Trên đời này thực sự có đạo thuật yêu pháp sao?
Truyền Sơn nửa tin nửa ngờ, ôm suy nghĩ thà tin còn hơn, cẩn thận thám thính hành động của vị quốc sư đại nhân này.
Ngày đầu tiên, quốc sư đại nhân cùng Tam điện hạ và Sa tướng quân mưu đồ bí mật hồi lâu, vào phòng một cái là đến tận hừng đông, cơm cũng không buồn ăn.
Ngày thứ hai, vùng trời trên doanh trướng của quốc sư đại nhân đột nhiên bay ra vài con tiên hạc. Truyền Sơn thấy màn này không khỏi dấy lòng cảnh giác.
Ngày thứ ba, Sa tướng quân sai người dọn một rương gỗ lim vào doanh trướng của quốc sư đại nhân. Cùng ngày đó, vào buổi chiều, triệu tập một trăm binh sĩ.
Ngày thứ tư, quốc sư đại nhân mang theo một trăm binh sĩ đứng trên khoảnh đất sân huấn luyện, huấn luyện họ dựa theo phương hướng nhất định để đặt đá. Truyền Sơn nhân cơ hội tuần tra, lặng lẽ ghi nhớ phương hướng của đá.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu… nửa tháng trôi qua, một trăm binh sĩ này khi nhận được chỉ thị là có thể lập tức tìm được vị trí của mình, cũng dọn xong đá trong vòng một tự.
Hôm nay, quốc sư mang theo một trăm binh sĩ đi ra khỏi doanh. Đây là cuộc huấn luyện lần đầu tiên rời khỏi doanh trại.
Có cần đuổi theo không? Truyền Sơn không nằm trong một trăm người chỉ định, có phần lo lắng. Quốc sư để một trăm người bày trận đá rõ ràng là một trận pháp, còn về việc diện tích che phủ của trận này lớn cỡ nào, uy lực ra sao cũng hoàn toàn không biết.
Thấy chiến sự sắp trở lại, Bắc quân Hi quốc lại hoàn toàn chẳng hề hay biết gì về điều này. Nếu pháp thuật của Minh Quyết Tử giỏi đúng như trong lời truyền miệng, vậy Hi quốc nguy rồi!
Hơn hai năm qua, Thiên Hộ trưởng Vương Tiêu ban đầu đã thăng tới chức đại tướng Bắc quân, phụ tá Trịnh Thu Ngọc của hắn thì vẫn theo hắn, hiện đã thành quân sự cho Bắc quân. Để đảm bảo an toàn cho hắn, cũng không để người khác nghi ngờ, trước đó họ đã quy ước: địa điểm trao đổi tình báo mỗi lần đổi một chỗ. Nói cách khác, mỗi lần giao tin tình báo mới, hắn sẽ thuận tiện có tin tức về địa điểm mới.
Mà lần này hắn dựa theo địa điểm đã hẹn lần trước, đi đưa tình báo ‘Quốc sư xuất hiện’, nhưng ở địa điểm nên hẹn không phát hiện thấy bất luận tin tức và chỉ thị mới nào. Trong lòng Truyền Sơn có cảm giác không ổn.
Nhưng hắn vẫn phải đi một lần, hắn có dự cảm ─── Hi quốc có thể ngăn cuộc tập kích của Lãng quốc lại hay không thì phải xem vào trận chiến này!
Đi giao tin tình báo dĩ nhiên không thể đi tay không, dò được trận pháp kỹ càng tỷ mỉ mới là điều quan trọng. Trong lòng Truyền Sơn là dự định tốt, nếu địa điểm tình báo của lần trước vẫn không có chỉ thị gì mới, hắn liền mang tin tình báo đi tìm bọn Vương đầu.
Ở trong đầu, một lần nữa nhớ lại tranh bố trí trận pháp kỹ càng, Truyền Sơn chắp tay đi tới đi lui trong doanh trướng.
Cảm giác nguy cơ luôn thường trực trong đầu, cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề.
Nếu Minh Quyết Tử bày trận pháp thực sự có uy lực lớn, vậy vì sao y không mang theo binh lính tới nơi bí ẩn luyện tập? Vì sao hắn có cảm giác đối phương cố ý bày cho hắn xem?
Hay là Minh Quyết Tử cực kỳ tin tưởng với trận pháp này, căn bản không lo người khác có thể tìm được cách giải trận pháp.
Không được, hắn phải nghi biện pháp đi theo xem. Sa Sùng Minh, Tam điện hạ và quốc sư, ba người này chẳng ai giống kẻ ngốc cả. Trong đây nhất định có vấn đề!
Minh Quyết Tử sau khi đến địa điểm đã ngầm hẹn, thừa dịp không có ai chú ý, tay phải tính nhẩm bí quyết, trong miệng thì thào thành tiếng, tay trái nhẹ nhàng hất lên, mấy miếng giấy vàng trong tay bay ra thoáng cái chẳng còn thấy nữa.
Nhắm mắt dùng tâm do thám, xác định phạm vi ba dặm quanh đây nếu có người tiến vào y chắc chắn sẽ phát hiện được, Minh Quyết Tử mỉm cười, vuốt chòm râu dài, mở mắt, lệnh cho một trăm binh sĩ tản đội hình ra, dựa theo huấn luyện thường ngày bày ra trận thế.
Một binh sĩ tới gần Minh Quyết Tử, thấp giọng nói: “Người xem người nọ có mắc câu hay không?”
Binh sĩ nâng mặt lên, bất ngờ đó đường đường là Tam hoàng tử điện hạ.
“Hắc mắc câu, chúng ta bắt được tế cờ của hắn, Hi quân đại bại; hắn không mắc câu, mang theo trận pháp lệch lạc, chúng ta vẫn làm Hi quân đại bại. Điện hạ không cần lo lắng.”
“Ha hả,” Tam điện hạ nhẹ giọng cười: “Thực ra bản cung không phải đang lo.”
Minh Quyết Tử tiếp lời: “Ngài chỉ là hiếu kỳ về người này mà thôi.”
“Đúng. Mật thám Hi quốc ẩn náu trong quân ta không biết đã bao lâu rồi, cũng không biết bao nhiêu người. Nếu có thể bắt được một người, quốc sư thi chút pháp lực, để hắn giao toàn bộ tình báo hắn biết ra. Như vậy chúng ta cũng có thể tìm hiểu tới ngọn nguồn, hoàn toàn trừ được lũ sâu hại trong quân Lãng quốc.
“Chờ chừng ba ngày, nếu hắn không đến. Bần đạo sẽ huấn luyện những người này dựa theo phương vị trận pháp chân chính. Chờ họ luyện nhuần nhuyễn rồi, chúng ta sẽ lập tức khai chiến với Hi quốc, khi đó dù là mật thám có thể biết được vị trí sắp xếp của trận pháp, Hi quốc cũng không kịp tìm được phương pháp đánh phá.”
“Quốc sư tốn nhiều tâm sức rồi.”
“Không nói tới phí sức. Các ngươi đưa ra thành ý, sư môn bần đạo tự nhiên cũng phải giúp đỡ các người một chút.”
Tiết Triêu Nguyên luôn miệng nói cảm ơn, lại khích lệ phái Thanh Vân đạo pháp cao thâm, thủ tin nhân nghĩa, thật là đạo môn gương mẫu vân vân…
Minh Quyết Tử cũng chẳng lâng lâng bởi vì vài câu khen ngợi phù phiếm. Trong lòng y rất rõ ràng, phái Thanh Vân và hoàng thất Lãng quốc chẳng qua là quan hệ lợi dụng đôi bên, thân phận quốc sư này của y cũng chẳng qua là một trong những hứa hẹn của đôi bên. Giọng điệu lại chuyển, Minh Quyết Tử nói:
“Bần đạo nghe nói mấy tháng qua, lượng khoáng sản càng ngày càng thấp, hơn nữa cấp độ sản phẩm đưa ra cũng càng ngày càng kém. Khoáng vật hữu dụng dĩ nhiên không được mấy khối. Tam điện hạ có biết chuyện này là sao không?”
Tiết Triêu nguyên vẻ mặt kinh ngạc, “A? Có việc này sao? Chuyện như thế, bản cung nhất định tra rõ.”
“Vậy nhờ Tam điện hạ sớm ngày điều tra rõ nguyên nhân, nếu khoáng sản trong mỏ đã không còn phong phú, có lẽ chúng ta nên tìm mỏ quặng mới.”
“Đương nhiên rồi.” Tiết Triêu Nguyên cung kính mỉm cười, đến ngay cả Minh Quyết Tử cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
“Có động tĩnh!” Minh Quyết Tử bất ngờ nói.
Tiết Triêu Nguyên ngẩng đầu nhìn hướng sườn núi nho nhỏ cách đó không xa. Để dẫn mật thám hiện thân, Minh Quyết Tử đặc biệt chọn một chỗ, ngoại trừ sườn núi nhỏ ra, những chỗ khác toàn bộ không nhìn ra sai sót gì.
“Không tốt! Số người không chỉ có một.”
“Người ở đâu?” Tam điện hạ nhìn mãi mà chẳng thấy bóng dáng nào. Lập tức quay đầu phân phó đại đội trưởng, bảo họ tản đội hình ra, bắt người tới.
Minh Quyết Tử vừa cảm nhận, vừa ngẩng đầu nhìn. Nhìn từ khoảng cách hình nhân xúc động, người chắc đã xuất hiện trong phạm vị thị giác, nhưng… người đâu?
“Tam điện hạ vẫn xin lùi về sau.” Minh Quyết Tử thầm thấy không ổn, lẽ nào là người cùng nghề? Có thuật hành thổ?
“Đi!” Minh Quyết Tử bấm ba ngón tay, nhắm ngay một mảnh đất cảm nhận được động tĩnh mà đánh ấn võ quát lên một tiếng.
Theo tiếng Minh Quyết Tử phát ra, một chỗ cách họ không xa nổ tung một mảng bụi đất.
Hừ, xem ngươi còn có thể ẩn giấu đến mức nào.
Minh Quyết Tử không đợi bụi mù chỗ ấy tan hết, liên tục đánh ấn võ bắn trúng mục tiêu trong cảm nhận.
“Rắn! Có rắn!” Trong đám binh sĩ, có người kêu lên sợ hãi.
Cái gì? Rắn?
Truyền Sơn té lăn xuống sườn núi, cũng bất chấp dò xét trận pháp, hôm nay giữ mạng quan trọng hơn. Chuồn xuống núi nhanh chân chạy trốn, cứ chạy mãi được chừng hai trăm mét, xác định phạm vi chung quanh đã không còn vật nguy hiểm, hắn mới dám tìm một khối đá dựa vào ngồi xuống, lấy ra túi bách bảo dùng khi hành quân, móc ra dải dây vải buộc chặt bẹn chân trái, phòng nọc độc truyền lên trên. Cứ ngồi một hồi như thế, chân trái của hắn đã sưng như cây củ cải.
Truyền Sơn dùng chủy thủ đổi từ hai cái bánh bao thịt và một tháng bạc lương để cắt vết thương, vừa ra sức bóp máu độc ra ngoài, vừa thầm mắng chửi trong lòng: Rắn độc chết tiệt! Cũng không xem chỗ làm tổ. Rảnh rỗi thế sinh nhiều làm gì? Nhìn thật làm người ta buồn nôn với sởn da gà mà.
Càng nghĩ càng thấy mình xui xẻo. Hắn vất vả lắm mới lần mò được đến đây theo dấu vết đội ngũ để lại, thấy ở đây chỉ có sườn núi nhỏ này mới có thể che giấu được hành tung, biết rõ có khả năng là bẫy rập mà vẫn buộc lòng tới gần.
Vì sợ kinh động họ, hắn tới trước sườn núi là bắt đầu nằm rạp xuống bò tới. Hắn đã cẩn thận để ý, nào nghĩ tới ở đây lại có ổ rắn!
Mãi đến khi bị cắn hắn mới phản ứng được là bị rắn cắn, giận đến mức lúc đó hắn đạp về bên cạnh một phát. Với một phát ấy, hắn đá trúng phải ổ rắn.
Truyền Sơn đã chạy trốn tới một giải đất an toàn hoàn toàn không biết, phía dưới sườn núi ấy chính là một ổ rắn cực to, hơn nữa miệng ra không chỉ có một ổ. Hắn đá trúng một cái hố kinh động đàn rắn bên trong, đàn rắn bò trườn trong hố, lại kinh động hình nhân của Minh Quyết Tử.
Minh Quyết Tử không biết sự cố lạ, một lòng muốn bức địc nhân ẩn dưới nền đất ra, kết quả làm hỏng hết cả mấy ổ rắn xung quanh.
Giờ thì hay rồi, rắn nhỏ rắn to tuôn ra như con nước. Tình cảnh ấy, những binh sĩ còn có thể hoạt động sau đó cứ nổi cả da gà, sau này phàm thấy thứ hình rắn là đã sợ.
Minh Quyết Tử phát hiện đàn rắn xong, sắc mặt đại biến. Y không sợ những con rắn này, nhưng y sợ môn quy xử trí. Nơi này là do y chọn, y lại không tra ra nơi này có một ổ rắn to như thế, đúng là một sách lược sai lầm. Nếu như Tam hoàng tử có chút tổn thất nào, y chỉ sợ không dễ bàn giao với sư môn.
Hôm nay y chỉ có thể khẩn cầu trong hang rắn không có rắn chúa, cho dù có cũng mong đó là con y có thể đối phó.
“Quốc sư đại nhân!” Dù Tam hoàng tử có kiên cường đến đâu, thấy nhiều rắn như thế sắc mặt cũng phải trắng bệch. Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết của bọn lính bị rắn cắn cũng truyền tới.
“Bần đạo đưa điện hạ đi trước một bước. Tạm đợi bần đạo xử lý những con rắn này xong sẽ hợp lại với điện hạ sau.”
“Chờ đã, những binh sĩ này làm sao vậy? Bản cung không thể bỏ lại bọn họ.”
Minh Quyết Tử giận hắn lúc này còn bày ra dáng vẻ nhân từ thu mua lòng người, đang chuẩn bị mở miệng châm chọc, nhưng đến lúc nhìn thấy một vật thò ra ở giữa sườn núi thì lập tức sợ hãi. Không nói hai lời, ống tay áo phất một cái đưa Tiết Triêu Nguyên lên lưng ngựa, đồng thời hô to: “Điện hạ đi mau!” Tiết Triêu Nguyên cũng thấy quái vật ấy, mở to hai mắt, cầm cương bỏ chạy. Lúc này hắn đã bất chấp binh sĩ hay không rồi, trái lại mong muốn số lượng binh sĩ có thể nhiều thêm một chút để làm thành lối chắn quái vật tạm thời cho hắn.
Không ít binh sĩ cũng thấy quái vật ấy, có người bị dọa đứng sững tại chỗ, cũng có người phản ứng được nhanh chân bỏ chạy.
Mãng xà cực lớn trông rất thô và kềnh càng, tốc độ trườn bò lại khá là nhanh. Thấy con mồi cũng không vội nuốt vào, một ngụm một người, không phải cắn một nửa thì cũng cuốn lấy người rồi vặn đứt gân cốt của hắn. Như vậy tốc độ của nó càng nhanh hơn!
Thái dương Minh Quyết Tử xuất hiện mồ hôi lạnh. Rắn chúa! Đây là rắn chúa! Hơn nữa con rắn này rõ ràng có trí tuệ, sợ là cực khó đối phó.
Con mãng xà thật lớn ấy thấy nhiều con mồi như thế, vui vẻ phát ra tiếng ‘xì xì’. Bình thường cái nơi hẻo lánh này có mấy con chuột đã là tốt rồi, nếu như không phải nó sinh ra ở đây, hơn nữa cảm thấy lòng đất này có chút bí mật, nó đã sớm đổi sang đỉnh núi khác. Không ngờ hôm nay mới tỉnh lại từ giấc ngủ đông, nó vẫn còn đang đói rã răng thì lại phát hiện nhiều thức ăn như thế! Hơn nữa mỗi người thể tráng thịt dày, cũng đủ cho con cháu nó cùng chén một bữa. Xì xì, xem ra vận khí năm nay của nó không tồi đâu.
Rắn chúa đang vui sướng, tự dưng bị người giáng một lôi phù.
“Xì xì!” Rắn chúa đau đến mức lăn lộn, nó mặc dù da dày thịt béo, nhưng cũng khó chống được uy lực của lôi hỏa.
Người ám toán đang ở chỗ nào? Ở đâu chứ?
Rắn chúa nổi giận, quăng thân thể thật lớn, ngóc đầu tìm kiếm chung quanh.
Minh Quyết Tử nhìn thẳng rắn chúa, rùng mình một cái.
Trong lòng Minh Quyết Tử cực hận, ai biết hôm nay lại đụng phải rắn chúa lợi hại như vậy, bùa y mang tới căn bản không đủ. Mà lôi hỏa phù có uy lực lớn nhất trong các lá bùa y mang tới đã dùng rồi, cứ tưởng dù không làm con rắn kia chết được thì cũng có thể làm nó mất đi sức cử động. Không ngờ con rắn chúa này còn lợi hại hơn y nghĩ, bị năm lá lôi hỏa phù mà cũng chỉ bị thương da thịt, còn chọc giận nó.
Hôm nay y muốn chạy trốn cũng khó, tốc độ của rắn chúa quá nhanh, lại luôn theo dõi y. Y còn chưa tu luyện được tới trình độ vút lên trời cao bay bổng. Chỉ với hai cái cẳng, dù là bốn chân cũng không chạy thoát được nó.
Minh Quyết Tử rút bảo kiếm từ bên hông ra, xem ra hôm nay không giải quyết nó thì đừng mong đi nổi.