Khinh Cuồng

Chương 9: Chương 9: Ngươi là thần tiên




Editor: ngonhinlalien

Beta: Lục

Đầu tháng ba ngày mùng ba, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Vén lên tấm màn mỏng nhìn ra bên ngoài, vạn vật sinh sôi nảy nở, xuân sắc bừng bừng phấn chấn, cây cỏ lớn nhanh, chim oanh bay lượn, hoa nở liễu xanh.

Theo truyền thuyết kể rằng, ngày này là ngày thượng cổ Nữ oa và Phục Hy đính ước. Vì một năm mưa thuận gió hòa, nên triều đình đặc biệt hạ chỉ: Ở ngoài sông đào bảo vệ thành sẽ cử hành nghi lễ xua đuổi tà ma mỗi năm một lần.

Đến lúc đó, bá tánh bình dân, vương tôn quyền quý, con cháu quý tộc, ngay cả những tiểu thư khuê các chưa lấy chồng đều cầm trong tay một đóa hoa lan đi ra ngoài dạo chơi. Trong tiết thanh minh ở ngoại thành, có thể nhìn thấy muôn người đều đổ xô ra đường.

Từ lúc sáng sớm, đã có ai đó phái người đến đưa Phất Phong đi. Hoa ma ma không chịu nổi các cô nương Bách Hoa Lâu nóng lòng cầu khẩn, dưới ánh nhìn tha thiết chăm chú của mọi người, nàng đành phải gật đầu.

Phùng Ương đang chặt củi ở sân sau bị mọi người bỏ quên. Ngay khi đầu váng mắt hoa, nàng ôm bụng đi đến phòng bếp ăn cơm thừa canh cặn xong mới dịu đi một chút.

“Để sống thật gian nan, nhưng ta lại không biết vì sao vẫn muốn sống.” Phùng Ương lẩm bẩm từng câu từng chữ như đang tự thuyết phục mình.

“Muốn sống như vậy thì ăn chậm một chút.” Một bàn tay sạch sẽ cầm bánh bao nóng hầm hập để ở trước mặt nàng.

Phùng Ương do dự một lát mới duỗi tay nhận lấy, ăn như chết đói.

Phải một lúc sau, nàng mới thốt ra một câu: “Ngươi là thần tiên à.”

Vài tháng trước, trâm hoa bị mất của Phất Phong bỗng dưng im hơi lặng tiếng xuất hiện ở trên bàn vuông trong phòng của nàng ấy. Không ai trâm hoa đã được đặt ở đó bằng cách nào.

Nếu đã tìm được đồ, Phất Phong cũng không truy cứu nữa, nàng ấy không nói điều chi mà chỉ lướt qua tất cả mọi người, liếc nhìn Phùng Ương một cái.

Không lâu sau, việc này cứ thế nhẹ nhàng chìm xuống.

Đạo trưởng mắt mù chưa từng giải thích ẩn tình trong đó, Phùng Ương cũng không hỏi.

Hắn luôn như vậy, đến không thấy hình đi không thấy bóng, lời nói tuy nhẹ nhàng, lại mang cảm giác lạnh lùng xa cách. Phùng Ương luôn cảm thấy hắn vừa xa xôi lại thần bí, ngay cả khi hắn cười, nụ cười ấy cũng mờ mịt như lẫn vào đám mây.

Dường như đạo nhân rất hiểu nàng, còn nàng lại chỉ biết tên hắn: Ôn Vô.

Ôn Vô, Ôn Vô... Trong lòng Phùng Ương nhắc đi nhắc lại hai chữ này, giống như có gì đó muốn bộc phát ra.

Như có cảm giác, đạo trưởng mắt mù cười khẽ, nếu ở gần cũng có thể nghe được tiếng cười buồn bã trong lồng ngực hắn truyền ra:

“Ta và ngươi giống nhau, đều là người.”

Phùng Ương ngẩn ngơ nhìn hắn chốc lát, không khỏi nghĩ bâng quơ, rằng nếu đôi mắt hắn còn sáng thì nó có thể khiến người ta có cảm giác được tắm trong gió xuân đến nhường nào. Nàng im lặng quay mặt sang nơi khác, mắt to linh động lộ ra khó hiểu:

“Ta và ngươi giống nhau chỗ nào?”

“Giống ngươi sẽ khóc, sẽ cười, sẽ khổ sở, sẽ yêu, sẽ đau lòng, sẽ điên cuồng.”

Muôn nghìn chúng sinh, đắm trong biển khổ, yêu hận giận mê, khó thoát vận mệnh.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

...

Mấy người đạo sĩ này, quả nhiên toàn nói lời thần thần bí bí. Phùng Ương không chú ý tới trên mặt đạo trưởng mắt mù có loại biểu cảm gần như tàn nhẫn thương xót. Nàng lấy một trái cây tròn trịa đặt vào lòng bàn tay đạo trưởng, năm ngón tay đạo trưởng nắm chặt lấy. Phùng Ương nhẹ giọng nói:

“Ta biết ngươi... Ngươi không muốn nói thì không nói, ngươi có thể trồng hoa giúp ta không?”

“Ngươi nhặt được ở đâu?”

“Là Phất Phong đưa ta, nàng ấy nói là di vật(*) của mẹ ta. Ta cho rằng chỉ cần ta dốc lòng chăm sóc, nó có thể nở hoa, nhưng đã qua ba năm rồi mà vẫn không nảy mầm.”

(*) Di vật: Đồ vật lúc còn sống của người đã khuất.

Tầm mắt của nàng vẫn dừng ở bông hoa, tựa như nhìn bảo vật mình trân trọng nhất.

“... Là Tuyết Lý Khai... Khi đông mọc rễ, ngày tuyết nở hoa.”

Đạo trưởng dùng ngón tay vuốt ve một lát, trên mặt là nét đau buồn đến cùng cực mà Phùng Ương chẳng thể hiểu, kèm với đó là tiếng nói có che giấu một chút nghẹn ngào:

“Không nghĩ đến nó ở trong tay ngươi...”

Sau đó hắn mạnh mẽ cầm tay Phùng Ương, nghiêm túc lại bướng bỉnh, nói:

“Phùng Ương, nếu nó nở hoa rồi, ngươi có đồng ý đi theo ta không?”

Nơi bàn tay chạm nhau truyền đến từng đợt ấm áp, khiến người ta không đành lòng buông ra. Vậy mà Phùng Ương vẫn chậm rãi rút tay ra, xoay người, nhìn cành cây bên ngoài cửa sổ luồn vào phòng, điểm xuyết phía trên là vài chiếc lá non mới nhú làm lòng nàng không khỏi sinh ra chút hy vọng. Vì thế, nàng chậm rãi nói:

“Chờ nó nở hoa rồi nói sau.”

Trong đê điều, tất cả mọi người đều đi chơi tiết thanh minh, liếc mắt nhìn quanh một cái, thật là náo nhiệt.

“Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn,

Thiển thảo tài năng một mã đề(*)”

(*) Trích trong bài thơ Tiền Đường Hồ Xuân Hành - Bạch Cư Dị

Dịch nghĩa (ngonhinlaolien):

Nhiều hoa mắt khách ngắm không chán

Cỏ dày ngựa đi dấu chẳng còn

Đạo sĩ mắt mù đi đằng sau đột nhiên nhẹ giọng khẽ nói ra một câu, giữa những lọn tóc “tiếp đón” một bông hoa nở rộ đang lả lướt trong gió, mang theo vài phần dịu êm, lại có chút buồn cười.

Phùng Ương quay đầu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, che miệng cười rộ lên.

Đạo trưởng mắt mù hoảng hốt một lát, ngơ ngác nói:

“... Ngươi cười rồi.”

“Có người rơi xuống nước!”

Trong tiếng người rộn ràng nhốn nháo, vang lên tiếng kịch liệt giãy giụa đập đánh vào mặt nước vô cùng đột ngột. Theo tiếng kêu nhìn sang, biển người đang bình tĩnh chợt sôi trào lên. Tập trung nhìn vào thì mới phát hiện, trung tâm bọt nước có người đang giãy giụa.

Chết đuối! Đầu óc Phùng Ương trống rỗng, lúc nàng phản ứng lại thì đã bị đạo trưởng túm theo chạy chậm đến chỗ đám người ở bờ sông.

Bờ sông chen đầy người, nhưng đa số người đến là để hóng hớt chuyện náo nhiệt, chứ không phải cứu người.

Bị người đẩy tới đẩy lui, Phùng Ương bị ép đến có chút không thở nổi. Nàng đành phải dùng sức bắt lấy ống tay áo của đạo trưởng. Trong xô đẩy, không biết là ai đụng nàng, chân phải của nàng trượt một cái, khiến nàng thẳng tắp đổ người về phía bờ sông.

“Phùng Ương!” Có ai đó kinh hoảng, lo sợ gọi tên nàng.

Vị hoa khôi vốn đang ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền thướt tha, ôm đàn tỳ bà trong lòng khẽ khẩy bỗng đứng phắt dậy, khiến tỳ bà loại tốt nhất nện trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn. Mà tầm mắt nàng lại nhìn chăm chú vào chính giữa đám người đang sôi trào.

“Làm sao vậy?”

Trên thuyền, một cô gái ăn mặc có vẻ già dặn ló đầu ra, bên hông treo một cây roi theo động tác của nàng quét qua không khí, tạo nên một tiếng rít nhỏ. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy tràn đầy giật mình, hô lớn:

“Tạ Yến, mau nhìn đằng kia, hình như có người rơi xuống nước!“.

Trong lúc tiếng đập và bọt nước vang lên, mơ hồ có bóng người đang dần chìm xuống.

“Ta đi xem...”

Thiếu niên áo đỏ bị gọi tên, tầm mắt của hắn từ trên người Phất Phong quay về, buông chung rượu định đứng dậy:

“Ô? Hình như có người xuống cứu rồi?”

Có người duỗi tay kéo lấy tay của Phất Phong, đưa hoa khôi đang hoảng sợ kéo về vị trí cũ:

“Đừng lo lắng, có người xuống cứu rồi. Sao tay nàng lại lạnh như vậy, uống ly rượu cho ấm người đi.”

“Không... Đa tạ đại nhân...”

Phất Phong bị hắn nắm cổ tay đành nhận lấy chung rượu, cái miệng nhỏ khẽ cử động, miễn cưỡng nở ra một nụ cười tái nhợt.

Trong đám người lại bộc phát lên tiếng hô lớn.

“Tạ Yến, mau cứu người, người sắp chìm xuống rồi!”

Lam Nguyệt Thời thấy mặt hồ gợn sóng, bọt nước dần dần tán nhỏ, vội vã rướn người về phía trước đến nỗi sắp rơi ra khỏi thuyền.

Tạ Yến không cử động, mắt nhìn Sở Từ đang ngồi trên ghế chủ toạ:

“Sở đại ca, mặc dù cụt hứng, nhưng dù thế nào cũng là hai mạng người, hay là ta đi xem thử xem?”

Thiếu niên tướng quân khoác lên người thường phục cũng không sốt ruột, chậm rãi uống xong một chén rượu, đôi mắt bình tĩnh nhìn về phía mặt hồ đang nhấc lên từng vòng nước gợn sóng:

“Tại sao phải xen vào chuyện của người khác?”

“Các ngươi cứ tiếp tục uống rượu, ta sẽ nhanh chóng mang hai người kia tới cho đại ca xả giận.”

Một thiếu niên đứng dậy ôm quyền, mặt y có bốn năm phần giống Sở Từ, vẻ mặt đúng lý hợp tình nói.

Mặt Sở Từ đưa sang, trừng mắt nói:

“Ngươi từ khi nào thì biết bơi, sao ta lại không biết? Náo loạn thì có thể, nhưng đừng lấy bản thân cũng dâng lên.”

Vừa dứt lời, cổ tay hắn chợt căng thẳng, sắc mặt hoa khôi tái nhợt nhẹ kéo tay áo hắn:

“Cầu xin các đại nhân, hãy cứu bọn họ đi.”

Mỹ nhân mặt ủ mày chau, đôi mắt thường ngày trong trẻo giờ đã mờ mịt một tầng sương mù, vành mắt nhẹ hồng, lã chã chực khóc. Trong lòng Sở Từ mềm nhũn, vỗ về bàn tay mềm mại không xương của Phất Phong, vén tóc mái trên khuôn mặt mỹ nhân ra sau tai, mềm nhẹ nói:

“Xem ngươi bị dọa kìa...”

Không có hứng nghe họ tình tứ, hai thiếu niên nhìn nhau, xoay người đi ra ngoài.

Lam Nguyệt Thời, Sở Từ, Sở Ca, còn có mình thời niên thiếu... Tạ Yến vốn bám trên người Phùng Ương, hắn nghe được những giọng nói này, phút chốc trong đầu tràn ngập muôn vàn suy nghĩ, giống như chiếc lưới đánh cá bị mèo quào cho rối như tơ vò. Ngàn đầu vạn lũ, muốn sắp xếp lại, lại tìm không thấy mấu chốt.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

Cảnh tượng trước mắt cũng chịu ảnh hưởng, dần dần trở nên mơ hồ.

“Tạ Yến, tĩnh tâm.”

Lúc này, có một giọng nói thanh lãnh quen thuộc vang lên bên tai.

Âm thanh luôn luôn lạnh lẽo như núi băng trên cao, chợt hóa thành nước chảy dưới núi róc rách, vuốt lên thần thức đang xao động của Tạ Yến. Vì thế hắn căn bản không có chú ý tới ngữ điệu trong giọng nói của Giản Tố Ngu ngầm có một loại cảm xúc, gọi là dịu dàng.

Không bao lâu sau, người được cứu lên, Phất Phong vội vàng đi tới thăm hỏi. Nghe cấp dưới thông báo vài câu, Sở Từ cũng không còn cách nào khác đành đi sau nàng ấy.

Hai người ướt đẫm vẫn còn hôn mê bất tỉnh nằm ở trên thuyền, vây xung quanh là một vòng người. Tạ Yến còn đang ăn táo cũng bị Lam Nguyệt Thời túm cổ kéo lại đây, xuyên qua khe hở giữa đám người nhìn lướt qua, cảm thấy người nằm trên mặt đất có chút quen mắt.

...

Hình như là người mù đoán mệnh ở thành Bắc phía đối diện Bách Hoa Lâu kia. Hắn nói, hắn đang đợi người... Hình như tên là gì nhỉ? Ôn Vô...

Bên cạnh, Phất Phong không nhịn được rơi lệ, đôi tay túm chặt ống tay áo với chất vải được làm từ vật liệu tốt nhất, nắm chặt ra từng nếp nhăn, khe khẽ gọi:

“Phùng Ương...”

Thiếu niên Tạ Yến nói với giọng mơ hồ không hiểu lắm:

“Người mù này vì cứu nha đầu kia mà dám liều mạng.”

“Đúng vậy, tiểu nha đầu này lớn lên còn rất tuấn tú.”

Lam Nguyệt Thời đang xem xét tình trạng của bọn họ bồi thêm một câu.

“Nguyệt Thời không nói, ta cũng không phát hiện, nha đầu này đúng thật là một mầm mỹ nhân.”

Sở Từ nhẹ nhàng lắc lắc chén rượu.

Phất Phong nghe vậy, mặt đang tái nhợt lại càng trắng hơn.

“Ọc...”

Tiếng nôn ra ngụm nước vang lên, tuy đạo trưởng mắt mù này rơi xuống nước, nhưng phong thái bộ dạng không loạn chút nào. Hắn yếu ớt ho khan vài tiếng, trước mặt mọi người, không ngừng sờ soạng xung quanh. Khi sờ tới một góc ống tay áo, hắn ngừng lại một lát, khi xác nhận vật liệu may mặc là vải thô thì mới ôm lấy khuôn mặt thiếu nữ lên, nhẹ giọng gọi:

“Phùng Ương? Phùng Ương!”

“Người mù, nàng không sao, đừng gào.”

Tạ Yến lại gặm mấy miếng táo, trong tay thầm vẽ ra một cái ấn.

Ôn Vô nhận thấy trên người dính nhớp ẩm ướt, lấy tốc độ có thể cảm nhận được trong chốc lát bốc hơi, vài sợi tóc rũ xuống trán, vẫn không thể giấu được tư thái của hắn, hắn nhẹ giọng nói:

“Làm phiền công tử Tạ.”

Tạ Yến không để bụng, phất tay.

“Khụ khụ khụ...”

Phùng Ương gian nan mở bừng mắt, ánh vào mi mắt là khuôn mặt quan tâm của đạo trưởng mù:

“Người mù, ta đã chết rồi sao?”

Vừa dứt lời, một bàn tay thật mạnh đánh qua, nàng còn chưa kịp phản ứng lại đã bất ngờ ăn một bạt tai.

“Ngươi...”

Phất Phòng chỉ vào nàng, cả người tức giận đến phát run, mắt vẫn còn hàm chứa lệ.

Mọi người đều ngạc nhiên, chính Phùng Ương cũng không thể hiểu được, hung hăng cấu lòng bàn tay mình vài cái mới không rơi nước mắt xuống.

“Phất Phong cô nương đừng tức giận, khiến tay bị thương thì không tốt.”

Sở Từ ôm mỹ nhân vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi. Tiếp theo, làm như vô tình, nói một câu:

“Ngày trước không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại mới thấy, nha đầu này có vài phần tương tự với Phất Phong cô nương.”

“Có lẽ mỹ nhân, mỹ đến nghìn người đều cùng một khuôn, xấu người, xấu đến mỗi người mỗi vẻ... Úi!”

Lam Nguyệt Thời trừng đôi mắt đẹp, liếc mắt nhìn Tạ Yến rồi nhỏ giọng hỏi:

“Ngươi véo ta làm gì?”

Tướng mạo là loại đồ vật cũng không hẳn là ơn trời cao ban cho, mà đa số người sẽ bị chính gương mặt đẹp dẫn đến tai họa. Đặc biệt là đối với dân chúng không tiền không quyền. Tuy rằng Tạ đại thiếu sinh ra tôn quý, tính tình rộng rãi, nhưng lại chưa hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế.

“Đầy tục khí.”

Sở Ca hừ lạnh, xoay đầu đi.

Trên đầu còn nhỏ nước, lại dưới ánh mắt mọi người nhìn chăm chú, Phùng Ương nửa ôm mặt, theo bản năng nhìn hoa khôi trong ngực Sở Từ, liếc mắt một cái.

Đôi mắt đưa tình, con ngươi rưng rưng kia khi nhìn nàng đã không còn như ngày xưa, chỉ có hận thù và chán ghét. Hiện giờ trong nó lại tồn tại một thứ khác, đó là đau khổ và tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.