12 giờ. Cơm trưa.
Nháo sự quá nhiều, cả một buổi sáng, chính sự chẳng giải quyết được bao nhiêu nhưng mà năng lượng thì đã bị tiêu hao gần hết.
“Có thực mới vực được đạo.”
Bắt đầu từ thằng Minh, đồ ăn được nó đổi ra tóe loe, rải lung tung
xuống nền đại sảnh. Hô nhẹ một câu rồi cũng là đứa đầu tiên động đũa.
Thấy có thức ăn, thằng Thi cũng tự nhiên như ruồi mà lập tức xà
xuống.Thằng này đũa cũng không thèm động,nó bốc thẳng cho nhanh.
Có hai thằng khởi đầu, bọn còn lại lục tục tham gia. Ban đầu còn lung
tung lựa chọn trong đống hổ lốn có sẵn của hai thằng, về sau, khi đã tự
nhiên hơn đôi chút rồi thì trực tiếp hoán đổi lấy món mình muốn ăn. Dù
sao cũng rẻ mà, một vài điểm tích lũy thì đứa nào chẳng có.
Cơm phải ăn, nhưng không có nghĩa là bọn nó cũng phải ngừng luôn lại
công tác của mình. Vô số màn hình ảo vẫn còn mở ra quanh người bọn nó,
mục đích chính chỉ là để nhìn chơi rồi ảo tưởng tí thôi, còn mục đích
phụ là tìm kiếm mục cường hóa có thể thích hợp với đồng đội hoặc với
chính mình. Dù sao thì nhóm cựu binh vẫn chưa hoán đổi được bất cứ thứ
gì cho bản thân.
Bản đồ này chiến quả thất thu.
Nếu mà cứ để kệ cho hai thằng tùy tiện hoán đổi như những lần trước thì... cứ phải gọi là “Xả láng đê!”
Về sau có thiếu hụt gì thì…
Bọn nó quan tâm á? Không hề.
May thay, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Văn xuất hiện. Lợi
dụng tốc độ xử lí cực nhanh của não bộ, chẵn một ngày liền, nó lướt qua
vô vàn mục cường hóa của hệ thống hoán đổi. Không là gì so với cả một
Kho Dữ Liệu khổng lồ, nhưng tuyệt đối là nhiều gấp cả chục lần toàn bộ
những đứa khác cộng lại. Đồng thời, lại căn cứ vào những điều kiện đã có của tiểu đội, nó đề ra vô vàn khả năng cường hóa có thể, sau đó, chọn
lấy một phương án tối ưu.
Cả một buổi sáng, lăn qua lật lại, quăng quật khắp nơi, cuối cùng,
dưới sự gợi ý của thằng Văn, bọn nó cũng coi như là gỡ gạc được chút
đỉnh khi có thể sử dụng một cái giá nhỏ nhất để đạt được càng nhiều hơn
lợi ích. Đồng thời tối ưu hóa toàn bộ những thứ sẵn có của mình. Bằng
một nhúm điểm tích lũy, hoàn thành cường hóa cho toàn bộ những đứa được
coi là “Tân thủ” của lượt tuyển quân này. Đương nhiên, quá trình ở giữa
cũng bị thằng nhóc lấp liếm biển thủ đi một khoản kha khá. Bằng chứng là cả bọn vừa thấy nó lại đổi ra một cái thẻ nhớ sinh học với dung lượng
1,2Petabyte*. Chẳng thèm giấu giếm như công khai sự biển thủ của nó vậy, Văn điềm nhiên nhét cái thẻ to như hai đầu ngón tay nhưng mỏng dính vào trong một khe cắm trên cánh tay trái của nó.
Dù đã tận dụng hết khả năng, thế nhưng sau khi tân thủ cường hóa xong, bọn nó cũng chỉ còn có hơn mười ngàn điểm tích lũy đôi chút. Tổng cộng
thì nhiều, nhưng chia đầu người ra thì lại chẳng được đáng bao nhiều,
bọn nó còn có sáu cựu binh và một con đệ của thằng Thi hoàn toàn chưa
hoán đổi bất cứ thứ gì. Lại còn chưa tính đến khoản chi phí chuẩn bị
hành trang cho bản đồ tiếp theo. Chẳng biết được là bọn nó sẽ bị quẳng
vào đâu, phải sinh tồn trong môi trường ác liệt cỡ nào và phải lưu lại
đó bao lâu, thế nên cái gì cũng phải đầy đủ hết. Rồi đến khoản chi phí
phải bỏ ra khi lưu lại nơi này. Máy móc thiết bị, địa hình, kiến trúc bị phá hủy nghiêm trọng, cứ để kệ cũng tự phục hồi nhưng muốn nhanh thì
phải thêm tí điểm. Phòng tập cá nhân của từng đứa muốn có thêm hiệu ứng
môi trường đặc biệt cũng phải thêm tí điểm. Rồi vô vàn những thứ vụn vặt linh tinh nữa cũng cần tiêu tốn điểm, dù không phải nhiều lắm nhưng
cũng cần có thêm một khoản phải lưu lại để dự phòng. Lúc trước còn ít
người thì không sao, bây giờ bắt đầu đông rồi, cái gì cũng rắc rối hơn
và nói chung là bọn nó đang thiếu điểm.
Hoán đổi cường hóa là một việc vô cùng hệ trọng, nó liên quan trực
tiếp đến khả năng sống sót của chính bản thân, thậm chí là của cả đồng
đội trong bản đồ tiếp theo. Vậy mà lại thiếu điểm. Cường hóa tiếp những
kĩ năng sẵn có lên thì hơi đắt đỏ, mà đổi lấy kĩ năng mới thì… Bọn nó là cựu binh rồi, mỗi đứa đều đã mang trong mình vài loại kĩ năng, nếu mà
đổi thêm thì… Quy luật mà, “Đa thì không tinh”. Giống như một vị thầy
giáo của hai thằng đã từng nói: ”Mỗi thứ biết một tí, hỏi qua thì cái gì cũng biết nhưng đến cuối cùng lại thành ra chẳng biết cái gì.”
Với số điểm ít ỏi, đứng trước vô vàn danh mục hoán đổi, bọn nó cảm
thấy phân vân. Có đứa đã hướng ánh mắt cầu cứu về phía thằng Văn, thế
nhưng…
Như đã đạt được gần hết mục đích của mình, thằng Văn lại khoác lớp vỏ
bọc “Tự kỉ” lên người. Cuộn mình trong một chiếc áo choàng, nó chìm sâu
người xuống cái ghế tựa lớn tự đổi được bằng tiền biển thủ. Mặc kệ lũ
cựu binh, thằng nhóc giấu khuôn mặt vào sau lớp khăn quàng cổ còn cơ thể thì co ro lại như một sinh vật đáng thương cần bảo vệ.
Nhìn thấy cái biểu hiện “Co ro” của Văn, đến hai thằng Minh, Thi còn
không nhịn được mà cũng phải rùng mình một cái. Không biết là thằng nhóc kia còn đang cố ý hay chỉ là hành vi trong vô thức chứ… Con mẹ nó “Đáng thương”! Nhìn thế kia thôi nhưng đừng bao giờ quên, thằng nhóc đó là
một “Nhân Thần” và bất kì thằng nào mang danh hiệu “Nhân Thần” đều là
một con quái vật, không theo nghĩa này thì nghĩa khác.
Không trong mong được gì vào thằng Văn, bọn cựu binh đành phải tự lo
cho nhau mà thôi. Và vẫn theo cách thức truyền thống, cả lũ chia nhau
lần tìm vô định trong hệ thống hoán đổi khổng lồ,hi vọng tìm ra một lối
thoát nhỏ nhoi trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Bầu không khí thoáng lắng đọng lại trong một khoảnh khắc vội vàng.
-A…! – Ngồi giữa đám người, Thủy khẽ a lên một tiếng. Hình như đã
tìm thấy được thứ gì đó có vẻ hay ho, Thủy bỏ vội trái táo lê đang cắn
trên miệng xuống, đồng thời quay ngang đầu sang như muốn gọi tìm người
khác – Minh… Minh ơi…!
-Ơi…! Ơi…! – Một khi Thủy đã gọi thì không dám chậm trễ nửa phần,
thằng Minh vội ngẩng đầu lên từ trong một cái bát tô lớn, sau đó vận hết mười hai thành công lực để cưỡng chế nuốt cái thứ vẫn còn đang nhồm
nhoàm trong miệng xuống bụng rồi lập tức đáp lời.
-Cậu lại đây xem cái này. – Thủy nói, trong khi đôi tay đang thực hiện thao tác phóng to một ô hoán đổi.
-Đâu? Cái gì…? – Vừa lau mồm vào tay áo, Minh vừa lăn tới. Mới nhìn
thì còn cứ tưởng thằng này lười đến mức đứng dậy cũng không muốn, thế
nhưng để ý kĩ một chút sẽ thấy, mỗi vòng lăn của nó đều vô cùng sảo
diệu. Không lăn thẳng tới nơi mà cơ thể nó vẽ lên một cung tròn duyên
dáng trên nền đại sảnh, để rồi đến lúc kết thúc quỹ đạo của mình, nó rất tự nhiên mà gối đầu lên một bên chân của Thủy. Hít một hơi thật sâu,
hai mắt nó lim dim, miệng thì tiếp tục câu hỏi còn đang dang dở - Tranh
ảnh hay băng đĩa? Bản đẹp hay bản “Cam”…!?
Khẽ cúi đầu xuống nhìn cái mặt bựa của thằng Minh đã thần kì rúc được
vào trong lòng mình từ bao giờ, Thủy không chút do dự mà đập thẳng trái
táo trong tay xuống.
- Crốp!!!
Những thằng ngu thì thường rất cứng đầu. Bị tác dụng vào một lực va
chạm quá lớn, trái táo mong manh tuân thủ đúng theo các định luật của cơ học phá hủy mà vỡ ra tan tành. Còn thằng Minh thì không ai biết, nó
chính thức nhận vào bao nhiêu sát thương, mất bao nhiêu máu nhưng chỉ
thấy thằng nhóc lập tức co người, hai tay ôm đầu lăn lóc.
- Ôi trời ơi…! Vụn nó bắn vào trong mắt rồi…!!! – Miệng liên tục kêu la thảm thiết nhưng khốn nạn thay, nó lăn lóc kiểu quái gì mà đầu càng
ngày càng rúc sâu vào trong lòng Thủy.
Lũ đồng đội lâu nhâu vốn đã để ý đến bên này từ lúc Thủy bắt đầu cất
tiếng gọi, để đến cái tràng cảnh như bây giờ thì càng không phải nói.
Đặc biệt là thằng Thi, nhìn thấy bạn của mình thảm vậy, nó không đành
lòng. Thế là nó dứt khoát đứng lên, tiến thẳng đến chỗ thằng bạn, đơn
giản bắt được hai cái cổ chân rồi vận sức lôi ngược ra ngoài.
- Ơ…!? – Đang vui, Minh bỗng nhiên thấy cơ thể mình trôi đi, quay
đầu lại thì thấy thằng bạn đang hì hục lôi. Ớ người ra một khắc, rồi nó
mới kịp phản ứng lại:
- Con đĩ! Mày làm cái gì đấy? – Thằng Minh vừa gắt vừa giãy lên đành đạch.
- Làm cái chim! Bố đang cứu giúp mầy đấy, lại còn ở đấy mà ý kiến! – Thi trề môi ra trả lời thằng bạn, động tác tay vẫn không hề dừng lại.
- Cứu…? Bỏ ra, bố khiến mày chắc!!? – Minh tăng thêm chút lực, hi vọng giãy thoát ra khỏi tay thằng bạn.
- Bây giờ mầy có thể không thích, nhưng lớn lên mầy sẽ phải cảm ơn
bố vì điều này… - Thằng Thi, vẫn trề môi ra nói với cái thái độ dạy đời.
Không tài nào thoát được ra khỏi tay thằng bạn, nét mặt Minh bắt đầu
sa sầm xuống. Hít sâu một hơi, đôi găng tay Hỏa Liên Hoa đã được gọi ra, bọc kín lấy đôi bàn tay đang áp sát xuống nền Đại Sảnh. Một giây tụ lực và:
- Pằng! – Hai cánh tay đẩy mạnh trong khi eo gập lại, cả phần thân
người trên thằng Minh bật lên trong tiếng nổ của vòi xả nhiệt.
- Này thì “Cảm ơn”này…! – Cổ chân đang bị thằng Thi giữ, Minh lại
gập người lên một cách mãnh liệt vậy, thế là tất nhiên, hai vầng trán vĩ đại đập vào với nhau – Crốp… - Một chút máu búng ra giữa trung tâm va
chạm. Không biết thằng nào thắng, chỉ thấy mỗi đứa ngã ật ngửa người về
một bên và nằm im bất động.
----- KDL---------
- Nhìn xem cái này… - Thủy ngồi giữa đám người, tay chỉ vào một ô
hoán đổi nói. Bên cạnh cô, hai thằng Minh, Thi ngồi khép nép một cách vô cùng quy củ, trên trán mỗi thằng là một cái băng dán hình chữ X to bự
còn vẫn còn thấm máu tươi. Tất nhiên, nếu chỉ là hai thằng đánh lộn với
nhau thì sẽ chẳng bao giờ trọng thương đến vậy.
Mọi ánh mắt đều dồn về nơi đầu ngón tay hướng đến, Thủy cũng liền đó mà mở ra khung thông tin chi tiết của vật phẩm:
{} Vé phưu lưu khứ hồi
Phân loại: Đạo cụ truyền thuyết loại “Nhiệm màu”
Phân loại: Cấp H
Mô tả: Tấm vé kì diệu để tham gia những chuyến phưu lưu thú vị.
Sau khi kích hoạt tấm vé, người sử dụng sẽ mở ra thông đạo để đến một thế giới khác.
Đích đến là ngẫu nhiên / Đối với Luân
Hồi Giả của Kho Dữ Liệu, được phép tuyển chọn một trong những bản đồ mà
mình đã thông qua.
Thời gian lưu lại thế giới này tùy
thuộc vào cái giá bỏ ra (Giá trị tương đương với 5 điểm tích lũy 1 ngày - Đã được quy định rõ trong bản hợp đồng phưu lưu) chi trả từ trước khi
kích hoạt vật phẩm / Đối với Luân Hồi Giả tiến vào bản đồ cụ thể, chi
phí ít nhất gấp đôi và tùy thuộc vào mỗi bản đồ khác nhau.
Giờ phưu lưu sẽ được tính từ lúc bắt
đầu kích hoạt vật phẩm. Sau khi "Giờ phưu lưu" kết thúc, người dùng sẽ
được tự động chuyển về "Điểm đến" trong vòng 2 giây (Trong thời gian
này, người dùng vẫn có thể chịu mọi tác động đến từ bên ngoài, cả hiệu
ứng tăng phúc lẫn sát thương) / Đối với Luân Hồi Giả, sẽ tồn tại một
{Không gian tọa tiêu} làm điểm truyền tống. Luân Hồi Giả tham gia phưu
lưu bắt buộc phải quay về, có mặt trong vùng tác dụng của {Không gian
tọa tiêu} trước khi kết thúc "Giờ phưu lưu".
Lưu ý: Mọi trường hợp thương tổn và phát sinh ngoài ý muốn trong quá trình phưu lưu đều do người sử dụng tự gánh
chịu, bên cung cấp hoàn toàn không liên quan.
Hoàn thiện bản hợp đồng phưu lưu đi
kèm theo sản phẩm để được trải nghiệm dịch vụ một cách đầy đủ nhất.
Cám ơn đã sử dụng dịch vụ, chúc quý khách và bạn bè có những chuyến phưu lưu thú vị nhất.
Điều kiện hoán đổi: 1000 điểm tích lũy (các chi phí phụ sẽ phát sinh trong khi hoàn thiện hợp đồng)
Ừ, một tấm vé có thể bay được đến những thế giới khác, ngu người ở đó một thời gian rồi lại bị tống về điểm xuất phát. Do đích đến là ngẫu
nhiên thế nên, nếu may mắn thì có thể đến được chỗ mà nhà nhà vui vẻ,
người người yêu nhau. Còn không thì số nhọ, tới được cái thế giới mà
giống như truyện tiên hiệp Trung Quốc vậy, mấy vị Đại năng lật tay một
cái là bài sơn đảo hải, "hự" nhẹ một đòn là thiên kiếp hàng lâm, về phần các bạn dân đen cũng chỉ còn cách là vội vã yêu nhau rồi hẹn thề kiếp
nữa. Mà cái "Đích đến ngẫu nhiên" không chỉ là nói về bản thân thế giới
đâu, nó còn ám chỉ cả chỗ đặt chân khi vừa tới nơi nữa. Không có tổ chức như hệ thống chính của Kho Dữ Liệu, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một không gian bất khả xâm phạm làm điểm bắt đầu. Cái tấm vé này chẳng biết là do đơn vị nào sản xuất, có hợp pháp, có tiêu chuẩn, có quy cách chế tạo rõ ràng hay không thế nhưng chất lượng phục vụ thì... Cái từ "Ngẫu nhiên"
đúng theo cả nghĩa đen lần nghĩa bóng luôn, lúc xuất hiện, bạn có thể ở
bất cứ đâu, ở mặt đất, ở trên trời, ở giữa biển, ở trong phòng ngủ của
một bạn nam giấu tên nào đó hay là may mắn hơn, xuất hiện luôn trong dạ
dày của một con quái thú.
Đối với Luân Hồi Giả tụi nó, có thể coi là được hệ thống ưu tiên hơn, được phép tuyển chọn một bản đồ đã thông qua mà tiến vào. Thế nhưng,
bọn nó vừa mới vật vã để rời được khỏi mấy chỗ đó xong, lại tiến vào làm gì? Chịu khổ tiếp à? Hay là đi qua để gợi lại những kỉ niệm khó quên?
Chưa kể đến việc "Giờ phưu lưu" mà bọn nó tiêu phí vẫn bị tính vào trong khoảng thời gian mười ngày nghỉ ngơi. Trong cái suy nghĩ đơn thuần của
đại đa số bọn nó, đã chạy bán sống bán chết ra rồi, được vài ngày nghỉ
không lo ở nhà mà xả hơi, lại chạy đến nơi nguy hiểm làm cái gì nữa chứ?
Đưa ánh mắt mờ mịt, hai thằng nhìn về phía Thủy.
Không thất vọng mấy khi nhìn thấy cái cảnh này, Thủy vốn cũng chẳng
mong được bọn nó hiểu ngay. Hai cái thằng này, ngoài máy móc ra thì
những vấn đề khác, chỉ cần hơi rắc rối một chút là không thể tránh khỏi
một phen giải thích. Mà cái việc giải thích này Thủy cho là vô cùng quan trọng, nếu không bọn nó sẽ ngay lập tức hiểu lệch sang một nghĩa khác
rồi áp dụng lung tung loạn lên cho mà xem.
- Ừm! Thế này nhé. Các cậu nghĩ mà xem, lúc trước chúng ta tham gia
bản đồ, ví dụ như Left 4 Dead. Khi đó rất khó khăn… - Thủy bắt đầu giải
thích.
- Ờ, lúc đấy nhiều quả gần chết – Thằng Minh gật gù nói đế.
- Nói thật là đến bây giờ tau vẫn còn sợ đây này! Lúc mới thấy mấy
con zombie lao vào mặt tau tí nữa thì vãi cả ra quần rồi – Thằng Thi
thừa nhận.
- Ưm! Lan cũng rất sợ á! Mỗi lần hai anh bỏ Lan xuống, Lan đều sợ
hai anh không trở về nữa thôi…! – Ngồi trong lòng thằng Thi gặm bánh mì, bé Lan cũng ló khuôn mặt nhỏ ra nói xen vào.
Chẳng có đứa nào vừa tham gia đã là “Cựu binh” cả, ai cũng phải trải
qua giai đoạn “Tân thủ” khó khăn của mình. Dù có là cao thủ võ thuật, là thành phần tri thức tinh anh hay là một bà nội trợ bình thường thì ai
cũng như nhau mà thôi. Lúc đó, cái khi mà cả thế giới quan bị lật đổ,
những thứ kinh tởm tưởng chừng không thể nào có thật cứ lao ầm ầm vào
người, dù có cứng rắn đến đâu thì nhân tính yếu hèn cũng cũng sẽ bị bộc
lô ra một phần nào đó. Có ngươi trực tiếp sụp đổ, càng nhiều hơn là trốn chạy, chối bỏ thực tại, trốn chạy khỏi nối sợ hãi của mình. Có số ít
người lại lựa chọn phản kháng, cách thức và hiệu quả đều không quan
trọng, quan trọng là để họ có một cái cớ để tựa vào, để tiếp tục giãy
dụa kéo chút hơi tàn.
- Khi đó rất khó khăn… - Thủy lặp lại một lần, chậm rãi. Hoàn toàn
là một câu nói bình thường nhưng lại đánh được vào tâm tình của hầu hết
những đứa nơi đây, kết hợp với giọng điệu lại ngẫu nhiên mang một điểm
của “Nguyên lí chiến ca”.
- Thế nhưng! – Thủy chợt nhấn giọng – Đó là đối với các cậu trước
kia, đối với tôi trước kia. Khi đó chúng ta nhỏ bé, chúng ta yếu đuối,
chúng ta run sợ trước mọi thứ quanh mình. Còn bây giờ thì sao…? – Khẽ
ngừng lại một nhịp, ánh mắt lướt nhanh qua từng khuôn mặt, Thủy tiếp
tục:
- Bây giờ chúng ta có kĩ năng! Chúng ta có sức mạnh! Chúng ta có
đồng đội…! Minh – Đột ngột quay mặt về phía thằng Minh, Thủy gọi. Rồi
không đợi nó trả lời, cô tiếp tục ngay:
- Bây giờ, nếu đối đầu trực diện với một con Tank, cậu nắm chắc mấy phần chiến thắng?
Khẽ nhíu mày một thoáng rồi Minh trả lời ngay – Trong vòng mười chiêu, nếu nó không ngã xuống thì mình sẽ chạy.
- Còn cậu thì sao? – Thủy hướng về phía thằng Thi.
- Không đến bảy chiêu. – Thằng Thi trả lời chắc chắn. Nó có thể cam
đoan hạ gục con Tank nhanh hơn thằng Minh, nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là nó cũng sẽ mạnh hơn thằng Minh. Chỉ là xét đối thủ nếu là
con Tank thì với đặc điểm võ thuật của mình, bọn nó dự đoán đại khái là
như thế. Thằng Thi là “Lực”, còn thằng Minh là “Xảo” nên để cho chắc
chắn thì cần phải vậy.
Không phí công đi chứng thực lời nói của hai thằng, Thủy tiếp tục nhìn về phía bé Lan, miệng khẽ mỉm cười:
- Còn em thì sao, cô bé!?
- Ưm…! – Nhíu mày, mím môi, phải nghĩ một lúc Lan mới ngập ngừng đáp lại – Nếu phục kích bất ngờ, sau đó lại du đấu thì chắc là cũng được
đi.
Gật đầu hài lòng với câu trả lời của từng đứa, ánh mắt Thủy đưa ra rộng hơn, bao quát cả đám người:
-Chính là như vậy… Bây giờ, với thực lực như chúng ta, trở lại Left 4 Dead sẽ không quá khó khăn đi, Attack on Titan chắc là cũng không còn
phải thật vất vả nữa. Thêm một điều nữa là, nếu sử dụng vé phưu lưu này, sẽ không tồn tại thứ gọi là “Nhiệm vụ chính”. Không có nhiệm vụ chính,
chúng ta sẽ không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì. Với quyền chủ động
hoàn toàn nắm trong tay, vậy thì khi đó, rong chơi một chút trong bản đồ D.Gray-Man cũng không phải là điều không thể nữa.
Thủy nói đến đây thì đến đứa óc củ đậu nhất cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề rồi. Chung quy lại là:
Thứ nhất. Theo sự mạnh lên của của tụi nó, tính uy hiếp của các bản đồ đã qua sẽ giảm dần đi, điều này là bọn nó đoán thế.
Thứ hai. Không có nhiệm vụ chính, vậy là bọn nó muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.
Tính uy hiếp giảm, không giới hạn hành vi, vậy là bằng với đi fam quái rồi.
..................
Phụ lục:
1,2Petabyte*:
- Petabyte: Đơn vị lưu trữ dữ liệu
1PB (pentabyte) = 1024TB (terabyte)
1TB = 1024GB
1 cái USB 4GB các bạn mua được với giá trên dưới 100 nghìn vnđ có
thể lưu trữ hàng ngàn bài hát hoặc hàng trăm bộ phim chất lượng trung
bình.
Vào năm 2006, Google sử dụng không gian ổ cứng đến 2 petabyte.
Nói chung, 1,2Petabyte là một con số vô cùng lớn.