Kho Dữ Liệu

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Còn sống...




- ...

- Chúc mừng sống sót.

- Chào mừng trở lại khu lưu trữ.

- Chúc một ngày tốt lành. Bây giờ là 6:13' sáng ngày thứ nhất.

Âm thanh vang vọng trong đầu. Thi cố gắng mở mắt ra, nó thấy mình đang lơ lửng giữa không trung và được một màn ánh sáng màu trắng sữa nhu hòa bao lấy. Bên cạnh nó, bé Lan và thằng Minh cũng được bao lại bởi màn sáng tương tự. Không còn đau nữa, hình như vết thương cũng đang tự lành lại với tốc độ nhanh kinh khủng. Một giây trước, nó tưởng nó chết chắc rồi. Bây giờ nó vẫn còn cảm thấy cánh tay con Witch như vẫn còn đâm xuyên qua bả vai. Còn thằng Minh thì điên cuồng công kích mặc kệ chấn động chuyền sang cơ thể nó. Bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật đáng sợ, lúc đấy thằng Minh mất lý trí rồi, mình với em Witch còn đang dính lại với nhau, quả đấy không may nó lại quay sang đấm mình thì hỏng hẳn.

- Lần đầu trị liệu: trừ 0 điểm. Lần đầu tịnh hóa: trừ 0 điểm. - Được miễn phí à? ngon!

- Phát hiện nguy cơ tiền bệnh trĩ, tổn thương không thuộc về "Kho dữ liệu", trị liệu cần 100 điểm. Xác định trị liệu ?

Âm thanh lại một lần nữa vang lên trong đầu Thi. "Cái gì? Nguy cơ tiền bệnh trĩ? Cái này nghe có vẻ nguy hiểm. Trị luôn".

- Bắt đầu trị liệu. Trị liệu hoàn tất. Một quyết định sáng suốt, theo hệ thống dự đoán nếu không trị liệu chắc chắn 80 năm sau mầm bệnh sẽ bộc phát - " What? 80 năm sau? Thế là mình 100 tuổi. Troll nhau à, bọn dùng "Cấm thuật" có thằng nào sống được quá 60.

Lành lặn và sạch sẽ, màn sáng bên người bé Lan nhạt dần đi. Em từ từ hạ xuống đất. Hơn một phút sau, hai thằng cũng được thả xuống nhưng theo một cách hoàn toàn khác. - Phụt - màn sáng quanh người hai thằng không nhạt dần như của Lan mà vụt tắt. Dưới tác dụng của trọng lực, hai thằng rơi thẳng từ độ cao hơn 3 mét xuống đất.

- Bịch... Hự - Tiếp đất với tư thế nằm úp sấp, bụng ngực tiếp đất, Minh cảm thấy bụng nó đau quặn lại, nội tạng như xoắn vào nhau. Đau quá, chẳng lẽ lại phải tốn tiền trị liệu, ban nãy đã bị troll mất hơn trăm điểm trị tận gốc virut tiêu chảy mà khoảng 90 năm sau mới bộc phát rồi. Nó nhảy dựng lên:

- ĐM (định mệnh) đùa nhau à - Bên cạnh, Thi vẫn nằm im dưới đất, thằng này tiếp đất bằng đỉnh đầu. Máu chảy ra thành vũng, lấy đầu nó làm trung tâm rồi lan dần trên nền nhà màu trắng.

- A...! - Kêu lên một tiếng hốt hoảng, Lan vội vàng chạy tới, cố gắng ôm lấy Thi, ấn đầu nó vào trong ngực mình mà xoa mà thổi. Bây giờ ngoài máu đầu ra, thằng Thi còn chảy thêm cả máu mũi nữa. Nó liếc đôi mắt đang híp lại về phía Minh :" A. Thương tổn gấp đôi, mất khả năng hoạt động, không thể thoát khỏi tay kẻ thù... Chiến hữu... Xin lỗi mầy... Tau đi trước..." Như đọc được thông tin trong mắt thằng Thi, khuôn mặt Minh nổi lên đầy gân xanh. Vừa định tiến lại nắm chân thằng bạn kéo ra thì:

- Bất kì thương tổn nào, cả về cơ thể lẫn linh hồn, trong Khu lưu trữ đều tự động phục hồi trong thời gian ngắn. - Một âm thanh trung tính đột ngột vang lên trong đầu từng đứa.

- Tại đây chỉ cần có đủ điểm tích lũy các ngươi có thể đổi được tất cả mọi thứ. Cánh cửa màu đen trên đầu có thể giải đáp mọi thắc mắc của các ngươi. Thỏa mãn mọi yêu cầu của các ngươi. Xung quanh Đại sảnh có 20 cánh cửa, hãy chọn một trong số đó, nó sẽ là không gian cá nhân của ngươi tại Khu lưu trữ này cho tới khi ngươi tử vong. Các ngươi có thời gian 10 ngày nghỉ ngơi tại đây trước khi tham gia vào bản đồ tiếp theo, mỗi ngày tốn 2 điểm tích lũy.

Chúc nghỉ ngơi thoải mái.

Ta là "Chương trình quản lí".

Âm thanh biến mất, Minh cảm thấy bụng đã hết đau, đầu thằng Thi cũng không còn chảy máu nhưng không hiểu sao máu mũi nó vẫn chảy tòng tòng: - Chắc là lỗi chương trình - Nhét cái gì đó (đen đen bẩn bẩn) vào trong mũi cho máu đỡ chảy, Thi giải thích.

Cả bọn đang đứng ở một cái sân (bọn nó cho là sân) hình tròn có bán kính khoảng 30 mét có vẻ như đây là nơi mà Quản lý gọi là Đại sảnh. Một bức tường màu trắng cao không thấy điểm trên cùng bao quanh, làm cho nơi này trông có vẻ như là một không gian biệt lập.

Sàn màu trắng làm bằng một thứ vật liệu hai thằng không thể nhận ra có điêu khắc rất nhiều hoa văn kí tự nổi, nếu nhìn từ trên cao sẽ thấy các hoa văn tổ hợp với nhau thành những vòng tròn, hình lục giác, ngũ giác đồng tâm.

Giữa đại sảnh, lơ lửng ngay trên đầu bọn nó là một cái cửa tỏa ra quang mang màu đen lóng lánh. Cái cửa được điêu khắc vô số kí hiệu kì lạ chớp sáng liên tục, hai bên cánh cửa khép chặt, chính giữa có hình một cái cây lớn với gốc rễ lộn ngược lên trên, cành cây và những tán lá mọc đâm xuống dưới:" Cánh cửa chân lý" thông tin bỗng xuất hiện trong đầu, nơi có thể dùng điểm tích lũy đổi lấy bất cứ thứ gì.

Trên bức tường bao xung quanh có 20 cánh cửa đơn cách đều nhau.

Khắp nơi ánh lên một thứ ánh sáng trắng nhu hòa không chói mắt.

Nhìn khắp một lượt, Thi thấy không thú vị bằng bé gái ngồi cạnh mình (đúng hơn là ôm). Ngẩng đầu híp mắt lại nhìn em. Thi thấy nước da em không còn vẻ trắng bệch bệnh tật nữa mà hồng hào đầy sức sống, có lẽ bệnh nan y của em đã được hệ thống chữa khỏi.

Khuôn mặt tinh xảo như búp bê. Đôi mắt to tròn linh động đảo qua đảo lại như hiếu kì với mọi thứ, mái tóc đen dù không dày lắm nhưng dài và mềm mại đang thả xuống chạm cả vào mặt nó, mùi hương thoang thoảng truyền vào mũi. Lén lút hít sâu một hơi:" Trời ơi, nó phê..! Thì ra đây là mùi con gái. Thơm. Éo có hôi như mấy thằng con trai. Mà chết. Mình có hôi không nhỉ - Khịt..Khịt...- (ặc hôi vãi) à..! Không hôi, chỉ có "Khí tức nam tử nồng nặc thôi". Tự sướng trong đầu. Hơi cọ đầu vào ngực Lan tìm cảm giác. Nụ cười khả ố lại nở trên môi.

Lan hiếu kì đánh giá xung quanh. Em không chết. Những cánh bướm đen cũng đã biến mất hết không còn sót lại con nào. Ba tiếng trước, khi mới tỉnh dậy, em đã rất sợ, lạ lẫm, cô đơn và những cánh bướm đen bay đầy trời.

Thực ra người tỉnh lại đầu tiên không phải là Minh, cũng không phải là Thi, mà là em, nhìn thấy xung quanh khắp nơi đều là những cánh bướm đen, cả người em cũng bị bám kín. Sợ hãi, hoảng loạn và em nhìn thấy hai người (Minh và Thi). Xung quanh hai người con trai đó chỉ có một vài cánh bướm lượn lờ.

Lấy hết dũng khí, em chui vào lòng Thi, chàng trai đang ngủ với nước miếng chảy ra ngoài. Vì Minh, người còn lại, đang nằm úp sấp. Vui mừng suýt khóc khi thấy những cánh bướm quanh mình đang tản đi, em vòng tay ôm thật chặt. Cứ thế, em đi theo hai thằng.

Bị bệnh nan y từ nhỏ nên phần lớn thời gian Lan đều phải ở trong bệnh viện, không có bạn bè, không được ra ngoài. Bố mẹ em luôn luôn vội vã. Em chỉ có thể gặp được họ qua những lần phát bệnh. Vội vã ghé qua, vội vã xoa đầu, một vài câu an ủi và rất nhiều tiền cho bác sĩ. "Có lẽ, bố mẹ phải bận kiếm tiền cho em chữa bệnh" em nghĩ thế. Em cảm thấy cô đơn.

Đến nơi này, được gặp anh Minh, gặp anh Thi, gặp chị Thủy, được mọi người bảo vệ, quan tâm, được dùng năng lực của mình trợ giúp cho mọi người. Mặc dù nhiều lúc thật đáng sợ nhưng em cảm thấy mình đang sống, thật sự sống. Đây cũng là lần đầu tiên em cảm ơn ông trời vì năng lực mình đang sở hữu.

Mặc dù rất buồn vì chuyện của chị Thủy, em đã khóc rất nhiều. Nhưng đã nhìn thấy rất nhiều cái chết được báo trước từ khi còn nhỏ, em đã học được cách vui vẻ mà sống tiếp.

Vui mừng vì bệnh nan y của mình được chữa khỏi, chỉ mất có 20 điểm. Cảm nhận cơ thể tràn đầy sức sống, em hiếu kì đánh giá xung quanh:" Một nơi thật kì diệu ".

Bỗng nhiên, Lan cảm thấy cái gì đó cạ cạ vào ngực mình. Giật mình nhớ ra vẫn ôm Thi trong lòng. Mặt em đỏ dần lên, ngượng ngùng quay đầu sang một bên không dám nhìn xuống:" Đáng ghét, xấu hổ quá, phải làm sao bây giờ...".

Đang hứng thú nghiên cứu "Cánh cửa chân lý" Minh cảm thấy có điều gì đó không ổn, giác quan thứ "Sáu trừ hai cộng một" nói cho nó biết có cái gì đó bất thường đang xảy ra. Quay đầu lại nhìn, thấy "Hành động bọ gậy" của thằng Thi và vẻ ngượng ngùng của bé Lan. Trán nó nổi đầy gân xanh:" Bọn mày trêu tao đấy à". Nắm chân thằng Thi lôi ngược ra ngoài.

Bị kéo bất ngờ, Thi không kịp đề phòng, cả người ật ngửa ra, đầu đập xuống sàn kêu côm cốp.

- Đau. Mầy làm CL (con lợn) gì đấy?

- Tao chơi mày đấy, làm gì được nhau nào?

- Chơi cái Shit. Mầy ghen tị với vẻ đẹp trai của tau nên muốn ám sát chứ gì.

- Ám cái mông mày đấy. Bố chỉ éo có nhìn được mày lợi dụng trẻ em dưới tuổi vị thành niên thôi.

- Mầy éo biết cái gì cả, đó là tình anh em, tình đồng đội. Tau còn chưa biến thái đến mức có ý định gì với bé gái 13 tuổi.

-.........

Hai thằng vừa cãi nhau vừa lăn lộn dưới sàn đúng kiểu đánh nhau tiêu chuẩn của học sinh mẫu giáo. Đang hăng, bỗng một âm thanh cao vút cất lên làm gián đoạn trận chiến thế kỷ của hai thằng:

- Im đi - Lan đứng đậy, mắt đẹp trừng lớn, miệng chu lên, hai tay chống nạnh ra vẻ hết sức đanh đá quát vào mặt hai thằng - Người ta 16 tuổi rồi, không được gọi người ta là bé nữa.

- 16 tuổi...? - Hai thằng tạm ngưng chiến đấu, cùng quay ra đồng thanh hỏi với vẻ mặt khó tin, trong khi đó tay vẫn cố gắng bóp cổ nhau. - Trông nhỏ cứ như 13 ấy...?

Lan bất giác cúi xuống nhìn ngực mình, mặt hơi đỏ lên chống chế: - Đó là do người ta bị bệnh, bây giờ hết rồi người ta sẽ lớn bù mà. Cứ chờ mà xem - Vội vàng xoay người đi đến trước một cánh cửa, mở ra, bước vào rồi đóng sầm cửa lại, không quên bỏ lại một câu: - Đáng ghét, cứ chờ xem....- Trên cánh cửa, một con số hiện lên: 02

Không còn khán giả, hai thằng cũng mất hứng thú đánh nhau:" Mình có thắng cũng không ai biết, nói lại nó chối ngay. Đánh không được gì, không đánh nữa."

- Ục ~~~~ ục, ục, uc~~~~~~ - Âm thanh du dương từ bụng Thi phát ra, nó xị mặt nhìn thằng Minh. Thấy thằng bạn cũng đang nhìn nó với vẻ mặt tương tự. Tối qua mỗi thằng ăn được có bảy bát cơm chan với nước mì tôm (gạo quê mang lên, 1 gói mì nấu với thật nhiều nước, lấy nước chan cơm), lúc sáng lại đi vội chưa kịp ăn uống gì, lại đánh nhau suốt nên bây giờ cảm thấy đói lả người. Minh hướng về phía cánh cổng chân lý hỏi:

- Dùng điểm đổi đồ ăn có được không?

- Được. - Âm thanh ngọt ngào của hệ thống vang lên.

- Tôi có thể đổi 1 điểm được không?

- Có thể.

- Vậy tôi đổi 1 điểm lấy đồ ăn... Thịt gà đi.

- Xác nhận đổi một 1 tích lũy lấy các món ăn được chế biến từ thịt gà?

- Xác nhận.

Thịt gà. Các món ăn bắt đầu xuất hiện trên không trung: gà rán, gà luộc, gà quay... nhiều quá. Hình như có điều gì đó không ổn. Đống thịt gà đổi bằng 1 điểm của Minh đã chất thành một ngọn núi nhỏ lơ lửng giữa không gian.

- Quy đổi hoàn tất - Ánh sáng biến mất, núi đồ ăn rơi thẳng xuống đầu hai thằng.

- A........! - Phát động "Cấm thuật" với ý tưởng chạy ra ngoài nhưng đống đồ ăn vẫn nhanh chóng chôn vùi bọn nó.

- Lưu ý, nên đổi 1 điểm tích lũy lấy 1000 TA (the activities - điểm sinh hoạt) để sử dụng trong hoạt động hằng ngày.

- ĐM (định mệnh). VCL (vô cùng lớn)... - Tiếng kêu không cam lòng vọng lên từ dưới đống đồ ăn.

Chật vật chui ra khỏi núi đồ ăn, cười to hai tiếng, hai thằng bắt đầu sử lý "Bữa sáng đơn giản" của mình.

Tọng vào miệng một cái đùi gà, chẳng biết là quay hay rán, lúc rút ra chỉ còn lại một nửa đoạn xương, Thi bỗng giật mình nhớ ra một việc hết sức quan trọng. Nó vội vàng đứng lên, chạy về phía một cánh cửa đơn, vừa chạy vừa chùi hai bàn tay dính đầy mỡ vào áo, chiếc áo đã rách bươm bây giờ lại thêm phần nhem nhuốc. Đưa tay đập mạnh vào cánh cửa có số 02, nó hét to:

- Lan ơi, ra đây mau lên, có chuyện quan trọng lắm....- cánh cửa hơi hé mở ra, không đợi được, Thi đưa tay giật mạnh làm cho cô gái phía bên kia phải kêu lên hoảng hốt. Nắm lấy tay Lan, kéo em ra ngoài hướng về phía ngọn núi nhỏ giữa đại sảnh, chỗ thằng Minh đang một tay ôm ngực, một tay liên tục đập xuống nền nhà, hình như đang bị nghẹn cái gì đó, đi tới. Lan đỏ mặt cúi đầu, tùy ý để nó kéo đi.

- Ăn uống nó quan trọng lắm, cứ tự nhiên đi đừng ngại, phải ăn nhiều mới lớn được.- Vừa nói, Thi vừa xé một cái đùi gà ra đưa cho Lan, phần còn lại nó tọng nốt vào mồm.

Ngẩn người, trước giờ em đều phải ăn cơm một mình, buồn lắm, bữa cơm cũng mất hết mùi vị, không cảm thấy ngon. Đưa cái đùi gà bị xé nham nhở lên miệng, cắn một miếng nhỏ, nhai thật kỹ rồi từ từ nuốt xuống, em cảm thấy đây là món ngon nhất mình từng ăn. Nở nụ cười hạnh phúc, Lan nhanh chóng hòa vào tranh cướp thức ăn với hai thằng. Tiếng cười vui vẻ của em cùng với tiếng quát tháo, cãi vã của hai thằng vang vọng khắp không gian.

Ăn uống no say, hai thằng cảm thấy "căng da bụng, trùng da mắt" mặc kệ hết thảy, nằm lăn ra đất, chẳng mấy chốc tiếng ngáy đều đều đã vang lên.

Cái bụng nhỏ bé của Lan chẳng chứa được mấy thức ăn, nãy giờ em tranh nhau với hai thằng cho vui thôi. Nên khi thấy hai thằng đã ngủ, Lan cũng đứng dậy, đi về phòng của mình. Em muốn tắm. Dù "Tịnh hóa" đã loại bỏ hết tạp chất trên người nhưng Lan vẫn muốn tắm, còn gì tuyệt hơn là sau khi trải qua một cuộc phiêu lưu nguy hiểm lại được trở về ngâm mình trong làn nước ấm.

Mở cửa tiến vào, sau cánh cửa là một đoạn hành lang ngắn. Cuối hành lang, một cánh cửa nhỏ đang mở, ánh sáng phát ra từ bên trong, đó là phòng ngủ của Lan.

Khi vừa cầm vào tay nắm cửa, hệ thống đã cho em biết, không gian đằng sau cánh cửa có thể tùy ý biến đổi theo suy nghĩ của em. Lan tưởng tượng ra cho mình một phòng ngủ nhỏ nhắn xinh xắn với màu hồng chủ đạo. Mở một cái tủ cạnh giường, bên trong là hàng đống quần áo, chọn lấy một bộ rồi đi vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Lan bước ra ngoài, em đã thay bộ đồ bệnh nhân bằng một cái váy ngắn và áo thun dài tay, hơi nước còn lượn lờ xung quanh làm em càng thêm phần xinh xắn. Nằm xuống chiếc giường nhỏ nhắn, nhắm mắt lại muốn ngủ nhưng cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được. Lan lại đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài Đại sảnh.

Bên ngoài, hai thằng vẫn nằm lăn lóc ngủ. Minh nằm nghiêng về một bên, nước dãi từ miệng chảy ra tòng tòng, đọng lại thành vũng trên nền Đại sảnh, thỉnh thoảng, cơ thể nó lại giật lên một cái, trông còn có vẻ giống người mắc bệnh nan y hơn cả Lan. Thi nằm ngửa, cũng không co giật gì nhưng nước mắt nước mũi chảy ra như mưa, miệng liên tục ú ớ nói. Lan nghe câu được câu mất: - Ông ơi, bà ơi...cô dì chú bác....con được vào lớp mẫu giáo lớn rồi....

Bước qua hai thằng, hơi nhíu mày nhìn đống đồ ăn trước mặt, Lan ngẩng đầu lên nhìn vào "Cánh cửa chân lý". Vài giây sau, đống thức ăn biến mất, những quang điểm nhỏ bé xuất hiện quanh người hai thằng một giây rồi cũng biến mất, mang theo cả vết thức ăn và thịt vụn dính trên người.

Hài lòng với hiệu quả Tịnh hóa, em ngồi xuống bên cạnh Thi, rút một chiếc khăn tay ra lau nước mắt nước mũi cho nó. Nhớ lại cảm giác được nó ôm vào lòng, mặt Lan hơi đỏ lên. Chần chừ một lúc, em chui vào ngực nó, hơi ấm quen thuộc làm em cảm thấy an tâm, nhắm mắt lại ngủ một giấc ngon lành.

***********************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.