Editor: Thiên sứ
Beta: Jenny Thảo
“Thiếu hiệp, đoán mệnh không?”
Người đoán mệnh có khuôn mặt bình thường đến mức ném ra ngoài đường cũng không nhất thiết có người nhận ra, chỉ có một đôi mắt như nước mùa thu phản chiếu ở trên khuôn mặt bình đạm không có gì nổi bật, nhưng thật ra có chút không ổn, đôi mắt này thật quá mức đẹp. Hắn đội một chiếc mũ trắng trên đầu, trên người mặc trang phục màu vàng nhạt dính đầy bụi, giống như một học giả trong gia đình nghèo khổ. Lúc này, hắn ân cần lôi kéo góc áo Tạ Yến, trong giọng nói toàn là tự đắc: “Trong phạm vi mấy dặm này, những tiểu thư công tử quyền quý, rất thích tìm bần đạo tính nhân duyên của mình, tại hạ bói quẻ chính là thiên cơ, không sai bao giờ! Thiếu hiệp, nếu không ngài thử xem?”
Tạ Yến tà tà liếc mắt nhìn hắn một cái, tầm mắt đảo qua sạp hàng, bên cạnh có một lá cờ cũ nát, mặt trên viết ba cái chữ to “Tam không coi”, phía dưới còn có ba hàng chữ nhỏ: Không coi người chết, không coi chính mình, không coi đồng hành.
“Ngươi không coi cho chính mình?”
“Coi cho người nhưng không thể coi cho mình, coi cho mình chết là không thể nghi ngờ. Thiếu hiệp, ngươi gặp qua người nào đoán mệnh giúp chính mình chưa?”
Nghe thật đúng là như vậy, nhưng nếu thật là đoán chuẩn như vậy, sẽ hỗn loạn thành cái dạng gì?
Ở thời điểm hắn đang đánh giá, chỉ cảm thấy thư sinh trước mặt, mạnh mẽ kéo bàn tay hắn lại, tinh tế quan sát đường vân trên bàn tay hắn.
Tạ Yến kinh ngạc nhìn thư sinh nhu nhược kia lại có sức lực lớn như vậy mà kéo tay hắn, lại nghe thấy hắn hết sức nghiêm túc đứng đắn mà trầm giọng nghiêm túc nói: “Xem đường này, bao nhiêu khổ ải lộn xà lộn xộn, cuộc đời ngắn ngủi nhấp nhô, kỳ quái thật, sau một đoạn thời gian mọi thứ trở nên trống rỗng......”
Ngươi đang nói gì vậy?! Từ đâu lòi ra kẻ bịp bợm giang hồ?
“Nói bừa cái gì thế?” Tạ Yến thu hồi lại tay mình, hết sức ghét bỏ lau vài cái, tức giận đến mức trừng mắt nhìn thư sinh một cái. Hắn rất nhanh sẽ kết đan, không nói có thể cùng thiên cùng thọ, nhưng ít nhất sống mấy trăm năm là không khó.
Bỗng nhiên phát hiện tầm mắt của thư sinh trước mặt lướt qua đầu vai hắn, thẳng tắp nhìn về phía sau Tạ Yến, lẩm bẩm nói: “Chính tay đâm người thân cận nhất......Đáng thương.... “
Tạ Yến nhìn thấy người trước mắt vẻ mặt ngơ ngẩn, trong lòng hiểu ra, quay người lại quả nhiên thấy được sư huynh nhà hắn xuất trần tuyệt diễm: “Sư huynh?”
“Tới tới tới, sư huynh xoay người lại, cho hắn nhìn xem!” Tạ Yến đột nhiên nhanh trí, vẫy tay, một phen thuần thục xoay người Giản Tố Ngu lại.
Chỉ thấy trường bào màu trắng có họa tiết ánh trăng sau lưng hắn dán câu đối, vế trên là “Không vay tiền, không hoá duyên, không đoán mệnh”, vế dưới là “Không nói chuyện tình, không nói chuyện yêu, không đón dâu”, hoành phi “Không cần chọc ta“.
Nghĩ ra mưu ma chước quỷ này chính là Liễu Cô Đăng. Bởi vì đoàn người trên đường này, thật sự là quá mức thu hút, đặc biệt là gương mặt của Giản Tố Ngu. Dân phong nơi đây thoải mái, hào phóng, mỗi khi nhìn không thèm che dấu mà nhìn bọn hắn chằm chằm, thậm chí còn có lá gan lớn, đi lên dò hỏi Giản Tố Ngu là người ở phương nào, năm nay bao nhiêu tuổi, dọc theo đường đi gây phiền không ít. Vì thế Liễu Cô Đăng liền viết tờ giấy này dán ở phía sau lưng Giản Tố Ngu, hắn còn vẻ mặt vô tội mà tỏ vẻ: “Ta chính là vì phụ cận bá tánh suy nghĩ, nếu không cẩn thận chọc giận vị này nhà ngươi, khiến máu rơi đầy đường liền không tốt.”
“Thấy không.” Tạ Yến cố nén cười, đắc ý mà nhướng mày.
Thư sinh một lát sau cũng phục hồi lại tinh thần, xoa xoa vành nón của mình, trưng ra một gương mặt tươi cười đoan trang nhìn Tạ Yến, tiếp tục dùng ngữ điệu không làm ngươi sợ đến chết thì không thôi: “Thiếu hiệp, ta thấy ngươi có một đôi mắt hoa đào rất có thần, vừa thấy liền biết là loại phong lưu đa tình, đào hoa khắp nơi.”
“Phong lưu đa tình?” Giản Tố Ngu nghiêng đầu trầm ngâm, tinh tế nhấm nuốt cái này từ.
Nếu giờ phút này có Bạch Hồng ở trong tay, Tạ Yến thật sự sẽ xông lên cùng tên thư sinh này đồng quy vu tận. Nơi nào có ý là đoán mệnh? Rõ ràng là muốn mạng người!
“Ngươi người này rốt cuộc có thể đoán mệnh hay không? Tới tới tới, ta coi cho ngươi quẻ bói nhân duyên....” Cũng không đợi người cự tuyệt, Tạ Yến đem bả vai gầy yếu của thư sinh đoán mệnh, ấn ở trên ghế, lại tùy ý lật văn tự thi thư lên nghiên cứu đối chiếu.
Người tu tiên chỉ mê kiếm pháp, trước nay đối với sự huyền diệu của đoán mệnh không có nhiều hứng thú lắm, phỏng chừng toàn bộ phái Huyền Âm tựa hồ cũng không có nghe nói qua vị trưởng lão nào hoặc là đệ tử tại đây có tạo nghệ. Cho nên Tạ Yến nhìn đến bài trận cùng thiên văn chú thích khó hiểu kia, chỉ cảm thấy hiếm lạ.
“Này, ngươi buông tay! Đừng chạm vào ta, cũng đừng chạm vào đồ vật của ta! Người khác chạm vào sẽ không linh đâu!” Dáng vẻ thư sinh đỏ cả khuôn mặt, làm khuôn mặt nguyên bản bình đạm không có gì lạ lại nhiều thêm chút sinh khí.
Tạ Yến híp mắt lại, nỗ lực đọc hiểu những lời giải thích trong cuốn sách: “Xích tử chi tâm —— thiên —— thiên địa đồng thọ ——” Sau đó hắn trợn tròn mắt, bỗng nhiên ha một tiếng bật cười, nói: “Không nghĩ ra a, nhân duyên của ngươi thế nhưng là cùng nam nhân thượng sống hàng chục vạn năm ha ha ha ha ha ha ha......”
Thư sinh nghe vậy sắc mặt thay đổi, sắc mặt từ đỏ đến xanh, lại từ xanh chuyển sang đen, động tác cứng đờ không thể cười nổi nữa, lại thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn người nam tử trước mắt này cười đến eo không thẳng dậy nổi, mắng: “Ngươi mới đoạn tụ!”
“Ngươi trừng mắt nhìn ta như vậy nhưng thật ra ta thấy rất đáng yêu, đúng vậy ta là đoạn tụ, ngươi muốn ống tay áo của ta sao?” Chỉ cảm thấy thư sinh này trừng mắt liếc một cái lại đây, thế nhưng có chút giống nữ nhân mang vẻ mặt oán trách, rất có phong tình, Tạ Yến bám vào bả vai của Giản Tố Ngu, nhịn không được mở miệng trêu đùa: “Sư huynh, ngươi nhìn thư sinh này chịu không nổi đâu......”
Thư sinh vừa định chửi ầm lên, lại cảm giác một đạo hàn quang lạnh thấu xương dừng ở trên mặt, nhịn không được im tiếng.
“Khắp nơi đào hoa?” Con ngươi Giản Tố Ngu bình tĩnh không gợn sóng mà quét một lần qua hai người trước mắt, nhàn nhạt hỏi. Hắn phất tay Tạ Yến ra, quay đầu rời đi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Thấy sát khí quanh quẩn ở trên người chính mình rốt cuộc tiêu tán, thư sinh đoán mệnh mới trưng ra vẻ mặt khinh thường bĩu môi: “Còn chưa nói chuyện yêu đương đâu, hắn đã ở trong đám người đứng yên mà nhìn chằm chằm ngươi nửa ngày!” Ánh mắt chuyên chú kia, đến mức đôi mắt của người khác cũng đều phải bị lóe mù!
“A? Hắn nãy giờ vẫn luôn nhìn ta sao?” Tạ Yến ngượng ngùng sờ sờ đầu.
“Tạ Yến, vị kia nhà ngươi giống như mang vẻ mặt đằng đằng sát khí mà vọt tới đằng trước.” Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Liễu Cô Đăng: “Là ai không biết chữ hay là ngại mệnh dài, đi trêu chọc hắn?”
Nghe được lời này, thư sinh nghĩ mà sợ rụt cổ, đem đồ vật trên sạp thu dọn, treo ở trên vai, đang muốn chuồn mất. Quay đầu thấy Tạ Yến đang xoay mặt đi, vì thế giống như trả thù giẫm lên chân Tạ Yến một cái thật mạnh tức giận mà mắng: “Tay áo của ngươi chính ngươi lưu lại đi! Tên giang hồ bịp bợm!”
Mu bàn chân bỗng nhiên truyền đến một trận bén nhọn đau nhức, Tạ Yến hít hà một hơi, nhìn bóng dáng thư sinh đoán mệnh vội vàng bụm mặt chạy trối chết.
Từ từ, hắn đây là bị bọn bịp bợm giang hồ mắng là bọn bịp bợm giang hồ?
“Tạ Yến, đang xem cái gì thế?” Phía sau, Liễu Cô Đăng khoác tay lên bờ vai của hắn, hiếu kỳ nói: “Không đuổi theo vị kia nhà ngươi sao?“. Ngôn Tình Hay
“Ta lập tức đi!”
Giản Tố Ngu thân pháp cực nhanh, dọc theo đường đi lên núi cơ hồ chân không chạm đất, chỉ khổ Tạ Yến vẫn luôn ở phía sau đuổi theo không dừng. Sau đó hắn lại dứt khoát ngự kiếm phi hành, hai người giống như sao băng mà hướng tới nơi thanh tĩnh trên núi bay đi.
Hắn không hiểu tại sao, sư huynh đây là làm sao vậy...... Giống như đột nhiên lại tức giận?
“Sư huynh....” Nhìn thấy người đằng trước nghe thấy tiếng hắn theo thói quen mà quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, Tạ Yến trong lòng vui vẻ.
Bỗng nhiên có một thân cây thô xuất hiện ở trước mặt, Bạch Hồng đi với tốc độ cực kỳ nhanh, trốn tránh cũng không kịp, Tạ Yến ở chính diện đụng phải, “Phanh” một tiếng ngã ở trên mặt đất, trên thân cây một đám chim tước kinh sợ mà hướng tứ phương chạy trốn.
Liễu Cô Đăng theo kịp dựa vào thân cây, ngồi lên một khối đá sạch sẽ nghỉ ngơi, cũng không quên cười ha ha: “Ngươi được lắm, bây giờ lại có sở thích làm ra cái hành lễ lớn như vậy với ông trời sao? Mau đứng lên đi, ca ca ta đây thay thế phụ thân ngươi chịu lễ này.”
Trong mắt có tia sáng xẹt qua, Tạ Yến dùng sức lắc lắc đầu, chống Bạch Hồng đứng lên. Chỉ thấy cái cây trước mắt làm hắn rơi từ trên thân kiếm ngã xuống là cây tùng có tán cây tươi tốt đến mức có thể che đậy ánh mặt trời, thân cây của nó cực kỳ thô to, sợ là mười người mới có thể ôm hết. Trên thân cây có khắc bốn chữ lớn mang khí thế hào hùng: Thiên Đô Vân Hải, mạnh mẽ hữu lực, thật là cực kỳ giống phong cách của Thiên Đô Vân Hải
“Có vẻ như ngươi bị ngã đến choáng váng......” Thấy Tạ Yến nửa ngày không phản bác, Nguyệt Hoàng Mẫn cầm ô trêu chọc nói.
Nhận thấy được bốn cái chữ to bên cạnh còn có hai hàng chữ nhỏ, Tạ Yến xoa cái ót, cẩn thận phân biệt, từng câu từng chữ thì thầm: “Đây là đỉnh núi lớn, mọi ngọn núi đã nhìn qua đều là nhỏ.”
Liễu Cô Đăng nghe vậy vẫy vẫy tay: “Đây là tổ huấn của Thiên Đô Vân Hải. Đầu ngươi đụng phải là cái cây trấn phái của chúng ta, là biểu tượng tinh thần của môn phái, sống đã vài ngàn năm. Nhìn xem dưới tàng cây kia có tảng đá, ngươi có nhìn thấy không.... ngươi có nhìn thấy khối đá bên trái sư huynh ngươi đang đứng không!”
Tạ Yến nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy dưới gốc cây có một khối đá giản dị tự nhiên, nhưng mà dường như khối đá này không có gì ghê gớm?
“Khối đá này so sánh với khối đá thường ngày chúng ta gặp trên đường nghỉ chân, không có gì khác biệt cho lắm.” Nguyệt Hoàng Mẫn vòng quanh cục đá hai vòng, trên dưới đánh giá một hồi.
“Ai nói? Đây chính là khối đá thí luyện nhập môn của môn phái, mỗi người muốn làm đệ tử của Thiên Đô Vân Hải đều phải trải qua cửa thứ nhất đó là cái này. Giản bằng hữu, ngươi có muốn đưa tay chạm vào thử không? Yên tâm không có việc gì, khối đá này cũng sẽ không cắn người.”
Giản Tố Ngu chần chờ một chút, vẫn nghe theo lời giơ tay trái lên.
Đột nhiên, cục đá phát ra tia sáng thuần khiết không tì vết, chiếu sáng mọi ngóc ngách dưới gốc cây.
“Cực phẩm Băng linh căn ——” Liễu Cô Đăng giải thích kỹ: “Nghe phụ thân nói, bên trong khối đá này tồn tại một hồn phách của tổ tiên, hắn chuyên môn ở tại đây vì Thiên Đô Vân Hải lựa chọn các đệ tử nhập môn có linh căn, nếu trên người có một tia yêu tà, khối đá thí luyện này nhất định sẽ phát ra cảnh báo.”
Tạ Yến bỗng nhiên nhớ tới, Bồ Tân Tửu đã từng lập lời thề son sắt nói hắn thông qua thí luyện nhập môn, nói vậy chính là cái này đi.
“Đơn giản như vậy? Lúc trước khi ta cùng Nguyệt Hoàng Mẫn đến Linh Sơn, hai chúng ta bò lên thang trời, bò cả ngày.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Quá trình nhập môn sau đó sẽ căn cứ vào linh căn để chia làm ngoại môn cùng nội môn. Nội môn từ trước đến nay đều là đệ tử có tư chất thượng đẳng, có thể hưởng thụ tài nguyên cùng công pháp thượng đẳng, nhưng đại đa số đều chỉ là ngoại môn đệ tử thôi. Trên cơ bản mỗi một môn phái đều là như thế này.
“Nhập môn rất đơn giản sao?” Liễu Cô Đăng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà hướng về phía Tạ Yến chớp chớp mắt: “Tới tới tới, Tạ Yến, cho ta nhìn xem tư chất của ngươi như thế nào?”
“Còn phải thử xem sao? Ta chính là cực phẩm Hỏa linh căn.” Tạ Yến vui cười giơ tay lên, nhưng hắn lại không đặt ở trên tảng đá, ngược lại nắm lấy bàn tay của Giản Tố Ngu đang muốn tránh thoát.
“Đầu ta có chút đau, ta thật mệt mỏi, sư huynh mau đỡ lấy ta...”
Nguyệt Hoàng Mẫn, Liễu Cô Đăng: “......”
Tên Bồ Tân Tửu suy yếu đâu?!