Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 47: Chương 47




“Ta là La Truyền Sơn!”

Truyền Sơn xương khô phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói lói, ngọn lửa trong mắt bộ xương khô tăng vọt, nhất thời dọa các thôn dân chuẩn bị vây công sợ nhất tề lui xa về đằng sau.

“Ta là La Truyền Sơn. Ta không phải ma quỷ, ta là người tu ma. Ta không lạm sát, ta không thích giết người, ta không giết huynh đệ của mình, ta sẽ không giết chết huynh đệ của mình!”

Năm ngón tay phải xương khô biến thành đao từ từ trở lại hình dạng xương tay ban đầu.

“Tỉnh táo lại, phù… Đúng, hít sâu. Trong này có vấn đề, nghĩ cho kỹ lại đi, ngươi đến nơi đây thế nào? Vì sao lại bắt đầu giết người? Từng chút từng chút một, tìm ra kẽ hở, tìm ra kẽ hở, ngươi nhất định có thể làm được. Đúng, tĩnh tâm…”

Không muốn bị thôn dân quấy rối, cũng không muốn rơi vào trong dục vọng giết chóc nữa, Truyền Sơn xương khô một mạch chạy vội lên trên đỉnh núi, một lần lại một lần hít thở sâu, động tác hít thở sâu này do một người xương khô có thể nói là khá kỳ dị.

Nhưng hiện tại cũng không có ai chê cười hắn, thôn dân dưới chân núi lén quan sát hắn không có lá gan kia, cho dù có, hắn cũng sẽ mặc kệ họ. Hắn liền nghiên cứu mình vì sao lại biến thành một bộ xương khô hoàn chỉnh cũng không có thời gian nữa là, hiện tại, điều quan trọng nhất với hắn là, hắn phải nghĩ ra hắn tới đây thế nào.

Hắn còn nhớ rõ Canh Nhị, nhớ rõ Kỷ 14, họ trốn khỏi Hắc ngục mỏ than Vân Sơn, đi qua truyền tống trận giữa các hành tinh đi tới tinh cầu có hoàn cảnh cực độ tồi tệ này.

Sau đó… Truyền Sơn ngẩng mạnh đầu.

Hắn đã nghĩ ra hết rồi!

Lão già chết tiệt kia, cũng dám chụp mũ mưu hại họ.

Vậy phải ra ngoài như thế nào đây?

Nếu hắn không phán đoán sai, chỗ hắn đang đứng chắc là một cảnh ảo, thậm chí rất có khả năng đây tất cả chỉ là do hắn ảo tưởng ra.

Phù… tĩnh tâm nào, phân rõ mộng ảo và hiện thực, đồng bọn của ngươi còn ở ngoài chờ ngươi. Nào, tìm ra thân thể của ngươi ở đâu đi.

Trong lòng Truyền Sơn càng không ngừng nói với mình: lúc này cũng giống như lúc hắn bị chủ tớ Á sinh chôn dưới lòng đất, linh hồn của hắn tìm kiếm thân thể của mình vậy, lần kia có thể tìm được, lần này hắn cũng nhất định có thể trở lại thân thể của mình, trở lại hiện thực.

Một lúc lâu sau, năm ngón tay phải Truyền Sơn lại dài ra, khép lại, cũng thành một lưỡi dao sắc bén màu đỏ vàng như đao lại như kiếm.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, Truyền Sơn nhếch mép cười hung ác độc địa, trở tay cắm lưỡi dao sắc bén vào vị trí trái tim của mình.

“Ô!” Ông lão đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân lảo đảo một cái, suýt thì ném áo da dê cầm trong tay xuống đất.

Chuyện gì xảy ra? Canh Nhị đề phòng.

Ông lão một tay che phần trái tim, trong lúc thầm chửi váng lên thì trên mặt cũng lộ nét cười cực kỳ vặn vẹo.

“Thằng nhóc thối thấy! Nhưng mà… tốt rồi tốt rồi, thật tốt rồi! Ha ha ha, Hậu Thổ Môn của ta có hy vọng rồi, Hậu Thổ Môn của ta có hy vọng rồi!”

Ông lão vui vẻ kêu to như một hài tử, nhưng bàn tay cầm áo da dê lại càng cẩn thận, tựa như bên trong có bảo bối gì tuyệt thế lắm vậy.

Tư chất không được? Tư chất không được thì sao nào! Tu hành quan trọng nhất là cái gì? Đương nhiên là tâm vững! Tâm không vững thì còn làm chó gì? Đồ đệ của lão ở Luyện Khí Kỳ mà còn chống được tâm ma, sau này cả Hậu Thổ Tinh có thể có mấy người sánh được với hắn? Oa ha ha! Tu ma ư? Đừng sợ đừng sợ, các cách tu luyện của Hậu Thổ Môn bọn họ còn nhiều mà. Oa ha ha! Ông lão vui sướng quá chừng.

“Buông áo da dê ra!” Canh Nhị quát to.

“Cái gì? Không!” Ông lão vô thức từ chối, lập tức phản ứng lại, nét mặt tươi cười nói: “Lập tức đến ngay, giờ thả họ ra quá nguy hiểm, ha ha ha, nào, đưa tay cho ta, ngươi đếm tới mười là tới rồi.”

Canh Nhị giận cái giọng điệu lừa con nít của ông lão, gạt tay ông lão ra muốn cướp áo da dê trong tay lão, nếu lúc này y còn chưa phát hiện ông lão có vấn đề, vậy bao năm sống trước đó đúng là uổng phí rồi.

“Đừng đừng đừng! Ta xin thề không có ý xấu gì với họ. Thật đấy, giờ ngươi mở áo da dê ra cũng không có gì tốt cho họ cả.” Ông lão suýt thì ôm áo da dê vào lòng, chết sống không cho Canh Nhị tới gần tâm can bảo bối của lão.

“Ta không bảo ông mở, ta chỉ bảo ông đưa áo da dê cho ta.” Hiện tại Canh Nhị đã không tin ông lão nữa, một lòng thầm muốn đoạt lấy áo da dê.

“Được được được, ngươi đừng cướp, ta cho ngươi.” Ông lão bất đắc dĩ nói, đưa áo da dê về phía trước một chút, lúc Canh Nhị đưa tay tới đón thì rụt tay lại xoay người bỏ chạy.

“Này! Đứng lại!” Ông lão vô lại này! Canh Nhị cất bước đuổi theo.

Ông lão thi triển Phi hành thuật, sửa lại dáng vẻ chậm rì rì vừa rồi, hăng hái phi như bay về phía trước.

Lão vừa chạy vừa dùng bùa truyền tin liên hệ với sư huynh lão, đồng thời còn đang hối hận trong lòng, sớm biết tiểu ma đầu nửa xương khô kia có thể phá vỡ Tâm ma thuật nhanh như vậy, lão cũng sẽ không lập lời thề đáp ứng đưa họ tới truyền tống trận trước đó. Hiện tại chỉ hy vọng sư huynh nhận được tin tức có thể nhanh một chút, hơn nữa hy vọng không để người coi trận pháp chú ý.

Canh Nhị không biết dự định trong lòng ông lão, cho rằng ông lão cướp đoạt Truyền Sơn muốn lấy hắn để luyện khí, lúc này tức giận đỏ mắt, không chút do dự móc tấm bùa ra từ trong ngực, dán trên người mình một tấm, búng ngón tay, thân thể lập tức bắn ra như điện.

Truyền Sơn mở mắt trong áo da dê.

Đây cũng là một không gian kỳ lạ, không gian không lớn, thoạt nhìn giống như một cái túi của mục dân làm từ da dê, hắn đã ngủ trong cái túi của mục dân này, nhưng hắn có thể xác định đây mới là hiện thực chân chính.

Truyền Sơn vội cúi đầu tìm kiếm cơ thể của mình, cũng may, vẫn là hình dạng như cũ, cũng không bị biến hết thành xương khô. Phù, cảnh trong mơ vừa rồi cũng thật quá đi, thật đến nỗi trong lòng hắn trĩu nặng cảm giác tội ác sâu nặng khi giết hết đồng bọn của mình.

Không sợ nữa, gia đã trở về rồi, chứng tỏ gia cũng không tu ma đến mức mất lý trí. Ta vẫn là ta, không phải Trách Yểm, không phải ma quỷ, không phải cái gì khác.

Tiểu tử Canh Nhị ấy nói không sai, ký ức ngàn năm kia của Trách Yểm xem ra là có ảnh hưởng tới hắn thật, có lẽ hắn nên hỏi Canh Nhị tỉ mỉ hơn, xem có cách bảo lưu ký ức hữu ích, loại bỏ phần tai hại đối với hắn hay không.

Bên cạnh Kỷ 14 vẫn đang ngủ say, Truyền Sơn tỉ mỉ quan sát hắn một phen, xác định Kỷ 14 cũng bị bóng đè, lo lắng nhiều lần, hắn bắt đầu nói nhẹ bên tai Kỷ 14:

“14 huynh, tỉnh lại. Thế giới kia là giả, đừng để bị mê hoặc. Tìm ra kẽ hở, ngươi có thể tỉnh lại…”

Hết lần này tới lần khác, mí mắt Kỷ 14 dần dần rung nhanh chóng.

Một trước một sau, hai bóng dáng xẹt qua như tia chớp trên đất đai hoang vắng, cằn cỗi của Hậu Thổ Tinh.

Một Hậu Thổ Tinh to như vậy cũng không có bao nhiêu dân cư, ít nhất Canh Nhị một đường đuổi theo cũng không thấy bóng dáng sinh vật mấy, khắp nơi không phải cát vàng thì là nham thạch.

Ngay lúc Canh Nhị xẹt qua một cồn cát, cồn cát ấy đột nhiên thụt xuống xuất hiện một cửa hang, chỗ cửa hang dần dần chồi lên một vị hắc y nam tử.

Nam tử mặt mày trong trẻo, nhưng hai con mắt lại có phần sợ người, đúng là mắt toàn lòng trắng.

Nam tử nhìn chằm chằm bóng dáng Canh Nhị và ông lão đi xa, mí mắt cực kỳ thong thả chớp một cái.

Vừa rồi, trong lúc hắn đang tu luyện, bỗng nhiên cảm thấy một luồng ma khí, ma khí này còn khá kỳ lạ, vừa giống khí tức của quả xương khô chí bảo Ma giới hắn đã từng gặp qua, vừa như khí tức của ma nhân Thiên sinh, trong đó còn kèm theo mùi máu tươi của lợi khí ma binh.

Nói chung, loại ma khí này hắn chưa từng cảm giác được trên Hậu Thổ Tinh. Mà ngay lúc hắn cảm giác được luồng ma khí này không lâu thì nó lại đột nhiên biến mất.

Người từ ngoài tới? Có ma tu tới Hậu Thổ Tinh sao? Nhưng vì sao tu vi thấp vậy? Thấp đến nỗi hắn gần như không cảm nhận được sự tồn tại của tu vi đối phương? Chẳng lẽ là ma vật Thiên sinh mới sinh? Hay người tu ma thân mang dị bảo?

Mặc kệ là loại nào, đều làm hắn hứng thú. Hậu Thổ Tinh đã lâu lắm rồi chưa có ma tu tới rồi, huống chi người tới rất có khả năng còn là một ma vật Thiên sinh.

Nam tử ngó hai thân anh đã đi xa, một trong số đó rất xa lạ, còn bóng dáng kia quen thuộc… Có lẽ là ma vật kia chính là một trong hai người này?

Nghĩ tới đây, thân hình nam tử khẽ động, thoáng cái đã hóa thành cát bụi đuổi theo.

Canh Nhị một đường đuổi khoảng chừng nửa canh giờ, ông lão tựa hồ cũng không có ý bỏ rơi y, tốc độ nhìn như cực nhanh nhưng dù sao cũng để y đuổi kịp, nhưng Canh Nhị muốn dùng sức đuổi theo cũng không thể. Đuổi theo đuổi theo, một ngọn núi đá lởm chởm xuất hiện trong tầm mắt.

Ông lão xuất hiện trên đỉnh núi. Canh Nhị theo tới.

“Ha hả, Dương Đắc Bảo ta nói là giữ lời, nếu nhận tiền đặt cọc của các ngươi rồi thì chắc chắn sẽ đưa các ngươi tới nơi. Này, trả người lại cho ngươi.”

Ông lão cười hì hì trải áo da dê ra, ném hai người bọc bên trong xuống đất, đồng thời vươn tay nói với Canh Nhị: “Đến nơi rồi, phần còn lại lấy ra đây.”

Canh Nhị sửng sốt hồi lâu, không ngờ ông lão thực sự đưa họ tới truyền tống trận, còn thả hai người Truyền Sơn từ trong áo da dê ra.

Lẽ nào y lại phán đoán sai, ông lão này cũng không phải kẻ xấu chân chính? Lão vừa rồi đang trêu chọc y?

Canh Nhị không nghĩ ra, không cam không muốn lại lấy một viên linh thạch thượng phẩm ra giao cho ông lão.

Ông lão nhận linh thạch đưa vào lòng, cười ha ha, nhìn chằm chằm Truyền Sơn từ trên mặt đất đứng dậy một hồi lâu, lúc này mới xoay người đi ra, đứng qua một bên phạm vi của truyền tống trận.

Truyền tống trận lập trên đỉnh núi đá, chỉ có một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, vừa vặn chiếm đóng làm truyền tống trận. Trước trận chỉ có một đạo sĩ trung niên đang coi giữ. Ngoại trừ họ ra, cũng không thấy người dùng nào khác.

Truyền Sơn bị ném xuống đất còn tưởng lại bị thể trọng đè không đứng dậy nổi, ai ngờ mảnh đất này lại giống như Lam tinh của hắn, hắn thử cái thì đã nhẹ nhàng đứng dậy được, sau đó lại nâng Kỷ 14 đã tỉnh táo lại đứng dậy theo.

Ông lão cách đó không xa thấy Kỷ 14 cũng tỉnh lại, trong mắt lóe hai tia sáng loáng, nhất thời cực vui, nhưng lúc ánh mắt lão đảo qua đạo sĩ trung niên giữ trận thì lại nhanh chóng rút lại sắc mặt vui mừng, thật giống như sợ bị đối phương phát hiện ra điều gì đó.

Vẻ mặt Kỷ 14 cứng ngắc, từ khi tỉnh lại tới giờ cũng chưa nói chữ nào.

Truyền Sơn vỗ bờ vai hắn, mỗi người đều có tâm ma của mình, thấy nét mặt Kỷ 14, cũng biết cái mà vị lão huynh này cảm nhận được tuyệt đối không tốt hơn hắn là mấy, nói không chừng càng gay go.

Truyền Sơn vẫy Canh Nhị tới bên cạnh, hạ giọng ghé vào lỗ tai y nói: “Có cách nào dạy dỗ lão kia không?”

Ông lão Dương Đắc Bảo cách đó không xa ngẩng đầu nhìn trời. Lẽ nào mấy người kia không biết, họ dù nói có nhỏ tới đâu đi chăng nữa, lão đều có thể nghe thấy rõ ràng?

“Chịu thiệt rồi?” Canh Nhị hỏi rất nghiêm túc, không giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng Truyền Sơn luôn cảm thấy trong mắt Canh Nhị có chút vui sướng lập lòe, nhưng… cảm giác tội ác đâm chết Canh Nhị còn chưa biến mất, Truyền Sơn nhìn vào mắt Canh Nhị cũng không dám nhìn nhiều, quay đầu đi gật đầu.

“Tu vi của lão khá cao, đã tu tới ngoài Nguyên Anh. Ba người chúng ta hợp lại cũng không đánh được lão. Ngươi chịu thiệt thế nào?” Canh Nhị rõ ràng cảm thấy hứng thú nhất với điểm này.

Dương Đắc Bảo kinh ngạc nhìn về phía Canh Nhị.

Tu vi tiểu tử kia mới Ngưng Khí Kỳ 2 đã có thể nhìn ra cảnh giới thực của lão? Đồng thời vạn phần lo lắng người nửa xương khô kia đem chuyện trong áo da dê nói ra, người tai thính ở đây cũng không chỉ có một mình lão.

Truyền Sơn dùng móng vuốt xương khô gãi chóp mũi, làm bộ không nghe thấy câu hỏi của Canh Nhị. Xem ra, phần chịu thiệt này họ phải ăn chắc rồi, tuy không rõ ông già vì sao lại trị họ như vậy, nhưng hiện giờ nếu mọi người không sao, tu vi đối phương lại cao hơn họ quá nhiều, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Thấy người nửa xương khô không có ý nói ra, Dương Đắc Bảo giờ mới yên lòng.

“Ở đây sao lại không bị đè rạp đất như vừa rồi?” Truyền Sơn hỏi sang chuyện khác.

Canh Nhị thấy hai người cũng không rõ lắm, liền mặc kệ Truyền Sơn, giải thích cho hai người: “Chỗ dải cột mốc biên giới kia và xung quanh truyền tống trận ở đây đều bị bày một trận pháp. Tác dụng của trận pháp chính là căn cứ theo lực thừa nhận của từng sinh vật hoặc vật thể để thay đổi lực hấp dẫn của nơi trận pháp lập ra, để người ở trong trận không cần lo mình không đứng dậy nổi, cũng không cần lo sẽ bay trên trời không xuống được.”

Hay ghê. Truyền Sơn lại có ý muốn học trận pháp lần nữa.

“Ba vị đạo hữu, trò chuyện xong chưa? Các ngươi muốn tới đâu?” Người trung niên trông coi truyền tống trận tựa hồ rất buồn chán, ngồi trên một tảng đá cầm cành cây vẽ linh tinh trên mặt đất, vừa lười biếng hỏi.

“Lam tinh.” Truyền Sơn lập tức nói.

“Lam tinh phải không?” Người trung niên xác nhận lại.

“Phải.”

“Một người mười viên linh thạch thượng phẩm.”

“Cái gì? Truyền tống trận giữa các hành tinh chỗ các ngươi sao đắt vậy? Người ta bình thường cũng chỉ lấy mười viên linh thạch trung phẩm.” Canh Nhị nhảy dựng lên, con người ở đây quá xấu xa, đòi cái giá cũng quá là đắt.

“Người ta là người ta, chúng ta là chúng ta. Hậu Thổ Tỉnh nghèo bỏ xừ, trừ phi là tu giả khổ hành tu luyện, tu giả bình thường cũng sẽ không chạy tới đây. Người tới ít, người đi tự nhiên cũng ít. Giữ gìn một truyền tống trận giữa các hành tinh cũng không dễ dàng, Lam tinh ngươi muốn đi cũng không cùng nhóm tinh cầu với Hậu Thổ Tinh của chúng ta, lại ở chính giữa một hệ hành tinh, cách chúng ta khá xa, cái giá tự nhiên cũng phải đắt một chút.” Người trung niên tốt tính giải thích, có lẽ lời này hắn đã từng giải thích với rất nhiều người.

“Nhưng mà…”

Truyền Sơn kéo Canh Nhị lại, “Trên người ngươi còn bao nhiêu linh thạch thượng phẩm.”

Canh Nhị móc từng viên linh thạch thượng phẩm ra ngoài một: “Chỉ có bảy viên, còn chưa đủ cho một người dùng.”

“Góp trung phẩm, hạ phẩm lại thì sao?” Truyền Sơn lo lắng. Thứ hắn nợ Canh Nhị, tương lai hắn sẽ trả gấp mười lần, trăm lần cho y.

“Vẫn thiếu.” Canh Nhị tính số linh thạch của mình, tất cả góp lại cũng không đủ cho một người truyền tống tới Lam Tinh.

“Chúng ta có thể dùng thứ khác để đổi không?” Truyền Sơn quay đầu hỏi người trung niên.

Người trung niên hé mí mắt, “Ngại ghê, để tránh nhận thứ lai lịch bất minh dẫn tới phân tranh, chúng ta chỉ lấy linh thạch, hơn nữa không cho khất nợ.”

Ba người Truyền Sơn cùng nhau há hốc mồm.

“Tiểu hắc cũng không biết chạy đâu rồi, bằng không viên linh thạch siêu phẩm của nó cũng có thể lấy ra dùng.” Truyền Sơn hối hận bản thân không chú ý tới tầm quan trọng của linh thạch. Xem ra trên tinh cầu toàn người tu hành này, thứ này cũng quý như vàng bạc trên Lam tinh, cũng thuộc loại tiền thông dụng.

“Ngươi tìm được nó cũng vô dụng, nó chắc chắn sẽ không đồng ý giao viên linh thạch siêu phẩm đó ra.” Canh Nhị nói thầm.

“Không thể dàn xếp sao? Có lẽ thứ ngươi muốn, chúng ta vừa vặn có.” Truyền Sơn còn muốn cố gắng một phen.

Người trung niên này liền càng không để ý tới hắn, dựa vào một tảng đá, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ba người Truyền Sơn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên làm gì bây giờ.

“Khụ khụ!” Dương Đắc Bảo vẫn đứng một bên xem náo nhiệt đã làm người ta chú ý hoàn toàn, mỉm cười nói: “Lão Phu là Dương Đắc Bảo của Hậu Thổ Môn, ba vị tiểu hữu các ngươi có muốn kiếm linh thạch không? Có lẽ ta có biện pháp giúp các ngươi đấy.”

Tới tới, cơ hội tới rồi. Ông lão mừng rỡ suýt thì nhe răng cười.

“Biện pháp gì?” Đối với người này, lòng cảnh giác của Truyền Sơn rất nặng. Lão già chết tiệt trị họ một trận trong áo da dê, đưa họ tới nơi rồi cũng không rời đi ngay, rõ ràng có mưu đồ với họ. Cũng không biết vừa rồi lão trị họ là muốn mượn hơi họ hay để làm gì?

Ông lão này không phải…?

Truyền Sơn tự dưng nảy ra một suy nghĩ mà đến chính hắn cũng cảm thấy hoang đường và khó chịu, chân tự nhiên cũng sải một bước về phía trước, chắn Canh Nhị ra đằng sau. (mọi người có nghĩ ra anh La nảy ra ý gì hôn?)

Kỷ 14 thấy rõ động tác của Truyền Sơn, mày cau lại giần giật, cơ thể cũng lập tức trở nên khẩn trương.

Ông lão đã sống sáu trăm năm, sao có thể không nhận ra ý tứ của tiểu ma đầu đối diện. Lập tức…. rũ mi xuống, Dương Đắc Bảo lão tự khi nào bị người nhìn thành sắc lang? Người nhìn trúng còn là một nam nhân?

“Tiểu hữu không cần khẩn trương như thế, việc buôn bán của Hậu Thổ Môn chúng ta từ trước đến nay đồng tẩu vô khi, không tin ngươi có thể hỏi đạo hữu khác trên tinh cầu này.”

Đạo hữu khác chính là chỉ người trung niên kiếm chác món lợi kếch sù kia? Ai biết hai người này có phải cá mè một lứa hay không? Sắc mặt Truyền Sơn biến thành màu đen.

Đạo nhân trung niên ở bên cạnh chen vào nói, “Ừ, Hậu Thổ Mon ở Hậu Thổ Tinh là một trong những môn phái có lịch sử lâu dài, tuy hôm nay đã xuống dốc, nhưng hai chữ ‘tín’, ‘dự’ vẫn còn.”

“Nhâm Dật Hiên, ngươi biết gì mà nói?” Dương Đắc Bảo sắc mặt hơi đỏ lên, vội vã biện giải: “Ai bảo Hậu Thổ Môn của chúng ta xuống dốc rồi? Chúng ta chỉ là ít người mà thôi.”

Đạo sĩ tên Nhâm Dật Hiên không để ý tới lão, hãy còn ngồi trên hòn đá lấy cành cây vẽ bậy.

“Khụ, thế nào? Tiểu hữu có hứng thú hay không?” Dương Đắc Bảo quay mặt sang nói với ba người Truyền Sơn.

“Hứng thú thì luôn có, nhưng ngài còn chưa nói ngài muốn chúng ta làm gì.” Truyền Sơn thả lỏng thái độ, trên mặt mang cười, trong lòng lại như đang dùng thập đại cực hình với ông lão.

“Ba vị tiểu hữu, ở đây không phải chỗ nói chuyện, không bằng chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện, thế nào?” Dương Đắc Bảo khẩn trương tới gần ba người, lão không phải đang phòng ba đứa nhỏ này, mà là đang đề phòng Nhâm Dật Hiên, chỉ sợ đối phương nhìn ra cái gì.

Người trung niên coi trận ngẩng đầu, hé mí mắt nhìn lại ba người mới muốn tới Lam tinh, lần này hắn nhìn kỹ hơn rất nhiều so với trước.

Hậu Thổ Tinh thiếu người nối nghiệp, việc này đã chẳng còn là bí mật gì trong hệ hành tinh này, nhưng dù như thế, cũng có rất ít người đặc biệt chạy tới Hậu Thổ Tinh bái sư cầu đạo.

Hậu Thổ Tinh hoàn cảnh vô cùng ác liệt, tài nguyên, bảo bối ít đến đáng thương, đến ngay cả linh thạch cơ bản nhất cũng không có bao nhiêu, tinh cầu như vậy, mầm non tư chất nào chịu tới đây bái sư?

Cho nên mỗi lần có người mới tới Hậu Thổ Tinh, luôn sẽ được hoan nghênh hơn cả, nhất là đệ tử tuổi trẻ, nếu còn chưa có môn phái, như vậy thường sẽ bị ‘người tới trước được trước’.

Nhưng dù đệ tử có ít, cũng phải xem tư chất, không phải ai tới cũng sẽ được hoan nghênh. Xem thái độ của Dương Đắc Bảo, ba người tư chất chắc là không tệ? Nhưng vì sao ngay từ đầu hắn không nhận ra được?

Thần Sa Môn bảo hắn trông coi truyền tống trận, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi hắn có một đôi mắt nham hiểm. Người tới là tu vi gì, tư chất ra sao, hắn liếc mắt là có thể nhận ra, gần như chẳng bao giờ sai lầm, trừ phi tu vi của đối phương cao hơn hắn.

Nếu không phải ngại quy định bất thành văn của Hậu Thổ Tinh, để không cho một đại môn phái độc hành mà để các môn phái thay phiên nhau trông coi truyền tống trận, phàm là người mới tới có chất lượng tốt, sợ rằng sớm đã bị Thần Sa Môn độc chiếm hết.

Nhâm Dật Hiên thầm thở dài trong lòng. Đệ tử không có tư chất trội, tài nguyên tu luyện lại cực độ khuyết thiếu, hai loại hiện trạng này dẫn đến các môn phái tu luyện ở Hậu Thổ Tinh từ từ suy thoái, cuối cùng không phải rời khỏi Hậu Thổ Tinh thì cũng chôn vùi trong dòng thời gina.

Thần Sa Môn bọn họ nếu không phải còn có chút khoáng sản ở tinh cầu khác, chỉ sợ cũng sẽ không thể chống đỡ sự tiêu hao đệ tử nội môn như Hậu Thổ Môn, cuối cùng để đệ tử xuất sắc ra đi, cuối cùng thậm chí rơi vào cảnh không người chịu tới cửa bái sư, một phái truyền thừa không thể kế thừa.

Hậu Thổ Môn còn lại mấy người? Hình như họ ngay cả đệ tử cũng không có đi? Nếu không có đệ tử, họ không thể tham Đại hội Thử Linh sang năm, hạn ngạch phân phối linh thạch trăm năm sau đó cũng chỉ có thể bớt tiêu chuẩn xuống thấp nhất, kể cũng khó trách Dương Đắc Bảo lại coi ba con người mới tư chất bình thường trước mặt như bảo bối.

Đồng tình thì đồng tình, nếu có mầm tốt vẫn phải cướp. Nhâm Dật Hiên rất sợ bị hụt, lại tỉ mỉ quan sát lần nữa, xác định không có chỗ đặc biệt gì, tư chất cũng bình thường thôi thì không để trong lòng nữa.

Thần Sa Môn thân là môn phái lớn nhất Hậu Thổ Tinh, đệ tử phía dưới có trên trăm, đệ tử nội môn tư chất xuất sắc không dưới mười người, không ‘cầu tài nhược khát’ như Hậu Thổ Môn.

Nhâm Dật Hiên nhắm mắt lại, mặc kệ mấy người kia giao dịch.

Khi Nhâm Dật Hiên quan sát, ông lão thấy hết cả, lòng gấp gáp chỉ sợ hắn nhìn ra cái gì, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ ‘Không có biện pháp, đành chịu theo ý ba người này thôi’.

Mãi đến khi Nhâm Dật Hiên nhắm mắt lại không hề tỏ vẻ hứng thú nữa, lúc này ông lão mới thở hổn hển, vừa thấy an lòng, vừa thầm cười nhạo Nhâm Dật Hiên ‘độc nhãn’ lần này cũng không nhìn ra được gì. Ông cũng không nhìn lại ông xem, ngay từ đầu ông cũng nhìn lầm còn gì.

Ông lão Dương Đắc Bảo bày ra nét mặt hòa ái nhất, thầm lặng khuyê dụ ba người: “Hậu Thổ Môn tuy nhỏ, nơi nghỉ chân luôn luôn có. Ba người các ngươi tạm thời không thể rời khỏi Hậu Thổ Tinh, cũng không thể đợi ở đây mãi được, hơn nữa các ngươi cũng không thể không ăn không uống chứ? Nhất là vị tiểu hữu này.

Ông lão nhìn về phía Kỷ 14.

Kỷ 14 nét mặt bình thản, lặng lẽ không nói, tựa hồ không để ý mình đang khốn cảnh chút nào.

Truyền Sơn thầm tính toán kỹ, đúng như lời ông lão, họ thiếu linh thạch chắc chắn không thể rời khỏi Hậu Thổ Tinh, mà theo hoàn cảnh ác liệt của tinh cầu này cũng không giống Lam tinh, hắn và Kỷ 14 không người tương trợ, sợ rằng khó sinh tồn được.

Lúc này tuy hắn không rõ ông lão vì sao lại muốn lung lạc họ, nhưng với tình huống không rõ, dù biết rõ ông lão không có lòng tốt, cũng chỉ có thể tạm lợi dụng vị cường hào ác bá này.

Truyền Sơn nhìn Canh Nhị, nhìn Kỷ 14, dùng mắt hỏi: thế nào?

Canh Nhị và Kỷ 14 nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Thế là Truyền Sơn nhìn về phía ông lão, nói: “Chúng ta không có linh thạch để nộp tiền thức ăn và phí ở đâu. Nếu ngươi muốn kiếm linh thạch của chúng ta, không bằng hiện tại nói rõ ra, chúng ta dùng linh thạch đổi lấy cái ăn với ngươi là được.”

Dương Đắc Bảo cười ha ha, trong lòng không khỏi hơi hối hận vừa rồi thu linh thạch ác quá, lúc này đúng là đã tăng thêm chút phiền phức cho kế hoạch của mình.

“Yên tâm, ta mời các ngươi đi kiếm linh thạch, chứ không phải muốn kiếm linh thạch của các ngươi. Hơn nữa chỉ với chút linh thạch trên người các ngươi, giữ lại dùng cho chính mình tu luyện cũng không đủ, đi thôi.”

Dương Đắc Bảo trải áo da dê của lão ra lần thứ hai.

Kỷ 14 không nhúc nhích, Truyền Sơn cười cười, nói với lão: “Vị tiền bối này muốn giết, muốn cướp của chúng ta, chúng ta cũng không thoát được. Tin chắc vị tiền bối có lịch sử môn phái lâu dài ở Hậu Thổ Tinh này sẽ không làm khó những tiểu bối như chúng ta. Tiền bối, ngài nói có đúng không?”

Dương Đắc Bảo cười khà khà, càng nhìn tiểu ma đầu này càng thuận mắt. Tiểu tử giảo hoạt, lão thích a.

Ngay khi Dương Đắc Bảo mang theo ba người ly khai lần thứ hai, Nhâm Dật Hiên đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở choàng mắt, cả người đều nhảy dựng lên.

Toi rồi! Hắn lại để sót một việc quan trọng nhất cũng rõ ràng nhất.

Ba người mới kia tới từ đâu?

Truyền tống trận giữa các hành tinh do từng môn phái thay phiên nhau coi quản, mỗi lần cứ nửa năm thì đổi một lần, hắn từ hai tháng trước đã bắt đầu trông coi ở chỗ này, hai tháng qua, hắn không thấy bất luận kẻ nào ra vào truyền tống trận này.

Nếu là hai tháng trước có người mới tới Hậu Thổ Tinh, cho dù có người giấu kỹ đến đâu, cũng không thể không có chút phong thanh nào. Mà nếu ba người mới kia không phải vào từ truyền tống trận này, vậy họ rốt cục tới Hậu Thổ Tinh bằng cách nào?

Lai lịch thần bí, thái độ của Hậu Thổ Môn vẫn tin thờ ‘trữ khuyết vật lạm’ đột nhiên trở nên nhiệt tình, lẽ nào lần này ‘độc nhãn’ hắn thực sự đã nhìn lầm rồi?

(*) trữ khuyết vật lạm: chọn lựa nhân tài hoặc sự vật, thà rằng ít nhưng có chất lượng còn hơn là lấy nhiều để gom góp đủ số.

Không được, không thể để cái lão ở Hậu Thổ Môn được lợi, hắn hpari truyền tin về môn phái ngay lập tức, để họ phái người hỏi thăm nội tình của ba người mới kia, nếu có khả năng, tốt nhất có thể cướp được ba người ấy về.

Lại nói về Dương Đắc Bảo.

Dương Đắc Bảo một đường lao như điên, trên đường không dừng lại chút nào, mãi đến khi tới địa bàn Hậu Thổ Môn. Nhâm Dật Hiên nhất thời sơ sót, nhưng không có nghĩa hắn sẽ sơ sẩy cả đời, lúc này tám phần mười đã phản ứng được, lão cũng không muốn nửa chừng bị một đám ông bà già sốt ruột thu đồ đệ vây quanh.

Biểu hiện của ba người tiểu ma đầu thoạt nhìn tư chất bình thường, nhưng Hậu Thổ Tinh cũng có rất nhiều môn phái không chọn không lựa, những môn phái này tùy tiện chọn ra một thì đều giàu có hơn Hậu Thổ Môn. Lão sợ lắm, sợ lão vất vả tìm được đồ đệ cho sư huynh lại bị tinh thạch câu đi.

Canh Nhị bị ông lão túm chạy không hiểu ra sao, vừa rồi lúc tới truyền tống trận còn lề mà lề mề, lúc này sao lại đi nhanh thế?

“A di đà phật! Phía trước chính là Dương thí chủ của Hậu Thổ Môn sao?” Một tiếng phật âm thanh duyệt, trong bầu trời đầy cát bụi xuất hiện một vị hòa thượng trung niên mặc áo cà xa xám tro.

Dương Đắc Bảo nghe thấy tiếng liền lập tức mắng to trong lòng một câu, mắt thấy cách sơn môn không còn xa, cũng mặc kệ có giao tình hay không, co cẳng liền chạy, không dừng lại chút nào.

“Dương thí chủ vẫn xin dừng bước. Trong lúc bần tăng nhập định cảm thấy có người có duyên tới Hậu Thổ Tinh, nhưng vừa rồi lại lạc mất tung tích của người có duyên kia, không biết Dương thí chủ có từng thấy người lạ nào tới?” Trong lúc nói một câu, Tĩnh Hải đã chạy tới bên cạnh Dương Đắc Bảo.

“Ha ha, đây không phải Tĩnh Hải sao? Cái gì mà người có duyên? Ta không biết nha.” Dương Đắc Bảo vừa pha trò, vừa tăng bước chạy.

“Vị tiểu thí chủ là?” Tĩnh Hải không nhanh không chậm theo sát ở bên cạnh Dương Đắc Bảo.

“Hậu sinh này là hậu nhân của một người bạn của ta, nhờ ta chăm sóc.” Dương Đắc Bảo đảo mắt, xiết tay Canh Nhị nói.

“À?” Tĩnh Hải mỉm cười, chắp tay làm phật lễ với Canh Nhị.

Canh Nhị vội vã chắp tay đáp lễ.

“Tiểu thí chủ một mình tới Hậu Thổ Tinh sao?”

“Không…”

Không đợi Canh Nhị nói ra, Dương Đắc Bảo đã lớn tiếng kêu lên: “Tĩnh Hải ngươi có gì lát chúng ta lại nói, ta có việc gấp, lần sau lại trò chuyện.”

“Vậy à, đúng lúc bần tăng muốn tới quý môn bái phỏng lệnh sư huynh, vậy chung đường đi.” Tĩnh Hải bình thản nói.

Qủy mới muốn chung đường với ngươi! Dương Đắc Bảo vừa tức vừa vội, lúc này được bao lâu, giờ đã như ruồi nhặng ngửi thấy mùi thối mà chạy tới rồi?

Nhưng Dương Đắc Bảo thầm thấy may mắn, may là người tới là Tĩnh Hải đại hòa thượng tính tình bình thản, nếu đổi lại là người khác, lúc này nói không chừng đã cướp người với lão.

Dương Đắc Bảo mới vừa thầm thấy may thì đã nghe bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, “Yo, tiểu hậu sinh này là đệ tử nhà ai? Trước đây chưa gặp qua nha?”

Dương Đắc Bảo chân chợt dừng, suýt thì bổ nhào vào trong lòng người vừa tới.

“Đáng ghét nha, Dương Dương, ngươi vội thế làm gì? Ngươi không phải ghét song tu với ta sao, tình nguyện mang cái mặt ông lão sao? Sao hôm nay thấy cô nương ta liền kích động như vậy?” Tiếng cười khẽ lại vang, dịu dàng thoảng bên tai mọi người.

“Sao ngươi cũng tới?” Dương Đắc Bảo run run, há mồm nói.

“Ai nha, hôm nay người ta vừa vặn đi ngang qua truyền tống trận, đúng lúc thấy Dương Dương ngươi dẫn theo mấy tiểu bằng hữu, trong số đó có một người ta thấy rất thuận mắt, giờ không phải tới tìm ngươi sao.”

Một bích y nữ tử hiện thân hình ra theo giọng nói.

Dương Đắc Bảo mặt đỏ suýt thì biến thành đít nồi, gì mà đúng lúc đi ngang qua? Sao lão lại quên việc ăn đợi ngồi chờ này chứ?

Nhớ năm đó lão cũng thường làm, rảnh rỗi lại ra truyền tống trận giữa các hành tinh duy nhất kia để cắm mông ngồi chờ, để đảm bảo có thể thấy người mới trước tiên, nếu cơ duyên đúng dịp cũng có thể đợi được đệ tử mình thấy thích. Chẳng qua vận khí của mọi người không tốt lắm, ngồi xổm bao nhiêu năm, cũng không chẳng đợi được đồ đệ nào, giờ số người rình đã ít hơn trước đây rồi.

Hu hu, xui xẻo! Sao lại bị vị bà cô này đợi trúng chứ?

Dương Đắc Bảo muốn khóc, vì sao sư huynh còn chưa tới? Đã có hai người rồi đấy, thêm người nữa thì có lẽ lão không giữ được đồ đệ nào đâu.

Tuổi trẻ, xinh đẹp, diêm dúa lòe loẹt, Canh Nhị đỏ mặt nhìn lén nữ tử.

Nữ tử chú ý thấy Canh Nhị nhìn lén, khẽ cười với y một cái.

Canh Nhị ‘thụp’ cái cúi đầu.

Nữ tử lập tức che miệng mỉm cười, đồng thời vô cùng hiếu kỳ khuôn mặt dưới khăn che của Canh Nhị.

Cũng không biết có phải vận khí Dương Đắc Bảo không tốt lắm không, hay thể chất mang xui của người nào đó đã lây nhiễm. Người thứ ba tới đánh cướp cũng đã xuất hiện, hơn nữa, vừa nhìn đã khó đối phó hơn hai người tới trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.