Editor: Tô Lục
Beta: Mika
Đêm rằm. Một cơn gió mùa hạ thoáng lướt qua, vài đám mây đen lặng lẽ che khuất vầng trăng trắng bạc tựa một khay bạc, bóng đen chiếu xuống núi sâu giữa đêm hè.
Thi thể trong miếu Sơn Thần lúc trước đã được xử lý, chỉ có đại đường còn lưu lại mùi máu như có như không. Tạ Yến chán ghét bịt mũi lại. Nến hương trên bàn thờ lộn xộn ban đầu cũng đã cháy hết, nến chảy đỏ như máu vương khắp mặt bàn đã được những người dân thành kính dưới núi thay hết bằng nến đỏ mới tinh đang lẳng lặng cháy dưới chân tượng đá được cung phụng nơi ngọn núi nhỏ. Thỉnh thoảng, gió nhẹ thổi từ ngoài vào khiến ngọn lửa nhỏ mờ nhạt khẽ phập phồng vài cái.
“Kẹt...” Cánh cửa gỗ mục nát ở sân sau bị mưa gió bào mòn trong một thời gian dài phát ra tiếng rít chói tai dưới lực đẩy nhẹ của một bàn tay thon dài.
Dường như càng đến gần sân sau, mùi thông càng nồng nặc. “Chắc là ở gần đây.” Tạ Yến nhìn xung quanh, lầm bầm một câu, duỗi chân bước ra ngoài.
Trong sân, có một gốc cây hoa hòe rất lớn, từng chùm hoa trắng như tuyết nối tiếp nhau nặng nề rũ xuống, giống như tuyết không tan được tại nơi núi sông vào tháng mười hai. Gió núi gửi đi khắp nơi mùi hương thơm mát khiến người ta không khỏi hắt hơi. Những cánh hoa trắng tuyết như gãy rụng mà rời khỏi cành cây ngắt quãng bay quanh thân cây tạo thành một tấm thảm trắng như tuyết dưới bóng cây.
Dân gian có “Trạch Kỵ” nói rằng: Liễu tang hòe dương luyện, thụ trung ngũ quỷ - Tiền bất tài tang, hậu bất tài liễu, đương viện bất tài quỷ phách thủ*. Nói đơn giản, cây liễu, cây dâu, câu hòe, cây xoan cùng cây dương lá lớn khi gặp gió lá cây xôn xao nghe như tiếng “Quỷ” vỗ tay, đều là các loại cây cần kiêng kỵ khi trồng cây giữ nhà. Trong lời đồn cũng có chút sự thật, chỉ là Tạ Yến không biết, cây hòe là cây ma cho nên đa số quan tài đều làm từ gỗ hòe.
*Nội dung đoạn “Trạch Kỵ”: Cây liễu, cây dâu, cây hòe, cây dương, cây xoan là các loại cây thích hợp cho năm con quỷ. Trước nhà không được trồng dâu, sau nhà không được trồng liễu, trong sân không được trồng quỷ vỗ tay.
Trên cành có một cánh hoa khẽ run lên, từ trong tán cây bay xuống, bay vút vài vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai trái của Tạ Yến. Tạ Yến đi quanh cây hòe nửa vòng rồi quay đầu đối mặt với làn gió thơm ngát xen lẫn khác nhau, cầm lấy cánh hoa trên vai trái.
Theo lý mà nói, ngay cả khi những cánh hoa hòe này bị gió thổi tán loạn ở các góc khác nhau thì cũng không nên có một mảnh đất không có cánh hoa nào. Tạ Yến liếc nhìn chăm chú mấy chỗ không có cánh hoa, cầm lấy cánh hoa, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt, cánh hoa bay thẳng về phía khe hở trên mặt đất như được rót đầy chì.
Bất ngờ thay, những cánh hoa như chạm phải một thực thể nào đó, vừa va vào liền vỡ thành bột trắng mịn. Như đã hiểu ra điều gì, Tạ Yến nghiêm túc, giữ chặt Bạch Hồng, dùng sức vung lên, chỉ thấy ánh kiếm chói mắt lóe lên, kết giới trước mặt bị chém trực diện như băng mỏng vỡ ra, cùng lúc đó vài cỗ quan tài tối tăm hiện ra trước mắt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Lại một nhát kiếm nữa vung lên, nắp của một cái quan tài kêu lên, văng ra ngoài. Mùi thông nồng nặc trộn lẫn với mùi máu tanh nhẹ khó ngửi thấy bị hương hoa hòe che lấp lập tức tản ra.
Tạ Yến bước tới nhìn vào, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo cưới đỏ thẫm, khuôn mặt sinh động như thật nằm ở trong... đáng tiếc người đã chết rồi. Khuôn mặt nàng vẫn giống khi còn sống nhờ nằm trong quan tài chứa đầy nhựa thông dùng để bảo quản thân thể không phân hủy. Còn có một ít cánh hoa điểm xuyết trên lớp nhựa thông trong suốt ướt át như một khối hổ phách lớn, đẹp đến quỷ dị vô cùng. Hổ phách tinh xảo, đẹp đẽ tựa núi sông cổ kính, trường tồn theo tháng năm. Tạ Yến không khỏi lẩm bẩm: “Biến người ta thành hổ phách, ý tưởng kỳ quái thật...”
“Làm như vậy thì vật tốt đẹp sẽ không biến mất nha.” Sơn Quỷ đồ đỏ chớp mắt đột nhiên xuất hiện phía sau, trên mặt là ý cười giảo hoạt, giống như chọc ghẹo người khác mà rải một đống thứ về phía Tạ Yến.
Tạ Yến tưởng Sơn Quỷ muốn làm khó mình, trái tim dừng một nhịp, quay mặt lại, lui về sau vài bước. Bạch Hồng múa may khiến ám khí đang ập vào trước mặt biến thành bột trắng bay bay quanh thân, mơ màng, đẹp đẽ lại mang theo hương thơm nhàn nhạt... Hóa ra chỉ là cánh hoa hòe.
Thân pháp của Sơn Quỷ này cực kỳ quái dị, tới lui không dấu vết. Chẳng qua gã không làm khó khiến Tạ Yến thở phào nhẹ nhõm: “...Sơn Thần đâu?”
“Sơn Thần?” Không Động nhàn nhã nhảy lên một cỗ quan tài làm bằng gỗ hòe, đừng thẳng người, cởi vòng hoa trên đầu xuống ném lên đầu Tạ Yến, nghiêm túc khoa tay múa chân so chiều cao hai người, “Ta chính là Sơn Thần mà.”
Tạ Yến chăm chú nhìn hoa mai đỏ như máu nở rộ trên quần áo của Sơn Quỷ, buột miệng thốt ra: “Vậy Ngô Đồng đâu?”
“Ngô Đồng? Ngô Đồng là của ta!” Nụ cười hồn nhiên, vô hại trên mặt Sơn Quỷ nứt ra một khe hở, biểu cảm trở nên dữ tợn, “Ngô Đồng bị ta ném vào trong nước của Thủy Thần rồi... Ngươi tìm Ngô Đồng sao?”
“Không, ta hỏi thử thôi.” Tạ Yến nhận ra Sơn Quỷ này hỉ nộ vô thường, vội xua tay giải thích.
“Hỏi cũng không được!” Sơn quỷ dùng sức đoạt lại vòng hoa của gã giống như sợ người ta lấy mất đồ của mình, gã hung ác trừng đôi mắt phượng, “Y là của ta! Những kẻ mơ ước có được Ngô Đồng đều phải chết!”
Một lời không hợp liền nổi điên... Tạ Yến ngẩn người, vừa mới nhúc nhích bước chân một chút định chuồn đi, lập tức nhận ra lưỡi dao lạnh lẽo đã kề trên cổ hắn.
“Mắt Cong Cong, người tới tìm Ngô Đồng à?” Sơn Quỷ nghiến răng nghiến lợi, “Không phải ngươi nói muốn hầu hạ Sơn Thần sao? Ta cho phép! Ta muốn biến ngươi thành khối hổ phách đẹp nhất để đưa cho Ngô Đồng.”
Tạ Yến hận không thể tát cho mình một bạt tai vì cái tội ăn nói bừa bãi, đúng là nhất thất túc thành thiên cổ hận mà*. Tạ Yến nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm trên cổ ra xa xa chút rồi cười rạng rỡ: “Tìm Ngô Đồng cái gì mà tìm. Hoa hòe khó nhìn thì cũng đừng động đao chứ.”
*Nhất thất túc thành thiên cổ hận (Một bước sa chân, ngàn đời ôm hận): Một câu thành ngữ của Trung Quốc.
Sơn Quỷ nghe vậy buông kiếm xuống, trầm ngâm nhìn Tạ Yến một lát, nghiêm túc phản bác: “Ta chỉ biết dùng kiếm thôi à.”
Sơn Quỷ này tu vi cao mà đầu óc hình như... Đột nhiên Tạ Yến không cầm lòng được thở dài một hơi: “Ta có cái tật xấu, nếu đoán không ra chuyện thì sẽ chết không nhắm mắt. Chết khủng bố như vậy, sợ là sẽ dọa Ngô Đồng nha...” Hắn lén lút nhìn Sơn Quỷ đang rơi vào trầm tư.
“Không được! Không được dọa Ngô Đồng! Ngươi đoán không ra chuyện gì? Nói ta nghe xem, ở ngọn núi này không có gì là ta không biết cả!” Con Ma Núi này tự nhiên vỗ ngực tự hào...
Tạ Yến thấy chủ đề đã chuyển thành công, nóng lòng hỏi: “Ta muốn biết, lần trước ngươi nói Giản... À không, Lông Trắng rốt cuộc trúng độc gì vậy? Giải được không?”
Sơn Quỷ đột nhiên chưởng một cái mở ra cỗ quan tài trống bên cạnh, im lặng đẩy Tạ Yến vào, giọng điệu tràn ngập háo hức muốn thử: “Ngô Đồng nói con người không đáng tin, ngươi nằm xuống trước đi rồi ta nói cho.”
Này, còn biết cò kè mặc cả nữa à, cũng không ngốc lắm ha. Tạ Yến trợn trắng mắt, ngoan ngoãn nghe lời nằm vào, chưa bỏ ý định hỏi: “Độc của y ngươi giải được không?”
“Độc gì cơ? Ta nói bừa mà. Đầu bạc của hắn không phải trúng độc thì là trời sinh à?” Không Động không biết lấy đâu ra một cái thùng gỗ chưa đầy nhựa thông vàng nhạt, xôn xao đổ vào kế bên Tạ Yến, nghe vậy nghiêng đầu trả lời, “Ngô Đồng thích cứu người, nhưng ta thích giết người... Ngươi nằm xuống nhanh lên, tốt nhất nên cười một chút.”
“Nghĩa là Ngô Đồng có thể cứu y?”
“Không cứu! Cứu không được! Chờ chết đi!” Sơn quỷ nhịn không được oán giận, “Sao ngươi còn dong dài hơn mấy con lừa trọc trên đỉnh núi nữa vậy?”
“Vậy ta chết không nhắm mắt đấy nhé!” Tạ Yến bị đổ nhựa thông nhão nhão dính dính đầy người không phục ngồi dậy.
“Buông đệ ấy ra.” Sau một tiếng hừ lạnh, một trận gió lớn ập đến, cánh cửa cũ nát ở sân sau không đỡ đòn nổi mà vỡ đôi.
“Mặt Lạnh Lông Trắng?” Không Động ngẩng đầu, ánh mắt mê mang lướt qua kiếm tu đồ trắng hùng hổ, nhìn cánh cửa bị y đập nát phía sau. Đột ngột rõ ràng, quát, “Miếu Sơn Thần mà Ngô Đồng quý trọng nhất, ngươi cứ vậy mà phá cửa sân sau sao!”
Không Động phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi đâm một kiếm hướng thẳng xuống Tạ Yến không chuẩn bị gì: “Mắt Cong Cong, y phá cửa của Ngô Đồng rồi. Vậy ta giết ngươi, Ngô Đồng chắc cũng sẽ không giận ta giết người đâu ha.”
May mắn thân thể của Tạ Yến phản ứng không chậm, nguy hiểm né qua lưỡi kiếm sắc bén, chỉ bị đứt vài sợi tóc. Vẻ mặt bất đắc dĩ: Chuyện đó thì liên quan gì tới ta?
“Thả đệ ấy ra.” Giản Tố Ngu buông Tiêu Luyện xuống, hạ giọng thử giao tiếp, “Ta sẽ bồi thường cái cửa cho ngươi.” Ngay sau đó đầu ngón tay vừa động, cái cây to gần đó đổ ầm xuống làm bụi bay đầy đất.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Tâm tình của Tạ Yến phức tạp mà cảm thụ tay cầm Tiêu Luyện của Giản Tố Ngu đang kích động linh lực bốn phía, trong đầu chỉ có tám chữ: Đóa hoa cao lãnh, trực tiếp đục cửa.
Không lâu sau, Giản Tố Ngu kéo tấm ván cửa đã được y cắt vô cùng bằng phẳng, như thể đang mang theo một lợi thế quý giá nào đó, từng bước đi về phía họ.
“Chờ đã! Nói chặt cây là chặt cây, lương tâm của ngươi không đau sao?” Sơn Quỷ đang banh mặt ra đột nhiên kêu Giản Tố Ngu dừng bước, nghiêm túc vuốt cằm suy tư rồi đề nghị, “...Còn không thì thêm vài đóa hoa mai đi.”
Giản Tố Ngu vô cảm huy động Tiêu Luyện, chỉ nghe vài tiếng soạt soạt đã thấy trên ván cửa có một đóa mai đang chớm nụ.
Ánh mắt Sơn Quỷ nghi ngờ nhìn giữa hai người một lát, giống như xác nhận được chuyện gì, vẻ mặt bừng tỉnh: “Lông Trắng, ngươi thích Mắt Cong Cong à?”
Giản Tố Ngu còn chưa trả lời, môi Tạ Yến giật giật, cắt ngang chủ đề xấu hổ: “Nếu ngươi đã bó tay hết cách rồi thì ta đi tìm Ngô Đồng vậy.”
“Không được tìm Ngô Đồng!” Sơn Quỷ bùng nổ, hung tợn vẫy tay với Giản Tố Ngu, “Lông Trắng, ngươi mau tới gần hắn một chút đi! Ta không nghĩ hắn còn giành Ngô Đồng với ta nữa, nhanh lên!”
...Thế đạo kiểu gì vậy nè? Tạ Yến quay mặt đi, vì thế nụ hôn bay bổng như chuồn chuồn lướt nước lập tức chạm vào tóc. Cùng lúc đó, ánh kiếm lóe lên, Tạ Yến nghe thấy âm thanh chói tai của vật sắc nhọn đâm vào da thịt cùng với một tiếng kêu rên áp lực của người bên cạnh.
Sơn Quỷ rút kiếm ra, cảm nhận huyết khí tràn ngập trong không gian, gằn từng chữ: “Hiện tại lương tâm chắc là đau rồi nhỉ?”
Giản Tố Ngu mím môi, trên ngực y là một lỗ thủng lớn, máu tươi liên tục chảy ra từ bên trong nhuộm chiếc áo choàng trắng tinh cùng đóa mai đỏ tươi ướt át, cũng nhuộm đỏ luôn cả đóa mai trên ván cửa.
Đập vào mắt là màu đỏ đầy trời. Tạ Yến tiếp được người bị thương nặng đang ngã vào lòng mình, chỉ cảm thấy hai mắt như bị bỏng, nhất thời choáng váng.
Tiêu Luyện ra tay bảo vệ chủ nhân, linh lực tăng vọt đánh bay Sơn Quỷ đang ngẩn người. Nhận ra Tạ Yến đang run rẩy liên hồi, Giản Tố Ngu cố hết sức nâng tay lên muốn lau đi vài giọt máu văng lên môi hắn, lại khiến đôi môi đang mím chặt của Tạ Yến càng đỏ hơn.
“Ngươi vậy mà dám làm huynh ấy bị thương! Ta còn không dám động vào huynh ấy một chút...” Hai mắt Tạ Yến như bị máu tươi nhuộm dần, sát phạt chi khí quây quanh thân. Thân kiếm Bạch Hồng đã biến thành màu đỏ đậm mang theo thế nghiệp hỏa nóng chảy đâm tới Sơn Quỷ cách đó không xa. “Ta muốn ngươi đền mạng!”