Đầu óc của Lục Chẩm Thu xoay mòng mòng mất vài giây, cô không cử động, cứ đứng lẳng lặng ở ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong như thế, gió đêm thổi qua, Hoa Lạc xoa xoa cánh tay nói: “Có hơi lạnh, chúng ta mau vào......”
Nói còn chưa xong, nhìn sang thấy Lục Chẩm Thu vẫn còn đứng bần thần, cô nàng mới hướng theo tầm mắt của Lục Chẩm Thu nhìn qua, tiếp theo trừng mắt: “Cmn!”
Kia không phải là Đường Nghênh Hạ sao? Người tựa vào trong lòng Đường Nghênh Hạ kia, là ai?
Nhìn có điểm khá giống Dư Ôn.
Hoa Lạc xem qua ảnh chụp của Dư Ôn, nhưng toàn lướt qua không xem, cách xa cả mười tám mét thêm một lớp kính dày, cho nên rất mơ hồ, cô nàng quay đầu: “Thu Thu, đó là Dư Ôn sao?”
Cận Thủy Lan đứng phía sau hai người họ, mở miệng nói: “Các cô cũng biết Đường Nghênh Hạ à?”
“Đâu chỉ biết không đâu!” Hoa Lạc buột miệng nói ra: “Cô ta và......”
Lục Chẩm Thu chặn cô ấy lại, nói: “Biết.”
Giọng nói của cô lạnh lùng đến bất ngờ, hai mắt tĩnh lặng như nước, ánh mắt lại dính chặt lên chiếc bàn bên kia, Cận Thủy Lan nói: “Vậy có cần đi qua chào hỏi một tiếng không?”
Lục Chẩm Thu mím môi, sắc mặt tái lại, giọng nói cứng rắn: “Không cần.”
Trong lòng Hoa Lạc ngập tràn lửa giận nhìn chằm chằm vào Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn. Nếu không phải bị Lục Chẩm Thu giữ lại, phỏng chừng cô nàng đã xông lên phía trước tra hỏi, Lục Chẩm Thu nói: “Chúng ta vào trong đi.”
Cận Thủy Lan liếc mắt đến bên cửa sổ chỗ Đường Nghênh Hạ đang ngồi, không lên tiếng, đi vào trong cùng với Lục Chẩm Thu, Hoa Lạc. Thật trùng hợp, vị trí ngồi của bọn họ nằm đằng sau chỗ của Đường Nghênh Hạ, cách hai ghế dài.
Bọn họ đi ba người, không cần một bàn quá lớn, liền chọn ngồi ghế dài. Chẳng qua, nếu cứ như vậy thôi thì sau khi ngồi xuống Đường Nghênh Hạ cũng không thể nào thấy được Lục Chẩm Thu.
Bên bàn của Đường Nghênh Hạ có thêm vài người khác nữa, ngoại trừ Dư Ôn, và Lộc Ngôn, còn xuất hiện thêm mấy người mà Lục Chẩm Thu biết, là diễn viên lồng tiếng trong ngành. Đường Nghênh Hạ có một bộ kịch truyền thanh đang ở khâu chế tác, vậy nên nhân dịp gặp mặt Lộc Ngôn liền gọi mọi người cùng đến ăn cơm. Trên bàn có hai bình rượu vang đỏ đã thấy đáy, sắc mặt của ai nấy cũng đều ửng hồng, đặc biệt là Dư Ôn, cô ả vừa ngã vào trong ngực Đường Nghênh Hạ, lúc đứng dậy liền mỉm cười: “Thực xin lỗi Hạ Thần, là tôi quá uống nhiều rồi.”
“Không sao.” Đường Nghênh Hạ nói: “Một lát nữa, tôi đưa cô về.”
Ánh mắt của Lộc Ngôn đảo quanh, cười: “Hạ Thần thật chu đáo.”
Một người khác chen vào nói: “Cái đó còn phải xem người kia là ai, Hạ Thần có chủ đáo với chúng ta như thế không? Ô -- không hề có nha.”
Mấy người trên bàn ăn đều dùng ánh mắt ái muội nhìn hai người kia. Gần đây, ai cũng biết Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn đang dần trở nên thân thiết hơn. Tuy hai người họ chưa xác định mối quan hệ, nhưng mọi người ở đây đã ngầm xác định tám chín phần, do đó mới dám trêu chọc hai người kia.
Đường Nghênh Hạ cũng lười giải thích, chỉ cười cười, Dư Ôn liếc mắt nhìn biểu cảm của cô ta, mượn chút men say dính sát vào trên người cô ta.
Cô gái ngồi đối diện với Lộc Ngôn tằng hằng một tiếng, nén cười, đổi đề tài: “Nai con, hôm nay cô không phải làm phát sóng trực tiếp à?”
“Hôm nay, không phải làm phát sóng trực tiếp.” Lộc Ngôn nói: “Được nghỉ ngơi.”
Cô gái nọ ngồi cạnh cô kia hỏi: “Nai con, tôi nghe nói cô Cận có hẹn gặp cô để bàn về tác phẩm mới của cô ấy?”
Mặt của Lộc Ngôn rõ ràng đỏ lên, bộ dạng thập phần ngượng ngùng, cô ả nói: “Còn chưa quyết định xong. Cô Kỷ mới đề cập qua một chút với tôi.”
Cô Kỷ, chính là Kỷ Tử Bạc, cô ấy có riêng một ekip chuyên nghiệp sản xuất kịch truyền thanh. Mấy bộ kịch truyền thanh của Cận Thủy Lan đều do cô ấy sản xuất, cô ấy cũng nâng đỡ cho rất nhiều diễn viên lồng tiếng mới vào nghề. Lúc trước, Bạch Noãn Noãn vẫn là người mới, cô Kỷ đã mạnh dạn mời Bạch Noãn Noãn đến thử sức. Dưới tình hình, người mà không được mấy ai trong ngành lồng tiếng coi trọng, chỉ không đến ba năm, hiện giờ Bạch Noãn Noãn đã là một trong ba diễn viên lồng tiếng có sức ảnh hưởng lớn.
Có biết bao nhiêu người ôm mộng tưởng được hợp tác với cô ấy, dù chỉ là phối âm cho vai phụ, cũng đã phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Lần này, bộ tiểu thuyết mới của Cận Thủy Lan còn chưa viết xong đã được quyết định bởi đủ các loại bản quyền, và tất nhiên không cần phải nói tới kịch truyền thanh, chắc chắn vẫn là Kỷ Tử Bạc làm giám chế. Quả thật là do Lộc Ngôn tự chủ động đến thử vai tham dự vào buổi tuyển chọn diễn viên lồng tiếng. Ngày đó, cô ả bị người bắt gặp khi đang nói chuyện phiếm với Kỷ Tử Bạc, thế nên mới có loại tin đồn này. Sau đó, lại đồn rằng cô ả sẽ tham gia vào một bộ kịch truyền thanh mới.
Lộc Ngôn không phân bua, và chấp nhận những tin đồn trong ngành đang lan truyền như gió này.
Cô ả hiểu rất rõ mấy chuyện thế này, tin tưởng vào người hâm mộ và sức ảnh hưởng của cô ả, lại thêm các loại đồn đãi này nọ, đến lúc ấy ekip kịch sẽ chỉ có thể chọn cô ả.
Lộc Ngôn nhấp một ngụm rượu, nghe thấy cô gái bên cạnh nói: “Ghen tỵ với Nai con quá đi, có thể được mời vào tác phẩm của cô Cận.”
Người kia cũng hùa theo: “Là do Nai con của chúng ta quá xuất sắc đó thôi.”
Nói xong người kia còn chép miệng: “Bất quá cũng phải nói thật, cô Cận thật tài giỏi. Lần đầu tiên, tôi được chứng kiến một bộ tiểu thuyết bách hợp chưa ra mắt đã được mua bản quyền điện ảnh.”
Sự thật là như thế. Mặc dù thị trường điện ảnh bách hợp đã mở ra, nhưng đa số vẫn là các tác phẩm lâu năm và có danh tiếng tương đối tốt mới được tiến hành chuyển thể. Còn kiểu dạng mua bản quyền điện ảnh trước trong khi chưa được viết xong như thế này.
Ở phạm vi bách hợp, đúng là lần đầu tiên.
Những người khác đồng tình, hứng thú bừng bừng tán ngẫu chuyện thiên hạ, độc nhất có Đường Nghênh Hạ ngồi tại chỗ, cúi đầu, tay nắm chặt ly, vẻ mặt ủ rũ, ánh mắt đanh lại. Cô ta rót ra một ly rượu, mượn rượu che giấu nội tâm không vui pha lẫn cảm giác ghen ghét đến sắp phát điên.
“Đừng nói chuyện của cô Cận nữa. Hạ Thần nhà chúng ta cũng không tồi.” Trong đó, một diễn viên lồng tiếng đem chủ để vòng trở lại, nói: “Bộ kịch mới của Hạ Thần cũng sắp ra mắt. Tôi nhìn thấy có rất nhiều người trong ngành đề cập đến nó.”
Đường Nghênh Hạ cố gắng rặn ra một nụ cười: “Đều là nhờ vào sự yêu quý của mọi người.”
“Mới không phải đâu.” Cô gái mới nói nói chuyện lúc nãy, lên tiếng: “Vẫn là do Hạ Thần giỏi đó. Tôi nghe nói Hạ Thần còn có hai bộ tiểu thuyết đang được thảo luận để ra mắt điện ảnh à?”
Đường Nghênh Hạ đưa mắt liếc nhìn Dư Ôn, tay nắm chặt cái ly, hướng mọi người mỉm cười: “Vẫn còn đang thảo luận.”
Dư Ôn quay đầu, trong lòng hiểu ra ý tứ ám chỉ của Đường Nghênh Hạ mà không nói ra, chỉ cười.
Cuộc trò chuyện đứt quãng của bàn bên kia, nghe không được quá rõ. Lục Chẩm Thu ngồi tựa vào sau ghế, ngẫu nhiên nghe thấy bên kia truyền tới một trận tiếng cười, sắc mặt của cô trắng bệch, bóp chặt tay, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay, thoáng hoảng hốt vì đau.
Hoa Lạc gọi: “Thu Thu?”
Lục Chẩm Thu ngẩng đầu, hai mắt ửng đỏ, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Ừ?”
Giọng điệu nhỏ nhẹ khiến Cận Thủy Lan phải ngước mắt nhìn cô, Hoa Lạc hỏi: “Muốn đi WC hay không?”
Lục Chẩm Thu chậm chạp mãi mới hiểu ra, cô đứng dậy nói với Cận Thủy Lan: “Cô Cận, tôi cần vào nhà vệ sinh một lát.”
Hoa Lạc vội vàng nói: “Tôi đi cùng với cô ấy.”
Cận Thủy Lan cúi đầu tiếp tục xem thực đơn, khẽ ừ một tiếng.
Hoa Lạc kéo Lục Chẩm Thu đi hướng phòng vệ sinh, trên đường cô ấy không nhịn được: “Việc kia, Đường Nghênh Hạ là có ý gì chứ? Thân thiết với Dư Ôn như thế? Có phải sắp ở trước mặt cậu hôn nhau luôn không!? Tớ cảm thấy thật ghê tởm, ăn bữa tối xong liền muốn ói ra. Nếu không phải vừa rồi cậu ngăn cản tớ, thì tớ đã đi qua đánh cho cô ta một trận!”
Cô nàng nói với khí thế tức giận ngút trời, Lục Chẩm Thu vẫn luôn kìm nén cảm xúc. Dù cho đã chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng cuối cùng giữa hai người cũng chưa từng đề cập tới hai chữ kia. Cô nhắm mắt lại, đột nhiên trong mũi dâng lên một trận chua xót.
Lục Chẩm Thu đè lại cảm xúc vọt vào trong phòng vệ sinh, hai tay gắt gao chống đỡ ở thành bồn rửa mặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, thân thể căng thẳng đến phát đau.
Hoa Lạc thấy thế, hô to: “Thu Thu.”
Nhìn dáng vẻ này của cô, Hoa Lạc đau lòng đến rơi lệ. Lục Chẩm Thu lại cắn môi, bức ép bản thân lấy lại ánh mắt trong suốt sáng ngời, cô ngửa đầu, chớp mắt liên hồi, hít thở nhẹ, dùng tay lung tung quạt đi nước mắt nóng bỏng sắp rơi, sắc mặt trắng rã như tờ giấy, hai mắt đỏ ngầu.
Thật lâu sau, cô mở ra vòi nước, vốc một ít nước vào mặt, bọt nước lạnh như băng, từ đầu ngón tay của cô thẩm thấu vào da thịt, lạnh đến nỗi cô phải cắn chặt răng, thân thể run rẩy.
Hoa Lạc nắm lấy bả vai của cô: “Thu Thu.”
Lục Chẩm Thu nghiêng đầu, trên cằm còn vương vài giọt nước, cô dùng chất giọng khàn đặc nói: “Tớ không sao.”
Hoa Lạc vẫn không yên tâm: “Thật là không có việc gì không?”
Lục Chẩm Thu gật đầu, cô nói: “Hoa Lạc, cậu ra ngoài ngồi với cô Cận trước đi.”
“Vậy cậu......”
Lục Chẩm Thu nói: “Lát nữa tớ sẽ trở ra sau.”
Hoa Lạc đành phải đồng ý, mỗi bước đi đều lưu luyến không nỡ đi, thấy cảm xúc của Lục Chẩm dần ổn định mới rời khỏi phòng vệ sinh.
Lục Chẩm Thu nghe được tiếng đóng cửa lại mới quay đầu xem trong túi, từ bên trong lấy ra đồ trang điểm, soi gương thấy người phía trong đó mặt đầy nước, vẻ mặt tái nhợt xen lẫn chật vật, cô mở miệng, cánh môi bị cắn nát, môi lưỡi tràn ngập màu đỏ thẫm của máu. Lục Chẩm Thu cúi xuống súc miệng, vài phút sau, ngẩng đầu bắt đầu trang điểm.
Trang điểm so với ngày thường đậm hơn một chút.
Sau khi trang điểm, cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, không đi tìm Hoa Lạc và Cận Thủy Lan, mà lập tức hướng tới bàn của Đường Nghênh Hạ. Từ xa, Đường Nghênh Hạ đã trông thấy một người đang tiến đến gần, rất giống với Lục Chẩm Thu. Cô ta còn tưởng rằng chính mình uống quá nhiều, sinh ra ảo giác, cho tới khi Lục Chẩm Thu đứng ở phía trước bàn của cô ta, cô ta mới chậm chạp đứng dậy!
Nơi này đều là người trong ngành kịch truyền thanh, và họ cũng biết tới Lục Chẩm Thu. Mặt của Đường Nghênh Hạ còn đang đỏ bỗng chốc chuyển thành trắng, cô ta nhìn về phía Lục Chẩm Thu, đã nghe thấy có người bên cạnh kêu lên: “Thu Thu? Đã lâu không gặp nha! Gần đây cô đang phát triển ở đâu!”
“Đúng là Thu Thu rồi! Quá xinh đẹp!”
Khuôn mặt tái nhợt của Lục Chẩm Thu đã được che đậy bởi lớp trang điểm khiến người khác không thể nhận ra. Đôi mắt ngập nước yêu kiều, ánh sáng phản chiếu tạo nên màu sắc xinh đẹp, không chỉ có Đường Nghênh Hạ đứng lên, mà Dư Ôn cũng đứng theo, thêm cả Lộc Ngôn.
Lộc Ngôn là người duy nhất ở nơi này biết được tâm tư của Dư Ôn. Và ngược lại, chỉ có Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn, hai người họ biết Lục Chẩm Thu là bạn gái của Đường Nghênh Hạ.
Lục Chẩm Thu đứng ngay trước mặt bọn họ, vài người khác hàn huyên, hỏi han. Lục Chẩm Thu lại nhìn thẳng vào Đường Nghênh Hạ, Đường Nghênh Hạ đối diện với cô hai giây, rất nhanh di chuyển tầm mắt.
Cô nàng ngồi canh Lộc Ngôn nói: “Này, Thu Thu, cô cũng tới để dùng bữa à?”
Giọng của Lục Chẩm Thu hơi khàn, cô gật đầu: “Ừ, đúng lúc.”
“Thật là đúng lúc!” Một người khác đáp lời: “Nói về Thu Thu, hiện tại cô vẫn làm ở nhà đài kia sao?”
Ban đầu, cô chỉ là ký cho xong tại khi đó cô không được nhiều người chú ý tới. Nhà đài mới có quá nhiều vấn đề, không ổn định, mọi người đều khuyên cô nên suy nghĩ lại, Đường Nghênh Hạ đã dùng cách nào đó để tẩy não của cô. Tuy có nhiều vấn đề nhiều, nhưng lại có không gian phát triển lớn, không gò bó. Vốn cơ hội và hiềm nguy chính là cùng tồn tại, nhưng quan trọng nhất, người phụ trách là bạn của Đường Nghênh Hạ.
Lục Chẩm Thu không chịu chùn bước. Kết quả, người phụ trách đã từ chức trước cô.
Cô nở một nụ cười miễn cưỡng: “Không còn ở đó nữa. Tôi đổi nhà đài rồi.”
“Đổi qua nhà đài nào thế?” Những người khác cũng rất có hứng thú: “Là nhà đài lớn hay nhà đài nhỏ?”
Lục Chẩm Thu nói: “Vẫn chưa ký hợp đồng.”
Mọi người hiểu ý, Lục Chẩm Thu trả lời các cô ấy xong lại nhìn về phía Đường Nghênh Hạ, nói: “Hạ Thần cũng ở đây à.”
“Đúng vậy.” có người cười nói: “Thu Thu cũng biết Hạ Thần à!”
Bàn tay đang buông thõng bên người của Đường Nghênh Hạ nhanh chóng siết chặt lại, lòng bàn tay bị móng tay chọc vào phát đau, mặt đầy căng thẳng, giương mắt nhìn Lục Chẩm Thu, nhất thời không đoán ra câu nói cô sẽ nói kế tiếp là gì.
Sẽ công khai quan hệ của hai người bọn họ sao?
Ở trong thời điểm như thế này ư?
Những người khác biết sẽ nghĩ thế nào? Tin truyền đến chỗ của người đọc, cô ta vất vả duy trì hình tượng mấy năm, cứ thế mà bị phá hủy sao? Đường Nghênh Hạ nghĩ tới mấy loại khả năng, cả người phát lạnh.
Lục Chẩm Thu đem biểu cảm của Đường Nghênh Hạ nhìn rõ ở trong mắt, mở miệng nói: “Có biết. Trước kia từng hợp tác cùng làm một bộ kịch truyền thanh.”
Đường Nghênh Hạ thở phào một hơi, căng thẳng đến mức tận cùng, thân thể dần dần thả lỏng. Lộc Ngôn liếc mắt nhìn Dư Ôn lại quay qua nói với Lục Chẩm Thu: “Thu Thu có trí nhớ thật tốt, bất quá Hạ Thần chưa chắc đã nhớ ra. Dẫu sao thì đó cũng chỉ là một vai phụ nhỏ.”
Trên bàn ăn bởi vì những lời này tức khắc xuất hiện không khí giương cung bạt kiếm. Mọi người hết nhìn Lộc Ngôn, lại nhìn qua Lục Chẩm Thu. Không dám tưởng tượng, vì cớ gì mà các cô ấy lại có mâu thuẫn.
Nghe ám chỉ của Lộc Ngôn, có vẻ khá coi thường Lục Chẩm Thu.
Hơn nữa, Lục Chẩm Thu phát triển ở trong ngành chưa bao giờ làm điều gì quá đáng, so với việc mà Lộc Ngôn vừa nói, có phần không phải, nhưng đều là người trong ngành, cúi đầu không thấy mà ngẩng đầu lại thấy, không cần thiết phải làm cho mối quan hệ trở nên cứng nhắc như vậy.
Lục Chẩm Thu không thèm để ý, thuận theo lời của Lộc Ngôn, nói: “Đúng vậy, nhất định là Hạ Thần đã quên rồi.”
Dư Ôn phá vỡ cục diện, mở miệng hoà giải: “Dạo này, Hạ Thần bận rộn như vậy, không nhớ rõ cũng là điều bình thường. Chẳng qua tôi thấy, khẳng định không quên được, Thu Thu xinh đẹp như thế, gặp qua sẽ rất khó quên.”
Mọi người đều cảm thấy bối rối không biết nên theo Lộc Ngôn nói tiếp hay là theo Dư Ôn nói chuyện. Thật may, Đường Nghênh Hạ mở lời, cô ta nói: “Không quên. Vừa lúc còn có chút việc muốn tìm cô. Chúng ta đi qua bên cạnh nói đi.”
Lục Chẩm Thu gật đầu: “Được.
Những người khác chờ bọn họ đi rồi thì thầm: “Hạ Thần tìm Lục Chẩm Thu làm gì thế?”
“Chẳng lẽ, Hạ Thần muốn mời Lục Chẩm Thu đến lồng tiếng cho bộ kịch mới?”
“Đừng nói bừa. Bộ kịch mới không phải mời Lộc Ngôn hay sao?”
Hai người được nhắc tới đã đi ra ngoài đại sảnh, đứng ở dưới tàng cây bên ngoài quán ăn, Đường Nghênh Hạ cau mày: “Tại sao em lại tới đây?”
Lục Chẩm Thu đưa mắt nhìn sắc mặt của cô ta: “Đi ăn cơm với bạn, còn chị thì sao?”
Đường Nghênh Hạ khẽ đưa mắt đến bàn của mình, thấy có hai người đang quan sát cô ta, cô ta đứng chắn trước mặt Lục Chẩm Thu, ngăn chặn tầm mắt của mọi người: “Tôi cũng vậy. Buổi tối đoàn phim liên hoan.”
Lục Chẩm Thu gật đầu, hỏi: “Vậy còn Dư Ôn thì sao? Cũng là diễn viên lồng tiếng trong kịch truyền thanh của chị sao?”
Đường Nghênh Hạ nhíu mày, nói: “Cô ấy là một trong số các nhà đầu tư.”
Lục Chẩm Thu nhìn nghiêng: “Đầu tư à? Đầu tư cái gì? Đầu tư thân thể à?”
Đường Nghênh Hạ ngây ra vài giây, thái độ không vui, tựa như kẻ điên: “Em nói bậy cái thế?”
Lục Chẩm Thu tỏ ra bình tĩnh, nói nhanh như gió cuốn, lạnh nhạt: “Tôi nào dám nói bậy chứ?”
Trong ấn tượng, Lục Chẩm Thu là người dịu dàng, khi cả hai cãi nhau chưa từng một lần ầm ĩ. Đường Nghênh Hạ đã quen với thái độ ôn hòa của cô, bất chợt nghe thấy những lời gai góc đó của cô, vẫn chưa kịp thích ứng.
Đường Nghênh Hạ áp xuống mớ cảm xúc hỗn độn, nói: “Thu Thu, tôi với Dư Ôn không có cái gì cả. Không phải tôi đã giải thích qua với em rồi sao? Tôi và cô ấy......”
“Chúng ta chia tay đi.” Đột ngột vang lên một câu, làm cho Đường Nghênh Hạ ngây ngẩn tại chỗ: “Cái gì cơ?”
Lục Chẩm Thu: “Tôi nói, chúng ta chia tay đi.”
Đường Nghênh Hạ tiến lại gần cô: “Vì sao?”
Lục Chẩm Thu hít một hơi thật sâu: “Tôi không muốn một tình yêu không thấy ánh sáng nữa.”
“Chúng ta không phải không thể công khai!”
“Vậy, lúc này, cô có dám nắm tay tôi không?!” Lục Chẩm Thu nâng mi, đáy mắt nổi lên tia lửa, sáng quắc mà nóng rực. Dù hai người đang đứng dưới tàng cây, nhưng trên bàn sát cửa sổ kia của Đường Nghênh Hạ, vẫn có vài người chăm chú đánh mắt nhìn qua bên này để xem. Lòng bàn tay của Đường Nghênh Hạ toát ra một tầng mồ hôi, cô ta thấp giọng nói: “Thu Thu, đừng làm loạn.”
Lục Chẩm Thu nói: “Không dám có phải không?”
Nhưng cô ta lại có thể cho Dư Ôn dựa vào bả vai của cô ta, nằm ở trong lòng cô ta.
Giọng của Lục Chẩm Thu lạnh đi: “Chia tay đi.”
Cô nói xong cũng không quay đầu lại, Đường Nghênh Hạ bất chấp nhiều người đang nhìn như vậy, từ phía sau, kéo tay của Lục Chẩm Thu lại, giọng trầm xuống, nói: “Không được! Tôi không đồng ý!”
Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn cô ta, dưới bóng cây nhập nhoè, bao phủ Đường Nghênh Hạ trong bóng tối. Tự dưng cô nhớ tới lần đó đi thu âm, Đường Nghênh Hạ chờ mình ở bên ngoài lúc nửa đêm, cũng đứng dưới một cái cây như thế. Thời khắc nhìn thấy Đường Nghênh Hạ, trong lòng cô tràn đầy ấm áp, hấp tấp không đợi nổi tức khắc muốn chạy đến ôm lấy cô ta. Mà bây giờ chỉ còn lại cảm giác ray rứt, đau đớn đến thấu xương, không muốn tới gần.
Lồng ngực ngập tràn đau xót, hốc mắt nóng lên, Lục Chẩm Thu đứng im ở trước mặt Đường Nghênh Hạ, nói: “Tôi không phải muốn trưng cầu ý kiến của cô mà cần cô phải đồng ý. Tôi chỉ đến để báo cho cô biết thôi.”
Giọng của cô có chút nghẹn ngào, nhưng rất kiên định và rành mạch. Lục Chẩm Thu hất tay của Đường Nghênh Hạ ra, khẽ nói: “Chúng ta chia tay đi.”
_____
Tác giả có lời muốn nói: 30 cái bao lì xì moah moah.
Đường Nghênh Hạ: Vợ muốn chia tay với tôi.
Cận Thủy Lan: Cảm ơn nhé! Sau này, cô ấy sẽ là vợ của tôi.