Editor: Ngonhinlalien
Beta: Jenny Thảo
“Ta không biết....”
Thời gian quá lâu, Tạ Yến chỉ mơ hồ nhớ một đoạn ký ức. Hình như hắn và Quý Phùng Ương từng có giao dịch. Nhưng đoạn ký ức kia không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt nên hắn đã dùng một bộ quyết, lưu loát dứt khoát xóa sạch.
Ký ức của người khác, để lại trên người mình làm kỷ niệm sao?
Huống hồ nếu hắn nhớ không lầm mà nói, lúc ấy là Quý Phùng Ương năn nỉ hắn lấy đi, như vậy thì đó chắc là ký ức chẳng vui sướng gì.
Giờ bảo hắn lấy ra, hắn đi nơi nào tìm?
“Ở thức hải(*) của ngươi.”
(*) Thức hải: vùng biển ý thức trong não bộ.
Giản Tố Ngu nhắc nhở.
Tạ Yến:
“...Ngươi thay đổi.”
Ai có thể nói cho hắn biết, đến tột cùng là Giản Tố Ngu bị làm sao vậy? Thế mà... Làm uổng danh quân tử, đi nhìn lén thức hải của người khác, từng kiện lịch sử đều là lịch sử đen tối, Tạ Yến có chút lo lắng liếc nhìn hắn.
Nhưng người sau giống như không nghe thấy, chỉ mở to một đôi mắt lưu ly, nhàn nhạt đảo qua Toái Băng bên hông Tạ Yến.
Cũng thế, có trách thì trách hắn không bố trí phòng vệ Giản Tố Ngu, Tạ Yến tự nhận xui xẻo.
Quý Phùng Ương băn khoăn nhìn hai người bọn họ một lát, cuối cùng chuyển hướng Tạ Yến, chần chờ nói:
“Công tử, trước kia chúng ta đã thương nghị qua việc này...”
“Ngươi, các ngươi?”
Tạ Yến nghi ngờ đánh giá hai người trước mặt, kinh ngạc nói:
“Các ngươi vừa mới diễn kịch trước mặt ta?”
Hai người này sớm đã hợp mưu thông đồng, chỉ hắn là người chẳng hay biết gì? Đầu tiên, hắn chuyển hướng nhìn Quý Phùng Ương, muốn hỏi một chút gì đó nhưng bị Giản Tố Ngu liếc mắt một cái, im miệng.
Giản Tố Ngu sớm đã quen với việc hắn hay suy nghĩ miên man, nói “hồ ngôn loạn ngữ”, nhẹ nhàng lấy từ trong túi càn khôn(*) ra một bức vẽ cuộn tròn và một hộp gấm nhỏ tinh xảo, đưa tới trên tay hắn, dù có bất cứ chuyện gì thì vẫn bình tĩnh nói:
(*)Túi càn khôn: Túi không đáy
“Có mực Sắc và giấy Vô Thanh.”
Tương truyền, xưa kia trong triều đình có một vị họa sư(*), tài hoa hơn người, đặc biệt am hiểu vẽ tranh. Vương công quý tộc, văn nhân nhã sĩ tranh nhau cất giấu, giấy Lạc Dương nhất thời lên giá, cho dù dùng kỹ xảo hay đồ dởm cũng không thể bắt chước ra ý tranh. Đối với tất cả những người muốn bái sư, họa sư đều nói là trong mộng vẽ nên. Người thời đó liền cảm thán, họa sư thiên phú dị bẩm, trong mộng vẽ tranh. Người tới muốn bái sư không ít đi, trái lại càng nhiều thêm. Vì thế họa sư chỉ phải mang giấy vẽ và nghiên mực của mình làm quà tặng lễ. Truyền lưu tới đời sau liền được xưng là mực Sắc và giấy Vô Thanh.
(*) Họa sư = Họa sĩ.
Đối với những thế hệ kế tiếp còn giữ mực và giấy, có người có thể vẽ ra bức tranh vượt qua người tiền nhiệm hay không, còn phải chờ vào ngày sau.
“Đúng là ta trộm ra từ trong cung.”
Quý Phùng Ương gật đầu, đôi mắt vẫn lộ ra chút lo lắng.
“Hiện nay tu vi của công tử vẫn chưa khôi phục, chỉ có thể dùng biện pháp này.”
“Ta, ta không biết vẽ tranh.”
Tạ Yến cầm giấy vẽ với nghiên mực, không biết nên khóc hay nên cười. Hắn sẽ ăn nhậu, chơi bời, quát tháo đánh lộn linh tinh. Duy chỉ thơ từ ca họa, thật xấu hổ, dốt đặc cán mai.
Quý Phùng Ương nhìn hắn, vẻ mặt cổ quái. Một lát sau mới gian nan nói:
“Mực Sắc là dùng để ăn.”
Giản Tố Ngu không tiếng động gật đầu, thuấn di(*) đến bên cạnh bàn, lấy ra từ trong hộp gấm một viên tròn màu mực, hai ngón tay cầm, đưa tới bên môi Tạ Yến.
(*)Thuấn di: Một thuật pháp khiến người có thể nhanh chóng di chuyển.
“Ăn?”
Tạ Yến theo bản năng lại gần, người hơi nghiêng đến, môi chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của Giản Tố Ngu. Cảm giác được người trước mặt co rúm lại một chút, hắn cũng không để trong lòng.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
* * *
Giống như cũng không có hương vị gì đặc biệt, có cảm giác như ăn một cục bột mì.
“Tiếp theo ký ức trong thức hải sẽ hiện ra ở giấy Vô Thanh?”
Mắt Quý Phùng Ương gắt gao dính chặt trên người Giản Tố Ngu.
Tạ Yến vừa định dò hỏi khi nào cần hắn làm cái gì. Thì Giản Tố Ngu đã để tay lên trên ấn đường của hắn, đưa vào một chút linh lực, nói:
“Có ta.'”
Ngăn chặn rung động dâng lên trong lòng, Tạ Yến ngoan ngoãn nhắm mắt, lâm vào bên trong một mảng hỗn độn.
Trong thức hải hư vô mờ mịt, chỉ thấy phía trước có ánh sáng sáng ngời. Vì thế, Tạ Yến không tự chủ được tiến tới đó...
Ánh sáng chợt lóe, hắn thấy mình đang đứng trên đường phố rộn ràng nhốn nháo. Trong tiếng rao hàng, hắn đứng lẳng lặng một lúc lâu mới phản ứng lại. Phố xá, ngõ hẻm trước mắt này đây, không ai rõ ràng và quen thuộc hơn so với hắn.
Nghiệp Thành!
Nếu đây là Nghiệp Thành mười mấy năm trước, hắn có thể hay không có cơ hội được nhìn thấy cậu và mợ?
Trong lòng bỗng dâng trào từng trận vui mừng khôn xiết. Theo bản năng, hắn vui mừng bước ra một bước tới Phủ quốc sư.
Trên cổ tay bỗng dưng căng thẳng, Tạ Yến quay đầu, không biết khi nào thì Giản Tố Ngu đã ở bên người hắn, lời nói bình tĩnh mà tàn nhẫn phá hủy vui sướng trong lòng hắn.
Giản Tố Ngu nói:
“Ngươi không cần chờ mong, bởi vì đây là ký ức của người khác.”
Trên mặt thoáng qua một chút chua xót, hắn vẫn cố cười, nói:
“Ta biết.”
Vì thế hắn tùy ý Giản Tố Ngu lôi kéo mình, mắt nhìn người nọ dẫn hắn tới trước cửa một thanh lâu đang diễn kịch, múa hát, khung cảnh rực rỡ sắc màu hoa gấm, rộn ràng nhốn nháo.
Khóe mắt Tạ Yến liếc qua bảng hiệu sơn hồng có mấy chữ to màu vàng phía trên: Bách Hoa Lâu.
Bách Hoa Lâu? Tạ Yến có ấn tượng, nghe nói nó đã bị người đốt thành tro tàn, thương vong thảm trọng. Sau đó thì rơi vào quên lãng.
Khi một bóng hình bé gái xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Yến cảm thấy bản thân mình không tự chủ được mà bay về phía nàng.
Đợi đến lúc hai mắt đã rõ ràng, Tạ Yến nhìn đôi tay mình đang co lại, xuyên thấu qua lòng bàn tay là mặt mình được phản chiếu từ những bọt nước.
Thì ra đây là trí nhớ của Quý Phùng Ương.
Nhưng sao không thấy bóng dáng của Giản Tố Ngu, trong lòng hắn vừa dâng lên nghi vấn, thì nghe được một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai:
“Ta ở đây.”
Tạ Yến theo thói quen tính gật đầu, nhưng hắn chợt nhận ra, đối phương hẳn là không nhìn thấy.
Còn không kịp nghĩ lại thì thấy Hoa ma ma đeo châu báu đầy người, mở ra cái miệng ranh mãnh gân cổ lên, không ngừng la to:
“Tính ra mệnh để làm gì? Có thể tính ra vàng cho ta sao? Quỷ thần quấy nhiễu có thể mang đến tiền cho ta? Không thể? Không thể còn không làm việc nhanh cho ta! Cách đây mấy ngày, có cái tên lừa bịp nói cái gì mà Bách Hoa Lâu có “huyết quang tai ương”, phi phi phi! Lại để lão nương(*) nhìn thấy các ngươi lười biếng, còn mồm mép nói nhảm, ta cắt lưỡi các ngươi!”
(*) Lão nương: Bà đây
“Ta mới không tin quỷ thần quấy nhiễu gì đó.”
Bị tiếng nói của Hoa ma ma làm cho đau đầu. Quý Phùng Ương nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, nàng lau mồ hôi trên tay áo bằng vải thô đã ướt sũng.
Quả nhiên đạo trưởng kia lại tới.
Đông đi hè đến, từ trong ký ức của Quý Phùng Ương, đạo trưởng kia mặc một bộ áo xanh, luôn gió mặc gió, mưa mặc mưa, xuất hiện ở phố đối diện. Thân mình gầy gò đơn bạc màu xanh lá đến như là gió lay động cành liễu. Hắn hay trợn to tròng mắt đen nhánh lại vô thần kia nhìn nàng và nhìn về phía Bách Hoa Lâu. Có lẽ không phải hắn nhìn nàng mà chỉ do mỗi lần nàng nhìn lên lại vừa lúc đối diện với ánh mắt hắn.
Ôn nhuận(*) như là phỉ thúy loại tốt nhất.
(*) Ôn nhuận: Ấm áp, nhẹ nhàng, mượt mà sáng bóng.
Nhưng không phải đôi mắt của đạo trưởng này không nhìn thấy được sao? Nàng lén lút nghĩ.
Vẫn luôn bị người nhìn chằm chằm, cho dù là một người mù bị nhìn trong một thời gian lâu, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một chút sởn tóc gáy. . Google ngay trang || tr ùmtruyện. n et ||
Đạo sĩ đó tựa hồ không có ác ý, lúc hắn nhận ra ánh mắt của nàng còn khẽ cười, có khi sẽ nhẹ giọng nói:
“Phùng Ương, nếu như ngươi muốn thì đi cùng ta thôi.”
Tiếng nói cũng là êm ái nhẹ nhàng, nhưng lời nói thì lại rất kỳ quái. Bởi vậy, Quý Phùng Ương đều không hề phản ứng hắn, xoay người đi thẳng. Số lần nhiều đến nỗi nàng cũng quên hỏi, tại sao đối phương lại biết tên nàng.
Có lẽ nàng cũng không biết, mỗi lần đạo sĩ kia nói như thế, đôi mắt như đầm sâu của nàng bỗng trở nên sáng ngời, mang theo vài tia mong đợi và hy vọng.
Nhưng nàng nghe ma ma nói, đạo sĩ này luôn thần thần quỷ quỷ, cố làm ra vẻ.
“May mắn thì có thể dọa mấy người ngu ngốc, còn không phải vì tiền!”
Hoa ma ma khịt mũi coi thường, giữ vòng eo trung niên mập mạp, vừa đi từng bước một lắc lư quay về Bách Hoa Lâu, vừa nói với nàng:
“Bông hoa rác rưởi đó, ngươi dùng năm năm vẫn chưa nở hoa, còn chưa từ bỏ ý định?”
Nhưng mà vị đạo sĩ đó cũng không giống như đang làm ra vẻ, ít nhất là hắn biết tên của nàng....
Nàng cũng không phải là một tiểu cô nương ngu muội, quanh thân đạo sĩ này có một vòng khí cầu vồng ấm áp, chắc đã tu hành nhiều năm. Trong lúc đó có thể đắc đạo thành tiên cũng không nói chơi, Tạ Yến thầm than trong lòng.
Phùng Ương nuốt những lời muốn nói trở về, vội vã tưới một gáo nước cho chậu hoa nhỏ của mình, bước nhanh theo, bộ dáng buồn rầu cụp mi rũ mắt.
“Đàn ông sao, tiếp cận đàn bà chỉ đơn giản vì hai thứ.”
Hoa ma ma lười nhác vỗ về ngón tay đeo đủ thứ châu báu, lé mắt liếc nhìn sườn mặt đã dần nảy nở của nàng:
“Không phải tài thì chính là sắc, chỉ nhìn bề ngoài chính khí, sao biết được là “nhân mô cẩu dạng”(*) trá hình, cởi quần áo làm sao biết là người hay sói! Nghĩ lại mẹ của ngươi, cái gì mà thề non hẹn biển, quyết chí không thay đổi, kết quả chẳng qua là miệng đầy mê sảng. Phùng Ương, đàn ông mấy ai là người tốt?”
(*) Nhân mô cẩu dạng: chó đội lốt người.
Có lẽ đạo trưởng kia từ ai đó nghe được tên của nàng đi...
Đầu Phùng Ương cúi càng thấp, lời đạo sĩ đã vô tình kích lên gợn sóng cuối cùng trong lòng nàng, giờ đã quay về bình tĩnh.
Hình như Hoa ma ma biết mình đã chọc trúng chuyện đau lòng của nàng, mềm nhẹ khuyên bảo:
“Ngươi ấy, đừng học mẹ của ngươi, phải nghe lời ma ma nói, chờ đến lúc kiếm đủ vàng rồi. Ma ma ta làm mai mối, tìm cho ngươi một người thành thật gả đi, cũng miễn cho ngươi trăm năm sau tiếp tục lang bạt khắp nơi.”
Sẽ có lúc vàng kiếm đủ sao? Trong lòng nàng thầm mắng, trên mặt vẫn bình tĩnh.
“Bây giờ, tay chân nhanh nhẹn chút, cố gắng làm việc. Đi, nhanh mang cánh hoa còn mang sương sớm mới hái sáng nay đưa đến phòng Phất Phong cô nương, cẩn thận chút.”
Phất Phong... Tay Phùng Ương bất giác nắm chặt, nhẹ giọng trả lời:
“... Vâng.”
Nghiệp Thành có bốn đại mỹ nhân, phong hoa tuyết nguyệt, nhất tiếu khuynh thành, diễm tuyệt thiên hạ.
Bốn cái tên nổi tiếng đại mỹ nữ Nghiệp Thành như sấm bên tai, hình như Tạ Yến đã từng gặp qua ba vị trong đó. Chẳng qua hoa khôi Bách Hoa Lâu... Phất Phong là một trong bốn mỹ nữ đứng đầu trong bọn họ. Vài đại quan, quý nhân đều vung tiền như rác để được thấy nàng một lần. Tạ Yến tự nhận là không có vinh dự như vậy. Từ lúc lửa đốt Bách Hoa Lâu thì không biết tung tích. Sau khi mọi người nhắc tới nàng đều bóp cổ tay tiếc hận, cảm thán mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn(*), lưu lại câu chuyện “Trâm hoa mang rượu” người người ca tụng.
(*) Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
Cũng không biết vị mỹ nhân trong truyền thuyết này đến tột cùng là có dáng vẻ gì, Tạ Yến nhấc lên tinh thần.
Dưới sự siêng năng nhắc nhở của Hoa ma ma, Phùng Ương vẫn luôn cảm thấy, trên thế gian này sẽ không có yêu ma quỷ quái, mãi đến khi lần đầu tiên nàng nhìn thấy người nọ cầm một cây quạt tròn. Phất Phong lạnh nhạt cười với nàng, ánh mắt như nước mùa thu, đuôi mắt cong cong, giống như có thể câu đi hồn người.
Vũ mị như yêu.
Nhan sắc khiến người rung động như vậy, đối với ai cũng đều nói cười yến yến, tựa như gió xuân quất vào mặt. Nhưng khi đối với nàng, lại là ngoại lệ duy nhất.
“Loại con hoang như ngươi, sao vẫn còn ở nơi này làm bẩn mắt người khác?”
Vừa nhìn thấy nàng, quả nhiên Phất Phong nổi trận lôi đình, giơ tay lên, đánh nghiêng lãng hoa trong tay Phùng Ương.
Vào đầu xuân tháng ba, thời tiết rõ ràng là đang ấm dần lên, nhưng Phùng Ương lại cảm thấy từng đợt phát lạnh, nàng không nhịn được run lên bần bật khi bị nước trên cánh hoa tưới đến cả người ướt đẫm.
Chắc do sương sớm trên cánh hoa quá nhiều, nàng khổ tâm lại vô tội nghĩ.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.
“Cút đi! Lần sau mà để ta nhìn thấy ngươi, ta liền móc mắt ngươi!”
Phất Phong hung tợn nói, khuôn mặt mỹ lệ động lòng người vặn vẹo, có chút dọa người.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Tạ Yến không khỏi có chút đồng tình đối với tiểu nha đầu. Hứng thú nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Phất Phong cũng không còn.
“Ôi chao, bà cô của ta, đừng chấp nhặt với tiểu tiện nhân này.”
Hoa ma ma khoan thai tới muộn, một tay phe phẩy quạt tròn nhỏ, một tay vỗ đầu vai Phất Phong, ôn tồn an ủi:
“Tức giận lớn như vậy sẽ dễ dàng tạo nếp nhăn trên mặt.”
Quay đầu trông thấy Phùng Ương không hiểu chuyện đứng chờ tại chỗ. Hoa ma ma không kiên nhẫn nói:
“Còn không đi hậu viện chặt củi? Không muốn ăn cơm chiều nữa sao?”
Phùng Ương hoảng loạn gật đầu, cúi gằm đầu chạy vọt ra ngoài.
Khi nàng chạy xa rồi thì vẫn còn nghe được tiếng Hoa ma ma đang khuyên Phất Phong bớt giận, chờ buổi tối còn gặp tướng quân đại nhân.
“Ta cảm thấy nàng hận ta.”
Khi Phùng Ương nói lời này, nàng đang ôm hai chân, ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Đạo trưởng mắt mù bên người hình như chưa từng an ủi ai bao giờ, yên lặng đặt nửa cái bánh hoa đào lên trên tay nàng.
Phố Tây có bánh hoa đào, tươi mát mềm mại, vào miệng là tan, giờ phút này được giấy dầu bao lấy, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
“Nghe nói trước kia, nương(*) của ta cướp chồng người khác, sau đó người nọ thành cha của ta. Không lâu sau cha ta lại cưới người khác, nương buồn bực mà chết, nàng nuốt không trôi cục tức này. Vì thế, nàng mang tất cả sự tức giận trút lên trên người mới sinh như ta. Ha ha, nghe giống như mấy câu truyện ta đọc trong sách ngày xưa.”
Phùng Ương trải qua bao đau khổ, nở một nụ cười hiếm hoi.
(*) Nương: Mẹ
“Nếu không vui, ngươi cũng đừng miễn cưỡng cười cho vui.”
Đạo trưởng mắt mù đau lòng sờ đầu nàng, lòng bàn tay ấm áp thấm tới đáy lòng.
“Ngươi có phải hay không, lại muốn ta đi theo ngươi? Cưới làm vợ rồi lại làm thiếp, khi cha ta còn là một tên nghèo hai bàn trắng, là nương ta trải qua cùng hắn. Hắn lại dùng kiệu tám người khiêng cưới người khác. Yêu một người như vậy... Ta không hận Phất Phong một chút nào, thậm chí còn có chút thương hại nàng.”
Phùng Ương đột nhiên bộc phát tức giận, như một con nhím nhỏ xù lông, trở tay bóp nát bánh hoa đào thành bột phấn, ném lên trên người đạo sĩ áo xanh.
“Hoa ma ma không sai một chút nào, đàn ông đều không phải thứ gì tốt.”
Tạ Yến: “...”
“Ta sẽ không đi theo ngươi.”
Quý Phùng Ương mở miệng từ chối không biết đã là lần thứ mấy:
“Không thân cũng chẳng quen, không thầy cũng chẳng bạn. Vì sao ngươi muốn ta vứt bỏ hiện tại, đánh cược sinh mệnh, đi cùng người xa lạ như ngươi?”
Đạo sĩ chất phác im lặng, khuôn mặt thanh tú tuấn dật tràn đầy thờ ơ, cũng không có lời nào muốn giải thích.
Vén tay áo lên, trên cánh tay tràn đầy những vết thương lớn bé loang lổ, cái mới, cái cũ chất chồng lên nhau, nhìn thấy ghê người. Nhưng Phùng Ương không chút nào để ý, một tay cầm lên cái rìu nặng, một tay nhặt lên cọc gỗ thô, chẳng sợ mảnh vụn gỗ mài vào da, đau đến mức nước mắt nàng rơi xuống.
“Ta vẫn muốn tiếp tục trồng hoa của ta!”
Dư quang khóe mắt liếc đến người bên cạnh đã không còn bóng dáng từ lâu, chỉ còn lại non nửa miếng bánh hoa đào được giấy dầu sạch sẽ bao lấy, toả ra mùi thơm nhàn nhạt.
Mà tất cả gỗ trước mặt nàng đã được chặt xong từ lâu, xếp thành một ngọn núi nhỏ chỉnh tề.
Nàng rốt cục không nhịn được những buồn tủi trong lòng, ôm mặt, xen giữa những ngón tay, từng giọt nước mắt rơi xuống
Không ai đối tốt với nàng, không ai muốn nghe nàng nói.
Nàng sợ rằng mình quá thiếu tình cảm, cho dù là đạo nhân xa lạ ngẫu nhiên đối tốt với mình, cũng đều có thể chạm đến đáy lòng nàng.
Đạo sĩ này đã vô tình xâm nhập vào sinh hoạt ảm đạm không ánh sáng của nàng. Bao lần hứa hẹn muốn mang nàng ra khỏi vũng lầy, làm nàng đắm chìm. Không chỉ thế, nó lại càng khiến nàng không thể khống chế được mà... Sợ hãi.
Sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng đẹp.