Khó Chiều

Chương 8: Chương 8




Hình như đã bị làm ồn đến, Tang Diên khẽ lười biếng nghiêng đầu nhìn sang, anh bắt gặp ánh mắt của cô. Không khí hình như có hơi gượng gạo.

Tang Diên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, mắt anh rất sáng, không giống như mới tờ mờ tỉnh dậy.

Lông mày của anh rất đẹp, đôi mắt anh khá nông, lông mi cong vút lên, cộng thêm việc anh cứ như chẳng quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nên trông anh rất lạnh lùng.

Trong phút này Ôn Dĩ Phàm cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ điên cuồng châm chọc ba chữ “bạch nguyệt quang” này.

Vương Lâm Lâm chủ động lên tiếng nói: “Mọi người quen nhau hả?”

Tô Khiết An: “Ừm, bạn học hồi cấp ba.”

Ôn Dĩ Phàm thu hồi ánh nhìn, lúc côc định hoàn toàn gạt bỏ chủ đề nói chuyện này đi thì Vương Lâm Lâm không hề có trí tuệ cảm xúc gì nói thêm một câu: “Bạch nguyệt quang có nghĩa là gì vậy? Là lúc trước bạn anh theo đuổi Tiểu Phàm không thành hay sao?”

Tô Khiết An cũng vô tâm bật cười ha ha ha: “Đúng đúng đúng.”

“...”

Hèn gì hai người này là một đôi với nhau.

Trong tình huống như thế này, Ôn Dĩ Phàm giả ngốc hay làm trò gì cũng không được nữa rồi. Cô đã cảm nhận rõ thấy lúc này lớp mặt nạ ngấm ngầm trên mặt mình đã bị hai người này gỡ xuống hơn nửa, chỉ còn sót lại một chút mà thôi.

Cũng không thể trông đợi Tang Diên sẽ nói gì để cứu vãn mọi chuyện.

Biết anh trước giờ rất xem trọng mặt mũi nên Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh nói: “Vậy hả? Mình là người trong cuộc sao mình lại không biết có chuyện này vậy. Tô Khiết An, có phải cậu nhớ nhầm hay không?”

“Sao lại nhớ nhầm gì được chứ? Hai cậu...” Nói đến đây, Tô Khiết An mới nhận ra có gì đó không đúng: “À, hai người các cậu đang ngại đó hả. Không phải chứ, chuyện bao nhiêu năm rồi các cậu vẫn còn nhớ hay sao? Tôi chỉ nhắc lại như chuyện vui mà thôi.”

Vương Lâm Lâm: “Bao lâu rồi hai người chưa gặp nhau vậy?”

“Nhất thời anh không tính ra được, Ôn Dĩ Phàm, cậu chỉ học ở trường chúng ta một năm thôi đúng không?” Tô Khiết An nói: “Tôi nhớ hình như năm lớp mười một hay mười hai gì đó là cậu chuyển đi rồi.”

Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Học kỳ hai lớp mười hai mình chuyển trường.”

“Vậy tính ra cũng phải bảy tám năm rồi nhỉ.” Chú ý đến Tang Diên vẫn luôn yên lặng, Tô Khiết An lại nói: “Tang Diên, sao cậu không nói tiếng nào vậy. Cũng bảy tám năm rồi? Không lẽ cậu vẫn để chuyện này trong lòng hay sao?”

Tang Diên nhắm mắt lại không để tâm đến anh ta.

“Cừ lắm.” Tô Khiết An bái phục, anh ta tức giận mắng mỏ nói: “Ôn Dĩ Phàm, đừng để tâm đến cậu ấy. Cậu cũng biết con người cậu ấy như thế nào rồi, mắt mọc trên đầu mà, có lẽ lúc đó cậu ấy thấy cậu bị mù nên mới không nhìn trúng cậu ấy, nhưng cậu ấy đâu có biết dáng vẻ của cậu ấy đáng ghét đến mức nào đâu...”

Vương Lâm Lâm ngắt ngang lời anh ta nói: “Trời ơi, anh lái xe cho đàng hoàng đi, đừng có nói bạn anh như vậy chứ.”

“...”

Tô Khiết An ngoan ngoãn nuốt hết mấy lời còn lại, anh ta cau mày liếc nhìn Vương Lâm Lâm một cái.

“Tập trung lái xe đi, nếu không sẽ không an toàn đâu.” Để ý thấy tâm trạng của anh ta nên Vương Lâm Lâm lập tức nói: “Anh đừng có không vui mà, em chỉ đang nhắc nhở anh chút thôi, anh muốn nói thì nói tiếp đi.”

Lúc này Tô Khiết An mới nở nụ cười: “Anh đâu có giận, cảm ơn lời nhắc nhở của em yệu nha.”

Thấm thoát đã đến chỗ ăn cơm rồi.

Cũng đã đi đến đây rồi, Ôn Dĩ Phàm cũng không tiện mở miệng nói cô muốn đi nữa. Dù sao Tang Diên cũng chẳng nói gì, nếu cô về thì chứng tỏ cô rất để bụng chuyện trước đây, ngay cả ngồi chung bàn ăn bữa cơm cũng không làm được.

Nghĩ đến chuyện ăn bữa cơm chỉ mất ít thời gian, gắng gượng chút là xong thôi. Nhưng chuyện Ôn Dĩ Phàm không hề ngờ đến chính là, chữ “bạn” trong câu nói khi nãy Vương Lâm Lâm nói: “Bạn trai của chị cũng có dẫn theo bạn nữa.” Không hề chỉ một mình Tang Diên mà là chỉ một đám người.

Bọn họ đã đặt sẵn phòng, giờ bên trong đã có rất nhiều người ngồi rồi.

Theo lý mà nói, Ôn Dĩ Phàm được Vương Lâm Lâm dẫn đến đây thì cô phải ngồi cạnh cô ta mới phải. Nhưng bốn chỗ còn lại là hai chỗ hai hai ở cạnh nhau, cô ta liền quả quyết vứt bỏ Ôn Dĩ Phàm, đi ngồi cùng với Tô Khiết An.

Ôn Dĩ Phàm cũng bị ép sắp xếp ngồi cạnh Tang Diên.

Nhìn như vậy cứ như Ôn Dĩ Phàm được Tang Diên dẫn đến vậy.

Có một người đàn ông hô hào nói: “Tang Diên à cậu chẳng thật thà gì cả, sao tự nhiên cậu lại thoát kiếp độc thân rồi?”

Tô Khiết An xùy một tiếng: “Đừng ăn nói lung tung. Tên ngốc như Tang Diên xứng sao? Đây là bạn học cũ của chúng ta, là hoa khôi đích thực của trường cấp ba chúng ta đó!... Tiền Phi, cậu có nhớ hay không, không phải cấp ba cậu cũng học ở trường Nam Vu Số Một sao?”

“Nhớ chứ nhớ chứ, Ôn Dĩ Phàm đây mà. Lúc trước tôi còn chung lớp với bạn cậu nữa, tên Chung Tư Kiều ấy.” Một người đàn ông mũm mĩm ngồi cạnh Tang Diên nhìn sang Ôn Dĩ Phàm, anh ta cười hơi ngượng ngùng nói: “Tôi thấy cậu ấy có đăng hình chụp chung với cậu.”

Ôn Dĩ Phàm cong môi gật gật đầu.

Giây tiếp theo, có một người đàn ông nói: “Trời má, thằng mập kia sao cậu đỏ mặt rồi?”

Vốn dĩ Tang Diên không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, dù trong khoảng thời gian này có biết bao nhiêu người nhắc đến tên của anh, anh cũng làm như không nghe thấy gì cả vậy. Sau khi nghe thấy câu này, anh âm thầm cử động, ngước mắt lên nhìn sang hướng Tiền Phi.

Tô Khiết An: “Không phải trước giờ cậu ấy đều vậy hay sao? Thấy ai đẹp thì cứ như không biết nói chuyện vậy.”

Có lẽ thấy mình bị bỏ rơi nên Vương Lâm Lâm thấy không vui, cô ta bắt đầu chen chân vào cuộc trò chuyện của bọn họ: “Cái gì chứ, sao anh lại khen người khác đẹp trước mặt em.”

Sau khi im lặng một hồi, Tô Khiết An dỗ dành nói: “Cục cưng à, em nghĩ cái gì vậy? Đừng có ghen bậy bạ chứ.”

...

Quán này lên món rất chậm, cả đám đàn ông ngồi ở trên bàn tán gẫu tôi một câu cậu một câu cả nửa ngày trời mà vẫn chưa có món ăn nào được mang lên. Nhưng chủ đề nói chuyện từ từ thay đổi, sự chú ý dành cho sự có mặt của một người lạ như cô dần tan biến.

Tinh thần của Ôn Dĩ Phàm thả lỏng hơn chút, cô vô tình nhìn Tang Diên.

Tang Diên không tham gia vào cuộc nói chuyện, lúc này anh đang cúi đầu chơi điện thoại, chẳng quan tâm tới gì cả.

Ôn Dĩ Phàm cúi đầu uống nước. Cô thấy mình không hòa hợp với nơi này.

Một lúc sau, Vương Lâm Lâm khẽ thơm má của Tô Khiết An rồi đứng dậy đi về phía của Ôn Dĩ Phàm. Cô ta kéo tay Ôn Dĩ Phàm rồi cười rạng rỡ nói: “Tiểu Phàm, đi thôi. Đi vệ sinh với chị.”

Ôn Dĩ Phàm đứng lên. Nhìn cái túi cô đặt trên ghế, cô âm thầm kéo nó đi.

Hai người họ đi theo bảng chỉ đường đi đến nhà vệ sinh.

Vương Lâm Lâm lấy son ra tô lại, rồi rảnh rỗi nói: “Lúc trước em từng từ chối người Tang Diên đó hả?”

Ôn Dĩ Phàm không trả lời.

Vương Lâm Lâm cho rằng cô đã âm thầm nói phải nên rất thắc mắc nói: “Em có biết quán bar “Tăng Ca” gần công ty chúng ta hay không? Đó là quán bar do anh ta, bạn chị và một người đàn ông khác hùn vốn mở đó.”

“...”

“Điều kiện của anh ta tốt biết bao nhiêu, vừa cao vừa đẹp trai, còn có tiền nữa, vậy mà em cũng từ chối được hả?” Vương Lâm Lâm lắc lắc đầu, cô ta thấy không hiểu: “Yêu cầu của em cũng cao quá rồi chứ? Nhưng mà cũng nhiều năm như vậy rồi, khi nãy chị thấy bộ dạng của anh ta chắc chắn không có ý gì với em rồi.”

“Đều đã qua cả rồi.” Ôn Dĩ Phàm nở nụ cười ấm áp, rồi lấy điện thoại ra nhìn: “Đúng rồi chị Lâm. Thật ngại quá đi mất, em phải quay về rồi, thầy Tiền bảo em tối nay nộp bản thảo cho thầy ấy, phiền chị giúp em nói với bạn chị một tiếng nha.”

Vương Lâm Lâm à một tiếng, cô ta có hơi không vui: “Ăn bữa cơm thôi mà có mất bao nhiêu thời gian đâu em.”

“Thầy đang hối em.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Em đang trong kỳ thử việc nên cũng không dám chậm trễ.”

“Ừm, vậy được rồi.” Vương Lâm Lâm bĩu bĩu môi: “Vậy em tự mình đi đường phải chú ý chút nha, chị về trước đây.”

“Dạ, cảm ơn chị Lâm, ngày mai gặp nhé.”

Sau khi Vương Lâm Lâm rời đi, Ôn Dĩ Phàm đã mở vòi nước rửa tay. Cô không biết liệu mình có khiến Vương Lâm Lâm không vui hay không, nhưng cô thực sự không thể tiếp tục ở lại trong buổi tiệc mà cô chẳng quen biết một ai nữa.

Ôn Dĩ Phàm thở phào một hơi rồi lấy khăn giấy lau khô tay.

Khi vừa đi ra ngoài, Ôn Dĩ Phàm đã gặp phải Tang Diên đi ra từ nhà vệ sinh nam ở phía đối diện. Lần này anh cũng không bỏ qua cô như không khí như cô nghĩ nữa.

Tang Diên dừng bước lại, ánh mắt anh rất lạnh lùng, anh đứng im tại chỗ cúi đầu nhìn cô.

Tự nhiên Ôn Dĩ Phàm cảm thấy cảnh này rất quen thuộc.

Cảnh này khiến cô nhớ lại lần đầu tiên cô đến quán rượu Tăng Ca, gặp anh ở hành lang. Nhưng tình huống lần này khác xa với lần trước.

Mọi chuyện cứ như lặp lại lần nữa, như tua lại thước phim vậy.

Với thái độ im lặng cả đêm nay của anh, Ôn Dĩ Phàm thấy cô hoàn toàn không cần nhắc tới mấy lần gặp mặt trước đó nữa. Cô gật đầu với anh, làm như lần đầu gặp mặt sau nhiều năm, lịch sự chào hỏi anh.

“Đã lâu không gặp.”

Nhưng rất bất ngờ, Tang Diên không hề có ý định duy trì sự hòa bình ngoài mặt với cô. Anh vẫn dùng ánh mắt dò xét đó, từ từ lặp lại: “Đã lâu không gặp?”

Ngữ điệu của anh khiến Ôn Dĩ Phàm nhất thời không nhận ra đây là câu nghi vấn hay là câu tường thuật nữa.

Sau đó Tang Diên lại nói: “Mới không thấy mặt tôi từ lúc giao thừa tới bây giờ, chưa được mấy ngày...” Anh dừng lại một hồi rồi từ từ chầm chậm nói hết phần còn lại.

“Cũng không tới nỗi một ngày dài tựa một năm vậy chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.