Khó Chiều

Chương 6: Chương 6




Lông mày của Ôn Dĩ Phàm giật giật, trong lòng cô thấy giật mình.

Chuyện này, sao anh vẫn còn ở đây??

Vả lại gửi một cái dấu chấm hỏi là có ý gì.

Ôn Dĩ Phàm nhìn lên trước, nhìn năm chữ mà cô đã gửi đi.

... Năm mới vui vẻ nha ^_^

... Trong phút chốc Ôn Dĩ Phàm còn nghĩ mình không biết đọc chữ nữa.

Tin nhắn cô gửi đi là lời chúc phút chứ đâu phải gửi mấy cái lời bậy bạ đâu...

Còn chưa kể là việc gửi dấu chấm hỏi này khiến người ta thấy rất bịp bợm. Phản ứng của anh cứ như gặp phải một người đến già cũng không muốn qua lại gì. Bất luận đối phương nói gì, dù có là tin nhắn chúc phút thì cũng phải gửi dấu chấm hỏi để chọc giận.

Ôn Dĩ Phàm do dự nhập tin nhắn: [Anh có biết tôi là...]

Còn chưa soạn xong thì cô lại chú ý thấy có người đi ngang động phải vai cô. Ôn Dĩ Phàm ngước nhìn theo bản năng, cô phát hiện Tang Diên đã đi đến trước chỗ cách cô một mét, còn có một cô gái đứng bên cạnh anh nữa.

Cơ thể người con gái mảnh khảnh, cô ta cúi đầu lặng lẽ. Hình như là đang nhìn điện thoại. Liên tưởng đến cuộc nói chuyện giữa Tang Diên và mẹ anh thì có lẽ đây là em gái anh.

Ôn Dĩ Phàm vẫn còn có chút ấn tượng với cô bé này. Khi học cấp ba cô từng gặp mặt, cô ta tên là Tang Trĩ, nhỏ hơn Tang Diên sáu tuổi. Lúc đó cô ta vẫn còn bé lắm, cứ như một con búp bê sứ, lúc Ôn Dĩ Phàm nói chuyện với cô ta còn phải cúi người xuống nữa.

Bây giờ cô ta cũng cao gần bằng cô rồi.

Tang Diên lười biếng nói: “Con quỷ nhỏ.”

Tang Trĩ ngẩng đầu: “Cái gì?”

Tang Diên: “Nghe nói gần đây em có áp lực lớn lắm hả?”

Tang Trĩ trả lời cho có lệ: “Không có.”

Tang Diên tự mình tiếp tục nói tiếp: “Là vì sắp thi cấp ba rồi hay sao?”

Ôn Dĩ Phàm chỉ đứng cách hai người bọn họ một người mà thôi.

Với khoảng cách này, cuộc nói chuyện của bọn họ cứ như phim bộ được mở ở trước mặt cô vậy, rõ ràng vô cùng. Cô cũng không cố tình nghe nhưng âm thanh cứ truyền vào trong tai của cô..

“Đã nói rồi, không có.”

“Nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ?” Như thể đang thực hiện nhiệm vụ được mẹ giao, Tang Diên chầm chậm nói: “Lúc đầu anh trai của em cũng đâu có học hành gì, không phải vẫn đậu đại học Nam Vu đó hay sao. Càng huống hồ gì tuy rằng em không có tư chất, nhưng nhà chúng ta cũng có tiền cho em học lại mà.”

“Anh không học hành gì hả? Anh tưởng em không nhớ gì hay sao?” Tang Trĩ nhìn anh, giọng điệu có chút bực bội: “Yên tâm đi, lúc đó anh cố gắng sống chết mới đậu được đại học Nam Vu, em đây nhắm mắt cũng thi đậu ấy.”

“...”

“Còn nữa.” Sau khi chê trách xong thì Tang Trĩ lại nói tiếp: “Hôm nay em nghe nói anh đã từ chức rồi hay sao?”

“...”

“Chắc không phải đâu nhỉ?”

Tang Diên nghiêng đầu: “Có liên quan gì tới em?”

Tang Trĩ bắt đầu tự mình nói: “Có phải anh bị đuổi nhưng ngại nói hay không?”

Tang Diên còn chưa kịp nói thì điện thoại của anh lại reo lên. Anh cúi mặt xuống nhìn rồi lại lên tiếng nhắc nhờ một câu: “Lời anh nói em không nghe vậy thì để “anh ruột” của em đến an ủi em vài câu nhỉ?”

“Cái...” có lẽ nhìn thấy thứ hiển thị trên màn hình nên Tang Diên bỗng nhiên im lặng, mấy giây sau cô ta thấp giọng nói: “Đừng mà.”

Sau đó Tang Diên cũng không nói gì thêm, anh quay về chỗ nghỉ mát để nghe điện thoại.

Im lặng trở lại.

Tuy rằng Ôn Dĩ Phàm nghe không hiểu mấy lời này lắm, nhưng chuyện bị ép nghe lén người quen nói chuyện ở khoảng cách gần như vậy khiến cô thấy không thoải mái. Cũng may là cô có mang khẩu trang, khiến cô cảm thấy an toàn hơn chút.

Ôn Dĩ Phàm lại mở khóa màn hình.

Cô chú ý tới tin nhắn đã soạn còn chưa gửi đi, thấy có gì đó không đúng lắm nên cô lấy tay xóa đi. Cô muốn khéo léo xác nhận xem đối phương có biết đây là Wechat của cô hay không, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô đã cẩn thận trả lời: [?]

Có lẽ đang nghe điện thoại nên bên kia không trả lời ngay lập tức.

Cô nhìn màn hình một hồi thì Ôn Dĩ Phàm lại phát hiện ra một vấn đề. Dù Tang Diên có chặn cô rồi nhưng mà vòng bạn bè cũng của. Lại không hề. Chặn. Tang Diên.

“...”

Nghĩ thế thì Ôn Dĩ Phàm lập tức mở vòng bạn bè của mình ra.

Gần đây có nhiều chuyện quá, tin gần nhất cô đăng cũng phải hai tháng trước rồi. Lúc đó cô vẫn còn ở thành phố Nghi Hà, hình như đăng cùng với đồng nghiệp lúc đi uống nước.

Ánh mắt của Ôn Dĩ Phàm nhìn kỹ. Thứ đập vào mắt cô là tấm ảnh tự sướng của cô và những người đồng nghiệp cũ. Mấy người khác trong bức ảnh đều nhe răng nở nụ cười rất tươi, tạo đủ kiểu cả. Ôn Dĩ Phàm ngồi ở bìa bên trái phía dưới, làn da trắng đến phát sáng quá mức, cô chỉ khẽ nhìn vào camera, môi chỉ khẽ cong mỉm cười. Các đường nét trên gương mặt vô cùng tinh xảo.

...

Hàng ngày một tiến gần đến nhà vệ sinh, có mấy người bước ra từ nhà vệ sinh, đã đến lượt của cô. Ôn Dĩ Phàm hoàn hồn lại, cô nhét lại điện thoại vào túi rồi bước vào bên trong.

Không lâu sau thì Ôn Dĩ Phàm đã bước ra bên ngoài.

Chỗ rửa tay là nam nữ dùng chung, nằm ở giữa nhà vệ sinh nam và nữ, rộng chừng ba mét.

Ôn Dĩ Phàm mở vòi nước ra, đầu óc cô suy nghĩ hơi linh tinh.

Vậy là ở quán bar lần trước anh đã làm bộ như không quen cô.

Có lẽ gửi tin nhắn nhóm chúc phúc cũng cố ý không gửi cho cô.

Thấy tin nhắn của cô thì phản ứng đầu tiên của anh chính là tức giận.

Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, thông qua tấm gương, cô có thể nhìn thấy Tang Diên vẫn đứng yên vị trí cũ. Nhìn anh hình như đã gọi điện thoại xong rồi, anh đút tay vào túi, tay còn lại đang lướt điện thoại.

Cũng không biết anh có trả lời tin nhắn của cô hay không

Sau đó Ôn Dĩ Phàm thấy Tang Trĩ bước ra từ trong nhà vệ sinh, cô ta đi đến bồn rửa tay bên cạnh. Nhưng có lẽ vòi nước bị hỏng rồi nên có mở cũng không có nước.

Vừa hay Ôn Dĩ Phàm cũng đã dùng xong, nhường chỗ cho cô ta: “Em dùng cái này nè.”

Tang Trĩ lập tức nói: “Cảm ơn.”

Lúc nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm, cô ta ngẩn người.

Ôn Dĩ Phàm lại không để ý, cô thu hồi ánh nhìn, vừa móc điện thoại ra vừa đi ra ngoài. Màn hình sáng leeb, điện thoại cô vẫn giữ khung chat với Tang Diên.

Lần này anh còn không thèm trả lời một icon cho cô.

Ôn Dĩ Phàm đã hiểu ra được nguyên nhân, cô i lặng một hồi, sau đó không nhịn được mà nhập vào khung chat: “Chúng ta xóa bạn với nhau đi.”

Rất nhanh sau đó cô đã xóa dòng chữ đó đi. Khi nhìn vào hai dấu chấm hỏi hai người họ gửi cho nhau, Ôn Dĩ Phàm ngẩn ngơ, đột nhiên cô cảm thấy mùi cãi nhau của đoạn chat này lớn quá, như kiểu: “Bà nó làm như có mình anh biết gửi icon vậy á.”

Nhưng cô căn bản không hề có ý cãi nhau với anh. Ôn Dĩ Phàm không muốn cãi nhau vào dịp lễ khiến tâm trạng không vui, cô nghĩ xem nên nhún nhường như thế nào. Cô soạn một chữ: [Vậy]

Cô nhìn dấu chấm hỏi do Tang Diên gửi và chữ “vui vẻ” mà mình gửi, cô chần chừ gõ tiếp: [Không vui vẻ cũng được.]

“...”

Sau khi tin nhắn được gửi thành công thì Ôn Dĩ Phàm cũng cách chỗ Tang Diên đứng ngày một gần. Nhưng thể quẹt vai mà đi qua nhau, cô cúi đầu không thoải mái, cô thấy hình như anh đã ấn vào Wechat.

Người đàn ông cụp mí mắt nhìn chằm chằm vào nội dung bên trong màn hình.

Không phải có phải ảo giác hay không, hình như Ôn Dĩ Phàm thấy anh cười một cái.

Lưng cô cứng đờ lại, cô tiếp tục đi thêm một khoảng đường dài.

Mãi đến khi cách anh một khoảng xa rồi thì tâm trạng thấp thỏm của Ôn Dĩ Phàm mới nguôi ngoai đi. Cô lại nhìn vào màn hình, anh vẫn không trả lời như những gì cô đã nghĩ.

Cô thở dài một hơi, không rảnh đâu mà nghĩ tới chuyện này nữa.

Ôn Dĩ Phàm thấy mình đi có hơi lâu nên cô cũng không dám chậm chạp nữa, cô nhanh chóng bước về chỗ ghi hình. Giờ cũng giống như lúc cô rời đi vậy.

Quảng trường đã được trang trí, các dải đèn màu bao bọc lấy cây cối và các tòa nhà nhỏ, mang đến không khí mùa lễ hội. Người đi qua đi lại xung quanh, có một số nhân viên đang suy trì sự trật tự, nhìn họ đều đang tươi cười rạng rỡ.

Mọi công tác chuẩn bị đã sẵn sàng nữa, chỉ chờ đợi thời khắc năm mới đến mà thôi.

Tiền Vệ Hoa và Chân Ngọc đang nói chuyện. Phó Tráng đứng ở cạnh hai người bọn họ ngoan ngoãn lắng nghe, không nói lời nào. Thấy Ôn Dĩ Phàm quay lại, anh ta liền cẩn thận bước qua.

Phó Tráng là thực tập sinh mới được tuyển dụng hai tuần trước, năm nay anh ta đang học đại học năm tư. Người không nhứ tên, không cao mà lại còn gần, cứ như một que tăm vậy. Khuôn mặt anh ta to nhưng lại rất hài hòa, anh ta thấp giọng nói: “Chị, nếu như chị mà đến muộn thêm một bước nữa.”

Ôn Dĩ Phàm cứ nghĩ xảy ra chuyện gì rồi: “Sao vậy?”

Phó Tráng đau khổ nói: “Có lẽ chị chỉ có thể nhìn thấy xác chết đông cứng của em mà thôi.”

“...” Ôn Dĩ Phàm gật đầu: “Vậy cảm ơn em nhé, mấy nay chị không có tin để đăng bày đây.”

“Trong mắt của chị! Em chỉ là tin cho chị đăng bài hả!” Phó Tráng trách móc cô, lạnh đến run lập cập, nhưng giọng nói anh ta lại rất hào hứng: “Trời ơi em lạnh chết đi mất, gió thổi khiến em chảy nước mũi luôn này.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh ta. Những thanh niên trạc tuổi anh ta đa số đều cần phong độ chứ không cần ấm, Phó Tráng cũng thế. Anh ta chỉ mặc một cái áo khoác jeans, nhìn chẳng có tác dụng làm ấm gì cả, miệng anh ta lạnh đến muốn tím tái luôn rồi.

Huống hồ gì anh ta còn gầy nữa, gầy như kiểu giây tiếp theo sẽ bị gió thổi đi mất.

“Vốn dĩ ở bờ biển sẽ lạnh hơn chút, sau này đi ra ngoài quay tin tức thì phải mặc nhiều hơn chút.” Nói xong thì Ôn Dĩ Phàm lấy một cái túi giữ nhiệt trong túi áo ra cho anh ta: “Bỏ vào túi áo cho ấm đi.”

“Ẩy, không cần đâu.” Phó Tráng chưa hề nghĩ sẽ nhận đồ của cô: “Chị à, chị cứ giữ mà dùng, con gái như chị chắc sẽ lạnh hơn em nữa.”

“Nhưng trong túi chị đã có hai cái rồi.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Cái này không còn chỗ chứa nữa.”

“...”

Lần này Phó Tráng không phụ lòng cô mà nhận lấy, thuận miệng đổi chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi chị, trước đây chị từng đi xem hội pháo hoa chưa?”

Ôn Dĩ Phàm ừ một tiếng: “Nhưng chưa từng xem cái nào lớn vậy.”

Phó Tráng: “Ước với pháo hoa hiệu nghiệm không ha?”

Ôn Dĩ Phàm: “Không.”

“...” Phó Tráng lẩm bẩm: “Em chỉ ước năm sau em sẽ có bạn gái thôi.”

Ôn Dĩ Phàm cười: “Vậy thì càng không hiệu nghiệm rồi.”

“Chị Dĩ Phàm, sao chị lại như thế nhỉ!” Phó Tráng hét lên: “Vậy thì em ước em cao thêm năm centimet vậy được chưa! Con trai hai mươi tuổi rồi còn cao lên được không trời...”

Lần này Ôn Dĩ Phàm cũng không đả kích anh ta nữa.

Nói đến đây, đột nhiên Phó Tráng dơ tay chỉ vào một chỗ: “Này, chỉ cần cao như vậy thôi, em mơ ước mình cao như vậy đó. Hoặc thấp hơn anh ấy nửa cái đầu em cũng chịu nữa.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn sang, cô bỗng nhiên im lặng.

Vô cùng trùng hợp, người Phó Tráng chỉ chính là Tang Diên.

Cũng không biết nên nói là họ có duyên với nhau quá hay là âm hồn của anh không tan nữa.

Anh đứng ở vị trí cách đó chừng mười mét, cả người đang tựa vào lan can, áo khoác anh bị gió thổi tung, anh hơi ngước cằm vui vẻ lướt điện thoại.

Tang Trĩ mới vừa ngồi đó cùng anh cũng không biết đã đi đâu rồi nữa.

“Dáng vóc của anh ta chính là dáng vóc lý tưởng của em.” Phó Tráng khen ngợi nói: “Dưới sự chứng giám của pháo hoa và trời cao, năm nay có thể dám cái mặt của con lên người của anh ta hay không ạ.”

Ôn Dĩ Phàm thu hồi ánh nhìn buồn cười nói: “Sao cậu không lấy luôn cái mặt của anh ta đi?”

Hình như Phó Tráng cũng nghĩ như vậy, sự dao động trong lời nói của anh ta rất rõ ràng: “Lấy cả hai cái hình như không được hay lắm?”

“...”

Tiền Vệ Hoa đột nhiên gọi bọn họ. Có lẽ thấy làm lơ bọn họ một lúc quá lâu rồi nên ông ta thấy hơi ngại, thế là ông ta gọi bọn họ qua dặn dò mấy chuyện cần chú ý khi phát trực tiếp ngoại cảnh bằng phong thái rất chuyên nghiệp.

Thời gian từ từ trôi qua.

Năm mới đã đến gần, bầu không khí ngày càng trở nên náo nhiệt. Màn hình LED ở phía xa đã bắt đầu đếm ngược, khắp nơi xôn xao tiếng người, phút cuối cùng bọn họ bắt đầu đếm số cùng nhau.

“... 59, 58, 57.”

...

“... 5, 4, 3.”

“... 2!”

“... 1!”

Khi tiếng hô cuối cùng vang lên, vô số những pháo hoa bay lên trên bầu trời tạo thành những tia sáng đủ màu trên bầu trời đêm, sau đó thì nổ tung mạnh ở một vị trí nào đó. Những tia pháo hoa nổ tung thành đủ kiểu hoa khác nhau, chúng thay nhau nở rộ.

Nhưng người có mặt lúc đó thi nhau móc điện thoại ra, tìm một vị trí chụp ảnh đẹp nhất để quay cảnh tượng này lại.

Khi Tiền Vệ Hoa không còn gì dặn dò nữa, Ôn Dĩ Phàm cũng lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm ảnh. Khi bị người phía trước che mất thì cô lại di chuyển sang chỗ khác. Cả quá trình này kéo dài hơn mười phút. Thấm thoát thì Ôn Dĩ Phàm đã bị người ta xô ra ngoài, đến chỗ của lan can. Thấy pháo hoa sắp nổ xong rồi, lúc cô định quay về tìm Tiền Vệ Hoa thì bị một người qua đường động phải.

Ôn Dĩ Phàm không khống chế được mà ngả người chạy về phía trước mấy bước, sau đó động vào người của một người. Cô lập tức lùi về sau nghiêng đầu nói theo quán tính: “Xin lỗi.”

Lúc cô nói ra câu này thì cô mới để ý tới người đó là Tang Diên. Lúc này anh đang nhìn thẳng cô, ánh mắt của anh không rõ ràng, hình như anh đang gọi điện thoại với ai đó.

“... Ừm chuẩn bị về rồi.”

Vì lẽ lịch sự nên Ôn Dĩ Phàm đã liều mạng nói xin lỗi.

Tang Diên bình tĩnh liếc nhìn cô một hồi rồi khẽ gật đầu với cô. Như kiểu anh đã nghe thấy rồi.

Lúc Ôn Dĩ Phàm đi về thì đã nghe thấy anh nói một câu với người trong điện thoại: “Năm mới vui vẻ.”

Khi quay về bên cạnh Tiền Vệ Hoa thì Ôn Dĩ Phàm mới phản ứng chậm xoa xoa mặt. Cô sờ vào khẩu trang trên mặt rồi ngưng bặt lại, tinh thần cô thoải mái hơn nhiều.

Cô che mặt rồi, có lẽ anh không nhận ra đâu... nhỉ.

...

Ở một diễn biến khác.

Ở đầu dây bên kia, Tiền Phi, bạn cùng phòng ký túc xá đại học với Tang Diên đang bập bẹ nói chuyện với anh thì bị anh liên tục ngắt ngang hai lần, anh ta im lặng một hồi: “À, tôi không quan tâm khi nào cậu về đâu, được chưa? Nhưng mà cũng cảm ơn cậu nhé người anh em, cậu cũng năm mới vui vẻ luôn nha.”

Tang Diên nhướng mày: “Cảm ơn cái gì chứ?”

Tiền Phi: “Không phải cậu đang chúc ông đây hay sao?”

“Đừng có tự mình đa tình được hay không?” Tang Diên kéo dài âm cuối rồi uể oải nói: “Tôi đâu có nói với cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.