Khó Chơi

Chương 17: Chương 17: Đứng đắn




Thẳng như sắp thép, Lục Chẩm Thu gửi tin nhắn xong, cảm thấy hẳn là đã giải thích rõ ràng, chẳng qua, quả thật, đêm nay bà chủ đã chi quá nhiều tiền. Cô vẫn quyết định chờ nhà đài trả tiền cho cô, kế đến, cô sẽ trả một phần cho bà chủ.

Cận Thủy Lan nhìn thấy tin nhắn tôi là gái thẳng kia, bật cười. Lục Chẩm Thu nhắn: [Sếp, có thể kết bạn WeChat được không?]

Giữa nhân viên với nhân viên nội bội của nhà đài không thể phát bao lì xì, chỉ có thể thêm WeChat.

Cận Thủy Lan mím môi nhìn vào hai chữ WeChat, mở WeChat. Cô ấy có ba tài khoản, một cái hiện đang dùng, một cái đã dùng từ rất lâu, còn có một cái đã hai năm không đăng nhập.

Mãi một lúc sau, Cận Thủy Lan mới nhấn vào tài khoản không đăng nhập từ lâu kia. Sau khi gửi mã xác minh, màn hình chợt lóe lên, ảnh đại diện vừa quen thuộc vừa xa lạ, là lúc trước cô ấy đã mất hai ngày để chọn, sau cùng hỏi Lục Chẩm Thu: [Cô thích cái nào?]

Lục Chẩm Thu nhắn: [Cô gặp khó khăn trong việc lựa chọn sao?]

Cô ấy không phải khó lựa chọn, chỉ là cô ấy hy vọng chọn được cái mà Lục Chẩm Thu thích. Bằng cách đó thì khi Lục Chẩm Thu trò chuyện với cô ấy nhìn vào ảnh đại diện sẽ cảm thấy vui. Sự thật chứng minh rằng việc dựa vào thích ảnh đại diện, cũng không có ích gì.

Cận Thủy Lan ấn mở, liên hệ chỉ có vài người ít ỏi. Ngược lại, cô ấy vừa nhìn đã lập tức nhận ra được ảnh đại diện của Lục Chẩm Thu. Cô ấy bấm vào, lịch sử trò chuyện hai năm trước đã bị hệ thống xóa sạch, giao diện chỉ còn một màu trắng tinh. Nhưng trước sau cô ấy vẫn nhớ rõ nội dung của cuộc trò chuyện cuối cùng.

Lục Chẩm Thu nói rằng cô đang yêu.

Thời điểm đó cô ấy chỉ nhớ rằng đầu óc lơ mơ, không nhớ rõ nói cái gì, nói cho cùng lại nói đến vì lý do gì mà cô thích người kia. Lục Chẩm Thu nói, có thể là bởi vì người kia đã chăm sóc cho cô, rất tinh tế. Mặc dù không còn ở bên cạnh nhau như trước nhưng người kia vẫn sẽ nấu trà gừng cho cô mỗi khi cô bị cảm. Cô nói rằng lần đầu tiên hai người họ gặp mặt ở căn hộ, người kia đã chuẩn bị bình giữ nhiệt và cả trà gừng cho cô.

Sắc mặt của cô ấy trắng bệch, đột nhiên cảm thấy kích động xen lẫn sốt ruột. Bởi vì hấp tấp cho nên vẫn có từ bị sai và có rất nhiều lời muốn nói trong tưởng tượng, tiếp theo lại thấy Lục Chẩm Thu nói: [Thật tốt, tôi cũng thích cô ấy.]

Tay của cô ấy run lên xóa đi từng chữ, kìm nén lại những tâm tư ẩn giấu và tình cảm chưa kịp nói ra, cảm giác chua xót không rõ. Đến cùng, cô ấy hỏi Lục Chẩm Thu: [Nếu cô ấy không pha trà gừng cho cô ở căn hộ, cô vẫn sẽ thích người đó chứ?]

Lục Chẩm Thu không chút do dự, đáp lại cô ấy: [Vẫn sẽ.]

Hai chữ này, đánh nát chút vọng tưởng sót lại của cô ấy. Cô ấy im lặng hồi lâu mới nhắn: [Cũng tốt. Chúc cô hạnh phúc.]

Lục Chẩm Thu trả lời: [Cảm ơn.]

Sau đó, hai người cũng không còn liên lạc qua lại, dường như biến mất khỏi thế giới của nhau, chỉ là bạn qua mạng chưa từng gặp mặt. Kỷ Tử Bạc không ngừng mắng cô ấy là đồ ngốc, đi học chưa từng lọt vào khỏi top ba học sinh giỏi, lớn như thế cũng chưa bao giờ từng làm chuyện tốt, hiện giờ lại giúp tình địch may áo cưới.

Đúng vậy, chính cô ấy cũng nhịn không được mà phải mắng bản thân là đồ ngốc.

Dẫu cho cô ấy có ngốc đến đâu, cũng không thể không nói câu chúc mừng với Lục Chẩm Thu.

Cô nói cô thích Đường Nghênh Hạ.

Câu này mới là lưỡi dao sắc bén nhất, là vũ khí gây tổn thương nhất, cắt đứt sợi dây liên kết giữa bọn họ.

Kể từ đó về sau cô ấy từ chối tất cả các công việc có sự hợp tác cùng với Đường Nghênh Hạ. Bởi cô ấy không muốn nghe được tin tức về Lục Chẩm Thu từ trong miệng người khác. Dù chỉ là có thể vô tình nghe thấy thì cô ấy cũng không muốn.

Cận Thủy Lan sực tỉnh lại, lưu hình ảnh về máy, đăng xuất khỏi tài khoản chính và đăng nhập vào tài khoản phụ, đổi một ảnh đại diện khác. Kế tiếp, cô mới cho Lục Chẩm Thu số điện thoại trên WeChat, gửi lời mời kết bạn qua.

Lục Chẩm Thu đang hát thì nghe được tiếng thông báo ở điện thoại. Nhân lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi uống nước, cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy ảnh đại diện, thoáng sửng sốt. Sau khi, cô xác nhận qua vài lần không phải cùng một tài khoản mới ấn chấp nhận, hỏi: [Sếp?]

Cận Thủy Lan: [Ừ, là tôi.]

Lục Chẩm Thu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện, hoảng hốt nhắn: [Ảnh đại diện này rất quen.]

Ảnh đại diện quen thuộc làm cô nhớ tới một người bạn cũ từng quen qua mạng, quen nhau trong thời điểm chuyển nhà đài vào hai năm trước. Bọn họ đều là bà chủ như nhau, bất quá bà chủ cũ và bà chủ mới khác nhau. Cô ấy tương đối hiền hoà, đặc biệt ở phòng phát sóng trực tiếp cô có thể nói chuyện. Tuy mới nửa tháng nhưng đã tặng rất nhiều quà cho cô. Sau đó, lên làm nhân viên quản lý phòng, cô cũng trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy. Chỉ có điều, bà chủ cũ kia mắc chứng khó khăn trong việc lựa chọn.

Trái ngược, lại có chút giống với chủ nhà mới Cận Thủy Lan.

Cận Thủy Lan đọc tin này, dừng lại rồi tiếp tục gõ chữ: [Ảnh đại diện có vấn đề gì à?]

Lục Chẩm Thu: [Không có gì. Trước đây một người bạn của tôi cũng dùng bức ảnh này làm ảnh đại diện, rất đáng yêu.]

Đây là phiên bản Q của một nhân vật anime từ vài năm trước. Mấy năm qua manga anime cũng phát triển hơn nên có rất nhiều người dùng ảnh đại diện kiểu này. Lục Chẩm Thu không để ở trong lòng, nhưng những lời này của cô khiến cho trái tim của Cận Thủy Lan gợn sóng.

Hóa ra, cô vẫn còn nhớ rõ.

Tâm trạng của Cận Thủy Lan đang rất tốt, thấy Triệu Tư Nhiễm bước vào cửa với vẻ mặt ôn hoà, Triệu Tư Nhiễm lại bị cô ấy nhìn như thế thì sợ đến kinh hồn bạt vía. Vì đột nhiên bị trừ mất 4% làm tâm trạng của Cận Thủy Lan xấu đi, cộng thêm cả việc bây giờ cô nàng không liên lạc được với bà chủ. Cô nàng có đến nhà của bà chủ nhưng không gặp được người, bà chủ nói là đi ra ngoài họp. Cô nàng ở trong điện thoại kìm nén cơn giận, hỏi: “Vậy cô Cận phải làm thế nào bây giờ ạ?”

Bà chủ nói: “Trừ 4%. Nếu cô ấy không đồng ý thì cô lại thử chỉ trừ đi 2% thôi xem được hay không.”

Đây thì tính là cái gì? Cho ăn một cái tát, sau lại tặng một viên kẹo đường đáng ngờ sao?

Cận Thủy Lan có phải tác giả nhỏ lần đầu tiên được xuất bản đâu, làm sao có thể lừa gạt kiểu như vậy chứ?

Thật ra, cô nàng không dám nói câu hạ thấp hai phần trăm kia ra, nhất là khi Cận Thủy Lan đã mất cả ngày để đợi. Triệu Tư Nhiễm gượng cười: “Cô Cận, nghỉ ngơi có được không? Buổi tối tôi mời cô đi ăn cơm nhé?”

Cận Thủy Lan đưa mắt nhìn cô nàng một cái: “Vẫn không liên lạc được hay sao?”

Triệu Tư Nhiễm nói: “Đi tỉnh bên cạnh họp rồi.”

Cận Thủy Lan hiểu ý, gật đầu: “Vậy lần sau lại nói.”

Triệu Tư Nhiễm áy náy nhìn cô ấy, nói: “Buổi tối tôi mời cô ăn cơm, ăn xong tôi đưa cô trở về có được không?”

Cận Thủy Lan giương mắt nhìn chung quanh một vòng, lại nhìn cô nàng, cười: “Không cần phiền phức thế đâu.”

Triệu Tư Nhiễm còn đang ngơ ngẩn, Cận Thủy Lan đã lướt qua người của cô nàng rời đi. Triệu Tư Nhiễm vẫn muốn đuổi theo ra tận ngoài, nhưng mắt thấy Cận Thủy Lan đã bước khỏi cửa tạp chí và lên xe. Vài tia nắng chiếu lên gò má của cô ấy, tạo cảm giác lạnh như băng lại kiêu ngạo. Cô nàng mới bàng hoàng nhận ra lần đầu tiên gặp Cận Thủy Lan cũng là ở cửa công ty, Cận Thủy Lan ngồi ở trong xe. Lúc ấy, hai người vừa bàn xong chuyện hợp tác lần đầu, cô nàng nói với Cận Thủy Lan: “Cô Cận, cô yên tâm. Nếu sau này có cơ hội hợp tác lần nữa thì tôi vẫn sẽ là người phụ trách tất cả mọi việc từ xuất bản đến in ấn.”

Cận Thủy Lan quay đầu cười và nói với cô nàng: “Làm phiền rồi.”

Một câu làm phiền này thôi, mà bọn họ đã hợp tác mấy năm trời. Ban nãy, Cận Thủy Lan nói không cần phiền phức, Triệu Tư Nhiễm nghe ra ẩn ý từ nay về sau không cần phiền nữa đâu, cô nàng vội kêu: “Cô Cận!”

Cận Thủy Lan đã khởi động động cơ nổ máy rời đi ở ngay trước mặt cô nàng. Triệu Tư Nhiễm nhẹ than, trợ lý tiến lên hỏi: “Chủ biên, cô Cận có phải giận rồi hay không?”

“Giận?” Triệu Tư Nhiễm cười, tự giễu: “Chúng ta còn không có tư cách làm cho cô ấy giận.”

Trợ lý hỏi: “Đến cùng là bà chủ muốn như thế nào đây, vì sao đột nhiên muốn 4% chứ?”

Triệu Tư Nhiễm nhíu mày, không đáp hỏi ngược: “Cô nói thử xem cô có thể có cả cá và chân gấu hay không?”

Trợ lý bối rồi.

Triệu Tư Nhiễm cũng không buồn giải thích. Cứ tính là Cận Thủy Lan đồng ý giảm bớt 2%, vậy còn Đường Nghênh Hạ ở bên kia thì sao? Tạm thời không làm ầm ĩ, không đại biểu cho việc trong hai năm sẽ không làm gì. Đặc biệt, hiện tại bút danh của Đường Nghênh Hạ đang như nước dâng thuyền lên cao, thật sự cam tâm bị mua đứt như thế sao? Xem điều kiện của Cận Thủy Lan như vậy, Đường Nghênh Hạ không động tâm chút nào hay sao? Nhưng đừng tự vác đá nện vào chân mình.

Đến lúc đó cả cá cả chân gấu cũng đều không còn.

Lúc này bà chủ như bị ma xui quỷ khiến, bị cái lợi nhất thời làm đầu óc mê muội.

Triệu Tư Nhiễm nói: “Giúp tôi chú ý xem gần đây cô Cận đi gặp mặt với những tạp chí nào.”

Trợ lý gật đầu: “Đã biết.”

Hai người yên lặng nhìn theo hướng Cận Thủy Lan rời đi. Đổi lại, tâm trạng của Cận Thủy Lan lại rất tốt, cô ấy bật bluetooth trong xe lên, theo sau giọng nói của Lục Chẩm Thu vang lên: “Mọi người ở phía dưới còn muốn nghe hát bài gì nữa?”

“PK à? Hôm nay PK đã kết thúc, để ngày mai đi.”

“Trò chơi, có thể chơi trò chơi, nhưng mà tôi chơi không giỏi lắm, đánh một ván với Tiểu Ngư sao? Tiểu Ngư không có online mà.”

Cận Thủy Lan đánh tay lái rẽ vào nhà hàng, gọi hai phần cơm tối để trên xe, cô ấy liếc mắt nhìn điện thoại, thấy được Kỷ Tử Bạc gửi tin nhắn đến cho cô ấy: [Đã nhận được bản thử âm của Lục Chẩm Thu, cậu muốn nghe không?]

[Tớ nghe xong, cảm thấy cảm xúc và phần lồng tiếng rất tốt.]

Cận Thủy Lan nhận tệp ghi âm, bấm mở, kết nối với Bluetooth trong xe, tiếng nói phát ra từ hệ thống âm thanh của ô tô.

“A thủy!” Một giọng nói vang lên trong không khí, bên tai Cận Thủy Lan ong ong vài giây, mới nghe được âm thanh truyền đến: “Nắm tay ta! Mau bắt lấy ta! A thủy! Bọn họ tới từ phía trước! Ta mang ngươi đi đường sau!”

Bầu không khí xung quanh tràn ngập căng thẳng, cảnh tàn sát khốc liệt đan xen nhìn không rõ. Cận Thủy Lan vô thức nín thở, một khoảng lặng ngắn, giọng nói lại cất lên: “A thủy, ngươi nghe ta nói. Đợi lát nữa ngươi theo Diêu phó tướng đi trước, đi từ cửa bên cạnh. Ngoan, nghe lời. Nơi này không thể so với trong nhà, nhất định ngươi phải luôn theo sát bên người Diêu phó tướng. Nhớ kỹ lời ta nói, phải đem phong thư này mang về giao cho cha ngươi.”

“Diêu phó tướng, mang A Thủy trở về. Ta cản ở phía sau!”

Bản thu âm chỉ ngắn ngủi có mấy câu nói, nhưng suy nghĩ của Cận Thủy Lan lại bị mang nhập vào đoạn cốt truyện kia. Trước mắt cô ấy phảng phất như thật sự xuất hiện một vị tướng quân thân nhuốm đầy máu, đã chuẩn bị tốt tư thế liều chết, chỉ để lại chút dịu dàng còn sót lại cho cô gái tên A Thủy.

Giọng điệu của Lục Chẩm Thu so với ngày thường trầm hơn, mang theo quyết tâm thắng bại. Tuy rằng chưa có hậu kỳ nhưng cũng đã tạo ra được viễn cảnh tính mạng nhân vật đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Kỷ Tử Bạc rất vừa lòng, cô ấy hỏi Cận Thủy Lan: [OK không?]

Cận Thủy Lan nghe mấy lần, mỗi khi câu nói trước đấy của A Thủy lặp lại, đều làm màng nhĩ của cô ấy chấn động một hồi. Cô ấy trả lời lại Kỷ Tử Bạc: [OK đấy.]

Kỷ Tử Bạc: [Cậu hài lòng là tốt rồi. Để tớ bắt đầu bàn chuyện tiến vào đoàn kịch với Thủ Thu. Chờ một thời gian nữa, tớ sẽ thêm cô ấy vào trong nhóm sau.]

Cận Thủy Lan nhắn lại chữ ừ rồi buông điện thoại.

Thời điểm cô ấy về đến nhà, Lục Chẩm Thu vẫn còn đang làm phát sóng trực tiếp. Cô đóng chặt cửa, dường như sợ quấy rầy đến người khác do đó âm thanh cũng không lớn. Cận Thủy Lan bật đèn phòng khách, ngồi trên sô pha, nghe được tiếng mở cửa từ phòng của Lục Chẩm Thu, cô ấy quay đầu lại: “Xong việc rồi sao?”

Lục Chẩm Thu cầm cái ly trên tay, nhìn thấy Cận Thủy Lan lập tức ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Cô Cận về từ khi nào thế?”

“Vừa về đến nhà.” Cận Thủy Lan nói: “Cô đã ăn cơm tối chưa? Đây tôi có mua cơm ở bên ngoài.”

Lục Chẩm Thu nói cảm ơn: “Cảm ơn cô Cận.”

Cô đang định ra ngoài uống nước rồi sẵn tiện đi mua đồ ăn luôn. Không ngờ là Cận Thủy Lan đã giúp cô mua một phần. Lục Chẩm Thu nói: “Bao nhiêu tiền, cô Cận, để tôi chuyển khoản cho cô được không?”

Cận Thủy Lan nhìn cô, sực tỉnh: “Không cần. Ngày thường cô nấu cơm mua đồ ăn, tôi cũng không đưa tiền.”

Lục Chẩm Thu bật cười: “Đó là việc tôi nên làm.”

“Không có cái gì nên hay không nên ở đây. Chúng ta còn sống dưới một mái nhà cả quãng thời gian dài sắp tới nữa. Không cần phải khách sáo như thế.”

Lục Chẩm Thu cũng nghĩ đến chuyện này. Về sau còn tiếp xúc thời gian dài, cứ khách sáo tới khách sáo lui, thật không thoải mái, cô gật đầu: “Vậy được, cảm ơn cô Cận.”

Lần này cô cười rất chân thành, hai mắt sáng ngời, cực kỳ xinh đẹp. Cận Thủy Lan ngẩng lên nhìn lại vô tình đụng phải đôi mắt sáng trong đó, cô ấy cũng nhếch môi cười, hỏi: “Hôm nay phát sóng trực tiếp cô cảm thấy ra sao?”

Lục Chẩm Thu bị nghẹn một bụng không có chỗ phát tiết, nghe được Cận Thủy Lan hỏi cô như thế, liền mở miệng: “Khá tốt. Chỉ là xuất hiện một bà chủ, khá kỳ lạ.”

Cận Thủy Lan tỉnh rụi cúi đầu mở hộp cơm ra. Ở trong hộp cơm lớn là bốn ngăn thức ăn nhỏ, hết sức tinh xảo, màu sắc và mùi vị đều có đủ, bên cạnh còn có hai chén canh gà. Cận Thủy Lan mở nắp bát canh gà đưa qua cho Lục Chẩm Thu, hỏi: “Kỳ lạ thế nào?”

Lục Chẩm Thu cho thìa vào trong bát canh gà, vài giây sau mới múc lên, đáp lời Cận Thủy Lan: “Cô ấy tặng cho tôi rất nhiều quà.”

Cận Thủy Lan cảm thấy khó hiểu: “Điều đó không phải rất tốt hay sao?”

“Rất tốt, tốt quá mức.” Dù gì khi làm phát sóng trực tiếp cô được tặng nhiều quà thì mức thưởng sẽ càng được nhiều, Lục Chẩm Thu mím môi, lại nói: “Nhưng cô ấy tặng nhiều quá mức.”

Hàng trăm nghìn tệ cũng có.

Hơn nữa, trong thời gian hai người nói chuyện phiếm, cô luôn cảm thấy cách nói chuyện của bà chủ này rất kỳ quái.

Cận Thủy Lan cụp mắt: “Nhiều thì cứ nhận, cũng không phải cô đi ăn trộm ăn cắp của ai.”

Mặt của Lục Chẩm Thu tái đi, cô nói: “Tôi lo lắng chính là......”

Cận Thủy Lan đang ăn cơm, lơ đãng hỏi: “Cô lo lắng cái gì?”

Lục Chẩm Thu trả lời cô ấy: “Tôi lo lắng đồng tiền mà bà chủ này kiếm được có phải tiền chân chính hay không.”

Cận Thủy Lan tạm ngừng động tác ăn cơm, chậm rãi quay sang phía Lục Chẩm Thu, đối mặt với vẻ mặt hoang mang của cô, cô ấy gắt gao nín nhịn cảm giác buồn cười.

Đồng tiền có chân chính hay không thì cô ấy không biết.

Nhưng đúng thật bà chủ không hề đứng đắn.

- -------

Tác giả có lời muốn nói: 30 cái bao lì xì moah moah.

Cận Thủy Lan: Khẳng định bà chủ không hề đứng đắn.

Lục Chẩm Thu: Tại sao lại không đứng đắn?

Cận Thủy Lan: Em muốn thử qua loại cảm giác không đứng đắn đó.

Lục Chẩm Thu:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.