Giờ này khắc này, ở bên trong phòng ngủ lớn, Ôn Dĩ Phàm đang nhìn chằm chằm vào những con số trong màn hình điện thoại rồi rơi vào im lặng. Cô thấy ví dụ như đảo lộn số thứ tự của mấy con số lại thành “250” thì tình hình sẽ tốt hơn bây giờ nhiều. Nhưng cô cũng không chột dạ, cô điềm tĩnh gõ một câu: “Đây là tiền thừa anh gửi cho tôi, tôi chuyển lại cho anh.”
... Gửi không thành công.
Hai người họ không kết bạn trên Zhifubao.
Màn hình hiện chữ: “Trở thành bạn bè để trò chuyện với nhau, gửi thông tin để kết bạn.”
Lúc này Tang Diên cũng gửi tin nhắn Wechat cho cô.
[?]
“...”
Quả nhiên là một dấu chấm hỏi.
Ôn Dĩ Phàm nhìn con số “520” kia để đoán phản ứng của anh. Nhất định không hề tệ chút nào.
Ôn Dĩ Phàm còn chưa kịp trả lời thì Tang Diên lại nhắn thêm một câu: [Cô có chuyện gì không?]
Con số này đúng là làm người khác nghĩ lung tung, nhưng đây cũng đâu phải là số do Ôn Dĩ Phàm bịa ra. Cô ngồi dậy quyết định giải thích với anh: [Đó là tiền thừa tôi trả lại cho anh.]
Ôn Dĩ Phàm liệt kê hết mọi giá cả ra: [Tiền phòng hai mươi bảy triệu, tiền cọc bảy triệu rưỡi, tiền nước điện là một triệu hai.]
Sau đó cô chụp cả hóa đơn mua máy giặt gửi cho anh: [Mua máy giặt hết ba triệu năm trăm bảy mươi nghìn.]
Ôn Dĩ Phàm: [Tôi không giỏi ghi nhớ, bởi vậy anh không cần gửi tiền thừa cho tôi trước, đợi sau này có mua thêm cái gì nữa rồi tính sau.]
Một lúc lâu sau, Tang Diên dùng voice chat trả lời: “Cô tự tính lại thử xem.”
Giọng nói của anh cứ bằng bằng, qua sự ghi âm của điện thoại, giọng nói của anh càng lạnh lùng hơn. Nhưng khi nói đến cuối cùng, anh tự nhiên hất giọng lên, mang tới cảm giác như đang khiêu khích. Khiến người nghe muốn chui qua màn hình đánh cho anh một trận.
“....”
Lúc này Ôn Dĩ Phàm có hơi sững ờ. Câu này của anh có ý gì vậy chứ? Nói cô tính sai rồi hay sao? Nhìn lại dãy số dài ngoằn mình gửi qua, Ôn Dĩ Phàm cũng thấy không chắc nữa. Có lẽ không phải vậy đâu nhỉ?
Cô không trả lời lại ngay lập tức, mà mở máy tính ra tính lại thêm một lần, con số tính ra là “505”.
“...”
Chuyện này với Ôn Dĩ Phàm mà nói như tuyết rơi ngày hè vậy. Cô không muốn đối diện sự thật, lúc này chỉ có con số chính xác mới có thể chứng minh sự trong sạch của cô. Cô lấy máy tính ra không bỏ cuộc tính lại thêm một lần. Nhưng vẫn không có thay đổi gì.
Ôn Dĩ Phàm sững sờ đứng im tại chỗ, đầu óc cô xoay vòng vòng, cô đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào đây.
Rất nhanh sau đó Tang Diên lại gửi thêm một cái voice chat như thể thấy quen rồi vậy.
Hình như anh đang cười, như anh muốn giải vây giúp cô nhưng giọng nói lại như thể như bảo cô giấu đầu lòi đuôi: “Được rồi, tôi hiểu, cô tính sai rồi đúng không.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm chưa gặp người như Tang Diên bao giờ. Cô nghĩ mãi cũng hiểu ra rồi, đối phó với loại người như anh chỉ có thể làm bộ như nghe không hiểu ý anh nói mà thôi, cố gắng lôi cuộc nói chuyện trở về trạng thái ban đầu.
Ôn Dĩ Phàm: [Đúng rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.]
Cỡ mười phút sau, Ôn Dĩ Phàm lại gửi thêm một câu: [Vậy một trăm năm mươi nghìn tôi chuyển dư cho anh...]
Ôn Dĩ Phàm: [Anh cứ chuyển lại trên Wechat cho tôi là được.]
“...”
...
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, nhìn thấy mặt đất đầy bụi, Ôn Dĩ Phàm mở cửa phòng ra. Cô thấy đèn phòng khách đã bị tắt rồi, chỉ còn đèn hành lang là sáng. Cô bước ra ngoài ban công lấy dụng cụ dọn dẹp.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Ôn Dĩ Phàm giặt sạch cây lau nhà rồi lại đặt vào ban công.
Vừa định đi về phòng mình, cô bước ngang phòng Tang Diên. Anh cũng tình cờ mở cửa ra.
Bước chân của Ôn Dĩ Phàm ngưng bặt lại, cô liếc mắt nhìn anh.
Nửa đầu của Tang Diên hơi ướt, mái tóc đen của anh xõa tung trên trán, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ bình thường ở nhà, trông anh có tình người hơn ngày thường một chút. Anh liếc mắt nhìn cô, cũng không chủ động bắt chuyện.
Ôn Dĩ Phàm cũng không lên tiếng, cô thôi không nhìn nữa rồi đi về phòng mình, tiện tay đóng luôn cửa phòng lại.
Lúc này cũng vừa mười một giờ, Ôn Dĩ Phàm cũng không buồn ngủ lắm, cô đặt máy tính lên bàng, viết thêm một bản thảo mới thấy buồn ngủ. Nhưng vừa đổi phòng, cô thấy không quen, nằm cả buổi cũng không ngủ được.
Phòng Tang Diên ở bên cạnh cũng yên lặng.
Lúc này Ôn Dĩ Phàm mới nhận ra, lúc mới quen nhau, cô đã cảm thấy giữa hai người họ sẽ không thân thiết gì với nhau. Chắc có lẽ họ là loại bạn sau khi tốt nghiệp rồi sẽ mất liên lạc với nhau ấy, cùng lắm là khi gặp mặt gật đầu cái rồi thôi.
Bởi vì tính cách của họ rất khác biệt nhau, lại cộng thêm việc hai người họ không thích chủ động bắt chuyện với người ta. Bởi vậy lúc đầu nhập học hai người họ đi trễ rồi ngồi cùng bàn với nhau một khoảng thời gian, nhưng Tang Diên và Ôn Dĩ Phàm cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Vả lại thời gian ngồi cùng bàn của họ cũng không lâu. Sau đó vì những tin đồn nhảm của bạn học truyền tai nhau mà bọn họ đã nói chuyện với nhau.
Nguồn gốc của tin đồn rất là đơn giản. Chỉ đơn giản vì ngày đầu tiên hai người bọn họ đi trễ cùng nhau, vả lại hai người họ cũng rất đẹp. Nên hai người họ đã trở thành một đôi trong mắt người khác.
Mà tin đồn này của có nhiều version nữa.
Có người nói hai người họ là một đôi học giỏi, bạn học cấp hai với nhau, đã ở bên nhau mấy năm rồi, hẹn cùng nhau thi vào cùng một trường cấp ba.
Cũng có người cãi lại là trước đây bọn họ chưa hề quen biết nhau, nhưng vivf đi trễ cùng nhau đồng cảnh ngộ nên đã từ từ nảy sinh tình cảm, bây giờ họ đã bắt đầu yêu nhau rồi.
Thậm chí còn có người nói, trên đường bọn họ đến trường vừa gặp đã yêu nhau, thậm chí còn không muốn bỏ đi mối lương duyên này, nên đã đi tìm một nơi để bộc lộ tình cảm, sau khi xác nhận mối quan hệ rồi thì bọn họ mới nắm tay tới điểm danh.
Lúc đầu Ôn Dĩ Phàm cũng không biết tin đồn nhảm này.
Lúc đầu xếp lớp theo thành tích, cô không được chung lớp với Chung Tư Kiều và Hướng Lãng. Mà mấy tin đồn nhảm này chỉ đồn trong lớp mười bảy này của bọn họ mà thôi. Trong lớp, Ôn Dĩ Phàm không có bạn thân gì, nên không có người nào lấy chuyện này tám với cô.
Nhờ Tô Khiết An Ôn Dĩ Phàm mới bắt đầu biết đến mấy tin đồn này, vì ngày nào Tô Khiết An cũng kè kè nói chuyện vào tai của Tang Diên hết.
Còn nhớ hình như là vào lúc ra chơi nào đó, tập thể dục giữa giờ xong quay về lớp. Ôn Dĩ Phàm đi đến chỗ lấu nước ở hành lang để lấy nước, cô đang xếp hàng đột nhiên nghe thấy giọng của Tô Khiết An truyền đến từ phía trước.
Tô Khiết An có rất nhiều bạn bè trong lớp, anh ta vừa thích nói chuyện vừa dễ làm quen, mới vào lớp có mây ngày mà đã gây dựng được quan hệ với phân nửa người trong lớp rồi. Lúc này anh ta cười như điên, vừa nói vừa thọc tay vào ngực người đứng sau.
“Hôm nay lại có tin mới rồi người nổi tiếng à, cậu có muốn nghe thử hay không?”
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu theo quán tính.
Cô thấy người đứng trước mặt mình là Tang Diên, bóng lưng anh vừa cao vừa gầy, ý chán ngán trong lời nói thể hiện rõ vô cùng.
“Cậu được lắm rồi đó nha.”
“Cái gì chứ, đừng có giả vờ với tôi.” “Tô Khiết An nói: “Bạn học biết nhảy đó đẹp lắm đó chứ, bị đồn với người ta như vậy, trong lòng cậu đang mừng thầm đến không. Ngày đầu tiên cậu ấy ngồi sau lưng tôi, tôi còn ngại nói chuyện với cậu ấy nữa đó.”
Tang Diên: “Cậu có bệnh hả.”
Tô Khiết An: “Cậu nói tôi nghe phải không! Không lẽ cậu không lén lút...”
Còn chưa nói xong thì Tô Khiết An đã ngẩng mặt, đột nhiên nhận ra người đang đứng sau lưng Tang Diên là Ôn Dĩ Phàm. Có lẽ anh ta bị tắt tiếng, một lúc lâu sau mới lấy tay vui vẻ chào hỏi Ôn Dĩ Phàm: “Này...”
Tang Diên cũng nhìn sang.
Ôn Dĩ Phàm chỉ gật đầu cười như chẳng nghe thấy gì cả, rồi lại cúi đầu xem từ điển.
Mấy giây sau, Tang Diên lại chủ động nói với cô: “Em gái lớp dưới.”
Ôn Dĩ Phàm lại ngẩng đầu lên.
“Cậu không nghe nói gì hay sao.” Tang Diên hơi cong môi: “Hay là giả bộ hư không nghe thấy?”
Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Mình không biết hai cậu đang nói gì cả.”
Tang Diên cúi mặt, giọng lười biếng nói: “Họ nói tôi với cậu đang quen nhau đó.”
“...” Ôn Dĩ Phàm ngẩng người: “Mình với cậu hả?”
“Ừm.”
“Mình không biết nữa, không có ai nói với mình.” Ôn Dĩ Phàm không để ý mấy chuyện này: “Cậu cũng đừng để ý quá, có lẽ bọn họ nói chẳng được bao lâu đâu.”
Suy cho cùng thì hai người bọn họ cũng ít qua lại với nhau.
Nói chung cũng phải có manh mối thì tin đồn này mới đồn xa được. Nếu như không có thì sẽ tự động tan biến.
Tang Diên nhướng mày tiện miệng nói: “Được vậy thì hay.”
Lúc đó hai người họ chỉ là những người bạn rất bình thường, không quen nhau lắm, nói chuyện cũng chẳng được mấy câu.
Cho nên bây giờ Ôn Dĩ Phàm có thể khẳng định là Tang Diên nhất định không thích cô, ngoài việc cô không tự mình đa tình như thế thì còn một việc nữa, vì những cảm xúc mà Tang Diên thể hiện ra bên ngoài bây giờ chẳng khác gì lúc họ mới gặp nhau.
Nhưng trên thực tế, thái độ anh dành cho người mình thích và không thích rất khác biệt nhau.
Tang Diên rất kiêu ngạo, tận trong xương tủy vẫn thế. Anh thích một người, dù có thích đơn phương đi nữa cũng không ngại để cả thế giới biết.
...
Ngày hôm sau, gần mười giờ sáng Ôn Dĩ Phàm mới thức giấc. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì Ôn Dĩ Phàm kéo cái áo khoác trên giá treo đồ rồi bước ra khỏi phòng. Vừa tới phòng khách cô liền nhìn thấy Tang Diên đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, anh từ từ ngước đôi mắt lười biếng lên rồi mặc kệ cô. Vốn dĩ Ôn Dĩ Phàm còn định chào hỏi lịch sự, nhưng lại nghĩ đến câu anh từng nói trước đây: “Đừng có lại gần quá”, nên cô cũng thôi đi vậy.
Cô lấy một túi cà phê hòa tan từ trong tủ ti vi ra, sau khi đun nước sôi thì cô cũng ngồi xuống ghế sô pha. Ôn Dĩ Phàm xe bọc ni lông đổ bột cà phê vào trong cốc.
Chính vào lúc này, Ôn Dĩ Phàm cúi đầu bật điện thoại lên. Phát hiện Chung Tư Kiều đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
Chung Tư Kiều: [Chị! Em! Ơi!]
Chung Tư Kiều: [Mình đã giúp cậu! Tìm được! Bạn cùng phòng rồi!]
Ôn Dĩ Phàm chớp chớp mắt rồi trả lời: [Mình quyên nói với cậu.”
Ôn Dĩ Phàm: [Mình đã tìm được bạn cùng phòng rồi.”
Vừa lúc cô đang định nói rõ ràng ra thì nước sôi rồi. Ôn Dĩ Phàm chỉ đành mở loa ngoài điện thoại rồi cầm ấm nước đổ nước vào ly. Vừa bỏ ấm nước xuống thì Chung Tư Kiều cùng gọi điện thoại sang cho cô.
Ôn Dĩ Phàm nhấc áy, lấy thìa khuấy cà phê.
Chung Tư Kiều: “Cậu tìm được bạn ở chung rồi hả? Ai vậy?”
Nghe vậy thì Chung Tư Kiều nhìn sang Tang Diên một cái theo quán tính rồi quyết định bỏ qua chủ đề này, sau đó cô lại nhắc đến: “Đúng rồi, vừa tìm được đó, nhưng cũng ở không lâu, ba tháng là dọn đi rồi.”
Ôn Dĩ Phàm: “Mình quên nói với cậu một tiếng, cậu giúp mình xin lỗi bạn cậu nha?”
“Bạn mình cái gì chứ! Được rồi mình không giấu nổi nữa rồi!” Chung Tư Kiều bật cười thành tiếng, sau đó cô ta nói với người bên cạnh: “Được rồi Hướng Lãng, đừng có ngồi nghe không vậy chứ, nhịn hoài không khó chịu sao?”
Ôn Dĩ Phàm bất ngờ: “Hướng Lãng đang ở cạnh cậu sao?”
Nghe vậy thì Tang Diên mới hơi phản ứng, anh khẽ nghiêng đầu sang.
Giây tiếp theo, có một giọng đàn ông vui vẻ từ đầu dây bên kia truyền đến, giọng nói anh ta rất vui.
“Đúng vậy, mình nè.”
“Về lúc nào vậy?” Ôn Dĩ Phàm mỉm cười: “Sao không nói tiếng nào, mình cũng không nghe Kiều Kiều nói luôn.”
“Mình không nói hồi nào?” Chung Tư Kiều lập tức hét lên giải thích: “Lúc trước không phải mình nói với cậu rồi hay sao, tháng sao thằng này về nước mà? Là tự cậu quên thì có.”
Nói ra thì cũng lâu rồi Ôn Dĩ Phàm và Hướng Lãng chưa gặp nhau.
Sau khi cô chuyển đến Bắc Du rồi thì không về Nam Vu nữa. Còn Hướng Lãng sau khi tốt nghiệp cấp ba thì liền đi du học, tới nay cũng mấy năm rồi, lúc đó cũng cơ giữ liên lạc với nhau từ từ rồi cũng ít liên lạc. Tình hình của anh ta đều do Chung Tư Kiều kể cho Ôn Dĩ Phàm ngnhe.
“Hôm nay không phải thứ hai sao? Cậu không đi làm hả Kiều Kiều?” Ôn Dĩ Phàm hỏi: “Sao hai cậu lại ở cạnh nhau vậy?”
“Công ty mình bắt đầu nghỉ Tết rồi.” Chung Tư Kiều giải thích: “Hai tụi mình mới gặp nhau, không phải sáng sớm mình nhắn tin cho cậu rồi hay sao, muốn tìm cậu đi chơi chung. Ai ngờ giờ này cậu mới trả lời.”
Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh trả lời: “Mình mới ngủ dậy.”
Hướng Lãng vui vẻ nói: “Mình cũng đoán được.”
“Vậy được rồi, cậu mau đi ăn sáng đi, tí nữa còn đi làm nữa nhỉ?” Chung Tư Kiều nói: “Mình biết hôm nay cậu không rảnh, vậy chúng ta hẹn một ngày đi? Lúc nào cậu rảnh, chúng ta đi gặp mặt nhau nè.”
“Hai ngày nữa đi.” Ôn Dĩ Phàm ngẫm nghĩ một hồi: “Thứ tư mình không đi làm.”
Chung Tư Kiều lại hỏi: “Năm mới cậu được nghỉ mấy ngày?”
Ôn Dĩ Phàm: “Ba ngày.”
“Trời ơi, haizzz, á á á Dĩ Phàm của chúng ta đáng thương quá.” Chung Tư Kiều nói: “Được rồi mình không làm phiền cậu nữa, vậy hai ngày nữa gặp. Cậu nhớ mang theo vòng tay cho mình nhé.”
Hướng Lãng bổ sung thêm một câu: “Đừng để bọn này leo cây nha.”
Ôn Dĩ Phàm cười nhạt: “Dĩ nhiên là không rồi.”
Tắt điện thoại, Ôn Dĩ Phàm cúi đầu uống một ngụm cà phê, lúc cô ngước mặt lên lại đột nhiên bắt gặp ánh nhìn của Tang Diên. Cô còn tưởng là trùng hợp, cô thôi không nhìn nữa, nhưng lại liếc thấy hình như anh đang nhìn cô.
Lúc Ôn Dĩ Phàm định hỏi anh xem có chuyện gì thì Tang Diên lại nhắc đến nội dung cuộc điện thoại khi nãy của cô.
“Thứ tư này cô nghỉ rồi sao?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Ừm.”
Tang Diên đặt điện thoại xuống: “Tính ra ngoài chơi hả?”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu rồi nói theo bản năng: “Hướng Lãng về nước rồi, đi gặp mặt.”
Sau khi trả lời xong, cô nhìn sang Tang Diên rồi tiện miệng nói: “Chắc hai người quen nhau hả, hình như cậu ấy có nói với tôi năm mười hai hai người là bạn cùng lớp với nhau.”
Tang Diên: “Ỏ, không có ấn tượng.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm không biết anh muốn làm gì nên cũng không tiếp tục trả lời.
Mấy giây sau Tang Diên lại hỏi: “Chọn được chỗ chưa?”
Ôn Dĩ Phàm: “Chưa.”
“Hay cứ đến chỗ quán bar của tôi đi?” Tang Diên chéo chân ngồi trên ghế sô pha rồi từ từ nói: “Bạn cùng phòng với nhau, giúp tôi làm ăn chút đi.”