Khinh Ngữ

Chương 42: Chương 42




Lâm Khinh Ngữ không nhớ rõ hôm đó cô ngủ thế nào, chỉ là đợi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy đèn trần hết sức quen thuộc trong trí nhớ. Vậy mà bởi vì quá lâu chưa nhìn thấy nó, Lâm Khinh Ngữ có cảm giác mình đang nằm mơ.

Cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói còn trẻ trung của Phan Quyên vang lên ngoài cửa thì Lâm Khinh Ngữ mới hiểu ra, đây không phải là mơ, đây là sự thực.

Bởi vì ngày hôm qua lúc ở đu quay khổng lồ cô vô tình nói ra nguyện vọng, được Tô Dật An đồng ý, cho nên bây giờ. . . . . .

Trở lại tuổi thơ rồi.

“Khinh Ngữ, dậy ăn sáng đi con, hôm nay con phải đi học, đừng đến trễ.”

Giọng nói của Phan Quyên vừa trẻ trung vừa dịu dàng, chưa trải qua nỗi đau khổ phải chịu tang chồng, Lâm Khinh Ngữ ngồi dậy, sững sờ nhìn về phía bà, sau đó nhìn quanh bốn phía. Trí nhớ tuổi thơ và thực tế cực kỳ giống nhau, tạo nên một cảm giác cực kỳ kỳ diệu khiến Lâm Khinh Ngữ nhất thời không thốt lên lời.

Cô chỉ sững sờ xuống giường, phát hiện mình lại gãy một chân, chân còn đang bó thạch cao.

Cô nhớ lại, nghỉ hè ở tiểu học, vì đánh nhau với em trai, có một lần cô nhảy từ lầu hai xuống, té gãy chân.

Cho nên. . . . . . Bây giờ là trở lại lúc đó sao.

Trong lúc cô sững sờ, Phan Quyên giúp cô mặc quần áo và đi giày, sau đó đi rửa mặt, chống nạng đi tới cạnh bàn ăn ngồi xuống.

Toàn bộ hành trình không nói gì, thậm chí cũng không tự trào phúng trong lòng. Bởi vì chính cô cũng không dò rõ giờ phút này tâm trạng của cô là tốt hay xấu.

Phan Quyên đặt trước mặt cô và Lâm Bân mỗi người một bát cháo, sau đó xoay người bưng tới một quả trứng gà luộc, đặt trước mặt Lâm Bân, thuận miệng giải thích với Lâm Khinh Ngữ: “Hôm qua mẹ quên mua trứng gà, trong nhà chỉ còn một quả, Khinh Ngữ con là chị, nhường cho em nhé, tối nay mẹ sẽ bù cho con.”

Lâm Khinh Ngữ nhìn Lâm Bân. Lâm Bân nhỏ hơn Lâm Khinh Ngữ ba tuổi, lúc này đại khái đang học lớp 1 lớp 2 gì đó, nghe lời của mẹ, quen thuộc gắp trứng gà lên ăn luôn, nhưng còn chưa quen dùng đũa, vì vậy trứng gà cứ trượt ra, cậu trực tiếp dùng miệng ăn luôn.

Vốn không có ý kiến gì, nhưng nghe vậy thì Lâm Khinh Ngữ vẫn không nhịn được, thốt ra một câu: “Chân con đang bị thương cơ mà, tại sao không nhường cho con?”

Bị Lâm Khinh Ngữ đột ngột chất vấn, Phan Quyên hiển nhiên là sửng sốt.

“Hơn nữa, trứng gà chỉ có một thì chia đôi.” Cô đảo mắt nhìn Phan Quyên, “Trứng gà không thể chia được sao?” Không thèm nghe Phan Quyên trả lời, Lâm Khinh Ngữ đưa tay đến trước mặt Lâm Bân: “Đưa chị, chị chia.”

So với một Phan Quyên ngẩn ngơ, Lâm Bân còn nhỏ mà không mơ hồ, cậu ta ôm chặt cái bát: “Của em!”

“Ai nói là của em?”

“Mẹ nói! Chính là của em!”

Thấy Lâm Bân cãi vã, Phan Quyên lập tức vỗ vỗ lưng của cậu, nói Lâm Khinh Ngữ: “Thôi, một quả trứng gà cũng phải tranh với em trai, làm chị mà không biết nhường nhịn gì vậy”

Trái tim Lâm Khinh Ngữ như bị bóp nghẹt. Đúng vậy, cô không thể nhường nhịn nổi, bởi vì cô chịu đủ rồi. . . . . .

Đang lúc ấy, cửa phòng ngủ sau lưng Lâm Khinh Ngữ mở ra, một giọng nam vang lên: “Mới sáng ra đã cãi vã gì vậy?”

Nghe được giọng nói này, Lâm Khinh Ngữ như bị sét đánh, cả người cũng cứng lại, cô quay đầu, nhìn thấy bố đã rất lâu không gặp, bố vẫn giống như trong trí nhớ, không hề già đi chút nào.

Không đúng, vốn dĩ là bố sẽ không bao giờ già đi.

Lâm Khinh Ngữ kinh ngạc nhìn ông, thấy ông đi tới bên người cô, sau đó giơ tay lên, theo thói quen sờ sờ đầu của cô: “Sao hôm nay công chúa của bố lại nổi giận vậy?” Bàn tay đụng vào đầu cô, sức lực và nhiệt độ, không hề khác trong kí ức.

Bất ngờ, hơi nóng trong tìm Lâm Khinh Ngữ lan lên hốc mắt, nước mắt cứ như vậy mà dễ dàng tràn mi, không cần biểu đạt nhiều, mà cô cũng đã không thể biểu đạt điều gì khác, nước mắt rơi từng dòng.

“Bố.” Cô gọi, là một chữ mười mấy năm qua không gọi ra miệng.

Bố lập tức ngồi xuống: “Ái chà.” Ông vừa khuyên vừa dỗ, “Con gái bố lớn rồi, sao còn khóc nhè như vậy.”

Phan Quyên ở bên cạnh than thở: “Không biết hôm nay con bé này làm sao, có quả trứng gà cũng tranh với em trai, tối cho mình con vẫn không được sao? Sao mà uất ức thành ra như vậy rồi.”

Lúc này Lâm Khinh Ngữ gần như khóc đến không thành tiếng, cô túm quần bố, cũng không quan tâm giờ phút này chân của mình có đang bó thạch cao hay không, cứ như vậy mà đứng dậy, ôm hông của bố, cũng lau hết nước mắt lên quần áo bố.

Bố Lâm thuận thế bế Lâm Khinh Ngữ lên, nhẹ giọng an ủi: “Ba dẫn con đi ra ngoài ăn trứng gà ngon hơn, chỉ hai bố con mình đi, không mang theo mẹ và em trai, cho bọn họ thèm chết.” Nói rồi bố mặc áo khoác, cầm cặp sách cho Lâm Khinh Ngữ.

Phan Quyên ở bên cạnh cau mày: “Anh cưng chiều nó đi, sớm muộn gì cũng làm hư nó.”

Bố Lâm cũng quay đầu nhìn bà: “Con gái mà, nuông chiều cũng chẳng sao, con trai mới cần nghiêm khắc.”

Ông ôm Lâm Khinh Ngữ ra ngoài tìm một quán ăn sáng, gọi sữa đậu nành và bánh tiêu, còn gọi hai quả trứng, bóc sẵn đặt trong chén Lâm Khinh Ngữ, sau đó nhìn cô từ từ dừng nức nở, nói: “Lần này hết khóc chưa, còn uất ức không? Thấy thoải mái chưa?”

Lâm Khinh Ngữ nhìn trứng gà trong chén, lại nhìn bố, cười cười: “Dạ, không uất ức nữa.”

Bố Lâm cũng cười cười, cúi đầu ăn sáng. Chờ ăn xong, trả tiền, sau đó ôm Lâm Khinh Ngữ, đưa cô đến trường học. Đặt cô xuống trước cửa trường, sau đó đưa nạng và cặp sách die nda n leq uyd on cho cô: “Đi học ngoan nha.” Ông dặn dò một câu, sau đó chờ Lâm Khinh Ngữ nói bái bai với ông.

Kết quả Lâm Khinh Ngữ cứ túm lấy quần áo của ông như vậy, mãi vẫn không muốn rời đi.

Rốt cuộc bố Lâm đã nhận ra cảm xúc không bình thường của con gái, ngồi xổm xuống nhìn cô: “Hôm nay Khinh Ngữ không vui sao? Bởi vì phải đi học nên không quen à?”

Lâm Khinh Ngữ chỉ có thể gật đầu nói phải.

Bố Lâm sờ sờ đầu Lâm Khinh Ngữ: “Khinh Ngữ, con còn nhỏ, không biết kiến thức quan trọng thế nào, nhưng mà, từ xưa đến nay có thể đi học đều là một chuyện rất đáng được cảm thấy may mắn, nhà thì mỗi ngày đều có thể trở về, nhưng bỏ qua cái tuổi này, thì không phải mỗi ngày đều có thể đi học được đâu.”

Cô biết đạo lý này, nhưng vào giờ phút này cũng không cách nào giải thích cái gì khác, chỉ có thể gật đầu nói hiểu.

Bị giục đi vào trường, Lâm Khinh Ngữ đi đến trước cầu thang, quay đầu nhìn, bố Lâm còn đứng ở cửa, thấy cô quay đầu lại, cười phất phất tay với cô.

Lâm Khinh Ngữ không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy đi vào trường học.

Dọc đường đều là những bạn học sinh ồn ào, tất cả mọi người đều đeo cặp sách thật to, vừa trêu đùa vừa cười đi đến phòng học của mình, có đứa ở chiếu nghỉ giữa cầu thang đánh nhanh, bị vây quanh những đứa trẻ như vậy, Lâm Khinh Ngữ cảm giác mình như một đứa trẻ to xác, mặc dù bề ngoài không khác những người khác, nhưng nội tâm cô như sắp sụp đổ rồi.

Lúc cô từng bước từng bước chống nạng leo đến tầng bốn, những cảm xúc khi nhìn thấy bố này đã bị tan biến bởi tiếng thét chói tai của bọn trẻ con chung quanh.

Khi cô đẩy cửa ra, nhìn thấy ở cuối lớp, trong góc, một đống con trai đang vây quanh một bé trai đang cuộn người lại.

Nếu như Lâm Khinh Ngữ nhớ không lầm, người bị vây đánh, đúng vậy. . . . . . chính là Tô Dật An mới vào lớp.

Ha ha, trở lại đúng thời điểm thật, Lâm Khinh Ngữ chợt nhớ tới trước đây không lâu, lúc quan hệ giữa cô và Tô Dật An vẫn còn rất ác liệt đã từng thề, nếu như còn có cơ hội lại trở lại lúc ban đầu, cô nhất định sẽ không giải vây cho Tô Dật An, đánh chết cũng không!

Mà bây giờ, cơ hội này đã tới.

Cô đứng phía sau đám người, nhướng mày nhìn Tô Dật An bị vây ở bên trong, mà ánh mắt Tô Dật An cũng xuyên qua đám người, tập trung vào Lâm Khinh Ngữ đứng ở phía sau.

Ánh mắt anh sắc bén khiếp người, làm mặt của thầy giáo âm hiểm đã quá quen ở đại học, chẳng hề giống anh năm xưa yếu mềm dễ bắt nạt.

“Muốn đánh à?” Tô Dật An nhìn Lâm Khinh Ngữ, những lời này cũng là nói cho đứa cầm đầu nhóm đầu gấu nghe, “Chuẩn bị tinh thần mời bố mẹ chưa? Tụ tập dùng bạo lực ở trường sẽ bị đình chỉ học.” Anh nói đến đây thì mới liếc đứa cầm đầu kia một cái, “Muốn bố cậu lấy roi tới đón cậu về không?”

Đứa cầm đầu yên lặng nuốt nước bọt: “Đồ. . . . . . nhãi ranh, hãy đợi đó, sẽ có ngày tao trừng trị được mày!”

Cậu ta vừa nói như vậy, chuông vào học cũng vang lên, mấy đứa con trai đều tự về chỗ ngồi của mình.

Chỉ có Lâm Khinh Ngữ còn đứng ở cuối lớp, mắt đối mắt với Tô Dật An.

Trở lại khi còn bé, nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, đến cả Tô Dật An- người luôn miệng nói không thích thay đổi, cũng đã thay đổi nhiều như vậy. Lâm Khinh Ngữ chống nạng, tư thế thảm hại mà kiên định chạy tới chỗ Tô Dật An, cô đưa tay, kéo cổ áo Tô Dật An lúc này vẫn lùn hơn cô một chút. Sau đó kéo anh, cũng không để ý bây giờ là giờ vào lớp rồi, trực tiếp ra khỏi lớp, kéo thẳng Tô Dật lên sân thượng, cô nghiêm túc nói:

“Cho tôi quay lại.”

“Nhìn thấy bố chưa?” Tô Dật An cố tình ông nói gà bà nói vịt.

“Cho tôi quay lại!”

“Trở lại khi còn bé không vui sao? Anh thì rất hưởng thụ. Đời này còn được đối xử như vậy.”

“Đối xử cái mẹ gì, tôi bị anh lừa ngồi lên cái đu quay khổng lồ đó, sau đó toàn bộ thế giới thay đổi, anh một vừa hai phải thôi! Đến cũng đến rồi, giờ chúng ta quay lại, không phải là anh không thích thay đổi ư, biến hóa này quá lớn, ngay cả tôi cũng không thích ứng được, anh nhanh, đồng, ý, cho tôi quay lại.”

“Không.” Anh lại cự tuyệt cực kỳ nhanh.

Lâm Khinh Ngữ cắn răng: “Trở lại tuổi thơ thì được gì, một đám trẻ trâu ầm ĩ, mỗi ngày học mấy bài dễ chết đi được, thiên tài đại nhân, đừng làm nhục chỉ số thông minh của anh nữa!”

“Rất thú vị.”

“Tôi không hề thấy vui chút nào.”

“Vậy thì cũng cố mà tận hưởng đi.” Tô Dật An nói: “Em đã không muốn trở lại thế giới thực của mình, vậy không sao, sống ở chỗ này tốt hơn, anh sẽ cùng em lớn lên ở đây, đền bù thiếu sót của anh, cũng để em không phải chịu nhiều uất ức như vậy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.