Cô vừa nói xong, Tang Diên giật nảy mình, động tác đang chơi điện thoại cũng dừng lại.
Bầu không khí trầm lắng xuống.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên ý thức được, lời cô nói vừa rồi so với ví dụ của Chung Tư Kiều còn có vẻ trắng trợn hơn. Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen thẳm của anh, hai giây sau, cô bình tĩnh dời mắt sang chỗ khác.
Trước đây cũng đã có một chuyện tương tự, là lần đầu tiên họ gặp lại ở quán bar “Tăng ca“.
Tuy nhiên lúc đó Ôn Dĩ Phàm cho rằng Tang Diên không nhận ra cô, hơn nữa thấy cục diện cũng khó giải thích, nên cô mới dứt khoát bất chấp tất cả, ôm tâm lý sẽ không bao giờ gặp lại để thốt lên câu nói kia “Vậy thì thật tiếc.”
Nhưng lần này, hai người đều tỉnh táo hiểu rõ ngọn ngành.
Không hề che giấu.
Không biết lần ‘thử’ này của mình được tính là thành công hay là lật xe, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy đã đến điểm mốc nên dừng lại. Cô đứng lên, sắc mặt vẫn như bình thường, nói: “Vậy sau này anh chú ý hơn một chút nhé, tôi đi nghỉ trước đây.”
Đi được mấy bước.
Sau lưng vang lên tiếng của Tang Diên: “Đợi chút.”
Ôn Dĩ Phàm mím môi, điều chỉnh xong cảm xúc mới quay đầu lại.
“Nói nghe xem nào.” Tang Diên nhìn vào mắt cô, ngồi thẳng lưng lên, giọng điệu không quá đứng đắn: “Em sợ em sẽ phạm tội gì?”
“...” Ôn Dĩ Phàm kiên trì đến cùng, nói: “Tôi chỉ là nói theo anh thôi.”
Ý là.
Tôi cũng không biết anh nói dụ dỗ người khác phạm tội cụ thể là phạm tội gì.
“Ồ.” Tang Diên như hiểu ra: “Em muốn hôn...”
“...”
Hôn?
Ôn Dĩ Phàm bỗng chốc mất bình tĩnh. Cô không nghĩ đến mức độ đó, chỉ là mượn lời Tang Diên nói, xem hiện tại thái độ của anh đối với việc ôm cô một chút thì thế nào.
Cô đang định phản bác.
Lại nghe Tang Diên nói tiếp: “.... Xâm phạm tôi.”
“...”
A.
Không phải là hôn, là xâm phạm.
Em muốn xâm phạm tôi.
Ôn Dĩ Phàm: “...”
Đây giống như bỗng nhiên trên trời rơi xuống một cái nồi to úp vào đầu cô.
Ôn Dĩ Phàm bối rối, trong đầu điên cuồng tìm cách ứng phó lấy lệ, để anh biết, cô nói ‘phạm tội’ ở đây, cũng không đến mức độ nghiêm trọng như vậy.
Không đợi cô kịp chọn lời.
Ngay lúc đó.
Tang Diên ném điện thoại sang một bên, lại dựa vào ghế sofa. Anh ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn cô chăm chú. Mái tóc đen rơi tán loạn trên trán, trong mắt anh ánh lên ánh sáng phản chiếu từ phòng khách. Dáng vẻ anh vừa như khiêu khích, lại vừa như trắng trợn câu dẫn.
“Dám thì đến đây.”
....
Trở về phòng.
Đóng cửa lại, Ôn Dĩ Phàm tựa vào cánh cửa, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Cô hồi phục lại nhịp thở, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm giác bên tai vẫn còn nghe tiếng tim đập thình thịch.
Nửa ngày sau.
Ôn Dĩ Phàm tắt vòi nước, lấy khăn giấy lau mặt. Cô chăm chú nhìn hình ảnh mình trong gương, mơ màng như đi vào cõi thần tiên. Bốn chữ kia của Tang Diên như keo dán dính vào đầu cô, xua đuổi thế nào cũng không đi.
“Dám thì đến đây.”
Cô nào dám.
Cô đâu có gan hùm mật gấu như vậy!!!
Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại rửa mặt, cố gắng kéo lý trí trở về.
Ôn Dĩ Phàm nhớ rõ chính mình chỉ miễn cưỡng nói được một câu: “Tôi không có ý này.” Rồi sau đó liền quay đầu trở về phòng, bước chân không hề dừng nửa nhịp. Nhưng dù là chuyện của vỏn vẹn vài phút trước, cô đã hoàn toàn không nhớ nổi chính mình đã khống chế cảm xúc của bản thân như thế nào.
Dù trông vẫn trấn tĩnh như thường.
Nhưng thật ra là chạy trốn mất dạng.
Ôn Dĩ Phàm thở dài một tiếng, cũng không biết hành động vừa rồi của mình có được xem là nhất thời xúc động hay không.
Từ lúc chia tay với Chung Tư Kiều, trên đường về nhà, trong đầu Ôn Dĩ Phàm chỉ có quanh quẩn chuyện xem mắt của Tang Diên. Mặc dù chuyện này thật ra chẳng có liên quan gì đến cô.
Đây cũng chỉ là chuyện của Tang Diên mà thôi.
Người nhà anh thấy anh đã đến tuổi, nên muốn giới thiệu đối tượng cho anh, cũng là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý. Cô nên giống như trước đây vậy, nghe xong rồi cho qua. Không nên đi dò hỏi, cũng không nên can thiệp quá mức.
Nhưng bởi vì chuyện tối nay, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên ý thức được, có rất nhiều rất nhiều chuyện cô không thể khống chế được.
Dù biết như vậy là không tốt, không thể như vậy, nhưng vẫn sẽ vì một ít chuyện mà phá vỡ khoảng cách an toàn kia. Dù gì thì mỗi lời nói, mỗi hành động của cô đều biểu hiện cảm xúc trong đó, không thể nào toàn bộ đều là lý trí.
Cô cũng có cảm xúc chứ.
Cũng có ý nghĩ khó tin được, là ý muốn độc chiếm.
Cô cũng muốn, đến gần anh một chút.
Nhưng lại sợ khoảng cách này xa không với đến.
Gia cảnh của Tang Diên tốt, ngoại hình lại cực kỳ đẹp mắt. Tuổi còn trẻ đã mở quán bar, công việc hiện giờ cũng tốt hơn so với các bạn cùng lứa tuổi. Chỉ cần là chuyện anh muốn làm, anh sẽ dễ dàng làm được, chưa bao giờ gặp bất kỳ thất bại nào.
Điều kiện ưu việt như vậy, nên ngạo mạn cũng là đương nhiên.
Mà cô lại hoàn toàn khác.
Tuy Ôn Dĩ Phàm không để ý nhiều đến ngoại hình, nhưng thông qua lời khen của mọi người, cô cũng biết là vẻ ngoài của mình rất xinh đẹp. Nhưng cô không cảm thấy đây là ưu thế to lớn gì.
Dù sao thì trên đời thiếu gì người xinh đẹp chứ.
Ngoại trừ có một công việc đàng hoàng, Ôn Dĩ Phàm không có gì cả, cuộc sống của cô lúc nào cũng là tiết kiệm nhịn ăn nhịn mặc. Chỉ có một điều làm cô có thể tự hào, là múa, thì đã bỏ từ lâu. Ngay cả tính cách của cô cũng bình bình đạm đạm, mờ nhạt, không có gì thú vị.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy bản thân cô như vậy, sẽ không đáng giá để người khác nhớ mãi không quên suốt nhiều năm.
Cô không rõ thái độ của Tang Diên với cô bây giờ hơi khác biệt.
Là vì gặp lại rồi ở chung.
Hay là vì, cô là một cái hố của quá khứ mà anh chưa bước qua được.
Kết quả ‘thử’ của đêm nay, Ôn Dĩ Phàm vẫn không nhìn ra suy nghĩ của Tang Diên.
Nhưng anh hình như cũng không có ý kháng cự, cũng không cố gắng đổi chủ đề, ngược lại còn có ý “Nghênh chiến” với cô. Cô cũng không biết anh có thể hiểu được ý cô muốn biểu hiện hay không.
Ôn Dĩ Phàm thật sự không phân biệt được.
Chắc hẳn bây giờ anh cũng nhận ra cô đang học cách nói chuyện của anh, vậy chắc cũng nhận ra sự khác thường của cô.
Chẳng lẽ còn phải ‘thử’ thêm nhiều lần nữa sao?
Ở phương diện này, Ôn Dĩ Phàm cũng chỉ là một tay mơ, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Cô thở dài.
Ôn Dĩ Phàm ra khỏi nhà vệ sinh.
Nghĩ đến câu nói sau cùng của Tang Diên và dáng vẻ của anh.
A, thật sự là....
Rất ‘đầu bảng’.*
(*đầu bảng: nghĩa tương tự như trai bao hạng nhất)
Tiết sương giáng mỗi năm thường không giống nhau, bắt đầu vào khoảng ngày 23 hoặc 24 tháng 10.
Năm nay sinh nhật của Ôn Dĩ Phàm rơi vào sau tiết sương giáng một ngày. Những năm trước cô hoặc là nằm ở nhà cả ngày, hoặc là sau khi tan việc thì đi ăn cùng các đồng nghiệp, xem như một bữa ăn đơn giản chúc mừng sinh nhật.
Vừa vặn hôm nay Ôn Dĩ Phàm hết kỳ nghỉ, cô đi làm rất sớm. Chờ lúc cô tăng ca kết thúc, ngồi tàu điện ngầm về nhà đã là mười một giờ tối.
Trước đó cô đã nhắn với Tang Diên là sẽ về trễ.
Tang Diên chỉ trả lời: [Ừ.]
Trừ tin nhắn này, trong hộp thư cũng có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Đều là chúc mừng sinh nhật.
Ôn Dĩ Phàm trả lời từng tin nhắn, nói cám ơn, chỉ còn lại tin nhắn của Triệu Viện Đông cô không nhấn vào. Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, qua một lúc lâu, mới ý thức được là chính mình vừa lớn thêm một tuổi.
Ngoảnh qua ngoảnh lại đã hai mươi bốn tuổi rồi.
Tang Diên cùng tuổi với cô.
Sao anh lại bắt đầu đi xem mắt rồi chứ.
Không biết có gặp được người nào hợp ý hay không.
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ lung tung suốt đường về, mãi đến lúc tới nhà, mới thoáng lấy lại tinh thần. Thời gian đã muộn, sợ quấy rầy đến Tang Diên, cô rón rén mở cửa, rồi sẵn tiện khóa cửa lại luôn.
Quay đầu nhìn về phía ghế sofa, mới phát hiện Tang Diên lúc này vẫn còn ở phòng khách, đang rũ mắt chơi điện thoại.
Ôn Dĩ Phàm không quấy rầy anh, định về thẳng phòng mình.
Ngay lúc đó, Tang Diên gọi cô lại: “Ôn Dĩ Phàm.”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừ?”
“Giúp một chút.” Tang Diên chậm rãi nói: “Giúp tôi lấy cái hộp giấy trong tủ lạnh ra đây.”
“Được.” Ôn Dĩ Phàm đặt túi xách sang một bên, quay đầu đi vào bếp. Cô mở tủ lạnh ra, nhìn lướt một vòng, thấy trên ngăn cao nhất có một hộp bánh ngọt. Cô ngây người, rồi duỗi tay đem ra ngoài.
Hộp giấy bao bên ngoài, không nhìn được có gì bên trong.
Giống như là một hộp bánh sinh nhật.
Ôn Dĩ Phàm nhìn một lúc, rồi ôm hộp bánh ngọt, đi trở về phòng khách. Cô đặt cái hộp lên bàn uống trà, cũng không chắc chắn đây có phải là bánh ngọt mua cho cô không, chần chờ mấy giây: “Vậy tôi đi nghỉ trước nhé?”
“...”
Tang Diên giương mắt, yên lặng nhìn cô: “Ăn chung đi.”
Ôn Dĩ Phàm ‘A’ một tiếng, rồi ngồi vào ghế sofa. Cô hơi mất tự nhiên, gãi đầu một cái, liếc nhìn về phía anh, bình tĩnh hỏi: “Anh mua cho tôi sao?”
Tang Diên nghiêng người, mở hộp bánh ngọt ra, tản mạn nói: “Tuỳ tiện mua.”
Câu trả lời này giống như là ngầm thừa nhận.
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt: “Cám ơn.”
Bên trong là bánh kem dâu tây, lớn khoảng sáu tấc.
Hình dáng đặc biệt đẹp mắt, bơ màu trắng tô điểm một vòng dâu tây, còn có kem bắt thành hoa hồng trang trí xung quanh. Bên cạnh có một tấm bảng nhỏ, bên trên viết ‘Sinh nhật vui vẻ.’
Tang Diên rút một cây nến ra, lặng yên, không nói gì.
Đã nhiều năm không có bánh sinh nhật.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào bánh kem, lại ngước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể chụp ảnh không?”
Tang Diên nhìn cô: “Chụp đi.”
Lấy điện thoại từ trong túi ra, Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc hướng về phía bánh sinh nhật chụp vài tấm hình.
Tang Diên ngồi bên cạnh nhìn động tác của cô, chờ cô chụp xong, anh cắm một cây nến lên bánh. Anh từ trong túi lấy ra bật lửa, đốt nến, giọng nói rất nhạt: “Ước đi.”
Ôn Dĩ Phàm kéo suy nghĩ trở về, cúi đầu cầu nguyện, rồi nhanh chóng thổi nến.
Tang Diên thuận miệng hỏi: “Ước gì vậy?”
Ôn Dĩ Phàm: “Không phải nói ra thì sẽ không linh nghiệm sao?”
“Em không nói... “ Tang Diên cười, “Thì làm sao tôi giúp em thực hiện được?”
“...”
Nhìn dáng vẻ của anh lúc này, tim Ôn Dĩ Phàm bắt đầu tăng tốc. Cô liếm liếm khoé môi, tự nhiên dời ánh mắt, cầm cái dao cắt bánh ngọt lên, nói lung tung một câu: “Là có liên quan đến công việc của tôi.”
“Ồ.” Tang Diên lấy đĩa giấy từ trong hộp ra, giọng điệu thiếu đòn: “Tôi còn tưởng là em ước trở thành đối tượng của tôi chứ.”
“...”
Nghe anh nói vậy, động tác của Ôn Dĩ Phàm ngừng một chút, không dám nhìn anh. Cô lờ đi câu nói của anh, chỉ đặt miếng bánh ngọt lên đĩa giấy, rồi đưa đến trước mặt anh: “Tôi chỉ cắt cho anh một miếng nhỏ này thôi nhé? Giờ đã muộn rồi, ăn nhiều bánh kem không tốt.”
Chăm chú nhìn biểu hiện của cô, vẻ mặt Tang Diên như đang suy ngẫm điều gì.
Một lúc sau, anh chỉ ừ một tiếng, cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Sắp đến mười hai giờ.
Ôn Dĩ Phàm ăn xong miếng bánh kem nhỏ, dọn dẹp mọi thứ. Cô đem phần bánh còn thừa lại bỏ vào hộp bánh, rồi ôm hộp đứng lên: “Sắp mười hai giờ rồi, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tang Diên: “Được.”
Trở về bếp, Ôn Dĩ Phàm đem hộp bánh ngọt thả lại vị trí cũ. Cô đi ra đến phòng khách, đang định trở về phòng mình, thì vừa vặn đụng phải Tang Diên lúc này cũng đang định trở về phòng.
Tang Diên dừng bước, chặn đường cô.
Ôn Dĩ Phàm cũng thuận thế dừng lại.
Tang Diên lại gọi tên cô: “Ôn Dĩ Phàm.”
Ôn Dĩ Phàm: “Sao vậy?”
Yên lặng ba giây.
Tang Diên liếc nhìn về phía đồng hồ treo tường.
“Quà tặng ở dưới bàn trà.” Tang Diên nâng nâng cằm, miễn cưỡng ném ra một câu, “Tự đi lấy.”
Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp.
Một giây kế tiếp.
Tang Diên bỗng nhiên khom người, nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt của hai người giao thoa, dừng hai giây. Rồi anh thờ ơ nâng tay, dùng sức xoa xoa đầu cô.
“Sinh nhật vui vẻ.”
...
Nói xong, Tang Diên thu tay về, xoay người trở về phòng.
Mới vừa đóng cửa lại, điện thoại trong túi vang lên. Anh lấy ra, sải bước đi đến mép giường ngồi xuống, rồi sau đó mới tùy ý liếc nhìn màn hình.
Là Tô Hạo An.
Tang Diên nhận.
“Tối mai đi uống rượu đi, ông đây đang yêu rồi!” Tô Hạo An cười hì hì: “Đối tượng của tôi có vài người bạn thân trông được lắm, ngày mai cũng đến. Cậu đến đi, rồi ông đây giới thiệu cho, để cậu thừa dịp sớm thoát kiếp độc thân.”
“Ồ, liên quan cái rắm gì đến tôi.” Tang Diên nói, “Cúp máy.”
“Cậu có phải là người hay không? Cậu nói cho tôi nghe xem gần đây cậu đang làm gì! Đã bao lâu cậu không có đến 'Tăng ca' rồi!” Tô Hạo An rất khó chịu: “Nhanh, ngày mai không đến thì tôi giết cậu.”
“Gần đây tôi cần phải xác nhận một chuyện.” Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, tâm trạng của Tang Diên rất tốt: “Trong thời gian này sẽ không rảnh đâu. Cậu đấy, yêu yêu yêu, thích uống rượu thì uống rượu, đừng mẹ nó phiền đến tôi.”
Tô Hạo An: “Chuyện gì?”
Tang Diên kéo môi, không nói thêm nữa.
“Xác nhận gì?” Tô Hạo An bị anh nhử mồi, càng tò mò hơn: “Nói nghe một chút đi, để anh em còn biết đường cho cậu chút ý kiến tham khảo.”
Tang Diên vẫn không nói một câu.
Tô Hạo An lại hỏi thêm mấy câu, luôn luôn không có được đáp án, bắt đầu nổi giận: “Cậu mẹ nó có nói hay không!”
“Được.” Tang Diên miễn cưỡng nói, “Vậy thì tùy tiện nói vài câu đi.”
“?”
“Gần đây, có một cô gái muốn tán tỉnh tôi.” Tang Diên kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Nên tôi không có thời gian đối phó với người khác, hiểu chưa?”