Khinh Cuồng

Chương 57: Chương 57: Oan có đầu nợ có chủ




Editor: Thao Vo

Beta: Mika

“Ngươi không được phép làm tổn thương tới sư tôn của ta!” Lam Ẩn rút kiếm ra, kiên định nhìn Liễu Minh Hồng.

Liễu Minh Hồng mặc kệ cậu ấy, hai mắt y hơi híp lại, trong lòng thầm niệm đao quyết, thao túng song đao tấn công về phía bọn họ. Trên đường đi của ánh sáng điện có mang đến những tia lửa, kích động một vài tia sấm sét trong không trung, xé rách cả khoảng không, thật khiến người ta thấy kinh sợ.

Với tốc độ cực nhanh ấy, Lam Ẩn chưa kịp nhìn thấy rõ đường quỹ đạo của song đao thì liền bị vệt sấm sét lướt qua làm cháy xém vài sợi tóc, lan tỏa ra một mùi cháy khét, “Sư tôn!”

Ngay lập tức, chỉ nhìn thấy một tia ánh sáng chói lọi xẹt qua tầm mắt của mọi người, làm tất cả kinh sợ, Liễu Minh Hồng không thể không vươn tay ra bảo vệ mắt mình.

Linh lực và ma lực đan chéo hòa quyện trên không trung, điên cuồng kích động, trong khoảnh khắc chớp nhoáng hai thần binh giao nhau, thanh âm như tiếng sấm,khí thế như có thể nuốt chửng núi sông,khiến cho cây hòe đang sinh trưởng um tùm trong sân bị tước xuống, cành lá rơi đầy xuống mặt đất tạo nên sắc màu rực rỡ.

“Đây là...Bạch Hồng?” Không đè nén được sự kinh ngạc, biểu cảm âm lãnh trên mặt Liễu Minh Hồng bị phá vỡ mơ hồ phản chiếu lại dáng vẻ bất lực năm đó khi hắn không còn linh lực nữa, “Thuật phân hồn ngươi sử dụng thế nhưng chính là...”

Ý cười chưa tới ánh mắt đào hoa của Tạ Yến được phản chiếu trên thân kiếm trắng tuyết hồi lâu, hắn thoát khỏi bội đạo của Liễu Minh Hồng, sau đó thong thả ngẩng đầu lên nhìn thanh đao dài nửa tấc màu tím khác với ánh mắt phức tạp: “Oan có đầu nợ có chủ. Nếu trong lòng ngươi không cam lòng muốn báo thù thì hãy tới tìm ta đi, Cô Đăng...”

Thanh đao Đoạn Thủy run rẩy bần bật đang treo lơ lửng trên không trung bỗng nhiên rơi thẳng xuống.

“Huynh, huynh, huynh, huynh..” Liễu Minh Hồng mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, mang theo chút nghẹn ngào, “Huynh vẫn còn sống...”

Tạ Yến cử động đầu ngón tay, vì thế thanh đao Đoạn Thủy rơi vào trong tay hắn: “Đúng vậy, ta vẫn còn sống, nếu đệ muốn báo thù cứ tới tìm ta. Chuyện này không có liên quan gì với Giản Tố Ngu, không ai được phép chạm vào huynh ấy.” Hắn vừa mới dứt lời, bỗng nhiên ở phía sau duỗi ra một bàn tay lạnh lẽo, yếu ớt nhưng vững vàng nắm lấy bàn tay hắn. Tạ Yến suy nghĩ một lát, giả vờ không quan tâm tới cơn sóng gợn nhẹ trong lòng, hắn cũng không né tránh.

“Tạ Yến, đại ca của đệ đã chết rồi.” Vẻ mặt Liễu Minh Hồng ảm đạm, nhưng trong giọng nói y lại ẩn chứa một tia hy vọng, “Nếu huynh có thể sống lại, vậy đại ca đệ cũng có thể đúng không...”

Tạ Yến dịu dàng vuốt nhẹ thân đao Đoạn Thủy, cảm nhận linh lực bên trong hơi dao động, Cô Đăng, ngươi có khỏe không?

Như nghe được tiếng lòng của hắn, Đoạn Thủy bỗng nhiên tỏa ra một tầng ánh sáng tím đẫm, giống như hồi đáp lại.

“Thân và hồn của Liễu Cô Đăng sớm đã không còn rồi.” Giản Tố Ngu nén cơn đau nhức trong ngực, ho khan một tiếng.

Hàm ý quá rõ ràng: Liễu Cô Đăng không thể quay về.

Thật ra trong lòng hắn vốn đã hiểu rõ, nhưng khi Tạ Yến chính tai nghe được, hắn vẫn không nhịn được mà ngẩn người ra, tay đang vuốt ve lưỡi đao hạ xuống nặng chút, thoáng chốc trên đầu ngón tay lập tức xuất hiện vết thương, máu chảy không ngừng.

Giống như bị người tát vào mặt, Liễu Minh Hồng bừng tỉnh trong mộng đẹp, vì câu nói này mà trái tim mang đầy mong đợi của y lập tức bị câu tự thuật bình lặng như nước này tưới lạnh: “Vậy dựa vào đâu? Dựa vào cái gì huynh có thể sống lại?”

Y đột nhiên tức giận không kềm chế được lực chưởng một cái đập vỡ cây cột ngoài hành lang, vụn gỗ trên đỉnh đầu rơi xuống cùng vài giọt nước mắt: “Mệnh hỏa đại ca đệ rõ ràng liên kết với huynh, hiện tại huynh đã sống lại nhưng tại sao đại ca đệ không sống lại được?”

Tạ Yến xoay người sang một bên, vươn tay khởi động Đoạn Thủy vài cái, phất đi lớp tro bụi cùng vụn gỗ đang hướng về phía Lam Ẩn.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)

“Huynh làm sao sống lại được?” Liễu Minh Hồng khó khăn hỏi, “Lúc trước tất cả mọi người đều thấy huynh bị Giản Tố Ngu một kiếm xuyên qua tim, chết ở trong lòng hắn ta. Đại ca đệ vì điều này nên mất mạng, hiện tại huynh có thể khoan thai đứng ở trước mặt đệ, thế tại sao đại ca không được...”

Tạ Yến cũng không biết tại sao bản thân mình đột nhiên tỉnh lại, hắn không trả lời được, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

“Vì đệ.” Bỗng nhiên một giọng nói cất lên, người nói vẫn trước sau như một mang lớp mặt Quỷ Tư La đỏ rực, “Liễu Cô Đăng lấy thân tuẫn đao là vì ai, đệ thật sự không hiểu sao?” Dừng một chút, Bồ Tân Tửu gọi ra cái tên đã quanh quẩn trong lòng y nhiều năm kia: “Minh Hồng...”

Liễu Minh Hồng khó tin nhìn chằm chằm vào người nam nhân diện y phục đen trong sân kia, đôi môi run run hồi lâu không thốt ra được lời nào. Bóng hình y đơn côi đứng lặng ở cuối lối đi nhỏ kia, vừa mừng vừa sợ nhìn trước mặt bị người ta đồn thổi rằng đã qua đời nhiều năm, tựa như muốn bù đắp những gì đã bỏ lại trong suốt mấy năm nay.

Vừa hay Liễu Phùng Cửu có chuyện quan trọng cần bẩm báo với sư tôn mình, cậu ấy vừa ngước mắt lên chỉ nhìn thấy cây cột sơn mài đỏ ở ngay vị trí rất dễ thấy trên hành lang đang lung lay chuần bị rơi xuống vị trí Liễu Minh Hồng đang đứng.

“Sư tôn, cẩn thận!” Cùng với tiếng gọi vội vã của cậu ấy, mái hiên trên đỉnh đầu ở lối đi nhỏ rơi xuống.

Thân pháp của Liễu Phùng Cửu không nhanh, cậu ấy còn chưa kịp lao tới chỗ sư tôn đang xuất thần của mình thì liền thấy một bóng đen phóng qua mang theo cơn gió, thân ảnh quỷ mị lôi Liễu Minh Hồng ra ngoài. Vì vậy cậu ấy tùy tay nắm lấy một cậu thiếu niên trạc tuổi đứng gần mình nhất rồi kéo ra ngoài.

Tạ Yến vẫn ở trạng thái ngạc nhiên bởi vì Bồ Tân Tửu tự mình lộ diện ở trước mặt Liễu Minh Hồng, nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp này, hắn vội vã xoay người và đem Giản Tố Ngu ở phía sau bảo vệ trong lồng ngực, nhân tiện đóng cửa phòng lại, nhanh như chớp, bước chân sinh ra gió.

Nóc nhà trên hành lang lối đi nhỏ lập tức đổ sập xuống, phát ra tiếng động lớn, hiện trường ngổn ngang trong gang tấc.

“Ta đi xem tình hình của Bồ Tân Tửu.” Tạ Yến lộ vẻ mặt lo lắng, muốn mở cửa đi ra ngoài xem tình hình.

“Trên tay đệ có vết thương.” Giản Tố Ngu cẩn thận nắm cổ tay của Tạ Yến, nhàn nhạt trả lời.

Tạ Yến nhận ra người này không có ý định buông tay cho nên chỉ có thể hạ giọng nói: “Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, Bồ ca...”

Lực đạo ở cổ tay tăng lên.

“Huynh đừng kéo ta như thế này. Tuy chỉ là vết thương nhỏ nhưng vẫn hơi đâu.” Tạ Yến muốn trực tiếp hất tay người kia đi, nhưng hắn lại sợ làm vết thương trên người Giản Tố Ngu tăng thêm nghiêm trọng.

Lực đạo ở cổ tay nhẹ hơn một chút nhưng vẫn chưa biến mất.

“Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ xử lý nó trước.” Tạ Yến cúi đầu, tự dùng ma khí trong người chữa khỏi miệng vết thương nhỏ trên tay.

“Được.” Giản Tố Ngu nhẹ nhàng đáp lời, cũng như nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên tay Tạ Yến, hàng lông mi dài mảnh của hắn khẽ rung lên vài cái.

Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, Tạ Yến nhanh chóng bắt lấy tay Giản Tố Ngu, trầm mặt vặn hỏi: “Cấm thuật ấy là gì?”

Thân thể Giản Tố Ngu đột nhiên đơ lại, quay mặt sang chỗ khác giống như giận dỗi, không nói lời nào.

“Rốt cuộc huynh lén luyện cấm thuật gì?” Tạ Yến hô hấp dồn dập, nhẹ nhàng đem người kia giam ở giữa tấm cửa và bản thân hắn, tiếp tục truy hỏi: “Liễu Minh Hồng nói huynh tự mình luyện cấm thuật phân hồn?”

“Nói!” Tạ Yến bước lại gần.

Giản Tố Ngu bỗng dưng ngước mắt lên, hồi phục ánh mắt trong veo lãnh đạm ban đầu của mình, thâm thúy tựa như hố sâu muốn hút người khác vào.

“Có phải huynh đã chia hồn mình để hóa thành một người giống như ta.. Ưm...” Tạ Yến ngây người, thoáng một giây không để ý liền bị người kia phản đè trên vách cửa, sau ấy là một đôi môi nóng bỏng phủ lên. Đầu lưỡi mềm mại xâm nhập vào khoang miệng, tựa như không yên tâm, vội vàng quét qua từng tấc trong khoang miệng.

Hương thơm lạnh lẽo tràn ngập, hơi thở hỗn loạn, Tạ Yến cảm giác pháo nổ trong mắt, sáng chói bắt mắt. May là trong đầu hắn vẫn còn sót một tia tỉnh táo, hắn vô thức muốn đẩy người kia ra, nhưng sau khi hắn nghe tiếng kêu của người trước mặt liền sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Tóc hai người quấn quanh, trắng đen đan xen tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt.

“Ngươi là người của Thiên Đô Hải Vân đúng không? Buông ta ra!” Lam Ẩn mắng vài câu, cuối cùng cậu ấy cũng được tự do, nhanh chóng chỉnh sửa mái tóc rối bù của mình.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)

“...Ta xác thật là người của Thiên Đô Hải Vân, nhìn màu y phục trắng này của ngươi, là đệ tử Phái Huyền Âm.” Liễu Phùng Cửu quan sát sắc mặt của cậu thiếu niên kia, tò mò hỏi.

Lam Ẩn đột ngột lui về phía sau hai bước, khinh bỉ nhìn Liễu Phùng Cửu tốt bụng: “ Ngươi tránh ta xa một chút, người của Thiên Đô Hải Vân đều không phải là người tốt, còn ức hiếp sư tôn.”

Liễu Phùng Cửu vội vã xua tay, cậu ấy theo bản năng giải thích một câu: “Sao có thể? Sư tôn nghiêm cấm các đệ tử của Thiên Đô Hải Vân không được tùy tiện bắt nạt người ngoài đạo môn và bá tánh dân thường.”

“Ngươi nói nhảm! Vừa mới hồi nãy dáng vẻ của người kia vô cùng hung ác, chưa nói được mấy lời liền muốn giết sư tôn!” Lam Ẩn sốt sắng phản bác.

“Người kia là sư tôn của ta.” Liễu Phùng Cửu cũng cao giọng nói, “Sư tôn ta chưa bao giờ là loại người hung ác, có lẽ có hiểu lầm...”

“Hiểu lầm? Nếu các ngươi có hiểu lầm thì liền hô đánh hô giết, muốn sống muốn chết sao?”

“Không.” Vẻ mặt Liễu Phùng Cửu đúng đắn, cậu ấy nghiêm túc giải thích, “Nếu có hiểu lầm giữa những người trong môn phái chúng ta thì sẽ tổ chức một trận thi đấu phân định thắng bại. Thỉnh thoảng các sư huynh đệ sẽ mở một phiên cá cược kết quả...”

“Cái gì?” Lam Ẩn ngạc nhiên, vừa định mở miệng nói mấy câu, liền nghe thấy tiếng động ồn ào ở cổng chùa.

Tại cửa lớn của ngôi chùa Thâm Vân, một nhóm nhà sư giận dữ cầm những cây gậy dài trong tay bao vây lấy một người nam nhân đội mũ xếp nếp. Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng màu xám nhạt, thân hình cường tráng, hắn ta cầm một thanh đao trắng tuyết linh hoạt xuyên qua những trận pháp khó lường của côn gậy, rồi nói khẽ: “Ta muốn gặp hắn! Sống thấy người, chết phải thấy xác!”

Tạ Yến nghe thấy động tĩnh khoan thai tới muộn, hắn che lại cái miệng hơi sưng đỏ, lặng lẽ đứng bên cạnh lư hương trong sân chính của chùa Thâm Vân.

“Thí chủ.” Khói nhang lượn lờ, đại sư chủ trì khẽ gật đầu, đôi mắt ông ấy không hề chớp như giếng cổ không gợn sóng mà nhìn chăm chú vào vạt áo bay bay của người đàn ông trong trận pháp côn kia, tốt bụng khuyên nhủ, “Sư thúc Trần Tịch đã có giải thích trước khi viên tịch: sống chết không còn gặp lại. Phú Tuyết Y thí chủ, xin mời ngài hãy quay về.”

“Hắn nói sống chết không còn gặp lại sao?” Người nam nhân đột nhiên ngừng kháng cự, mặc kệ có vô số côn gậy đặt lên cổ mình.

“Chuyện gì ở đây vậy?” Tạ Yến đảo mắt, hắn giống như dò hỏi mà nhìn về vị đại sư chủ trì, sau đó lại người phía sau bất lực lắc đầu.

“Sống chết không còn gặp nữa? Quả nhiên là phật môn từ bi ha ha ha...” Phú Tuyết Y cười đến ra nước mắt. Hắn bỗng nhiên chậm rãi giơ tay lên, côn gậy trên cổ cũng theo động tác của hắn mà đi chuyển, nhưng không thấy hắn ta có hành động gì quá khích, chỉ đơn giản kéo mũ rèm trên đầu xuống. Một gương mặt ẩn chứa vài sự thương xót, một khuôn mặt có nốt ruồi quen thuộc dần hiện ra trước mắt các nhà sư.

Các sư xung quanh dần dần gỡ côn gậy trên cổ Phú Tuyết Y xuống, cúi người hành lễ, ngay lập tức một tiếng “A di đà phật” vâng lên trong sân chính.

“A di đà phật.” Đại sư chủ trì thở dài, sau ấy vẫn lặp lại một câu nói kia, “Thí chủ, người đi đi.”

Phú Tuyết Y cười lạnh một tiếng, nhưng trong mắt hắn ta lại rơi xuống một giọt nước mắt, lăn dài qua nốt ruồi dưới mắt: “Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của các ngươi, ta liền biết cái đầu trên cổ ta này là hắn cho ta, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.