Editor: Hijushima
Trong cơn lo lắng như vậy, Lâm Khinh Ngữ bị xe buýt chở rời khỏi khu chơi xuân ở ngoại thành, hoàn toàn khác với ánh nắng tươi sáng lúc đi, lúc trở về trời âm u, đen kịt cả bầu trời, cho đến tận tối. Vô cùng giống với tâm tình của Lâm Khinh Ngữ.
Đêm hôm đó sau khi cô trở về nhà, trằn trọc trở mình mãi vẫn không ngủ yên.
Cô đang nghĩ, có phải mình nhớ nhầm hay không, có phải trí nhớ của cô xảy ra sai lệch gì đó hay không, thật ra Tô Dật An có ngồi chung xe trở về cùng với cô. Hoặc thật ra bởi vì có chuyện gì đó nên Tô Dật An mới biến mất một lát, nhưng đợi đến ngày mai lúc đi học, anh vẫn sẽ ngồi ở vị trí của anh, sau đó nói chuyện với cô, cười nhạo cô, ghét bỏ cô, thậm chí trốn tránh cô, không để ý tới cô cũng không sao. . . . . .
Chỉ cần để cho cô biết, anh vẫn còn ở đây, thế giới này, không phải chỉ có một kẻ kỳ quái là cô. . . . . .
Hiện giờ đang là tiết trời se lạnh của tháng ba, trời âm u nửa đêm, đến sau nửa đêm thì bắt đầu sét đánh, trời đổ mưa. Lâm Khinh Ngữ nghe tiếng sấm và tiếng mưa mùa xuân, càng cảm thấy cô đơn khó ngủ, vậy mà bây giờ cô vừa không có điện thoại di động, điện thoại bàn trong nhà lại không có số điện thoại nhà Tô Dật An, cô chỉ có thể nằm trong chăn mở mắt trừng trừng, đợi từng phút một cho đến sáng ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng, cô đã chờ không kịp mà chuẩn bị cặp sách xong thật sớm, khi Phan Quyên mới vừa rời giường còn chưa kịp nấu bữa sáng, cô đã lên tiếng chào hỏi rồi vội vàng đeo cặp ra khỏi cửa chạy về phía trường học. Ngay cả Phan Quyên kêu: “Cầm cái ô!” ở phía sau cũng không nghe thấy.
Đội mưa phùn chạy thẳng đến trường học, bạn giữ chìa khoá mở cửa lớp còn chưa tới, cô chỉ có thể ôm cặp ngồi ngay cạnh cửa ra vào.
Cô chưa bao giờ có loại tâm tình chờ mong đợi mà lại sợ hãi sự chờ mong sẽ phải chịu hụt hẫng như thế này.
Đợi đến khi bạn mở cửa tới, bạn nhỏ đó hỏi cô: “Lâm Khinh Ngữ, cậu cũng tới sớm vậy à? Bài tập làm xong chưa? Cho tớ mượn chép một chút đi.” Lâm Khinh Ngữ nào còn có tâm tư quan tâm bài tập gì gì đó, sau khi đẩy cửa ra, ánh mắt lập tức rơi vào trên bàn của Tô Dật An.
Cái bàn vẫn còn, Lâm Khinh Ngữ lập tức chạy tới, nhưng cái bàn được dọn dẹp rất sạch sẽ, chẳng có cái gì cả, Lâm Khinh Ngữ lập tức ngẩng đầu hỏi người bạn nhỏ cùng tiến vào với cô: “Đây là cái bàn của Tô Dật An có đúng không? Ngày hôm qua cậu ấy có đi chơi xuân cùng với chúng ta phải hay không?” Cô chăm chú nhìn đứa bé kia, thời gian chờ đợi câu trả lời còn khiến cô khẩn trương hơn lúc chờ đợi kết quả thi tốt nghiệp trung học.
“Tô. . . . . . Cái gì?” Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ một lát: “Vị trí đó trong lớp tụi mình vẫn không có ai ngồi hết mà.”
Trong từng chữ trả lời của cô bé đó, mặt Lâm Khinh Ngữ từ từ trắng bệch.
Cả người cô mất hết sức lực ngồi xuống ghế dựa.
Bạn học xung quanh từ từ tới đủ, Lâm Khinh Ngữ vẫn cứ ngồi trên cái ghế đó không phục hồi tinh thần nổi.
Tô Dật An thật sự biến mất rồi, nhưng làm sao có thể? Lại là tại sao chứ? Do lúc đó bọn họ cầu nguyện đã xảy ra vấn đề gì sao? Hay là vì thế giới này bỗng nhiên xảy ra chuyện gì đó?
Từng vấn đề một xông ra trong đầu Lâm Khinh Ngữ tựa như suối phun, nhưng tất cả vấn đề đó, suy cho cùng, điều cô muốn biết nhất thật ra chỉ có một —— anh có khỏe không?
Nhưng cũng chính vấn đề này, là điều cô không cách nào đi tìm hiểu xác nhận được nhất, bởi vì cô vốn không thể tìm được Tô Dật An.
Cứ như vậy hoảng hoảng hốt hốt trải qua vài ngày, chủ nhiệm lớp bảo Lâm Khinh Ngữ mời người nhà đến trường, Lâm Khinh Ngữ cũng hoảng hoảng hốt hốt quên mất chuyện như vậy, ngày hôm sau chủ nhiệm lớp rốt cuộc không nhịn được, buổi tối đi theo Lâm Khinh Ngữ về nhà.
Mất hồn nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện với mẹ ở trong phòng khách, chủ nhiệm lớp nghiêm túc kể lại tình trạng tinh thần gần đây của cô, vẻ mặt Phan Quyên nhìn cô đầy lo lắng, vừa lau nước mắt vừa nói với chủ nhiệm: “Sợ rằng con bé vẫn còn nhớ ba nó. . . . . .”
Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác liếc mắt thấy ánh mắt tò mò của Lâm Bân vẫn còn đang học lớp một hai bên cạnh một cái, bỗng nhiên cô ý thức lại được, nếu như Tô Dật An không ở nơi này, vậy một mình cô, phải làm sao để trở về thế giới ban đầu của cô đây?
Hay là, cô vốn không thể trở về được, cô phải ở lại đây, một lần nữa trải qua cuộc sống khi còn bé
Lâm Khinh Ngữ cảm thấy có chút bất lực và sợ hãi.
Buổi tối Phan Quyên cầm tay cô, nghiêm túc nói chuyện khuyên nhủ cô.
Lâm Khinh Ngữ không thể làm gì khác hơn là kiềm chế cảm xúc xuống, giả vờ bị Phan Quyên dỗ ngủ. Cô lại suy nghĩ một đêm, nghĩ thầm, nếu như cô vẫn luôn không trở về được, phải vĩnh viễn sống ở chỗ này, vậy thì cô không thể tiếp tục làm những việc tuỳ hứng nữa, cô phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.
Ngày hôm sau Lâm Khinh Ngữ ngoan ngoãn đi trường học, đi học vẫn mất hồn như cũ, nhưng đến giờ học thể dục nhịp điệu, cô không trốn học nữa, cũng ngoan ngoãn đi học theo các bạn nhỏ, coi như thay đổi lại cảm xúc.
Mà Lâm Khinh Ngữ không ngờ rằng, khi đi học lớp thể dục, cuộc sống chán nản mấy ngày nay của cô đã xảy ra thay đổi. . . . . .
Bởi vì cô nhìn thấy, ở trên mảnh đất trống sau lưng sân thể dục của trường học, trong một góc sân ít dấu chân người, chợt, không giải thích được, đột ngột xuất hiện, một cái cây không nhỏ cao cỡ nửa người.
Từ sau khi Tô Dật An biến mất, Lâm Khinh Ngữ đã không còn đi học môn thể dục, cho nên hôm nay mới phát hiện cái cây này. Nhánh cây của nó vẫn còn trụi lủi, không nở hoa hoặc là nảy mầm giống những cây khác.
Bây giờ Lâm Khinh Ngữ sẽ có nghi ngờ mãnh liệt đối với tất cả những gì đột nhiên xuất hiện, đặc biệt là cây!
Vì vậy trước tiên Lâm Khinh Ngữ tìm giáo viên thể dục, chỉ vào góc cây kia hỏi: “Trước kia sân tập trường chúng ta có cái cây kia không? Trồng khi nào?”
Giáo viên thể dục bị hỏi mà không hiểu nổi, nhìn về gốc cây trong góc kia, suy nghĩ một lát: “Vẫn luôn có, thầy dạy đã nhiều năm, trong ấn tượng vẫn luôn có.”
Rất tốt, tốt vô cùng! Trong trí nhớ của thầy có là tốt rồi! Lâm Khinh Ngữ vui mừng vô cùng, bởi vì ở trong trí nhớ của cô, sân tập trường học không hề có gốc cây này!
Đến lúc này Lâm Khinh Ngữ tỏ vẻ cảm ơn sâu sắc với giáo viên thể dục, sau đó cất bước đi về phía cái cây kia, vừa bước tới đã không nói gì đá một cước vào trên thân cây, sau đó nhắm vào thân cây luyện đấm tay, “bịch bịch bịch” đánh một trận, cho đến khi nắm tay nho nhỏ cũng đã đánh phát đau, mà cái cây vẫn không có động tĩnh gì, chỉ là quơ quơ cành cây xơ xác, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Lâm Khinh Ngữ nghiến răng nghiến lợi mắng về phía cái cây: “Tô Dật An, anh là tên khốn kiếp!”
“Đồ lưu manh! Tên lường gạt! Miệng độc lòng đen! Một bụng đầy ý nghĩ xấu cả ngày nhắm vào người khác, đồ khó chiều chết bầm!”
Cái cây vẫn không có phản ứng gì, còn Lâm Khinh Ngữ lại càng đánh càng không có hơi sức, cuối cùng tự mình ngừng lại, rút tay về bụm mặt, giọng nói rốt cuộc nghẹn ngào: “Anh làm em sợ muốn chết. . . . . .” Cô với thân thể nho nhỏ cứ như vậy đứng trước thân cây xơ xác vẫn cứ im lặng không nói gì đó, gào khóc, “Anh làm em sợ muốn chết! Em tưởng rằng sẽ không gặp anh nữa! Em tưởng rằng anh đi rồi! Em tưởng rằng anh bỏ em lại! Anh khốn kiếp. . . . . .”
Cô chưa bao giờ khóc mất mặt như vậy ở trước mặt người khác.
Khi mẹ cô khiến cô thất vọng cô không khóc, khi phải vùng vẫy sinh sống dưới áp lực của cuộc sống cô không khóc, khi đi làm bị kỳ thị, vào lúc cô tỉnh táo, cô cũng có thể khống chế bản thân không khóc.
Nhưng bây giờ, Lâm Khinh Ngữ lại khóc đến mức khuôn mặt nhếch nhác, thở không ra hơi.
Bởi vì cô biết, nước mắt chảy cho người không thích mình nhìn chính là thua trận, chảy cho người xa lạ nhìn chính là mềm yếu, chảy cho hiện thực nhìn chẳng qua chỉ là đang uống một viên thuốc không có tác dụng.
Nước mắt chỉ có chảy cho người quan tâm cô nhìn, mới có thể nhận được sự yêu quý và đau lòng.
Và lúc này đây Lâm Khinh Ngữ cũng thật sự thành công.
Bởi vì khi tiếng khóc của cô dần biến mất, cuối cùng cũng nghe thấy thân cây xơ xác vẫn yên lặng như vật chết kia phát ra một tiếng thở dài như có như không nửa là bất đắc dĩ nửa là dỗ dành, “Đừng khóc nữa.” Anh nói, “Mặt lem hết rồi kìa.”
(Hết chương 46)