Khó Chiều

Chương 4: Chương 4




Giọng nói của anh không nặng không nhẹ, nhưng cứ như một tia chớp đánh vào đất bằng, trong phút chốc đã đánh cho Ôn Dĩ Phàm tỉnh giấc.

Mấy ngày trước lúc cô đến đây cô đã ăn nói thế nào với Tang Diên.

... “Xin lỗi, chỗ chúng tôi là quán bar lành mạnh.”

... “Vậy thì tiếc quá.”

“...”

Ôn Dĩ Phàm mím môi, cảm giác nhục nhã bao trùm lấy cô.

Cũng may là xung quanh rất ồn, nhân viên pha chế không nghe thấy lời Tang Diên nói, anh ta chỉ thắc mắc hỏi: “Anh, anh đang làm cái gì vậy?” sau đó anh ta chỉ tay vào cái tủ rồi cao giọng nói: “Anh có nhìn thấy cái vòng tay được để trong đây hay không?”

Nghe vậy thì Tang Diên liếc nhìn một cái.

Nhân viên pha chế giải thích: “Mấy ngày trước vị khách này có đến chỗ chúng ta, làm mất một cái vòng tay. Ngày hôm đó Dư Trác có nhận được, em...”

Nói đến đây anh ta ngưng lại một hồi rồi thay đổi giọng điệu: “Có phải anh thu lại rồi hay không?”

Tang Diên ngồi lên ghế đẩu cao rồi lười biếng à một tiếng.

Nhân viên pha chế: “Vậy anh thu lại rồi hả?”

Tang Diên không nhìn nữa, vẻ mặt anh bình thản: “Tôi không có thấy bao giờ.”

“...” Nhân viên pha chế sững sờ, hình như đã bị câu trả lời của anh làm cho cạn lời rồi.

Lúc này có hai cô gái trẻ đến quầy bar để gọi rượu, như thể nhìn thấy vị cứu tinh, nhân viên pha chế quăng lại một câu: “Ông chủ à anh tiếp đãi cô đây một chút, em đi làm việc đã.”, sau đó anh ta liền quay đầu chào hỏi hai cô gái kia.

Cũng không biết Dư Trác đã rời khỏi chỗ này từ bao giờ, giờ chỉ còn lại hai người họ.

Dù đang ở một nơi đông đúc ồn ào nhưng cũng chẳng khác gì như đang ở một mình. Dù gì thì nhân viên pha chế cũng đã nói vậy rồi. Hai người một người đứng một người ngồi, không khí như tách rời khỏi thế giới xung quanh, có hơi kỳ quặc.

Tang Diên cầm một cái ly trong suốt mới toanh ra rồi tự mình rót nửa ly rượu vào đó. Sau đó Tang Diên đẩy ly rượu đến trước mặt cô. Ôn Dĩ Phàm bất ngờ nhìn sang.

Mái tóc đen xõa tung trước trán của người đàn ông, lông mày anh như lông quạ, dưới ánh đèn này, mặt anh nửa sáng nửa tối. Trong tay anh vẫn còn cầm nửa lon bia, anh nhướng mày: “Muốn tôi tiếp đãi cô thế nào đây?”

Lần này Ôn Dĩ Phàm cảm thấy như bản thân cô thật sự đến đây ghẹo trai vậy. Cô im lặng một hồi, không hề chạm vào ly rượu kia: “Không cần đâu cảm ơn.”

... Bầu không khí im lặng.

Có lẽ Tang Diên cũng thấy ngại sau khi được nhân viên pha chế giải thích, anh không cố tình nhắc đến chuyện để lại thông tin liên hệ nữa. Nghĩ đến việc đây là địa bàn của anh nên Ôn Dĩ Phàm cũng giữ cho anh chút thể diện, cô cũng không nhắc lại.

Cô quay về chuyện cũ: “Mấy đồ bị mất ở chỗ của các anh đều do ông chủ quản lý hay sao?”

Tang Diên cười: “Ai nói với cô vậy?”

Ôn Dĩ Phàm chỉ tay về phía của nhân viên pha chế.

Tang Diên nhìn theo hướng tay cô chỉ, tay anh thả lỏng, anh đột nhiên gõ cái lon lên trên quầy bar.

“Hà Minh Bác!”

Hà Minh Bác ngẩng đầu theo quán tính: “Dạ! Sao vậy anh?”

Tang Diên không vui không giận nói: “Từ lúc nào tôi đây rảnh đến mức đi quản mấy cái chuyện rảnh ruồi như đồ mất vặt vậy hả?”

“...” Rõ ràng Hà Minh Bác chưa phản ứng lại kịp, lại cộng thêm việc anh ta đang bận nên anh ta chỉ nói một câu: “Anh à. Anh đợi một chút, em rót nốt cho khách ly rượu này đã.”

Thái độ của Tang Diên cũng không được tốt lắm.

Ôn Dĩ Phàm mím môi, cô đặt tấm danh thiếp bên cạnh ly rượu: “Vậy tôi để lại thông tin liên lạc ở đây, các người tìm được rồi thì cứ gọi điện thoại cho số này là được, tôi sẽ đến đây lấy, cảm ơn.”

Tang Diên không thèm ngước mặt mà chỉ ậm ừ một tiếng. Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nếu như người khác nào cũng bị anh đối xử như thế thì sao quán bar này có thể kinh doanh nổi được. Có lẽ anh chỉ như thế với một mình cô.

Có lẽ vì anh khó chịu với mấy lời cô nói trước đây; cũng có thể vì anh vẫn canh cánh trong lòng truyện hồi trước, làm bộ như không nhận ra cô, gặp cô cũng không muốn tỏ ra vui vẻ gì.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm nay phải đi đến cục cảnh sáng, sau đó lại phải chạy đi ba chỗ để phỏng vấn. Lúc quay về còn phải nói chuyện với chủ nhà chuyện dọn ra sớm, còn phải nghĩ đến chuyện chỗ ở mới, còn phải đề phòng sự báo thù của người đàn ông bên cạnh nữa. Một đống chuyện đang chờ cô làm.

So ra thì chút thái độ này của Tang Diên cũng chẳng đáng là gì. Nhưng mà cũng không biết vì sao, có lẽ do cô vẫn còn mơ ngủ nên cô có hơi bực bội. Ôn Dĩ Phàm khẽ lên tiếng nói thêm một câu: “Đây là một món đồ rất quan trọng, làm phiền các anh quá.”

Lúc cô vừa chuẩn bị rời đi thì Tang Diên nói: “Đợi một lát.”

Ôn Dĩ Phàm cũng ngưng bặt lại.

Yết hầu của Tang Diên di chuyển lên xuống, anh lại hét lớn một tiếng: “Hà Minh Bác, cậu còn lề mề làm gì?”

Hà Minh Bác: “Hả?”

“Người ta bị mất đồ ở đây.” Tang Diên nhìn anh ta, từ từ nhả ra từng chữ: “Không mau tìm đi?”

“...”

Tang Diên cũng đã nói vậy rồi, Hà Minh Bác cũng chỉ đành cố chấp lục lọi thêm lần này. Lần này lại tự nhiên tìm được ở cái tủ phía bên dưới. Anh ta thở phào nhẹ nhõm rồi đưa nó qua cho cô: “Có phải chiếc này không ạ?”

Ôn Dĩ Phàm nhận lấy: “Đúng rồi, cảm ơn anh.”

Hà Minh Bác nhìn sang phía của Tang Diên rồi gãy đầu nói: “Không cần không cần, làm cô mất nhiều thời gian như vậy chúng tôi còn phải xin lỗi cô nữa.”

Tang Diên vẫn tiếp tục uống rượu chứ không hề nói gì. Ôn Dĩ Phàm gật đầu nói tạm biệt rồi rời đi.

Ở bên ngoài vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, đường cũng vắng người. Con đường trông vừa lạnh lẽo vừa trống rỗng.

Ôn Dĩ Phàm lạnh đến mức không muốn động đến điện thoại, cô nhanh chóng gửi một tin nhắn wechat cho Chung Tư Kiều: “Tìm thấy vòng tay rồi.” Rồi lại nhét tay vào trong túi. Cô khịt mũi rồi tự nhiên lại thất thần.

Đầu óc của cô liền bị mấy amngr ký ức cũ chiếm chỗ, vì tên Tang Diên vừa độc ác vừa có chút quen thuộc kia làm cô nhớ đến lần đầu gặp mặt của họ.

...

Ngày đầu tiên vào lớp mười, Ôn Dĩ Phàm đã đi trễ.

Sau khi đến trường học cô còn không kịp quay về ký túc xá, cô nhờ bác cả giúp cô mang hành lý để ở chỗ cô quản lý ký túc xá rồi nhanh chóng chạy đến tòa A của lớp mười, rồi bò lên tầng bốn.

Sau khi đi qua một đoạn hàng lang, đi sâu vào phía bên trong. Lúc cô đi ngang máy lấy nước thì cô đã gặp mặt Tang Diên lần đầu.

Người con trai cao lớn, anh mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, quẩy cặp sách buông thõng. Đường nét khuôn mặt anh trông tuấn tú có tiền, vẻ mặt anh rất lạnh lùng, nhìn có chút khó gần. Khác hoàn toàn với tâm trạng của cô.

Hình như anh không biết chuông đã reo rồi, anh cứ đứng đó lấy nước trông rát ung dung tự tại.

Ôn Dĩ Phàm thì lại muốn nhanh chóng đi về lớp, cô chỉ biết lớp cô nằm ở tầng bốn của tòa nhà này chứ không hề biết vị trí cụ thể.

Cô cũng không muốn lãng phí ở đây nữa, cô đứng lại định hỏi đường: “Bạn ơi.”

Tang Diên vặn vòi nước lại, tiếng nước cũng ngưng bặt lại. Anh chầm chậm vặn nắp chai nước rồi nghiêng đầu nhìn sang.

Chỉ nhìn cô một cái, không hề có ý để tâm đến cô.

Lúc đó Ôn Dĩ Phàm còn chưa quen biết anh, cô chỉ thấy người này không sợ đi trễ, tới giờ lên lớp rồi mà vẫn có thể thoải mái đứng đây lấy nước, chả có chút e dè sợ sệt của học sinh mới gì cả.

Trông anh giống như đại ca du hành giang hồ nhiều năm vậy, vậy nên cô do dự một hồi liền thay đổi cách xưng hô: “... đàn anh?”

Tang Diên nhướng mày rồi lại nhìn sang cô.

“Cho em hỏi chút.” Ôn Dĩ Phàm nói: “anh có biết lớp mười mười bảy nằm ở đâu hay không ạ?”

Lần này Tang Diên không còn không quan tâm đến cô nữa. Anh ngẩng mặt lên, vui vẻ nói: “Đi về phía trước rồi rẽ trái.”

Ôn Dĩ Phàm gật đầu, chờ đợi những lời nói tiếp theo của anh.

Nhưng Tang Diên lại không nói gì nữa.

Ôn Dĩ Phàm cũng không nghe thấy mấy lời kết câu như “là tới rồi.”

Sợ anh vẫn còn chưa nói xong, cô cẩn thần gồng mình hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Tang Diên cất bước đi về phía trước, giọng nói vừa nhàm chán vừa muốn ăn đập: “Sau đó thì tự nhìn bảng tên lớp đi chứ, không lẽ còn đợi đàn anh đọc tên từng lớp cho em nghe hay sao...”

Anh kéo dài âm cưới, nghiến chữ nói: “Đàn em.”

Ôn Dĩ Phàm tốt bụng nói cảm ơn.

Sau đó đi theo hướng của anh, vừa rẽ trái là nhìn thấy bảng tên của lớp mười mười lăm rồi. Đi về phía trước nữa, ở chỗ tận cùng nhất chính là lớp mười mười bảy. Ôn Dĩ Phàm nhanh chóng rảo bước đến, khi cô vừa đến cửa thì cô khẽ lên giọng nói: “Báo cáo.”

Giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng nhìn cô rồi lại nhìn vào danh sách lớp hỏi: “Tang Diên hả?”

Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: “Thưa cô, em tên là Ôn Dĩ Phàm.”

“Dĩ Phàm hả?” giáo viên chủ nhiệm lại nhìn vào danh sách lớp rồi có hơi thắc mắc: “Trong danh sách này chỉ còn em và Tang Diên là chưa đến thôi, cô thấy tên Tang Diên này giống con gái nên cứ nghĩ là em.”

Cô chủ nhiệm còn chưa kịp bảo cô đi vào trong thì lại có thêm một giọng nam xuất hiện sau lưng Ôn Dĩ Phàm: “Báo cáo.”

Cô quay đầu theo hướng giọng nói đó.

Liền nhìn thấy “đàn anh” mới chỉ đường cho cô ban nãy đang đứng sau lưng cô. Khoảng cách giữa hai người họ chỉ có hai bước chân, lúc đứng gần cô mới cảm nhận thấy anh rất cao.

Ở khoảng cách như vậy muốn nhìn mặt anh còn phải ngẩng đầu.

Hơi thở anh lạnh lẽo có hơi ngạt thở. Trên người anh có hương gỗ đàn thoang thoảng.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, không hề có miếng thành ý nào: “Xin lỗi cô em đến trễ rồi.”

“Hai người các em đi vào trước đi đã, chỗ ngồi ở kia kìa.” Cô chủ nhiệm chỉ tay vào hai chỗ còn sót lại, sau đó tiện miệng hỏi: “Sao mới ngày đầu mà hai đứa đã trễ rồi? Hai đứa đến chung với nhau hả?”

Chỗ cô giáo chỉ chính là hàng bàn cuối góc lớp.

Hai chỗ đó lại ở cạnh nhau.

Ôn Dĩ Phàm trả lời thành thật: “Không phải đến cùng nhau ạ. Buổi sáng người nhà em còn có việc, nê lúc đưa em đi học có hơi trễ một chút. Với lại em cũng không rành đường nên đã đến trễ.”

“Vậy hả.” Cô chủ nhiệm gật gật đầu rồi nhìn sang Tang Diên: “Còn em?”

“Ba em không biết em đã lên lớp mười.” Tang Diên đi thẳng tới vị trí ở bên ngoài rồi để ba lô lên trên bàn học, anh uể oải nói: “Nên đã chở em tới trường cấp hai.”

“...”

Không gian im lặng.

Rồi chẳng bao lâu tiếng cười lại bao trùm cả lớp. Căn phòng học im ắng bỗng trở nên náo nhiệt.

Khóe môi của Ôn Dĩ Phàm hơi nhếch lên.

“Vậy sau này khi ba em đưa em đi học thì em phải nhắc nhở ba em nha.” Cô chủ nhiệm cũng vui theo: “Được rồi, hai em ngồi xuống đi.”

Tang Diên gật đầu đồng ý. Anh kéo ghế ra đang định ngồi xuống thì đột nhiên lại chú ý tới Ôn Dĩ Phàm đang đứng ở gần đó.

Động tác của anh ngưng lại: “Cậu ngồi ở ngoài hay ngồi ở trong?”

Hai người họ nhìn nhau.

Ôn Dĩ Phàm nhanh chóng thôi không cười nữa rồi chần chừ nói: “Ngồi ở trong đi.”

Không gian trong phòng học không lớn lắm.

Bàn học được phân thành bốn tổ, mỗi tổ có bảy hàng hai dãy. Dãy cuối cùng cũng chẳng có bao nhiêu không gian, ghế tựa sát tường, nếu muốn đi vào thì người ngồi bên ngoài phải nhường chỗ.

Tang Diên không nói gì, anh bước ra ngoài một bước rồi nhường chỗ cho cô.

Cô chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng lại bắt đầu nói chuyện: “Cô giới thiệu bản thân thêm lần nữa vậy, sau này cô sẽ là chủ nhiệm năm nay của các em, cũng là giáo viên dạy môn hóa của lớp các em.” Nói xong thì cô ta gõ gõ vào bảng đen: “Đây là tên của cô.”

Trên bảng có ba chữ “Chương Văn Hồng” vuông vức kèm theo một dãy số điện thoại.

Ôn Dĩ Phàm lôi sách viết trong ba lô ra cẩn thận ghi chép lại.

Một lúc sau thì học sinh nam ngồi bàn trên đột nhiên dựa lưng về phía sau, anh ta chống khủy tay lên bàn của Tang Diên. Hình như anh ta quen Tang Diên, anh ta quay đầu lại mờ ám rồi nở nụ cười chọc ghẹo nói: “Cô Tang, tên của cô đúng là giống con gái quá ha.”

“...”

Ôn Dĩ Phàm ngẩn người một hồi.

Tự nhiên cô lại nhớ đến những lời Chương Văn Hồng nói khi cô mới bước vào lớp học.

... “Trong danh sách này chỉ còn em và Tang Diên là chưa đến thôi, cô thấy tên Tang Diên này giống con gái.”

Nghe vậy thì Ôn Dĩ Phàm liền dồn sự chú ý lên người của Tang Diên.

Trời sinh anh cao lớn, anh ngồi ở chỗ chật hẹp này thì đôi chân dài không chen vào bàn học được, vướng víu tay chân. Một cái chân khác thì anh để ở bên ngoài. Mắt anh sụp mí, tạo cho người khác cảm giác như anh ngủ chưa tỉnh nên hơi bực bội vậy.

Người con trai lạnh lùng ngồi ở phía đối diện.

“Chuyện này cũng không trách tôi được đâu nha, do cô nói khi nãy đó. Nhưng khi cô nói vậy thì tôi lại suy nghĩ kĩ về cái tên của cậu, tên cậu đúng là khiến tôi thấy điên đảo thần hồn.” Học sinh nam nhịn cười: “Nếu như cậu mà là con gái thì tôi sẽ cưa đổ cậu đó.”

Tang Diên nhìn sơ anh ta, sau đó chầm chậm nói: “Tô Khiết An, trong lòng cậu còn chưa hiểu hay sao?”

Tô Khiết An: “Hả?”

“Tôi mà là một đứa con gái nhìn tôi có giống con cóc không chứ?”

“...” Mặt Tô Khiết An bỗng dưng tối sầm lại, anh ta im lặng ba giây: “Mau cút đi.”

Ôn Dĩ Phàm chú ý lắng nghe hai người họ nói chuyện thì có hơi buồn cười.

Giọng điệu này khiến cô nhớ lại chuyện khi nãy Tang Diên gọi cô là đàn em lớp dưới. Cô ngẩn người, trong lòng cô lẩm bẩm một câu: “Không biết xấu hổ.”

Lúc này chương văn hồng bị một giáo viên khác gọi ra ngoài.

Không có người quản lý nên lớp học trở nên ồn ào hơn.

“Còn nữa, cái tên này của tôi ấy chứ.” Tang Diên còn chưa nói xong, anh tiếp tục nói tiếp: “Là do ông nội tôi đã lật từ điển tiếng Trung bảy ngày bảy đêm, tổ chức một trăm tám chục cuộc họp gia đình sau đó chọn đi chọn lại...”

Ôn Dĩ Phàm chống má, suy nghĩ của cô dần trở nên trống rỗng, cô lắng nghe anh nói từng chữ một.

Anh dừng lại mấy giây, sau đó kết thúc câu nói: “Mới chọn được cái chữ đàn ông nhất đó.”

Tiếng ồn trong lớp khiến cô cảm thấy an toàn, Ôn Dĩ Phàm nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trong sách rồi khẽ thở dài một hơi, cô nhỏ tiếng hết mức nói: “Kết quả còn chả đàn ông bằng tên mình.”

“...”

Tô Khiết An chọc ghẹo “ha” một tiếng: “Vậy sao không gọi là Tang Đàn Ông cho rồi đi?”

Không hiểu sao Ôn Dĩ Phàm lại thấy buồn cười, cô cúi đầu cười thầm. Một lúc lâu sau, cô bỗng nhận ra Tang Diên ở bên cạnh vẫn chưa trả lời câu hỏi của Tô Khiết An.

Im lặng không nói gì.

Lúc này cứ im lặng như không hề tồn tại vậy.

Cô nhìn sang Tang Diên theo tiềm thức.

Lúc này cô mới phát hiện không biết ánh mắt của Tang Diên đã đổ dồn lên người cô từ bao giờ. Trong đôi mắt đen láy hơi lấp lánh ánh sao, nhưng cũng nhìn ra chút ấm áp nào.

Anh thẳng thắn không kiềm chế, ánh mắt có chút thăm dò.

Trong lòng Ôn Dĩ Phàm có hơi hồi hộp.

Có chuyện gì vậy?

“...”

Lẽ nào đã nghe thấy lời cô nói khi nãy...

Không phải chứ?

Không tới nỗi vậy chứ?

Cô còn chưa kịp đưa ra kết luận thì ngón tay của Tang Diên đã gõ lên mặt bàn, anh chầm chậm nói: “À đúng rồi, còn chưa kịp hỏi cậu nữa.”

Ôn Dĩ Phàm hít thật sâu, cô nắm chặt chiếc bút trong tay.

“Bạn cùng bàn mới?”Tang Diên nghiêng đầu, trông anh có hơi tự cao hỏi: “Cậu tên gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.