Khinh Cuồng

Chương 13: Chương 13: Gặp lại cố nhân




Editor: Ngonhinlaolien

Beta: Lục

“Ban ngày ban mặt thế này mà vẫn có người dám ăn cơm không trả tiền? Một hảo hán như lão Lý ta đây bán hoành thánh nhiều năm như vậy cuối cùng cũng đã nhìn thấy rồi!”

Tiếng chửi bậy thét to vang vọng hết đợt này đến đợt khác, nghe xong đặc biệt sảng khoái.

Trong miệng Tạ Yến ngậm một nhánh cỏ, đang chán muốn chết muốn chui vào đám người xem náo nhiệt.

Mới vừa rồi nghe được tiếng sáo quái lạ nhưng quen thuộc kia phía bên này nên hắn mới đuổi theo. Ai ngờ đến đây rồi, lại không thấy tung tích người thổi sáo.

Nếu xung quanh mình có tình huống kỳ lạ thì Toái Băng sẽ có cảm ứng và phát ra tín hiệu cảnh báo. Thế mà hiện tại cây sáo bên hông vẫn không phản ứng, từ sau trận thương nghị kia kết thúc thì nó vẫn yên tĩnh lặng thinh.

“Không mang tiền? Không mang tiền mà tới đây ăn hoành thánh? Còn nói gì mà chờ người đưa tiền đến? Đã qua nửa canh giờ rồi mà có thấy được bóng người nào đâu? Nhìn thế nào cũng là con nhà phú quý, thật là tuổi nhỏ đã không biết noi theo gương tốt! Bọn bịp bợm hàng năm đều có, năm nay lại đặc biệt nhiều!” Lão Lý vừa thêm củi nổi lửa đun nồi hoành thánh, vừa hùng hổ mắng chửi.

Cái bàn bên cạnh hắn có một người đang ngồi, là một cậu thiếu niên khoác lên người chiếc áo ngoài màu xanh nước biển. Trước nhiều người khe khẽ nói nhỏ xì xầm, mặt hắn đã nghẹn đến đỏ lên, xấu hổ buồn bực mà mím môi không nói một lời. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm bát sứ, giống như có thâm cừu đại hận với nó.

Ý? Tạ Yến nói thầm, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vốn định đi đường vòng, nhưng xem thiếu niên cẩm y ngọc thực này, chậc chậc bộ dáng nghèo túng lúc này thật sự là không nỡ nhìn. Như thế nào cũng là người Lam gia, nơi nào đến phiên hạng người tầm thường bắt nạt?

Hễ cứ nhìn thấy thiếu niên Lam gia là Tạ Yến lại không tự giác mềm lòng. Hắn thầm than một tiếng rồi rút lại bước chân đang chuẩn bị rời đi.

Lão Lý run rẩy đem mấy cục hoành thánh mới vừa gói xong lùa xuống nồi như lùa vịt. Khi ông ta quay người lại vẫn thấy thiếu niên ăn không kia ngồi đó, ông ta giận sôi máu, đang vừa muốn mắng thêm vài câu thì thấy một thanh niên áo đỏ có khuôn mặt dễ nhìn từ đằng xa đột nhiên vọt tới trước mặt ông ta.

Tên kia nắm cổ áo hắn, trừng mắt lạnh lẽo rồi chửi ầm đến nước miếng bay tứ tung: “To gan! Thiếu gia nhà chúng ta tới nhà ngươi ăn hoành thánh đã là phúc tám đời nhà ngươi góp lại mới được. Ngươi không biết cầu thần bái phật cảm ơn mà còn ghét bỏ? Đừng nói đến tiền mua hoành thánh, tiền mua cái mạng của ngươi đều đủ!”

Trước mắt là Tạ Yến trong vai nô tài trung tâm hộ chủ nhưng lại tràn đầy hình tượng ác nô hù dọa người khác, bàn tay to của hắn hào phóng vung lên, ném một thỏi bạc lên trên cái ót của lão, hừ lạnh hai tiếng: “Đồ không có mắt!”

Lam Ẩn trừng mắt kinh ngạc nhìn hắn, tựa như bị hành vi điên khùng của hắn dọa đến, một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Tạ Yến quay đầu, trên mặt nở ra một cái tươi cười đầy nịnh nọt, làm cái tư thế mời với thiếu niên nhưng lại trừng to mắt với mọi người xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ, còn hung ác nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Giải tán hết!”

Lựa lúc không ai để ý, Tạ Yến cầm tay của thiếu niên, kéo hắn chạy nhanh đến sâu trong ngõ nhỏ. Sau đó hắn không nhịn được, ôm bụng cong lưng cười ha hả.

“Ngươi là ai?” Thiếu niên không nhịn được lui về phía sau vài bước, một tay ấn trên chuôi kiếm bên hông mình, cảnh giác nhìn hắn: “Dường như ta thấy ngươi có hơi quen mắt....”

Bỗng Tạ Yến nhớ tới lần gặp không được vui vẻ trước đó, hình như hôm ấy hắn có che mặt.

Tạ Yến không tự chủ được sờ nhẹ lên mặt mình, thầm nghĩ ta cũng thấy ngươi rất quen mắt đấy, nhưng bên ngoài chỉ cười nói: “Quen mắt? Chắc là bởi vì mặt ta thuộc kiểu hàn lâm ấy. Nhiều người gặp ta cũng nói nhìn ta quen mắt.”

Tươi cười của người nọ rất chói mắt, Lam Ẩn để tay trên chuôi kiếm hơi buông lỏng một chút, ánh mắt nhìn hắn đầy khinh bỉ, cả mặt đều viết: Ngươi vui là được.

Thấy thiếu niên không lên tiếng, Tạ Yến móc từ trong ngực ra một chút bạc vụn đặt vào trong tay cậu ta với lời dặn thấm thía mà sâu xa: “Tuy rằng tiền tài là vật ngoài thân, nhưng ra cửa vẫn là phải mang theo...”

Lam Ẩn trừng lớn mắt, vội vàng trả tiền lại cho hắn, lẩm bẩm nói: “Vớ vẩn! Ta mà không có tiền sao...” Đối với ánh mắt cười như không cười của Tạ Yến, cậu ta chột dạ nên nói chuyện hơi cao giọng, ánh mắt cũng đảo quanh khắp nơi: “Ta... Ta chẳng qua là chờ người... Ngươi xen vào việc của người khác...”

“Rồi rồi rồi...” Đối với tính tình biệt nữu(*) của đứa nhỏ này, tuy Tạ Yến rất có nhẫn nại nhưng cũng không chịu được mà cao giọng cười to: “Vâng... Vâng là ta phá rối...”

(*) Biệt nữu: Nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Không được cười!” Lam Ẩn duỗi tay tính đánh hắn, nhưng không biết dẫm phải cái gì, cậu ta kêu lên một tiếng “không xong” rồi ngã lăn trên đất. Quần áo được làm bằng vật liệu tốt nhất dính đầy bụi đất, bàn tay xượt qua trên mặt đất, có vẻ như mài vào một hòn đá nhỏ nên ma sát ra vài vết thương.

Tạ Yến vội cúi đầu xem xét xem đứa nhỏ này ngã bị sao hay không, thì chợt thấy trước mắt xuất hiện một bàn tay gầy trơ xương, từng khớp xương lộ rõ, tái nhợt đến xám trắng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Ngươi đã đến rồi! Ta ở quán hoành thánh đợi ngươi đã lâu...” Lam Ẩn vui mừng chống tay đứng lên, phủi đi bụi bặm trên người.

Chóp mũi Tạ Yến ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt bay trong không khí không đi, hắn nheo mắt nhìn kỹ, chỉ thấy trước mắt là một nam tử mặc áo choàng đen to rộng che đi cả người và khuôn mặt, dáng vẻ có chút giống tà tu.

“Vô dụng!” Tiếng không ngừng khiển trách của người áo đen ập đến: “Ngươi bị người chỉ trỏ mà không đánh lại sao?”

“Ta cũng đâu muốn ở lại chỗ đó...” Lam Ẩn cúi đầu, túm góc áo người áo đen, nhỏ giọng xụt xịt: “Nhưng không phải là ngươi nói đi một chút rồi về...”

“Một lão già bán hoành thánh mà ngươi cũng không ra tay được? Chuyện gì cũng là ta giải quyết cho ngươi hết, đồ vô dụng chỉ biết khóc!” Người áo đen gỡ xuống ống sáo bên hông, cởi xuống mũ choàng.

Tạ Yến cảm thấy giọng nói này có chút quen tai. Hỏa văn trên cổ hắn sáng lên, trong mắt có một màu đỏ đậm chợt lóe qua, đầu ngón tay cũng tụ ra một luồng chân hỏa, vừa lúc chiếu sáng lên khuôn mặt đã lâu chưa phơi dưới ánh mặt trời, tái nhợt như quỷ của người vừa tới.

Một màn đối mặt này khiến cả hai đều ngẩn người.

“Ô! Giản Tố Ngu tìm đâu ra đồ vật thay thế giống thế này?” Bất tình lình bàn tay khô khốc nhéo lấy cằm hắn, dùng sức như muốn bóp vỡ xương cốt: “Ai da, nhìn cái biểu tình khinh thường này, so với mấy tên khác đúng là giống hơn vài phần...”

Bên tai truyền đến tiếng gió lướt qua, Tạ Yến theo bản năng nghiêng thân, vai trái trúng một quyền. Nếu hắn không phản ứng kịp thì một quyền này e là đã nện đến trên mặt hắn rồi.

Mẹ nó, một lời không hợp là đánh người?

Trong lúc đang kinh ngạc, một quyền nữa lại nên ngay giữa mắt phải, đánh Tạ Yến đến sao bay đầy trời.

Đánh người lại dám đánh mặt?

Cơn tức của Tạ Yến dâng trào, tức đến nỗi quên cả dùng linh lực, hắn trực tiếp bay lên đá chân vào bụng người đàn ông áo đen kia, khuôn mặt người nọ cũng biến thành tái mét.

“Đừng đánh...” Thiếu niên ấp úng muốn khuyên can, lại hứng phải con mắt hình viên đạn của hai người bay qua, sợ tới mức ngậm miệng.

Vì thế Lam Ẩn luống cuống tay chân, chỉ đành đứng im nhìn hai người, ngươi một đấm, ta một đá lao vào đánh nhau.

Tuy Tạ Yến đã rất lâu chưa giãn gân giãn cốt, nhưng dần dần hắn lại chiếm thế thượng phong. Nói đùa, những ngày Tạ Yến đi theo bên người Thương Thâm, người nọ cứ động một chút là phạt. Mặc dù trên kiếm thuật không có thành tựu gì, nhưng cơ thể hắn lại dẻo dai cường kiện gấp mấy lần người khác.

Không biết đã qua bao lâu, đợi khi hai người đã đánh xong một trận sảng khoái, cả hai đều mồ hôi đầm đìa nằm trên mặt đất, từng hơi từng hơi thở phì phò.

“Các ngươi vẫn ổn chứ...” Lam Ẩn cảm thấy rất khó xử, đứng tại chỗ, nhìn người này, lại nhìn sang người kia, chần chờ nói: “Hay là... Ta đi mua cho các ngươi chút thức ăn.”

“Ta thì không sao, ngược lại là hắn, sắp bị ta đánh chết rồi.” Tạ Yến nhìn thiếu niên đang nghiêng ngả lảo đảo đi xa, nhíu mày, hắn tức giận nhìn sang người đang nằm ngay đơ bên cạnh rồi nói: “Ta thật không hiểu ngươi, sao lại yêu thầm hắn? Do mấy năm nay bị hắn đuổi giết nhiều quá nên phải lòng rồi, Bồ Tân Tửu?”

“Ngươi...” Bồ Tân Tửu đã sát phạt quyết đoán nhiều năm như vậy, nghe đến giọng nói quen thuộc như thế cũng có hơi hoảng hốt. Nhưng dù sao hắn cũng đã từng trải qua thăng trầm nhiều rồi, vẻ mê mang chỉ chợt lóe lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mất. Đôi tay hắn gối lên đầu, nhìn chằm chằm trời đêm đang lóe sáng ánh sao, ngượng ngùng nói: “Chuyện quái lạ nào ta cũng đã thấy qua, bây giờ ta cũng hiểu. Mấy năm nay, Giản Tố Ngu như dòi trong xương, cứ đuổi theo ta, còn đáng sợ hơn cả quỷ. Mỗi lần nhìn thấy y là ta lại chịu thiệt, đánh không lại, đánh không lại!”

Giọng điệu khi nói chuyện quá thân quen, cứ như không phải Tạ Yến đã chết mười năm mà chỉ là rời đi mười chén trà nhỏ mà thôi.

Mặt đất cộm cộm lạnh lẽo khiến hắn có chút không thoải mái, nghe được lời này, Tạ Yến liếc mắt nhìn hắn một cái. Hắn nghĩ, tuy sinh ra ở chính phái, lại là Ngự quỷ bị đuổi ra phía sau núi yên lặng tu luyện nhiều năm. Đối với đạo phái phỏng chừng chọc ra không ít chuyện rắc rối. Mà y theo tính cách của Giản Tố Ngu, ghét tà ma như kẻ thù, số lần hai bên giao thủ chắc không ít đi đâu:

“Đánh không lại liền chạy, người khác thì không biết công phu trốn chạy của ngươi chứ ta còn lạ gì nữa?”

“Già rồi, sau khi nuôi lớn hùng hải tử(*) này xong, ta muốn sống bình thản yên lặng.” Bấy giờ, Bồ Tân Tửu mới phát hiện ra trên người hắn có mùi máu tươi, hắn âm thầm niệm một cái Thanh Khiết quyết.

(*) Hùng hài tử: Nhóc quậy. Cách gọi hơi hướng về mắng yêu chứ không trách móc nặng nề.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tầm mắt Tạ Yến lướt qua hướng mà Lam Ẩn biến mất, trăm triệu không nghĩ tới, đứa nhỏ này lại có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Hình như có chuyện gì đó hắn đã quên mất, trong phút chốc Tạ Yến không nhớ ra được.

Suy cho cùng quan hệ giữa Tạ Yến và Giản Tố Ngu có quá nhiều ngăn cách. Có lẽ là do mọi ràng buộc giữa bọn họ ở đời trước đều đã bị một nhát kiếm kia của Giản Tố Ngu chặt đứt cả. Hiện giờ, khi Tạ Yến đối mặt với y, cho dù có trò truyện “thiên ngôn vạn ngữ” nhưng hắn đã chẳng thể giống như ngày trước, vừa nói không biết mệt lại còn tùy ý làm bậy. Bồ Tân Tửu lại không giống vậy. Quan hệ của bọn họ cũng không đến mức thành thật với nhau, nhưng ở trước mặt Bồ Tân Tửu, Tạ Yến và hắn ta là bình đẳng. Hắn ta cũng coi như là một người bạn có thể cùng tán gẫu đôi lời: “Sống thế nào?”

“Không chết được, cứ như vậy thôi...” Bồ Tân Tửu im lặng một lúc, làm như muốn mạnh mẽ vỗ hắn một cái nhưng bởi không còn sức lực mà buông tay: “Thằng nhãi nhà ngươi đã chết qua một lần, tỉnh lại còn có hơi sức quan tâm nọ kia?”

Tạ Yến nhoẻn miệng cười, trong lòng muốn tìm một nơi ôn chuyện.

Bỗng thấy Bồ Tân Tửu nhúng nhích người ngồi dậy, rút ra ống sáo bên hông, liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt hiện đầy nét đề phòng: “... Ngươi cũng tới tính sổ với ta?”

Ta Yến nghe vậy đứng dậy, vừa định hỏi tại sao lại nói vậy thì nhận ra hai chân của hắn không thể động đậy. Tạ Yến tưởng là Toái Băng phá rối, trong lòng hắn chợt rùng mình, trầm giọng nói: “Ngươi đi mau!”

Tập trung nhìn mới thấy, không biết từ khi nào trên mặt đất đã vươn ra mấy bàn tay đen, túm chặt lấy hai chân của Tạ Yến. Thì ra là Bồ Tân Tửu ra tay, Tạ Yến thấy cảnh tượng này thì đen mặt.

Mắt trái Bồ Tân Tửu mới bị một quyền, vành mắt sưng đỏ, có vài phần buồn cười. Lúc này hắn ta còn không tim không phổi đến độ huýt sáo một cái: “Ta biết mà, ngươi không nỡ...”

“Đúng rồi, vi phụ(*) đau lòng.” Tạ Yến trả lời một cách mỉa mai.

(*) Vi phụ: cha

Bỗng bên trong không trung có vài ánh kiếm màu xanh bay qua, Tạ Yến chỉ cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân ngấm vào khắp người, kế đó bốn đôi tay quỷ dị kia ăn phải đau khổ bèn ngập ngừng lùi về dưới lòng đất.

Cả người Giản Tố Ngu mặc trường bào màu trắng, đứng lặng ở đầu ngõ, kiếm văn giữa chân mày y lộ ra ánh sáng nhạt, khí chất như tuyết, nhìn về phía Bồ Tân Tửu: “Chuyện kỳ lạ trong thành có liên quan tới ngươi.”

“Gâu...” Những ngày gần đây Nhị Hoàng ăn uống no đủ, được nuôi đến mỡ phì thân lớn, nó nhảy tới trước mặt Tạ Yến, vui sướng phe phẩy cái đuôi chạy một vòng quanh chân hắn.

Lam Ẩn giống như đứa bé làm sai, nhìn về phía Bồ Tân Tửu, cố giải thích một cách đứt quãng: “Ta... Ta muốn đi mua chút điểm tâm, ở đầu phố Đông, gặp sư tôn...”

“Ha ha ha ha ha ha ha, ngươi đoán xem!” Bồ Tân Tửu rất có hứng thú nhìn chằm chằm kiếm tu đang tức đến sủi bọt mép, không chút sợ hãi: “Còn không phải là chút hồn phách sao? Ngươi cứ việc ra tay đi. Nhưng nếu ta bị thương, ngươi đoán xem Tạ Yến có đau lòng hay không?”

Má! Chỉ giỡn chơi một chút, thế mà đã vội vàng nhận cha? Tạ Yến bị kiếm khí quanh thân và ánh mắt lạnh thấu xương của Giản Tố Ngu đông lạnh. Hắn thầm nháy mắt với Bồ Tân Tửu. Đối phương nhận được ánh mắt của hắn, thậm chí còn vứt trở về một cái liếc mắt đưa tình.

Trên người Tạ Yến run lên, da gà rớt đầy đất. Hắn nhanh chóng ôm chặt lấy eo Giản Tố Ngu, không quan tâm quát: “Dĩ hòa vi quý(*)! Đừng đánh, đừng đánh, đừng đánh...”

Thực lực hai bên đều là không tầm thường, một khi đánh ra động tĩnh quá lớn sẽ khiến người khác chú ý. Hiện giờ đầu óc Tạ Yến đều chỉ có hai chữ “Khiêm tốn“. Không còn cách nào, kẻ thù quá nhiều, phải sống khiêm tốn, khiêm tốn.

(*) Dĩ hoà vi quý: tinh thần sống lạc quan, xem trọng cuộc sống yên ổn, ứng đối hài hoà trong giao tiếp.

Cùng lúc đó, ống tay áo Bồ Tân Tửu chợt vung lên, trước mắt lập tức xuất hiện một đám khói đen. Sau khi chúng tan hết thì chỉ còn Nhị Hoàng bị khói đen hun sặc đến nước mắt giàn giụa. Còn quỷ tu pha trò và thiếu niên chân tay luống cuống đều đã không thấy tăm hơi từ lâu.

Trên cổ tay đau xót, Tạ Yến ngước mắt nhìn thì thấy, trong mắt người nọ tràn đầy tơ máu, nhìn thoáng qua có chút tiều tụy.

Bàn tay người nọ đang nắm chặt lấy cổ tay hắn với lực mạnh đến dọa người. Dường như muốn bóp nát xương cốt của hắn.

Một tay Giản Tố Ngu cầm Tiêu Luyện, một tay nắm cổ tay hắn, đầu bạc như sương, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào hắn không rời mắt.

Dáng vẻ này như thể muốn đồng quy vu tận(*) với hắn.

(*) Đồng quy vu tận: kéo nhau cùng chết.

Thật lâu sau, cặp mắt lưu ly kia trong chớp mắt tối sầm xuống.

“Chúng ta cũng tới tính sổ một chút.”

Trong lúc hoảng hốt, những tia sáng trầm tích đã lâu nay từ từ hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.