Khinh Cuồng

Chương 34: Chương 34: Các ngươi mới làm điều nghịch thiên




Editor: Thao Vo

Beta: Jenny Thảo

Tu hành chăm chỉ sẽ được đền đáp.

Sau một ngày một đêm không ngủ nghỉ, Nguyệt Hoàng Mẫn cuối cùng nghiên cứu chế tạo thành công một lượng thuốc bột, sau đó cùng Liễu Cô Đăng rải thuốc bột vào miệng giếng nước khắp nơi ở Thành Tam Giang. Vì vậy bá tánh trong thành có thể trực tiếp dùng nước có pha thuốc bột bên trong.

"Ta mệt muốn chết." Nguyệt Hoàng Mẫn mệt mỏi đến mức không màng hình tượng mà nằm ngã soài trên bàn, mái tóc vốn dĩ được chải chuốt cẩn thận cũng bị xõa xuống: "Ta cảm thấy bát tự của ta với tòa thành này không hợp, ta phải luôn bận rộn trong điều chế thuốc và chữa trị bệnh. Nhiều người như vậy! Ta cảm thấy ta dùng hết tất cả những năm tháng học dược vào trong đây rồi. Lần này ta vừa mới bổ sung thêm nhiều linh dược với thuốc, không chỉ có thể kiểm soát tình hình dịch bệnh lây lan trong thành mà còn có công dụng kéo dài tuổi thọ.... Cuối cùng bây giờ ta có thể nghỉ ngơi rồi."

"Đúng đúng đúng, đại dược sư vất vả rồi." Liễu Cô Đăng nghe vậy liền đưa một chén trà nóng đến trước mặt lão dược sư, cung kính nói: "Lúc tiểu nhân làm trợ thủ cho ngài, tay chân có nhanh nhẹn không?"

"Tạm được." Nguyệt Hoàng Mẫn chống cằm, uể oải ngước mắt lên, trêu chọc nói: "Tại vì thấy người là đệ tử đứng đầu của Thiên Đô Vân Hải, còn người khác nguyện ý làm trợ thủ cho ta, ta còn không đồng ý đâu."

Nhìn hai người bạn tốt tiêu tốn linh lực, Tạ Yến sờ cằm, thở phào nhẹ nhõm nói: "Rốt cuộc lần này chúng ta có thể dừng lại được rồi? Chúng ta trì hoãn ở trong toà thành này lâu rồi.... Đây là lúc nên đi xem chỗ khác."

"Các ngươi đừng chọn nơi để đi nữa, cứ theo ta trở về Thiên Đô Vân Hải đi." Liễu Cô Đăng quả cảm vỗ ngực mình: "Ta sẽ làm một chủ nhà tốt chiêu đãi các người đàng hoàng."

Thiên Đô Vân Hải nằm ở trên núi Thanh Tĩnh, có vẻ tráng lệ hơn so với Phái Huyền Âm tọa lạc ở núi Linh Sơn, núi Thanh Tĩnh tựa như có thể dùng một câu "đại khí hào hùng"(*) để miêu tả. Núi Thanh Tĩnh chiếm diện tích cực kì to lớn, môn phái cũng dựa vào núi để xây nên, những tảng đá hiểm trở lởm chởm trên núi cũng hòa thành làm một, ngoài ra thứ khiến tất cả mọi người ca ngợi chính là chiếc cầu treo trên không cao ngất ngưởng của môn phái, đan xen tung hoành trong không trung liên kết toàn bộ các tòa nhà trong môn phái. Bản thân môn phái Thiên Đô Vân Hải này giống như dạng hào phóng tục tằng, bọn họ xem đao kiếm là thứ tinh túy của môn phái, "Đao ý hợp nhất"(**) chính là loại đao pháp thuộc cảnh giới cao nhất do môn phái tự nghĩ ra. Vì vậy các đệ tử của Thiên Đô Vân Hải thường lấy đao làm vũ khí, trên người mặc chiếc áo choàng màu tím sẫm, hơi có khí phách hăng hái của hiệp sĩ trong giới giang hồ.

(*) Đại khí hào hùng: khí thế mạnh mẽ, hào hùng.

(**) Đao ý hợp nhất: Hòa thành một với đao (vũ khí của mình).

"Là một người trong đạo môn, trước khi phi thăng tại sao có thể không tới

Thiên Đô Vân Hải để nhìn một lần cây cầu treo Vân Hải nổi tiếng khắp thiên hạ đây?" Liễu Cô Đăng tiếp tục phổi phồng khoe khoang, dáng vẻ ân cần không khác gì những người bán cao da chó ở ven đường: " Cảnh sắc ở Thiên Đô Vân Hải bọn ta thật sự không còn lời gì để diễn tả nỗi, các ngươi tới xem sẽ không uổng công đâu... Lại nói những người trong Thiên Đô Vân Hải bọn ta đều có tiếng là....."

"Thích....Nói chuyện phiếm?" Không biết Giản Tố Ngu xuất hiện từ lúc nào và trong ngực ôm một túi giấy nhỏ, lẳng lặng hỏi. Hắn cau mày mang theo vẻ mặt suy tư, khiến cho Tạ Yến và Nguyệt Hoàng Mẫn bật cười.

"Khụ khụ khụ...." Miệng lưỡi Liễu Cô Đăng vốn đang lưu loát đột nhiên bị người ở phía sau làm cho hoảng sợ, bị chính nước miếng mình gây chết khiếp.

"Sư huynh, huynh đây là...." Tạ Yến nhịn cười tiến đến bên cạnh Giản Tố Ngu, tò mò cầm cái túi giấy trong ngực hắn lên mở ra nhìn, thuốc bột màu trắng còn toát ra hương nhàn nhạt của linh dược: "Hoàng Mẫn, ngươi được nha, ngay cả sư huynh của ta ngươi cũng dám kéo hắn đi làm trợ thủ cho ngươi."

"Bá tánh trong thành muốn một ít thuốc bột, ta cầm lấy nó đi phân phát cho bọn họ." Giản Tố Ngu nghiêng mắt, tầm mắt dừng lại ngay tóc của Tạ Yến nơi đang có một chiếc lá không biết từ đâu bám vào.

Nguyệt Hoàng Mẫn nghĩ thầm ta nào dám sai việc cái vị kia trong môn phái của các ngươi, xoay đầu muốn giải thích vài câu, nhưng lại thấy Giản Tố Ngu cúi đầu, động tác kia.... Tại sao nhìn giống như hắn đang hôn tóc Tạ Yến vậy, chờ đến khi y trong chớp nhoáng hiểu ra, ngay lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại.

Đương nhiên y không phải là người duy nhất nghĩ theo cách đó, Bồ Tân Tửu vừa từ sân sau bước vào duỗi eo, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cảnh tượng lóng lánh này, hắn không khỏi che mặt, hét một câu: "Trời ơi, đôi mắt của ta!"

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

So sánh với Bồ Tân Tửu thì Liễu Cô Đăng bình tĩnh hơn nhiều, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn hai cái con người chưa hiểu sự đời, giải thích: "Người ta chỉ có thổi lá cây thôi mà hai ngươi kích động cái gì."

Mặt Giản Tố Ngu hơi mất tự nhiên, vành tai có vẻ đỏ lên một cách kỳ lạ, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm thuốc bột trong ngực, cố gắng giải thích: "Ta....Ta không có ra tay..."

"Hiểu mà hiểu mà." Đôi mắt Liễu Cô Đăng tràn đầy ý bỡn cợt, vừa xua tay vừa nói hiểu rõ mà.

Tạ Yến hoàn toàn nằm ngoài tình huống, cho đến khi Giản Tố Ngu vội vã rời khỏi nhà trọ, hắn vẫn mãi không hiểu tại sao sắc mặt mọi người trong nhà trọ khác thường như thế, hắn nghịch thuốc bột trong chiếc túi giấy nhỏ, nói: "Sư huynh làm sao vậy?"

Sau khi giật lấy thuốc bột từ tay Tạ Yến, Liễu Cô Đăng đặt nó lên vai hắn nhẹ nhàng chọc vài cái, rồi trêu ghẹo nói: "Mọi người nói hắn lén đưa tay ôm ngươi, ngươi không hiểu nó có ý tứ gì sao?"

"Ngươi nói cái gì vậy?" Tạ Yến vừa mừng vừa sợ, cướp lấy túi thuốc Liễu Cô Đăng đặt trên vai mình.

Hai người xuống tay cũng không nặng, chỉ nghe được một tiếng "Xoẹt" vang nhỏ, cái túi giấy vốn dĩ đã mỏng nay bị hai người xé đôi ra, thuốc bột màu trắng rải bám trên người Tạ Yến, hắn không chút để ý mà phủi lớp bột trước mặt, tiếp tục hỏi: "Sư huynh vừa nãy có ý này thật sao?"

"Tạ Yến!" Sắc mặt Nguyệt Hoàng Mẫn bỗng nhiên trắng bệch, đưa tay chỉ vào hắn, y giống như gặp phải kích động lớn, run giọng nói: "Thuốc bột có màu trắng, nhưng tại sao khi thuốc dính trên người ngươi lại có màu trắng..."

Liễu Cô Đăng quay đầu nhìn chằm chằm vào y, trong lòng cả kinh, khó hiểu nói: "Ngươi đưa cho ta thuốc bột màu trắng mà..."

Nghe vậy, hai người nhìn mặt nhau, màu máu đỏ trên mặt Nguyệt Hoàng Mẫn tan đi. Y vội vã tiến đến bên người Tạ Yến, dùng tay chấm thử vào thuốc bột màu trắng bám trên áo choàng trắng của Tạ Yến, đưa lên mũi ngửi, sắc mặt thay đổi: "Thuốc bột đã bị kẻ khác đụng vào rồi!"

Nguyệt Hoàng Mẫn là một thầy thuốc, sợ nhất trên tay dính máu người dân vô tội, nếu không lúc tiến hành lịch kiếp sẽ bị thiên lôi đánh đến nguy hiểm tính mạng.

Trên ba cây trụ cột lớn trước đại điện U Hoàng Minh Tâm Các có khắc tổ huấn "Ba Không Cứu": Không cứu yêu ma, không cứu kẻ hại người, nhiều hơn một trăm người không cứu. Điều cuối cùng trong đó chính là nỗi sợ lớn nhất đối với các đệ tử vì nếu y thuật không giỏi sẽ dẫn đến hủy hoại một lượng lớn tính mạng của bá tánh vô tội.

Tất cả bột thuốc nghiên cứu chế tạo trong một khoảng thời gian để cứu người sẽ biến thành thứ hại người. Lần này là lần đầu tiên y làm điều vi phạm tổ huấn, thế nhưng đã gây ra họa lớn.... Trên lưng cõng món nợ máu của tất cả người trong thành.

Nguyệt Hoàng Mẫn cười khổ một tiếng, thầm than một câu, quả nhiên y và tòa thành này có bát tự không hợp.

Liễu Cô Đăng bỗng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, hắn đẩy Tạ Yến ra, tát một bạt tai lên trên mặt Bồ Tân Tửu, lại hung hăng đập tay xuống mặt bàn yếu ớt, hỏi: "Tại sao?!"

Ngày ấy, hắn cầm thuốc định bước chân ra cửa lại phát hiện bản thân mình quên cầm bội đao, hắn muốn về phòng tìm đao nên nhờ Bồ Tân Tửu ngồi nghỉ ngơi trên bàn ở đại đường trông chừng thuốc một chút, ngoài ra hắn nhớ rõ bản thân mình chưa từng rời khỏi nó quá một giây.

Mặt Tạ Yến tái xanh, cũng bị sự việc này làm cả kinh không nói nên lời, hắn xé một mảnh vải trên áo, im lặng đi tới lau máu ở khóe miệng giúp Bồ Tân Tửu: "Ngươi nói một câu gì đi."

"Tạ Yến, ngươi hỏi hắn làm gì? Kêu hắn giải thích tại sao bình thuốc trị liệu ta đưa cho hắn lúc xuống núi lại biến thành thứ bột trộn lẫn sao?" Nguyệt Hoàng Mẫn che mặt, tức giận đến nỗi nói không nên lời.

"Ngươi không nên cứu bọn họ và ngươi cũng không thể cứu được bọn họ." Bồ Tân Tửu không để ý cái tát trên mặt, bình tĩnh đến mức giống như đang cùng mọi người thảo luận thời tiết hôm nay như thế nào.

Bồ Tần Tửu quả thực giống như Tạ Yến nghĩ, y không muốn dính dáng đến những người trong thành, vì vậy y không tự mình động thủ lấy tính mạng bá tánh để trả thù cho Xa Thanh.... Nhưng điều đó không có nghĩa y có thể chịu đựng cảnh ai đó cứu người dân ở đây, bởi vì nhóm người đó vốn dĩ đáng chết.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Những lời y vừa nói ra đó là thừa nhận, Tạ Yến bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, Bồ Tân Tửu đứng trước cửa nhà của người dân, trên tay dính thứ bột màu trắng, y giống như một sứ giả Câu Hồn đến từ địa ngục.... bình tĩnh đến mức làm người khác sợ hãi.

Liễu Cô Đăng thấy hắn đã hại chết biết bao nhiêu người nhưng trên mặt vẫn còn vẻ bình tĩnh và thờ ơ thì tức giận đến mức muốn sùi bọt mép, hét lớn một tiếng: "Làm điều nghịch thiên(*), tổn hại mạng người! Thiên Đô Vân Hải không có thứ đệ tử độc ác tàn nhẫn như ngươi!"

(*) Làm việc trái ý trời.

Bồ Tân Tửu lắc mình một cái tránh thoát, đột nhiên cả người cao cao tại thượng ngồi trên thành lan can ở cầu thang, thân pháp nhanh đến kỳ lạ. Y bình tĩnh, giọng điệu không thay đổi, thậm chí tư thế ngồi cũng không thay đổi.

"Đáng lẽ bọn họ đã chết từ lâu, nhiều năm trước sớm nên đi xuống mồ. Bởi vì bọn họ ăn thịt Xa Thanh nên mới kéo dài sự sống.... Đem người biến thành một cái xác sống thì cũng được gọi là còn sống sao."

"Đầu bạc trong phút chốc cũng không phải là hiện tượng quỷ ma gì, đó là theo thiên đạo luân hồi. Bọn họ sống thọ hay chết tại nhà đều có số."

"Các ngươi chưa bao giờ nghĩ tại sao người phát bệnh đầu tiên là đám thanh niên trẻ tuổi sao? Bởi vì vào năm đó khi lập ra giấy sinh tử, những người đầu tiên ăn máu thịt của Xa Thanh chính là đám thanh niên trẻ tuổi đó! Một khi Xa Thanh tan biến, người đầu tiên chịu tội chính là bọn họ, sau đó mới là trẻ nhỏ...."

"Đám người tội ác tày trời này chết mà các ngươi vẫn còn đau lòng, thế Xa Thanh thì sao? Lúc Xa Thanh chết có ai đau lòng cho hắn hay không? Đầy thần phật trên trời nhưng có ai ra tay cứu hắn? Không có.... Mọi người, thần tiên đều trơ mắt nhìn hắn chết, mong hắn chết đi!"

"Ta chỉ thấy hận, cũng không làm điều gì nghịch thiên. Những người sống trong tòa thành này vốn đã vi phạm đạo trời, nhưng các ngươi lại muốn đi cứu bọn họ.... các ngươi mới là làm điều nghịch thiên."

Tạ Yến nghe thế nhưng không có lời gì để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.