Khinh Cuồng

Chương 52: Chương 52: Sơn quỷ giết người




Editor: Tô Lục

Beta: Mika

Trên con đường nhỏ yên tĩnh dẫn tới miếu Sơn thần, đôi lúc lại truyền đến tiếng chim hót xa vắng, hai bên cây cối tươi tốt, xanh um tùm, ở giữa có một đoàn đưa dâu đỏ rực nối đuôi nhau mà đi đặc biệt dễ thấy.

“Do các ngươi thích xem náo nhiệt, nhưng sống chết của bá tánh đâu có liên quan tới ta đâu nhỉ?” Bồ Tân Tửu từ trước tới nay không hề thích quản chuyện của người khác oán giận nói, thở ra rồi ngủ ào ào trong khách điếm luôn. Chưa tính y không muốn đi xem náo nhiệt, vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Lam Ẩn cũng đều bị y từ chối với lý do “Trẻ nhỏ không nên tò mò nguy hiểm”, tống cổ hắn ra hậu viện khách điếm luyện kiếm. Đến mức đánh đương sự đáy lòng cự tuyệt ra mặt... Liễu Thời Tân không có cách chống đối quỷ vương đành ngoan ngoãn chui vào kiệu. Theo tập tục địa phương lúc lên kiệu không được giở khăn voan lên, nếu không Tạ Yến đã nhịn không được xốc khăn voan lên xem thử biểu cảm rối rắm của thiếu niên biệt nữu này rồi.

Quen biết nhiều năm, Tạ Yến biết Bồ Tân Tửu có cái tính từ trước đến nay không quan tâm chuyện của người chỉ quan tâm chuyện của quỷ, cũng không miễn cưỡng hắn, đành im lặng đi cùng Giản Tố Ngu, dọc theo con đường nhỏ trên núi, theo hướng miếu Sơn Thần mà đi.

Bốn phía yên tĩnh, cũng không có gì lạ thường, Giản Tố Ngu cầm theo kiếm nhắm mắt đi sau đuôi, suốt quãng đường vẫn luôn giữ khoảng cách không xa không gần với Tạ Yến.

Đằng xa, một góc mái cong của cái miếu sâu trong núi nhẹ nhàng, uyển chuyển mà linh động ánh vào mi mắt.

Vốn tưởng miếu Sơn Thần nằm trong núi sâu như thế này hẳn sẽ rách nát vì lâu năm chưa tu sửa. Nhưng khác với Tạ Yến nghĩ, hắn phát hiện ngôi miếu này sạch sẽ, ngăn nắp không khác gì nhà của bá tánh bình thường, chắc là bá tánh ở cái trấn dưới chân núi thường xuyên lên đây thành kính quỳ lạy thuận tiện thêm chút hương khói.

“Cái này dùng để thờ cúng núi Tử Tiêu sao?” Tạ Yến phun cỏ dại trong miệng ra, vươn đầu ra, trong lớp hương khói mịt mù không rõ hình dáng mật ngữ truyền âm nói.

“Hình như vậy” Giản Tố Ngu gật đầu tán thành, truyền âm về, “Nghe Bồ Tân Tửu nói, Sơn Thần của ngọn núi này được rất nhiều người yêu mến nhưng lại không muốn nhận sự thờ cúng của nhân dân, thế nên người dân mới lợi dụng ngọn núi này ra vẻ thần linh, ngày ngày dâng nạp hương khói.”

Nói tới chùa miếu, Tạ Yến đã từng gặp người thờ Bồ Tát, thờ Phật tổ, cũng từng gặp qua đủ loại hình thức thờ các thượng thần thời viễn cổ, thậm chí còn có vài nơi tự cho là đúng tổ chức cống nạp cho tổ tiên ông bà quá lố, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người thờ một ngọn núi... Không sai, Tạ Yến với Giản Tố Ngu che giấu hơi thở, tay chân nhẹ nhàng tránh ở cây cột bên cửa. Từ xa nhìn lại, tựa như một đống đất đen như tro vậy.

Dưới hương khói sum suê, bốn tên nâng kiệu đặt hỉ kiệu, tính cả người lẫn kiệu, xuống giữa miếu, sau đó cúi xuống đất lẩm bẩm, thành kính cầu nguyện gì đó.

Bốn phía im ắng, giống như không có gì kỳ lạ, nhưng vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp.

Đúng rồi, càng tới gần miếu Sơn Thần, Tạ Yến càng cảm nhận được loại hương khí kỳ dị tràn ngập quanh thân. Nhưng lúc hắn hít hít mũi định phân tích, loại hương khí kỳ dị kia lại biến mất, thậm chí đổi mùi, sao nghe kiểu gì cũng như... “...Sao lại giống như mùi máu tanh thế nhỉ?”

Hết sức kinh ngạc, một đạo kình phong mạnh mẽ lướt qua không trung, cuốn theo vài sợi tóc trắng tuyết trên trán Giản Tố Ngu. Cùng lúc đó, những người đang bái lễ thành kính trong miếu bỗng hét lên thảm thiết, thân thể vô lực như ánh nến bị kiến phong cắt đứt, nặng nề rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh ầm ĩ.

Chỉ một thoáng trong không khí mùi máu tươi càng thêm nồng đậm, Tạ Yến đột nhiên ho khan vài tiếng, nhịn không được ôm lấy bụng dưới nôn khan. Có lẽ nói ra mọi người sẽ không tin, từng được kính xưng là Diễn Hỏa Tôn Giả, Tạ Yến đốt giết kẻ địch không chút nhân từ nương tay, sợ nhất là mùi máu tanh nồng đậm.

“Kẻ nào?” Giản Tố Ngu cau mày khẽ quát một tiếng, tầm mắt hơi lo lắng nhìn người sắc mặt xanh trắng bên cạnh. Bội kiếm Tiêu Luyện đã nhận ra nguy hiểm, hóa hình từ giữa mày, múa may quanh thân y, tỏa ra hàn băng chi khí lóa mắt.

Dùng sức đè dạ dày đang quay cuồng, Tạ Yến xoa xoa khóe miệng, thở ra một hơi thật dài, ngồi dậy. Hương khí kỳ dị quanh thân càng nồng nặc, Tạ Yến cau mày, theo bản năng đưa tay ra sau lưng... Đây là thói quen qua nhiều năm luyện kiếm của hắn, rút kiếm.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)

Không nghi ngờ gì, sau hắn không có Bạch Hồng... Bạch Hồng hiện tại chỉ là một chiến lợi phẩm, ở nơi nào đó làm vật quý phủ bụi trần, quang huy nguyên bản trên thân bị năm tháng che đậy. Bạch Hồng là bội kiếm Tạ Yến nhận chủ trước khi gia nhập Huyền Âm, có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn. Theo lời Tạ quốc sư, ngày Tạ Yến sinh ra trời quang trăng sáng, mây cát tường đỏ rực như lửa phủ rợp trời, càng giống dị tượng Bạch Hồng Nhật Quán*. Ngay lúc trong phòng truyền ra tiếng khóc nỉ non đầu tiên của trẻ con, từ trên trời bỗng giáng xuống Nhật Quán bạch quang, thẳng tắp dừng ở cổng lớn của phủ quốc sư, hóa thành một thanh linh kiếm trắng tuyết linh lực bức người... Do đó, sau khi Tạ Yến lớn lên biết được câu chuyện sâu xa này nó liền được đặt tên là: Bạch Hồng.

*Bạch Hồng Nhật Quán: là một hiện tượng tự nhiên, giữa ban ngày bỗng có cầu vồng màu trắng ngang qua mặt trời. Người ta bảo rằng hiện tượng này xảy ra khi sắp sửa có chuyện bất thường.

“Quý Phùng Ương nhờ ta đưa cho đệ.” Thấy hắn vô cùng thất thần, Giản Tố Ngu rũ mắt xuống, từ túi càn khôn lấy ra một thanh kiếm.

Tạ Yến đang yên lặng chìm trong hồi ức ngơ ngác lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy một thanh kiếm ấm áp bị ném vào lồng ngực mình, chỉ thô lỗ thoáng nhìn, lại nhịn không được kinh ngạc... Thân kiếm thon dài cũ kĩ tản ra ánh trắng trang nhã của cây bạch dương cùng cảm giác ấm áp như có như không, không phải Bạch Hồng của hắn thì là cái gì nữa?

Bốn phía im ắng, giống như sát khí vừa rồi chỉ là ảo giác trong chớp mắt, Tạ Yến thấp giọng gọi Liễu Thời Tân, rất lâu vẫn không ai đáp lại. Kiềm chế dự cảm bất an trong lòng, Tạ Yến một nhát cắt mở vải mành đỏ thẫm trên cỗ kiệu. Ai ngờ bên trong sớm đã trống không, chỉ có chút bột đen dính trên đỉnh... là máu của quỷ hồn. Xem chừng, quỷ hồn Liễu Thời Tân có vẻ đã bị bỏng do hỉ khí toát ra từ trên bộ hỉ phục nên khó có thể hiện hình.

Giản Tố Ngu ngồi xổm xuống, xem xét cổ của những người trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tốc độ cực nhanh, một chiêu trí mạng.”

“Không thể xem thường...” vừa dứt lời, Tạ Yến chỉ cảm thấy loại hương khí kỳ dị kia lại quanh quẩn bên chóp mũi, một hồi đầu, đối diện lại là một đôi mắt vui sướng, vô tội.

Trên đỉnh đầu người vừa tới đội một vòng hoa dại sặc sỡ, tinh tế đan chéo nhau. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, tuấn tú mà vui vẻ, đôi mắt sáng không rành thế sự, trên người mặc một bộ phượng bào hoa nước đỏ đậm, không biết dùng dị pháp gì, ở trên còn có mấy đóa mai đỏ như máu lẳng lặng nở rộ.

“Các ngươi đang khen ta sao?” Thanh âm xa lạ truyền đến, cùng lúc đó một đạo kình phong đánh thẳng vào cổ Tạ Yến, thế lôi đình lôi cuốn nứt toạc cả núi sông.

Tạ Yến vội nâng kiếm, đỡ xuống, trở tay đánh kiếm thứ nhất vào mặt đối phương. Cùng lúc đó Tiêu Luyện nghe tiếng mà động, đánh thẳng tới mấy đại huyệt trên người kẻ kia, ở tại chỗ, hàn khí lạnh thấu xương.

Sơn Quỷ hơi hơi ngửa ra sau, linh hoạt tránh thoát kiếm chiêu từ chính diện, lại nghiêng thân tránh Giản Tố Ngu công kích tay phải của hắn. Bóng người màu đỏ uyển chuyển, nhẹ nhàng chuyển động như con bướm lượn vòng, nửa vòng trong gió, lui về phía sau hai bước, dùng kiếm chống đỡ thân thể lười biếng. Híp mắt cười tươi sáng với Tạ Yến: “Mắt Cong Cong, ta rất thích dáng vẻ cười rộ lên của ngươi.”

“Thích nên muốn giết ta sao?” Tạ Yến nắm chặt Bạch Hồng, trong lòng cực kỳ khinh thường, quả nhiên đầu năm nay, đẹp quá cũng là một cái tội.

Phủi đi mấy hạt băng dính trên quần áo, Sơn quỷ làm như không thấy ánh mắt lạnh lẽo có thể giết người đã luyện qua vạn năm của Giản Tố Ngu, oán giận nói: “Lông Trắng, ngươi đã trúng độc còn mạnh vậy sao?”

...Trúng độc? Tạ Yến cứng họng, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn sắc mặt của người nào đó. Ngay lúc đó, một tiếng gió hạc lệ cắt qua màng tai, mới lần nữa thấy ánh mặt trời của Bạch Hồng nghe tiếng bảo vệ chủ nhân, từ tay chủ nhân tự múa may lên, xuất kiếm ra chứa thêm một ít nhật nguyệt linh lực, đem một kích bất ngờ của sơn quỷ chắn lại làm nó lệch khỏi quỹ đạo tim của Tạ Yến nửa tấc.

“Tạ Yến!” Giản Tố Ngu một bước vọt về phía trước, đầu ngón tay còn chưa động đã tạo ra một lớp tường băng rất dày trước mặt hai người, đồng thời, Tiêu Luyện một sinh hai, hai sinh bốn, hóa thành hai mươi tư bóng kiếm băng hàn đánh về phía sơn quỷ, phát ra tiếng xé gió thê lương.

“Các ngươi muốn đánh ta? Nhưng ở đây là trong miếu Sơn Thần đó nha.” Sơn Quỷ chỉ tùy ý vẫy vẫy ống tay áo, công kích cách hắn hai tấc đều giống như gặp phải trở ngại, kính đạo giảm mạnh. Ngay cả Tiêu Luyện biến thành hai mươi tư bóng kiếm cũng chỉ còn một, thẳng tắp dừng giữa không trung, giằng co một lát sau đó xám xịt bay về lại bên người chủ nhân.

Lúc hai người đang kinh ngạc, Tạ Yến chỉ cảm thấy một trận sát ý ngập trời cắt vào tường băng, ập vào mặt. Hắn có thể nhìn thấy Không Động kiếm đã đâm tới phương vị, có thể cảm nhận được lực đạo, hắn cũng muốn cử động thân thể né tránh, nhưng thân thể vẫn không theo kịp tốc độ của đầu óc.

Trong chớp nhoáng, một thân ảnh cao dài, đĩnh bạt chắn trước người Tạ Yến. Liễu Thời Tân mặc bộ hỉ phục che lại lỗ thủng trước ngực cũng mặc kệ bột đen đang không ngừng trào ra từ trong thân thể, nhíu mày oán hận nói: “Mã đức*... Lão tử lại trẹo chân rồi!”

*Cái này nghĩa là đức hạnh như ngọc thì phải, chắc ý ổng là nhân phẩm tốt quá nên cứ bị trẹo chân đỡ đòn giùm người ta mãi chăng?:Đ

Giản Tố Ngu thấy thế một kiến đánh bay lợi kiếm của Sơn quỷ, quay đầu kiểm tra thương thế của hắn: “Ngươi sao rồi?”

Được Giản Tố Ngu ngàn năm lạnh lẽo quan tâm, Liễu Thời Tân có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn vốn định trả lời không chết được, nhưng nghĩ lại mình đã sớm chết rồi, vì thế không để ý lắm phất tay: “Không có gì, để Bồ Tân Tửu tốn chút thời gian với tinh lực tu bổ một xíu là được.”

“Thân kiếm của ta vậy mà lại dính máu quỷ hồn, dơ muốn chết!” Sơn quỷ cạn phần ghét bỏ nhặt bội kiếm của mình từ dưới đất lên, đỡ vòng hoa trên đầu, thổi bột đen ở trên đi, “Ta muốn nhanh đi rửa kiếm cho sạch... không chơi với các ngươi nữa!”

Nhìn cái bóng màu đỏ dần khuất xa, Tạ Yến vốn định đuổi theo, nhưng thấy Liễu Thời Tân bị thương không nhẹ, đành kiềm chế nội tâm cuồng táo: “Hắn là Sơn Thần của núi Tử Tiêu sao?””

“Sao có thể?” Liễu Thời Tân cười nhạo, động đến miệng vết thương, đau đến ho khan, “Mắt thường của các ngươi nhìn không ra, nhưng ta có thể thấy rất rõ trên người hắn có sát phạt chi khí màu đỏ rất mãnh liệt. Hắn chắc không phải là Sơn Thần của núi Tử Tiêu mà bá tánh lúc nào cũng tán dương đâu, giống như hỗ trợ kết bạn mà sinh ra Sơn Quỷ hơn.”

Thương thế của Liễu Thời Tân không thể trì hoãn, Tạ Yến thu hắn vào túi càn khôn, hai người nhanh chân chạy về khách điếm. Ai ngờ Tạ Yến vừa vào cửa liền đụng phải vẻ mặt âm u của Quỷ Vương: “Sắc mặt ngươi là sao thế? Phong Đô bị người ta phá rồi à?”

Thấy bọn họ trở về, Bồ Tân Tửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong thanh âm vẫn cứ lộ ra một tia nôn nóng: “Tạ Yến, không thấy Tiểu Ẩn đâu cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.