Ngày thứ hai, vầng mặt trời hơi
lộ ra, Diêu Ái lười xoay thắt lưng vừa thân đến một nửa, mới ý thức được dưới thân không đúng, hai chân như thế nào lại lắc lắc, bị người thở
dài đỡ lấy. Nàng quay đầu nhìn chằm chằm sư phụ một lúc lâu, mới mơ mơ
màng màng nhớ tới mình hôm qua ở trên cây thấy có chút không tiện, liền
ngủ trong chốc lát, không ngờ… liền ngủ đến buổi sáng hôm sau! Diêu Ái
xấu hổ ôm mặt: “Sư phụ, như thế nào không gọi ta dậy?” Thư Khinh Thủy
liếc mắt một cái: “Nhìn ngươi ngủ ngon, không nhẫn tâm gọi.” Nhảy, mang
nàng xuống dưới. Diêu Ái rơi xuống, lôi kéo sư phụ ngồi xuống một tảng
đá, vừa đấm lưng vừa bóp vai “Sư phụ lần sau đánh thức ta, mệt người một đêm không ngủ…” Thư Khinh Thủy kéo tay nàng, đem nàng kéo đến phía
trước, lẳng lặng nhìn, không động tác. Cái loại ánh mắt bình thản vô ba, tựa hồ cái gì đều không có, như một mảng không. Bởi vì không quá mức
hoàn toàn, lại giống như trời xanh nắng ấm, như có cái gì đó che bầu
trời xanh kia, sẽ theo lỗ hổng mà trút xuống. Diêu Ái nhất thời không
biết vì sao trong ngực chợt nảy lên, có chút không tự nhiên, chợt nghe
Thư Khinh Thủy nói: “Canh giờ cũng không sai biệt lắm, gọi bọn họ dậy,
xuất hành đi.”
——————————————
Khi Diêu Ái đi gọi bọn họ, quả
nhiên, một đám còn đang ngủ ngon. Vì thế lại một phen ép buộc. Hai vị
thiếu gia đánh chết không theo, bị Diêu Ái hung hăng một cước đạp vào
mông. Mã Lực lúc mông bị đá giật mình, xoa mông, yên lặng đứng dậy, một
dạng du hồn hướng Tư Mã bên kia gọi. Mà Sử Khinh Hầu hét thảm một tiếng, sợ tới mức hai cô nương trong phòng đột nhiên thanh tỉnh.
“Loảng xoảng” cửa liệp hộ ốc cơ
hồ bị phá khai, Chương Hồng lao tới cầm kiếm quát hỏi: “Xảy ra chuyện
gì?” Diêu Ái ngượng ngùng cười cười. Sử Khinh Hầu run run chỉ vào Diêu
Ái nói nàng mưu sát, kêu Chương Hồng vì hắn báo thù. Chương Hồng nhất
thời không nói, chưa kịp trốn tránh, thiếu chút nữa bị Khinh Hầu đầy cõi lòng bế, trong lúc nguy cấp theo bản năng bay lên một cước, đem người
thật lớn đá bay.
“Ngươi ngủ hồ đồ đi.” Chương
Hồng trên mặt có chút đỏ ửng, không biết xấu hổ hay là tức giận. Diêu Ái cười nhạo nói: “Ta chính là nhìn hắn ngủ hồ đồ, mới tốt tâm đá hắn
lên.” Sử khinh Hầu lồm cồm bò trên mặt đất, cắn môi, bắt tay chỉa chỉ
chỉ cái này cái kia: “Ngươi, các ngươi… độc nhất phụ nhân tâm (độc nhất lòng dạ đàn bà).” Chương Hồng làm bộ muốn đá, Tiểu Vân phía sau mơ mơ màng màng dụi mắt
đi ra. Tiểu Vân thấy Diêu Ái, nghi hoặc nói: “Diêu Ái, người trở về ngủ
lúc nào?” Diêu Ái chỉ cười gượng hai tiếng ứng phó, lại bị Chương Hồng
vô tình bóc trần: “Nàng hôm qua căn bản không trở về ngủ.” Tiểu Vân: “Ôi chao?” Thanh, mặt đỏ hồng, cái gì cũng không hỏi lại, đại thế chỉ cảm
thấy Diêu Ái bọn họ thật sự phân ngoại thân thiết. Vài người trừ bỏ Tư
Mã Thiếu Nghệ cùng Chương Hồng tinh thần tỉnh táo, đều một đám ngáp mấy
ngày liền, mê đốn không chịu nổi.
Diêu Ái bèn lấy lý do đợi sáng
sớm chim chóc bắt sâu hống liên tục, xoay người đi rửa mặt chải đầu
thanh tỉnh. Về sau quen thuộc, Diêu Ái cũng không ra vẻ thô bỉ, dọc theo đường đi nam thiên địa bắc, đến hồ thiên hải khản, ngay cả Mã Lực cũng
Khinh Hầu đều kinh tán kiến thức Diêu Ái, đặc biệt quan trường kinh
thành, dường như so với Tư Mã còn quen hơn. Chương Hồng nhịn không được
hỏi: “Ngươi căn bản không phải nữ nhi thợ săn đi.” Diêu Ái sờ mặt, cười
đáp: “Ngay từ đầu không biết trong phòng là loại người nào, cười nói
đùa.”
Tiểu Vân không thuận theo: “Kia… cái thư sinh báo ân chuyện xưa cũng là gạt ta?” Nói xong liền giả bộ
muốn đánh nàng. Từ xưa đến nay, truyền thuyết tình yêu cảm động lòng
người tổng bị người đồn rất tin, huống chi Tiểu Vân cô gái hoài xuân
này. Lúc ấy nàng cũng thật tin lý do thoái thác kia của Diêu Ái, cũng vì cảm động sâu sắc, nên đả kích cũng không nhỏ, con thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, Tiểu Vân bình thường văn văn lẳng lặng ôn nhu nhược nhược
nhất nữ hài tử, nghĩ đến nàng từ trước cũng không biết chính mình sẽ
điên thành dạng này.
Diêu Ái một bên xin khoan dung
một bên hướng phía sau Chương Hồng trốn, Chương Hồng bước tránh ra, hừ
lạnh nói: “Ngươi lừa chúng ta thật thảm.” Diêu Ái vừa chạy vừa cười, nói đứt quãng: “Hồng… Hồng tỷ tỷ, của ta hảo tỷ tỷ, a! Ngươi không cần thấy chết mà không cứu a.”
Chương Hồng “Hừ” một tiếng,
thoáng nhìn Tư Mã Thiếu Nghệ trầm mặc bên đường, hừ lạnh hơn nói “Ta nói Tư Mã đại thiếu gia của chúng ta hôm nay như thế nào tự dưng không nói, nghĩ đến ngươi cũng đã sớm biết.” Tư Mã Thiếu Nghệ xấu hổ cười, há
miệng thở dốc cũng không biết giải thích thế nào.
Diêu Ái không né tránh, ngược
lại còn tiến tới, muốn ôm cổ Tiểu Vân, Tiểu Vân sợ tới mức hét lên một
tiếng, thấp người lách mình tránh ra. Một đường cười cười nháo nháo,
thẳng đến một con suối nhỏ. Sơn gian, kỳ thật cảnh cũng không đẹp, bọn
họ đến nơi có một bích thủy thanh đàm, ba mặt vây quanh đều là hòn đá
thiên nhiên, ước chừng độ cao một người, khe đá có một ý bụi cây thấp,
thưa thớt, mặt đá đều bị rêu mọc bao trùm. Diêu Ái vừa đến liền ngồi
than ở bên suối, hướng Tiểu Vân xin tha: “Chúng ta đình chiến đi, ta
ngồi yên cho ngươi đánh.” Kỳ thật Tiểu Vân cũng mệt quá mức, lắc lắc lắc liền hướng Diêu Ái đánh tới. Trên mặt đá trơn, Diêu Ái đang định cảnh
bảo cẩn thận dưới chân, Tiểu Vân liền trượt xuống, cả người hướng thẳng
con suối ngã xuống. Diêu Ái ôm nàng, hai người trên mặt đất lăn thành
một đoàn, kinh hách vừa qua, cả hai nhìn nhau, cười một trận. Đối diện
bọn họ, một dòng nước theo khe núi đổ thẳng xuống, không có gì ngăn cản, kinh hãi đào tục, liền như vậy lẳng lặng đổ xuống, dung nhập thanh bích đàm thủy, hết sức tinh xảo. Sáng sớm trong rừng đều có hương vị tươi
mát, chim ca ríu rít, không chê tranh cãi ầm ĩ, thật không yên tĩnh. Hai người đều nằm trên mặt đất, nhìn tán cây che bầu trời. Tiểu Vân nhẹ
nhàng hỏi: “Kia… người nọ cũng không phải ‘chủ nhà’ ngươi?” Diêu Ái cúi
đầu cười, vài người khác nháy mắt đều chăm chú nhìn chằm chằm nàng, chờ
đáp án. Tư Mã Thiếu Nghệ đột nhiên ý thức được dù sao cũng là gia sự của người khác, như thế bát quái, hính như không ổn, đem ánh mắt chuyển đến chỗ khác.
Chương Hồng liếc mắt nhìn hắn,
lại “Hừ” tiếng khinh thường. Chỉ nghe Diêu Ái nói: “Kia muốn xem như thế nào lý giải ý tứ ‘Chủ nhà’ “. Tiểu Vân xoay người, nhìn nàng: “Nói như
thế nào?” Diêu Ái nói: ” ‘Chủ nhà’ cũng là một ý tứ đứng đầu, ta nói
chuyện xưa kia cũng không hẳn là nói đùa, tuy rằng khi đó ta còn quá nhỏ không nhớ lắm, nhưng nghe nói quả thật cha ta gần chết đem ta phó thác
chiếu cố. Ở nhà theo cha, huynh trưởng như cha…”
Diêu Ái thong thả nói: “Hắn với
ta mà nói, như cha như huynh.” Ánh mắt có chút xa xôi, nàng cười nhẹ, nụ cười kia cũng đối với bất luận kẻ nào, chính là khi nhắc tới liền tự
nhiên như vậy nở nụ cười: “Hắn là sư phụ ta.”
Tiểu Vân tức thì có chút cảm
giác giật mình, lại cảm thấy có gì đó mãnh liệt mà chấn động, rung động — sinh tử gắn bó, chính là như thế. Do đó đối với Diêu Ái cùng sư phụ
nàng có loại thân mật quá mức này, không thể sinh ra chút liên tưởng
không tốt. Những người khác cũng không kém, Tư Mã Thiếu Nghệ trong nháy
mắt chính mình cũng không biết vì sao lại có cảm tưởng nhẹ nhàng thở ra. Trong nháy mắt, mọi người lẳng lặng, không khí có chút trầm mặc không
tự nhiên. Sử Khinh Hầu quên câu dưới, cố tìm một tảng đá nằm úp sấp,
thoải mái nói: “Nơi này quả thật là địa phương tốt, ta sao mệt nhọc.”
Lập tức nhắm mắt, tính ngủ trôi qua. Mà Chương Hồng còn buồn bực hắn
buổi sáng đường đột, vì thế nhìn hắn vô luận làm cái gì bên ngoài đều
khó chịu, lạnh nhạt nói: “Lười giống trư.” Sử Khinh Hầu nhảy dựng, chỉ
vào chính mình kêu to: “Có trư suất như vậy sao? Có trư suất như vậy
sao?” Vì thế lại một trận cười vang.
Diêu Ái vụng trộm kéo Tiểu Vân
qua một bên, nhẹ giọng cười trộm nói: “Ca ca ngươi cùng Hồng tỷ tỷ giống như một đôi hoan hỉ oan gia?” Tiểu Vân giật mình, Hồng tỷ tỷ tính tình
mạnh mẽ, có hiệp khí khác so với một cỗ nam nhi, ca ca nhà mình mặc dù
sinh ra trong võ lâm thế gia, có bảy tám phần không có chí tiến thủ, vì
thế hai người này cãi nhau cực bình thường, nàng thực sự chưa bao giờ
nghĩ tới phương diện này, nay bị Diêu Ái nói như vậy, nàng xem Chương
Hồng vẻ mặt lãnh đạm lại không nên tới gần, huynh trưởng nhà mình lại
quấn quít lấy Chương Hồng không nên sửa miệng xưng suất, thật là có một
chút hương vị hoan hỉ oan gia, vì thế thành thật gật gật đầu, nhẹ nhàng
nói: “Giống.” Chương Hồng quay đầu: “Hai người các ngươi, đừng cho là ta không nghe thấy!” Sử Khinh Hầu trộm đi lên, tò mò hỏi: “Nghe được cái
gì? Nghe được cái gì?” Bị Chương Hồng quăng một cái xem thường, một tay
đặt lên mặt, đẩy đi. Sử khinh Hầu đặt mông xuống trước tảng đá, kêu thảm một tiếng lại nhảy dựng lên, hét lớn: “Ngươi mưu sát…” Diêu Ái tiếp
lời: “Chồng a ~~” Sử khinh Hầu rưng rưng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng,
ngươi mưu sát chồng!” Vừa thốt lên gặp Chương Hồng rút kiếm vẻ mặt sát
khí, liên tục xua tay nói: “Không đúng hay không, không phải mưu sát…
không phải mưu sát… là ngộ sát” (chết cười cặp này)
Diêu Ái trên mặt đất cười đến
lăn lộn, ngay cả Tiểu Vân cũng không phúc hậu che miệng cười trộm. Còn
lại hai người, Tư Mã nhẫn cười không dấu vết, Mã Lực vẻ mặt không hiểu.
———————————–
Ngày thứ hai, Diêu Ái đưa bọn họ xuống núi, đưa bản đồ cho bọn họ dặn cẩn thận, ngàn đinh vạn dặm bảo
bảo đảm đoàn người sẽ không lạc đường, mới lưu luyến không rời cáo biệt. Tiểu Vân cùng nàng lại ôm, nước mắt trong suốt, làm hại Diêu Ái thiếu
chút nữa không đành lòng muốn đem Tiểu Vân cứng rắn giữ lại. Vốn, bọn họ đì cùng nhau chuẩn bị đường tới Giang Châu Tư Mã quý phủ làm khách, mời Diêu Ái cùng đi. Diêu Ái quên đường dưới đấy, thời gian không đủ, cho
nên khéo léo từ chối.
“Kỳ thật ngươi một người tiến
đến liền xong, tính đường lần trước, ta ít nhất có thể đưa ngươi đi tới
nửa đường.” Diêu Ái nhìn đám người bóng dáng xa dần, mỉm cười nói: “Bình thủy tương phùng như thế thật tốt, há nào không thuận theo duyên phận.” Nàng quay đầu nhìn sư phụ, “Bọn họ quả thực là một đám thú vị, cùng bọn họ ở chung ta thật sự vui mừng, nhưng loại vui vẻ kia nhưng không có sư phụ, vì thế vui cũng là mất mát.” Diêu Ái nhún vai, tiêu sái buông tay, sau đó nhẹ nhàng tiến lên, như khi còn bé bình thường giữ chặt tay áo
sư phụ, “Hôm nay không đi săn, không câu cá, giữa trưa muốn đói bụng
lâu.” Thư Khinh Thủy thấy cũng không cười, để mặc nàng kéo đi.