“Sư phụ… sư phụ phụ…” Tiểu oa nhi
mồm miệng không rõ đông diêu tây bãi chạy về phía trước mặt thanh niên.
Tiểu oa nhi nói chuyện không biết vì sao luôn thích dùng điệp từ. Tỷ như ăn cơm kêu ăn cơm cơm, ngủ kêu ngủ ngủ. Trông thật ngoan ngoãn, muốn ôm một cái, có con trùng trùng (sâu), hơi sợ. Thanh niên hắc tuyến sửa đúng: “Sư phụ.”
Tiểu oa nhi tò mò nhìn hắn: “Sư phụ phụ.”
Thanh niên: “Sư phụ.”
Tiểu oa nhi cười vỡ miệng, hai cánh tay hướng hắn khẽ đánh: “Sư phụ phụ ~”
Thanh niên thất bại xoay người ôm lấy thânh hình nhu mềm của nàng, sờ sờ khuôn mặt nàng, nhận mệnh nói: “Quên đi.” Tiểu oa nhi giơ bàn tay nộn
nộn đổi tới đổi lui ngón tay hắn, hai tay bất quá không với tới, bắt
không được, a ô một ngụm hàm ở miệng, hoàn hảo kỳ cắn cắn. Răng chính
đang thay, răng nanh đông thiếu tây lậu, nơi bị cắn cũng sinh đau. Thanh niên lại giống như không thấy chỗ nào đau, nhìn nàng mỉm cười, nói: “Sư phụ.” Tiểu oa nhi “khanh khách” cười: “Sư phụ phụ ~” miệng hé ra, ngón
tay bị cắn thuận lợi rút ra. Tiểu oa nhi một đầu chui vào trong lòng
hắn, ra sức cọ cọ. “Sư phụ phụ ~ sư phụ phụ ~” nàng khoái hoạt vô cùng
thân thiết gọi. Thanh niên sờ sờ đầu nàng, ôn hòa tươi cười có chút ôn
nhu. Năm ấy, Diêu Ái năm tuổi.
————————————–
Thư
Khinh Thủy lúc mới xuất hiện trong mắt mọi người, khi ấy hắn mười bảy
tuổi, văn công võ nghệ kinh thành khiếp sợ. Lúc ấy rất nhiều quan lớn
đại thần, thậm chí hoàng tử đều có ý lung lạc, nhưng mà tính tình lạnh
như băng không có ngoại lệ đắc tội ngay cả tam hoàng tử, lúc này, quan
lại trong triều truyền hắn thân phận bối cảnh không rõ, khủng có cái gì
không thể cho ai biết. Dây dưa với hắn liên lụy, không khác gì đối địch
với thế lực tam hoàng tử, cũng bị liên lụy thiêu dệt không hề lòng thần
phục. Vì thế hắn một thân tài hoa, nhưng từ đó cùng quan trường vô
duyên.
Khi hắn lại xuất hiện, cũng là thân phận thư đồng tứ hoàng tử. Nếu là thư đồng
thái tử, tương lai thái tử đăng cơ, thân là tâm phúc, tất làm trọng
thần. Cho dù là thân phận thư đồng nhị tam hoàng tử, hai nhân vật vây
cánh đông, danh vọng rất cao, tương lai cũng không nhất định cùng ngôi
vị hoàng đế vô duyên (ý nói nhị và tam hoàng tử có thể lên ngôi). Lại làm cho tứ hoàng tử không tiếng tăm gì, xuất thân không phải tốt
nhất, làm không nghe thấy đạt đến chúng, của hắn tiểu thư đồng, tương
lai nhiều lắm cũng là gia thần mà thôi. Cho nên tài năng như này, đều
lắc đầu thở dài. Chịu nhiều lạnh nhạt, ám trào cười lạnh. Lại không
nghĩ, một hồi tranh vị đoạt chức, cuối cùng người thắng lại chính là tứ
hoàng tử không tiếng tăm gì kia, trong đó không thể không kể đến công
Thư Khinh Thủy bày mưu tính kế.
Nhị
hoàng tử thở dài, lúc trước không thừa dịp cô lập hắn lúc nghèo túng thu nạp môn hạ. Tam hoàng tử nuốt hận lúc trước không nhanh chóng trừ bỏ
người này. Bọn họ không biết là, Thư Khinh Thủy danh chấn kinh thành
tiến cung là vì muốn bên người tứ hoàng tử, người lạnh như băng không
ngại đắc tội quyền quý tùy ý tự thân long đong còn vì bên người tứ hoàng tử không tiếng tăm làm một tiểu thư đồng. Mà nay trong triều, Thư Khinh Thủy thân là cận thần Hoàng thượng, quyền cao, vẫn lãnh đạm với người
ngoài, không kết bè kết cánh, cùng người không quen. Nhưng mỗi người lại thấy ở chung với Thư Khinh Thủy cực thỏa đáng. Người ngoài hắn đạm mạc, nhưng cũng không có khuôn mặt tươi cười hại người, hắn không có người
thân nào, nhưng nếu ngươi có chuyện gì muốn nhờ, nếu hợp lý, hắn nhất
định nhấc tay giúp đỡ, mà xử sự cực kỳ công bằng, thủ hạ thâm đắc người
tin phục.
Cùng
hắn ở chung, không cần phải nghi ngờ lo lắng. Chính như họ hắn, kia một
chữ “Thư”. Chính xác như thư thái. Cho nên, hắn mặc dù không kết đảng,
nhưng các đại thần đều cùng hắn giao hảo, hắn tính tình lãnh đạm, người
khác cũng không thấy hắn vô lý. Mỗi người đều nói hắn là mặt lãnh lòng
thiện tâm.
——————————————
Lúc này sự kiện đả thương người ở Trân Tu trai, hướng trên bàn bạc, vì thế mặc
kệ có lâm triều hay không, chức quyền cao hay các vị quan nhàn tản đều
biết. Mọi người đều lén tò mò lần này Thư Khinh Thủy sẽ xử lý ra sao. Về đồ đệ hắn, gần nhất bởi vì Diêu gia bé gái mồ côi thân phận đặc thù,
thứ hai, mọi người đều biết hắn sủng nha đầu kia vô pháp vô thiên, mà
các loại sự phát sinh trên người hắn hiếm khi có trò cười, trà dư tửu
hậu (ý nói lúc nhàn rỗi) đương nhiên muốn liệt kê từng cái nói
say sưa chút. Cho nên, nói hắn sẽ giải quyết việc chung cho nha đầu kia
chịu hình ngục khổ mọi người đều không tin. Mọi người cứ thảo luận đến
bảy ngày, rốt cuộc một hồi hình thẩm cũng đến.
Sáng
sớm hôm ấy, nàng bị gọi về Diêu phủ, bị bá phụ khuyên can mãi, bị nha
hoàn kéo nàng vào sương phòng, hoa phục châu ngọc hảo hảo đem mặc lên,
nói đúng không thể làm nhục Diêu gia môn phong. Diêu Ái trong lòng yên
lặng phun, không biết sợ nhục rốt cuộc là người nào. Đem một tầng tầng
cung trang mặc vào, đầu cài đầy trang sức, Diêu Ái có cảm giác nàng
không phải đi chịu thẩm, mà là đi tuyển tú. Vì thế nàng một thân lách
cách, từng bước một lả lướt đi đến Diêu gia án đường, mọi người kinh
diễm, trong lòng thở dài : không hổ là Diêu gia nữ nhi.
Cung
đại nhân ngồi ở ghế phó lại nóng lòng, một cô gái như vậy, ai sẽ tin
tưởng nàng hung ác bá đạo vô cớ hành hung? Diêu Ái trong lòng thầm than: không phải là diễn, ai sẽ không. Sư phụ từ nhỏ đã dạy, ngươi có thể lựa chọn không làm người nào đó, nhưng ngươi phải học được hóa thân thành
người khác như thế nào. Sư phụ trong lời nói chính là thần chỉ, bộ lễ
nghi làm tú này đương nhiên nàng phải khổ công. Nhưng lại có chút lo sợ
bất an, vừa nhấc đầu liền thấy sư phụ ngồi ở thượng vị. Đột nhiên cảm
thấy cho rằng thế nào cũng không đúng, thấy thế nào cũng không được tự
nhiên, không khỏi sinh vài phần nhăn nhó, trên mặt tô hồng. Kỳ thật lần
này phán như thế nào, nàng cũng không thèm để ý, dù sao hết thảy để sư
phụ làm chủ là tốt rồi.
Trong
chốc lát, con trai độc nhất của Cung đại nhân cũng bị người nâng lên
đến. Một ngự y tiến lên vái chào, sau đó bắt đầu nghiệm thương người tên đó. Nghiệm thương khó tránh khỏi lẩm nhẩm, chạm vào xương cốt, vạch
trần thương thế, khiến tên thiếu gia kia kêu rên không thôi, thẳng kêu
cha gọi mẹ.
Cung
đại nhân đứng ngồi không yên, cơ hồ nhịn không được đứng lên tiến gần.
Sau đó một đám chứng nhân được truyền lên, có tiểu nhị chỉ ra và xác
nhận Cung thiếu gia dẫn người đến nhục mạ cô gái, hắn khuyên can bị gia
đinh một quyền đánh bất tỉnh, có nhã gian cách vách chỉ ra và xác nhận
nghe thấy Cung thiếu gia ô ngôn uế ngữ khó nghe, có tiểu thương bán rượu dưới lầu chỉ ra và xác nhận Cung thiếu gia cao giọng hô quát mạnh hơn
cướp cô gái vang vọng ngã tư đường, đương nhiên còn có linh tinh vụn
vặt, thấy Cung thiếu gia rơi xuống như thế nào, cô gái ngăn Cung gia hộ
vệ tùy ý di chuyển như thế nào, gọi bọn hắn nhanh đi tìm đại phu ra sao… Chính là không có người làm chứng Cung thiếu gia như thế nào bị té ngã. Hết thảy đều ngay ngắn tự tiến hành, ở trên trừ bỏ tiếng hít thở còn
lại không tiếng động. Thẳng đến khi Cung phủ gia đinh làm chứng, liền mở miệng khóc thét không thôi. Chung quanh đều không khỏi khe khẽ cười
trộm. Cung phủ gia đinh làm chứng, đương nhiên luôn mồm chính mắt thấy
Diêu Ái vô lễ như thế nào, hung tàn như thế nào đối với thiếu gia nhà
bọn họ tốt không thấy phản bác. Khóc lóc than thở, hết sức khoa trương
có thể. Thẳng đến ngay cả Cung đại nhân đều nhìn không được, quát lớn:
“Im miệng!”
Thư
Khinh Thủy thản nhiên hỏi: “Cung đại nhân, ngài đối với người của quý
phủ lời nói có căn cứ chính xác không dị nghị?” Cung đại nhân xấu hổ
không thôi, chẳng lẽ tự nói bọn họ ngụy chứng? Chính vào lúc này, công
công bên ngoài giọng the thé nói: “Hoàng thượng giá lâm.” Mọi người đều
quỳ xuống cung nghênh. Hoàng thượng phất tay bình thân, liền tự mình đi
ra sau tấm bình phong, bảo bọn họ không cần để ý tới tiếp tục xử án.
Thẩm án cùng một đám dự thính (người nghe) ổn định lại chỗ,
Cung đại nhân đã quên vấn đề Thư Khinh Thủy lúc trước, kết quả Thư Khinh Thủy chờ hắn ngồi vào chỗ của mình, đạm mạc quay đầu, lại hỏi một lần:
“Cung đại nhân, ngài đối với người của quý phủ lời nói có căn cứ chính
xác không dị nghị?” Hỏi xong, đối hạ nhân thì thầm vài câu, truyền triệu một đám nhân chứng. Cung thiếu gia bình thường làm việc thế nào Cung
đại nhân mặc dù không biết được thập phần, cũng có nghe thấy, huống chi
bên dưới kia một nhóm người, cũng có người đứng ra giúp con nhà mình. Vì thế Cung đại nhân giãy dụa một lúc lâu, hiểu rằng mình đã mất hồi thế,
ngồi than trên ghế, nếu nhất cọc cọc nhất kiện kiện đều bị vạch trần
trước mặt hoàng đế. Chẳng những sa ô (mũ quan) hắn khó bảo
toàn, mà còn bị những kẻ nhân lúc lợi dụng liên lụy đến tính mạng cả
nhà. Vì thế hắn run run nhấc tay xin lỗi: “Cung mỗ tự biết gia giáo vô
phương, khuyến khuyển tử (cách nói khiêm tốn chỉ con trai) làm ác. Quản
giáo hạ nhân vô năng, khiến hộ vệ ngụy chứng.” Thư Khinh Thủy gật gật
đầu, phán: “Mặc dù đã biết nguyên nhân, khúc mắc việc đả thương người,
cũng tại bản quan vô phương dạy chi tội, trước mắt phạt bản tạm thời
cách chức ngừng bổng lộc ba tháng, lại phạt Diêu Ái cấm túc môt tháng
đóng cửa trong nhà. Cung đại nhân thấy thế nào?”
Nghe
thấy “tạm thời cách chức ngừng bổng lộc ba tháng” chúng quan viên đều
hít lạnh một hơi, cũng không có người chú ý đến Diêu gia nữ nhi cấm
chừng một tháng rốt cuộc là phạt nặng hay là nhẹ. Cung đại nhân nghe
vậy, đi xuống dưới thở dài nói: “Bản quan dạy con vô phương lại đầu sỏ,
nguyện tạm thời cách chức ngừng bổng lộc nửa năm, ở nhà hảo hảo trông
giữ dạy khuyển tử, nghĩ đến xử phạt.” Hắn trong lòng cũng không yên, mặc dù tình thế bắt buộc, chức vị nửa năm dừng lại, nửa năm sau như thế nào còn chờ hắn? Lại nghe Thư Khinh Thủy nói: “Cung đại nhân nói quá lời,
quốc sử toan sửa sao thiếu được ngài, nơi đây hảo hảo quản giáo.”
Thương
cân động cốt* một trăm ngày, ba tháng Cung thiếu gia vốn nằm trên giường tu dưỡng, không thể ra khỏi phủ, vì thế xử phạt này dường như miễn phí. Cung đại nhân đương nhiên ngàn ân vạn tạ, còn kém cảm động rơi nước
mắt. Những người hiểu biết, không người dám nói Thư Khinh Thủy làm việc
thiên tư làm rối kỉ cương, không ai không thán Thư Khinh Thủy công chính nghiêm minh. Chờ mọi người tán đi, Thư Khinh Thủy mới hạ tọa ỷ, đối với bình phong cung kính vái chào, nói: “Hoàng thượng, có vừa lòng?” Phía
sau bình phong truyền đến “hừ” một tiếng lạnh lùng: “Ngươi thực nghĩ đến ngươi có thể tiêu dao ba tháng?”
Thư
Khinh Thủy thẳng thắn: “Bởi vì cơ sự.” Sau đó hắn vẫy tay với Diêu Ái
đang cúi đầu dưới hạ đường: “Lại đây.” Diêu Ái vui vẻ chạy đến, hoàn hồn đã biết một thân trói buộc lại có chút nhăn nhó, không được tự nhiên
xoay chậm đến bên người Thư Khinh Thủy, chắp tay điềm điềm nói: “Sư
phụ.” Thư Khinh Thủy sờ sờ đầu nàng: “Ta khó được rảnh rỗi, còn hai
tháng ngươi có thể nghĩ xem muốn đi đâu chơi?” Hai người một hỏi một
đáp, càng lúc càng xa. Phía sau bình phong truyền đến âm thanh thở dài.