận thế kéo Tạ bá xuống làm con tin, nhưng trong đầu hắn nghĩ thì hay, cơ thể hắn cũng không do hắn khống chế.

“Mắt hắn còn mở to như thế, hắn đã chết chưa?” Thiếu niên thở dốc hỏi.

“Chắc là chết rồi, vừa rồi lão nô đập rất mạnh. Hơn nữa thiếu gia còn ra tay không nhẹ.” Tạ bá giơ đèn ***g lên nheo mắt quan sát.

“Ngươi thử xem hắn còn thở hay không.”

Tạ bá do dự một hồi, có thể là do không dám phản bác thiếu gia nhà lão, đành phải quỳ rạp trên đất, đưa tay duỗi tới cổ họng hắn dò hơi thở.

Cũng không biết có phải do mặt hắn quá kinh khủng không, Tạ bá không dám đưa tay để dưới mũi hắn lâu, loáng thoáng vài cái thấy hắn không nhúc nhích đã dịch ra chỗ khác.

Ơ? Hắn không rụt về, hắn định làm gì.

Truyền Sơn cảm thấy Tạ bá đưa tay lần mò trước ngực hắn dùng sức kéo cái gì đó.

Ánh sáng màu lửa đỏ hiện lên trước mắt hắn.

Vẻ tham lam trong mắt Tạ bá hiện lên rõ ràng.

Thì ra là thế…

Hắn cuối cùng cũng nghĩ ra. Thì ra là vì viên ngọc này sao?

Truyền Sơn cười khổ, Canh Nhị đại khái cũng không ngờ tới viên ngọc này lại dẫn họa sát thân tới cho hắn đi? Không đúng, Canh Nhị hình như đã từng bảo hắn không được để ai biết hắn có viên ngọc này, mà hắn thì lại không để tâm.

Không ngờ viên ngọc này thực sự trân quý như thế, trân quý đến nỗi hai người này vì viên ngọc đã hại ân nhân là hắn.

Ban đầu hắn vẫn không muốn tin mình thực sự ‘Môi tinh’ như lời lão đạo sĩ mắt mù nói khi còn bé, nhưng mọi chuyện xảy ra trùng hợp, nhất là tình trạng hiện tại, làm hắn không khỏi nghĩ: lẽ nào ta thật là môi tinh chuyển thế? Hơn nữa độ xui xẻo còn tăng theo tuổi?

Nếu lời lão đạo sĩ mắt mù nói là sự thực, như vậy chẳng phải là cũng có thể nói rõ chỉ cần hắn sống qua hai mươi lăm tuổi là có thể đổi vận thật? Từ nay về sau cởi bỏ cái mũ sao chổi?

Bốn năm…. Ha! Đừng nói bốn năm, hiện giờ hắn không biết mình sống hay chết nữa là.

Mắt mở trừng trừng nhìn bùn đất màu đen từng chút che lấp đường nhìn.

Cái này gọi là cái gì, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau sao? Hắn đào hầm tính kế Mã diêm vương, kết quả hắn cũng làm bạn cùng Mã diêm vương luôn, hơn nữa thân mật đến mức chỉ cách một tầng đất. Nếu Mã diêm vương trên trời có linh thiêng mà biết, không biết có cười rụng răng không nữa.

Không, hắn không muốn chết. Hắn cũng không thể chết.

Thù hắn còn chưa báo, người nhà hắn còn chưa tìm được, còn cả Canh Nhị… Hắn đã nhận lời che chở cho y.

Cảm giác chóng mặt như bị xoay tại chỗ tám mươi mốt vòng làm hắn không thể nào hỏi tiếp được, cứ xoay tròn như thể kéo hắn sâu xuống giữa dòng suối.

Chẳng qua bao lâu, hắn đã đột nhiên tỉnh táo lại lần nữa.

Khi phát hiện hắn còn ý thức, hắn nhất thời mừng rỡ như điên.

Hắn không chết, hắn còn sống!

Nhưng khi hắn muốn cố gắng mở mắt ra, nhúc nhích thân thể thì mới phát hiện hắn mất đi quyền điều khiển thân thể mình.

Hắn lại không cảm nhận được thân thể của hắn.

Hắn có ý thức, có thể suy nghĩ, nhưng ý thức tựa hồ như tách rời với thân thể hắn.

Lẽ nào… Hắn đã chết sao?

Nhưng nếu như hắn đã chết, vì sao không có đầu trâu mặt ngựa tới dẫn đường cho hắn? Vì sao hắn không nhích được?

Đột nhiên, Truyền Sơn không sợ trời không sợ đất lại sợ.

So với tình huống hiện tại, cái chết cũng trở nên nhân từ. Nếu như chết thật còn có cơ hội đầu thai chuyển thế, nếu như truyền thuyết là thật, hắn thậm chí còn có cơ hội tới trước mặt Diêm vương kiện cáo.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn ngoại trừ có thể không ngừng tự hỏi ra, những cái khác thì chịu.

Không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi được, càng đừng nói tới nhúc nhích cơ thể.

“Có ai không? Có ai nghe thấy ta nói gì không?” Truyền Sơn gân cổ hô to.

… Truyền đến vẫn chỉ là bóng tối và vắng vẻ không bờ bến.

“Ai cũng được! Ai nghe được trả lời ta một tiếng!”

“Dù cho ngươi là quỷ cũng xin hãy nói cho ta biết, ta chết hay sống?”

“Này ───! Này! Có người không? Trả lời ta ───!”

Hô liền mấy tiếng, Truyền Sơn bỗng nhiên phát hiện xung quanh vắng vẻ lạ kỳ. Chờ đã, hắn nhớ hắn bị chôn dưới đất, nếu bị chôn dưới đất, vì sao hắn lại không nghe được tiếng sâu chui rúc trong lớp đất? Vắng vẻ như thế, dù thanh âm có nhỏ, hắn cũng có thể nghe được mới đúng.

Lẽ nào vừa rồi hắn cảm thấy mình có thể hô thành tiếng, thực ra chỉ là hắn đang hô trong tâm tưởng?

Một cảm giác rợn da gà nói không nên lời dâng lên từ đáy lòng.

Lúc này hắn lại tình nguyện mình đã chết. Nếu như Minh Quyết Tử không nói sai về hiệu quả của quả xương khô, vậy hắn chẳng phải cứ như thế này tới vĩnh hằng sao?

Có thể qua ba canh giờ lăng trì thống khổ cũng sẽ từ thân thể chuyển sang linh hồn hay không?

Ha! Truyền Sơn cười to.

Lẽ nào năm tháng dài đằng đẵng sau này, hắn cũng chỉ có thể nằm trong một mảnh trời chật hẹp này, không thể nhúc nhích, không thể nói, không thể làm bất luận chuyện gì? Vậy cũng không tránh khỏi quá kinh khủng đi.

Trong nháy mắt, Truyền Sơn bị bao phủ bởi cảm giác tuyệt vọng sâu sắc chưa bao giờ có. Loại cảm giác tuyệt vọng này quả thực còn đáng sợ gấp trăm lần ngàn lăn so với việc hắn bị đưa vào Hắc ngục!

Không, hắn không xui xẻo thế đâu! Hắn còn có hi vọng, hắn nhất định còn có hi vọng!

Kỷ 14 nếu phát hiện hắn không trở lại, nhất định sẽ hỏi chủ tớ Á sinh. Dù chủ tớ Á sinh bịa một cái cớ hoàn mỹ, Kỷ 14 cũng nhất định sẽ ra ngoài tìm hắn.

Còn cả Canh Nhị, không phải y có bản lĩnh đọc tâm sao? Như vậy chỉ cần Canh Nhị có cơ hội chạm vào chủ tớ Á sinh, y nhất định sẽ phát hiện hắn bị chôn sống ở đây.

Hắn chỉ cần kiên trì chờ đợi.

Đồng bọn của hắn nhất định sẽ tới tìm kiếm hắn. Nhất định có thể tìm thấy hắn… Nhất định!

Canh Nhị đang rối rắm nhìn quẻ tượng.

Quẻ tượng của y cho tới bây giờ đều là mười quẻ thì một quẻ linh, bất kể y đã tu luyện bao nhiêu năm, kết quả này cũng chưa từng thay đổi. Đáng ghét nhất là mặc kệ linh hay không, mỗi khi bói một quẻ là mất một năm tu vi của y, hơn nữa một ngày tối đa chỉ có thể bói hai quẻ.

Không, có lẽ hạn chế số lượng xem bói, giảm thiểu tu vi cũng không phải vấn đề lớn nhất. Vấn đề xem bói lớn nhất của y là: y biết trong mười quẻ chắc chắn có một quẻ linh, nhưng chuyện trước đó y không thể biết rốt cục quẻ nào linh. Nói cách khác, y muốn nghiệm chứng quẻ nào linh nghiệm trong mười quẻ thì phải đối chiếu thẩm tra với kết quả sau này mới biết được.

Ngươi nói như vậy có thể gọi là xem bói sao?

Nhưng lạ cái là, hai ngày nay, y tổng cộng bói ba lần, ba lần quẻ đều giống nhau. Đây chính là chuyện chưa từng có trong cuộc đời xem bói trước nay của y.

Mà nội dung của ba quẻ này đều nhắn nhủ y một từ: nhân họa.

Ngoại trừ tính ra tên họ La chọc nhân họa ra, trên quẻ tượng còn biểu thị đây là một tuyệt quẻ cắt sinh cơ, cửu tử nhất sinh.

Tuyệt quẻ sao? Canh Nhị rầu rĩ. Hay là ba quẻ này đều sai rồi?

Nếu là nhân họa, mà Truyền Sơn cũng chính là người, dựa theo quy tắc, y lại không thể ra tay. Không giống với việc đối phó mấy đạo sĩ phái Thanh Vân trước đây, những đạo sĩ lỗ mũi trâu tu thân không tu tâm này đã thuộc về một mạch tu chân, thoát khỏi phạm trù nhân loại bình thường rồi, y cứu Truyền Sơn ra khỏi tay họ tự nhiên không coi là phá hỏng quy tắc.

Sao lại là nhân họa chứ?

Họ La ăn quả xương khô rồi, theo lý thì ma đầu kia chắc sẽ không bỏ qua hắn chứ?

Rốt cuộc là sai chỗ nào rồi?

Canh Nhị muốn quay về xem, lại sợ mất mặt. Trái lo phải nghĩ không thể làm gì đành cắn răng bói quẻ nữa. Họ La kia, lần này ngươi nợ ta nhiều đấy!

Quẻ tượng vừa hiện, một bóng đen thật dài xẹt qua bên cạnh.

Canh Nhị túm đuôi hắc xà, kiên quyết tha nó về.

Con rắn dài màu đen uy hiếp quấn lấy người y, Canh Nhị không để ý giơ mai rùa lên nhìn kỹ.

“A!”

A cái gì? Hắc xà bất mãn. Ta đang thắt cổ ngươi, ngươi không cảm thấy sao?

“Lại vẫn cùng quẻ đó!”

Quẻ tượng gì? Hắc xà co chặt thân thể. Trực giác của nó quả nhiên không sai, người này không chỉ là khắc tinh của nó, còn là….!

Canh Nhị ra sức vỗ đầu nó, “Muốn thắt cổ ta, đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ, qua một bên chơi đi.” Khối thân thể này của y mềm mại hơn bản thể, không chịu được dày vò ấy.

“Tên họ La, không thể nói là ta không giúp ngươi. Là ông trời bảo ta không được giúp ngươi. Hừ hừ, ai bảo ngươi đề phòng ta, gặp báo ứng chưa?” Canh Nhị cũng không biết là vui vẻ hay khổ sở, thu mai rùa lại lầm bầm không ngớt.

Hắc xà duỗi đầu ra, thè lưỡi một cái, nuốt con chuột vừa ló ra khỏi động vào trong miệng.

Canh Nhị sờ lưng hắc xà, liếm môi, hai mắt từ mai rùa chuyển sang nhìn thân rắn với ánh mắt tham lam.

Đây là thịt thì tốt biết bao, dài như thế, dày như thế, ít nhất có thể làm lương thực dự trữ cả tháng trời. Thịt rắn là đại bổ đấy, thịt rắn ngũ vị hương, thịt rắn kho, cháo thịt rắn,…. Có thể làm thật nhiều món ngon.

Nghĩ nghĩ, ánh mắt Canh Nhị nhìn về phía hắc xà càng u oán hơn. Ngươi nói ngươi vì sao lại có linh trí chứ?

“Xì xì!” Hắc xà tránh khỏi tay Canh Nhị, dùng tốc độ nhanh nhất chuồn vào trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.