“...”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Ôn Dĩ Phàm nghĩ cô sẽ bị Tang Diên tẩy não mất.
Từ lâu cô đã nghe đến vẻ đẹp lộng lẫy của tên đầu bảng tiệm dâu tằm trong cửa hàng ở thị trấn này (Phần này không chắc lắm), cho nên từ ngàn dặm xa xôi đến để nhìn thấy vẻ lộng lẫy của nó. Ngay cả khi phát hiện ra tên đầu bảng này là người đã từng theo đuổi mình trước kia, cô vẫn vì thế mà động lòng. Hơn nữa sau đó còn cố gắng tìm mọi cách để tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt anh.
Tất cả mọi hành động trước mặt anh đều có mục đích.
Ôn Dĩ Phàm ráng nhịn kích động xỉa xói, bình tĩnh trả lời: “Thì ra là rơi ở chỗ anh.”
Ôn Dĩ Phàm: “Xin lỗi, lại làm phiền anh rồi. Hay anh xem lúc nào anh cảm thấy thuận tiện, tôi sẽ qua chỗ anh lấy về.”
Suy nghĩ một hồi cô lại thấy hai người bọn họ hoàn toàn có thể ngăn chặn cơ hội gặp mặt: “Hay là anh để chìa khóa ở quán bar đi, tôi sẽ đi quầy bar lấy, anh xem có được không?”
Đợi một lúc.
Tang Diên không trả lời ngay.
Ôn Dĩ Phàm cũng không vội, cô không cố ý tốn thời gian đợi anh, vẫn tiếp tục công việc của mình, nghiêm túc sửa xong bản thảo đầu tiên rồi gửi cho biên tập. Nghe được âm báo của tiếng thoại, cô mới tiện tay cầm điện thoại lên liếc nhìn thử.
Tang Diên: “Mấy ngày nay tôi đều không rảnh.”
Ôn Dĩ Phàm ráng nhịn: “Vậy khoảng khi nào thì anh rảnh?”
Một lúc sau.
Tang Diên gửi tin nhắn thoại qua, giọng điệu lười nhác: “Tối thứ bảy đi.”
Tối thứ bảy...
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một hồi.
Chủ nhật là ngày nghỉ luân phiên của cô.
Tối thứ bảy lấy chìa khóa từ chỗ anh, chủ nhật đem trả lại cho chủ nhà trọ, tính như vậy hình như cũng vừa khít. Nhưng cô cần phải nói với chủ nhà trọ đợi thêm vài ngày mới được, hẳn là sẽ không sao nhỉ?
Ôn Dĩ Phàm: “Được.”
Ôn Dĩ Phàm: “Vậy quyết định gặp ở quán bar “Tăng Ca” hay ở chỗ gần nhà anh?”
Ôn Dĩ Phàm: “Tôi cũng không muốn phiền anh chạy quá xa.”
Khoảng nửa phút sau, Tang Diên lại gửi hai tin nhắn thoại tới.
Ôn Dĩ Phàm mở ra.
Tang Diên cười sâu sa, từ từ phun ra hai chữ: “Nhà tôi?”
“...”
Ôn Dĩ Phàm giật mí mắt.
Tin nhắn thoại này vừa kết thúc, tin thứ hai đã tự động mở ra.
Từ những lời nói của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm rõ ràng nhận ra ý anh muốn biểu đạt là: “Cô không nên thể hiện lộ liễu như vậy!” chỉ là không nói thẳng ra: “Hả? Đừng!”
Tang Diên: “Cô đến thẳng cửa “Tăng ca” đi.”
“...”
Vốn nghĩ hai bên đã thẳng thắn như vậy thì cách thức trao đổi cũng sẽ bình thường hơn một chút nhưng có thể do mấy năm nay Tang Diên được người ta tung hô quá nhiều nên cảm giác hơn người quá mạnh mẽ.
Kết quả là không cần biết xảy ra bất kỳ việc bình thường thế nào, anh cũng luôn cảm thấy người khác đều có ý đồ với anh.
Lúc này, Ôn Dĩ Phàm mới nhận rõ cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói chuyện trước mặt Tang Diên.
Chỉ cần nói chút xíu chuyện có liên quan tới anh đều không được.
Ôn Dĩ Phàm thở hắt ra, trả lời lại: “Được.”
Sau đó Ôn Dĩ Phàm để điện thoại sang một bên.
Vừa lúc đó biên tập gửi kiến nghị sửa bản thảo của cô qua mail. Ôn Dĩ Phàm mở ra xem, tiện thể chú ý tới thời gian bên dưới máy vi tính.
Trong chốt lát suy nghĩ của cô lại trôi lơ lửng.
Cô chợt nhớ ra lần trước gặp Tang Diên hình như là sau Tết hai ngày, chắc chắn cô đánh rơi chìa khóa lúc đó, tính đến nay đã gần một tuần.
Sao lúc này anh mới thông báo cho cô biết về việc chiếc chìa khóa nhỉ?
Là do anh không muốn liên lạc với cô, nên chờ cô chủ động liên hệ trước sao?
Hình như cũng có thể lắm.
Ôn Dĩ Phàm cũng không chú ý tới việc này.
Sau khi hết giờ tăng ca, Ôn Dĩ Phàm trở về nhà.
Vừa vào cửa đã thấy Vương Lâm Lâm thật sự đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, lúc này cô ta vừa xem ti vi vừa đắp mặt nạ, bên cạnh còn có một bát salad trái cây, hình như tâm trạng của cô ta cũng không tệ.
Ôn Dĩ Phàm chủ động chào cô ta: “Chị Lâm.”
Vương Lâm Lâm mơ hồ nói: “Về rồi à? Hình như hôm nay cô về sớm thì phải.”
“Ừm, hôm nay cũng không có nhiều việc lắm.”
“Công việc này mệt chết người.” Vương Lâm Lâm lải nhải: “Tôi làm ở “Truyền Đạt” này mấy năm, biết bao người đã bỏ đi. Chỉ có tăng ca mà không tăng lương, ai chịu nổi? Cô xem tổ của chúng ta có bao nhiêu người gắng làm riết sinh bệnh, tiền lương toàn chi trả cho bệnh viện.”
Ôn Dĩ Phàm chỉ cười: “Cũng đỡ.”
“Đúng rồi, Tiểu Phàm,“ Vương Lâm Lâm ngồi dậy hỏi: “Nửa đêm hôm qua cô có dậy không?”
Ôn Dĩ Phàm sửng sốt: “Không có.”
Dường như Vương Lâm Lâm cũng chỉ thuận miệng hỏi: “Vậy hẳn là tôi nằm mơ rồi. Nhưng sao tôi lại có cảm giác lúc mơ mơ màng màng trong phòng khách có tiếng động nhỉ? Lúc đó tôi nhìn đồng hồ khoảng ba giờ sáng rồi.”
“...” Ôn Dĩ Phàm nghe vậy đột nhiên nhớ tới tật cũ trước kia của cô. Nhưng đã lâu rồi cô không mắc phải, hơn nữa Vương Lâm Lâm cũng nói không chắc lắm, suy nghĩ một hồi cô cũng không đề cập tới đề tài này nữa.
“Ừm.” Ôn Dĩ Phàm nhìn đồng hồ rồi nói: “Chị Lâm, em đi tắm trước đây.”
“Chờ một chút, cô đợi một lát hãy đi tắm.” Vương Lâm Lâm gọi cô lại, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh cô ta: “Tiểu Phàm, hai ta trò chuyện một chút. Cô ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Ôn Dĩ Phàm nghe lời đi tới: “Chuyện gì vậy?”
“Nhưng cô phải hứa với tôi trước đã.” Vương Lâm Lâm tháo mặt nạ xuống ném vào thùng rác, dáng vẻ lấy lòng nói: “Cô nghe tôi nói xong tuyệt đối không được tức giận đấy.”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu: “Được.”
“Tôi vừa nói với cô rồi, công việc này quá mệt người, một tháng lương còn không bằng một chiếc túi xách mà bạn trai tôi mua cho tôi. Tôi có thể làm lâu như vậy đã là cực hạn của tôi rồi.” Vương Lâm Lâm lại nói tiếp: “Mấy ngày trước tôi đã đưa đơn từ chức cho trưởng phòng rồi, dự định không làm nữa. Anh họ tôi đã giới thiệu cho tôi việc khác, ở bên Cao Tử Khẩu…”
Nói tới đây, cô ta dừng lại, nhỏ giọng nói: “Chỗ này không phải cách nơi đó rất xa sao?”
Ôn Dĩ Phàm lập tức hiểu rõ ý của cô ta: “Chị định không ở đây nữa sao?”
Vương Lâm Lâm giải thích: “Cô tuyệt đối đừng giận tôi đấy. Trước đó tôi cũng không biết, chỗ làm mới lại cách xa nơi này như vậy. Tôi vốn dĩ muốn ở ghép với cô.”
“...”
Có lẽ vì Vương Lâm Lâm thực sự cảm thấy có lỗi nên thái độ của cô ta mềm mỏng hơn bình thường rất nhiều: “Chắc mấy ngày nữa tôi mới dọn đi. Trước khi dọn đi tôi nhất định sẽ tìm được bạn ở ghép mới cho cô. Cô thấy như vậy được không?”
Thực ra tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm cũng không dao động nhiều trước việc này.
Hôm nay khi nghe Tô Điềm nói Vương Lâm Lâm từ chức, cô đã nghĩ tới khả năng này, cho nên bây giờ cô cũng không quá kinh ngạc chứ đừng nói chi đến tức giận.
Vẻ mặt Ôn Dĩ Phàm ôn hòa nói: “Không sao đâu, em hiểu mà. Chị có thể tìm được công việc thích hợp em cũng vui mừng thay chị. Chị cũng không cần lo người ở ghép mới với em nữa. Em tự tìm cách là được rồi.”
“Haiz, Tiểu Phàm, con người của cô thật sự quá tốt!” Vương Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, ôm tay cô làm nũng: “Tôi còn đang lo cô sẽ mắng tôi đấy. Người bạn ở ghép đầu tiên mà tôi tìm được cũng cãi nhau một trận chỉ vì nguyên nhân này.”
“...”
Khi sự việc được giải quyết xong, Vương Lâm Lâm bắt đầu than thở: “Tôi thật sự cạn lời, dù sao tôi cũng thấy tôi không có chỗ nào sai? Tôi dọn nhà không được sao? Lúc tôi tìm cô ta ở ghép, cũng đâu nghĩ tới tôi sẽ dọn nhà nhanh như vậy... “
Ôn Dĩ Phàm chỉ cong môi, không nói gì.
“Chỉ có điều, Tiểu Phàm cô là người biết lý lẽ.” Vương Lâm Lam cười ngọt ngào: “Tôi nhất định sẽ tìm được một người bạn cùng phòng đáng tin cho cô.”
“Không cần, không sao đâu.”
“Ai ôi, không sao. Cô đừng lo.” Vương Lâm Lâm nói: “Trước khi tìm người mới nhất định tôi sẽ hỏi ý kiến của cô. Nếu cô không thích, tôi sẽ không ép cô ở chung với người bạn cùng phòng mà tôi đã giới thiệu.”
Ôn Dĩ Phàm nghe vậy mới đồng ý.
“Vậy làm phiền cô rồi.”
Dự định của Vương Lâm Lâm là chờ sau khi bàn giao công việc, cô ta chính thức nghỉ việc xong thì sẽ phải dọn nhà. Bởi vì cô ta đã tìm được nhà ở Cao Tử Khẩu rồi, trễ nhất là trước cuối tuần sau cô ta sẽ dọn đi.
Chỉ là Ôn Dĩ Phàm cũng không quá sốt ruột.
Dù sao Vương Lâm Lâm đã trả một tháng tiền thuê nhà rồi.
Cô còn một quãng thời gian để tìm bạn ở ghép mới.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm cũng không quen nhiều người ở thành phố Nam Vu, hơn nữa đã lâu rồi cô cũng không liên hệ với bạn học cũ. Tuy lúc đó cô cũng add không ít bạn học cấp ba trong QQ và Wechat nhưng trên cơ bản cô cũng không liên hệ gì với bọn họ.
Cho nên cô và bọn họ cũng không thân quen lắm.
Thật ra chẳng khác gì người xa lạ.
Ôn Dĩ Phàm vẫn dự định tìm Chung Tử Kiều giúp đỡ.
Dù sao Chung Tử Kiều cũng lớn lên ở đây, thậm chí còn học đại học ở Nam Vu, nên chắc sẽ biết nhiều người hơn cô, hơn nữa những người Chung Tử Kiều giới thiệu sẽ khiến cô cảm thấy đáng tin và yên tâm hơn.
Chớp mắt đã tới tối thứ bảy.
Ôn Dĩ Phàm biết có thể Tang Diên sẽ không chủ động tìm cô, nên sắp tới giờ tan làm cô gửi tin nhắn Wechat cho anh trước.
Gần tám giờ Tang Diên mới trả lời: “Đến đây đi”
Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa viết xong đề cương nhưng cô cũng không thể để Tang Diên đợi cô. Cô đành thu dọn đồ đạc dự định sau khi về nhà sẽ viết tiếp. Sau khi tạm biệt đồng nghiệp cô rời khỏi công ty.
Lúc sắp tới phố Đọa Lạc.
Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại di động ra, lại gửi tin nhắn Wechat cho Tang Diên: “Tôi sắp đến rồi.”
Đi được một quãng thì Ôn Dĩ Phàm đến đường đèo phải băng qua khi vào phố Đọa Lạc, chưa kịp vào trong thì cô phát hiện lúc này Tang Diên đang đứng bên ngoài đường đèo.
Anh đang dựa vào cột đèn đường màu đen, làn da bị ánh đèn chiếu xuống trở nên trắng bệch, sắc mặt vẫn không chút biểu cảm, trên người anh mặc bộ đồ tối màu, hơi thở lạnh lùng xa cách vạn dặm.
Ôn Dĩ Phàm đúng là không ngờ Tang Diên tự mình cầm chìa khóa đến đưa cho cô.
Cô vốn nghĩ anh sẽ để ở quầy bar hoặc là tìm nhân viên phục vụ đưa cho cô.
Cô cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian của anh, bước nhanh tới, lúc cô đang muốn gọi Tang Diên thì anh đã phát hiện ra sự tồn tại của cô. Anh hơi ngước cằm lên, tư thái biếng nhác, không nói lời nào vứt luôn chìa khóa vào lòng cô.
Ôn Dĩ Phàm theo bản năng bắt được: “Cảm ơn.”
Tang Diên khẽ gật đầu.
Ôn Dĩ Phàm cất nhanh chìa khóa vào túi, cô còn phải vội về nhà viết đề cương. Cô chưa bao giờ mong chờ Tang Diên có thể nói mấy lời khách sáo nên đành tự mình nói tiếp: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tôi về trước đây!”
Anh không đáp lời.
“Khoảng thời gian này, tôi đã làm phiền anh quá nhiều.” Dù sao bên kia cũng không đồng ý, Ôn Dĩ Phàm lại bắt đầu tỏ phép lịch sự: “Anh xem lúc nào anh có thời gian tôi mời anh ăn cơm. Lúc nào tôi cũng rảnh.”
Tang Diên cười: “Cô còn muốn nói lời này bao nhiêu lần nữa đây?”
Cô chưa kịp trả lời thì Tang Diên đã nhìn thẳng vào cô, như thể thấy rõ được suy nghĩ của cô lúc này. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, thờ ơ nói: “Không được tôi chấp nhận, cô sẽ không dừng lại sao?”
“...”
“Được.” Tang Diên có vẻ mất kiên nhẫn vì bị đeo bám, miễn cưỡng nói: “Vậy thì hôm nay đi.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời ngớ người.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tang Diên nghiêng đầu, trong lời nói mang theo mấy phần nghiền ngẫm: “Sao thế?”
Ôn Dĩ Phàm bất đắc dĩ nói: “Không có gì, anh muốn ăn gì?”
Tang Diên nhấc chân đi về phía trước: “Gì cũng được.”
Ôn Dĩ Phàm vội vàng đuổi theo: “Anh có không thích ăn món gì không?”
“Rất nhiều.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm đề nghị: “Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi?”
Tang Diên: “Không.”
Ôn Dĩ Phàm: “Thịt nướng được không?”
Tang Diên: “Toàn là mùi.”
Ôn Dĩ Phàm: “Còn món Tứ Xuyên thì sao?”
Tang Diên: “Quá cay.”
Ôn Dĩ Phàm: “Vậy cháo nồi đất nhé?”
Tang Diên: “Không ăn.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm chưa từng thấy ai lắm tật khó hầu hạ như anh.
Cô luôn gọi đồ ăn mang về hoặc tự nấu, rất ít khi ra ngoài ăn, bây giờ cô thật sự không nghĩ ra được món gì khác. Ôn Dĩ Phàm thở dài, thuận miệng nói: “Vậy anh tự chọn món mình muốn ăn đi. Tôi đều ăn được, tôi không kiêng ăn nhiều như vậy. “
Tang Diên đang muốn trả lời thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Anh nhận điện thoại.
Hai người ở rất gần nhau, giọng nói ở đầu dây bên kia quá lớn nên Ôn Dĩ Phàm có thể nghe rõ giọng nói trên điện thoại: “Tang Diên! Nhà cậu nổ tung rồi!”
“...” Tang Diên cau mày: “Nói tiếng người.”
“Đệch, không đúng. Là ở tầng dưới nhà cậu nổ rồi!” Giọng điệu của người bên kia điện thoại càng lúc càng trở nên kích động thậm chí còn bắt đầu gầm gừ: “Nhà cậu cháy rồi! Chết tiệt sắp cháy hết rồi!” Mau quay lại
Trong chớp mắt xung quanh trở nên yên tĩnh.
Ôn Dĩ Phàm lập tức ngẩng đầu nhìn điện thoại di động của anh.
“...”
Dường nhe chê ồn, Tang Diên đưa điện thoại ra xa, đợi sau khi bên kia gào rú xong thì mới đưa sát lại bên tai, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, bình tĩnh nói: “À, vậy cậu gọi 119 giúp tôi đi!”
Anh nói xong vội cúp điện thoại.
Anh nhìn Ôn Dĩ Phàm phảng phất như không có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi.”
Ôn Dĩ Phàm: “Nhà anh cháy, anh không về nhà sao?”
Tang Diên hỏi ngược lại: “Tôi là lính cứu hỏa à?”
“...”
Qua vài giây.
Ôn Dĩ Phàm hỏi: “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu nhà anh ở đâu không?”
Tang Diên liếc cô: “Làm gì.”
Ôn Dĩ Phàm móc điện thoại di động từ trong túi ra, thành thật nói: “Tôi muốn chạy tới đưa tin.”
“...”