Trận chiến cuối
cùng cũng kết thúc sau khi có sự góp mặt của Sognare. Vũ khí dạng âm
thanh không gì có thể cản được, và đặc biệt với một kẻ đã thương tích
chồng chất như con Tank thì lại càng đáng sợ. Từ suốt chiều dài trận
chiến, từng chút sát thương một đã được lũ thằng Văn, thằng Du góp lại
để rồi cùng nhau bộc phá ra trong một đợt sóng chấn động hạ âm bùng nổ.
Cơ thể bị đốn gục, sự điên cuồng cũng không còn đủ để giúp nó vùng lên.
Và dù có mạnh đến đâu, một khi đã ngã thì cơ thể xác thịt cũng chẳng thể chống lại được Akuma, con Tank bị bồi thêm một vết thương trí mạng.
Thân xác con quái bị thằng Văn thu vào [Thẻ Trắng]. Còn linh hồn thì thuộc về Sognare.
Bị đánh gục lúc này cũng không chỉ có con Tank, sóng hạ âm sẽ không chừa bất kì một ai nằm trong tầm lan truyền của nó.
Khi vừa nhìn thấy mấy khối hộp âm thanh hạ xuống, Du đã vội vã vứt
thương, nằm sấp xuống mặt đất ôm tai ôm đầu rồi nhưng mà vẫn bị dư âm
lan ra chấn cho ngất lịm. Hai cô gái vốn đã bị thường rồi thì còn thảm
hơn. Không muốn tốn quá nhiều thời gian ở lại chỗ này, Văn trực tiếp kết nối tinh thần vào và cưỡng chế thức tỉnh ý thức từng đứa một. Việc này
sẽ để lại tác dụng phụ là một cơn đau đầu âm ỉ kéo dài do tổn thương
tinh thần, rất khó chữa trị bằng thuốc. May mà tính trước đến điểm ấy,
trong ba giai điệu chiến ca của Lala có một Khúc An Hồn, tác dụng là
chuyên đi xoa dịu linh hồn và chữa lành các vết thương tâm lí.
”Hoàng hôn nhẹ buông qua những đám mây
Nơi đó có một cánh chim chao lượn
Đôi cánh ưng thật buồn
Trong cơn gió lặng thinh
Bay mãi trên bầu trời
Chẳng bao giờ ngơi nghỉ…”
Ca từ mênh mang của bản Teru No Uta được Lala khẽ ngân nga trong đêm
tối. Không hào hùng vang vọng như Khúc Quân Hành, giai điệu của An Hồn
Ca bình lặng mà chậm rãi, còn mang theo một nét buồn nhè nhẹ.
”Cơn mưa qua, trút lệ lên tảng đá
Ở nơi đó luôn có một nụ hoa
Hoa nhỏ xinh nhưng chắc là buồn lắm
Vì lỡ làng phải khoe sắc trong mưa
Những cánh mềm mang màu hồng nhạt
Chợt thoáng sầu bởi lỡ mất yêu thương…”
Có thứ giai điệu bâng khuâng, da diết, hòa cùng với nhịp chấn động của
linh hồn, mọi thứ đều trở nên đồng điệu. Những lo âu sợ hãi bị cuốn trôi đi hết và hình như những vết thương cũng không còn quá đau như vậy.
Sau khi được đánh thức, lại được An Hồn Ca xoa dịu tinh thần, Du đã lập
tức khôi phục lại ngay. Tay này ngoài bị sóng hạ âm của Sognare ngộ
thương ra thì chẳng làm sao cả. Thu lại mấy cây trường thương, Du nhận
ra ngoài cây thứ ba chưa kịp đâm trúng con Tank ra thì hai cây trước đều tiến hóa lên một ít. Đặc biệt là cây được đâm vào thứ nhất, vốn đã tiến hóa trước rồi, lại bị ghim trong cơ thể con quái khá lâu. Thỏa thích
hấp thụ sinh mệnh lực theo dòng máu tươi, bây giờ cây trường thương đã
tự xuất hiện hai vết tròn màu đỏ ở hai bên mặt lưỡi. Dùng tinh thần dẫn
dắt ma lực chạy vào thì hai vết đỏ đó phát ra ánh sáng, trong đêm giống
như là cặp mắt của một loài yêu ma nào đó vậy. Và không biết có phải do
Du tưởng tượng ra không mà mỗi khi hắn vung thương mơ hồ nghe thấy một
tiếng gào thét nhạt nhòa nhưng vọng mãi bên tai.
Con búp bê Jaeger Dragon cũng được dựng dậy, gãy hai be xương sườn cũng
chẳng có gì lớn lao. Du leo lên lưng nó rồi điều khiển cho bộ xương chậm rãi bước ra khỏi con hẻm. Động tĩnh của trận chiến đang thu hút vô số
con zombie khác tới. Thế nên, Du sẽ đi trước và cố gắng thanh lí được
nhiều nhất có thể, tránh cho việc đường ra bị một biển zombie khổng lồ
bao phủ.
Nơi chiến trường tĩnh lặng, âm thanh nặng nề của lòng bàn chân xương xẩu gõ xuống nền đường. Con Jaeger Dragon quay người bước đi, bóng lưng của cả nó lẫn người kỵ sĩ khuất dần vào trong đêm tối. Tiếng ca vẫn còn,
mênh mang, bình lặng. (theo dõi nhóm viết tại facebook: Đảo 13 các bạn
nhé ^_+
Cô bé Linh cũng không phải là thực sự bị thương, con Tank vẫn chưa một
lần chạm được vào cô gái nhỏ. Chỉ là lạm dụng sức mạnh của Innocence, cơ thể không chịu nổi mà xuất hiện những hiệu ứng bất lợi mà thôi. Cái này cũng giống như là [Cấm Thuật] của hai thằng vậy, có thể dùng thuốc khôi phục thể lực cấp tốc để tạm thời giải quyết.
Chân chính trọng thương chỉ có Si Na. Ăn trọn một cú đập trực diện của
con Tank, dù có dùng [Đào Phai Điệp Vũ] để thuận thế lướt theo lực đánh
nhưng cũng không thể nào đỡ được. Xương cánh tay trái của Si Na bị gãy
mất hai đoạn, khớp cổ tay và khớp bả vai bị trật, cả xương bả vai cũng
rạn nứt. Não chấn động và chưa tính đến vô số vết bầm dập trên người.
Thật là trớ trêu khi đơn vị quân y lại là kẻ bị thương đầu tiên trong
tiểu đội.
Sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của Si Na lại là nở một nụ cười tự
giễu. Chẳng chút cố kị nét mặt âm trầm của Văn, cô còn có thời gian
tranh thủ bông đùa:
- Bác sĩ bị thương rồi. Ai chữa cho bác sĩ đây!? - Híp mắt cười cợt, Si
Na vươn bàn tay phải còn cử động của mình sang bên cạnh, đặt lên người
cô bé Linh mà mò mẫm loạn xạ. Cô bé đó đang cố gắng đỡ Si Na ngồi dậy.
Chẳng biết bàn tay của Si Na mò vào đâu, chỉ thấy Linh đỏ bừng mặt và
liên tục phát ra những tiếng hô to duyên dáng.
Dưới sự trợ giúp của Linh và Lala, Si Na tự chữa trị cho mình. Đau đớn
đã được An Hồn Ca xoa dịu đi phần nào, nhưng Si Na vẫn phải chích thêm
một liều giảm đau cực mạnh vào cánh tay nữa, gây tê cục bộ. Nắn lại
khớp, xếp lại xương, dù đã giảm đau nhưng hai hàng lông mày của Si Na
vẫn cứ nhíu chặt lại, từng giọt mồ hôi to rịn ra trên vầng trán. Người
xưa nói rồi, “Bác sĩ giỏi cũng không thể tự chữa được cho mình”, câu này đúng vì rất nhiều nguyên nhân chính đáng.
Công đoạn đặt nẹp cố định và băng bó để lại cho hai cô gái nhỏ. Si Na
ngả người ra sau, hai hàng lông mày giãn ra, tâm trí hơi hơi thả lỏng.
Nghiêng đầu nhìn Văn đang sầm mặt trừng mình, cô nhoẻn miệng nở một nụ
cười tinh nghịch.
Linh với Lala cũng nhận luôn cả việc xoa thuốc lên các vết bầm khắp toàn thân Si Na. Còn Sognare chỉ đứng lặng yên bên cạnh. Con Akuma vẫn vậy,
ngoài Lala ra thì nó vẫn chưa chấp nhận thân cận với một người nào, cả
đồng loại như thằng Thi với bé Ni nó cũng không nể mặt. Không trợ giúp,
nhưng nó sẽ đứng đây và sẵn sàng chiến đấu khi có bất kì một kẻ thù nào
dám đến.
Ánh lửa bập bùng đang dần tắt, An Hồn Ca thì vẫn quanh quẩn nơi chiến
trường, xoa dịu những kẻ đã chết đi và vỗ về những người còn sống sót.
Nơi cuộc huyết chiến vừa nổ ra bây giờ lại thoáng tĩnh trong một khoảnh
khắc bình lặng êm đềm.
Quả đúng là “Âm nhạc là thứ sức mạnh có khả năng thay đổi thế giới này“.
…
Sau trận huyết chiến gần 20 phút.
- Cộp cộp cộp cộp cộp… - Tiếng bước chân gấp gáp trong đêm, một con quái vật toàn thân xương cốt đang mãnh liệt phát động xung phong về phía một đám sinh vật hai chân, rõ ràng là nhỏ bé hơn nó rất nhiều nhưng vẫn
không sợ chết mà rủ bè nhau xông đến bên này.
- Phụp…! Phụp phụp phụp… - Giữ chắc cán trường thương, Du không biết là
mũi thương của mình đã đâm xuyên qua bao nhiêu kẻ địch. Một số kẻ cơ thể bị mũi thương sắc bén trực tiếp xé rách, lại cũng có một hai tên bị đâm xuyên qua, cơ thể trôi về phía cán thương mà bị dắt treo ở đấy. Con búp bê Jaeger Dragon cũng không ăn chay, hàm răng sắc bén của nó đã tợp đứt đôi một người và bộ móng vuốt cũng chộp được, xé đôi một tên địch khác.
Đàn zombie này không lớn, chỉ cỡ hơn chục con nên Du dễ dàng trùng qua,
tất nhiên cũng không quên chỉ huy con thú cưỡi quật đuôi lấy thêm vài ba mạng. Du hất cán thương để vẩy rơi mấy kẻ bị xuyên thủng người mà vẫn
còn giãy giụa mắc trên đầu thương ra. Con Jaeger Dragon không chút nể
tình lập tức cán qua, nát bét.
Thực hiện thêm một lần xung phong nữa để quét sạch đàn zombie, đây đã là đám thứ ba Du dọn sau khi chui ra khỏi con hẻm. Vẫn chưa gặp được loài
biến dị, có lẽ với sức mạnh của mình, con Tank kia đã chiếm cả một vùng
rộng lớn quanh đây làm địa bàn và không cho phép những kẻ khác bén mảng
tới. Càng tốt, vì bây giờ đội hình khá là cồng kềnh và còn có cả thương
binh. Trong bóng tối mà bị một đám zombie biến dị cuốn lấy thì chẳng vui chút nào.
Đợi thêm khoảng 5 phút nữa, mấy đứa đồng đội của Du cũng đi ra. Không
thiếu mất đứa nào, chỉ là bây giờ cái xe lăn của thằng nhóc Văn đã
nhường cho Si Na còn nó thì đi bộ. Đây là đề nghị mang tính cưỡng chế
của Văn. Lúc mới ban đầu Si Na còn kiên cường không chịu nhưng thuốc tê
tan hết, chỉ đi được vài bước, động đến vết thương là cô đã đau đến tái
nhợt mặt mày.
Ra được đường lớn, Văn liền móc một tấm thẻ triệu hồi vật phẩm ra, bên
trong đó là phương tiện cơ giới trang bị riêng cho nó: Một con xe ô tô
việt dã.
Thình lình xuất hiện giữa lòng đường, con xe có gầm cao và bốn bánh lớn, những cái bánh đặc chủng không thể bị thủng ngay cả khi trúng đạn. Một
lớp giáp nhẹ bọc ngoài, thứ hợp kim siêu thời đại dù mỏng nhưng vẫn đủ
sức chống lại sức công phá của B41. Không có cửa kính, cả cái xe kín mít như một cái thùng.
Thằng Văn dẫn đầu, nó mở cửa và leo lên vị trí tay lái chính. Không biết lái xe nhưng nó có thể trực tiếp xâm nhập vào hệ thống điều khiển điện
tử để chỉ huy.
Si Na sống chết đòi ngồi bên cạnh. Những đứa còn lại, ngoại trừ thằng Du thì đều leo hết lên thùng xe phía sau. Trong này được trang bị một khẩu súng máy PKP Pecheneg, hàng nguyên gốc của Nga nhưng tất nhiên là đã bị hai thằng chế lại. Nòng súng được thay thế bằng vật liệu AI-18 (hợp kim lạnh) với cơ chế tự tản nhiệt tuyệt với, thứ được sử dụng cho 4 nòng
súng máy của [Hoa Tuyết 04]. Tụi nó còn chế thêm một giá gá súng cố định gắn với một bệ nâng dưới sàn xe, khi cần tác chiến thì mở cửa sau bắn
vào kẻ thù đằng sau xe hoặc cũng có thể mở một cửa nóc xe, bệ nâng sẽ
đưa cả xạ thủ lẫn súng lên trên để tự do xả đạn. Đã lỡ chế súng rồi thì
tất nhiên cũng nên chế luôn cả đạn, đạn cỡ 7,62x54mmR tại hệ thống hoán
đổi có đến mấy loại liền. Tạm bỏ qua mấy thứ phi thực tế như “Vô hạn”,“Trừ tà”, hay “Ma pháp các hệ”, bọn nó vẫn chọn được vài viên khá ổn như “Vạch đường”, “Axit”, “Xuyên giáp”, “Bộc phá” và “Cháy“. Trong góc xe
là chất đống hàng tiếp tế và từng thùng đạn dược.
Kính trước tay lái cũng đã bị thay thế bằng thiết giáp. Để có thể quan
sát được bên ngoài, nơi đó được bố trí 8 màn hình theo dõi bốn phía xung quanh, thậm chí còn có thể chuyển sang chế độ nhìn đêm và tầm nhiệt.
Du không vào trong xe như mọi người. Bộ giáp đủ khả năng bảo vệ an toàn
cho nó. Cưỡi bộ xương khủng long chạy bên ngoài, nó linh hoạt hơn hẳn
chiếc xe cồng kềnh. Du sẽ làm nhiệm vụ yểm trợ, hộ tống xe trên đường di chuyển.
Đã gần đến bảy giờ tối, hôm nay trăng lên sớm.
-----KDL----------
Khi đồng đội đang liều chết chiến đấu thì ở một nơi nào đó rất xa, Minh
vẫn đang miệt mài nỗ lực đi hoàn thành sứ mệnh vĩ đại của mình.
- Hự! Hự! Hự! Hự! Hự! - Minh đuổi theo con Hunter. Con quái này chạy
đằng trước và Minh thì bám dí sát phía sau. Càng đuổi càng hăng, trong
lúc đó thì khả năng lợi dụng ống xả nhiệt để tăng tốc độ di chuyển của
nó càng trở nên xuất thần nhập hóa. Theo mỗi âm thanh quái dị từ miệng
phát ra, Minh lại thực hiện một lần động tác đưa hai tay lên trước mặt
và đồng thời giật về cạnh eo.
- Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! - Từng chuỗi tiếng nổ rền vang phát ra từ ống xả nhiệt, động năng từ mu bàn tay truyền tới cơ thể tạo ra những khoảnh khắc tăng tốc độ liên hoàn. Thế là không chạy theo cách bình thường
nữa, nếu đứng từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy thằng Minh chạy rất nhanh
nhưng lại theo kiểu giật giật từng quãng một trông rất buồn cười.
Minh chạy rất nhanh, chỉ có điều là vẫn thua con Hunter. Dù nó đã dùng
đủ mọi cách nhưng cũng chỉ cố không mất dấu con quái thôi chứ chẳng thể
nào bắt được. Con Hunter càng chạy càng sâu vào bên trong khu dân cư. Và thằng Minh, nó đuổi theo mà không cần nghĩ ngợi.
Lúc trước chạy đường thẳng, đã rất khó đuổi được rồi, bây giờ chạy sâu
vào khu dân cư, đường ngang ngõ tắt nhiều, địa hình phức tạp nên sẽ dễ
mất dấu.
Đấy! Vừa nói xong phát con Hunter đã ngoặt vào một ngã rẽ trong khi Minh còn cách nó hơn hai chục mét.
Minh hồng hộc chạy tới, nhưng khi vừa cua vào ngã rẽ thì đã không thấy
con Hunter đâu. Nghĩ rằng con chó đó nó thoát được rồi, Minh vừa định bỏ đi thì ngay lúc đó, một bóng hình lại xẹt qua trước mắt.
Với thị lực 10/10 Minh dễ dàng nhận ra đó là một con Hunter. Thế là chưa kịp dừng, Minh lại vắt giò lên cổ đuổi tiếp.
Con quái chạy tít đằng trước, do di chuyển nhanh nên hình bóng của nó có chút mơ hồ. Nhưng hình như Minh thấy con này có chút gì đó hơi khác, rõ ràng lúc nãy nó còn cởi truồng mà bây giờ đã dính tí vải như quần đùi
rồi. Tinh thần tập trung vào việc đuổi nên hắn cũng không quan tâm lắm,
cứ cắm đầu vào mà đuổi thôi.
Đuổi nhau được một lúc, con Hunter đó lại lẩn vào một trong ngã cái rẽ.
Khi Minh đuổi tới nơi thì y như lần trước, con Hunter lại biến mất và
một khắc ngay sau đó, lại có một bóng dáng lướt qua. Minh lại đuổi tiếp.
Sự việc lặp đi lặp lại ba bốn lần, Minh quần thảo trong khu dân cư đến
mức bắt đầu mất đi phương hướng. Tiếng chửi của hắn cũng vang vọng khắp
nơi, không biết đã đuổi qua bao lâu Minh đã mệt đến lúc không thể nào
chửi được nữa. Và hình như, con Hunter phía trước cũng đuối sức rồi thì
phải. Tốc độ nó chậm lại để cho Minh rút ngắn dần khoảng cách.
Và khi gần bị bắt được, con quái lại rẽ vào một cánh cổng lớn. Đuổi theo con quái này lâu rồi, thế nên không chút do dự, Minh đuổi theo ngay.
Đánh một vòng cua hoàn hảo qua cánh cổng lớn, Minh nở nụ cười khi sắp
đạt được vinh quang. Thế nhưng khung cảnh bên trong vừa hiện ra trong
tầm mắt lại khiến Minh lập tức giật nảy mình, nụ cười cứng lại trên môi.
- Kíttt…. - Hãm phanh một cách khẩn cấp, Minh trợn mắt há mồm nhìn cái khung cảnh đang diễn ra.
Đó là một khu chung cư cũ nát, cao phải đến năm tầng và to ngang. Đôi
chỗ còn sập đổ vỡ nát, thương tích các kiểu nhưng điều đó không quan
trọng lắm. Điểm nhấn là Hunter.
Đúng! Rất nhiều Hunter…
Chúng ngồi trải thành hàng trên khắp công trình, phát ra những tiếng gầm nhẹ và giương đôi mắt hơi phát sáng của loài dã thú nhìn xuống hắn. Lúc này Minh cảm thấy mình nhỏ bé biết bao.
Bởi vì số lượng của Hunter nhiều lắm, nhìn lướt qua phải đến cả trăm
con. Một hai con đối với Minh không là gì, ba bốn con cũng chỉ là ức
hiếp, sáu bẩy con coi như là một trận chiến mà mười mười hai con thì cố
gắng cũng chống đỡ được. Thế nhưng, đến cả trăm con thì… Kiến cắn chết
voi.
Chuyển cảnh đéo vui tí nào, và Minh cũng khóc thét lên khi thấy một con biến dị đi ra khỏi đàn Hunter đó.
Con này lớn hơn hẳn bình thường. Tứ chi tráng kiện hữu lực, không quá cơ bắp nhưng thuôn dài cân đối. Cả chân tay đều đã tiến hóa thành giống
như bàn chân của loài chim với năm ngón và bộ móng vuốt dài sắc bén.
Điểm phong cách nhất là trên trán con Hunter này còn mọc ra hai cái sừng ngoằn ngèo chếch ngược về phía sau.
Rõ ràng là lũ Hunter này sống theo bầy đàn và kia chính là con thủ lĩnh.
Và giống như một cuộc chạy marathon vậy. Con Hunter đầu đàn hống lên một tiếng chính thức phát động cuộc thi chạy này. Chỉ là bây giờ Minh là
người chạy còn đàn Hunter đông nghìn nghịt phía sau đảm nhiệm vai trò
người đuổi.
- Ớ…!!!
Trong không gian thanh vắng một tiếng hét dài thê lương vang vọng trong ánh trăng mờ.