Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 26: Chương 26




Sau lần Tống Vực ‘hầu hạ’ Mục Táp tắm rửa, gia đình họ liền có thêm nhiệm vụ quan trọng, đó là thay phiên tắm cho đối phương.

Thoạt nhìn, người chịu thiệt trong nhiệm vụ này là cô vợ Mục Táp. Bởi anh chồng Tống Vực có da dày thịt chắc, khung xương vạm vỡ, dáng người to cao. Mỗi lần tắm cho anh, cô hầu như dốc cạn sức lực, tay chân triệt để rã rời. Tuy nhiên qua ngày hôm sau, sự phục vụ của anh khiến cả người cô khoan khoái lạ thường. Tay nghề mát xa của Tống Vực chẳng thua gì nhân viên chuyên nghiệp. Dưới sự đấm bóp tận tình của anh, cô thỏa mãn tựa đầu vào thành bồn tắm, bất giác thiếp đi lúc nào không hay.

Đương nhiên suốt cả quá trình, cô bị anh chấm mút khá nhiều. Anh thường trưng ra bộ mặt tỉnh bơ, trong khi đôi tay đang lưu luyến nơi mẫn cảm của cô, khiến cô ngứa ngáy khó nhịn. Cô kháng nghị thì anh mỉm cười, dùng giọng điệu nghiêm nghị, kết hợp vẻ mặt nghiêm trang mà bảo, không được tắm ẩu, chỗ nào cũng phải chà rửa kĩ càng. Sau đó, tay anh có xu hướng trượt xuống phía dưới.

Tắm xong, hai người thường cùng nhau xem phim, chơi cờ hoặc ngồi xếp bằng trên sô pha nghe nhạc và ăn khuya.

Mục Táp thích ăn sữa chua, đặc biệt là sữa chua vị dâu. Vì thế cách hai ba hôm, sẵn trên đường đi làm về, Tống Vực thường tấp vào cửa hàng tiện lợi, mua mấy lốc sữa chua, về nhà cất vô tủ lạnh.

“Trong bộ phim chai thủy tinh*, em còn nhớ nhân vật của Thư Kỳ nói với Thành Long, cuộc sống hạnh phúc chính là sáng sớm được uống một ly sữa đậu nành nóng hổi, và có nước nóng để tắm rửa.” Nói đoạn, Mục Táp xúc một thìa sữa chua đút vào miệng,“Nhưng em cảm thấy sữa chua ngon hơn đậu nành nhiều.”

*Chai thủy tinh: tựa tiếng anh là Gorgeous, nhan đề việt là Bản lĩnh đàn ông. Bộ phim hành động kết hợp lãng mạn được sản xuất năm 1999 do Thành Long và Thư Kì thủ vai chính.

Tống Vực vươn tay quệt vết sữa dính trên chóp mũi cô:“Đưa đây, anh đút em ăn.” Dứt lời, anh lấy hộp sữa chua trong tay cô, dùng thìa đảo đều lên, rồi chậm rãi đút cô ăn, hệt như đang đút cho em bé.

Anh chăm chú nhìn cô. Cô cúi đầu, khoe ra chiếc gáy nõn nà trắng hồng, mặt trên thưa thớt lớp lông tơ be bé, như thể quả đào đầu xuân mọng nước. Cô thích thú há miệng nuốt từng ngụm, chốc chốc dùng đầu lưỡi liếm quanh hai viền môi, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn. Đôi mắt cô long lanh sáng ngời, toát lên vẻ hân hoan vui sướng, tựa như thứ cô đang ăn không phải là hộp sữa chua bình thường, mà là món ngon vật lạ quý hiếm của nhân gian.

Anh lặng thinh ngắm nghía cô, cuối cùng nhịn không được, vươn tay đặt trên đỉnh đầu cô, dịu dàng vuốt ve.

“Hửm?” Cô ngẩng đầu.

“Không có gì.” Anh mỉm cười, lùa tay vào những sợi tóc mềm mượt óng ả,“Dáng vẻ khi ăn của em rất đặc biệt.”

“Đặc biệt?”

“Ờ, đặc biệt dụ dỗ người khác thèm ăn em.” Nét cười đậm đà trên khóe môi anh.

“……”

*

Cuối tháng, vận xui quấn lên người Mục Táp, là bởi Cảnh Chí Sâm tới tận công ty tìm cô. Liên tục vài ngày, anh ta canh đúng giờ tan tầm, lái xe đến trước cửa công ty cô, nhắn tin cho cô, bảo có việc cần nói.

Mục Táp chẳng biết anh ta lại giở chứng gì, cũng không buồn quan tâm những tin nhắn đó. Qua khung cửa sổ, cô nhìn thấy chiếc xe Bentley màu xám bạc của anh ta, liền bực bội tháo túi xách trên vai xuống, tính chờ anh ta bỏ đi rồi mới về. Ai dè anh ta kiên nhẫn chờ thật lâu, cô hết cách, đành chau mày đi thang máy xuống tầng trệt, men theo lối cửa sau ra về.

Dùng cách đấy, Mục Táp tránh được anh ta bốn ngày. Sang ngày thứ năm, lúc Mục Táp vừa bước ra cửa sau, thì trông thấy Cảnh Chí Sâm đứng cách đó không xa.

“Táp Táp. Em tránh anh mấy ngày nay rồi.” Cảnh Chí Sâm thấy Mục Táp, liền sải những bước chân thật dài, tao nhã tiến tới.

Mục Táp tức thời nắm chặt dây túi xách, vẻ mặt khẩn trương cảnh giác.

Cảnh Chí Sâm nhoẻn cười tự giễu:“Anh xin lỗi vì lần trước đã mạo phạm em. Nhưng em đừng căng thẳng quá, lần này anh sẽ cư xử đúng mực.”

Mục Táp lặng thinh không nói, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Cô không phải con ngốc, mà tiếp tục tin tưởng cái mồm xoen xoét của anh ta.

“Lần này anh tìm em…vì liên quan Mục Kiều.” Cảnh Chí Sâm nhíu sát đôi chân mày, ngữ khí ủ đầy sự bất đắc dĩ,“Tính tình Mục Kiều càng ngày càng gắt gỏng. Bất luận anh nói gì, cô ấy cũng không tin, anh dỗ dành cũng chẳng được. Nói thật, khoảng thời gian này, anh nản quá em à. Công ty phải song song tiến hành hai hạng mục quan trọng. Trong đó có một cái liên quan mật thiết đến chính phủ, bắt buộc cẩn thận từng li từng tí, không được xuất hiện bất kì sơ xuất nào, thế nên toàn bộ dây thần kinh của anh đã căng thẳng đến cực hạn. Nhưng Kiều Kiều chẳng những không thông cảm, mà còn ép anh phân tâm tìm cách dỗ dành, lấy lòng cô ấy.” Nói đoạn, anh ta thở dài nặng trĩu,“Từ đầu, mẹ anh luôn phản đối quan hệ của anh và Kiều Kiều. Dạo này, bản thân anh cũng thường đắn đo suy ngẫm, và phát hiện không ít vấn đề tồn tại giữa bọn anh.”

“Anh nói với tôi làm gì?” Mục Táp lãnh đạm,“Anh tìm lầm đối tượng rồi.”

Cảnh Chí Sâm lẳng lặng nhìn Mục Táp, đôi môi mỏng khẽ nhếch, trầm ngâm hồi lâu mới nói:“Anh cảm thấy hiện giờ, anh và cô ấy nên tách ra một khoảng thời gian, để cả hai được bình tâm suy xét đúng sai, lựa chọn con đường thích hợp. Bằng không chỉ sợ tình huống ngày càng trở nên xấu đi. Có điều, anh chưa nói quyết định này cho cô ấy biết.”

Mục Táp hiểu rõ, trong đầu Cảnh Chí Sâm đã xuất hiện ý niệm chia tay Mục Kiều. Thuở đầu mới quen, tình cảm hai người họ cuồng nhiệt như lửa. Nhưng ngọn lửa này dễ cháy lại dễ dập, duy trì chưa tới một năm đã muốn lụi tàn, quả thật khiến người ta ngậm ngùi, thổn thức.

“Tôi nhắc lại, anh tìm lầm đối tượng rồi. Anh muốn chia tay hay chia chân, thì cứ nói thẳng với con bé, đừng lải nhải bên tai tôi”

“Nhưng cô ấy cũng là em gái em” Cảnh Chí Sâm đột nhiên áp sát lại, gằn giọng,“Anh chỉ muốn nghe ý kiến của em. Em cảm thấy anh có nên chia tay với cô ấy không?”

“Tôi không biết.” Mục Táp ngửi thấy mùi nước hoa gợi cảm tỏa ra từ người Cảnh Chí Sâm, lập tức theo phản xạ lui về sau mấy bước,“Đấy là vấn đề của riêng hai người, không liên quan đến tôi.”

“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm hạ giọng, đáy mắt dày đặc cảm xúc xót xa,“Lần đầu gặp Kiều Kiều, anh liền xuất hiện ảo giác, cô ấy là phiên bản khác của em. Hai người có khuôn mặt tương đồng, ngũ quan tương tự, đặc biệt đôi mắt cả hai giống nhau như đúc. Nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Cô ấy hoạt bát, đáng yêu như một chú chim non vui vẻ. Thành thử anh lập tức bị cô ấy hấp dẫn, trong lòng tức thời dâng trào niềm xúc động muốn thân cận cô ấy. Thế nhưng bây giờ, anh đã sáng tỏ, lúc ấy nguyên nhân lớn nhất anh bị thu hút, chính là trên người cô ấy có hình bóng của em……”

“Cảnh Chí Sâm.” Mục Táp cắt đứt những lời huyên thuyên của anh ta,“Anh nói những lời này, mà không cảm thấy xấu hổ vì sự vô trách nhiệm của mình ư? Bây giờ anh lại đổ nguyên nhân hai người quen nhau lên đầu tôi hả? Nực cười! Ban đầu, cả anh và Kiều Kiều đều tình nguyện đến với nhau, chả ai ép uổng gì hai người. Nếu tôi nhớ không lầm, lúc trước ở cùng Kiều Kiều, anh cười ngoác miệng tới tận mang tai, nhiệt tình thưởng thức sự đáng yêu, ngây thơ của nó. Lúc này lại trưng ra bộ dáng khổ sở cho tôi xem, bộ tôi ép anh phải quen Mục Kiều à? Cảnh Chí Sâm, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh, tôi đã kết hôn, anh đừng kéo tôi vào những chuyện thị phi, nhơ nhuốc.”

“Em thật sự hạnh phúc?” Ánh mắt Cảnh Chí Sâm cố chấp theo sát cô, xoáy sâu khuôn mặt cô, như thể gắng tìm ra sơ hở trên đấy,“Sau khi gả cho anh ta, em thật sự hạnh phức?”

“Đúng.” Mục Táp lời ít ý nhiều.

Cảnh Chí Sâm lặng thinh không nói, đứng yên tại chỗ, không tiến cũng không lùi, tựa như bức tường kiên cố chắn đường Mục Táp.

“Tránh ra, tôi phải về nhà” Mục Táp nghiêng người, bả vai cô lách qua người anh ta.

Cảnh Chí Sâm theo bản năng vươn tay, đè lại bả vai cô. Mục Táp tức tốc đề cao âm thanh:“Đừng chạm vào tôi.”

Anh ta cười khẽ, cánh tay buông thõng xuống. Mục Táp lập tức rời đi. Anh ta dõi mắt trông theo bóng lưng cô, đáy lòng ngổn ngang tâm sự.

Lần đầu nhìn thấy Mục Kiều, anh ta mừng thầm trong lòng, cảm thấy may mắn vì trên đời có cô gái như vậy. Cô ấy có ngũ quan tương tự Mục Táp, song trên người không diện bộ trang phục công sở màu xám tro nhạt nhẽo, cũng không búi tóc già dặn sau đầu. Cách ăn mặc của Mục Kiều toát lên hơi thơ trẻ trung, năng động. Sự nhí nhảnh, dễ thương biểu hiện trong từng cử chỉ của cô ấy. Những khi Mục Kiều cười rộ lên, trông cô ấy hệt như đóa hoa đầu xuân ngập tràn sức sống. Đôi mắt cô ấy trong veo, lập lòe tầng hơi nước mỏng manh, nhìn ngây thơ, thuần khiết biết bao. Đặc biệt, trên khuôn mặt trẻ trung còn lấm tấm mấy vết tàn nhang nhạt, là điểm đặc trưng để nhận biết những thiếu nữ non nót, chưa rành sự đời, tựa như nàng công chúa sống quanh năm trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, mang tâm hồn tinh khôi như tờ giấy trắng tinh. Thú vị nhất là, cô ấy giống như một phân thân khác của Mục Táp. Nếu nói Mục Táp mang vẻ đẹp chín chắn của mùa thu man mác, thì Mục Kiều đẹp tựa nụ hoa mới nhú của mùa xuân, mơn mởn động lòng người, khiến anh ta nảy sinh ham muốn ngắt đi nụ hoa đó, quyết đoán giam giữ nó.

Nhưng hiện tại, anh ta bắt đầu hoài nghi nguyên nhân ngày đó khiến anh ta theo đuổi Mục Kiều.

****

Sau hôm đấy, Cảnh Chí Sâm không quấy rầy Mục Táp nữa. Mục Táp thở phào nhẹ nhõm. Cô thật lòng không muốn dính dáng đến chuyện của Cảnh Chí Sâm và Mục Kiều.

Vài ngày sau, Mục Táp hơi bất ngờ khi nhận được điện thoại của bà Tống.

Bà Tống yêu cầu cô về Tống gia gấp. Mục Táp chưa kịp hỏi lí do, bà đã vội dập máy, dường như không tiện trao đổi qua điện thoại .

Tan làm, Mục Táp ghé Tống gia, trông thấy Mạc Tử Tuyền đang ngồi trên sô pha, đấm chân cho bà Tống. Sắc mặt bà rất kém, bà hơi cúi đầu, hai mắt khép chặt, nom giống như đang ngủ.

“Thưa mẹ. Con đã đến.” Mục Táp lễ phép chào hỏi.

Bà Tống tức thời mở to mắt, nói thẳng việc chính:“Táp Táp, sáng nay có người gửi một bưu phẩm tới nhà. Bên trong chứa ảnh chụp của con. Mẹ gọi con đến, là muốn trực tiếp hỏi con, con đang làm gì trong những tấm ảnh đấy?”

Theo tầm mắt bà Tống, Mục Táp cúi đầu, nhìn thấy trên bàn trà đặt đĩa trái cây, dưới đĩa là một xấp ảnh. Cô khom mình, rút mấy tấm ảnh ra. Vừa thấy nội dung ảnh, sắc mặt Mục Táp biến tái mét.

Toàn bộ ảnh đều chụp Cảnh Chí Sâm và cô. Hình ảnh đôi nam nữ ôm hôn nồng nhiệt được chụp dưới nhiều góc độ, ánh sáng chụp thay đổi liên tục. Còn có mấy tấm chụp lúc Cảnh Chí Sâm đậu xe trước cửa công ty cô, ngày cô và anh ta đụng mặt rồi nói chuyện ở cửa sau công ty, cuối cùng Cảnh Chí Sâm đặt tay trên bả vai cô, cô ngoái đầu nhìn anh ta…… Cầm xấp ảnh trên tay, mà đầu Mục Táp ‘oành oành…’ nổ tung liên hồi.

Tại sao có người lén chụp ảnh của cô và Cảnh Chí Sâm? Còn là những tấm ảnh có độ phân giải cao?

“Táp Táp, con định giải thích thế nào?” Bà Tống nhìn Mục Táp, gằn từng chữ.

Mục Táp nhất thời ngu ngơ mờ mịt, chẳng biết nên nói gì. Giờ phút này, thái độ bà Tống mang theo sự khắt khe, nghiêm nghị, hoàn toàn khác biệt sự hòa ái, dễ gần thường thấy. Quả thật, bà khiến cô hơi sợ hãi.

“Con và người đàn ông trong ảnh có quan hệ gì?” Bà Tống truy hỏi,“Mục đích gặp mặt của con và cậu ta là gì? Quan trọng nhất, tại sao hai người lại có những hành động thân mật đến thế?”

“Anh ta là ông chủ công ty ngày trước con làm, con và anh ta……” Mục Táp gian nan thốt lời phân trần. Cô quả thật không biết giải thích thế nào để bà hiểu,“Con và anh ta hoàn toàn trong sạch. Tình huống lúc đó… không giống trong ảnh.”

Bà Tống nhìn cô chằm chặp, nói:“Táp Táp, con đừng nên nói dối mẹ.”

“Con không nói dối đâu mẹ.” Mục Táp gồng mình đón nhận ánh mắt bà,“Là anh ta cưỡng hôn con. Ngay lúc đó, con đã cảnh cáo anh ta, nếu anh ta còn hành động vượt khuôn phép, con sẽ báo cảnh sát. Còn chuyện con và anh ta gặp mặt ở cửa sau công ty…xảy ra vào tuần trước. Anh ta tìm con muốn bàn chút việc riêng. Nhưng con đã thẳng thừng từ chối, và trịnh trọng nhắc nhở anh ta, con đã kết hôn, nên không muốn anh ta làm phiền con nữa.”

Bà Tống tạm thời giữ im lặng, tựa hồ đang cân nhắc tính chân thật trong lời Mục Táp nói. lúc này, Mạc Tử Tuyền ngồi bên cạnh bỗng nhiên cất tiếng thở dài:“Mẹ, con nghĩ Táp Táp nhà ta bị hàm oan đấy. Mẹ biết không, công nghệ chụp ảnh bây giờ vừa cao siêu lại vừa điêu lắm cơ. Chỉ cần hai người đứng đối diện, gương mặt hơi kề sát một tí, vậy mà khi ra ảnh, nhìn cứ như hôn nhau thắm thiết, quên trời quên đất. Vì thế, xác suất ảnh đã qua chỉnh sửa khá cao, nên mẹ đừng nóng vội kết tội Táp Táp.” (gớm! Mụ này đạo đức giả kinh)

Mục Táp khẽ nhướn mắt nhìn Mạc Tử Tuyền, cô quyết định giữ im lặng.

“Con cùng người đàn ông này thật sự không có quan hệ riêng tư?” Bà Tống hỏi.

Mục Táp kiên định lắc đầu:“Không có.”

“Theo mẹ nghĩ, mục đích của kẻ giấu mặt không đơn giản chỉ nhằm vào mấy tấm ảnh, ắt hẳn kẻ đó muốn gây gièm pha cho Tống gia. Mà con là người phụ nữ đã lập gia đình. Mẹ hi vọng, con không bất cẩn để tiếp tục bị người ta công kích. Chắc con cũng biết những nguyên tắc và điểm mấu chốt của phụ nữ đã lập gia đình phải không?” Ngữ khí bà Tống không nặng không nhẹ, nhưng biểu lộ khí thế áp bức đáng kinh ngạc. Từng câu bà nói, kết thành tấm lưới u ám, vây bủa khắp người Mục Táp,“Lần này mẹ tạm tin lời giải thích của con, nhưng tuyệt đối không có lần sau đâu.”

Với bà Tống, việc xuất hiện loại ảnh này, như thể cái bạt tai nhục nhã hung hăng giáng xuống mặt bà. Ngày thường, bà có thể du di, châm chước vài điểm thiếu sót của đám con cháu, tuy nhiên, không bao gồm vấn đề trung trinh và đạo đức trong đời sống hôn nhân. Động chạm tới vấn đề đạo đức và thể diện của Tống gia, bà tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ, tùy tiện bỏ qua. Đời này, bà chấp nhất hai chữ ‘trong sạch’ đến cực đoan. Bởi vậy, khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh con dâu ôm hôn người đàn ông xa lạ, thì khí huyết toàn thân ào ạt dồn lên não, bà giận run người, tức tốc gọi điện kêu Mục Táp về đây, hòng giáp mặt hỏi rõ ràng.

Mục Táp tự hiểu, dẫu cô nói thêm gì cũng phí công vô ích. Cho dù bà Tống tin tưởng cô chưa làm chuyện có lỗi với Tống Vực , nhưng xấp ảnh kia đã làm bà xốn mắt. Mỗi một tấm ảnh đều trở thành vết nhơ trong đạo đức của cô.

“Mẹ.” Mạc Tử Tuyền dịu giọng khuyên lơn,“Mẹ đừng tức giận quá, nên chú ý sức khỏe, mẹ vừa uống thuốc đấy.”

Bà Tống khẽ gật đầu, lại dùng ánh mắt thất vọng nhìn thoáng qua Mục Táp, không hề hé răng nửa lời.

Mục Táp đứng chôn chân tại chỗ, tay chân toát mồ hôi lạnh.

Chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Dì giúp việc vội vàng ra mở cửa.

“Con tự mình giải thích với nó đi.” Bà Tống chỉ tay về phía Tống Vực đang tiến vào.

Mục Táp cứng mình xoay người, đối diện gương mặt Tống Vực.

“Mọi người sao thế? Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì hả? Sao gọi con về gấp vậy?” Tống Vực đến gần Mục Táp, phát hiện thần sắc cô tăm tối, liền quay sang hỏi bà Tống,“Mẹ gọi vợ con tới?”

Bà Tống còn đang ngậm cục tức, nên mím môi không đáp. Mạc Tử Tuyền vừa vỗ lưng bà Tống, vừa tỏ vẻ ngần ngừ xấu hổ, dè dặt nói:“Tống Vực, sáng nay, có người gửi cho nhà ta một bưu phẩm. Bên trong là xấp ảnh chụp. Mẹ xem xong thì vô cùng tức giận.”

Theo tầm mắt Mạc Tử Tuyền, Tống Vực nhìn thấy trên bàn trà vung vãi nhiều tấm ảnh. Anh giơ tay, lấy bừa một tấm.

Là ảnh Cảnh Chí Sâm ép Mục Táp dựa sát thân cây, điên cuồng hôn cô đắm đuối.

Tấm nọ nối tiếp tấm kia, Tống Vực săm soi khoảng bảy tám tấm, liền đem xấp ảnh xếp chồng ngay ngắn, sau đó dùng sức xé đôi, quẳng vào giỏ trúc cạnh bàn trà.

“Người đàn ông này con biết, là sếp cũ của Táp Táp, cũng là kẻ hay quấy rối cô ấy.” Giọng điệu Tống Vực bình tĩnh, thái độ điềm nhiên,“Đoạn thời gian trước, hắn ta có quấy rầy Táp Táp. Lúc ấy, vợ chồng con chỉ nghĩ, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cẩn thận tránh tiếp xúc với hắn ta là được. Nhưng hôm nay đã biết tính nghiêm trọng của sự việc, con sẽ gấp rút xử lí.”

Mạc Tử Tuyền ngước mắt, ngắm nghía đường cong tuấn tú của gương mặt Tống Vực. Trước những tấm ảnh gai mắt ấy, mà anh vẫn không mất đi phong độ ung dung, trầm tĩnh của mình ư? Tay trái chị ta bất giác co lại, móng tay sắc nhọn đâm mạnh lòng bàn tay.

“Mặc kệ là ai quấy rầy ai, hiện giờ xuất hiện những tấm ảnh này, đã đủ khiến nhà ta muối mặt.” Bà Tống chau mày,“Mẹ không bao giờ chấp nhận tình huống tương tự hôm nay phát sinh thêm một lần nào nữa, mẹ bực lắm.”

“Con cam đoan sẽ không có lần sau.” Tống Vực nở nụ cười nhạt,“Mẹ đừng nóng giận nữa. Hiếm khi nhà mình tụ họp đông đủ, hay tối nay gọi vài món ăn ngon, chúng ta quây quần ăn một bữa. Dạo này nghe nói mẹ thích ăn món chay, để con gọi điện kêu vài món.”

Bà Tống khẽ lườm anh, rồi nghiêng mặt sang hướng khác, tiếp tục giận dỗi.

Mạc Tử Tuyền đứng dậy, vươn tay ngăn cản Tống Vực. Mấy ngón tay mềm mại tiện thể sờ soạng cánh tay rắn chắc, rồi trượt xuống mu bàn tay nổi gồ gân xanh. Vì ngửi được mùi hương đặc trưng của Tống Vực, mạch máu khắp người chị ta nhảy rần rật, đôi mắt ngập ngụa tia quyến rũ, dịu dàng nói:“Để chị gọi. Cậu chạy đường xa về đây, chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chị pha cho cậu ấm trà nóng.”

“Làm phiền chị dâu vậy.” Tống Vực liếc nhìn chị ta một cái, âm thanh lạnh lùng.

Mạc Tử Tuyền duyên dáng rời đi.

Tống Vực kéo Mục Táp ngồi xuống, chủ động tán gẫu chuyện nhà cửa với bà Tống. Ban đầu, bà Tống phớt lờ, không buồn quan tâm. Dần dần. bà quay đầu lại, chậm chạp hàn huyên cùng anh. Nói một hồi, bà khơi lại chuyện quán trà của Mạc Tử Tuyền bị phá rối việc làm ăn. Bà Tống đặc biệt nhắc Tống Vực cẩn thận đối phó đám côn đồ đó, nhất thiết đừng để bọn chúng gây sự nữa, vì sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Mạc Tử Tuyền. Bà còn dặn anh khi nào rãnh, thì ghé qua quán trà, xem có việc gì cần giúp đỡ không.

Từ đầu đến cuối, Mục Táp đều giữ im lặng. Cô cúi gằm mặt, lẳng lặng nhìn giày mình, không biết nên nói gì. Tống Vực chuyên tâm trò chuyện cùng bà Tống, không hề đem tầm mắt dừng trên người cô.

Cơm nước xong xuôi, vợ chồng Tống Vực xin phép ra về.

Bà Tống ngồi trên sô pha than ngắn thở dài, Mạc Tử Tuyền bê khay đựng thuốc và nước lên, giúp bà uống.

“Mẹ, sao mẹ thở dài vậy? Không phải Tống Vực đã giải thích rõ ràng rồi ư. Cậu ấy biết người đàn ông trong ảnh. Mục Táp cũng không có lỗi, là do người đàn kia cố tình quấy rối.”

Thần sắc bà uể oải. khẽ lắc đầu:“Mẹ vẫn cảm thấy nghi hoặc. Con xem ảnh cũng thấy đấy, người đàn ông đó ăn vận chỉnh tề bảnh bao, chạy xe hàng hiệu. Nhìn thế nào cũng không giống mấy kẻ biến thái chuyên đi quấy rối phụ nữ. Thêm nữa, mấy tấm ảnh bị chụp ở nhiều địa điểm và thời gian khác nhau, chứng tỏ hai người đấy không phải ngẫu nhiên gặp mặt.”

Mạc Tử Tuyền bàng hoàng nâng đôi mắt, ra chiều e dè:”Chẳng lẽ, mẹ nghi ngờ Táp Táp vẫn còn giấu giếm chúng ta điều gì?”

Bà Tống thở nặng trình trịch:“Chỉ mong mẹ đa nghi, mẹ luôn cảm thấy nhân phẩm của Táp Táp rất tốt. Nhưng mấy tấm ảnh ngày hôm nay, tựa như gáo nước lạnh hất thẳng mặt mẹ. Nói thật, mẹ hơi lo sợ, bản chất của nó không giống những gì nó thể hiện bên ngoài, càng lo lắng nó gian díu với tên đàn ông khác sau lưng Tống Vực. Than ôi, ở cái thời đại phóng khoáng đến phóng túng này, nào thiếu mấy chuyện ngoại tình bất chính!”

“Bất luận thế nào, mẹ nhất định phải ưu tiên sức khỏe của mình trước, trăm ngàn lần đừng vì những chuyện này mà tức giận, gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, không đáng đâu mẹ ạ.” Mạc Tử Tuyền ôn nhu nắm tay bà,“Thôi nào mẹ ơi, chúng ta hãy tạm quên đi những chuyện không vui. Ngày mai con sẽ ra chợ, mua con gà, về hầm canh bổ cho mẹ uống nhé.”

Bà Tống gật đầu, bây chừ mới biểu lộ ý cười hài lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.