Xung quanh như rơi vào thế giằng co.
Không gian yên tĩnh, nước lẩu trong nồi đã bắt đầu sủi bọt, phát ra tiếng ùng ục. Hơi nước bốc lên lượn lờ, như thêm một tầng kính mỏng, làm cho khuôn mặt của Tang Diên cũng trở nên mờ mịt mơ hồ.
“Vốn chị không định chọn chuyên ngành này.” Ôn Dĩ Phàm cụp mắt, rất tự nhiên viện một lý do: “Lúc ấy chị dự đoán không chính xác, nên không đậu được vào chuyên ngành chị muốn, bị phân đến chuyên ngành truyền thông mạng này.”
Nghe vậy, Tang Diên cũng thu lại ánh mắt, bình tĩnh uống một hớp rượu.
Tang Trĩ nhìn Tang Diên, lại nhìn sang Ôn Dĩ Phàm, cảm thấy bầu không khí có gì đó khác thường.
Ôn Dĩ Phàm ngược lại như không nhận ra điều gì, tiếp tục nói: “Bây giờ hình như là có điểm thi trước rồi mới nộp nguyện vọng, đến lúc đó em có thể tham khảo điểm tuyển của năm trước, lúc điền nguyện vọng cũng có cơ sở để chắc chắn hơn.”
“Dạ.” Tang Trĩ ngoan ngoãn nói: “Cám ơn chị Dĩ Phàm.”
Đề tài dần dần chuyển đến những chuyện khác.
Đoạn nhạc đệm nhỏ vừa nãy cứ thế bị lướt qua.
Sau khi bữa tối kết thúc.
Tang Diên coi như mình đã có công nấu ăn nên sau khi ăn xong đã vắt chân lên cổ mà rời đi, ngồi trên ghế sofa chơi game như một đại thiếu gia.
Tang Trĩ theo thói quen cũng định đi đến phòng khách, nhưng thấy Ôn Dĩ Phàm đứng dậy bắt đầu dọn dẹp, bước chân cô chợt dừng lại, quay lại cùng dọn dẹp với Ôn Dĩ Phàm.
Ôn Dĩ Phàm nhìn cô, cười nói: “Em đi học bài đi, mình chị dọn là được rồi.”
“Không sao.” Tang Trĩ cong môi: “Cũng không mất nhiều thời gian mà.”
“Vậy em giúp chị cất những đĩa kia đi.”
“Dạ.”
Qua nửa phút.
“Chị Dĩ Phàm.” Vì tò mò, Tang Trĩ hạ giọng khe khẽ nói: “Em có thể hỏi chị một chuyện không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Nếu chị không muốn trả lời, cứ xem như không nghe thấy em nói gì là được.” Tang Trĩ hơi xấu hổ, nhưng lại rất muốn biết, dù sao thì những chuyện này cũng không thể nghe được từ miệng của Tang Diên: “Trước kia chị và anh hai em yêu nhau sao?”
“...” Ôn Dĩ Phàm nói: “Không có.”
Nghe được câu trả lời phủ định, Tang Trĩ cũng không ngạc nhiên: “Bởi vì ba mẹ em nói với em là anh hai hồi cấp ba có yêu sớm, hôm nay nhắc đến chuyện 'Lạc đường' kia, cho nên em mới tưởng là chị.”
“...”
“Vậy là anh hai không theo đuổi được chị.” Tang Trĩ tự hỏi, rồi suy đoán: “Sau đó thì đổi một người...”
Không đợi cô nói xong, Tang Diên đột ngột đứng lên: “Quỷ nhỏ.”
Tang Trĩ quay đầu lại: “Có chuyện gì?”
“Đi.” Tang Diên lấy áo khoác đặt trên sofa, nhàn nhạt nói: “Đưa em về.”
Tang Trĩ vẫn chưa tám chuyện xong, điệu bộ lúng ta lúng túng: “Em ở đây thêm một lát không được sao?”
“Em không phải về sớm giải đề sao?” Tang Diên mặc áo khoác lên, bởi vì uống rượu, anh chỉ lấy chìa khóa nhà, châm chọc: “Hóa ra là khoác lác thôi?”
“...” Tang Trĩ không thể làm gì khác hơn là nói với Ôn Dĩ Phàm: “Chị Dĩ Phàm, vậy lần sau nói tiếp nhé, em về đây.”
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu: “Được, đi đường cẩn thận nhé.”
....
Ra khỏi tiểu khu, Tang Diên chặn một chiếc taxi.
Tang Trĩ lên xe trước, thắt dây an toàn, nói liến thoắng: “Anh hai, sao em thấy thái độ của anh với chị Dĩ Phàm không tốt lắm. Không phải chị ấy rất tốt sao? Nói chuyện cũng nhẹ nhàng.”
Tang Trĩ đã gặp phần lớn bạn bè của Tang Diên, nhưng cơ bản tất cả đều là nam.
Cả nhóm tụ lại toàn là nói nhảm, vừa ấu trĩ lại ồn ào. Thái độ của Tang Diên đối với những người bạn kia cũng không tốt lắm. Anh ăn nói vừa độc mồm vừa kiêu ngạo, luôn coi trời bằng vung, làm cho nhiều người hận đến nỗi muốn lôi anh ra sống mái một trận.
Nhưng cách anh đối xử với Ôn Dĩ Phàm lại không giống như vậy.
Như lạnh nhạt không muốn nhìn đến, ngay cả lúc nói chuyện cũng lạnh như băng.
Nhưng dù sao Tang Trĩ cũng chưa thấy anh ở bên cạnh một người khác phái nào.
Nên cũng không biết thái độ như vậy có được xem là bình thường hay không.
“Đây là thủ đoạn tán gái của anh sao?” Tang Trĩ chăm chú nhìn mặt anh, nhỏ giọng thầm thì: “Nhưng hai người giá trị nhan sắc quá khác biệt, không cùng một giai cấp đâu.”
Tang Diên liếc cô một cái.
Tang Trĩ rất chân thành góp ý cho anh: “Hơn nữa anh hai ơi, thái độ của anh như vậy, con gái không thích đâu.”
“...”
“Con gái ai cũng thích ôn nhu,“ Tang Trĩ tự hỏi, rồi giơ từng ngón tay lên đếm: “Tính tình tốt, chu đáo, sẽ không lạnh lùng mặc kệ người khác. Hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm cũng không sao...”
Nghĩ đến việc Tang Diên nghỉ việc lâu như vậy mà vẫn chưa đi tìm việc khác, Tang Trĩ muốn mượn dịp này nhắc nhở anh một chút: “Chỉ cần có ý chí cố gắng vươn lên, không phải cả ngày ở nhà vô công rồi nghề.”
Tang Diên rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng thiếu kiên nhẫn: “Hình mẫu lý tưởng của em là Đoàn Gia Hứa à?”
“...”
Tang Trĩ lập tức im thin thít.
Yên tĩnh cả đoạn đường về đến cổng tiểu khu.
Tang Trĩ xuống xe, quay đầu thì thấy Tang Diên vẫn còn ở trên xe. Cô sửng sốt một chút, nghi ngờ: “Sao anh còn không xuống?”
Tang Diên: “Em đi lên đi.”
Tang Trĩ kịp phản ứng, không thể tin nổi: “Tối nay anh vẫn không về nhà ngủ?”
Tang Diên: “Ừ.”
“Anh không sợ ba mẹ chặt chân anh sao?” Tang Trĩ không ngờ lá gan anh lại lớn như vậy: “Vậy tự anh gọi điện thoại báo cho ba mẹ đi, nếu không lát nữa ba mẹ về lại hỏi em.”
Tang Diên chỉ qua loa lấy lệ nói: “Nhóc tùy tiện nói giúp anh mày mấy câu đi!”
“...”
“Đi.”
....
Dọn dẹp bàn ăn xong, Ôn Dĩ Phàm trở về phòng.
Ôn Dĩ Phàm không đi tắm ngay, cô ngồi vào trước bàn đọc sách, lướt xem điện thoại. Phát hiện Triệu Viện Đông lại gửi vài tin nhắn WeChat cho cô. Nội dung cũng giống như những tin nhắn trước đó, đều là dặn dò Ôn Dĩ Phàm Tết âm lịch tăng ca phải chú ý thân thể, lúc nào nghỉ thì ghé về thăm mẹ.
Cô trả lời: “Dạ”
Sau khi tin nhắn gửi đi thành công, Ôn Dĩ Phàm lại mở một tập phim mới ra xem.
Bỗng nhiên cô thất thần.
Nhớ lại lời Tang Trĩ vừa nói.
“Bởi vì ba mẹ nói với em là hồi cấp ba anh hai yêu sớm.”
Nếu như không sai.
Đối tượng chắc là cô.
Thời điểm cấp ba, thầy cho là hai người bọn họ yêu sớm, lúc ấy còn gọi hai người lên nói chuyện, sau đó thì báo với phụ huynh. Cô nhớ chuyện này còn xảy ra hai lần, một lần năm lớp mười và một lần năm lớp mười một.
Suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Cô nhận điện thoại, nghe được từ đầu kia truyền đến giọng của Chung Tư Kiều: “Ngày mai cậu có đi làm không?”
Ôn Dĩ Phàm “có” một tiếng.
Chung Tư Kiều: “Ai, hai đứa mình mấy hôm nay còn chưa gặp đó.”
Ôn Dĩ Phàm cười: “Cũng không phải là không còn cơ hội.”
“Sao bọn mình lại ở xa nhau vậy chứ...” Chung Tư Kiều tiếp tục rên rỉ than thở: “Mình đi nhà họ hàng mấy ngày nay, vừa mệt lại không thể nói chuyện được. Không phải hỏi mình có đối tượng chưa, thì lại muốn giới thiệu mai mối cho mình, nghe mệt chết đi được.”
“Cậu và nam thần của cậu thế nào rồi?”
“Thì cứ lập lờ như vậy thôi, anh ấy vẫn chẳng nói gì.” Chung Tư Kiều buồn bã: “Hay anh ấy chỉ xem mình là lốp dự phòng thôi? Chắc đợi tìm được đối tượng vừa ý rồi thì sẽ thông báo với mình.”
“Nếu cậu thật sự thích, thì cậu chủ động cũng được mà. Nhưng cậu có hiểu rõ anh ấy...” Còn chưa nói xong, Ôn Dĩ Phàm bỗng nghe được từ sảnh truyền đến tiếng cửa mở ra, tiếng đóng cửa rồi cuối cùng là tiếng khóa cửa.
“Sao thế?”
“Không có chuyện gì, mình nghe thấy tiếng động trong phòng khách thôi.” Ôn Dĩ Phàm không nghĩ tối nay anh sẽ còn quay lại, thuận miệng nói: “Chắc là Tang Diên về.”
Chung Tư Kiều kinh ngạc: “Mùng ba tết mà anh ta không ở nhà sao?”
Không đợi cô trả lời, Chung Tư Kiều lại nói tiếp: “Dù sao nghe chuyện hai người thuê chung, mình vẫn cảm thấy hơi kỳ kỳ. Không phải trước kia anh ấy thích cậu sao? Hai người thật sự không phát sinh chuyện gì à?”
Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Mặt còn chưa thấy được mấy lần, nói gì đến phát sinh chuyện gì!”
“Được rồi.” Chung Tư Kiều nói: “Dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi.”
Vì tối nay có nói đến chuyện trường đại học, Ôn Dĩ Phàm nhắc đến một chuyện: “Kiều Kiều, Hướng Lãng vốn định nộp đại học Nghi Hà sao? Sao mình chẳng có ấn tượng gì chuyện này vậy.”
“Có, lúc khai giảng năm lớp mười có nói đến mấy lần.” Chung Tư Kiều kịp phản ứng: “Cậu muốn nói đến chuyện 'Lời thật lòng' của cậu ấy à? Lúc cậu ấy nói vậy mình cũng muốn mắng cậu ấy một trận, nhưng phải cố nhịn xuống đấy.”
“...”
“Cậu ấy chính là thích gây chuyện, lời kia là cố ý nói cho Tang Diên nghe. Hai người bọn họ lúc học chung lớp mười hai không hợp nhau.” Chung Tư Kiều cười lên: “Mình còn quên chưa kể cho cậu nghe, hôm đó đưa cậu về xong, tên ngốc ấy vô tình nói lỡ miệng. Nói là cậu ấy quen làm như vậy rồi, cũng quên mất đã trải qua bao nhiêu năm. Còn nói thấy Tang Diên bây giờ lạnh như băng, chọc không còn vui nữa, trước kia cậu ấy mà nói vậy có thể kích cho Tang Diên tức điên.”
“...”
Hai người lại trò chuyện một lúc nữa.
Bấm tắt điện thoại, Ôn Dĩ Phàm đứng dậy.
Lúc chuẩn bị đi tắm, cô lại cầm điện thoại lên. Cô nhấp môi, mở khung trò chuyện với Tang Diên trên WeChat, chậm rãi gõ: [Lúc trước Hướng Lãng nói cùng học đại học Nghi Hà với tôi... ]
Gõ đến đây, cô chăm chú nhìn màn hình, rồi dừng lại.
Chuyện cũng đã qua lâu rồi.
Ôn Dĩ Phàm thở dài, xóa toàn bộ dòng chữ vừa gõ đi.
Vẫn là thôi đi.
Chuyện này đã qua lâu rồi, tự nhiên nhắc lại cũng hơi đường đột.
Hơn nữa, chính cô lúc ấy cũng không thể giải quyết được mọi chuyện.
Bây giờ dù muốn giải thích, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ba ngày nghỉ lễ ngắn ngủi kết thúc.
Ôn Dĩ Phàm lại bắt đầu cuộc sống bận rộn, mỗi ngày mở mắt liền chuẩn bị ra cửa, về đến nhà rửa mặt xong liền nhắm mắt ngủ. Mối quan hệ hài hòa với Tang Diên trong mấy ngày Tết, cũng theo kỳ nghỉ lễ mà biến mất.
Sau đó lại khôi phục thái độ bình thường.
Trên cơn bản, hai người sẽ gặp mặt mỗi ngày.
Nhưng số lần nói chuyện thật ít ỏi.
Dù sao thì Ôn Dĩ Phàm thấy hai người ở chung cũng không thể gọi là không vui, có điều khoảng thời gian này cũng không giúp cải thiện mối quan hệ của họ. Cả hai thực hiện nghiêm chỉnh thỏa thuận lúc đầu là không can thiệp chuyện của nhau, chuyện của ai người nấy lo.
Trong lúc vô tình, hai tháng đã trôi qua.
Dường như chỉ trong một đêm, toàn bộ giá rét thấu xương đã bị mùa xuân đuổi đi, nhiệt độ cũng dần dần lên cao.
Đợt Tết âm lịch Ôn Dĩ Phàm không đến nhà Triệu Viện Đông.
Có lẽ vì chuyện này, từ đó về sau, số lần Triệu Viện Đông tìm cô rõ ràng nhiều lên. Mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, nói xong lời cuối cùng cũng sẽ nhắc lại: “Lúc nào con rảnh nhớ đến thăm mẹ.”
Qua một khoảng thời gian, Ôn Dĩ Phàm thấy cứ kéo dài như vậy cũng hơi phiền, quyết định đến gặp mặt. Cô nghĩ sau khi gặp, số lần Triệu Viện Đông tìm cô chắc sẽ không thường xuyên như bây giờ.
Đến tết trồng cây, Ôn Dĩ Phàm được nghỉ thêm một ngày.
Buổi chiều hôm đó, dựa theo địa chỉ Triệu Viện Đông gởi qua, Ôn Dĩ Phàm ngồi tàu điện ngầm đến.
Vừa mới đến cổng tiểu khu đã thấy bóng dáng Triệu Viện Đông.
Triệu Viện Đông mặc một bộ váy dài, khuôn mặt trang điểm rất nhạt, tóc dài đến eo, uốn thành từng lọn.
Thời gian dường như không để lại chút dấu vết trên khuôn mặt bà, so với mấy năm trước, dáng vẻ của bà như không có sự thay đổi nào, xinh đẹp đến mức khó tin, lại ở tuổi này nên càng mang thêm ý vị riêng.
Ngoại hình của Ôn Dĩ Phàm phần lớn là giống bà.
Thấy Ôn Dĩ Phàm, Triệu Viện Đông dừng ánh mắt lại, lập tức đi đến. Vẻ mặt bà kích động không thể giấu được, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, chỉ níu cánh tay cô: “A Hàng đến rồi.”
“Dạ.”
“Con đi ra ngoài mà sao ăn mặc như vậy.”
Ôn Dĩ Phàm xách giỏ trái cây mới mua trên đường, cười nói: “Con không lạnh.”
...Im lặng
Ánh mắt Triệu Viện Đông dừng trên khuôn mặt cô.
Hai người đã rất nhiều năm không gặp, đều cảm thấy lạ lẫm với nhau.
Nhìn mặt cô, hốc mắt Triệu Viện Đông dần dần đỏ lên, vô thức quay đầu sang chỗ khác: “Con nhìn mẹ cũng vậy...”
“...” Ôn Dĩ Phàm không thích phải ứng phó chuyện này, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thôi vào trong trước đi, tối nay con còn có việc, ăn cơm tối xong phải đi, con không ở lâu với mẹ được.”
“Được được được, đi về nhà với mẹ.” Triệu Viện Đông lau mắt: “Mẹ cũng sợ quấy rầy công việc của con, nếu con không rảnh thì nói mẹ sang chỗ con cũng được. Sau này con muốn ăn gì, thì gọi điện cho mẹ, mẹ ghé qua nấu cho con.”
“Con mướn chung với người khác, sợ sẽ ảnh hưởng đến người ta.”
“Vậy lúc con rảnh thì đến đây, “ Triệu Viện Đông nhìn cô từ trên xuống dưới, trong mắt mang vẻ đau lòng: “Nhìn con gầy như vậy, một chút thịt cũng không có, có phải ăn uống không tốt không?”
Ôn Dĩ Phàm: “Không phải.”
Triệu Viện Đông lại nhìn cô, thở dài nói: “A Hàng của chúng ta trưởng thành rồi, càng xinh đẹp hơn trước.”
Ôn Dĩ Phàm chỉ cười cười.
Hai người đi đến nhà Triệu Viện Đông.
Nhà Triệu Viện Đông ở bây giờ, và nhà sau khi bà tái hôn chuyển đến cùng Ôn Dĩ Phàm là hai nơi khác nhau. Nhà này bà mới chuyển đến được chừng vài năm, ở trong một khu chung cư cao cấp, cảnh quan và trang thiết bị đều rất hiện đại.
Không gian cũng rất rộng rãi.
Trong ấn tượng, chuyện này Triệu Viện Đông có nhắc qua với cô.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm không để ở trong lòng, cho nên cũng không nhớ rõ là chuyện khi nào.
Đi vào thang máy, Triệu Viện Đông đứng bên cạnh cô, trò chuyện: “Đúng rồi, con còn chưa gặp Hâm Hâm đâu.” Nói đến đây, bà nở nụ cười tươi tắn hơn: “Cũng sắp ba tuổi rồi.”
Là em trai cùng mẹ khác cha của Ôn Dĩ Phàm.
“Chú Trịnh của con vẫn đang ở chỗ làm.” Thang máy lên đến nơi, Triệu Viện Đông lấy chìa khóa từ trong túi: “Giai Giai cũng không ở nhà, từ khi con bé lên đại học cách mấy tuần mới về nhà một chuyến. Hơn nữa con bé có nói với mẹ, là trước kia nó còn nhỏ, đối xử không tốt với con, nhưng bây giờ đã hiểu chuyện rồi, nó muốn xin lỗi con.”
Ôn Dĩ Phàm không lạnh không nóng dạ một tiếng.
Triệu Viện Đông mở cửa ra, để cho Ôn Dĩ Phàm đi vào trước: “Ngồi trước đi.”
Vừa nói, bà đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, A Hàng. Bác gái của con cũng ở đây. Mấy hôm trước, bà ấy nghe mẹ nói con về Nam Vu, hôm nay cũng đặc biệt từ Bắc Du đến, nói muốn gặp mặt con.... “
Nghe bà nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm ngước mắt.
Đồng thời, cô nhìn thấy bác gái Xa Nhạn Cầm mà Triệu Viện Đông đang nhắc đến từ trong phòng đi ra.
“Ơ, Sương Hàng đến rồi.” Xa Nhạn Cầm là bác gái cả, cùng tuổi với Triệu Viện Đông, nhưng nhìn qua hai người như cách nhau cả chục tuổi, giọng nói cũng to khỏe: “Mau đến mau đến, cho bác gái nhìn một chút.”
“...”
“Cũng bao nhiêu năm không gặp rồi,“ Xa Nhạn Cầm vừa đi đến bên cạnh vừa cười đùa: “Đứa nhỏ này thật là không có lương tâm, đi xa học đại học rồi quên mất nhà ở đâu, cũng không chịu về thăm bác gái một lần.”
Ôn Dĩ Phàm biểu tình cứng đờ, chỉ quay đầu yên lặng nhìn về phía Triệu Viện Đông.
Triệu Viện Đông không chú ý đến, chỉ hỏi: “Hâm Hâm đâu?”
“Ngủ rồi, ầm ĩ cả một buổi chiều, lúc này cũng mệt rồi.” Nói xong, Xa Nhạn Cầm lại quay sang Ôn Dĩ Phàm: “Sương Hàng đúng là càng lớn càng xinh đẹp.”
Triệu Viện Đông cười nói: “Đúng vậy, làm cho người khác không rời mắt được.”
Xa Nhạn Cầm: “Chắc là còn đẹp hơn em lúc trẻ đó.”
“Đó là đương nhiên.” Triệu Viện Đông bật cười, rồi sau đó kéo tay Ôn Dĩ Phàm, dắt cô ngồi xuống: “Chúng ta ngồi trước đã, A Hàng ngồi với mẹ nói chuyện một chút.”
“...”
Xa Nhạn Cầm ngồi ở một chiếc ghế sofa khác, thuận miệng hỏi: “Bây giờ Sương Hàng đang làm công việc gì?”
Ôn Dĩ Phàm không tiếp lời.
Ngược lại Triệu Viện Đông chủ động giúp cô trả lời: “Giống như lúc ở Nghi Hà, làm phóng viên truyền thông.”
Xa Nhạn Cầm cau mày: “Công việc đó sao kiếm được tiền chứ? Lại còn vất vả nữa.”
“A Hàng thích là được.” Triệu Viện Đông nói: “Dù sao chỉ cần đủ tiền sinh hoạt là được rồi, cũng không cần quá nhiều.”
“ Cũng đúng.” Xa Nhạn Cầm bỗng nhiên thò tay vỗ vào cánh tay Ôn Dĩ Phàm, như đang tức giận: “Sương Hàng, con thấy bác gái mà không chào một tiếng sao, học hành nhiều như vậy mà không biết lễ phép là gì à.”
Ôn Dĩ Phàm giương mắt nhìn bà, vẫn không nói câu nào.
“Tình tình của A Hàng bây giờ trầm ổn hơn trước kia, cũng không thích nói nhiều...” Thấy tình cảnh giằng co, Triệu Viện Đông lúng túng nở nụ cười: “A Hàng, con thật là, sao không chào bác gái. Bác có ơn đối với nhà ta, trước kia còn giúp mẹ chăm sóc con mấy năm.”
Xa Nhạn Cầm lại cười ha hả: “Đúng vậy, tôi đối với Sương Hàng cũng như đối với con gái ruột.”
Ôn Dĩ Phàm chỉ cảm thấy giọng nói của hai người như máy bay ném bom, làm đầu cô như muốn nổ tung.
Cô cúi đầu, cố gắng kìm lại ý muốn đứng dậy bỏ đi ngay lập tức.
“Viện Đông.” Liếc thấy giỏ trái cây trên bàn, Xa Nhạn Cầm nói: “Không phải Sương Hàng mua trái cây đây sao? Em đi tắm đi, chị cắt trái cây cho, đừng lãng phí tâm ý của con bé.”
Triệu Viện Đông mới nhớ đến chuyện này: “Được, ăn trái cây xong em sẽ chuẩn bị làm cơm tối.”
Chờ Triệu Viện Đông vào phòng bếp, Xa Nhạn Cầm chăm chú nhìn mặt Ôn Dĩ Phàm, miệng tấm tắc: “Sương Hàng, cháu nhìn cháu xem, cũng không biết dùng ưu thế của bản thân một chút. Dáng dấp cháu xinh đẹp như vậy, tuỳ tiện tìm một người chồng tốt là được, đâu cần đi làm khổ cực như vậy.”
Ôn Dĩ Phàm chỉ xem như không nghe thấy.
“Đừng nghĩ bác gái phiền phức, bác gái cũng là vì cháu thôi, nhìn cháu mệt mỏi như vậy bác gái không chịu nổi.” Xa Nhạn Cầm nói: “Cháu nghỉ việc đi, cùng bác gái trở về Bắc Du, bác gái tiếp tục chăm sóc cháu.”
“Bác cả cháu có một người đối tác, đặc biệt có tiền, chỉ là tuổi tác so với cháu thì lớn một chút, nhưng đối xử với mọi người rất tốt.” Xa Nhạn Cầm nói: “Bác gái giới thiệu cho cháu nhé, cuộc sống của cháu như thế, phải tìm người yêu thương cháu.”
Ôn Dĩ Phàm ngước mắt lên.
Xa Nhạn Cầm lại nói: “Còn nữa, anh họ cháu năm nay sắp kết hôn rồi, phòng cưới còn chưa có. Nhà bác trước kia chăm sóc cháu lâu như vậy, cháu cũng nên giúp một chút. Dù sao cháu là con gái cũng không cần gì...”
Anh họ bà đang nói đến chính là con trai bà, Ôn Minh.
“Cháu biết một ông chủ công ty...” Ôn Dĩ Phàm cắt ngang lời bà, sắc mặt không đổi, nói chậm rãi: “Cũng rất có tiền, còn rất đúng dịp, anh ấy thích đàn ông. Có cần cháu giúp giới thiệu Ôn Minh cho anh ta không?”
“...” Xa Nhạn Cầm sửng sốt, rồi lập tức nổi giận: “Mày nói gì vậy!”
Nghe được tiếng ồn ào, Triệu Viện Đông lập tức từ phòng bếp đi ra: “Chuyện gì xảy ra?”
Từ lúc vào nhà, Ôn Dĩ Phàm vẫn đeo túi xách trên người chưa đặt xuống, lúc này trực tiếp đứng lên. Cô thấy bản thân đã nhẫn nhịn đến cực hạn, sửa sang lại quần áo: “Con sẽ không đến đây nữa.”
Triệu Viện Đông không nghe rõ: “Cái gì?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn thẳng vào mắt bà, nhắc lại rõ ràng: “Đây là lần cuối con đến đây.”
“...”
“Lúc đầu con vốn không muốn giữ liên lạc với bất kỳ ai. Nhưng ba đã nói với con, sau khi ba đi, con phải chăm sóc mẹ thật tốt.” Lần này Ôn Dĩ Phàm ngay cả nụ cười cũng lộ không ra ngoài, nói rất chậm: “Lời trăn trối của ba, con không thể nào không nghe theo.”
“...”
“Vậy nên mẹ cứ xem như con đã chết cùng ông ấy rồi đi.”
...
Khi Ôn Dĩ Phàm về đến nhà, trời đã hoàn toàn tối đen.
Cô đổi dép, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Tang Diên nằm ở ghế sofa chơi điện thoại như thường lệ. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc phủ lòa xòa trên trán, tư thế ngồi lười biếng, trông cực kỳ thoải mái.
“Cháu biết một ông chủ công ty...” Ôn Dĩ Phàm cắt ngang lời bà, sắc mặt không đổi, nói chậm rãi: “Cũng rất có tiền, còn rất đúng dịp, anh ấy thích đàn ông. Có cần cháu giúp giới thiệu Ôn Minh cho anh ta không?”
“...” Xa Nhạn Cầm sửng sốt, rồi lập tức nổi giận: “Mày nói gì vậy!”
Nghe được tiếng ồn ào, Triệu Viện Đông lập tức từ phòng bếp đi ra: “Chuyện gì xảy ra?”
Từ lúc vào nhà, Ôn Dĩ Phàm vẫn đeo túi xách trên người chưa đặt xuống, lúc này trực tiếp đứng lên. Cô thấy bản thân đã nhẫn nhịn đến cực hạn, sửa sang lại quần áo: “Con sẽ không đến đây nữa.”
Triệu Viện Đông không nghe rõ: “Cái gì?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn thẳng vào mắt bà, nhắc lại rõ ràng: “Đây là lần cuối con đến đây.”
“...”
“Lúc đầu con vốn không muốn giữ liên lạc với bất kỳ ai. Nhưng ba đã nói với con, sau khi ba đi, con phải chăm sóc mẹ thật tốt.” Lần này Ôn Dĩ Phàm ngay cả nụ cười cũng lộ không ra ngoài, nói rất chậm: “Lời trăn trối của ba, con không thể nào không nghe theo.”
“...”
“Vậy nên mẹ cứ xem như con đã chết cùng ông ấy rồi đi.”
...
Khi Ôn Dĩ Phàm về đến nhà, trời đã hoàn toàn tối đen.
Cô đổi dép, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Tang Diên nằm ở ghế sofa chơi điện thoại như thường lệ. Anh mặc một bộ quần áo ở nhà, tóc phủ lòa xòa trên trán, tư thế ngồi lười biếng, trông cực kỳ thoải mái.
Cùng hình ảnh cậu thiếu niên ngồi ở sau lưng cô, thỉnh thoảng dùng chân đá vào ghế cô để tìm cảm giác tồn tại, như hòa vào làm một.
TV ở phòng khách đang mở, chiếu một bộ phim nào đó, lúc này đang phát ra tiếng cười nói ồn ào.
Ôn Dĩ Phàm dừng tại chỗ, mơ hồ gọi anh: “Tang Diên.”
Hai người ở nhà gần như không có bất kỳ trao đổi gì.
Có lẽ là bất ngờ, Tang Diên giương mắt, buông điện thoại xuống: “Có chuyện gì?”
“...” Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần, nuốt lại lời định nói, chỉ cười cười: “Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút, trước chín giờ anh có thể mở nhỏ TV một chút được không?”
Tang Diên chăm chú nhìn cô, lúc này rất dễ nói chuyện: “Được.”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu
“Cám ơn.”
Cô trở về phòng, tắm thật nhanh.
Từ phòng tắm đi ra, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy mệt mỏi đến kiệt sức, tựa như chỉ cần nhắm mắt sẽ ngủ ngay lập tức. Nhưng trong đầu cô lại không thể khống chế được vô số hình ảnh hiện ra, như muốn xé rách tinh thần cô.
Cuối cùng, cô chìm vào giấc ngủ trong những hình ảnh hỗn độn đó.
...
Bên kia.
Thấy Ôn Dĩ Phàm trở về phòng, Tang Diên tắt TV đi. Cảm thấy cô có gì đó không ổn, anh tiếp tục chơi game một lúc, nhưng lại không có tâm trạng, rất nhanh lại thoát ra.
Tang Diên mở khung trò chuyện cùng Ôn Dĩ Phàm:[Cô xảy ra chuyện gì sao?]
Chăm chú nhìn một lúc, Tang Diên cũng không do dự lâu, bấm nút gửi đi. Sau đó, anh lại thờ ơ mở game ra, kết thúc một ván game đầu kia vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Ngủ nhanh như vậy sao?
Thấy thời gian không còn sớm, Tang Diên bỏ điện thoại qua một bên, đứng dậy trở về phòng. Anh lấy quần áo sach rồi đi đến phòng tắm, khi đi ngang qua phòng ngủ chính, ánh mắt anh ngừng một chút, rồi lại trở về phòng khách cầm điện thoại theo.
Lúc này mới vào phòng tắm.
Tang Diên điều chỉnh âm thanh điện thoại lớn hơn, cởi quần áo bắt đầu tắm.
Khi anh tắm xong, lại mở điện thoại xem thử, đầu kia vẫn không trả lời.
Tang Diên khẽ mím môi, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm. Anh cất điện thoại vào túi, dùng khăn lông lau tóc rồi đi về hướng phòng bếp, định lấy bình nước lạnh uống.
Anh mới vừa đi đến phòng ăn.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa.
Tang Diên quay đầu lại.
Nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm đi ra khỏi phòng, động tác hơi chậm chạp, khuôn mặt ngơ ngác.
Anh cúi đầu, vắt khăn lông ngang cổ: “Cô làm gì vậy?”
Ôn Dĩ Phàm không nói gì, bước về phía anh.
Dừng lại ở trước mặt anh.
“Tôi vừa tắm xong cô liền đi ra, không cần phải thể hiện rõ như vậy chứ!” Tang Diên rũ mắt nhìn cô, giọng điệu châm chọc: “Muốn nhìn người đẹp trai ra...”
Lời còn chưa nói xong, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên vươn tay ôm lấy anh.
“...” Thân thể Tang Diên cứng đờ.